Chương 1
Nguyệt Thị Lam Đích
11/11/2022
Edit: Na
1.
Vừa đến giờ tan học, những thiếu niên thiếu nữ trẻ nóng lòng muốn đi ăn que nướng mà nhanh thu dọn dụng cụ vẽ tranh, nở nụ cười xán lạn nói tạm biệt với cô.
“Tạm biệt cô An.”
“Tạm biệt.”
An Điềm vẫn ngồi ở trước giá vẽ, cười xua tay một cái. Chờ mọi người đi hết rồi, cô mới đưa mắt nhìn tờ giấy vẽ của mình, khẽ thở dài.
Vẫn không vẽ ra cái gì.
Năm trước sau khi tốt nghiệp, cô không thể vẽ được tác phẩm nào mà cô thấy vừa lòng. Hào quang của danh hiệu hoạ sĩ thiên tài Học viện Mỹ thuật Q lúc trước, giờ đã lụi tàn sau nhiều lần bị cô lạm dụng.
Nếu để cho người ta nhắc tới, sợ là nó sẽ kết thúc bằng hai chữ “Đáng tiếc”.
An Điềm theo bản năng buông lỏng tay khiến cho bút màu nước trong tay dính vào chiếc váy trắng, nhuộm thành một mảnh màu xanh. Cô cảm thấy chói mắt một cách khó hiểu, mím chặt môi, quá trình thu dọn đồ không thể không nhanh hơn.
Cô Trương từ lớp học thư pháp bên cạnh đi ngang qua phòng vẽ tranh, thấy cảnh tượng bên trong thì dừng chân lại.
Giữa phòng vẽ tranh có một chậu hoa trên bàn, trong chậu hoa có hoa màu hồng nhạt kết hợp với hoa màu trắng, với ánh hoàng hôn chiếu xuống nó trông rất nghệ thuật.
Năm sáu cái giá vẽ đều phủ vải trắng lên, để cho người khác không thể nhìn lén các bức tranh.
Mà phong cảnh đẹp nhất trong phòng vẽ tranh không phải là mấy thứ đó mà là ở trên người giáo viên đang cúi đầu kia, mơ hồ cô đã để lộ ra một bên mặt xinh đẹp.
Mái tóc đen dài đến thắt lưng cuộn lại, mái tóc mềm mại rơi xuống bên tai và cái cổ trắng nõn trông cô như một chú mèo con vô hại. Đường nét gương mặt dịu dàng đầy đặn, ngũ quan nhỏ nhắn xinh đẹp, dáng dấp đặc biệt rất đáng yêu, ở chung với nhóm học sinh thì cũng không nhận ra tuổi thật của cô. Khi nhếch đuôi mắt lên, đôi môi đỏ mọng khiến cho người ta cảm thấy có một tia gợi cảm mông lung.
Những người gặp qua cô đều không khỏi cảm thán, thật đúng là trời sinh đã đẹp.
Nhưng mỹ nhân này lại rất khiêm tốn, cô chưa bao giờ tham gia vào các hoạt động xã giao, thậm chí còn không muốn làm quen với mấy thầy cô lớp khác. Nếu không phải Trương Hâm chủ động tìm cô nói chuyện, e là cô ấy cũng không biết tên cô.
Chẳng qua Trương Hâm lại thấy khó hiểu, sao cha mẹ cô lại yên tâm để cho một cô gái xinh đẹp mới 24 tuổi ra ngoài đi làm một mình như thế, cô ấy quen An Điềm được nửa năm nhưng chưa từng thấy người thân hay bạn bè của cô.
Cô ấy nghĩ, nếu con gái cô ấy cũng giống như An Điềm thì dù như thế nào đi chăng nữa cô ấy cũng không để con gái sống xa mình.
Suy nghĩ của Trương Hâm cứ trôi dạt nên không biết An Điềm đã thu dọn dụng cũ vẽ tranh xong, và cô cũng đang đứng trước mặt cô ấy.
“Cô Trương.” Cô gái nhỏ không chỉ lớn lên xinh đẹp mà ngay cả giọng nói cũng mềm mại.
“Hả.” Trương Hâm lấy lại tinh thần, cười với An Điềm một cái: “Cũng 6 giờ rồi cùng nhau đi ăn cơm nhé?”
An Điềm nhớ đến số dư trong tài khoản, cô luống cuống rũ mắt xuống cẩn thận từ chối: “Tôi, tôi có hẹn rồi, lần sau được không?”
“Không thành vấn đề.” Trương Hâm cũng không để ý chuyện mình bị cự tuyệt, giống như đã tập mãi thành quen rồi.
Đợi An Điềm khoá cửa phòng vẽ tranh kỹ càng lại, hai người cùng đi về hướng cổng trường.
Làn gió buổi chiều thổi nhẹ nhẹ ở sân trường chứ không còn náo nhiệt như sáng sớm nữa, tiếng kêu của chim chóc và côn trùng vang lên hoà vào nhau mang đến một cảm giác yên tĩnh trống rỗng.
Trương Hâm liếc nhìn các thiếu niên đang xếp hàng chỉnh tề ở sân thể dục, đứng phía trước đội ngũ là huấn luyện viên có dáng người cường tráng, đột nhiên cô ấy hứng thú nói về đề tài mới này.
“An Điềm, cô có biết tuần trước trường chúng ta đã có một thầy thể dục đến dạy thay không?” Trương Hâm nhớ lại mấy tin tức từ các giáo viên khác, trong giọng nói lộ sự ra bát quái: “Tự nói trước kia anh ta là xã hội đen sau đó cải tà quy chính, hiện tại tới đây với tư cách là giáo viên thay thế. Nhưng hình như nhà trường có ý định mời anh ta làm huấn luyện viên thể dục luôn, chẳng qua là giáo viên đó lại từ chối.”
An Điềm nghiêng đầu nhìn người đàn ông mà Trương Hâm nói, cô chỉ cảm thấy anh ta lớn lên cao khoẻ, thoạt nhìn có vẻ tính tình không được tốt lắm.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, lúc người đàn ông đó quay đầu sang thì cô thu ánh mắt lại.
Sau khi Trương Hâm nói xong còn cố ý điều chỉnh giọng nói: “An Điềm, cô có bạn trai chưa?”
“Hả?” An Điềm sửng sốt, môi cô hơi hé ra mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại bên trong.
“Cô xinh đẹp như vậy, chắc đã có bạn trai rồi nhỉ?” Trương Hâm hỏi tiếp, trong đầu thì đã bắt đầu tự hỏi bản thân xem bên cạnh mình có anh chàng nào đáng tin cậy để có thể giới thiệu cho An Điềm hay không.
An Điềm lắc đầu: “Không có bạn trai.”
“Nếu không tôi giới thiệu cho cô nhé?”
Cô lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc ở giữa trán cũng đong đưa theo: “Không cần không cần, cảm ơn cô.”
Trương Hâm bị cô cự tuyệt nhiều lần rồi, cô ấy cũng không nhụt chí chỉ cười cười.
Trong trường học hình như có một giáo viên dạy tiếng Anh, lớn lên vừa lịch sự vừa văn nhã chắc là xứng đôi với An Điềm, cô ấy phải tìm thời gian đi hỏi thăm mới được.
2.
Trường cấp 3 Triệu Dương là trường trọng điểm của thành phố W, ngoại trừ việc học tập hiệu trưởng cũng rất chú trọng các hoạt động ngoại khóa của bọn trẻ. Bởi vậy có rất nhiều lớp học sở thích sau giờ tan học, số lần học đã đạt tới mức một tuần có hai đến ba khoá học.
Khi An Điềm đến trường cấp ba Triệu Dương phỏng vấn, dựa vào thành tích là hạng nhất của Học viện Mỹ thuật Q nên cô đã được nhận. Nhà trường trả tiền lương rất hào phóng, lượng công việc dương nhiên cũng tương đối nhiều.
Lớp vẽ của cô có tổng cộng 3 lớp, từ thứ hai đến thứ năm ngày nào cô cũng dạy.
Trương Hâm thân với cô nhất cho nên đương nhiên biết lịch dạy của cô. Cô ấy đã lén hỏi thăm thông tin của thầy dạy tiếng Anh kia, thậm chí còn bày mưu với các giáo viên lớp khác định làm cầu nối cho hai người.
Kết quả, thứ hai đến trường học mới biết từ người phụ trách hoạt động ngoại khóa là An Diềm đã xin nghỉ, mà còn xin nghỉ đến một tuần.
“Xin hỏi có biết nguyên nhân xin nghỉ là gì không?” Trương Hâm khẩn trương hỏi người phụ trách.
“Hình như là trật chân.”
Đi ra khỏi văn phòng, Trương Hâm nhanh mở WeChat ra liên lạc với An Điềm. Tin nhắn mới vừa gửi đi năm phút sau An Điềm gửi một cái emoji hình con thỏ con.
“Ngại quá cô Trương. Hôm trước tôi bị trật chân giờ không tiện đến trường được. Xin hỏi cô cần tôi giúp gì sao?”
Trương Hâm nhìn tin nhắn này không khỏi cau mày, trực tiếp gửi giọng nói qua: “An Điềm, cô bị thương thì cứ nói với tôi, có cần gì thì cứ tìm tôi.”
Nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm, lại gửi qua một cái nữa: “Tôi có mua chút đồ cho cô. Cô sống ở đâu?”
Đợi một lát, An Điềm lại gửi gói emoji con thỏ con.
“Cảm ơn cô Trương nhưng nhà tôi xa lắm, tôi không muốn làm phiền cô đâu, cảm ơn cô.”
Trương Hâm thở dài, cất điện thoại và đi đến phòng học.
Cửa phòng vẽ tranh bên cạnh đã bị khóa, không biết hoa bên trong có ai đến xử lí không.
3.
An Điềm đã phải khóc cho sự ngu ngốc của mình.
Chà rửa WC thôi mà cũng có thể bất cẩn trượt chân để rồi bị trật chân.
Mới đầu cô không quan tâm nhưng ngày hôm sau mắt cá chân cô bị sưng to và đau đến gần chết, ngón chân cũng không thể cử động được.
Cô khó khăn kêu taxi đi đến phòng khám Đông y, nào là dùng thuốc chườm nóng, nào là châm cứu, một bộn tiền cứ thế mất đi. Khi An Điềm nhảy nhảy về lại cái ổ nhỏ của mình, mở điện thoại ra thì thấy ở trên để số dư 273.
Tháng này còn mười ngày nữa.
Hơn nữa tháng sau là nghỉ hè, lớp học sở thích* của trường cấp 3 Triệu Dương sẽ được nghỉ, mà số tiền ngày thường cô viết lách cũng chỉ đủ để đóng tiền nhà.
*bao gồm: Lớp nấu ăn, lớp Piano, Lớp nghệ thuật, Lớp đàn tranh,Lớp trượt băng, Lớp khiêu vũ, v.v.
An Điềm nằm ngửa lên trên sô pha nặng nề thở dài, cuối cùng cô ngồi thẳng người lại gọi điên cho người phụ trách ở trường.
Trong không gian nhỏ trong chỉ còn lại giọng nói bị đè thấp của cô.
“Alo? Là cô sao? Đúng tôi là An Điềm. Là như vầy, chân tôi bị trật nên tôi muốn xin nghỉ một tuần…… ừm ừm, tôi có thể dạy bù trong kỳ nghỉ hè này, làm phiền mọi người…… Thật sự xin lỗi, phiền mọi người rồi……”
An Điềm đã phải nhịn ăn nhịn xài để sống qua tuần, cô không quan tâm đến lời dặn của bác sĩ mà tháo băng vải luôn.
Cô cử động đầu ngón chân cứng đờ thì cảm giác hơi đau nhói truyền đến từ lòng bàn chân. Thử đi vài bước cô cảm thấy không có vấn đề gì, cô bỏ bình xịt giảm đau vào trong túi xách và điđến trường.
Điểm tốt khi đi học hè đó chính là không bị các bạn học lớp khác làm ảnh hưởng, tiến độ vẽ của các bạn học đều nhanh hơn không ít, nhưng điểm xấu là ngày nào An Điềm cũng phải đi đến văn phòng trả chìa khóa.
Mà văn phòng thì ở lầu 3.
Nhìn mấy học sinh ríu rít thảo luận xem lát nữa sẽ đi đâu chơi, An Điềm xấu hổ nhờ bọn họ trả chìa khóa hộ mình.
Cô thở hổn hển bò lên tới lầu 1, chỗ bị thương ở mắt cá chân lại đau thêm một lần nữa, cô đổ mồ hôi lạnh rồi đứng lại nghỉ ngơi một lát.
Phòng học bên trong đã không còn người nào, chỗ cửa cầu thang chỉ có một mình cô.
An Điềm cắn môi dưới kìm nén nước mắt sắp tuôn trào. Cô dùng tay trái vịn vách tường để mượn sức chuẩn bị bò lên lầu, lúc này cửa cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Cô quay đầu nhìn thì thấy đó là thầy giáo thể dục mà Trương Hâm đã nói ngày đó.
Người đàn ông kia rất cao, nhìn có vẻ là 1m8 trở lên, đôi chân dài đi một bước là có thể nhẹ nhàng vượt qua ba bậc thang. Dù anh có mặc đồ thể dục thì cũng không che giấu được dáng người cường tráng của anh, bờ vai rộng, vạt áo trước và ống tay áo đều bị cơ bắp kéo căng.
Ngày đó cô chỉ tùy ý nhìn một cái chứ cũng không phát hiện thì ra thầy giáo thể dục này cũng rất đẹp trai, là kiểu người có bộ dạng hung dữ và lạnh lùng.
Anh có đường nét gương mặt rõ ràng, đường cong cứng rắn, mặt mày vô cùng thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đẹp đến mức cảm thấy anh quá không chân thật, như thể anh là minh tinh điện ảnh vậy.
“Cần giúp không?” Giọng nói của người đàn ông này hơi trầm và mang theo từ tính, nó vang dội trong hành lang.
An Điềm nhớ tới lời của Trương Hâm rồi đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, cô lắc lắc đầu, thậm chí cô còn không dám đối diện với anh.
Anh đi lên vài bước rồi trực tiếp đứng bên cạnh cô, dáng người cao lớn gần như bao phủ lấy cô. An Điềm không hiểu và cũng không dám cử động, cô cúi đầu xuống không nói gì giống như học sinh đang bị giáo viên khiển trách.
“Chân em đang bị thương, cần tôi giúp gì không?” Có lẽ do đã đứng gần cô hơn nên giọng nói người đàn ông này đã nhẹ nhàng hơn.
An Điềm bất an nhúc nhích ngón chân, cô xòa bàn tay phải ra, trong lòng bàn tay trắng nõn có một cái chìa khóa. Cô còn chưa nói gì, người đàn ông kia đã lấy chiếc chìa khóa đó, đầu ngón tay thô nhẹ nhàng lướt qua tay cô để lại một cảm xúc nhột nhột.
“Trả chìa khóa?” Người đàn ông kia hỏi.
“Ừm.” An Điềm há miệng thở dốc, cô khẩn trương đến nói không nên lời mà chỉ có thể phát ra một từ trong cổ họng.
“Tên gì?”
“…… An Điềm.”
“An Điềm.” Người đàn ông kia đọc lại tên cô thêm một lần nữa, giọng nói trầm thấp đó có vẻ như đang triền miên lưu luyến.
An Điềm không tự chủ mà đỏ mặt, cô đáp lại rồi tầm mắt dừng lại ở bậc thang phía dưới, cô khẽ nhích chân để mũi chân hướng về phía xuống cầu thang.
“Cô An.” Nghe người đàn ông trước mặt gọi mình An Điềm ngẩng đầu, ánh mắt cô đụng phải tròng mắt đen của anh, bên trong hình như có một cảm xúc đang dâng trào.
“Cô An, nhà em ở đâu? Cần tôi đưa em về không?” Người đàn ông cúi nhìn cô, khóe miệng anh hơi cong lên, ý đồ này quả thật rất trắng trợn và táo bạo.
An Điềm lặng lẽ lui về sau một bước nhỏ, đôi môi hồng ngập ngừng: “Tôi, tôi ở gần đây, không cần anh giúp đâu, cảm ơn.”
Nói xong cô bước xuống bậc thang mà không hề quay đầu lại, giống như phía sau cô có một con thú ăn thịt người.
1.
Vừa đến giờ tan học, những thiếu niên thiếu nữ trẻ nóng lòng muốn đi ăn que nướng mà nhanh thu dọn dụng cụ vẽ tranh, nở nụ cười xán lạn nói tạm biệt với cô.
“Tạm biệt cô An.”
“Tạm biệt.”
An Điềm vẫn ngồi ở trước giá vẽ, cười xua tay một cái. Chờ mọi người đi hết rồi, cô mới đưa mắt nhìn tờ giấy vẽ của mình, khẽ thở dài.
Vẫn không vẽ ra cái gì.
Năm trước sau khi tốt nghiệp, cô không thể vẽ được tác phẩm nào mà cô thấy vừa lòng. Hào quang của danh hiệu hoạ sĩ thiên tài Học viện Mỹ thuật Q lúc trước, giờ đã lụi tàn sau nhiều lần bị cô lạm dụng.
Nếu để cho người ta nhắc tới, sợ là nó sẽ kết thúc bằng hai chữ “Đáng tiếc”.
An Điềm theo bản năng buông lỏng tay khiến cho bút màu nước trong tay dính vào chiếc váy trắng, nhuộm thành một mảnh màu xanh. Cô cảm thấy chói mắt một cách khó hiểu, mím chặt môi, quá trình thu dọn đồ không thể không nhanh hơn.
Cô Trương từ lớp học thư pháp bên cạnh đi ngang qua phòng vẽ tranh, thấy cảnh tượng bên trong thì dừng chân lại.
Giữa phòng vẽ tranh có một chậu hoa trên bàn, trong chậu hoa có hoa màu hồng nhạt kết hợp với hoa màu trắng, với ánh hoàng hôn chiếu xuống nó trông rất nghệ thuật.
Năm sáu cái giá vẽ đều phủ vải trắng lên, để cho người khác không thể nhìn lén các bức tranh.
Mà phong cảnh đẹp nhất trong phòng vẽ tranh không phải là mấy thứ đó mà là ở trên người giáo viên đang cúi đầu kia, mơ hồ cô đã để lộ ra một bên mặt xinh đẹp.
Mái tóc đen dài đến thắt lưng cuộn lại, mái tóc mềm mại rơi xuống bên tai và cái cổ trắng nõn trông cô như một chú mèo con vô hại. Đường nét gương mặt dịu dàng đầy đặn, ngũ quan nhỏ nhắn xinh đẹp, dáng dấp đặc biệt rất đáng yêu, ở chung với nhóm học sinh thì cũng không nhận ra tuổi thật của cô. Khi nhếch đuôi mắt lên, đôi môi đỏ mọng khiến cho người ta cảm thấy có một tia gợi cảm mông lung.
Những người gặp qua cô đều không khỏi cảm thán, thật đúng là trời sinh đã đẹp.
Nhưng mỹ nhân này lại rất khiêm tốn, cô chưa bao giờ tham gia vào các hoạt động xã giao, thậm chí còn không muốn làm quen với mấy thầy cô lớp khác. Nếu không phải Trương Hâm chủ động tìm cô nói chuyện, e là cô ấy cũng không biết tên cô.
Chẳng qua Trương Hâm lại thấy khó hiểu, sao cha mẹ cô lại yên tâm để cho một cô gái xinh đẹp mới 24 tuổi ra ngoài đi làm một mình như thế, cô ấy quen An Điềm được nửa năm nhưng chưa từng thấy người thân hay bạn bè của cô.
Cô ấy nghĩ, nếu con gái cô ấy cũng giống như An Điềm thì dù như thế nào đi chăng nữa cô ấy cũng không để con gái sống xa mình.
Suy nghĩ của Trương Hâm cứ trôi dạt nên không biết An Điềm đã thu dọn dụng cũ vẽ tranh xong, và cô cũng đang đứng trước mặt cô ấy.
“Cô Trương.” Cô gái nhỏ không chỉ lớn lên xinh đẹp mà ngay cả giọng nói cũng mềm mại.
“Hả.” Trương Hâm lấy lại tinh thần, cười với An Điềm một cái: “Cũng 6 giờ rồi cùng nhau đi ăn cơm nhé?”
An Điềm nhớ đến số dư trong tài khoản, cô luống cuống rũ mắt xuống cẩn thận từ chối: “Tôi, tôi có hẹn rồi, lần sau được không?”
“Không thành vấn đề.” Trương Hâm cũng không để ý chuyện mình bị cự tuyệt, giống như đã tập mãi thành quen rồi.
Đợi An Điềm khoá cửa phòng vẽ tranh kỹ càng lại, hai người cùng đi về hướng cổng trường.
Làn gió buổi chiều thổi nhẹ nhẹ ở sân trường chứ không còn náo nhiệt như sáng sớm nữa, tiếng kêu của chim chóc và côn trùng vang lên hoà vào nhau mang đến một cảm giác yên tĩnh trống rỗng.
Trương Hâm liếc nhìn các thiếu niên đang xếp hàng chỉnh tề ở sân thể dục, đứng phía trước đội ngũ là huấn luyện viên có dáng người cường tráng, đột nhiên cô ấy hứng thú nói về đề tài mới này.
“An Điềm, cô có biết tuần trước trường chúng ta đã có một thầy thể dục đến dạy thay không?” Trương Hâm nhớ lại mấy tin tức từ các giáo viên khác, trong giọng nói lộ sự ra bát quái: “Tự nói trước kia anh ta là xã hội đen sau đó cải tà quy chính, hiện tại tới đây với tư cách là giáo viên thay thế. Nhưng hình như nhà trường có ý định mời anh ta làm huấn luyện viên thể dục luôn, chẳng qua là giáo viên đó lại từ chối.”
An Điềm nghiêng đầu nhìn người đàn ông mà Trương Hâm nói, cô chỉ cảm thấy anh ta lớn lên cao khoẻ, thoạt nhìn có vẻ tính tình không được tốt lắm.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, lúc người đàn ông đó quay đầu sang thì cô thu ánh mắt lại.
Sau khi Trương Hâm nói xong còn cố ý điều chỉnh giọng nói: “An Điềm, cô có bạn trai chưa?”
“Hả?” An Điềm sửng sốt, môi cô hơi hé ra mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại bên trong.
“Cô xinh đẹp như vậy, chắc đã có bạn trai rồi nhỉ?” Trương Hâm hỏi tiếp, trong đầu thì đã bắt đầu tự hỏi bản thân xem bên cạnh mình có anh chàng nào đáng tin cậy để có thể giới thiệu cho An Điềm hay không.
An Điềm lắc đầu: “Không có bạn trai.”
“Nếu không tôi giới thiệu cho cô nhé?”
Cô lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc ở giữa trán cũng đong đưa theo: “Không cần không cần, cảm ơn cô.”
Trương Hâm bị cô cự tuyệt nhiều lần rồi, cô ấy cũng không nhụt chí chỉ cười cười.
Trong trường học hình như có một giáo viên dạy tiếng Anh, lớn lên vừa lịch sự vừa văn nhã chắc là xứng đôi với An Điềm, cô ấy phải tìm thời gian đi hỏi thăm mới được.
2.
Trường cấp 3 Triệu Dương là trường trọng điểm của thành phố W, ngoại trừ việc học tập hiệu trưởng cũng rất chú trọng các hoạt động ngoại khóa của bọn trẻ. Bởi vậy có rất nhiều lớp học sở thích sau giờ tan học, số lần học đã đạt tới mức một tuần có hai đến ba khoá học.
Khi An Điềm đến trường cấp ba Triệu Dương phỏng vấn, dựa vào thành tích là hạng nhất của Học viện Mỹ thuật Q nên cô đã được nhận. Nhà trường trả tiền lương rất hào phóng, lượng công việc dương nhiên cũng tương đối nhiều.
Lớp vẽ của cô có tổng cộng 3 lớp, từ thứ hai đến thứ năm ngày nào cô cũng dạy.
Trương Hâm thân với cô nhất cho nên đương nhiên biết lịch dạy của cô. Cô ấy đã lén hỏi thăm thông tin của thầy dạy tiếng Anh kia, thậm chí còn bày mưu với các giáo viên lớp khác định làm cầu nối cho hai người.
Kết quả, thứ hai đến trường học mới biết từ người phụ trách hoạt động ngoại khóa là An Diềm đã xin nghỉ, mà còn xin nghỉ đến một tuần.
“Xin hỏi có biết nguyên nhân xin nghỉ là gì không?” Trương Hâm khẩn trương hỏi người phụ trách.
“Hình như là trật chân.”
Đi ra khỏi văn phòng, Trương Hâm nhanh mở WeChat ra liên lạc với An Điềm. Tin nhắn mới vừa gửi đi năm phút sau An Điềm gửi một cái emoji hình con thỏ con.
“Ngại quá cô Trương. Hôm trước tôi bị trật chân giờ không tiện đến trường được. Xin hỏi cô cần tôi giúp gì sao?”
Trương Hâm nhìn tin nhắn này không khỏi cau mày, trực tiếp gửi giọng nói qua: “An Điềm, cô bị thương thì cứ nói với tôi, có cần gì thì cứ tìm tôi.”
Nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm, lại gửi qua một cái nữa: “Tôi có mua chút đồ cho cô. Cô sống ở đâu?”
Đợi một lát, An Điềm lại gửi gói emoji con thỏ con.
“Cảm ơn cô Trương nhưng nhà tôi xa lắm, tôi không muốn làm phiền cô đâu, cảm ơn cô.”
Trương Hâm thở dài, cất điện thoại và đi đến phòng học.
Cửa phòng vẽ tranh bên cạnh đã bị khóa, không biết hoa bên trong có ai đến xử lí không.
3.
An Điềm đã phải khóc cho sự ngu ngốc của mình.
Chà rửa WC thôi mà cũng có thể bất cẩn trượt chân để rồi bị trật chân.
Mới đầu cô không quan tâm nhưng ngày hôm sau mắt cá chân cô bị sưng to và đau đến gần chết, ngón chân cũng không thể cử động được.
Cô khó khăn kêu taxi đi đến phòng khám Đông y, nào là dùng thuốc chườm nóng, nào là châm cứu, một bộn tiền cứ thế mất đi. Khi An Điềm nhảy nhảy về lại cái ổ nhỏ của mình, mở điện thoại ra thì thấy ở trên để số dư 273.
Tháng này còn mười ngày nữa.
Hơn nữa tháng sau là nghỉ hè, lớp học sở thích* của trường cấp 3 Triệu Dương sẽ được nghỉ, mà số tiền ngày thường cô viết lách cũng chỉ đủ để đóng tiền nhà.
*bao gồm: Lớp nấu ăn, lớp Piano, Lớp nghệ thuật, Lớp đàn tranh,Lớp trượt băng, Lớp khiêu vũ, v.v.
An Điềm nằm ngửa lên trên sô pha nặng nề thở dài, cuối cùng cô ngồi thẳng người lại gọi điên cho người phụ trách ở trường.
Trong không gian nhỏ trong chỉ còn lại giọng nói bị đè thấp của cô.
“Alo? Là cô sao? Đúng tôi là An Điềm. Là như vầy, chân tôi bị trật nên tôi muốn xin nghỉ một tuần…… ừm ừm, tôi có thể dạy bù trong kỳ nghỉ hè này, làm phiền mọi người…… Thật sự xin lỗi, phiền mọi người rồi……”
An Điềm đã phải nhịn ăn nhịn xài để sống qua tuần, cô không quan tâm đến lời dặn của bác sĩ mà tháo băng vải luôn.
Cô cử động đầu ngón chân cứng đờ thì cảm giác hơi đau nhói truyền đến từ lòng bàn chân. Thử đi vài bước cô cảm thấy không có vấn đề gì, cô bỏ bình xịt giảm đau vào trong túi xách và điđến trường.
Điểm tốt khi đi học hè đó chính là không bị các bạn học lớp khác làm ảnh hưởng, tiến độ vẽ của các bạn học đều nhanh hơn không ít, nhưng điểm xấu là ngày nào An Điềm cũng phải đi đến văn phòng trả chìa khóa.
Mà văn phòng thì ở lầu 3.
Nhìn mấy học sinh ríu rít thảo luận xem lát nữa sẽ đi đâu chơi, An Điềm xấu hổ nhờ bọn họ trả chìa khóa hộ mình.
Cô thở hổn hển bò lên tới lầu 1, chỗ bị thương ở mắt cá chân lại đau thêm một lần nữa, cô đổ mồ hôi lạnh rồi đứng lại nghỉ ngơi một lát.
Phòng học bên trong đã không còn người nào, chỗ cửa cầu thang chỉ có một mình cô.
An Điềm cắn môi dưới kìm nén nước mắt sắp tuôn trào. Cô dùng tay trái vịn vách tường để mượn sức chuẩn bị bò lên lầu, lúc này cửa cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Cô quay đầu nhìn thì thấy đó là thầy giáo thể dục mà Trương Hâm đã nói ngày đó.
Người đàn ông kia rất cao, nhìn có vẻ là 1m8 trở lên, đôi chân dài đi một bước là có thể nhẹ nhàng vượt qua ba bậc thang. Dù anh có mặc đồ thể dục thì cũng không che giấu được dáng người cường tráng của anh, bờ vai rộng, vạt áo trước và ống tay áo đều bị cơ bắp kéo căng.
Ngày đó cô chỉ tùy ý nhìn một cái chứ cũng không phát hiện thì ra thầy giáo thể dục này cũng rất đẹp trai, là kiểu người có bộ dạng hung dữ và lạnh lùng.
Anh có đường nét gương mặt rõ ràng, đường cong cứng rắn, mặt mày vô cùng thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đẹp đến mức cảm thấy anh quá không chân thật, như thể anh là minh tinh điện ảnh vậy.
“Cần giúp không?” Giọng nói của người đàn ông này hơi trầm và mang theo từ tính, nó vang dội trong hành lang.
An Điềm nhớ tới lời của Trương Hâm rồi đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, cô lắc lắc đầu, thậm chí cô còn không dám đối diện với anh.
Anh đi lên vài bước rồi trực tiếp đứng bên cạnh cô, dáng người cao lớn gần như bao phủ lấy cô. An Điềm không hiểu và cũng không dám cử động, cô cúi đầu xuống không nói gì giống như học sinh đang bị giáo viên khiển trách.
“Chân em đang bị thương, cần tôi giúp gì không?” Có lẽ do đã đứng gần cô hơn nên giọng nói người đàn ông này đã nhẹ nhàng hơn.
An Điềm bất an nhúc nhích ngón chân, cô xòa bàn tay phải ra, trong lòng bàn tay trắng nõn có một cái chìa khóa. Cô còn chưa nói gì, người đàn ông kia đã lấy chiếc chìa khóa đó, đầu ngón tay thô nhẹ nhàng lướt qua tay cô để lại một cảm xúc nhột nhột.
“Trả chìa khóa?” Người đàn ông kia hỏi.
“Ừm.” An Điềm há miệng thở dốc, cô khẩn trương đến nói không nên lời mà chỉ có thể phát ra một từ trong cổ họng.
“Tên gì?”
“…… An Điềm.”
“An Điềm.” Người đàn ông kia đọc lại tên cô thêm một lần nữa, giọng nói trầm thấp đó có vẻ như đang triền miên lưu luyến.
An Điềm không tự chủ mà đỏ mặt, cô đáp lại rồi tầm mắt dừng lại ở bậc thang phía dưới, cô khẽ nhích chân để mũi chân hướng về phía xuống cầu thang.
“Cô An.” Nghe người đàn ông trước mặt gọi mình An Điềm ngẩng đầu, ánh mắt cô đụng phải tròng mắt đen của anh, bên trong hình như có một cảm xúc đang dâng trào.
“Cô An, nhà em ở đâu? Cần tôi đưa em về không?” Người đàn ông cúi nhìn cô, khóe miệng anh hơi cong lên, ý đồ này quả thật rất trắng trợn và táo bạo.
An Điềm lặng lẽ lui về sau một bước nhỏ, đôi môi hồng ngập ngừng: “Tôi, tôi ở gần đây, không cần anh giúp đâu, cảm ơn.”
Nói xong cô bước xuống bậc thang mà không hề quay đầu lại, giống như phía sau cô có một con thú ăn thịt người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.