Chương 8
Nguyệt Thị Lam Đích
11/11/2022
Edit: Na
24.
Lúc này An Điềm đứng trước tủ quần áo và đang bối rối không biết nên mặc gì cho buổi hẹn hò đầu tiên của hai người.
Khi mới dọn tới đây, những bộ quần áo cũ đều bị Dịch Diễn bỏ đi, thậm chí ngay cả áo ngủ cũng đổi thành áo thun. Hơn nữa, càng sống chung với Dịch Diễn cô càng phát hiện ra khoảng cách giữa hai người.
Dịch Diễn hình như không chỉ là một huấn luyện viên võ thuật bình thường.
Với số tiền hiện tại cô kiếm được cũng không mua nổi chai rượu vang đỏ của Dịch Diễn.
Không biết vì sao An Điềm đột nhiên mất hứng không trang điểm nữa, cô mặc chiếc váy đơn giản phối với áo khoác rồi đi ra ngoài. Dịch Diễn lười biếng ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn cô một cái, chân dài tùy ý bắt chéo, trên bàn kính còn đặt một ly cà phê đen, nhìn anh trông rất nhàn nhã.
Người đàn ông đi đến trước mặt cô, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đè môi cô: “Không tô son sao?”
An Điềm lắc đầu.
Anh cười một cái, cúi người hôn cô và nói: “Anh tô cho em.”
An Điềm đang suy nghĩ thì bị hôn cho choáng váng, có lẽ sau này cũng không cần tô son nữa.
Hôn cô xong, Dịch Diễn xoè bàn tay ra nắm chặt lấy tay An Điềm, mười ngón đan xen vào nhau. Đôi tay mềm mại không xương, anh nắm tay cô đưa lên miệng và hôn.
“Về sau có ra ngoài thì đều phải nắm tay ông xã.”
An Điềm mím môi ồ một tiếng, tai đỏ bừng lộ ra sự xấu hổ.
Tranh thủ có thời gian rảnh, việc đầu tiên là Dịch Diễn sẽ đưa cô gái nhỏ đi mua sắm quần áo. Mua càng nhiều càng tốt, tốt nhất là mua đến lấp đầy tủ quần áo của anh luôn, sau này có dọn đến nhà mới anh sẽ làm luôn một phòng để quần áo.
Nhưng vừa mới đến trung tâm thương mại, Dịch Diễn cảm thấy có vẻ An Điềm không được thoải mái.
An Điềm nhìn xung quanh một vòng, tất cả đều là đồ hàng hiệu nổi tiếng mà người thường căn bản mua không nổi, cô kéo tay Dịch Diễn lại, người đàn ông cao lớn cũng phối hợp mà cong lưng: “Làm sao vậy?”
“Chúng ta tới chỗ này làm gì?” Cô nhìn mấy nhân viên ở quầy gần đó, có hai ba cô gái đang tụ lại không biết đang nói gì, thỉnh thoảng họ sẽ không cẩn thận mà chạm mắt với An Điềm.
“Mua cho em mấy bộ quần áo.”
An Điềm khẽ cắn môi dưới, trong mắt hiện lên tia hoảng loạn: “Không cần.”
“Chúng ta cứ thử đi, thích thì mới mua.” Dịch Diễn xoa gái cô, nhẹ giọng trấn an.
An Điềm đồng ý, cô định lát nữa tùy tiện thử vài bộ rồi nói mình không thích, nhưng trước khi rời đi Dịch Diễn đã quẹt thẻ mua tất cả quần áo mà cô đã thử qua.
Những cô gái đứng sau quầy kia đều cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
An Điềm cảm thấy ánh mắt của bọn họ rất kỳ lạ.
Thấy Dịch Diễn lại muốn đưa cô vào một cửa hàng quần áo khác, An Điềm đành phải kéo anh lại, sốt ruột nói: “Đừng vào nữa.”
An Điềm ước tính số tiền mà anh vừa xài, nếu cứ mua nữa cô sợ mình sẽ thấy có gánh nặng mất. Nếu cứ tiếp tục đi như vậy, Dịch Diễn sẽ càng xài tiền nhiều hơn.
Nhưng Dịch Diễn chỉ nhìn cô không chớp mắt, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Không đắt đâu, anh mua cho em.”
“Làm sao có thể……” Không đắt được chứ?
An Điềm muốn nói mà lại thôi, cô cụp mắt xuống để che giấu sự lo âu trong đôi mắt.
Sự chênh lệch giữa cô và Dịch Diễn thật sự là quá lớn.
25.
Sau khi cô gái nhỏ dạo phố trở về, nhìn vào có thể thấy được tâm trạng cô không được tốt, cô mở máy tính lên bắt đầu vẽ tranh không thèm để ý tới anh.
Cô đang cáu kỉnh.
Dịch Diễn chậc một tiếng, thấp giọng cười.
Người mà anh nuôi một cách cưng chiều lại buồn bực với anh, xem ra như vậy cũng tốt.
Anh vừa mới tắm xong và đang chuẩn bị đi dỗ An Điềm thì thấy trợ lý của anh trai gửi tin nhắn đến, là chuyện mà giữa trưa anh đã nhờ trợ lý của anh trai giúp. Dịch Diễn nhìn tin nhắn trợ lý gửi rồi nhíu mày.
Gia đình An Điềm là một gia đình tái hôn*, sau khi cha cô mất thì mẹ kết hôn với người đàn ông khác khi cô còn rất nhỏ. Cha dượng còn có một đứa con trai hơn An Điềm ba tuổi, cả bốn người sống ở cái trấn nhỏ cũng không tệ lắm.
*Nguyên văn: Trọng tổ gia đình (重组家庭): là gia đình có cha hoặc mẹ kế.
Nhưng vào năm An Điềm mười lăm tuổi thì cô bị anh kế quấy rối tình dục, cô xin cha mẹ giúp đỡ nhưng không có hiệu quả, vì thế cô đành phải đi tìm giáo viên ở trường học giúp cô. Giáo viên ở trường đưa An Điền đi báo cảnh sát, do không có đủ chứng cứ nên cảnh sát chỉ có thể cảnh cáo bọn họ. Sau đó, cuộc sống An Điềm cũng bị thay đổi đến chóng mặt.
Người anh kế cảm thấy bị mất mặt nên đã lấy hết tiền trong nhà đi đến thành phố khác sống. Cha dượng cũng vì chuyện này mà bị công ty đuổi việc, chỉ trong chớp mất gia đình mất đi nguồn tài chính.
Càng đáng sợ hơn nữa là cha dượng bắt đầu uống rượu và đánh đập mẹ con An Điềm.
Mẹ cô là người có tính cách mềm yếu nên bà không dám phản kháng, An Điềm đành phải tự chịu đựng bảo vệ mình, mãi cho đến khi thi đại học xong cô đã dựa vào học bổng của mình vào học ở học viện mỹ thuật Q.
Trong bốn năm đại học, cha dượng không đến gây chuyện bởi vậy An Điềm nhận một vài bản thảo để kiếm tiền, cô chỉ để lại một phần nhỏ làm chi phí sinh hoạt cho mình.
Sau đó, tác phẩm tốt nghiệp của cô được người ta đăng lên tin tức, có vài người gọi điện đến nói muốn mua bức tranh đó, và lúc ấy cha dượng lại nảy ra ý đồ xấu.
Ông ta đem tất cả tác phẩm của An Điềm, bao gồm những bức cô đã đăng công khai trên tài khoản, ông ta đem tất cả ra và bán với giá rất cao.
Với danh hiệu thiên tài nghệ thuật của cô nên có rất nhiều người sẵn sàng mua chúng.
Vì thế cha dượng lấy tính mạng của mẹ uy hiếp ép An Điềm về trấn nhỏ kia với ông ta, ông ta nhốt cô ở nhà suốt một năm để bắt cô vẽ tranh.
Nhưng hành vi bán tranh kiểu này càng trở nên thất bại, rất nhiều người bắt đầu chặn cô, thậm chí còn có người cố ý lên trên mạng nói thiên tài nghệ thuật đã biến thành người mua bán tranh, đã đánh mất đi cái dự tính ban đầu rồi. Càng nghiêm trọng hơn nữa, lúc ấy giáo viên của An Điềm đã gửi công văn phản hồi, nghiêm khắc phê bình hành vi không đúng của An Điềm.
Từ đó về sau, những tác phẩm của An Điềm đều không còn hồn nữa, không còn người nào muốn mua chúng nữa.
Cha dượng thấy cô vô dụng thì bắt đầu đánh mẹ con cô. Có một lần, cha dượng vô tình đẩy mẹ cô một cái, sau ót bà đụng vào một vật sắc, máu tươi chảy ra đầm đìa.
An Điềm nghe thấy có động tĩnh thì đi ra khỏi phòng, lúc đó mới phát hiện đã muộn rồi.
Hàng xóm bên cạnh cũng hoảng sợ và báo cảnh sát, tên cha dượng đã bị đưa vào tù vì tội giết người. Nhưng do hồi trước đi làm cha dượng có quen biết một số người vì thế chỉ kết án ba năm tù.
Sau chuyện đó, An Điềm đi đến thành phố W bắt đầu một cuộc sống mới.
Dịch Diễn xem xong, anh tức giận đến nổi muốn đi gặp cha dượng cô ngay lập tức, anh sẽ đánh ông ta một trận cho hả cơn giận.
Không, như vậy vẫn chưa đủ. Cô gái nhỏ nhát gan, tự ti, nhạy cảm, tất cả đều là vì đã từng trải qua chuyện đáng ghét này, tên đàn ông kia cần phải trả giá đắt hơn.
Anh tìm một dãy số và gọi, bên kia rất mau đã nghe máy.
Đôi mắt đen của Dịch Diễn sâu đến mức có thể chảy ra mực, anh nhìn đống túi đồ mua hôm nay, nói: “Tôi muốn nhờ anh giúp tôi làm một việc……”
Ngồi tù ba năm?
Không đủ.
Ít nhất thì ông ta cũng phải ở tù cả đời.
26.
An Điềm ủ rũ cúi đầu nhìn máy tính.
Thật ra cô cũng không muốn giận anh, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Dịch Diễn cô không kìm chế được mà muốn bày tỏ sự bất mãn với anh.
Cô biết đây không phải là lỗi của Dịch Diễn, vấn đề thật ra là nằm ở cô.
Dịch Diễn anh…… Sẽ không giận cô đâu phải không? Nếu giận thì liệu anh có chia tay với cô không?
Đang miên man suy nghĩ thì có một ly sữa bò nóng đặt vào tay cô, sau đó tấm lưng mảnh khảnh dán lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông. An Điềm nghiêng đầu, anh nâng cằm cô tinh tế hôn xuống.
Trách anh hôn quá dịu dàng.
An Điềm nghĩ đến chuyện đó cô lại tủi thân khóc lên.
Nụ hôn kết thúc, Dịch Diễn bế người đi tới sô pha và đem người đặt lên đùi mình. Cô gái nhỏ trong lòng khóc rất đáng thương, bả vai run run, tất cả nước mắt đều chảy xuống quần áo anh.
Anh đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt cô, nước mắt cứ chảy không ngừng nên anh phải hôn cô thêm lần nữa.
An Điềm khép hờ nửa mắt chủ động vòng tay qua cổ anh, cả người dựa sát vào anh. Cô vẫn đắm chìm trong nụ hôn ướt át mà không hề phát hiện ra ánh như như sói như hổ của anh.
Đợi cô bình tĩnh trở lại thì quần áo trên người đã được anh cởi ra, hai bầu ngực mềm mại đã bị bàn tay to bao lấy.
“Ha…… Hôn hôn em……” Giờ phút này An Điềm rất muốn gắn kết với Dịch Diễn, muốn được anh ôm, muốn được anh hôn, muốn được anh yêu thương.
Dịch Diễn hôn một cái lên đầu dâu tây, nghe thấy An Điềm nói vậy anh khàn giọng hỏi: “Sao tự nhiên em lại ngoan thế?”
“Ưm……” An Điềm cúi đầu nhìn anh, hiện giờ cô không muốn quan tâm nhiều như vậy, cô chỉ muốn anh ôm cô thôi.
Cô hôn lên đôi môi mỏng của người đàn ông, học theo anh đưa đầu lưỡi vào trong miệng đối phương, liếm môi trên anh, cắn đầu lưỡi anh. Nước miếng ở khoé môi không tự chủ được chảy xuống dưới, rồi lại bị Dịch Diễn liếm đi
Lớp quần áo cuối cùng cũng bị ném, gậy sắt nóng cọ xát vào giữa hai chân cô.
“Bé cưng ngoan, em tự bỏ vào đi.” Người đàn ông dịu dàng dụ dỗ cô.
An Điềm nuốt nước miếng nhìn vật to cứng kia, cô duỗi tay đỡ thân gậy nóng rực điều chỉnh góc độ một chút rồi đưa nó vào.
“Ưm……” Thật căng.
“Nữa đi.” Dịch Diễn chưa thấy cô gái nhỏ chủ động bao giờ, cổ anh dần nổi gân xanh và chịu đựng để không phá hư bầu không khí này.
An Điềm chậm rãi ngồi xuống, tốc độ của cô rất chậm, toàn bộ quá trình vật cứng kia đi vào cũng bị kéo dài, tất cả cảm xúc trống trải và lo âu cô đều quên hết cả rồi.
“Không vào được nữa……” An Điềm nhẹ nhàng thở dốc, cúi đầu nhìn thứ thô to kia thấy nó chỉ mới đi vào được một nửa mà thôi.
“Em có thể mà, bé cưng.” Dịch Diễn đỡ eo cô và đưa tay cô đặt ở trên vai mình, anh lại dỗ cô lần nữa: “Em cố gắng thêm một chút.”
“Ưm……” Cô gái nhỏ cắn chặt môi dưới, đôi mắt xinh đẹp đã chứa đầy nước, cô vừa sợ hãi vừa muốn tiếp tục.
Không chờ Dịch Diễn dỗ thêm nữa, cô gái nhỏ ngoan ngoãn hạ quyết tâm dùng sức ngồi xuống trực tiếp khiến nó đụng đến miệng tử cung. An Điềm rên một tiếng, khoái cảm từ chỗ sâu bên trong lan tới đỉnh đầu cô, ‘cô bé’ nhạy cảm trực tiếp đạt tới cao trào.
Đây là dấu hiệu của sự thoả mãn của tâm lý và thể xác.
Cao trào xong cô ngã vào ngực Dịch Diễn làm nũng, hình như cô đã tìm được một cái nút để phóng thích cảm xúc, cô đem tất cả những chuyện xảy ra trước đây nói cho Dịch Diễn nghe hết.
Nhưng cô lại không biết rằng người đàn ông này đã biết hết cả rồi.
Dịch Diễn nghe chuyện quá khứ của cô thêm lần nữa, trừ bỏ tức giận ra thì anh thấy rất đau lòng, đặc biệt là lúc An Điềm vừa khóc nức nở vừa kể cho anh.
Anh ôm cô và bắt đầu di chuyển từ từ, tốc độ và chiều sâu chính là sự dịu dàng luân hãm con người. An Điềm vất vả buông thả trái tim mình, cô thoải mái khóc ra hết.
Quy đầu bị miệng tử cung hút lấy, thời điểm anh rút ra nó còn phát ra một tiếng ba.
Dòng nước róc rách làm ướt quần người đàn ông.
Dịch Diễn xem cảm xúc của cô rồi cố ý cắm sâu vào bên trong lần nữa, bên trong vẫn còn đang run rẩy nên An Điềm rên rỉ liên tiếp không ngừng.
Đêm nay, ngoại trừ cơ thể ra thì còn có cả trái tim của hai người nữa.
Cuối cùng, Dịch Diễn ôm mông cô hung hăng lao tới mấy trăm cái mới bắn hết tinh dịch vào bên trong. An Điềm người đang đu trên người anh đã sớm cao trào ba lần, đến nâng ngón tay thôi cô cũng không có sức nâng.
“Bé cưng.” Dịch Diễn ôm cô thật chặt, bốn mắt nhìn nhau, anh chậm rãi trịnh trọng nói: “Sau này em còn có anh.”
“Hu…… Dạ……” Gương mặt lê hoa đái vũ xuất hiẹn nụ cười tươi.
Nửa tiếng sau, Dịch Diễn ôm người đã ngủ say đi đến giường, anh cúi đầu hôn giữa hàng chân mày cô.
Hôm nay cô uỷ khuất như thế, anh tạm buông tha cho cô một lần vậy.
24.
Lúc này An Điềm đứng trước tủ quần áo và đang bối rối không biết nên mặc gì cho buổi hẹn hò đầu tiên của hai người.
Khi mới dọn tới đây, những bộ quần áo cũ đều bị Dịch Diễn bỏ đi, thậm chí ngay cả áo ngủ cũng đổi thành áo thun. Hơn nữa, càng sống chung với Dịch Diễn cô càng phát hiện ra khoảng cách giữa hai người.
Dịch Diễn hình như không chỉ là một huấn luyện viên võ thuật bình thường.
Với số tiền hiện tại cô kiếm được cũng không mua nổi chai rượu vang đỏ của Dịch Diễn.
Không biết vì sao An Điềm đột nhiên mất hứng không trang điểm nữa, cô mặc chiếc váy đơn giản phối với áo khoác rồi đi ra ngoài. Dịch Diễn lười biếng ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn cô một cái, chân dài tùy ý bắt chéo, trên bàn kính còn đặt một ly cà phê đen, nhìn anh trông rất nhàn nhã.
Người đàn ông đi đến trước mặt cô, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đè môi cô: “Không tô son sao?”
An Điềm lắc đầu.
Anh cười một cái, cúi người hôn cô và nói: “Anh tô cho em.”
An Điềm đang suy nghĩ thì bị hôn cho choáng váng, có lẽ sau này cũng không cần tô son nữa.
Hôn cô xong, Dịch Diễn xoè bàn tay ra nắm chặt lấy tay An Điềm, mười ngón đan xen vào nhau. Đôi tay mềm mại không xương, anh nắm tay cô đưa lên miệng và hôn.
“Về sau có ra ngoài thì đều phải nắm tay ông xã.”
An Điềm mím môi ồ một tiếng, tai đỏ bừng lộ ra sự xấu hổ.
Tranh thủ có thời gian rảnh, việc đầu tiên là Dịch Diễn sẽ đưa cô gái nhỏ đi mua sắm quần áo. Mua càng nhiều càng tốt, tốt nhất là mua đến lấp đầy tủ quần áo của anh luôn, sau này có dọn đến nhà mới anh sẽ làm luôn một phòng để quần áo.
Nhưng vừa mới đến trung tâm thương mại, Dịch Diễn cảm thấy có vẻ An Điềm không được thoải mái.
An Điềm nhìn xung quanh một vòng, tất cả đều là đồ hàng hiệu nổi tiếng mà người thường căn bản mua không nổi, cô kéo tay Dịch Diễn lại, người đàn ông cao lớn cũng phối hợp mà cong lưng: “Làm sao vậy?”
“Chúng ta tới chỗ này làm gì?” Cô nhìn mấy nhân viên ở quầy gần đó, có hai ba cô gái đang tụ lại không biết đang nói gì, thỉnh thoảng họ sẽ không cẩn thận mà chạm mắt với An Điềm.
“Mua cho em mấy bộ quần áo.”
An Điềm khẽ cắn môi dưới, trong mắt hiện lên tia hoảng loạn: “Không cần.”
“Chúng ta cứ thử đi, thích thì mới mua.” Dịch Diễn xoa gái cô, nhẹ giọng trấn an.
An Điềm đồng ý, cô định lát nữa tùy tiện thử vài bộ rồi nói mình không thích, nhưng trước khi rời đi Dịch Diễn đã quẹt thẻ mua tất cả quần áo mà cô đã thử qua.
Những cô gái đứng sau quầy kia đều cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
An Điềm cảm thấy ánh mắt của bọn họ rất kỳ lạ.
Thấy Dịch Diễn lại muốn đưa cô vào một cửa hàng quần áo khác, An Điềm đành phải kéo anh lại, sốt ruột nói: “Đừng vào nữa.”
An Điềm ước tính số tiền mà anh vừa xài, nếu cứ mua nữa cô sợ mình sẽ thấy có gánh nặng mất. Nếu cứ tiếp tục đi như vậy, Dịch Diễn sẽ càng xài tiền nhiều hơn.
Nhưng Dịch Diễn chỉ nhìn cô không chớp mắt, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Không đắt đâu, anh mua cho em.”
“Làm sao có thể……” Không đắt được chứ?
An Điềm muốn nói mà lại thôi, cô cụp mắt xuống để che giấu sự lo âu trong đôi mắt.
Sự chênh lệch giữa cô và Dịch Diễn thật sự là quá lớn.
25.
Sau khi cô gái nhỏ dạo phố trở về, nhìn vào có thể thấy được tâm trạng cô không được tốt, cô mở máy tính lên bắt đầu vẽ tranh không thèm để ý tới anh.
Cô đang cáu kỉnh.
Dịch Diễn chậc một tiếng, thấp giọng cười.
Người mà anh nuôi một cách cưng chiều lại buồn bực với anh, xem ra như vậy cũng tốt.
Anh vừa mới tắm xong và đang chuẩn bị đi dỗ An Điềm thì thấy trợ lý của anh trai gửi tin nhắn đến, là chuyện mà giữa trưa anh đã nhờ trợ lý của anh trai giúp. Dịch Diễn nhìn tin nhắn trợ lý gửi rồi nhíu mày.
Gia đình An Điềm là một gia đình tái hôn*, sau khi cha cô mất thì mẹ kết hôn với người đàn ông khác khi cô còn rất nhỏ. Cha dượng còn có một đứa con trai hơn An Điềm ba tuổi, cả bốn người sống ở cái trấn nhỏ cũng không tệ lắm.
*Nguyên văn: Trọng tổ gia đình (重组家庭): là gia đình có cha hoặc mẹ kế.
Nhưng vào năm An Điềm mười lăm tuổi thì cô bị anh kế quấy rối tình dục, cô xin cha mẹ giúp đỡ nhưng không có hiệu quả, vì thế cô đành phải đi tìm giáo viên ở trường học giúp cô. Giáo viên ở trường đưa An Điền đi báo cảnh sát, do không có đủ chứng cứ nên cảnh sát chỉ có thể cảnh cáo bọn họ. Sau đó, cuộc sống An Điềm cũng bị thay đổi đến chóng mặt.
Người anh kế cảm thấy bị mất mặt nên đã lấy hết tiền trong nhà đi đến thành phố khác sống. Cha dượng cũng vì chuyện này mà bị công ty đuổi việc, chỉ trong chớp mất gia đình mất đi nguồn tài chính.
Càng đáng sợ hơn nữa là cha dượng bắt đầu uống rượu và đánh đập mẹ con An Điềm.
Mẹ cô là người có tính cách mềm yếu nên bà không dám phản kháng, An Điềm đành phải tự chịu đựng bảo vệ mình, mãi cho đến khi thi đại học xong cô đã dựa vào học bổng của mình vào học ở học viện mỹ thuật Q.
Trong bốn năm đại học, cha dượng không đến gây chuyện bởi vậy An Điềm nhận một vài bản thảo để kiếm tiền, cô chỉ để lại một phần nhỏ làm chi phí sinh hoạt cho mình.
Sau đó, tác phẩm tốt nghiệp của cô được người ta đăng lên tin tức, có vài người gọi điện đến nói muốn mua bức tranh đó, và lúc ấy cha dượng lại nảy ra ý đồ xấu.
Ông ta đem tất cả tác phẩm của An Điềm, bao gồm những bức cô đã đăng công khai trên tài khoản, ông ta đem tất cả ra và bán với giá rất cao.
Với danh hiệu thiên tài nghệ thuật của cô nên có rất nhiều người sẵn sàng mua chúng.
Vì thế cha dượng lấy tính mạng của mẹ uy hiếp ép An Điềm về trấn nhỏ kia với ông ta, ông ta nhốt cô ở nhà suốt một năm để bắt cô vẽ tranh.
Nhưng hành vi bán tranh kiểu này càng trở nên thất bại, rất nhiều người bắt đầu chặn cô, thậm chí còn có người cố ý lên trên mạng nói thiên tài nghệ thuật đã biến thành người mua bán tranh, đã đánh mất đi cái dự tính ban đầu rồi. Càng nghiêm trọng hơn nữa, lúc ấy giáo viên của An Điềm đã gửi công văn phản hồi, nghiêm khắc phê bình hành vi không đúng của An Điềm.
Từ đó về sau, những tác phẩm của An Điềm đều không còn hồn nữa, không còn người nào muốn mua chúng nữa.
Cha dượng thấy cô vô dụng thì bắt đầu đánh mẹ con cô. Có một lần, cha dượng vô tình đẩy mẹ cô một cái, sau ót bà đụng vào một vật sắc, máu tươi chảy ra đầm đìa.
An Điềm nghe thấy có động tĩnh thì đi ra khỏi phòng, lúc đó mới phát hiện đã muộn rồi.
Hàng xóm bên cạnh cũng hoảng sợ và báo cảnh sát, tên cha dượng đã bị đưa vào tù vì tội giết người. Nhưng do hồi trước đi làm cha dượng có quen biết một số người vì thế chỉ kết án ba năm tù.
Sau chuyện đó, An Điềm đi đến thành phố W bắt đầu một cuộc sống mới.
Dịch Diễn xem xong, anh tức giận đến nổi muốn đi gặp cha dượng cô ngay lập tức, anh sẽ đánh ông ta một trận cho hả cơn giận.
Không, như vậy vẫn chưa đủ. Cô gái nhỏ nhát gan, tự ti, nhạy cảm, tất cả đều là vì đã từng trải qua chuyện đáng ghét này, tên đàn ông kia cần phải trả giá đắt hơn.
Anh tìm một dãy số và gọi, bên kia rất mau đã nghe máy.
Đôi mắt đen của Dịch Diễn sâu đến mức có thể chảy ra mực, anh nhìn đống túi đồ mua hôm nay, nói: “Tôi muốn nhờ anh giúp tôi làm một việc……”
Ngồi tù ba năm?
Không đủ.
Ít nhất thì ông ta cũng phải ở tù cả đời.
26.
An Điềm ủ rũ cúi đầu nhìn máy tính.
Thật ra cô cũng không muốn giận anh, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Dịch Diễn cô không kìm chế được mà muốn bày tỏ sự bất mãn với anh.
Cô biết đây không phải là lỗi của Dịch Diễn, vấn đề thật ra là nằm ở cô.
Dịch Diễn anh…… Sẽ không giận cô đâu phải không? Nếu giận thì liệu anh có chia tay với cô không?
Đang miên man suy nghĩ thì có một ly sữa bò nóng đặt vào tay cô, sau đó tấm lưng mảnh khảnh dán lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông. An Điềm nghiêng đầu, anh nâng cằm cô tinh tế hôn xuống.
Trách anh hôn quá dịu dàng.
An Điềm nghĩ đến chuyện đó cô lại tủi thân khóc lên.
Nụ hôn kết thúc, Dịch Diễn bế người đi tới sô pha và đem người đặt lên đùi mình. Cô gái nhỏ trong lòng khóc rất đáng thương, bả vai run run, tất cả nước mắt đều chảy xuống quần áo anh.
Anh đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt cô, nước mắt cứ chảy không ngừng nên anh phải hôn cô thêm lần nữa.
An Điềm khép hờ nửa mắt chủ động vòng tay qua cổ anh, cả người dựa sát vào anh. Cô vẫn đắm chìm trong nụ hôn ướt át mà không hề phát hiện ra ánh như như sói như hổ của anh.
Đợi cô bình tĩnh trở lại thì quần áo trên người đã được anh cởi ra, hai bầu ngực mềm mại đã bị bàn tay to bao lấy.
“Ha…… Hôn hôn em……” Giờ phút này An Điềm rất muốn gắn kết với Dịch Diễn, muốn được anh ôm, muốn được anh hôn, muốn được anh yêu thương.
Dịch Diễn hôn một cái lên đầu dâu tây, nghe thấy An Điềm nói vậy anh khàn giọng hỏi: “Sao tự nhiên em lại ngoan thế?”
“Ưm……” An Điềm cúi đầu nhìn anh, hiện giờ cô không muốn quan tâm nhiều như vậy, cô chỉ muốn anh ôm cô thôi.
Cô hôn lên đôi môi mỏng của người đàn ông, học theo anh đưa đầu lưỡi vào trong miệng đối phương, liếm môi trên anh, cắn đầu lưỡi anh. Nước miếng ở khoé môi không tự chủ được chảy xuống dưới, rồi lại bị Dịch Diễn liếm đi
Lớp quần áo cuối cùng cũng bị ném, gậy sắt nóng cọ xát vào giữa hai chân cô.
“Bé cưng ngoan, em tự bỏ vào đi.” Người đàn ông dịu dàng dụ dỗ cô.
An Điềm nuốt nước miếng nhìn vật to cứng kia, cô duỗi tay đỡ thân gậy nóng rực điều chỉnh góc độ một chút rồi đưa nó vào.
“Ưm……” Thật căng.
“Nữa đi.” Dịch Diễn chưa thấy cô gái nhỏ chủ động bao giờ, cổ anh dần nổi gân xanh và chịu đựng để không phá hư bầu không khí này.
An Điềm chậm rãi ngồi xuống, tốc độ của cô rất chậm, toàn bộ quá trình vật cứng kia đi vào cũng bị kéo dài, tất cả cảm xúc trống trải và lo âu cô đều quên hết cả rồi.
“Không vào được nữa……” An Điềm nhẹ nhàng thở dốc, cúi đầu nhìn thứ thô to kia thấy nó chỉ mới đi vào được một nửa mà thôi.
“Em có thể mà, bé cưng.” Dịch Diễn đỡ eo cô và đưa tay cô đặt ở trên vai mình, anh lại dỗ cô lần nữa: “Em cố gắng thêm một chút.”
“Ưm……” Cô gái nhỏ cắn chặt môi dưới, đôi mắt xinh đẹp đã chứa đầy nước, cô vừa sợ hãi vừa muốn tiếp tục.
Không chờ Dịch Diễn dỗ thêm nữa, cô gái nhỏ ngoan ngoãn hạ quyết tâm dùng sức ngồi xuống trực tiếp khiến nó đụng đến miệng tử cung. An Điềm rên một tiếng, khoái cảm từ chỗ sâu bên trong lan tới đỉnh đầu cô, ‘cô bé’ nhạy cảm trực tiếp đạt tới cao trào.
Đây là dấu hiệu của sự thoả mãn của tâm lý và thể xác.
Cao trào xong cô ngã vào ngực Dịch Diễn làm nũng, hình như cô đã tìm được một cái nút để phóng thích cảm xúc, cô đem tất cả những chuyện xảy ra trước đây nói cho Dịch Diễn nghe hết.
Nhưng cô lại không biết rằng người đàn ông này đã biết hết cả rồi.
Dịch Diễn nghe chuyện quá khứ của cô thêm lần nữa, trừ bỏ tức giận ra thì anh thấy rất đau lòng, đặc biệt là lúc An Điềm vừa khóc nức nở vừa kể cho anh.
Anh ôm cô và bắt đầu di chuyển từ từ, tốc độ và chiều sâu chính là sự dịu dàng luân hãm con người. An Điềm vất vả buông thả trái tim mình, cô thoải mái khóc ra hết.
Quy đầu bị miệng tử cung hút lấy, thời điểm anh rút ra nó còn phát ra một tiếng ba.
Dòng nước róc rách làm ướt quần người đàn ông.
Dịch Diễn xem cảm xúc của cô rồi cố ý cắm sâu vào bên trong lần nữa, bên trong vẫn còn đang run rẩy nên An Điềm rên rỉ liên tiếp không ngừng.
Đêm nay, ngoại trừ cơ thể ra thì còn có cả trái tim của hai người nữa.
Cuối cùng, Dịch Diễn ôm mông cô hung hăng lao tới mấy trăm cái mới bắn hết tinh dịch vào bên trong. An Điềm người đang đu trên người anh đã sớm cao trào ba lần, đến nâng ngón tay thôi cô cũng không có sức nâng.
“Bé cưng.” Dịch Diễn ôm cô thật chặt, bốn mắt nhìn nhau, anh chậm rãi trịnh trọng nói: “Sau này em còn có anh.”
“Hu…… Dạ……” Gương mặt lê hoa đái vũ xuất hiẹn nụ cười tươi.
Nửa tiếng sau, Dịch Diễn ôm người đã ngủ say đi đến giường, anh cúi đầu hôn giữa hàng chân mày cô.
Hôm nay cô uỷ khuất như thế, anh tạm buông tha cho cô một lần vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.