Thay Thế: Người Anh Yêu Không Phải Tôi!
Chương 23: Nỗi niềm thương hại
Bạn Nhỏ Dưới Hồ
24/02/2024
Thì ra tự do lại dễ đạt được đến như thế.
Tiêu Sở Lam sau khi đi cùng Chu Diểu, anh ta đã cho cho cô một cảm giác bấy lâu nay cô dần quên mất.
Cảm giác tự do tự tại, không phải lo nghĩ lại rất đỗi thoải mái, Tiêu Sở Lam sắp quên mất những điều này có tồn tại với cô rồi.
Lại nghĩ, thì ra từ trước tới nay cô nhốt mình trong một cái hộp, bây giờ có cơ hội nhìn thế giới xung quanh lại một lần, mới phát hiện mọi chuyện thay đổi nhiều quá.
Đã bao lâu cô không cảm nhận được cơn gió này nhỉ?
Chiếc xe máy lao băng băng trên đường, hôm nay cao hứng, Chu Diểu cũng tiêu diêu tự tại vừa đi qua cây cầu vừa cao hứng hét lên:
“Sống là để hưởng thụ phải không? Sở Lam?”
Tiêu Sở Lam mím môi, nhìn thế giới xung quanh lạ lẫm, vài ngày trước cũng là cô tại nơi này khóc lóc đau khổ, rõ ràng lúc đó cảnh tưởng rất mờ mịt u ám, trầm lặng đến đáng sợ, nhưng hôm nay lại cảm thấy mọi thứ đều rất xinh đẹp?
Dòng sông ảm đạm ngày hôm trước bây giờ lại xanh mát óng vàng, cảnh tượng này thật sự không tệ.
Sở Lam khẽ ừ một tiếng, cô đưa một tay ra cản gió, cảm giác rất giống như thả mình trôi đi vậy, rất kì lạ, cũng vô cùng thoải mái.
Chu Diểu thấy cô vui vẻ như thế, lòng anh cũng vui lây, thậm chí còn có vẻ vui hơn cả cô.
“Mặc dù không biết nỗi khổ của em, nhưng Sở Lam à, tôi cảm thấy em nên sống cho bản thân mình thôi, phải sống thật hạnh phúc thì người thương yêu em mới không buồn lòng. Em hiểu ý tôi không?” Chu Diểu lái xe gió thổi vù vù, sợ cô nghe không rõ nên cố gắng nói lớn.
“…”
Ngay cả khi Sở Lam không nói gì, cũng không biết cô có nghe hay không, anh ta lại nói tiếp:
“Ngay cả tôi cũng không muốn em sống một cuộc đời khổ sở như thế, về chuyện của em và Trạch Vũ…”
Tiêu Sở Lam bỗng nhiên cắt ngang vỗ vào vai Chu Diểu.
Chu Diểu do không hiểu nên đánh ý hỏi lại:
“Sao thế?”
“Dừng!”
Chu Diểu không biết bản thân đã lỡ lời điều gì, chỉ khi dfang định nói lại thì cô lại hét loạn lên:
“DỪNG LẠI!”
Anh thấy cô không ổn cũng ngay lập tức dừng xe lại.
Tiêu Sở Lam không nói gì mà vội lao xuống xe, bò trên mặt đất nôn thốc nôn tháo.
Chu Diểu định lại xem tình hình, lại bị Tiêu Sở Lam mất bình tĩnh thét gào lên:
“Biến đi!”
“Tôi không cần anh! Tôi không muốn thấy anh!”
Tiêu Sở Lam gào lên, quỳ xuống mặt đất khóc lóc.
Ánh nhìn đầy kinh tởm, thật sự rất buồn nôn!
Chu Diểu không hiểu cô bị làm sao, nhưng thấy cô tinh thần bất ổn như thế, anh ta lại không dám nhúc nhích.
“…”
“Chu Diểu, làm ơn hãy đi đi hức…” Cô khóc nấc nên, bò trên mặt đất, cố bới cát trên nền gạch xi măng ném về phía Chu Diểu.
Thấy cô lại bài xích mình, anh cũng rất đau lòng, sau đó đưa ra quyết định sai trái là bỏ cô ở lại đó.
Tiêu Sở Lam thật sự phát điên rồi, cô lại quên mất chuyện đáng kinh tởm đến thế.
Một tuần ở không trong nhà, cô lại quên mất Chu Diểu…
Quên mất…
“Hức hức.”
Tiêu Sở Lam vọc một nắm đất, không cam tâm gào lên.
“Hắn ta thương hại mình.”
“Vì đã thấy mình bị chà đạp chứ gì?”
Trạch Vũ đã nói cho cô biết vào ngày hôm đó Chu Diểu đã xem bọn họ qua một chiếc điện thoại. Và bộ dạng thảm hại của cô đã bị hắn…
Tiêu Sở Lam lau nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng. Cho dù là Trạch Vũ có giày vò cô bao nhiêu lần, cũng không bằng một giây nhận ra điều đáng sợ này.
Cô cào mặt bê tông đến xước hết đầu ngón tay, Tiêu Sở Lam tưới ướt một mặt bê tông.
Cuối cùng thì khung thép vô hình ấy vẫn trở lại, thậm chí còn nhốt cô bên trong thêm một lớp, bức cô vĩnh viễn không thoát khỏi được nữa.
Tiêu Sở Lam như không còn tỉnh táo, chỉ nhớ đến chuyện đó, trong đầu lại vang lên giọng nói của Trạch Vũ.
“Tôi là… một con điếm.”
Cô bật cười, sau cùng vẫn không thể thoát khỏi cái lồng giam ấy, tự do gì chứ, thoải mái gì chứ, những điều này chỉ khiến cuộc sống tồi tệ của cô càng thêm tồi tệ.
Mớm cho một con chó đói một miếng thịt rồi giật lại, con chó sẽ đói hơn. Thậm chí là sẽ vì đói mà phát điên lên mất.
Trong lúc trạng thái cô bất ổn như thế, bỗng nhiên có một kẻ tiến dần về phía sau cô, bịp lấy mũi miệng cô
Khăn tay trong tay hắn có thuốc mê, Tiêu Sở Lam dù có giãy giụa thế nào, cũng không thể bì kịp, lại vì dược lý tác động mà ngất lịm.
Tên đàn ông kia đạt được mục đích, ngay lập tức gọi điện cho chủ nhân của mình.
“Alo ông chủ.”
“Đã bắt được người rồi ạ!”
Người kia lắc nhẹ ly rượu, trốn trong góc tối vui vẻ thưởng thức.
“Cậu làm việc đi.”
Đặt ly rượu xuống, người đàn ông đó xoay chỉnh nhẫn bạc bên tay trái, phì cười một nhịp, nói:
“Tiêu Sở Lam lần này… có thể giúp chúng ta thúc đẩy một số chuyện.”
“Dạ.”
Gã đàn ông nhìn cô nằm trên mặt đất bất động, sau khi tắt máy, nhìn vào bộ dạng của cô mà hắn cũng cười nhạo.
“Thật đáng thương.”
Tiêu Sở Lam sau khi đi cùng Chu Diểu, anh ta đã cho cho cô một cảm giác bấy lâu nay cô dần quên mất.
Cảm giác tự do tự tại, không phải lo nghĩ lại rất đỗi thoải mái, Tiêu Sở Lam sắp quên mất những điều này có tồn tại với cô rồi.
Lại nghĩ, thì ra từ trước tới nay cô nhốt mình trong một cái hộp, bây giờ có cơ hội nhìn thế giới xung quanh lại một lần, mới phát hiện mọi chuyện thay đổi nhiều quá.
Đã bao lâu cô không cảm nhận được cơn gió này nhỉ?
Chiếc xe máy lao băng băng trên đường, hôm nay cao hứng, Chu Diểu cũng tiêu diêu tự tại vừa đi qua cây cầu vừa cao hứng hét lên:
“Sống là để hưởng thụ phải không? Sở Lam?”
Tiêu Sở Lam mím môi, nhìn thế giới xung quanh lạ lẫm, vài ngày trước cũng là cô tại nơi này khóc lóc đau khổ, rõ ràng lúc đó cảnh tưởng rất mờ mịt u ám, trầm lặng đến đáng sợ, nhưng hôm nay lại cảm thấy mọi thứ đều rất xinh đẹp?
Dòng sông ảm đạm ngày hôm trước bây giờ lại xanh mát óng vàng, cảnh tượng này thật sự không tệ.
Sở Lam khẽ ừ một tiếng, cô đưa một tay ra cản gió, cảm giác rất giống như thả mình trôi đi vậy, rất kì lạ, cũng vô cùng thoải mái.
Chu Diểu thấy cô vui vẻ như thế, lòng anh cũng vui lây, thậm chí còn có vẻ vui hơn cả cô.
“Mặc dù không biết nỗi khổ của em, nhưng Sở Lam à, tôi cảm thấy em nên sống cho bản thân mình thôi, phải sống thật hạnh phúc thì người thương yêu em mới không buồn lòng. Em hiểu ý tôi không?” Chu Diểu lái xe gió thổi vù vù, sợ cô nghe không rõ nên cố gắng nói lớn.
“…”
Ngay cả khi Sở Lam không nói gì, cũng không biết cô có nghe hay không, anh ta lại nói tiếp:
“Ngay cả tôi cũng không muốn em sống một cuộc đời khổ sở như thế, về chuyện của em và Trạch Vũ…”
Tiêu Sở Lam bỗng nhiên cắt ngang vỗ vào vai Chu Diểu.
Chu Diểu do không hiểu nên đánh ý hỏi lại:
“Sao thế?”
“Dừng!”
Chu Diểu không biết bản thân đã lỡ lời điều gì, chỉ khi dfang định nói lại thì cô lại hét loạn lên:
“DỪNG LẠI!”
Anh thấy cô không ổn cũng ngay lập tức dừng xe lại.
Tiêu Sở Lam không nói gì mà vội lao xuống xe, bò trên mặt đất nôn thốc nôn tháo.
Chu Diểu định lại xem tình hình, lại bị Tiêu Sở Lam mất bình tĩnh thét gào lên:
“Biến đi!”
“Tôi không cần anh! Tôi không muốn thấy anh!”
Tiêu Sở Lam gào lên, quỳ xuống mặt đất khóc lóc.
Ánh nhìn đầy kinh tởm, thật sự rất buồn nôn!
Chu Diểu không hiểu cô bị làm sao, nhưng thấy cô tinh thần bất ổn như thế, anh ta lại không dám nhúc nhích.
“…”
“Chu Diểu, làm ơn hãy đi đi hức…” Cô khóc nấc nên, bò trên mặt đất, cố bới cát trên nền gạch xi măng ném về phía Chu Diểu.
Thấy cô lại bài xích mình, anh cũng rất đau lòng, sau đó đưa ra quyết định sai trái là bỏ cô ở lại đó.
Tiêu Sở Lam thật sự phát điên rồi, cô lại quên mất chuyện đáng kinh tởm đến thế.
Một tuần ở không trong nhà, cô lại quên mất Chu Diểu…
Quên mất…
“Hức hức.”
Tiêu Sở Lam vọc một nắm đất, không cam tâm gào lên.
“Hắn ta thương hại mình.”
“Vì đã thấy mình bị chà đạp chứ gì?”
Trạch Vũ đã nói cho cô biết vào ngày hôm đó Chu Diểu đã xem bọn họ qua một chiếc điện thoại. Và bộ dạng thảm hại của cô đã bị hắn…
Tiêu Sở Lam lau nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng. Cho dù là Trạch Vũ có giày vò cô bao nhiêu lần, cũng không bằng một giây nhận ra điều đáng sợ này.
Cô cào mặt bê tông đến xước hết đầu ngón tay, Tiêu Sở Lam tưới ướt một mặt bê tông.
Cuối cùng thì khung thép vô hình ấy vẫn trở lại, thậm chí còn nhốt cô bên trong thêm một lớp, bức cô vĩnh viễn không thoát khỏi được nữa.
Tiêu Sở Lam như không còn tỉnh táo, chỉ nhớ đến chuyện đó, trong đầu lại vang lên giọng nói của Trạch Vũ.
“Tôi là… một con điếm.”
Cô bật cười, sau cùng vẫn không thể thoát khỏi cái lồng giam ấy, tự do gì chứ, thoải mái gì chứ, những điều này chỉ khiến cuộc sống tồi tệ của cô càng thêm tồi tệ.
Mớm cho một con chó đói một miếng thịt rồi giật lại, con chó sẽ đói hơn. Thậm chí là sẽ vì đói mà phát điên lên mất.
Trong lúc trạng thái cô bất ổn như thế, bỗng nhiên có một kẻ tiến dần về phía sau cô, bịp lấy mũi miệng cô
Khăn tay trong tay hắn có thuốc mê, Tiêu Sở Lam dù có giãy giụa thế nào, cũng không thể bì kịp, lại vì dược lý tác động mà ngất lịm.
Tên đàn ông kia đạt được mục đích, ngay lập tức gọi điện cho chủ nhân của mình.
“Alo ông chủ.”
“Đã bắt được người rồi ạ!”
Người kia lắc nhẹ ly rượu, trốn trong góc tối vui vẻ thưởng thức.
“Cậu làm việc đi.”
Đặt ly rượu xuống, người đàn ông đó xoay chỉnh nhẫn bạc bên tay trái, phì cười một nhịp, nói:
“Tiêu Sở Lam lần này… có thể giúp chúng ta thúc đẩy một số chuyện.”
“Dạ.”
Gã đàn ông nhìn cô nằm trên mặt đất bất động, sau khi tắt máy, nhìn vào bộ dạng của cô mà hắn cũng cười nhạo.
“Thật đáng thương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.