Chương 51: Bé bé cái mồm thôi.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
23/10/2023
Vì để tránh cho Minh Kiều lạn tay lái nên Thịnh Nhan Tuyền quyết định
không có nói chuyện trước đó cho cô nàng nghe lúc này. Nhưng không tránh khỏi sẽ nói bâng quơ, bởi vì cô không nhịn được.
Rất nhiều cảm xúc ngổn ngang trong lòng cô từ khi gặp lại người đàn ông kia. Thầy ấy của bây giờ, còn có thứ tình cảm đó nữa, tất cả đều khiến Thịnh Nhan Tuyền bối rối. Mà khiến cô lo nghĩ nhất chính là cảm xúc của bản thân. Thời điểm được yên tĩnh ngẫm lại, cô phát hiện mình không chỉ không bài xích sự đụng chạm của thầy ấy mà còn có chút gì đó thật khó nói. Lúc nghe thầy ấy thổ lộ, cô không thể không thừa nhận bản thân có chút vui mà không phải kinh hoàng hay chán ghét. Dù cô vẫn rất bất ngờ.
Khiến cô không ngờ nhất là thầy ấy đã thích cô lâu như vậy rồi.
Thật không thể tin nổi.
Thịnh Nhan Tuyền mang theo sự không tin nổi đó trở lại Thủ Đức.
Vừa đến nơi cô đã nhận được tin nhắn của thấy ấy.
Đến nơi chưa?
Người nhắn có lẽ đã canh sẵn giờ, thời gian nhắn tin chỉ mới cách đây mười phút. Lúc đó cô vừa đặt chân vào cổng trường đại học Nông Lâm thôi. Bởi vì đại học Nông Lâm rất rộng nên phải mất thêm một đoạn mới vào đến khu ký túc xá của nó.
"Nhan Tuyền, đi ăn thôi. Đói chết bà rồi."
Suốt cả quãng đường đều là Minh Kiều lái xe. Một số người còn có thể thay phiên nhau, nhưng họ thì không thể, vì cô không biết lái xe. Bản thân cũng áy náy, cô nhanh chóng đáp ứng rồi cầm điện thoại đi theo cô nàng xuống khu chợ nhỏ nằm bên trong trường đại học, cách ký túc xá không xa.
Khu chợ này thức ăn vừa ngon vừa rẻ lại nhiều, quả thật là thiên đường của những sinh viên nghèo như họ. Mặc dù nó vẫn không rẻ không sạch bằng tự mình nấu. Lúc này họ chẳng có kiên nhẫn để nấu nên ăn tạm vậy.
"Giờ cậu có thể nói cho bà biết đêm qua cậu chạy đi đâu rồi chứ?"
Đang ăn cơm bỗng nhiên Minh Kiều bất thình lình xộc vào làm cô mém thì bị sặc.
Cô vội vàng cầm ly nước mía được xay chung với dứa và tắc thơm lừng đặc biệt ở đại học Nông Lâm lên uống một ngụm như để lấy dũng khí trước cái nhìn trào phúng của cô bạn rồi mới mở lời: "Cậu phải bình tĩnh đó nha. Lỡ mà có bị nghẹn thì cũng đừng trách mình. Là cậu hỏi mình lúc này đó."
"Nghe có vẻ kinh thiên động địa lắm nhỉ."
Minh Kiều đều bị cô chọc cười. Nhưng cô nàng vẫn nói: "Chỉ là bà đây tò mò lắm rồi, yên tâm, cứ nói đi. Bà sẵn sàng rồi."
"Hôm qua mình đi nhầm phòng."
"Ừm." Minh Kiều cũng đoán được rồi nên không có bất ngờ nữa. Dù cô nàng cũng rất bội phục "vận may" của Thịnh Nhan Tuyền.
"Sau đó bị người ta ngủ."
"Phụt!"
Thịnh Nhan Tuyền hiểm hiểm tránh được một trận phun nước mía từ người bạn thân - Thân thật sự chứ không phải giống như cô và Ninh Tố Ngọc. Cô và Minh Kiều quen nhau từ đầu năm cấp ba cho đến hiện tại cũng được năm năm rồi. Từ thời gian cho đến quá trình, tính tình cùng cách đối đãi đều không hề giống với Ninh Tố Ngọc. Giữa cô và Minh Kiều là đôi bên cùng cho và cùng nhận. Còn cô tự nói cô chẳng nhận được gì từ Ninh Tố Ngọc hết. Đến bây giờ tình bạn của cô và Ninh Tố Ngọc chỉ đơn giản là bạn học thôi. Tính ra cũng đã lâu cô không gặp Ninh Tố Ngọc từ sau khi tốt nghiệp cấp ba. Cô cũng không biết Ninh Tố Ngọc sẽ chọn học ở đâu. Cơ mà trong tiềm thức cô cho rằng Ninh Tố Ngọc sẽ chọn Nha Trang làm nơi để học bởi vì điều kiện gia đình của cô nàng.
Hiện tại cô đang học ở Sài Gòn, một trong hai trọng điểm của đất nước cũng không phải vì nhà cô có tiền hơn mà là vì cô vay vốn của nhà nước để học. Sài Gòn đất trật người đông nhưng bao nhiêu người liều chết đâm đầu vào không phải là tự nhiên mà có. Đi cùng với nó là cơ hội trở mình. Với cô nó là biển lớn mặc cô vùng vẫy. Sống ở một nơi lạc hậu lâu cô lại cấp thiết muốn đối đầu với thử thách mặc dù chưa chắc cô thích nơi này. Cô chỉ thích tự do. Xa gia đình là tự do.
Chỉ là cô chỉ vay một năm đầu rồi đi làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống. Phàm là cái đi vay thì đều rất phiền toái, cô không thích, cũng không muốn nợ nần ai cái gì. May mà nhà cô hiện tại chỉ có một nguồn chi ra là cô, anh chị đều có thể kiếm được tiền. Tiền cha mẹ cô tích góp nhiều năm cũng là để dành cho thời khắc này, đủ cho cô đóng tiền học phí. Lại thêm học bổng, cô có thể sống tốt ở nơi này nếu tiết kiệm một chút. Bản thân cô không bị nó đồng hóa, trở nên hoang phí lại mộng mơ vô nghĩa là được rồi.
"Cậu nói thật đấy hả!?"
Được một lúc rốt cuộc Minh Kiều đã hòa hoãn được cơn sặc của mình mà vừa uống nước vừa trợn mắt gấp giọng hỏi.
"Cậu nhỏ tiếng chút đi."
Mắt thấy người xung quanh quay đầu nhìn họ, Thịnh Nhan Tuyền không thể không nhắc khéo cô nàng.
"Mình đã nhắc cậu rồi đó." Cô nhún vai vô tội nói.
"Mé nhắc như cậu cũng như không được không!!!"
Cô nàng ép nhỏ âm thanh nhưng sự kích động bên trong vẫn được thể hiện một cách hết mình nhất. Minh Kiều thật muốn bổ não cô ra xem trong đó có gì. Hơn nữa, cái chuyện kinh hãi thế tục như vậy mà cô nói như không ấy.
"Cậu như vầy mình không biết có nên nói tiếp không."
Cô một bộ "sợ cậu chịu không nổi" khiến Minh Kiều ớn lạnh trong lòng. Cô nàng cảnh giác nói: "Còn có chuyện kinh hơn nữa hả?"
Thịnh Nhan Tuyền giả bộ trịnh trọng gật đầu.
Nói ra cô cũng thấy bội phục mình, lúc đó còn rất bối rối, hiện tại đã có thể ung dung pha trò kể chuyện cho bạn thân nghe rồi. Trời biết là hiện tại toàn thân cô vẫn còn chưa được thoải mái đây. Đã vậy còn phải ngồi một trận phượt dài để về nữa, cô cảm tưởng hiện tại mà đặt lưng xuống cô có thể ngủ ngay được luôn.
"Vậy cậu nói đi."
Minh Kiều quyết định trước không ăn nữa, nghe trước tính sau.
Thịnh Nhan Tuyền buồn cười, nhưng cũng phối hợp.
"Người đó là thầy mình."
"..."
Hể!!!
Thịnh Nhan Tuyền nhìn vẻ mặt của cô bạn thân mà tâm tình lung tung trong lòng cũng đỡ đi được một chút. Cũng không phải có một mình cô cảm thấy nó rất đáng kinh hãi.
"Cậu đùa mình hả???"
Minh Kiều chỉ thiếu nắm cổ Thịnh Nhan Tuyền lên lắc lắc mới thể hiện được hết tâm trạng của cô.
"Thật trăm phần trăm."
Thịnh Nhan Tuyền vừa nói vừa tiếp tục ăn cơm: "Thầy ấy là thầy giáo cấp hai của mình."
"What!"
"Bé bé cái mồm thôi!"
"Thật hả?"
Cô nàng không chỉ phối hợp đè thấp giọng mà còn cúi thấp người lại gần hỏi thêm lần nữa. Đôi mắt kia kích động nhưng viết rõ hai chữ bát quái. Coi bộ thần kinh cô nàng vẫn thô lắm.
"Ừm."
Thịnh Nhan Tuyền thở dài.
Minh Kiều im lặng một hồi rồi lại quái lạ hỏi: "Cảm giác lúc đó của cậu thế nào?"
"Không khác gì cậu bây giờ."
"..."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Minh Kiều rốt cuộc chịu nghiêm túc lên.
"Rồi sao nữa?"
"Hả?"
Thịnh Nhan Tuyền vô thức hỏi lại, xong liền ngộ ra: "Cậu hỏi sau đó hai chúng tôi nói gì với nhau à?"
"Ừm."
Minh Kiều lại nhấp thêm ngụm nước mía nữa. Kết quả phát hiện hồi nãy mình đã uống quá nhiều, trong ly chẳng còn gì cả nên liền rút ống hút cắm qua ly của Thịnh Nhan Tuyền rồi nhấp hai ngụm.
Cái này quả thật rất bình thường đối với họ nên Thịnh Nhan Tuyền không có để ý, chỉ lo nói: "Nói ra thật dài, để lát về mình kể cho cậu nghe tường tận."
"Được."
Sau đó hai người chuyên tâm giải quyết nốt phần cơm rồi còn mua thêm một ít chuối mới lững thững cùng nhau trở về.
Rất nhiều cảm xúc ngổn ngang trong lòng cô từ khi gặp lại người đàn ông kia. Thầy ấy của bây giờ, còn có thứ tình cảm đó nữa, tất cả đều khiến Thịnh Nhan Tuyền bối rối. Mà khiến cô lo nghĩ nhất chính là cảm xúc của bản thân. Thời điểm được yên tĩnh ngẫm lại, cô phát hiện mình không chỉ không bài xích sự đụng chạm của thầy ấy mà còn có chút gì đó thật khó nói. Lúc nghe thầy ấy thổ lộ, cô không thể không thừa nhận bản thân có chút vui mà không phải kinh hoàng hay chán ghét. Dù cô vẫn rất bất ngờ.
Khiến cô không ngờ nhất là thầy ấy đã thích cô lâu như vậy rồi.
Thật không thể tin nổi.
Thịnh Nhan Tuyền mang theo sự không tin nổi đó trở lại Thủ Đức.
Vừa đến nơi cô đã nhận được tin nhắn của thấy ấy.
Đến nơi chưa?
Người nhắn có lẽ đã canh sẵn giờ, thời gian nhắn tin chỉ mới cách đây mười phút. Lúc đó cô vừa đặt chân vào cổng trường đại học Nông Lâm thôi. Bởi vì đại học Nông Lâm rất rộng nên phải mất thêm một đoạn mới vào đến khu ký túc xá của nó.
"Nhan Tuyền, đi ăn thôi. Đói chết bà rồi."
Suốt cả quãng đường đều là Minh Kiều lái xe. Một số người còn có thể thay phiên nhau, nhưng họ thì không thể, vì cô không biết lái xe. Bản thân cũng áy náy, cô nhanh chóng đáp ứng rồi cầm điện thoại đi theo cô nàng xuống khu chợ nhỏ nằm bên trong trường đại học, cách ký túc xá không xa.
Khu chợ này thức ăn vừa ngon vừa rẻ lại nhiều, quả thật là thiên đường của những sinh viên nghèo như họ. Mặc dù nó vẫn không rẻ không sạch bằng tự mình nấu. Lúc này họ chẳng có kiên nhẫn để nấu nên ăn tạm vậy.
"Giờ cậu có thể nói cho bà biết đêm qua cậu chạy đi đâu rồi chứ?"
Đang ăn cơm bỗng nhiên Minh Kiều bất thình lình xộc vào làm cô mém thì bị sặc.
Cô vội vàng cầm ly nước mía được xay chung với dứa và tắc thơm lừng đặc biệt ở đại học Nông Lâm lên uống một ngụm như để lấy dũng khí trước cái nhìn trào phúng của cô bạn rồi mới mở lời: "Cậu phải bình tĩnh đó nha. Lỡ mà có bị nghẹn thì cũng đừng trách mình. Là cậu hỏi mình lúc này đó."
"Nghe có vẻ kinh thiên động địa lắm nhỉ."
Minh Kiều đều bị cô chọc cười. Nhưng cô nàng vẫn nói: "Chỉ là bà đây tò mò lắm rồi, yên tâm, cứ nói đi. Bà sẵn sàng rồi."
"Hôm qua mình đi nhầm phòng."
"Ừm." Minh Kiều cũng đoán được rồi nên không có bất ngờ nữa. Dù cô nàng cũng rất bội phục "vận may" của Thịnh Nhan Tuyền.
"Sau đó bị người ta ngủ."
"Phụt!"
Thịnh Nhan Tuyền hiểm hiểm tránh được một trận phun nước mía từ người bạn thân - Thân thật sự chứ không phải giống như cô và Ninh Tố Ngọc. Cô và Minh Kiều quen nhau từ đầu năm cấp ba cho đến hiện tại cũng được năm năm rồi. Từ thời gian cho đến quá trình, tính tình cùng cách đối đãi đều không hề giống với Ninh Tố Ngọc. Giữa cô và Minh Kiều là đôi bên cùng cho và cùng nhận. Còn cô tự nói cô chẳng nhận được gì từ Ninh Tố Ngọc hết. Đến bây giờ tình bạn của cô và Ninh Tố Ngọc chỉ đơn giản là bạn học thôi. Tính ra cũng đã lâu cô không gặp Ninh Tố Ngọc từ sau khi tốt nghiệp cấp ba. Cô cũng không biết Ninh Tố Ngọc sẽ chọn học ở đâu. Cơ mà trong tiềm thức cô cho rằng Ninh Tố Ngọc sẽ chọn Nha Trang làm nơi để học bởi vì điều kiện gia đình của cô nàng.
Hiện tại cô đang học ở Sài Gòn, một trong hai trọng điểm của đất nước cũng không phải vì nhà cô có tiền hơn mà là vì cô vay vốn của nhà nước để học. Sài Gòn đất trật người đông nhưng bao nhiêu người liều chết đâm đầu vào không phải là tự nhiên mà có. Đi cùng với nó là cơ hội trở mình. Với cô nó là biển lớn mặc cô vùng vẫy. Sống ở một nơi lạc hậu lâu cô lại cấp thiết muốn đối đầu với thử thách mặc dù chưa chắc cô thích nơi này. Cô chỉ thích tự do. Xa gia đình là tự do.
Chỉ là cô chỉ vay một năm đầu rồi đi làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống. Phàm là cái đi vay thì đều rất phiền toái, cô không thích, cũng không muốn nợ nần ai cái gì. May mà nhà cô hiện tại chỉ có một nguồn chi ra là cô, anh chị đều có thể kiếm được tiền. Tiền cha mẹ cô tích góp nhiều năm cũng là để dành cho thời khắc này, đủ cho cô đóng tiền học phí. Lại thêm học bổng, cô có thể sống tốt ở nơi này nếu tiết kiệm một chút. Bản thân cô không bị nó đồng hóa, trở nên hoang phí lại mộng mơ vô nghĩa là được rồi.
"Cậu nói thật đấy hả!?"
Được một lúc rốt cuộc Minh Kiều đã hòa hoãn được cơn sặc của mình mà vừa uống nước vừa trợn mắt gấp giọng hỏi.
"Cậu nhỏ tiếng chút đi."
Mắt thấy người xung quanh quay đầu nhìn họ, Thịnh Nhan Tuyền không thể không nhắc khéo cô nàng.
"Mình đã nhắc cậu rồi đó." Cô nhún vai vô tội nói.
"Mé nhắc như cậu cũng như không được không!!!"
Cô nàng ép nhỏ âm thanh nhưng sự kích động bên trong vẫn được thể hiện một cách hết mình nhất. Minh Kiều thật muốn bổ não cô ra xem trong đó có gì. Hơn nữa, cái chuyện kinh hãi thế tục như vậy mà cô nói như không ấy.
"Cậu như vầy mình không biết có nên nói tiếp không."
Cô một bộ "sợ cậu chịu không nổi" khiến Minh Kiều ớn lạnh trong lòng. Cô nàng cảnh giác nói: "Còn có chuyện kinh hơn nữa hả?"
Thịnh Nhan Tuyền giả bộ trịnh trọng gật đầu.
Nói ra cô cũng thấy bội phục mình, lúc đó còn rất bối rối, hiện tại đã có thể ung dung pha trò kể chuyện cho bạn thân nghe rồi. Trời biết là hiện tại toàn thân cô vẫn còn chưa được thoải mái đây. Đã vậy còn phải ngồi một trận phượt dài để về nữa, cô cảm tưởng hiện tại mà đặt lưng xuống cô có thể ngủ ngay được luôn.
"Vậy cậu nói đi."
Minh Kiều quyết định trước không ăn nữa, nghe trước tính sau.
Thịnh Nhan Tuyền buồn cười, nhưng cũng phối hợp.
"Người đó là thầy mình."
"..."
Hể!!!
Thịnh Nhan Tuyền nhìn vẻ mặt của cô bạn thân mà tâm tình lung tung trong lòng cũng đỡ đi được một chút. Cũng không phải có một mình cô cảm thấy nó rất đáng kinh hãi.
"Cậu đùa mình hả???"
Minh Kiều chỉ thiếu nắm cổ Thịnh Nhan Tuyền lên lắc lắc mới thể hiện được hết tâm trạng của cô.
"Thật trăm phần trăm."
Thịnh Nhan Tuyền vừa nói vừa tiếp tục ăn cơm: "Thầy ấy là thầy giáo cấp hai của mình."
"What!"
"Bé bé cái mồm thôi!"
"Thật hả?"
Cô nàng không chỉ phối hợp đè thấp giọng mà còn cúi thấp người lại gần hỏi thêm lần nữa. Đôi mắt kia kích động nhưng viết rõ hai chữ bát quái. Coi bộ thần kinh cô nàng vẫn thô lắm.
"Ừm."
Thịnh Nhan Tuyền thở dài.
Minh Kiều im lặng một hồi rồi lại quái lạ hỏi: "Cảm giác lúc đó của cậu thế nào?"
"Không khác gì cậu bây giờ."
"..."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Minh Kiều rốt cuộc chịu nghiêm túc lên.
"Rồi sao nữa?"
"Hả?"
Thịnh Nhan Tuyền vô thức hỏi lại, xong liền ngộ ra: "Cậu hỏi sau đó hai chúng tôi nói gì với nhau à?"
"Ừm."
Minh Kiều lại nhấp thêm ngụm nước mía nữa. Kết quả phát hiện hồi nãy mình đã uống quá nhiều, trong ly chẳng còn gì cả nên liền rút ống hút cắm qua ly của Thịnh Nhan Tuyền rồi nhấp hai ngụm.
Cái này quả thật rất bình thường đối với họ nên Thịnh Nhan Tuyền không có để ý, chỉ lo nói: "Nói ra thật dài, để lát về mình kể cho cậu nghe tường tận."
"Được."
Sau đó hai người chuyên tâm giải quyết nốt phần cơm rồi còn mua thêm một ít chuối mới lững thững cùng nhau trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.