Chương 2: Cậu ấy là thủ khoa đầu vào
Túng Hổ Khứu Hoa
06/02/2023
Không khí trong thời gian khai giảng của trường Mai Trung luôn rất náo nhiệt.
Cổng trường có treo băng rôn lớn hoan nghênh học sinh mới, thay cho hình ảnh tuyên truyền trạng nguyên cả mùa hè vừa rồi.
Nhưng bảng vinh danh đã chật kín phụ huynh các bạn mới, chỉ thấy đầu người, trong mắt bọn họ như lóe lên tia sáng, hướng về những cái tên sau khung kính, Thanh Hoa, Bắc Đại, Phúc Đán... Các vị phụ huynh cùng trò chuyện khen ngợi, như thể đó là tương lai tươi sáng mà con cháu họ có thể chạm tới trong ba năm nữa.
Ông ngoại cũng ở đó nhìn, ông thân thể khỏe mạnh, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, vẫn giữ thể diện của một công nhân già đã nghỉ hưu. Ông bị người khác chen lấn xô đẩy, nhưng vẫn vươn cổ nhìn lên trước như cũ, cố gắng nhìn các bạn trên bảng vinh danh.
"Ông già này, đừng tiếp tục chen chúc ở đây nữa, xem xem cháu mình được chia vào lớp nào mới là chuyện chính chứ." Bà ngoại bắt đầu kéo tay ông.
Lớp 10 không có lớp chọn, tất cả đều là lớp thường, xếp lần lượt theo thành tích nhập học, xếp đến cuối rồi lại quay lại từ lớp đầu.
"Cháu yêu, nhìn thấy tên mình ở lớp nào chưa?" Bà ngoại tìm thấy Giang Độ trong dòng người, hai cô gái thân thiết đang đi sát nhau tìm tên mình.
Vương Kinh Kinh đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó lắc mạnh cánh tay Giang Độ: "Lớp A2! Ông trời nhất định nghe thấy lời cầu khẩn của tớ, tớ với cậu đều ở lớp A2! Quá tuyệt vời!"
Giang Độ yếu ớt không chịu nổi gió, bị cô ấy kéo đến mức đứng không vững.
Bà ngoại nghe thấy, kinh ngạc vui mừng: "Kinh Kinh với cháu cùng lớp hả?"
Tiếp theo đó chính là tìm kí túc xá, Vương Kinh Kinh chạy như bị ma đuổi, miệng hét to cái gì mà nhất định phải chiếm được vị trí tốt.
Kí túc xá nữ khối 10 nằm trên đường đến nhà ăn, trên ban công, quần áo nhiều màu sắc của các đàn chị treo dưới ánh mặt trời tung bay theo gió. Trong khi Vương Kinh Kinh vội vã xông đến kí túc xá, đằng sau là mẹ cô ấy và ông bà Giang Độ không nhanh không chậm từ từ đi tới.
Vị trí không tốt nhất là ở cạnh cửa, người ra ra vào vào, âm thanh ồn ào, ngày đông còn hứng gió lạnh. Vương Kinh Kinh giành được chiếc giường gần ban công, quăng túi xách lên giường trên, lại đặt mông ngồi xuống giường dưới, cười híp mắt với các vị phụ huynh vừa vào phòng: "Cô ơi, giường này có người rồi ạ."
Vương Kinh Kinh rất gian xảo, đối diện là kí túc xá nam, cô ấy nghe nói sau khi kí túc xá nam tắt đèn sẽ hướng về phía kí túc xá nữ mà huýt sáo, còn giả vờ đàn ghi-ta, hay là đọc to một bài thơ tình... Dù sao thì mấy chuyện để thì thầm to nhỏ ở Mai Trung luôn làm người ta có hứng thú, Vương Kinh Kinh rất mong chờ nhanh chóng được tận hưởng cuộc sống mới của một học sinh cấp 3.
Giang Độ giành được một chiếc giường tầng dưới.
Ngày đầu tiên trong sự hỗn loạn xen lẫn phấn khởi, mỗi khuôn mặt thanh xuân tươi trẻ đều tràn đầy những khát vọng tương lai. Kí túc xá mỗi phòng tám người, các bạn gái dưới sự khuyến khích của phụ huynh đều rụt rè giới thiệu bản thân một cách đơn giản, nói ra tên mình.
"Cô bé này da trắng quá, xinh xắn thật." Có người khen ngợi Giang Độ, kí túc xá thoang thoảng một mùi hôi tanh sau cơn mưa, không giống như lúc mưa còn nặng hạt, nhưng vẫn vương vấn trong mũi, khiến người khác cảm giác chỗ nào cũng ẩm ướt.
Có người khen cô, Giang Độ chỉ cười mỉm.
Vào cái mùa này muỗi rất độc, các mẹ đều giúp con gái mắc màn, lót sẵn đệm chăn, không quên mỉm cười căn dặn: "Hòa thuận với các bạn nhé, đừng có ầm ĩ cãi nhau đấy! Mọi người đều là học sinh cấp 3, lớn cả rồi."
Bà ngoại nắm chặt tay Giang Độ, không ngừng vuốt ve, nhẹ nhàng dặn dò đủ chuyện vụn vặt, Giang Độ cũng không ngừng khe khẽ gật đầu.
"Chuyện huấn luyện quân sự nhất định phải nói với giáo viên, không được tỏ ra mình mạnh mẽ, biết chưa?" Bà ngoại vỗ vỗ tay cô, trông bà vẫn không yên tâm lắm.
Giang Độ nói: "Cháu biết rồi, không quên đâu ạ."
"Thế thì được, thế thì được rồi." Bà ngoại lẩm bẩm hai câu.
Buổi trưa, vốn dĩ hai nhà định ra nhà ăn ở cổng ăn trưa, nhưng người đông quá, mẹ của Vương Kinh Kinh liền lái xe đưa mọi người đi ăn xa một chút, rồi lại đưa hai cô nhóc trở lại, căn bản là không có vấn đề gì cần đến phụ huynh.
Đợi người lớn vừa đi Vương Kinh Kinh đã nhảy nhót hoan hô, kéo Giang Độ lang thang khắp trường, khiến cảnh vật xung quanh thân thuộc thêm phần nào.
Đến thời gian tự học buổi tối, những gương mặt lạ lẫm lần lượt bước vào.
Có người may mắn vẫn cùng lớp với bạn học cấp 2, phấn khích không ngừng, có người từ thị trấn nhỏ thi vào đây, không quen biết một ai, cố gắng bắt chuyện. Vương Kinh Kinh lướt nhanh một lượt, xác định ngoài Giang Độ không còn quen ai, hậm hực ngồi xuống, nhưng lại không bỏ cuộc tiếp tục nằm dài trên bàn lén quét mắt về phía sau, xem xem trong lớp có ai đẹp trai không.
Giang Độ nghe thấy các bạn nữ nói về bộ phim đã xem trong kỳ nghỉ hè, tiếng cười đùa không ngớt, lớp học ồn ào náo nhiệt, cũng không biết giáo viên chủ nhiệm ở đâu, mọi người nói chuyện rất nhiều, thỏa thích chém gió.
Chỗ ngồi được tự chọn, Vương Kinh Kinh thích chơi với các bạn nam hơn, thế nên vào lớp liền đi về phía sau, các bạn nam hầu như đều ở cuối dãy, khi Giang Độ rũ mắt đi tới, các bạn nam "Xùy" một tiếng rõ ràng.
Cô cũng không nói gì, chỉ lật sách, cậu bạn phía sau nhẹ nhàng chọc vào lưng cô, Giang Độ nghiêng nửa người qua, lúc này cậu ấy nhìn rõ được khuôn mặt cô.
"Hi, cậu tên là gì thế? Tớ tên Lâm Hải Dương." Cậu bạn đĩnh đạc giới thiệu.
Vương Kinh Kinh sớm đã quay người lại, cười hì hì, khuôn mặt lộ ra vẻ hóng hớt.
Giang Độ mặt đỏ nhẹ: "Tớ tên Giang Độ."
"Tên cậu đặc biệt thật đấy," Lâm Hải Dương lém lỉnh bắt chuyện, "Là bến đò có ba giọt nước hả? Trùng hợp thật, tên tớ cũng có ba giọt nước đấy."
*Giải thích: 江渡 (Giang Độ) và 林海洋 (Lâm Hải Dương) đều có 3 nét của bộ thủy 水
Vương Kinh Kinh ở bên cạnh nghe thấy liền bĩu môi: "Bạn học Lâm à, cậu tán dóc giỏi thật đấy, đến ba giọt nước cũng không bỏ qua, ngũ hành cậu thiếu nước à?"
Lâm Hải Dương nghiêm túc tiếp lời: "Sao thế, cậu cũng thiếu nước sao?"
"Tớ không thiếu nước, mẹ tớ nói tớ vô tâm." Vương Kinh Kinh không chút do dự biến bản thân thành trò đùa, quả nhiên, mấy bạn nam đằng sau nghe thấy đều ồ lên một tiếng, cô ấy cứ như thế cùng các bạn khác nói chuyện vui vẻ.
Sau cùng Vương Kinh Kinh dứt khoát xoay cả người về phía sau, cô ấy với ai cũng đều là lần đầu gặp mặt mà cứ ngỡ bạn bè lâu năm.
Giang Độ là kiểu con gái rất dễ xấu hổ, cô không thích nói chuyện, sẽ không bao giờ dễ dàng hòa nhập cùng các bạn như Vương Kinh Kinh, cô thích âm thầm quan sát mọi người, nhưng lại có tiêu chuẩn kép là không hi vọng người khác quan sát mình.
Lớp học vẫn loạn cào cào như cũ, Giang Độ trong lòng lại rất yên tĩnh.
Cô nhìn Vương Kinh Kinh nói chuyện với các bạn nam khác đến quên mình, không làm phiền cô ấy, cất túi nhựa được cho lúc mua quần áo vào ngăn bàn, kì lạ là sau khi lên cấp 3, mọi người đều không thích đeo cặp sách, chỉ thích mang một chiếc túi nhựa, sắp xếp một số đồ dùng học tập lẻ tẻ, một thời gian sau thì đến túi nhựa cũng không được dùng nữa.
Giang Độ lấy ra một gói khăn giấy nhỏ, rút một tờ, rồi lại bỏ nó vào túi váy denim của mình.
Hành lang không có một bóng người.
Lớp học đèn sáng trưng, ánh sáng trắng phả xuống, những học sinh mới nhập học ríu rít ngồi đầy lớp. Mỗi phòng học đều như vậy, náo nhiệt và mất trật tự.
Giang Độ không có thói quen như Vương Kinh Kinh, khi đi qua lớp khác cô ấy luôn cả gan nhìn ngó một hồi vào trong.
Cô vừa đến góc rẽ, dừng lại chuẩn bị xuống tầng, suýt nữa va vào một bóng người.
Không phải lỗi của cô, cô đi đường không hề gấp, là một cậu học sinh bước hai bậc thang lớn đi lên, vừa đúng lúc đụng vào.
Giang Độ lùi lại phía sau hai bước.
Hai người gần như không hẹn mà cùng nói "Xin lỗi", cô vô thức ngẩng đầu, đồng tử hơi dao động.
Cậu bạn không hề nhìn cô, vội vã xin lỗi rồi đi qua.
Là cậu ấy, trên mặt không có máu, cả người đều sạch sẽ. Giang Độ không nhịn được chậm rãi quay đầu, cằm đặt trên vai, dè dặt nhìn xem hình dáng ấy rốt cuộc muốn đi đâu. Nhưng cửa sau A3 là cửa trước A4, bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình, Giang Độ cứng người, vội vàng thu mắt lại, trong lúc hoảng loạn cô chột dạ ngồi xổm xuống, giả vờ buộc dây giày, sự việc xảy ra bất ngờ khiến mặt cô căng ra đỏ bừng.
Đợi người kia đi qua cô liếc nhanh một cái, mới phát hiện đã mất dấu cậu rồi.
Cậu ấy học Mai Trung à? Khối 10? So với lần trước nhìn khác hẳn mà... Lần trước còn tưởng rằng cậu ấy là côn đồ chứ, loại thành tích kém, học trường nghề, cả ngày ăn không ngồi rồi, yêu đương, hút thuốc, đánh nhau... Giang Độ cũng như các bạn cùng tuổi, có ấn tượng rập khuôn về học sinh trường nghề.
Mặc dù lúc gặp lại không giống tên lưu manh nữa, nhưng cũng không giống gì nhỉ... Người tốt? Trong đầu Giang Độ toàn những suy nghĩ lộn xộn, cô vặn vòi nước, nhẹ nhàng vốc một nắm nước lạnh lên hất thẳng vào mặt.
Cô rất tò mò về cậu, lần đầu tiên Giang Độ tò mò về người khác. Loại tò mò này chỉ thoáng qua nhẹ nhàng, như một lớp sương mù mỏng bao phủ trong lòng, nhưng cũng không đủ mãnh liệt để can thiệp vào cuộc sống thường ngày, sau khi cô quay về lớp học, bất giác liếc qua cậu bạn ở phía sau, rồi lại giả vờ không có chuyện gì thu mắt về.
"Giang Độ, có phải cậu nhìn tớ không?" Lâm Hải Dương lại gần nhìn thẳng về phía cô, bỗng buông câu bông đùa, cô lắc đầu, khép váy ngồi xuống. Một người đàn ông đi vào lớp học, cả căn phòng phút chốc bỗng yên lặng.
Người đó là giáo viên chủ nhiệm, họ Hứa, hơi mập, trông có vẻ già hơn so với tuổi, thầy nói thầy mới tốt nghiệp đại học được hai năm, thầy Hứa rất hài hước: "Thầy năm nay 25, có thể mọi người thấy thầy giống 40 tuổi, nhưng thật ra thầy còn trẻ, mà cũng hết cách, thầy lớn trước tuổi, nhưng lợi ích lớn nhất của việc nhìn già hơn tuổi chính là khi thầy 40 tuổi vẫn trông như thế này, các em có tin không? Đợi khi thầy 40 rồi, các em quay lại nhìn xem, có thật có chuyện như thế không nhé."
Phòng học rộ lên một trận cười lớn, Giang Độ cũng không nhịn được giật giật khóe miệng, cô trong lòng coi như đã hiểu, khi thầy 40 tuổi, cũng chính là 15 năm sau, cô 30 tuổi, 30... cũng đủ già rồi nhỉ, con số 30 này đối với một thiếu nữ mà nói cách tuổi già còn rất xa.
Thật không biết bản thân 30 tuổi sẽ trông như thế nào, Giang Độ tưởng tượng, mình không muốn giống cô Lý hàng xóm một đầu tóc xoăn, cũng không muốn mặc kiểu váy bó hông, mình vẫn muốn giày thể thao và váy denim.
Tiếp theo là phần tự giới thiệu bản thân của mỗi học sinh, khi Giang Độ đi lên mọi người lại xôn xao một tiếng, cô da trắng như tuyết, lông mày đen nhánh, các bạn học lập tức cảm nhận được bằng trực giác thứ gọi là dung mạo như hoa.
Cô rất xấu hổ, đôi mắt lấp lánh, lông mi chớp chớp, không biết phải đặt mắt vào đâu liền nhìn chằm chằm vào Vương Kinh Kinh.
Thầy Hứa ở bên cạnh cầm tờ danh sách, bên trên có ghi kết quả thi đầu vào, đợi Giang Độ kết thúc hai câu giới thiệu bản thân, thầy Hứa gọi cô lại: "Giang Độ? Em có thể làm đại diện môn Văn không? Thầy thấy em điểm môn này cao nhất lớp."
"Thầy Hứa, Giang Độ ba năm cấp 2 đều làm đại diện môn Văn, bài văn của cậu ấy từng được giải! Chọn cậu ấy đi ạ!" Vương Kinh Kinh ngồi dưới hò hét cổ vũ cho cô, lúc này tai Giang Độ như bị lửa đốt, vội đồng ý với thầy giáo, về chỗ ngồi nhẹ nhàng đánh Vương Kinh Kinh một cái.
Tối nay thầy giáo trước tiên lập một nhóm nhỏ, chọn ra đại diện các môn, sau đó cho các bạn nam đi lấy sách, các bạn nam làm quen rất nhanh, vừa nói vừa cười, đồng loạt rời khỏi lớp học.
Truyền thống là nhập học xong sẽ huấn luyện quân sự, trước khi chính thức bắt đầu, các học sinh lớp 10 mặc những bộ quân phục không vừa người đi tới sân tập đông nghìn nghịt, mặt trời chiếu thẳng vào mặt.
Mọi người oán trách sao tuần này không mưa, sau khi xì xào liền lập tức yên lặng dưới cái nhìn lướt qua của thầy chủ nhiệm.
Trên sân khấu các vị lãnh đạo phát biểu theo thứ tự, mỗi người đều nói cái gì mà tiếp sau đây tôi sẽ nói hai câu, mà hai câu của người lớn, mọi người đều hiểu cả, tối thiểu cũng phải 20 phút.
Đợi khi đại diện học sinh lớp 10 lên sân khấu phát biểu, những người ở dưới đã không còn kiên nhẫn được nữa.
Dù sao lễ khai giảng của học sinh lớp 10 cũng được hai giờ đồng hồ rồi, bục phát biểu không phải ngoài trời, nhưng các học sinh ở dưới trực tiếp bị ánh nắng chiếu vào, đã có nữ sinh cơ thể yếu đuối ngất xỉu, được đưa vào phòng y tế.
"Haiz, đại diện này không biết nói đến bao giờ, đã bảo chỉ một tiếng là kết thúc mà?"
"Nắng chết mất, có thể nhanh chút không ạ, thật phiền khi nghe lãnh đạo đáng kính phát biểu bài nào cũng rập khuôn như vậy, thầy cô kính yêu ạ."
"Chào mọi người, trong cơn gió mùa thu tháng 9 dễ chịu này, tôi rất vinh dự khi được chọn làm đại diện học sinh khối 10..." Có bạn nam mồm mép nhanh nhẹn tiếp lời, bầu không khí bỗng thay đổi, mọi người đều không kìm được len lén cười.
Nhưng mọi người rất nhanh không cười nữa, tinh thần phấn chấn một chút.
"Đó là Ngụy Thanh Việt, đúng thật là cậu ấy!"
"Kia kìa, đứng thứ nhất, chính là cậu ấy."
"Đẹp trai quá, cậu ấy học lớp A1 nhỉ? Chúng ta ở ngay cạnh!"
Giang Độ đang hơi chóng mặt cắn răng ngước mắt lên, người con trai trên sân khấu, tên là Ngụy Thanh Việt, cả khối 10 không ai không biết đến cái tên này, rất đơn giản, cậu ấy là thủ khoa đầu vào, được phân vào lớp A1 khối 10.
Cô kinh ngạc nhìn cậu nam sinh.
Cậu ấy không phải côn đồ, mà là người sở hữu điểm thi cấp 3 cao nhất toàn thành phố.
Hóa ra bản thân sớm đã biết tên của cậu ấy.
Giang Độ lau mồ hôi chảy dài trên cổ.
Ngụy Thanh Việt bước lên sân khấu, đầu tiên là cúi chào các vị lãnh đạo, sau đó trước khi bước tới micro, cậu nhét bản thảo đã được thầy chủ nhiệm duyệt vào túi, khuôn mặt bình tĩnh:
"Xin chào các bạn, mọi người đều đã đứng hơn hai tiếng đồng hồ rồi, tôi sẽ nói ngắn gọn. Rất vui mừng vì chúng ta đang đứng ở Mai Trung ngay lúc này, cách ước mơ ban đầu càng gần hơn một bước rồi. Hi vọng mọi người đều giống nhau, có thể học tập thật tốt tại nơi đây, sống thật tốt, trước sau như một, không phụ thanh xuân. Cảm ơn, bài phát biểu tôi xin hết, làm lỡ thời gian mọi người rồi."
Cậu nói xong, khẽ cúi đầu, quay người xuống sân khấu.
Cả sân trường im lặng trong giây lát.
Mọi người đều không nghĩ rằng, Ngụy Thanh Việt làm đại diện học sinh hoàn toàn không dùng bài phát biểu đã chuẩn bị trước đó, một phút phát huy tại sân trường, làm cho các vị lãnh đạo và các giáo viên ngơ ngác nhìn nhau, còn cả những bạn học lơ mơ không hiểu gì.
Không biết ai cầm đầu hét to "Được", theo sát là một tràng vỗ tay vang dội, chính ở trong tiếng vỗ tay này Giang Độ người mềm nhũn, ngất lịm đi.
Đây đã được định trước là lễ khai giảng khó quên, bài phát biểu khác thường của học sinh mới đứng đầu trường Mai Trung, nắng thu thiêu đốt, cảm xúc bồn chồn, nữ sinh ngất xỉu, tạo thành bức tranh đầu tiên về cuộc sống cấp 3 của học sinh Mai Trung.
Cổng trường có treo băng rôn lớn hoan nghênh học sinh mới, thay cho hình ảnh tuyên truyền trạng nguyên cả mùa hè vừa rồi.
Nhưng bảng vinh danh đã chật kín phụ huynh các bạn mới, chỉ thấy đầu người, trong mắt bọn họ như lóe lên tia sáng, hướng về những cái tên sau khung kính, Thanh Hoa, Bắc Đại, Phúc Đán... Các vị phụ huynh cùng trò chuyện khen ngợi, như thể đó là tương lai tươi sáng mà con cháu họ có thể chạm tới trong ba năm nữa.
Ông ngoại cũng ở đó nhìn, ông thân thể khỏe mạnh, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, vẫn giữ thể diện của một công nhân già đã nghỉ hưu. Ông bị người khác chen lấn xô đẩy, nhưng vẫn vươn cổ nhìn lên trước như cũ, cố gắng nhìn các bạn trên bảng vinh danh.
"Ông già này, đừng tiếp tục chen chúc ở đây nữa, xem xem cháu mình được chia vào lớp nào mới là chuyện chính chứ." Bà ngoại bắt đầu kéo tay ông.
Lớp 10 không có lớp chọn, tất cả đều là lớp thường, xếp lần lượt theo thành tích nhập học, xếp đến cuối rồi lại quay lại từ lớp đầu.
"Cháu yêu, nhìn thấy tên mình ở lớp nào chưa?" Bà ngoại tìm thấy Giang Độ trong dòng người, hai cô gái thân thiết đang đi sát nhau tìm tên mình.
Vương Kinh Kinh đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó lắc mạnh cánh tay Giang Độ: "Lớp A2! Ông trời nhất định nghe thấy lời cầu khẩn của tớ, tớ với cậu đều ở lớp A2! Quá tuyệt vời!"
Giang Độ yếu ớt không chịu nổi gió, bị cô ấy kéo đến mức đứng không vững.
Bà ngoại nghe thấy, kinh ngạc vui mừng: "Kinh Kinh với cháu cùng lớp hả?"
Tiếp theo đó chính là tìm kí túc xá, Vương Kinh Kinh chạy như bị ma đuổi, miệng hét to cái gì mà nhất định phải chiếm được vị trí tốt.
Kí túc xá nữ khối 10 nằm trên đường đến nhà ăn, trên ban công, quần áo nhiều màu sắc của các đàn chị treo dưới ánh mặt trời tung bay theo gió. Trong khi Vương Kinh Kinh vội vã xông đến kí túc xá, đằng sau là mẹ cô ấy và ông bà Giang Độ không nhanh không chậm từ từ đi tới.
Vị trí không tốt nhất là ở cạnh cửa, người ra ra vào vào, âm thanh ồn ào, ngày đông còn hứng gió lạnh. Vương Kinh Kinh giành được chiếc giường gần ban công, quăng túi xách lên giường trên, lại đặt mông ngồi xuống giường dưới, cười híp mắt với các vị phụ huynh vừa vào phòng: "Cô ơi, giường này có người rồi ạ."
Vương Kinh Kinh rất gian xảo, đối diện là kí túc xá nam, cô ấy nghe nói sau khi kí túc xá nam tắt đèn sẽ hướng về phía kí túc xá nữ mà huýt sáo, còn giả vờ đàn ghi-ta, hay là đọc to một bài thơ tình... Dù sao thì mấy chuyện để thì thầm to nhỏ ở Mai Trung luôn làm người ta có hứng thú, Vương Kinh Kinh rất mong chờ nhanh chóng được tận hưởng cuộc sống mới của một học sinh cấp 3.
Giang Độ giành được một chiếc giường tầng dưới.
Ngày đầu tiên trong sự hỗn loạn xen lẫn phấn khởi, mỗi khuôn mặt thanh xuân tươi trẻ đều tràn đầy những khát vọng tương lai. Kí túc xá mỗi phòng tám người, các bạn gái dưới sự khuyến khích của phụ huynh đều rụt rè giới thiệu bản thân một cách đơn giản, nói ra tên mình.
"Cô bé này da trắng quá, xinh xắn thật." Có người khen ngợi Giang Độ, kí túc xá thoang thoảng một mùi hôi tanh sau cơn mưa, không giống như lúc mưa còn nặng hạt, nhưng vẫn vương vấn trong mũi, khiến người khác cảm giác chỗ nào cũng ẩm ướt.
Có người khen cô, Giang Độ chỉ cười mỉm.
Vào cái mùa này muỗi rất độc, các mẹ đều giúp con gái mắc màn, lót sẵn đệm chăn, không quên mỉm cười căn dặn: "Hòa thuận với các bạn nhé, đừng có ầm ĩ cãi nhau đấy! Mọi người đều là học sinh cấp 3, lớn cả rồi."
Bà ngoại nắm chặt tay Giang Độ, không ngừng vuốt ve, nhẹ nhàng dặn dò đủ chuyện vụn vặt, Giang Độ cũng không ngừng khe khẽ gật đầu.
"Chuyện huấn luyện quân sự nhất định phải nói với giáo viên, không được tỏ ra mình mạnh mẽ, biết chưa?" Bà ngoại vỗ vỗ tay cô, trông bà vẫn không yên tâm lắm.
Giang Độ nói: "Cháu biết rồi, không quên đâu ạ."
"Thế thì được, thế thì được rồi." Bà ngoại lẩm bẩm hai câu.
Buổi trưa, vốn dĩ hai nhà định ra nhà ăn ở cổng ăn trưa, nhưng người đông quá, mẹ của Vương Kinh Kinh liền lái xe đưa mọi người đi ăn xa một chút, rồi lại đưa hai cô nhóc trở lại, căn bản là không có vấn đề gì cần đến phụ huynh.
Đợi người lớn vừa đi Vương Kinh Kinh đã nhảy nhót hoan hô, kéo Giang Độ lang thang khắp trường, khiến cảnh vật xung quanh thân thuộc thêm phần nào.
Đến thời gian tự học buổi tối, những gương mặt lạ lẫm lần lượt bước vào.
Có người may mắn vẫn cùng lớp với bạn học cấp 2, phấn khích không ngừng, có người từ thị trấn nhỏ thi vào đây, không quen biết một ai, cố gắng bắt chuyện. Vương Kinh Kinh lướt nhanh một lượt, xác định ngoài Giang Độ không còn quen ai, hậm hực ngồi xuống, nhưng lại không bỏ cuộc tiếp tục nằm dài trên bàn lén quét mắt về phía sau, xem xem trong lớp có ai đẹp trai không.
Giang Độ nghe thấy các bạn nữ nói về bộ phim đã xem trong kỳ nghỉ hè, tiếng cười đùa không ngớt, lớp học ồn ào náo nhiệt, cũng không biết giáo viên chủ nhiệm ở đâu, mọi người nói chuyện rất nhiều, thỏa thích chém gió.
Chỗ ngồi được tự chọn, Vương Kinh Kinh thích chơi với các bạn nam hơn, thế nên vào lớp liền đi về phía sau, các bạn nam hầu như đều ở cuối dãy, khi Giang Độ rũ mắt đi tới, các bạn nam "Xùy" một tiếng rõ ràng.
Cô cũng không nói gì, chỉ lật sách, cậu bạn phía sau nhẹ nhàng chọc vào lưng cô, Giang Độ nghiêng nửa người qua, lúc này cậu ấy nhìn rõ được khuôn mặt cô.
"Hi, cậu tên là gì thế? Tớ tên Lâm Hải Dương." Cậu bạn đĩnh đạc giới thiệu.
Vương Kinh Kinh sớm đã quay người lại, cười hì hì, khuôn mặt lộ ra vẻ hóng hớt.
Giang Độ mặt đỏ nhẹ: "Tớ tên Giang Độ."
"Tên cậu đặc biệt thật đấy," Lâm Hải Dương lém lỉnh bắt chuyện, "Là bến đò có ba giọt nước hả? Trùng hợp thật, tên tớ cũng có ba giọt nước đấy."
*Giải thích: 江渡 (Giang Độ) và 林海洋 (Lâm Hải Dương) đều có 3 nét của bộ thủy 水
Vương Kinh Kinh ở bên cạnh nghe thấy liền bĩu môi: "Bạn học Lâm à, cậu tán dóc giỏi thật đấy, đến ba giọt nước cũng không bỏ qua, ngũ hành cậu thiếu nước à?"
Lâm Hải Dương nghiêm túc tiếp lời: "Sao thế, cậu cũng thiếu nước sao?"
"Tớ không thiếu nước, mẹ tớ nói tớ vô tâm." Vương Kinh Kinh không chút do dự biến bản thân thành trò đùa, quả nhiên, mấy bạn nam đằng sau nghe thấy đều ồ lên một tiếng, cô ấy cứ như thế cùng các bạn khác nói chuyện vui vẻ.
Sau cùng Vương Kinh Kinh dứt khoát xoay cả người về phía sau, cô ấy với ai cũng đều là lần đầu gặp mặt mà cứ ngỡ bạn bè lâu năm.
Giang Độ là kiểu con gái rất dễ xấu hổ, cô không thích nói chuyện, sẽ không bao giờ dễ dàng hòa nhập cùng các bạn như Vương Kinh Kinh, cô thích âm thầm quan sát mọi người, nhưng lại có tiêu chuẩn kép là không hi vọng người khác quan sát mình.
Lớp học vẫn loạn cào cào như cũ, Giang Độ trong lòng lại rất yên tĩnh.
Cô nhìn Vương Kinh Kinh nói chuyện với các bạn nam khác đến quên mình, không làm phiền cô ấy, cất túi nhựa được cho lúc mua quần áo vào ngăn bàn, kì lạ là sau khi lên cấp 3, mọi người đều không thích đeo cặp sách, chỉ thích mang một chiếc túi nhựa, sắp xếp một số đồ dùng học tập lẻ tẻ, một thời gian sau thì đến túi nhựa cũng không được dùng nữa.
Giang Độ lấy ra một gói khăn giấy nhỏ, rút một tờ, rồi lại bỏ nó vào túi váy denim của mình.
Hành lang không có một bóng người.
Lớp học đèn sáng trưng, ánh sáng trắng phả xuống, những học sinh mới nhập học ríu rít ngồi đầy lớp. Mỗi phòng học đều như vậy, náo nhiệt và mất trật tự.
Giang Độ không có thói quen như Vương Kinh Kinh, khi đi qua lớp khác cô ấy luôn cả gan nhìn ngó một hồi vào trong.
Cô vừa đến góc rẽ, dừng lại chuẩn bị xuống tầng, suýt nữa va vào một bóng người.
Không phải lỗi của cô, cô đi đường không hề gấp, là một cậu học sinh bước hai bậc thang lớn đi lên, vừa đúng lúc đụng vào.
Giang Độ lùi lại phía sau hai bước.
Hai người gần như không hẹn mà cùng nói "Xin lỗi", cô vô thức ngẩng đầu, đồng tử hơi dao động.
Cậu bạn không hề nhìn cô, vội vã xin lỗi rồi đi qua.
Là cậu ấy, trên mặt không có máu, cả người đều sạch sẽ. Giang Độ không nhịn được chậm rãi quay đầu, cằm đặt trên vai, dè dặt nhìn xem hình dáng ấy rốt cuộc muốn đi đâu. Nhưng cửa sau A3 là cửa trước A4, bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình, Giang Độ cứng người, vội vàng thu mắt lại, trong lúc hoảng loạn cô chột dạ ngồi xổm xuống, giả vờ buộc dây giày, sự việc xảy ra bất ngờ khiến mặt cô căng ra đỏ bừng.
Đợi người kia đi qua cô liếc nhanh một cái, mới phát hiện đã mất dấu cậu rồi.
Cậu ấy học Mai Trung à? Khối 10? So với lần trước nhìn khác hẳn mà... Lần trước còn tưởng rằng cậu ấy là côn đồ chứ, loại thành tích kém, học trường nghề, cả ngày ăn không ngồi rồi, yêu đương, hút thuốc, đánh nhau... Giang Độ cũng như các bạn cùng tuổi, có ấn tượng rập khuôn về học sinh trường nghề.
Mặc dù lúc gặp lại không giống tên lưu manh nữa, nhưng cũng không giống gì nhỉ... Người tốt? Trong đầu Giang Độ toàn những suy nghĩ lộn xộn, cô vặn vòi nước, nhẹ nhàng vốc một nắm nước lạnh lên hất thẳng vào mặt.
Cô rất tò mò về cậu, lần đầu tiên Giang Độ tò mò về người khác. Loại tò mò này chỉ thoáng qua nhẹ nhàng, như một lớp sương mù mỏng bao phủ trong lòng, nhưng cũng không đủ mãnh liệt để can thiệp vào cuộc sống thường ngày, sau khi cô quay về lớp học, bất giác liếc qua cậu bạn ở phía sau, rồi lại giả vờ không có chuyện gì thu mắt về.
"Giang Độ, có phải cậu nhìn tớ không?" Lâm Hải Dương lại gần nhìn thẳng về phía cô, bỗng buông câu bông đùa, cô lắc đầu, khép váy ngồi xuống. Một người đàn ông đi vào lớp học, cả căn phòng phút chốc bỗng yên lặng.
Người đó là giáo viên chủ nhiệm, họ Hứa, hơi mập, trông có vẻ già hơn so với tuổi, thầy nói thầy mới tốt nghiệp đại học được hai năm, thầy Hứa rất hài hước: "Thầy năm nay 25, có thể mọi người thấy thầy giống 40 tuổi, nhưng thật ra thầy còn trẻ, mà cũng hết cách, thầy lớn trước tuổi, nhưng lợi ích lớn nhất của việc nhìn già hơn tuổi chính là khi thầy 40 tuổi vẫn trông như thế này, các em có tin không? Đợi khi thầy 40 rồi, các em quay lại nhìn xem, có thật có chuyện như thế không nhé."
Phòng học rộ lên một trận cười lớn, Giang Độ cũng không nhịn được giật giật khóe miệng, cô trong lòng coi như đã hiểu, khi thầy 40 tuổi, cũng chính là 15 năm sau, cô 30 tuổi, 30... cũng đủ già rồi nhỉ, con số 30 này đối với một thiếu nữ mà nói cách tuổi già còn rất xa.
Thật không biết bản thân 30 tuổi sẽ trông như thế nào, Giang Độ tưởng tượng, mình không muốn giống cô Lý hàng xóm một đầu tóc xoăn, cũng không muốn mặc kiểu váy bó hông, mình vẫn muốn giày thể thao và váy denim.
Tiếp theo là phần tự giới thiệu bản thân của mỗi học sinh, khi Giang Độ đi lên mọi người lại xôn xao một tiếng, cô da trắng như tuyết, lông mày đen nhánh, các bạn học lập tức cảm nhận được bằng trực giác thứ gọi là dung mạo như hoa.
Cô rất xấu hổ, đôi mắt lấp lánh, lông mi chớp chớp, không biết phải đặt mắt vào đâu liền nhìn chằm chằm vào Vương Kinh Kinh.
Thầy Hứa ở bên cạnh cầm tờ danh sách, bên trên có ghi kết quả thi đầu vào, đợi Giang Độ kết thúc hai câu giới thiệu bản thân, thầy Hứa gọi cô lại: "Giang Độ? Em có thể làm đại diện môn Văn không? Thầy thấy em điểm môn này cao nhất lớp."
"Thầy Hứa, Giang Độ ba năm cấp 2 đều làm đại diện môn Văn, bài văn của cậu ấy từng được giải! Chọn cậu ấy đi ạ!" Vương Kinh Kinh ngồi dưới hò hét cổ vũ cho cô, lúc này tai Giang Độ như bị lửa đốt, vội đồng ý với thầy giáo, về chỗ ngồi nhẹ nhàng đánh Vương Kinh Kinh một cái.
Tối nay thầy giáo trước tiên lập một nhóm nhỏ, chọn ra đại diện các môn, sau đó cho các bạn nam đi lấy sách, các bạn nam làm quen rất nhanh, vừa nói vừa cười, đồng loạt rời khỏi lớp học.
Truyền thống là nhập học xong sẽ huấn luyện quân sự, trước khi chính thức bắt đầu, các học sinh lớp 10 mặc những bộ quân phục không vừa người đi tới sân tập đông nghìn nghịt, mặt trời chiếu thẳng vào mặt.
Mọi người oán trách sao tuần này không mưa, sau khi xì xào liền lập tức yên lặng dưới cái nhìn lướt qua của thầy chủ nhiệm.
Trên sân khấu các vị lãnh đạo phát biểu theo thứ tự, mỗi người đều nói cái gì mà tiếp sau đây tôi sẽ nói hai câu, mà hai câu của người lớn, mọi người đều hiểu cả, tối thiểu cũng phải 20 phút.
Đợi khi đại diện học sinh lớp 10 lên sân khấu phát biểu, những người ở dưới đã không còn kiên nhẫn được nữa.
Dù sao lễ khai giảng của học sinh lớp 10 cũng được hai giờ đồng hồ rồi, bục phát biểu không phải ngoài trời, nhưng các học sinh ở dưới trực tiếp bị ánh nắng chiếu vào, đã có nữ sinh cơ thể yếu đuối ngất xỉu, được đưa vào phòng y tế.
"Haiz, đại diện này không biết nói đến bao giờ, đã bảo chỉ một tiếng là kết thúc mà?"
"Nắng chết mất, có thể nhanh chút không ạ, thật phiền khi nghe lãnh đạo đáng kính phát biểu bài nào cũng rập khuôn như vậy, thầy cô kính yêu ạ."
"Chào mọi người, trong cơn gió mùa thu tháng 9 dễ chịu này, tôi rất vinh dự khi được chọn làm đại diện học sinh khối 10..." Có bạn nam mồm mép nhanh nhẹn tiếp lời, bầu không khí bỗng thay đổi, mọi người đều không kìm được len lén cười.
Nhưng mọi người rất nhanh không cười nữa, tinh thần phấn chấn một chút.
"Đó là Ngụy Thanh Việt, đúng thật là cậu ấy!"
"Kia kìa, đứng thứ nhất, chính là cậu ấy."
"Đẹp trai quá, cậu ấy học lớp A1 nhỉ? Chúng ta ở ngay cạnh!"
Giang Độ đang hơi chóng mặt cắn răng ngước mắt lên, người con trai trên sân khấu, tên là Ngụy Thanh Việt, cả khối 10 không ai không biết đến cái tên này, rất đơn giản, cậu ấy là thủ khoa đầu vào, được phân vào lớp A1 khối 10.
Cô kinh ngạc nhìn cậu nam sinh.
Cậu ấy không phải côn đồ, mà là người sở hữu điểm thi cấp 3 cao nhất toàn thành phố.
Hóa ra bản thân sớm đã biết tên của cậu ấy.
Giang Độ lau mồ hôi chảy dài trên cổ.
Ngụy Thanh Việt bước lên sân khấu, đầu tiên là cúi chào các vị lãnh đạo, sau đó trước khi bước tới micro, cậu nhét bản thảo đã được thầy chủ nhiệm duyệt vào túi, khuôn mặt bình tĩnh:
"Xin chào các bạn, mọi người đều đã đứng hơn hai tiếng đồng hồ rồi, tôi sẽ nói ngắn gọn. Rất vui mừng vì chúng ta đang đứng ở Mai Trung ngay lúc này, cách ước mơ ban đầu càng gần hơn một bước rồi. Hi vọng mọi người đều giống nhau, có thể học tập thật tốt tại nơi đây, sống thật tốt, trước sau như một, không phụ thanh xuân. Cảm ơn, bài phát biểu tôi xin hết, làm lỡ thời gian mọi người rồi."
Cậu nói xong, khẽ cúi đầu, quay người xuống sân khấu.
Cả sân trường im lặng trong giây lát.
Mọi người đều không nghĩ rằng, Ngụy Thanh Việt làm đại diện học sinh hoàn toàn không dùng bài phát biểu đã chuẩn bị trước đó, một phút phát huy tại sân trường, làm cho các vị lãnh đạo và các giáo viên ngơ ngác nhìn nhau, còn cả những bạn học lơ mơ không hiểu gì.
Không biết ai cầm đầu hét to "Được", theo sát là một tràng vỗ tay vang dội, chính ở trong tiếng vỗ tay này Giang Độ người mềm nhũn, ngất lịm đi.
Đây đã được định trước là lễ khai giảng khó quên, bài phát biểu khác thường của học sinh mới đứng đầu trường Mai Trung, nắng thu thiêu đốt, cảm xúc bồn chồn, nữ sinh ngất xỉu, tạo thành bức tranh đầu tiên về cuộc sống cấp 3 của học sinh Mai Trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.