Chương 15: Chương 15
Tại Tuần Nhĩ
10/01/2017
Đầu mùa xuân, các trường học phụ cận bắt đầu lục tục khai giảng.
Tiệm bánh ngọt cũng dần đông khách hơn, bánh ngon cộng hai lão bản tốt bụng thu hút nhiều học sinh đến quán. Ngôn Thư Vũ và Trữ An công việc ngày càng lu bù, trong tiệm chỉ có hai người bọn họ, đôi khi nhiều việc đến mức không có thời gian dùng cơm.
Ngôn Thư Vũ đã không còn nhớ đến Trang Khải nữa, hiện tại cậu chỉ muốn làm việc mình yêu thích, cuộc sống cũng thoải mái hơn, bận rộn không còn thời gian mà nhớ tới những khổ đau ngày trước.
Đảo mắt lại đến mùa hè, sinh ý cửa hàng so với trước càng tốt, hai người bề bộn không lo được hết nên quyết định tuyển thêm người làm. Treo biển thuê người được nửa ngày, Lâm Cảnh Thư đã tìm đến cửa. Hai người đối với nam sinh tuấn lãng này đều có ấn tượng tốt, tuổi mới qua hai mươi, lại là sinh viên trường đại học gần đó, ngày thường cũng thường đến tiệm mua bánh nên có điểm quen biết.
Lâm Cảnh Thư ngại ngùng cười cười, bắt đầu tự giới thiệu.
Nam sinh đẹp trai lại cười tươi đến mê muội, kinh nghiệm làm thêm cũng không ít, Trữ An bị nụ cười của Lâm Cảnh Thư mê hoặc mụ mị, ngay lập tức “Tuyển người”, một bộ dáng hào sảng của Đại lão bản (Bà chủ lớn).
Lâm Cảnh Thư lễ phép nói cảm ơn, ánh mắt nhẹ nhàng liếc về phía Ngôn Thư Vũ mỉm cười.
Cửa hàng thêm một người, thời gian nhàn rỗi cũng không ít, tiết học của Lâm Cảnh Thư gần đây không nhiều nên thời gian đến tiệm cũng tăng lên. Đôi khi cả thứ bảy ít việc, Trữ An nhắc cậu không cần tới nhưng cậu vẫn coi như không nghe thấy mà chạy đến.
Trữ An liền trêu chọc, “Xem ra tôi phải thưởng lương cho cậu bằng mười người mới đúng.”
Lâm Cảnh Thư mặt có chút đỏ lên, bất quá vẫn nghiêm túc nói, “Nơi này có chuyện rất trọng yếu của em.” Nói xong, ánh mắt lại đảo đến thân ảnh Ngôn Thư Vũ.
Trữ An nhìn thấy cũng không nói gì, Ngôn Thư Vũ là bạn tốt của nàng, nàng tôn trọng lựa chọn của cậu.
Ngôn Thư Vũ kì thật cũng không phải không có cảm giác, thái độ Lâm Thư Cảnh đối với cậu ngày càng rõ ràng. Nam sinh tuấn lãng thường xuyên dùng ánh mắt nóng rực như vậy nhìn mình, ngẫu nhiên đôi khi ánh mắt bắt gặp nhau, Lâm Cảnh Thư lại đỏ mặt. Bình thường không có việc gì cậu ta cũng thường xuyên ở bên cạnh giúp đỡ.
Có hôm Lâm Cảnh Thư còn mang đồ ăn mình làm ở nhà đến cho cậu ăn thử, nhìn người nọ mặt mũi đỏ bừng lấy hộp cơm ra chờ cậu đánh giá, Ngôn Thư Vũ có điểm cảm động. Trên đời này ngoại trừ cha mẹ sẽ không có ai đối xử đặc biệt như vậy với cậu, khi ở cùng Trang Khải mọi việc trong nhà cũng là cậu lo hết, Trang Khải hầu như không hề xuống bếp.
Nhưng cảm động vẫn chỉ là cảm động, Ngôn Thư vũ không hề có ý nghĩ nào khác, đối với cậu Lâm Cảnh Thư chỉ như một cậu em trai nhỏ, không hơn. Ngôn Thư Vũ không phải trời sinh là gay, thời trung học cậu cũng từng thầm mến nữ sinh, tuy đã chia tay với Trang Khải nhưng cậu cũng không nghĩ đến tìm nam nhân khác để chung sống. Cha mẹ luôn hi vọng cậu có thể cưới vợ sinh con bình thường, cậu đã không nghe lời nhiều năm, giờ cũng không muốn khiến hai người phải lo lắng nữa. Huống hồ, tuy không muốn thừa nhận nhưng Trang Khải vẫn có ảnh hưởng tới cậu, dù rằng rất nhỏ.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Ngôn Thư Vũ không vạch trần tâm tư của Lâm Cảnh Thư mà chỉ tận lực giữ khoảng cách. Cậu nghĩ, người trẻ tuổi sẽ không quá kiên nhẫn, thời gian lâu nhiệt tình cũng sẽ lạnh.
Thật không nghĩ tới Lâm Cảnh Thư hoàn toàn ngoại lệ, cậu ta không vì thái độ của Ngôn Thư Vũ mà thay đổi, ngược lại còn ngày càng ân cần. Đối với người khác nhiệt tình cởi mở, đối với Ngôn Thư Vũ lại luôn đỏ mặt ngại ngùng, “Ngôn ca, Ngôn ca.”
Cứ như vậy trôi qua một năm, Lâm Cảnh Thư vẫn bám lấy Ngôn Thư Vũ, như trước ở bên mà giúp cậu mọi việc. Nội tâm Thư Vũ có điểm phức tạp, hai năm qua đi, bóng dáng Trang Khải trong lòng cậu đã trở nên lãnh đạm, thời điểm nhớ tới ngoại trừ một chút buồn vô cớ cũng không còn tâm tình nào khác.
Lòng người làm bằng xương bằng thịt, Lâm Cảnh Thư đối với cậu rất tốt, mọi người khác đều nhìn ra được. Trữ An cũng từng lén ám chỉ với cậu, thanh niên này cũng không sai, nàng không quá chú ý vấn đề giới tính, người còn sống không phải ai cũng muốn tìm một tri kỉ cho mình, khi nóng khi lạnh, có thể nằm bên cạnh nhau sưởi ấm.
Rời khỏi thành phố G đã hai năm, cùng Trang Khải chia tay cũng được hai năm rưỡi, gần đến lễ mừng năm mới không khí trong thành phố H dần náo nhiệt hẳn lên.
Năm mới thành phố G có tập tục ăn bánh mật, nơi này cũng có bánh mật, bất quá đều là bánh mật ngọt. Ngôn Thư Vũ lại thích ăn bánh mật mặn, ngày nào cũng không có chủ đích mà cảm thán, ước gì trong nhà có bánh mật mặn a, nói xong cũng không để lại trong lòng.
Đến ngày trừ tịch, Trữ An trở về nhà, vốn nàng cũng muốn mời Ngôn Thư Vũ về ăn Tết cùng nhưng cậu lắc đầu cự tuyệt. Ngôn Thư Vũ sau khi đóng kĩ cửa tiệm định trở về căn phòng thuê của mình thì Lâm Cảnh Thư cầm một chiếc hộp nhỏ đến tìm cậu.
“Ngôn ca, em làm bánh mật mặn, anh ăn thử xem có đúng không?” Lâm Cảnh Thư như trước cười ngượng ngùng, hai con mắt không giấu được hào quang lấp lánh.
Ngôn Thư Vũ tiếp nhận hộp, mở ra, cắt một miếng nhỏ nêm nếm, hương vị thực không sai, chính là vị bánh của gia đình. Ngôn Thư Vũ đột nhiên có điểm muốn khóc, cậu chỉ là thuận miệng nói ra, bản thân mình nghĩ tới nhưng cũng không có ý định làm, vậy mà Lâm Cảnh Thư lại đem đến cho cậu hương vị giống một gia đình đã hai năm không được nếm qua.
Cậu ngẩng đầu hướng Lâm Cảnh Thư mỉm cười, là nụ cười ôn nhu nhất của cậu hai năm qua, “Ăn rất ngon, cảm ơn cậu, Cảnh Thư.”
Ngượng ngùng của Lâm Cảnh Thư thoáng cái biến thành thụ sủng nhược kinh, nói chuyện có chút lắp bắp, “Hảo, ăn ngon, là tốt rồi.”
Ngôn Thư Vũ cùng Cảnh Thư hai người ở trong cửa hàng vây quanh chiếc bàn nhỏ ăn bánh mật, vẻ mặt thanh niên khó nén nổi vui mừng, lại có chút bất an, đôi đũa cầm trong tay bởi khẩn trương mà lóng ngóng không kẹp được bánh. Ngôn Thư Vũ nhìn thấy vậy, nội tâm vừa buồn cười lại cảm động.
Cậu nghĩ, cuối cùng cậu lại làm cha mẹ thương tâm rồi, đến bây giờ vẫn triệt để ngỗ nghịch lại với ý tứ cha mẹ.
Sau ngày hôm đó, hai người xem như chính thức ở cùng một chỗ, những ngày sau này đều vô cùng thư thái.
Lâm Cảnh Thư đối với Ngôn Thư Vũ tuy vẫn đôi khi đỏ mặt ngượng ngùng nhưng tính cậu vốn nhiệt tình cởi mở lại là người trẻ tuổi khoái hoạt, cảm xúc tươi mới này dần lây đến trên người Ngôn Thư Vũ, dần dần không khí cũng trở nên ngọt ngào.
Cậu không còn gọi Thư Vũ là “Ngôn ca” như trước, ngược lại học giọng điệu làm nũng của Trữ An mà gọi “Thư Vũ a~”
Ngôn Thư Vũ có điểm dở khóc dở cười, đại nam sinh cao ngất tuấn lãng như vậy lại dính vào người mềm mại làm nũng thật sự khảo nghiệm thần kinh của cậu, bất quá Ngôn Thư Vũ cũng không cự tuyệt nữa. Yêu một người, cậu thường tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của đối phương. Hơn nữa Lâm Cảnh Thư là người thẳng thắn, tràn đầy sức sống, ngay cả khi làm nũng cũng mang lại cảm giác tràn trề sinh lực, như làm sống lại cả tuổi trẻ của cậu.
Tết âm lịch qua không bao lâu, phần lớn các trường đại học bắt đầu khai giảng.
Lâm Cảnh Thư đã là sinh viên năm bốn, bắt đầu chuẩn bị thực tập. Cậu hiện đang học đại học kiến trúc của thành phố H, ngành này vốn là ngành trọng điểm, sau khi ra trường ở lại thành phố tìm công việc kì thật không khó. Nhưng bây giờ cậu còn có Ngôn Thư Vũ, sau này muốn tìm một nơi để phát triển hơn để sống cùng anh.
Ngôn Thư Vũ lo lắng hai ngày nay, hỏi Lâm Cảnh Thư có nguyện ý đến thành phố G hay không. Thành phố G vốn là nơi phồn hoa, có thể ở đây cũng không có gì không tốt, hơn nữa cậu cũng muốn trở về nhà. Ngôn Thư Vũ không chỉ tưởng niệm thành phố quen thuộc kia mà còn càng nhớ người nhà của mình hơn.
Đã nhiều năm không trở về nhà, những năm này ở bên ngoài nhiều, nội tâm cũng lặng yên xuống, Ngôn Thư Vũ càng cảm thấy mình thật bất hiếu. Dù không còn ở bên Trang Khải nhưng cậu cũng không muốn Lâm Cảnh Thư phải thiệt thòi, cho dù biết rõ sẽ làm cha mẹ thất vọng nhưng vẫn nên trở về thì hơn.
Cậu muốn về nhà, cho dù phải quỳ xuống cũng tốt.
Lâm Cảnh Thư tự nhiên đáp ứng, đó là quê của Ngôn Thư Vũ, hơn nữa đích xác là nơi thích hợp để gây dựng sự nghiệp.
Ngôn Thư Vũ cũng không gạt Lâm Cảnh Thư, đối với tình cảm của mình trước nay cậu luôn thẳng thắn đối mặt. Ngôn Thư Vũ đem chuyện với Trang Khải kể lại khái cho Lâm Cảnh Thư nghe, sau đó nói đến tình huống trong nhà.
Lâm Cảnh Thư trầm mặc thật lâu, sau đó một phen ôm chầm lấy Ngôn Thư Vũ.
Trong lòng cậu cực kì khó chịu, đã sớm biết nội tâm Ngôn Thư Vũ có rào cản lớn, nhưng không ngờ lại khó khăn đến vậy. Cậu không ngại chuyện của Trang Khải, nếu trong tâm Ngôn Thư Vũ còn bóng dáng người đó chắc chắn anh sẽ không tiếp nhận cậu, ấm áp tự nhủ trong tim anh hiện tại chỉ có mình. Nhưng cậu khó chịu vì những năm này Ngôn Thư Vũ phải một mình chịu đựng tất cả.
Lâm Cảnh Thư ôm chặt Ngôn Thư Vũ, chôn mặt ở hõm vai anh, thanh âm buồn bực, “Lần này em sẽ cùng anh quỳ.”
.
.
.
Tiệm bánh ngọt cũng dần đông khách hơn, bánh ngon cộng hai lão bản tốt bụng thu hút nhiều học sinh đến quán. Ngôn Thư Vũ và Trữ An công việc ngày càng lu bù, trong tiệm chỉ có hai người bọn họ, đôi khi nhiều việc đến mức không có thời gian dùng cơm.
Ngôn Thư Vũ đã không còn nhớ đến Trang Khải nữa, hiện tại cậu chỉ muốn làm việc mình yêu thích, cuộc sống cũng thoải mái hơn, bận rộn không còn thời gian mà nhớ tới những khổ đau ngày trước.
Đảo mắt lại đến mùa hè, sinh ý cửa hàng so với trước càng tốt, hai người bề bộn không lo được hết nên quyết định tuyển thêm người làm. Treo biển thuê người được nửa ngày, Lâm Cảnh Thư đã tìm đến cửa. Hai người đối với nam sinh tuấn lãng này đều có ấn tượng tốt, tuổi mới qua hai mươi, lại là sinh viên trường đại học gần đó, ngày thường cũng thường đến tiệm mua bánh nên có điểm quen biết.
Lâm Cảnh Thư ngại ngùng cười cười, bắt đầu tự giới thiệu.
Nam sinh đẹp trai lại cười tươi đến mê muội, kinh nghiệm làm thêm cũng không ít, Trữ An bị nụ cười của Lâm Cảnh Thư mê hoặc mụ mị, ngay lập tức “Tuyển người”, một bộ dáng hào sảng của Đại lão bản (Bà chủ lớn).
Lâm Cảnh Thư lễ phép nói cảm ơn, ánh mắt nhẹ nhàng liếc về phía Ngôn Thư Vũ mỉm cười.
Cửa hàng thêm một người, thời gian nhàn rỗi cũng không ít, tiết học của Lâm Cảnh Thư gần đây không nhiều nên thời gian đến tiệm cũng tăng lên. Đôi khi cả thứ bảy ít việc, Trữ An nhắc cậu không cần tới nhưng cậu vẫn coi như không nghe thấy mà chạy đến.
Trữ An liền trêu chọc, “Xem ra tôi phải thưởng lương cho cậu bằng mười người mới đúng.”
Lâm Cảnh Thư mặt có chút đỏ lên, bất quá vẫn nghiêm túc nói, “Nơi này có chuyện rất trọng yếu của em.” Nói xong, ánh mắt lại đảo đến thân ảnh Ngôn Thư Vũ.
Trữ An nhìn thấy cũng không nói gì, Ngôn Thư Vũ là bạn tốt của nàng, nàng tôn trọng lựa chọn của cậu.
Ngôn Thư Vũ kì thật cũng không phải không có cảm giác, thái độ Lâm Thư Cảnh đối với cậu ngày càng rõ ràng. Nam sinh tuấn lãng thường xuyên dùng ánh mắt nóng rực như vậy nhìn mình, ngẫu nhiên đôi khi ánh mắt bắt gặp nhau, Lâm Cảnh Thư lại đỏ mặt. Bình thường không có việc gì cậu ta cũng thường xuyên ở bên cạnh giúp đỡ.
Có hôm Lâm Cảnh Thư còn mang đồ ăn mình làm ở nhà đến cho cậu ăn thử, nhìn người nọ mặt mũi đỏ bừng lấy hộp cơm ra chờ cậu đánh giá, Ngôn Thư Vũ có điểm cảm động. Trên đời này ngoại trừ cha mẹ sẽ không có ai đối xử đặc biệt như vậy với cậu, khi ở cùng Trang Khải mọi việc trong nhà cũng là cậu lo hết, Trang Khải hầu như không hề xuống bếp.
Nhưng cảm động vẫn chỉ là cảm động, Ngôn Thư vũ không hề có ý nghĩ nào khác, đối với cậu Lâm Cảnh Thư chỉ như một cậu em trai nhỏ, không hơn. Ngôn Thư Vũ không phải trời sinh là gay, thời trung học cậu cũng từng thầm mến nữ sinh, tuy đã chia tay với Trang Khải nhưng cậu cũng không nghĩ đến tìm nam nhân khác để chung sống. Cha mẹ luôn hi vọng cậu có thể cưới vợ sinh con bình thường, cậu đã không nghe lời nhiều năm, giờ cũng không muốn khiến hai người phải lo lắng nữa. Huống hồ, tuy không muốn thừa nhận nhưng Trang Khải vẫn có ảnh hưởng tới cậu, dù rằng rất nhỏ.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Ngôn Thư Vũ không vạch trần tâm tư của Lâm Cảnh Thư mà chỉ tận lực giữ khoảng cách. Cậu nghĩ, người trẻ tuổi sẽ không quá kiên nhẫn, thời gian lâu nhiệt tình cũng sẽ lạnh.
Thật không nghĩ tới Lâm Cảnh Thư hoàn toàn ngoại lệ, cậu ta không vì thái độ của Ngôn Thư Vũ mà thay đổi, ngược lại còn ngày càng ân cần. Đối với người khác nhiệt tình cởi mở, đối với Ngôn Thư Vũ lại luôn đỏ mặt ngại ngùng, “Ngôn ca, Ngôn ca.”
Cứ như vậy trôi qua một năm, Lâm Cảnh Thư vẫn bám lấy Ngôn Thư Vũ, như trước ở bên mà giúp cậu mọi việc. Nội tâm Thư Vũ có điểm phức tạp, hai năm qua đi, bóng dáng Trang Khải trong lòng cậu đã trở nên lãnh đạm, thời điểm nhớ tới ngoại trừ một chút buồn vô cớ cũng không còn tâm tình nào khác.
Lòng người làm bằng xương bằng thịt, Lâm Cảnh Thư đối với cậu rất tốt, mọi người khác đều nhìn ra được. Trữ An cũng từng lén ám chỉ với cậu, thanh niên này cũng không sai, nàng không quá chú ý vấn đề giới tính, người còn sống không phải ai cũng muốn tìm một tri kỉ cho mình, khi nóng khi lạnh, có thể nằm bên cạnh nhau sưởi ấm.
Rời khỏi thành phố G đã hai năm, cùng Trang Khải chia tay cũng được hai năm rưỡi, gần đến lễ mừng năm mới không khí trong thành phố H dần náo nhiệt hẳn lên.
Năm mới thành phố G có tập tục ăn bánh mật, nơi này cũng có bánh mật, bất quá đều là bánh mật ngọt. Ngôn Thư Vũ lại thích ăn bánh mật mặn, ngày nào cũng không có chủ đích mà cảm thán, ước gì trong nhà có bánh mật mặn a, nói xong cũng không để lại trong lòng.
Đến ngày trừ tịch, Trữ An trở về nhà, vốn nàng cũng muốn mời Ngôn Thư Vũ về ăn Tết cùng nhưng cậu lắc đầu cự tuyệt. Ngôn Thư Vũ sau khi đóng kĩ cửa tiệm định trở về căn phòng thuê của mình thì Lâm Cảnh Thư cầm một chiếc hộp nhỏ đến tìm cậu.
“Ngôn ca, em làm bánh mật mặn, anh ăn thử xem có đúng không?” Lâm Cảnh Thư như trước cười ngượng ngùng, hai con mắt không giấu được hào quang lấp lánh.
Ngôn Thư Vũ tiếp nhận hộp, mở ra, cắt một miếng nhỏ nêm nếm, hương vị thực không sai, chính là vị bánh của gia đình. Ngôn Thư Vũ đột nhiên có điểm muốn khóc, cậu chỉ là thuận miệng nói ra, bản thân mình nghĩ tới nhưng cũng không có ý định làm, vậy mà Lâm Cảnh Thư lại đem đến cho cậu hương vị giống một gia đình đã hai năm không được nếm qua.
Cậu ngẩng đầu hướng Lâm Cảnh Thư mỉm cười, là nụ cười ôn nhu nhất của cậu hai năm qua, “Ăn rất ngon, cảm ơn cậu, Cảnh Thư.”
Ngượng ngùng của Lâm Cảnh Thư thoáng cái biến thành thụ sủng nhược kinh, nói chuyện có chút lắp bắp, “Hảo, ăn ngon, là tốt rồi.”
Ngôn Thư Vũ cùng Cảnh Thư hai người ở trong cửa hàng vây quanh chiếc bàn nhỏ ăn bánh mật, vẻ mặt thanh niên khó nén nổi vui mừng, lại có chút bất an, đôi đũa cầm trong tay bởi khẩn trương mà lóng ngóng không kẹp được bánh. Ngôn Thư Vũ nhìn thấy vậy, nội tâm vừa buồn cười lại cảm động.
Cậu nghĩ, cuối cùng cậu lại làm cha mẹ thương tâm rồi, đến bây giờ vẫn triệt để ngỗ nghịch lại với ý tứ cha mẹ.
Sau ngày hôm đó, hai người xem như chính thức ở cùng một chỗ, những ngày sau này đều vô cùng thư thái.
Lâm Cảnh Thư đối với Ngôn Thư Vũ tuy vẫn đôi khi đỏ mặt ngượng ngùng nhưng tính cậu vốn nhiệt tình cởi mở lại là người trẻ tuổi khoái hoạt, cảm xúc tươi mới này dần lây đến trên người Ngôn Thư Vũ, dần dần không khí cũng trở nên ngọt ngào.
Cậu không còn gọi Thư Vũ là “Ngôn ca” như trước, ngược lại học giọng điệu làm nũng của Trữ An mà gọi “Thư Vũ a~”
Ngôn Thư Vũ có điểm dở khóc dở cười, đại nam sinh cao ngất tuấn lãng như vậy lại dính vào người mềm mại làm nũng thật sự khảo nghiệm thần kinh của cậu, bất quá Ngôn Thư Vũ cũng không cự tuyệt nữa. Yêu một người, cậu thường tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của đối phương. Hơn nữa Lâm Cảnh Thư là người thẳng thắn, tràn đầy sức sống, ngay cả khi làm nũng cũng mang lại cảm giác tràn trề sinh lực, như làm sống lại cả tuổi trẻ của cậu.
Tết âm lịch qua không bao lâu, phần lớn các trường đại học bắt đầu khai giảng.
Lâm Cảnh Thư đã là sinh viên năm bốn, bắt đầu chuẩn bị thực tập. Cậu hiện đang học đại học kiến trúc của thành phố H, ngành này vốn là ngành trọng điểm, sau khi ra trường ở lại thành phố tìm công việc kì thật không khó. Nhưng bây giờ cậu còn có Ngôn Thư Vũ, sau này muốn tìm một nơi để phát triển hơn để sống cùng anh.
Ngôn Thư Vũ lo lắng hai ngày nay, hỏi Lâm Cảnh Thư có nguyện ý đến thành phố G hay không. Thành phố G vốn là nơi phồn hoa, có thể ở đây cũng không có gì không tốt, hơn nữa cậu cũng muốn trở về nhà. Ngôn Thư Vũ không chỉ tưởng niệm thành phố quen thuộc kia mà còn càng nhớ người nhà của mình hơn.
Đã nhiều năm không trở về nhà, những năm này ở bên ngoài nhiều, nội tâm cũng lặng yên xuống, Ngôn Thư Vũ càng cảm thấy mình thật bất hiếu. Dù không còn ở bên Trang Khải nhưng cậu cũng không muốn Lâm Cảnh Thư phải thiệt thòi, cho dù biết rõ sẽ làm cha mẹ thất vọng nhưng vẫn nên trở về thì hơn.
Cậu muốn về nhà, cho dù phải quỳ xuống cũng tốt.
Lâm Cảnh Thư tự nhiên đáp ứng, đó là quê của Ngôn Thư Vũ, hơn nữa đích xác là nơi thích hợp để gây dựng sự nghiệp.
Ngôn Thư Vũ cũng không gạt Lâm Cảnh Thư, đối với tình cảm của mình trước nay cậu luôn thẳng thắn đối mặt. Ngôn Thư Vũ đem chuyện với Trang Khải kể lại khái cho Lâm Cảnh Thư nghe, sau đó nói đến tình huống trong nhà.
Lâm Cảnh Thư trầm mặc thật lâu, sau đó một phen ôm chầm lấy Ngôn Thư Vũ.
Trong lòng cậu cực kì khó chịu, đã sớm biết nội tâm Ngôn Thư Vũ có rào cản lớn, nhưng không ngờ lại khó khăn đến vậy. Cậu không ngại chuyện của Trang Khải, nếu trong tâm Ngôn Thư Vũ còn bóng dáng người đó chắc chắn anh sẽ không tiếp nhận cậu, ấm áp tự nhủ trong tim anh hiện tại chỉ có mình. Nhưng cậu khó chịu vì những năm này Ngôn Thư Vũ phải một mình chịu đựng tất cả.
Lâm Cảnh Thư ôm chặt Ngôn Thư Vũ, chôn mặt ở hõm vai anh, thanh âm buồn bực, “Lần này em sẽ cùng anh quỳ.”
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.