Chương 55:
Thính Lan Bản Tôn
05/03/2023
Lúc chiều tà thì Lý Phi đến
Vẫn là tiệm vịt quay đó, nhưng lần này đổi lại là tôi mời cô ấy.
Lúc ăn cơm tôi rút 5 nghìn tệ được bọc cẩn thận bằng giấy đỏ từ trong túi ra. Rồi để lên trên bàn
“Đây là gì thế?” Lý Phi ngạc nhiên.
“Tiền mà tớ mượn cậu” tôi nhìn cô cấy: “Tớ đã nói sẽ trả cậu gấp đôi.”
“Tớ đã nói cần cậu trả lại sao?”
“Cậu không nói, nhưng tớ phải trả” tôi đẩy số tiền đến trước mặt cô ấy: “Cất vào đi.”
“Tớ không muốn!” cô ấy lắc đầu.
“Huynh đệ thân thiết tính toán rạch ròi, nếu cậu muốn như này thì về sau trước mặt cậu tớ không ngẩng nổi đầu lên đâu.”
“Nghiêm trọng thế à?”
“Đương nhiên!” tôi chân thành.
Cô ấy nghĩ một lúc: “Được rồi, nhưng mà nhiều quá.”
Cô ấy lại đẩy tiền về phía tôi: “Không cần lấy lãi,hơn nữa tớ không phải cho vay nặng lãi, trả tiền vốn cho tớ là được rồi.”
“Nam nhân nói là làm” tôi lại đẩy về phía cô ấy: “Cất vào đi, đẩy đi đẩy lại như thế thật chẳng ra sao.”
Lý Phi bất lực, đành cầm lấy cất vào túi của mình.
“Cậu có biết không? Các bạn đều cảm thấy cậu là một người kỳ quái” cô ấy nói: “Thời đại này rồi còn ai không chơi wechat? Ai còn dùng tiền mặt? Cậu không giống người khác, bây giờ ngay cả wechat cũng không có.”
“Tớ không giống cậu, tớ phải ăn dùng tiết kiệm.”
“Tiết kiệm được bao nhiêu chứ?”
Tôi cười nhạt: “Ăn đi.”
Lý Phi nhìn tôi sâu xa, rồi cuốn lấy thịt vịt bỏ vào đĩa của tôi.
Ăn cơm xong tôi đi cùng cô ấy đứng ở bên đường đợi xe, hai người vừa nói vừa cười, đều nói những câu nói thường ngày.
“Ngô Tranh, cậu là thầy phong thủy, đúng không?” cô ấy đột nhiên hỏi.
“Sao cậu biết?” tôi hỏi
“Ngày hôm đó đợi điện thoại của cậu cả đêm, buổi sáng ngày hôm sau tớ đến nhà cậu.” Cô ấy bình thản nói: “Ở dưới lầu nhà cậu có một ông lão hỏi tớ có phải cháu của Ngô Tứ gia thiếu gia Ngô Tranh sống ở đây không?”
Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi: “Tớ hỏi ông ta là Ngô Tứ gia là ai? Ông ta nói Ngô Tứ gia là đại sư phong thủy có tiếng ở trên giang hồ, mệnh danh là Mai Hoa Thánh Thủ...”
“Cậu muốn nói gì?” tôi nhìn cô ấy.
“Ngày hôm đó chị Đường kia tìm cậu là nhờ cậu xem phong thủy, đúng không?” cô ấy hỏi.
Tôi do dự một chút rồi gật đầu.
Cô ấy cắn nhẹ môi: “Thế nên, từ bé cậu đã hiểu phong thủy, đúng không?”
Tôi lại gật đầu.
Cô ấy cúi đầu xuống, nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi.
Bầu không khí thay đổi, có chút ngượng ngùng.
Lúc này, xe bus đã đến nơi.
Chiếc xe dừng lại rồi mở cửa, những vị khác trên xe đã bắt đầu đi xuống.
Cô ấy ngẩng đầu lên, nước mắt chan chứa, nghẹn nào nói: “Tớ và Tôn Nghị.....lúc đó tớ còn nhỏ, trong lúc không để ý và hồ đồ tớ đã bị hắn ta....tớ không cố ý lừa cậu, là tớ không dám đối mặt với cậu, sợ cậu không thích tớ nữa.....”
Trong lòng tôi như bị kim châm vậy.
“Từ đó về sau, tớ chỉ kết bạn chứ không để bất kỳ người nào khác đụng vào tớ.” Cô ấy nước mắt không ngừng rơi, ôm tôi một cái rồi quay người bước lên xe.
Tôi lặng lẽ nhìn chiếc xe bus xa dần, trong lòng bình thản kỳ lạ. Tôi rất rõ, chúng tôi không có duyên phận làm đôi yêu nhau. Cả đời này, chỉ có thể làm bạn. Sự việc năm đó bắt ngang giữa chúng tôi, mặc dù không ảnh hưởng tới tình bạn của chúng tôi nhưng thực sự đã ngăn chúng tôi lại gần nhau. Bây giờ thì tốt rồi, đã nói ra rồi, dường như tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Gần như không khó để đối mặt như trong tưởng tượng, tôi có thể tiếp tục làm chính mình, cô ấy cũng có thể không còn hối tiếc nào để bắt đầu cuộc sống mới ở đại học,
Tôi hít lấy một hơi thật sâu rồi bình thản nở nụ cười, lặng lẽ lau đi nước mắt ở trên khóe mi, quay người chuẩn bị đi về nhà.
Lúc này, điện thoại của tôi reo lên
Tôi cầm lên xem thì ra là Triệu thổ hào gọi đến
Tôi nghe máy: “Alo?”
Giọng nói của Triệu thổ hào bất thường: “Thiếu gia, cậu cứu tôi với!....thứ đó sống lại rồi!....nó sống lại rồi!......”
Vẫn là tiệm vịt quay đó, nhưng lần này đổi lại là tôi mời cô ấy.
Lúc ăn cơm tôi rút 5 nghìn tệ được bọc cẩn thận bằng giấy đỏ từ trong túi ra. Rồi để lên trên bàn
“Đây là gì thế?” Lý Phi ngạc nhiên.
“Tiền mà tớ mượn cậu” tôi nhìn cô cấy: “Tớ đã nói sẽ trả cậu gấp đôi.”
“Tớ đã nói cần cậu trả lại sao?”
“Cậu không nói, nhưng tớ phải trả” tôi đẩy số tiền đến trước mặt cô ấy: “Cất vào đi.”
“Tớ không muốn!” cô ấy lắc đầu.
“Huynh đệ thân thiết tính toán rạch ròi, nếu cậu muốn như này thì về sau trước mặt cậu tớ không ngẩng nổi đầu lên đâu.”
“Nghiêm trọng thế à?”
“Đương nhiên!” tôi chân thành.
Cô ấy nghĩ một lúc: “Được rồi, nhưng mà nhiều quá.”
Cô ấy lại đẩy tiền về phía tôi: “Không cần lấy lãi,hơn nữa tớ không phải cho vay nặng lãi, trả tiền vốn cho tớ là được rồi.”
“Nam nhân nói là làm” tôi lại đẩy về phía cô ấy: “Cất vào đi, đẩy đi đẩy lại như thế thật chẳng ra sao.”
Lý Phi bất lực, đành cầm lấy cất vào túi của mình.
“Cậu có biết không? Các bạn đều cảm thấy cậu là một người kỳ quái” cô ấy nói: “Thời đại này rồi còn ai không chơi wechat? Ai còn dùng tiền mặt? Cậu không giống người khác, bây giờ ngay cả wechat cũng không có.”
“Tớ không giống cậu, tớ phải ăn dùng tiết kiệm.”
“Tiết kiệm được bao nhiêu chứ?”
Tôi cười nhạt: “Ăn đi.”
Lý Phi nhìn tôi sâu xa, rồi cuốn lấy thịt vịt bỏ vào đĩa của tôi.
Ăn cơm xong tôi đi cùng cô ấy đứng ở bên đường đợi xe, hai người vừa nói vừa cười, đều nói những câu nói thường ngày.
“Ngô Tranh, cậu là thầy phong thủy, đúng không?” cô ấy đột nhiên hỏi.
“Sao cậu biết?” tôi hỏi
“Ngày hôm đó đợi điện thoại của cậu cả đêm, buổi sáng ngày hôm sau tớ đến nhà cậu.” Cô ấy bình thản nói: “Ở dưới lầu nhà cậu có một ông lão hỏi tớ có phải cháu của Ngô Tứ gia thiếu gia Ngô Tranh sống ở đây không?”
Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi: “Tớ hỏi ông ta là Ngô Tứ gia là ai? Ông ta nói Ngô Tứ gia là đại sư phong thủy có tiếng ở trên giang hồ, mệnh danh là Mai Hoa Thánh Thủ...”
“Cậu muốn nói gì?” tôi nhìn cô ấy.
“Ngày hôm đó chị Đường kia tìm cậu là nhờ cậu xem phong thủy, đúng không?” cô ấy hỏi.
Tôi do dự một chút rồi gật đầu.
Cô ấy cắn nhẹ môi: “Thế nên, từ bé cậu đã hiểu phong thủy, đúng không?”
Tôi lại gật đầu.
Cô ấy cúi đầu xuống, nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi.
Bầu không khí thay đổi, có chút ngượng ngùng.
Lúc này, xe bus đã đến nơi.
Chiếc xe dừng lại rồi mở cửa, những vị khác trên xe đã bắt đầu đi xuống.
Cô ấy ngẩng đầu lên, nước mắt chan chứa, nghẹn nào nói: “Tớ và Tôn Nghị.....lúc đó tớ còn nhỏ, trong lúc không để ý và hồ đồ tớ đã bị hắn ta....tớ không cố ý lừa cậu, là tớ không dám đối mặt với cậu, sợ cậu không thích tớ nữa.....”
Trong lòng tôi như bị kim châm vậy.
“Từ đó về sau, tớ chỉ kết bạn chứ không để bất kỳ người nào khác đụng vào tớ.” Cô ấy nước mắt không ngừng rơi, ôm tôi một cái rồi quay người bước lên xe.
Tôi lặng lẽ nhìn chiếc xe bus xa dần, trong lòng bình thản kỳ lạ. Tôi rất rõ, chúng tôi không có duyên phận làm đôi yêu nhau. Cả đời này, chỉ có thể làm bạn. Sự việc năm đó bắt ngang giữa chúng tôi, mặc dù không ảnh hưởng tới tình bạn của chúng tôi nhưng thực sự đã ngăn chúng tôi lại gần nhau. Bây giờ thì tốt rồi, đã nói ra rồi, dường như tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Gần như không khó để đối mặt như trong tưởng tượng, tôi có thể tiếp tục làm chính mình, cô ấy cũng có thể không còn hối tiếc nào để bắt đầu cuộc sống mới ở đại học,
Tôi hít lấy một hơi thật sâu rồi bình thản nở nụ cười, lặng lẽ lau đi nước mắt ở trên khóe mi, quay người chuẩn bị đi về nhà.
Lúc này, điện thoại của tôi reo lên
Tôi cầm lên xem thì ra là Triệu thổ hào gọi đến
Tôi nghe máy: “Alo?”
Giọng nói của Triệu thổ hào bất thường: “Thiếu gia, cậu cứu tôi với!....thứ đó sống lại rồi!....nó sống lại rồi!......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.