Chương 58: Em có vẻ không thích nhắc đến Ninh Tố Ngọc.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
25/10/2023
Thịnh Nhan Tuyền không chút nghĩ ngợi, rất khẳng khái bấm vào biểu tượng
google. Ánh mắt cô thời điểm đầu tiên không nhịn được mà nhìn vào những
mục người dùng đã từng tìm trước đó, nhìn thấy đều là những thứ có liên
quan đến thị trường chứng khoán, tin tức kinh tế, cô trong lòng cảm khái nhân sinh quả thật biến hóa khôn lường. Cô cũng chẳng ngừng lại mấy
giây đã lanh lẹ nhập vào mấy chữ atiso đỏ. Hình ảnh về nó nhanh chóng
hiện ra trên màn hình điện thoại.
Cô đưa nó cho thầy xem: "Đây."
Khương Tình nhận lại điện thoại, lần đầu tiên có nhận thức mới về một loại hoa giống như nụ hoa có năm cánh như cuống hoa nhưng màu sắc lại đỏ tươi, đầy lông xù như gai.
Bên trên trang tin tức cũng có nói rất rõ về nó, từ tên khoa học, nơi sinh trưởng và đặc điểm mùi vị công dụng của nó. Khương Tình rốt cuộc hiểu thứ này không phải là hoa hồng.
"Dạo trước loài hoa này vẫn còn là một loại thực vật mọc hoang dại ở các tỉnh miền trung nam bộ. Vị của nó chua như me vậy, có vài dân tộc miền núi đã dùng nó để tạo vị chua cho canh. Tính ra ở quê em cũng có cái này, ngày xưa em cũng đã từng ăn thử nhưng nó chua lắm. Có điều nhăm nhi chơi chơi cũng được."
"Nó có gai."
Khương Tình nói như trần thuật một vấn đề. Ánh mắt hắn nhìn cô gái nhỏ khi nói về lĩnh vực mình am hiểu giống như trở nên rực rỡ hơn cũng dịu dàng hơn.
Thịnh Nhan Tuyền trong lúc nói chuyện đã bất chi bất giác quên mất tâm tình trước đó, mở rộng cảm xúc mà đi thảo luận vấn đề chuyên môn nên trên mặt luôn mang vẻ mềm mại hoạt bát bình thường cô rất ít biểu hiện trước mặt người khác. Thời điểm nghe hắn nói cô còn cười lên: "Gai của nó không ảnh hưởng gì nhiều đâu."
Thật ra cái thứ lông lông đó cũng mệt lắm. Nó vẫn có thể dính vào tay như cái dằm mềm dẻo, vừa khó lấy ra lại không quá khó chịu nhưng khiến người ta gai gai thế nào. Nên sau này lớn lên, thiếu đi tính ham chơi cô cũng không chạm vào những thứ đó nữa.
"Thật ra em định dùng nó làm luận văn tốt nghiệp."
"Ồ?"
Đã từng là một thầy giáo, liên quan đến vấn đề học hành Khương Tình vẫn rất có hứng thú. Huống chi là thứ như luận văn tốt nghiệp, nó gần như là một công trình có thể ảnh hưởng đến tương lai sau này khi ra trường của một người. Làm tốt, nó có thể giúp người khác chú ý tới năng lực của mình, còn có thể hướng mình đưa ra lời mời công tác cho tương lai.
"Atiso có rất nhiều công dụng như một loại thực phẩm chức năng. Hiện tại trên thị trường đã có những loại sản phẩm như trà atiso, mứt atiso... Nhưng mức độ đào sâu chưa lớn. Bây giờ trong giới công nghệ thực phẩm đã bắt đầu vận dụng nhiều những loại thực vật hoang dại ít người biết đến vào lĩnh vực này để nâng cao chất lượng cuộc sống. Vốn em còn định làm luận văn về cỏ ngọt, một loại cỏ có thể thay thế cho đường nhưng tốt cho sức khỏe hơn, chỉ là rất nhiều người đều để ý tới nó rồi. Atiso là một loại thực vật mới, không hề phổ biến. Nếu không phải em đã từng thấy nó thì cũng không nghĩ tới."
Khương Tình hiểu, Thịnh Nhan Tuyền đã có cái nhìn chiếm trước tiên cơ, rất có lợi cho quá trình tốt nghiệp của cô. Mà cô cũng nắm bắt lấy. Hắn thản nhiên cảm khái:
"Em rất có hứng thú với ngành này."
Thịnh Nhan Tuyền ngẩn ra. Sau đó cô hiểu được thầy ấy là đang bảy tỏ nguyên nhân vì sao cô chọn ngành này.
"Thầy cho rằng em hợp với cái gì?"
Thật ra bản thân cô còn chẳng rõ cô muốn cái gì, thích cái gì nữa. Nói thật thời điểm chọn ngành cô rất không có tự tin. Nhìn xung quanh ai cũng có mục tiêu tương lai, cô thì không có cái gì đặc biệt muốn làm. Chọn công nghệ thực phẩm là vì cô có hứng thú với nấu nướng, cũng chẳng ngờ khi vào học lại phát hiện nó chẳng ai nhập gì với suy nghĩ ngây thơ của cô cả. Nhưng không thể nói là không thú vị, dần dần cô cũng tìm được niềm vui trong ngành này, cũng rất hưởng thụ nó.
Khương Tình bị cô hỏi, nhất thời cũng không biết nói sao. Quả thật cô gái nhỏ này chẳng có cái gì đặc biệt khiến người chú ý. Bản tính của cô còn lãnh đạm, khép kín, ít bộc lộ suy nghĩ của bản thân nên người ta cũng chẳng biết cô rốt cuộc muốn cái gì.
"Tôi không biết. Ít nhất em chưa từng tỏ vẻ mình thích cái gì."
Nếu hắn đã từng nghe thì sẽ theo đó mà hình dung tương lai của một người. Không phải ai khi sinh ra cũng định hình được tương lai sau này. Đó là sự vung đắp từng bước một rồi dần dần xây dựng nên từ trong nhận thức chung.
"Ít ra tôi còn biết Tố Ngọc thích cái gì."
Thịnh Nhan Tuyền liền khựng lại ý cười trên khóe môi. Cô hơi rũ mắt nhìn bông atiso đang trôi nổi trong ly thủy tinh. Dáng vẻ này ở trong mắt người đối diện bỗng nhiên tràn ngập tính bài xích, không muốn để người khác chạm vào mình, cũng như mình chạm vào người khác.
Khương Tình vô thức nhíu mày.
Nói thật lòng hắn đã quá quen với dáng vẻ này của cô. Cái gì cũng muốn giấu kín không muốn cho người ta biết, thấu rõ nội tâm của mình. Nếu trước đó hắn không được nhìn thấy cô nhiệt tình bày tỏ bản thân với hắn thì có lẽ hắn sẽ dễ dàng tiếp nhận cô thu mình.
Hắn không thể không lần nữa đánh giá lại những nghi vấn trong lòng mình vừa xuất hiện trong ngày hôm nay. Nhưng thời điểm không có người giải đáp hắn còn sẽ tự mình nghĩ, lúc này thì không.
"Em có vẻ không thích nhắc tới Ninh Tố Ngọc."
Đây là một câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.
Thịnh Nhan Tuyền ngước mắt lên nhìn hắn. Hai người thẳng thắn đối diện nhau vài giây, sau đó Thịnh Nhan Tuyền cười. Dù ý cười không đến đáy mắt khiến hắn không được vui.
"Không đến mức như thầy nghĩ."
"Vậy đến mức nào?"
Khương Tình lại hỏi.
Thịnh Nhan Tuyền sâu sắc nhìn hắn, trong lòng cân nhắc tới lui. Khương Tình cũng nhìn cô, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo bảy phần lạnh nhạt ba phần sắc bén. Nếu trong đôi con ngươi kia không bộc lộ tình cảm, nhìn thế nào cũng sẽ thấy hắn lạnh lùng. Lúc này trong đôi mắt kia nhìn cô không chút gợn sóng, tràn ngập thấu triệt cùng sự bá đạo muốn vạch trần mọi bí mật, còn có... Cổ vũ.
Thôi vậy. Cô cũng không đến mức phải cố kỵ khắp nơi như vậy. Cho dù thầy ấy có nhận thức thế nào về Ninh Tố Ngọc cũng chưa chắc bây giờ đã liên quan đến cô. Ít nhất cô vẫn còn chưa thích thầy ấy đến mức cô phải đắn đo cái nhìn của thầy ấy. Hiện tại cô chỉ muốn phát tiết một chút cảm xúc của chính mình.
"Trong nhận định của thầy, tình cảm của em với cậu ấy ở mức nào?"
Cô cười nhẹ nhìn hắn. Khương Tình lại nhíu mày không rõ lí do.
Cái nhíu mày của thầy ấy lại khiến Thịnh Nhan Tuyền hiểu lầm. Tuy có hơi không vui khi nhìn thấy thầy ấy để ý đến Ninh Tố Ngọc như vậy, dù chưa biết ở mức độ nào, có nhiều lắm không... Nhiều đến mức để thầy thiên vị cậu ta mà không phải cô. Nhưng cô cũng không đến mức không giữ được tính tình mà bộc lộ ra ngoài.
Dù sao hai người cũng đã tiếp xúc với nhau thời gian dài hơn cô.
Thịnh Nhan Tuyền rũ mắt. Tầm mắt lại vô tình rơi xuống chiếc bánh matcha trên bàn. Matcha... Thật hợp tâm tình cô lúc này.
Cô vừa nghĩ vừa đưa tay sắn một miếng nhỏ bỏ vào miệng.
Vị matcha thuần vị đầu tiên đọng lại trên đầu lưỡi khiến cô đắng đến mức phải nhíu mày. Nhưng khó hiểu lại khiến tâm trạng của cô lắng đọng lại.
Tất cả biểu cảm của cô đều lọt vào tầm mắt của người đối diện. Khương Tình trầm mặc nhìn cô, sau đó không chút đắn đo cũng sắn một miếng bánh bỏ vào miệng. Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt cô, hắn cảm thấy vị đắng cùng vị béo nguậy trong miệng thật ra cũng không khó chấp nhận như vậy. Dù hắn vẫn nói:
"Đắng."
Thịnh Nhan Tuyền giật mình, sau đó không nhịn được bật cười: "Em tưởng thầy sẽ không ăn."
Cô cười thật chân thành, khiến đuôi mắt của người đàn ông dịu xuống, mang theo nhu tình.
Cô đưa nó cho thầy xem: "Đây."
Khương Tình nhận lại điện thoại, lần đầu tiên có nhận thức mới về một loại hoa giống như nụ hoa có năm cánh như cuống hoa nhưng màu sắc lại đỏ tươi, đầy lông xù như gai.
Bên trên trang tin tức cũng có nói rất rõ về nó, từ tên khoa học, nơi sinh trưởng và đặc điểm mùi vị công dụng của nó. Khương Tình rốt cuộc hiểu thứ này không phải là hoa hồng.
"Dạo trước loài hoa này vẫn còn là một loại thực vật mọc hoang dại ở các tỉnh miền trung nam bộ. Vị của nó chua như me vậy, có vài dân tộc miền núi đã dùng nó để tạo vị chua cho canh. Tính ra ở quê em cũng có cái này, ngày xưa em cũng đã từng ăn thử nhưng nó chua lắm. Có điều nhăm nhi chơi chơi cũng được."
"Nó có gai."
Khương Tình nói như trần thuật một vấn đề. Ánh mắt hắn nhìn cô gái nhỏ khi nói về lĩnh vực mình am hiểu giống như trở nên rực rỡ hơn cũng dịu dàng hơn.
Thịnh Nhan Tuyền trong lúc nói chuyện đã bất chi bất giác quên mất tâm tình trước đó, mở rộng cảm xúc mà đi thảo luận vấn đề chuyên môn nên trên mặt luôn mang vẻ mềm mại hoạt bát bình thường cô rất ít biểu hiện trước mặt người khác. Thời điểm nghe hắn nói cô còn cười lên: "Gai của nó không ảnh hưởng gì nhiều đâu."
Thật ra cái thứ lông lông đó cũng mệt lắm. Nó vẫn có thể dính vào tay như cái dằm mềm dẻo, vừa khó lấy ra lại không quá khó chịu nhưng khiến người ta gai gai thế nào. Nên sau này lớn lên, thiếu đi tính ham chơi cô cũng không chạm vào những thứ đó nữa.
"Thật ra em định dùng nó làm luận văn tốt nghiệp."
"Ồ?"
Đã từng là một thầy giáo, liên quan đến vấn đề học hành Khương Tình vẫn rất có hứng thú. Huống chi là thứ như luận văn tốt nghiệp, nó gần như là một công trình có thể ảnh hưởng đến tương lai sau này khi ra trường của một người. Làm tốt, nó có thể giúp người khác chú ý tới năng lực của mình, còn có thể hướng mình đưa ra lời mời công tác cho tương lai.
"Atiso có rất nhiều công dụng như một loại thực phẩm chức năng. Hiện tại trên thị trường đã có những loại sản phẩm như trà atiso, mứt atiso... Nhưng mức độ đào sâu chưa lớn. Bây giờ trong giới công nghệ thực phẩm đã bắt đầu vận dụng nhiều những loại thực vật hoang dại ít người biết đến vào lĩnh vực này để nâng cao chất lượng cuộc sống. Vốn em còn định làm luận văn về cỏ ngọt, một loại cỏ có thể thay thế cho đường nhưng tốt cho sức khỏe hơn, chỉ là rất nhiều người đều để ý tới nó rồi. Atiso là một loại thực vật mới, không hề phổ biến. Nếu không phải em đã từng thấy nó thì cũng không nghĩ tới."
Khương Tình hiểu, Thịnh Nhan Tuyền đã có cái nhìn chiếm trước tiên cơ, rất có lợi cho quá trình tốt nghiệp của cô. Mà cô cũng nắm bắt lấy. Hắn thản nhiên cảm khái:
"Em rất có hứng thú với ngành này."
Thịnh Nhan Tuyền ngẩn ra. Sau đó cô hiểu được thầy ấy là đang bảy tỏ nguyên nhân vì sao cô chọn ngành này.
"Thầy cho rằng em hợp với cái gì?"
Thật ra bản thân cô còn chẳng rõ cô muốn cái gì, thích cái gì nữa. Nói thật thời điểm chọn ngành cô rất không có tự tin. Nhìn xung quanh ai cũng có mục tiêu tương lai, cô thì không có cái gì đặc biệt muốn làm. Chọn công nghệ thực phẩm là vì cô có hứng thú với nấu nướng, cũng chẳng ngờ khi vào học lại phát hiện nó chẳng ai nhập gì với suy nghĩ ngây thơ của cô cả. Nhưng không thể nói là không thú vị, dần dần cô cũng tìm được niềm vui trong ngành này, cũng rất hưởng thụ nó.
Khương Tình bị cô hỏi, nhất thời cũng không biết nói sao. Quả thật cô gái nhỏ này chẳng có cái gì đặc biệt khiến người chú ý. Bản tính của cô còn lãnh đạm, khép kín, ít bộc lộ suy nghĩ của bản thân nên người ta cũng chẳng biết cô rốt cuộc muốn cái gì.
"Tôi không biết. Ít nhất em chưa từng tỏ vẻ mình thích cái gì."
Nếu hắn đã từng nghe thì sẽ theo đó mà hình dung tương lai của một người. Không phải ai khi sinh ra cũng định hình được tương lai sau này. Đó là sự vung đắp từng bước một rồi dần dần xây dựng nên từ trong nhận thức chung.
"Ít ra tôi còn biết Tố Ngọc thích cái gì."
Thịnh Nhan Tuyền liền khựng lại ý cười trên khóe môi. Cô hơi rũ mắt nhìn bông atiso đang trôi nổi trong ly thủy tinh. Dáng vẻ này ở trong mắt người đối diện bỗng nhiên tràn ngập tính bài xích, không muốn để người khác chạm vào mình, cũng như mình chạm vào người khác.
Khương Tình vô thức nhíu mày.
Nói thật lòng hắn đã quá quen với dáng vẻ này của cô. Cái gì cũng muốn giấu kín không muốn cho người ta biết, thấu rõ nội tâm của mình. Nếu trước đó hắn không được nhìn thấy cô nhiệt tình bày tỏ bản thân với hắn thì có lẽ hắn sẽ dễ dàng tiếp nhận cô thu mình.
Hắn không thể không lần nữa đánh giá lại những nghi vấn trong lòng mình vừa xuất hiện trong ngày hôm nay. Nhưng thời điểm không có người giải đáp hắn còn sẽ tự mình nghĩ, lúc này thì không.
"Em có vẻ không thích nhắc tới Ninh Tố Ngọc."
Đây là một câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.
Thịnh Nhan Tuyền ngước mắt lên nhìn hắn. Hai người thẳng thắn đối diện nhau vài giây, sau đó Thịnh Nhan Tuyền cười. Dù ý cười không đến đáy mắt khiến hắn không được vui.
"Không đến mức như thầy nghĩ."
"Vậy đến mức nào?"
Khương Tình lại hỏi.
Thịnh Nhan Tuyền sâu sắc nhìn hắn, trong lòng cân nhắc tới lui. Khương Tình cũng nhìn cô, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo bảy phần lạnh nhạt ba phần sắc bén. Nếu trong đôi con ngươi kia không bộc lộ tình cảm, nhìn thế nào cũng sẽ thấy hắn lạnh lùng. Lúc này trong đôi mắt kia nhìn cô không chút gợn sóng, tràn ngập thấu triệt cùng sự bá đạo muốn vạch trần mọi bí mật, còn có... Cổ vũ.
Thôi vậy. Cô cũng không đến mức phải cố kỵ khắp nơi như vậy. Cho dù thầy ấy có nhận thức thế nào về Ninh Tố Ngọc cũng chưa chắc bây giờ đã liên quan đến cô. Ít nhất cô vẫn còn chưa thích thầy ấy đến mức cô phải đắn đo cái nhìn của thầy ấy. Hiện tại cô chỉ muốn phát tiết một chút cảm xúc của chính mình.
"Trong nhận định của thầy, tình cảm của em với cậu ấy ở mức nào?"
Cô cười nhẹ nhìn hắn. Khương Tình lại nhíu mày không rõ lí do.
Cái nhíu mày của thầy ấy lại khiến Thịnh Nhan Tuyền hiểu lầm. Tuy có hơi không vui khi nhìn thấy thầy ấy để ý đến Ninh Tố Ngọc như vậy, dù chưa biết ở mức độ nào, có nhiều lắm không... Nhiều đến mức để thầy thiên vị cậu ta mà không phải cô. Nhưng cô cũng không đến mức không giữ được tính tình mà bộc lộ ra ngoài.
Dù sao hai người cũng đã tiếp xúc với nhau thời gian dài hơn cô.
Thịnh Nhan Tuyền rũ mắt. Tầm mắt lại vô tình rơi xuống chiếc bánh matcha trên bàn. Matcha... Thật hợp tâm tình cô lúc này.
Cô vừa nghĩ vừa đưa tay sắn một miếng nhỏ bỏ vào miệng.
Vị matcha thuần vị đầu tiên đọng lại trên đầu lưỡi khiến cô đắng đến mức phải nhíu mày. Nhưng khó hiểu lại khiến tâm trạng của cô lắng đọng lại.
Tất cả biểu cảm của cô đều lọt vào tầm mắt của người đối diện. Khương Tình trầm mặc nhìn cô, sau đó không chút đắn đo cũng sắn một miếng bánh bỏ vào miệng. Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt cô, hắn cảm thấy vị đắng cùng vị béo nguậy trong miệng thật ra cũng không khó chấp nhận như vậy. Dù hắn vẫn nói:
"Đắng."
Thịnh Nhan Tuyền giật mình, sau đó không nhịn được bật cười: "Em tưởng thầy sẽ không ăn."
Cô cười thật chân thành, khiến đuôi mắt của người đàn ông dịu xuống, mang theo nhu tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.