Chương 121: Đêm tân hôn chính thức(H).
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
01/11/2023
Hai câu nói ngắn ngủi này không chút nào ngoại lệ nào rơi vào tai người bên kia. Đặng Thanh Hoài liền cất giọng nghi ngờ: "Mẹ? Là dì sao?"
Thịnh Nhan Tuyền khựng lại, sau đó vẫn thản nhiên đáp: "Không phải mẹ tôi. Là mẹ của thầy tôi."
Người bên kia im ru. Sau đó ngập ngùng: "Cậu..."
"Tôi rất tốt, Thanh Hoài. Cậu không cần phải lo cho tôi."
Cô dịu giọng nói.
Vốn dĩ cô còn lo Đặng Thanh Hoài nhẹ dạ sẽ bị Ninh Tố Ngọc lợi dụng. Nhưng xem ra cô đã thiếu tin tưởng vào người bạn này rồi, Đặng Thanh Hoài trước đây không hề là một người hiền lành. Hắn rất có lập trường và cái nhìn khá sâu sắc. Có lẽ là theo thời gian cái phần cá tính này đã bị ẩn đi, thay thế là sự ôn nhuận quân tử, khiến cho người ta hiểu lầm hắn dễ thao túng.
"Cậu thấy tốt là được."
Người bên kia giọng nói nhẹ đến có phần buông xuôi.
Thịnh Nhan Tuyền liền nói: "Thật ra tôi vẫn luôn muốn nói chuyện này cho cậu nhưng chưa có dịp. Quan trọng là tôi nghĩ cậu ta không thể đạt được cái gì từ chỗ cậu nên mới không nói."
"Cậu nghĩ không sai. Ninh Tố Ngọc luôn lừa cậu. Mục đích của cậu ta là chia rẻ tôi với thầy, cho nên cậu ta chỉ nói cái xấu mà không chịu nói sự thật. Cậu ta nắm lấy việc cậu không có đủ hiểu biết, nhưng cậu ta lại quá đắc ý, cho rằng ai cũng giống như mình, vì mục đích mà không từ thủ đoạn."
Sau đó Thịnh Nhan Tuyền nói hết mọi chuyện cho Đặng Thanh Hoài nghe. Kể cả việc Ninh Tố Ngọc cố ý tông cô.
Đặng Thanh Hoài nghe mà choáng váng.
"Làm sao cô nàng lại..."
"Chúng ta đều mắt mù, bị cậu ta lừa gạt bao lâu nay. Hiện tại còn muốn giả bộ, đã muộn rồi."
Thịnh Nhan Tuyền lạnh lùng nói: "Nếu cậu ta có chút nào thay đổi thì còn dễ nói. Mà cũng đúng thôi, cậu ta đã xấu ngay từ đầu, làm sao có thể nói thay đổi là thay đổi được."
Đặng Thanh Hoài chết lặng. Một hồi hắn mới nói: "May mà cậu không sao."
Thịnh Nhan Tuyền lặng đi.
"Phải. May mà tôi không sao. Chúng tôi đều không sao, cho nên cậu ta phải trả giá."
Cô nói rồi dặn hắn: "Chuyện cậu ta tông tôi cậu đừng nói với ai, tôi không muốn ba mẹ tôi biết. Thầy cũng là dùng danh nghĩa của thầy để kiện cậu ta vào tù. Ba mẹ tôi luôn nhẹ dạ, xem cậu ta như con gái. Tôi không muốn họ khó chịu vì một người không đáng."
Đặng Thanh Hoài im lặng một chút rồi nói: "Tôi biết rồi."
"Lần sau có thời gian lại gặp mặt nói chuyện. Tuyền, quan trọng vẫn là cậu tốt."
"Ừm. Cảm ơn cậu, Thanh Hoài."
...
Chuyện của Ninh Tố Ngọc sau đó vẫn thật thuận lợi mà kết thúc theo ý thầy. Ninh Tố Ngọc tuy rằng vẫn còn ba năm để tự do nhưng bởi vì tội danh đã được thành lập, trong quá trình giam giữ chờ thẩm án lại có biểu hiện không ổn nên ba năm đó cô nàng vẫn bị trông coi cẩn thận. Chỉ là Lưu gia ngoài mặt nói không cần cháu nhưng khi được biết cái thai trong bụng cô ta là trai thì vẫn chạy tiền mang cô ta về Lưu gia. Vì danh dự hay vì cháu thì Lưu gia vẫn phải trông coi cô ta cẩn thận.
Ninh gia vì chuyện này mà rối loạn, rốt cuộc cũng chẳng có khả năng chạy tiền để cứu vãn tình hình. Chuyện sau đó Thịnh Nhan Tuyền chỉ biết ba Thịnh vẫn âm thầm trợ giúp cho nhà họ. Ninh gia có vẻ không để ý tới Ninh Tố Ngọc nữa, một phần là vì họ không có sức. Ninh mẹ một đêm như già đi mấy tuổi, tính tình cũng trầm lặng hơn.
Nhưng tất cả đều không liên quan đến Thịnh Nhan Tuyền. Sau khi lấy được sổ hộ khẩu thì hai thầy trò họ đã thuận lợi đăng ký kết hôn vào một ngày đẹp trời.
Vì để ăn mừng chuyện này hôm đó Thịnh Nhan Tuyền còn bị người đàn ông đã nghẹn đến hỏng kia đem ra ép buộc một phen.
"Hức a... Thầy... Hư ư..."
Thịnh Nhan Tuyền muốn nói gì nhưng lần nào cũng bị từng cái mài chậm rãi nhưng đầy kích thích của thầy ấy chọc cho lạc cả giọng.
Chết mất!
Cô cảm thấy phần cánh hoa bên ngoài đóa hoa của cô cùng nhụy hoa đều bị cái thứ hung khí kia mài đến nóng rực lên, tê dại, mất cảm giác. Mật ngọt dần dần thấm ướt vật cứng rắn đó, trông cũng chẳng khác nào trực tiếp đi vào.
Phần mông tròn của cô bị thầy ấy dễ dàng nắm lấy, nhấc lên cao cao để cho thứ hung khí kia có thể tận tình mà ma sát với cô bé của cô. Này so với trực tiếp làm còn khiến người ta nóng mặt hơn, cô gần như là được tận mắt chứng kiến cảnh tượng thầy ấy chà đạp đóa hoa của mình thành cái gì d.âm mĩ muốn chết.
"Thầy a... Đừng nhìn em... A!"
Cô xấu hổ đến mức lấy hai tay lên che đi khuôn mặt động tình của mình. Sau đó cô lại bị cái cố ý chết người, cố tình đem đầu nấm to lớn kia chọt nhẹ vào cô bé của cô một cái mà đạt đến cao trào. Thầy ấy lại thuận theo cái trượt đó mà đổi thành đỉnh từ trên xuống vừa chồm lên bá đạo lấy tay cô ra, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đang há lớn vì cơn kích tình quá mức kia của cô.
"Mộng Mộng... Nhan Tuyền..."
Thầy ấy không ngừng gọi tên cô vừa nhấp nhô ma sát. Đôi mắt kia rực lửa chòng chọc nhìn cô như thể muốn nuốt cô vào bụng. Ánh mắt đó khiến cô cũng muốn động tình theo, rồi không thoát ra được mà chỉ có thể nương theo thầy ấy đến cùng.
Cho đến khi thầy ấy bắn ra cả cô bé của cô và cô đều tê dại đi. Nó thì trở nên đỏ hồng diễm lệ tươi đẹp, còn cô lại quyến rũ phong tình mị hoặc dưới mắt thầy.
Đáy mắt người đàn ông liền trầm xuống, sau đó hắn đem hai ngón tay ác ý ngắt nhẹ lên hạt đậu đang nhô cao kia.
"A đừng! Ưm hưm..."
Cả người Thịnh Nhan Tuyền liền giật nãy từng cơn. Mũi chân đều bị khoái cảm đột ngột như điện giật kia mà bị ép đến duỗi thẳng. Tấm lưng cũng cong lên, mông tròn lại bị ép xuống, vẽ ra một dáng vẻ mĩ lệ trong mắt người đàn ông kia. Đổi lại là một cái cười hài lòng của hắn.
Nhưng đó chưa phải là kết thúc...
"A hức hức... Thầy làm gì a..."
Cảm nhận được mấy ngón tay đang luồn vào cô bé của mình, cô giật mình, lại không nhịn được cong lên sống lưng.
Nhưng người đàn ông lại không thèm nói gì, chỉ cúi đầu xuống hôn cô. Hôn cô đến choáng váng giữa khoái cảm như vỡ đê truyền từ hạ thân đến khắp toàn thân.
"Aaa..."
"Hừ..."
Đợi vật to lớn đã lại cứng lên từ lúc nào kia vào hẳn bên trong cô bé của cô, cả người đàn ông đều không kiềm được một tiếng thở dốc đầy thỏa mãn. Cái nơi đã lâu không dùng đó của cô dưới sự chăm sóc đến thực tủy biết vị của thầy vẫn thuận lợi nuốt lấy nó mà không khiến cho cô đau đớn chút nào, ngược lại bởi vì thân thể đang mang thai mà có vẻ nhạy cảm hơn, kết quả lại bị kích thích đến cao trào lần nữa.
Cô oằn mình run rẩy trong ngực thầy, mông tròn gần như là dán sát vào cơ bụng săn chắc của thầy, cô bé lại bị thầy chiếm đoạt từ đằng sau. Tư thế này khiến cho vật to lớn đang đóng chiếm trong người cô kia gồ lên một khối thật rõ ràng. Cô cảm giác chỉ cần mình đưa tay sờ đến là có thể cảm nhận được nó gò lên nơi bụng nhỏ bằng phẳng của mình. Hình ảnh d.âm mĩ đến mức khiến người tê dại.
Cô bất giác hoảng hốt vì sự bất chấp của thầy, nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy thầy có động tĩnh gì thì có hơi hoang mang.
Rốt cuộc hai người đã nằm như vậy cả một lúc lâu. Hơi thở ồ ồ của thầy luôn quanh quẩn bên tai cô khiến cô không khống chế được nhịp tim mà hòa làm một với nhịp đập trái tim khác.
Nếu không nhìn đến hạ thân đang tương liên của họ thì trông họ giống như bình thường vẫn hay nhìn thấy, âu âu yếm yếm mà ôm lấy nhau trên một cái giường. Cũng thân mật như vậy.
Rốt cuộc thầy muốn làm gì vậy?
Thịnh Nhan Tuyền hoang mang.
Thịnh Nhan Tuyền khựng lại, sau đó vẫn thản nhiên đáp: "Không phải mẹ tôi. Là mẹ của thầy tôi."
Người bên kia im ru. Sau đó ngập ngùng: "Cậu..."
"Tôi rất tốt, Thanh Hoài. Cậu không cần phải lo cho tôi."
Cô dịu giọng nói.
Vốn dĩ cô còn lo Đặng Thanh Hoài nhẹ dạ sẽ bị Ninh Tố Ngọc lợi dụng. Nhưng xem ra cô đã thiếu tin tưởng vào người bạn này rồi, Đặng Thanh Hoài trước đây không hề là một người hiền lành. Hắn rất có lập trường và cái nhìn khá sâu sắc. Có lẽ là theo thời gian cái phần cá tính này đã bị ẩn đi, thay thế là sự ôn nhuận quân tử, khiến cho người ta hiểu lầm hắn dễ thao túng.
"Cậu thấy tốt là được."
Người bên kia giọng nói nhẹ đến có phần buông xuôi.
Thịnh Nhan Tuyền liền nói: "Thật ra tôi vẫn luôn muốn nói chuyện này cho cậu nhưng chưa có dịp. Quan trọng là tôi nghĩ cậu ta không thể đạt được cái gì từ chỗ cậu nên mới không nói."
"Cậu nghĩ không sai. Ninh Tố Ngọc luôn lừa cậu. Mục đích của cậu ta là chia rẻ tôi với thầy, cho nên cậu ta chỉ nói cái xấu mà không chịu nói sự thật. Cậu ta nắm lấy việc cậu không có đủ hiểu biết, nhưng cậu ta lại quá đắc ý, cho rằng ai cũng giống như mình, vì mục đích mà không từ thủ đoạn."
Sau đó Thịnh Nhan Tuyền nói hết mọi chuyện cho Đặng Thanh Hoài nghe. Kể cả việc Ninh Tố Ngọc cố ý tông cô.
Đặng Thanh Hoài nghe mà choáng váng.
"Làm sao cô nàng lại..."
"Chúng ta đều mắt mù, bị cậu ta lừa gạt bao lâu nay. Hiện tại còn muốn giả bộ, đã muộn rồi."
Thịnh Nhan Tuyền lạnh lùng nói: "Nếu cậu ta có chút nào thay đổi thì còn dễ nói. Mà cũng đúng thôi, cậu ta đã xấu ngay từ đầu, làm sao có thể nói thay đổi là thay đổi được."
Đặng Thanh Hoài chết lặng. Một hồi hắn mới nói: "May mà cậu không sao."
Thịnh Nhan Tuyền lặng đi.
"Phải. May mà tôi không sao. Chúng tôi đều không sao, cho nên cậu ta phải trả giá."
Cô nói rồi dặn hắn: "Chuyện cậu ta tông tôi cậu đừng nói với ai, tôi không muốn ba mẹ tôi biết. Thầy cũng là dùng danh nghĩa của thầy để kiện cậu ta vào tù. Ba mẹ tôi luôn nhẹ dạ, xem cậu ta như con gái. Tôi không muốn họ khó chịu vì một người không đáng."
Đặng Thanh Hoài im lặng một chút rồi nói: "Tôi biết rồi."
"Lần sau có thời gian lại gặp mặt nói chuyện. Tuyền, quan trọng vẫn là cậu tốt."
"Ừm. Cảm ơn cậu, Thanh Hoài."
...
Chuyện của Ninh Tố Ngọc sau đó vẫn thật thuận lợi mà kết thúc theo ý thầy. Ninh Tố Ngọc tuy rằng vẫn còn ba năm để tự do nhưng bởi vì tội danh đã được thành lập, trong quá trình giam giữ chờ thẩm án lại có biểu hiện không ổn nên ba năm đó cô nàng vẫn bị trông coi cẩn thận. Chỉ là Lưu gia ngoài mặt nói không cần cháu nhưng khi được biết cái thai trong bụng cô ta là trai thì vẫn chạy tiền mang cô ta về Lưu gia. Vì danh dự hay vì cháu thì Lưu gia vẫn phải trông coi cô ta cẩn thận.
Ninh gia vì chuyện này mà rối loạn, rốt cuộc cũng chẳng có khả năng chạy tiền để cứu vãn tình hình. Chuyện sau đó Thịnh Nhan Tuyền chỉ biết ba Thịnh vẫn âm thầm trợ giúp cho nhà họ. Ninh gia có vẻ không để ý tới Ninh Tố Ngọc nữa, một phần là vì họ không có sức. Ninh mẹ một đêm như già đi mấy tuổi, tính tình cũng trầm lặng hơn.
Nhưng tất cả đều không liên quan đến Thịnh Nhan Tuyền. Sau khi lấy được sổ hộ khẩu thì hai thầy trò họ đã thuận lợi đăng ký kết hôn vào một ngày đẹp trời.
Vì để ăn mừng chuyện này hôm đó Thịnh Nhan Tuyền còn bị người đàn ông đã nghẹn đến hỏng kia đem ra ép buộc một phen.
"Hức a... Thầy... Hư ư..."
Thịnh Nhan Tuyền muốn nói gì nhưng lần nào cũng bị từng cái mài chậm rãi nhưng đầy kích thích của thầy ấy chọc cho lạc cả giọng.
Chết mất!
Cô cảm thấy phần cánh hoa bên ngoài đóa hoa của cô cùng nhụy hoa đều bị cái thứ hung khí kia mài đến nóng rực lên, tê dại, mất cảm giác. Mật ngọt dần dần thấm ướt vật cứng rắn đó, trông cũng chẳng khác nào trực tiếp đi vào.
Phần mông tròn của cô bị thầy ấy dễ dàng nắm lấy, nhấc lên cao cao để cho thứ hung khí kia có thể tận tình mà ma sát với cô bé của cô. Này so với trực tiếp làm còn khiến người ta nóng mặt hơn, cô gần như là được tận mắt chứng kiến cảnh tượng thầy ấy chà đạp đóa hoa của mình thành cái gì d.âm mĩ muốn chết.
"Thầy a... Đừng nhìn em... A!"
Cô xấu hổ đến mức lấy hai tay lên che đi khuôn mặt động tình của mình. Sau đó cô lại bị cái cố ý chết người, cố tình đem đầu nấm to lớn kia chọt nhẹ vào cô bé của cô một cái mà đạt đến cao trào. Thầy ấy lại thuận theo cái trượt đó mà đổi thành đỉnh từ trên xuống vừa chồm lên bá đạo lấy tay cô ra, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đang há lớn vì cơn kích tình quá mức kia của cô.
"Mộng Mộng... Nhan Tuyền..."
Thầy ấy không ngừng gọi tên cô vừa nhấp nhô ma sát. Đôi mắt kia rực lửa chòng chọc nhìn cô như thể muốn nuốt cô vào bụng. Ánh mắt đó khiến cô cũng muốn động tình theo, rồi không thoát ra được mà chỉ có thể nương theo thầy ấy đến cùng.
Cho đến khi thầy ấy bắn ra cả cô bé của cô và cô đều tê dại đi. Nó thì trở nên đỏ hồng diễm lệ tươi đẹp, còn cô lại quyến rũ phong tình mị hoặc dưới mắt thầy.
Đáy mắt người đàn ông liền trầm xuống, sau đó hắn đem hai ngón tay ác ý ngắt nhẹ lên hạt đậu đang nhô cao kia.
"A đừng! Ưm hưm..."
Cả người Thịnh Nhan Tuyền liền giật nãy từng cơn. Mũi chân đều bị khoái cảm đột ngột như điện giật kia mà bị ép đến duỗi thẳng. Tấm lưng cũng cong lên, mông tròn lại bị ép xuống, vẽ ra một dáng vẻ mĩ lệ trong mắt người đàn ông kia. Đổi lại là một cái cười hài lòng của hắn.
Nhưng đó chưa phải là kết thúc...
"A hức hức... Thầy làm gì a..."
Cảm nhận được mấy ngón tay đang luồn vào cô bé của mình, cô giật mình, lại không nhịn được cong lên sống lưng.
Nhưng người đàn ông lại không thèm nói gì, chỉ cúi đầu xuống hôn cô. Hôn cô đến choáng váng giữa khoái cảm như vỡ đê truyền từ hạ thân đến khắp toàn thân.
"Aaa..."
"Hừ..."
Đợi vật to lớn đã lại cứng lên từ lúc nào kia vào hẳn bên trong cô bé của cô, cả người đàn ông đều không kiềm được một tiếng thở dốc đầy thỏa mãn. Cái nơi đã lâu không dùng đó của cô dưới sự chăm sóc đến thực tủy biết vị của thầy vẫn thuận lợi nuốt lấy nó mà không khiến cho cô đau đớn chút nào, ngược lại bởi vì thân thể đang mang thai mà có vẻ nhạy cảm hơn, kết quả lại bị kích thích đến cao trào lần nữa.
Cô oằn mình run rẩy trong ngực thầy, mông tròn gần như là dán sát vào cơ bụng săn chắc của thầy, cô bé lại bị thầy chiếm đoạt từ đằng sau. Tư thế này khiến cho vật to lớn đang đóng chiếm trong người cô kia gồ lên một khối thật rõ ràng. Cô cảm giác chỉ cần mình đưa tay sờ đến là có thể cảm nhận được nó gò lên nơi bụng nhỏ bằng phẳng của mình. Hình ảnh d.âm mĩ đến mức khiến người tê dại.
Cô bất giác hoảng hốt vì sự bất chấp của thầy, nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy thầy có động tĩnh gì thì có hơi hoang mang.
Rốt cuộc hai người đã nằm như vậy cả một lúc lâu. Hơi thở ồ ồ của thầy luôn quanh quẩn bên tai cô khiến cô không khống chế được nhịp tim mà hòa làm một với nhịp đập trái tim khác.
Nếu không nhìn đến hạ thân đang tương liên của họ thì trông họ giống như bình thường vẫn hay nhìn thấy, âu âu yếm yếm mà ôm lấy nhau trên một cái giường. Cũng thân mật như vậy.
Rốt cuộc thầy muốn làm gì vậy?
Thịnh Nhan Tuyền hoang mang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.