Chương 8: Đưa về
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
17/10/2023
Thịnh Nhan Tuyền không cho rằng có gì kỳ lạ lắm. Dù sao tầm mắt của cô chỉ gói gọn trong cái vùng quê nhỏ bé này, sai sót cũng là bình thường thôi.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn cúi đầu vạch vạch trên giấy.
Cho nên cô không nhìn thấy từ lúc nào đằng sau mình đã đứng một người.
Người này không tiếng động nhìn vào vở của cô, sau đó rời đi ngay sau đó.
Khương Tình trong lòng buông tiếng thở dài. Hắn hi vọng gì ở cô kia chứ.
Nhưng khiến hắn bất ngờ là thời điểm hắn giảng bài, cô gái nhỏ lại ngẩng đầu lên chăm chú lắng nghe. Dáng vẻ kia thật sự là không một chút làm bộ nào.
Chẳng lẽ bị hắn nói thông rồi?
Chuyện này Khương Tình không biết. Nhưng hắn lại nhiều để tâm đến cô hơn, một cách tự nhiên nhất mà cả hắn cũng không nghĩ tới được.
Nhưng chẳng ai ngờ tới buổi học này lại kéo dài đến tận mười giờ mới kết thúc.
Nhìn bóng tối như muốn nuốt chửng mảnh đất này, mọi âm thanh như đều kéo nhau đi ngủ hết, không chỉ cô ngẩn ngơ nhìn trời mà đám bạn bên cạnh cũng thế.
Cái vùng quê này năm xưa có tồn tại một đám lô cốt của Mỹ Ngụy bỏ hoang, không thể đập chẳng thể phá. Từ thuở bé thơ họ đã nghe không ít chuyện ma quỷ trong đó, đối với nó vẫn luôn có nổi sợ không tên. Mà khéo ngay nó lại nằm bên cạnh trường cô, trên con đường họ bắt buộc phải đi qua khi đến trường. Lại nói, trường cô năm xưa cũng là từ trên đống phế tích đánh giặc dỡ ra xây lên. Buổi sáng thì không sao chứ buổi tối thì chẳng ai dám nghía đến nó cả. Bởi vì nó nằm ở tận ngoại ô thôn làng nên chẳng nhiều ánh đèn chiếu sáng. Thiếu bóng nhà cửa, thiếu hơi thở con người, chỉ toàn tiếng côn trùng kêu. Hai bên đường hàng cây rậm rạp cao quá đầu. Trên đường còn có một cây keo già không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Khung cảnh như vậy, bọn họ chỉ là một đám học sinh, sao có thể không sợ?
Ở lúc họ run rẩy với con đường phía trước thì tiếng nói của Khương Tình lại vang lên. Người vốn nên hiện tại thu xếp mọi thứ tồi vào giường đi ngủ hiện tại lại đang đứng ở bên cạnh họ, điệu bộ giống như muốn đi ra ngoài.
"Đừng đứng đây nữa, tôi đưa các em về."
Khương Tình vừa nói vừa dẫn trước rời khỏi ký túc xá.
Đám người ngẩn ngơ. Thịnh Nhan Tuyền cũng vậy.
"Như vậy lúc về thầy chỉ có một mình rồi."
Giang Trọng từ trong sững sờ tỉnh lại, là người đầu tiên không nhịn được nói. Thịnh Nhan Tuyền đứng trong đám người im lặng không lên tiếng nhưng ánh mắt nhìn người đàn ông cao lớn kia đã có chút khác lạ khó nói thành lời.
"Không cần đâu thầy, bọn em nhiều người, về cùng nhau là được."
Lê Ngọc Khương là con gái nhưng cũng lắc đầu bác bỏ ý định này của hắn.
"Tôi một người đàn ông cao lớn, sợ gì chứ. Quan trọng là nhà của một số người quá xa, tôi không yên tâm để các em về một mình."
Nói xong hắn không cho ai có cơ hội khuyên nữa đã đi thẳng.
Đám người thấy vậy cũng lục đục đi theo. Mà nói thật thì có một người như hắn ở bên cạnh, Thịnh Nhan Tuyền rõ ràng nhìn thấy không thiếu bạn học thở phào một hơi.
Nhưng khi nhìn qua người bên cạnh, cô lại bất giác cúi đầu.
Ở trong số bọn họ, Ninh Tố Ngọc là nhà xa nhất.
Cho dù thầy ấy có tâm thì cũng chỉ có thể một đường thẳng đưa họ về, lại không thể đưa được đến tận cửa nhà. Có những người cần phải đi một đoạn sau khi rời khỏi đường chính nữa thì quả thật phải đi một mình. Nhưng đương nhiên là chẳng ai có ý kiến gì, có thể làm đến mức này đã là hắn làm quá tốt. Chỉ riêng Ninh Tố Ngọc... Nếu thầy ấy thật sự tận tâm, có lẽ sẽ đưa Ninh Tố Ngọc đến tận cửa nhà... Mà cho dù không như vậy thầy cũng có thể đứng ở nơi xa nhìn cậu ấy vào nhà...
Nói thật là cô có chút ghen tỵ với Ninh Tố Ngọc.
Phì, Thịnh Nhan Tuyền mày nghĩ gì vậy a. Chắc gì thầy ấy đã thật sự đưa đến hết. Có khi chỉ muốn làm ra vẻ thôi thì sao?
Dù nói như vậy nhưng thật ra trong thâm tâm cô đã muốn có kết quả cho chuyện này rồi.
"Nhan Tuyền, thầy Tình thật tri kỷ."
Lúc này cô lại ở bên tai nghe người bên cạnh nói như vậy thì không khỏi quay mặt qua nhìn Ninh Tố Ngọc. Ở trong bóng tối cô thấy đôi mắt cô nàng sáng rực rỡ.
Thịnh Nhan Tuyền bất giác ngẩn ngơ. Nhưng rồi cô nhanh chóng hiểu được, có lẽ Ninh Tố Ngọc nghĩ rằng mình là nguyên nhân thầy ấy quyết định đưa họ về. Mà có lẽ không phải chỉ mình cô nàng nghĩ vậy, cô cũng nghĩ vậy. Những người khác sợ rằng cũng thế. Nhưng ai lại không cảm kích hành vi của hắn đâu...
Cô có nên nói người này quá biết lôi kéo nhân tâm không?
Chứ ai lại chu đáo như thế.
Theo quãng đường kéo dài, người bên cạnh họ ngày một ít đi. Đến ngã tư làng, người người chia năm xẻ bảy.
Thịnh Nhan Tuyền nhìn con đường vắng tanh trước mặt, lại nhìn thân ảnh người đàn ông kia dần khuất trong bóng tối, tiếp tục hành trình đưa người của mình, trong lòng không khỏi dâng lên một chút oán hận.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn cúi đầu vạch vạch trên giấy.
Cho nên cô không nhìn thấy từ lúc nào đằng sau mình đã đứng một người.
Người này không tiếng động nhìn vào vở của cô, sau đó rời đi ngay sau đó.
Khương Tình trong lòng buông tiếng thở dài. Hắn hi vọng gì ở cô kia chứ.
Nhưng khiến hắn bất ngờ là thời điểm hắn giảng bài, cô gái nhỏ lại ngẩng đầu lên chăm chú lắng nghe. Dáng vẻ kia thật sự là không một chút làm bộ nào.
Chẳng lẽ bị hắn nói thông rồi?
Chuyện này Khương Tình không biết. Nhưng hắn lại nhiều để tâm đến cô hơn, một cách tự nhiên nhất mà cả hắn cũng không nghĩ tới được.
Nhưng chẳng ai ngờ tới buổi học này lại kéo dài đến tận mười giờ mới kết thúc.
Nhìn bóng tối như muốn nuốt chửng mảnh đất này, mọi âm thanh như đều kéo nhau đi ngủ hết, không chỉ cô ngẩn ngơ nhìn trời mà đám bạn bên cạnh cũng thế.
Cái vùng quê này năm xưa có tồn tại một đám lô cốt của Mỹ Ngụy bỏ hoang, không thể đập chẳng thể phá. Từ thuở bé thơ họ đã nghe không ít chuyện ma quỷ trong đó, đối với nó vẫn luôn có nổi sợ không tên. Mà khéo ngay nó lại nằm bên cạnh trường cô, trên con đường họ bắt buộc phải đi qua khi đến trường. Lại nói, trường cô năm xưa cũng là từ trên đống phế tích đánh giặc dỡ ra xây lên. Buổi sáng thì không sao chứ buổi tối thì chẳng ai dám nghía đến nó cả. Bởi vì nó nằm ở tận ngoại ô thôn làng nên chẳng nhiều ánh đèn chiếu sáng. Thiếu bóng nhà cửa, thiếu hơi thở con người, chỉ toàn tiếng côn trùng kêu. Hai bên đường hàng cây rậm rạp cao quá đầu. Trên đường còn có một cây keo già không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Khung cảnh như vậy, bọn họ chỉ là một đám học sinh, sao có thể không sợ?
Ở lúc họ run rẩy với con đường phía trước thì tiếng nói của Khương Tình lại vang lên. Người vốn nên hiện tại thu xếp mọi thứ tồi vào giường đi ngủ hiện tại lại đang đứng ở bên cạnh họ, điệu bộ giống như muốn đi ra ngoài.
"Đừng đứng đây nữa, tôi đưa các em về."
Khương Tình vừa nói vừa dẫn trước rời khỏi ký túc xá.
Đám người ngẩn ngơ. Thịnh Nhan Tuyền cũng vậy.
"Như vậy lúc về thầy chỉ có một mình rồi."
Giang Trọng từ trong sững sờ tỉnh lại, là người đầu tiên không nhịn được nói. Thịnh Nhan Tuyền đứng trong đám người im lặng không lên tiếng nhưng ánh mắt nhìn người đàn ông cao lớn kia đã có chút khác lạ khó nói thành lời.
"Không cần đâu thầy, bọn em nhiều người, về cùng nhau là được."
Lê Ngọc Khương là con gái nhưng cũng lắc đầu bác bỏ ý định này của hắn.
"Tôi một người đàn ông cao lớn, sợ gì chứ. Quan trọng là nhà của một số người quá xa, tôi không yên tâm để các em về một mình."
Nói xong hắn không cho ai có cơ hội khuyên nữa đã đi thẳng.
Đám người thấy vậy cũng lục đục đi theo. Mà nói thật thì có một người như hắn ở bên cạnh, Thịnh Nhan Tuyền rõ ràng nhìn thấy không thiếu bạn học thở phào một hơi.
Nhưng khi nhìn qua người bên cạnh, cô lại bất giác cúi đầu.
Ở trong số bọn họ, Ninh Tố Ngọc là nhà xa nhất.
Cho dù thầy ấy có tâm thì cũng chỉ có thể một đường thẳng đưa họ về, lại không thể đưa được đến tận cửa nhà. Có những người cần phải đi một đoạn sau khi rời khỏi đường chính nữa thì quả thật phải đi một mình. Nhưng đương nhiên là chẳng ai có ý kiến gì, có thể làm đến mức này đã là hắn làm quá tốt. Chỉ riêng Ninh Tố Ngọc... Nếu thầy ấy thật sự tận tâm, có lẽ sẽ đưa Ninh Tố Ngọc đến tận cửa nhà... Mà cho dù không như vậy thầy cũng có thể đứng ở nơi xa nhìn cậu ấy vào nhà...
Nói thật là cô có chút ghen tỵ với Ninh Tố Ngọc.
Phì, Thịnh Nhan Tuyền mày nghĩ gì vậy a. Chắc gì thầy ấy đã thật sự đưa đến hết. Có khi chỉ muốn làm ra vẻ thôi thì sao?
Dù nói như vậy nhưng thật ra trong thâm tâm cô đã muốn có kết quả cho chuyện này rồi.
"Nhan Tuyền, thầy Tình thật tri kỷ."
Lúc này cô lại ở bên tai nghe người bên cạnh nói như vậy thì không khỏi quay mặt qua nhìn Ninh Tố Ngọc. Ở trong bóng tối cô thấy đôi mắt cô nàng sáng rực rỡ.
Thịnh Nhan Tuyền bất giác ngẩn ngơ. Nhưng rồi cô nhanh chóng hiểu được, có lẽ Ninh Tố Ngọc nghĩ rằng mình là nguyên nhân thầy ấy quyết định đưa họ về. Mà có lẽ không phải chỉ mình cô nàng nghĩ vậy, cô cũng nghĩ vậy. Những người khác sợ rằng cũng thế. Nhưng ai lại không cảm kích hành vi của hắn đâu...
Cô có nên nói người này quá biết lôi kéo nhân tâm không?
Chứ ai lại chu đáo như thế.
Theo quãng đường kéo dài, người bên cạnh họ ngày một ít đi. Đến ngã tư làng, người người chia năm xẻ bảy.
Thịnh Nhan Tuyền nhìn con đường vắng tanh trước mặt, lại nhìn thân ảnh người đàn ông kia dần khuất trong bóng tối, tiếp tục hành trình đưa người của mình, trong lòng không khỏi dâng lên một chút oán hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.