Chương 15: Không thể hiểu nổi
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
17/10/2023
Ninh Tố Ngọc lại bối rối bỏ đi. Đào Thục Liên nhìn bóng lưng của cô nàng, trong lòng nói người này nhìn thì đơn thuần, thực chất lại không có vẻ như vậy. Nhưng cô ta lại nghĩ nồi nào úp vung ấy, cái Thịnh Nhan Tuyền kia cũng chẳng đơn giản gì, vừa hợp nhau thôi. Đều là thứ người thích ra vẻ, một thích giả bộ thanh cao, một lại là bạch liên hoa tâm cơ kín đáo. Cô ta khinh.
Nhìn một đám người vẫn chẳng hiểu gì, Đào Thục Liên cũng không mở miệng giải thích. Rốt cuộc thì tình thầy trò vượt luân thường đạo lý này không phải thứ phổ biến ở vùng quê hẻo lánh chất phát của bọn họ. Ở trong đầu đám học sinh chỉ biết học thì lại càng không đề lên nổi. Ở trong đám bạn học này vẫn có bạn thân của cô ta, Đào Thục Liên không nghĩ nhồi vào đầu họ những thứ không sạch sẽ. Ninh Tố Ngọc kia một bộ quan tâm đến Thịnh Nhan Tuyền nhưng lại đi đem chuyện này ra nói...
Ninh Tố Ngọc không nhìn thấy cái híp mắt đầy ý vị của Đào Thục Liên mà một đường chạy thẳng vào lớp, đi tìm Thịnh Nhan Tuyền sau khi hỏi bài xong cũng đã trở lại, đang cặm cụi giải đề.
"Nhan Tuyền."
Cố tỏ ra bình tĩnh, Ninh Tố Ngọc e dè gọi.
Thịnh Nhan Tuyền không ngẩng đầu mà đáp một tiếng: "Sao vậy?"
Trên tay vẫn hì hục viết, cứ như sợ không nhanh thì chữ nghĩa sẽ bay hết.
Cho nên cô cũng không nhìn thấy biểu tình của Ninh Tố Ngọc. Nhưng Ninh Tố Ngọc cũng không vì vậy mà buông tha, giọng nói vẫn rất lo lắng chui vào tai Thịnh Nhan Tuyền: "Nhan Tuyền... Cậu có thể đừng đi tìm thầy Tình hỏi bài nữa không?"
"Tại sao?"
Vậy mà Thịnh Nhan Tuyền nghe xong lại thản nhiên khó hiểu hỏi ngược lại. Đồng thời cô cũng ngẩng đầu lên nhìn Ninh Tố Ngọc. Bởi vì lời đề nghị này quá mức khó hiểu. Nó lại còn phát ra từ miệng bạn thân của cô.
"Cậu không biết... Người ta nhìn vào sẽ dị nghị."
"Dị nghị gì?"
Đến đây Thịnh Nhan Tuyền đã không an tâm giải bài được nữa. Cô nhíu mày nhìn Ninh Tố Ngọc.
Ninh Tố Ngọc thì một mặt đắn đo, xoắn xuýt một hồi rồi tỏ ra quyết tâm nói thẳng một lần: "Chính là họ nghĩ cậu mượn danh hỏi bài để tiếp cận thầy! Nếu thật sự muốn học thì cậu có thể đi hỏi bạn học trong lớp..."
Cô nàng chỉ nói được tới đó đã bị ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Nhan Tuyền nhìn đến ngậm miệng.
"Cậu nghĩ như vậy?"
Đến mức này mà Thịnh Nhan Tuyền còn không hiểu thì uổng phí cái đầu thông minh nhưng chứa nhiều tạp vật không phải chuyện học hành của cô rồi. Nhưng biểu tình của Thịnh Nhan Tuyền vẫn rất bình thản, trái ngược Ninh Tố Ngọc nghe xong lại không bình tĩnh nổi: "Làm sao có thể!"
"Mình chỉ là lo cho cậu!"
"Cậu nghe ai nói?"
"Mình..."
Ninh Tố Ngọc bối rối. Nhìn biểu tình lạnh lùng của Thịnh Nhan Tuyền, một hồi sau cô nàng mới bình tĩnh lại, u sầu nhẹ giọng nài nỉ: "Cậu chỉ cần biết vậy thôi. Kiêng dè một chút vừa có lợi cho cậu vừa có lợi cho thầy. Ai nói cũng không quan trọng, quan trọng là họ sẽ nghĩ, rồi không quản được miệng mình..."
Thịnh Nhan Tuyền im lặng nhìn Ninh Tố Ngọc, ánh mắt lại vẫn lãnh đạm như thường, khác hẳn Ninh Tố Ngọc đầy mặt lo lắng.
Cô nên nói cái gì. Nhưng thật ra cô có chút cảm khái với những suy nghĩ của Ninh Tố Ngọc, cũng như những người có thể nghĩ như cô nàng. Rốt cuộc cô lại chưa từng nghĩ cái gì khi đến gần người kia. Bọn họ nói chuyện không ngoài định lý pi-ta-go, hai đường chéo giao nhau tại một điểm lại có một đường đi qua tâm của hình tròn thì vuông góc với nhau, khô khan như vậy thì có cái gì giống như Ninh Tố Ngọc đã nói.
"Cậu đừng nghĩ như đơn giản như vậy Nhan Tuyền. Rốt cuộc thì cậu cũng chỉ như vậy với thầy Tình, trong khi thầy Toàn cậu lại..." Thầy Toàn tên đầy đủ là Uông Toàn, là thầy dạy đại số của họ.
"Cậu cũng nghĩ vậy?"
Thịnh Nhan Tuyền cắt ngang lời của cô nàng, ánh mắt điềm tĩnh không gợi sóng. Nói thật là cô có hơi cảm thấy một lời khó nói hết nên không biết phải biểu hiện thế nào mới đúng. Cô lại cảm thấy nó quá hoang đường đi. Rõ ràng bao nhiêu người cũng tiếp xúc với thầy cô sao đến cô lại thành ra như thế? Quái dị quá đó có biết không!!
Ngược lại là Ninh Tố Ngọc bị cô nói đến bối rối: "Không, làm sao mình có thể nghĩ như vậy!"
"Cậu không nghĩ như vậy là được rồi."
Thịnh Nhan Tuyền không để cho cô nàng nói nữa: "Mình muốn giải đề rồi."
"Nhan Tuyền!"
"Tố Ngọc, miệng người đời mình quản không tới."
Thịnh Nhan Tuyền lại rất thản nhiên nhìn cô nàng: "Mình cũng hi vọng cậu đừng nghĩ cho mệt. Việc của chúng ta hiện tại là học."
Nhìn một đám người vẫn chẳng hiểu gì, Đào Thục Liên cũng không mở miệng giải thích. Rốt cuộc thì tình thầy trò vượt luân thường đạo lý này không phải thứ phổ biến ở vùng quê hẻo lánh chất phát của bọn họ. Ở trong đầu đám học sinh chỉ biết học thì lại càng không đề lên nổi. Ở trong đám bạn học này vẫn có bạn thân của cô ta, Đào Thục Liên không nghĩ nhồi vào đầu họ những thứ không sạch sẽ. Ninh Tố Ngọc kia một bộ quan tâm đến Thịnh Nhan Tuyền nhưng lại đi đem chuyện này ra nói...
Ninh Tố Ngọc không nhìn thấy cái híp mắt đầy ý vị của Đào Thục Liên mà một đường chạy thẳng vào lớp, đi tìm Thịnh Nhan Tuyền sau khi hỏi bài xong cũng đã trở lại, đang cặm cụi giải đề.
"Nhan Tuyền."
Cố tỏ ra bình tĩnh, Ninh Tố Ngọc e dè gọi.
Thịnh Nhan Tuyền không ngẩng đầu mà đáp một tiếng: "Sao vậy?"
Trên tay vẫn hì hục viết, cứ như sợ không nhanh thì chữ nghĩa sẽ bay hết.
Cho nên cô cũng không nhìn thấy biểu tình của Ninh Tố Ngọc. Nhưng Ninh Tố Ngọc cũng không vì vậy mà buông tha, giọng nói vẫn rất lo lắng chui vào tai Thịnh Nhan Tuyền: "Nhan Tuyền... Cậu có thể đừng đi tìm thầy Tình hỏi bài nữa không?"
"Tại sao?"
Vậy mà Thịnh Nhan Tuyền nghe xong lại thản nhiên khó hiểu hỏi ngược lại. Đồng thời cô cũng ngẩng đầu lên nhìn Ninh Tố Ngọc. Bởi vì lời đề nghị này quá mức khó hiểu. Nó lại còn phát ra từ miệng bạn thân của cô.
"Cậu không biết... Người ta nhìn vào sẽ dị nghị."
"Dị nghị gì?"
Đến đây Thịnh Nhan Tuyền đã không an tâm giải bài được nữa. Cô nhíu mày nhìn Ninh Tố Ngọc.
Ninh Tố Ngọc thì một mặt đắn đo, xoắn xuýt một hồi rồi tỏ ra quyết tâm nói thẳng một lần: "Chính là họ nghĩ cậu mượn danh hỏi bài để tiếp cận thầy! Nếu thật sự muốn học thì cậu có thể đi hỏi bạn học trong lớp..."
Cô nàng chỉ nói được tới đó đã bị ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Nhan Tuyền nhìn đến ngậm miệng.
"Cậu nghĩ như vậy?"
Đến mức này mà Thịnh Nhan Tuyền còn không hiểu thì uổng phí cái đầu thông minh nhưng chứa nhiều tạp vật không phải chuyện học hành của cô rồi. Nhưng biểu tình của Thịnh Nhan Tuyền vẫn rất bình thản, trái ngược Ninh Tố Ngọc nghe xong lại không bình tĩnh nổi: "Làm sao có thể!"
"Mình chỉ là lo cho cậu!"
"Cậu nghe ai nói?"
"Mình..."
Ninh Tố Ngọc bối rối. Nhìn biểu tình lạnh lùng của Thịnh Nhan Tuyền, một hồi sau cô nàng mới bình tĩnh lại, u sầu nhẹ giọng nài nỉ: "Cậu chỉ cần biết vậy thôi. Kiêng dè một chút vừa có lợi cho cậu vừa có lợi cho thầy. Ai nói cũng không quan trọng, quan trọng là họ sẽ nghĩ, rồi không quản được miệng mình..."
Thịnh Nhan Tuyền im lặng nhìn Ninh Tố Ngọc, ánh mắt lại vẫn lãnh đạm như thường, khác hẳn Ninh Tố Ngọc đầy mặt lo lắng.
Cô nên nói cái gì. Nhưng thật ra cô có chút cảm khái với những suy nghĩ của Ninh Tố Ngọc, cũng như những người có thể nghĩ như cô nàng. Rốt cuộc cô lại chưa từng nghĩ cái gì khi đến gần người kia. Bọn họ nói chuyện không ngoài định lý pi-ta-go, hai đường chéo giao nhau tại một điểm lại có một đường đi qua tâm của hình tròn thì vuông góc với nhau, khô khan như vậy thì có cái gì giống như Ninh Tố Ngọc đã nói.
"Cậu đừng nghĩ như đơn giản như vậy Nhan Tuyền. Rốt cuộc thì cậu cũng chỉ như vậy với thầy Tình, trong khi thầy Toàn cậu lại..." Thầy Toàn tên đầy đủ là Uông Toàn, là thầy dạy đại số của họ.
"Cậu cũng nghĩ vậy?"
Thịnh Nhan Tuyền cắt ngang lời của cô nàng, ánh mắt điềm tĩnh không gợi sóng. Nói thật là cô có hơi cảm thấy một lời khó nói hết nên không biết phải biểu hiện thế nào mới đúng. Cô lại cảm thấy nó quá hoang đường đi. Rõ ràng bao nhiêu người cũng tiếp xúc với thầy cô sao đến cô lại thành ra như thế? Quái dị quá đó có biết không!!
Ngược lại là Ninh Tố Ngọc bị cô nói đến bối rối: "Không, làm sao mình có thể nghĩ như vậy!"
"Cậu không nghĩ như vậy là được rồi."
Thịnh Nhan Tuyền không để cho cô nàng nói nữa: "Mình muốn giải đề rồi."
"Nhan Tuyền!"
"Tố Ngọc, miệng người đời mình quản không tới."
Thịnh Nhan Tuyền lại rất thản nhiên nhìn cô nàng: "Mình cũng hi vọng cậu đừng nghĩ cho mệt. Việc của chúng ta hiện tại là học."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.