Chương 70: Tình ý triền miên.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
26/10/2023
Thịnh Nhan Tuyền có xúc động quay mặt đi, nhưng cô vẫn khúm núm đi lại chỗ
cầu thang dẫn xuống hồ. Lúc đứng bên trên cô đã chắc chắn được cái hồ
này không phải sâu bình thường. Thầy ấy cao như vậy mà nước còn đến ngực thầy. Mà nó không phải phần sâu nhất, cô rõ ràng nhìn thấy một khu vực
có bậc nước sâu hơn.
"Xuống đi."
Thầy ấy vừa nói vừa đưa tay ra. Dáng vẻ kia thật sự là khiến người ta xúc động muốn nhào vào lòng thầy ấy ngay.
Cô nghĩ... Cô cũng không ngoại lệ.
Thịnh Nhan Tuyền hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận bám vào cầu thang chạm chân xuống nước.
Bởi vì cô hơi ngồi nên khó trách khỏi không để lộ phần quần bơi bên dưới lớp áo thun. Ánh mắt người đàn ông nhìn cảnh này bên trong âm thầm lóe lên tia sáng thâm u khiến người run rẩy nhưng nguyên nhân của tất cả lại không hề biết. Cô vẫn còn đang cảm nhận cảm giác đầu tiên khi chạm chân xuống nước.
Mát lạnh. Đầy hấp dẫn trong tiết trời nóng nảy của Sài thành, thành phố phía nam tổ quốc.
Trong mắt Thịnh Nhan Tuyền lóe lên chút thích thú, lại càng mạnh dạn đem chân trượt vào càng sâu hơn trong nước. Thời điểm cả nửa người cô đều chìm vào làn nước mát, thân trên vẫn còn bám chặt vào cầu thang, thầy ấy đưa tay với cô: "Qua đây."
Cô nhìn thầy một cái liền vươn tay nắm lấy, sau đó nương theo lực kéo của thầy mà nhào qua, ôm chặt lấy cổ thầy, miệng còn không kiềm được mà hét lên: "A!"
Cô không nhìn thấy nụ cười của người đàn ông thời điểm ôm cô vào lòng. Nhưng dì giúp việc đang gom rác trong nhà lại thấy. Bà giật mình, rồi lại kinh ngạc một hồi. Nhưng mà bà cũng không dám nhìn lâu đã vội vàng quay mặt đi, mặc cho trong lòng sóng gió không yên.
"Sâu quá thầy ơi! Em không chạm chân xuống dưới được."
Thịnh Nhan Tuyền không hề biết gì, cô còn đang bởi vì độ sâu của hồ mà hoảng hốt la lên.
Khương Tình tự nhiên ôm lấy mông cô gái nhỏ đang quắc chặt trên người mình mà chẳng thấy phiền chút nào, ngược lại còn nghĩ hắn chính là muốn cô bám trên người mình nhiều chút, không chạm chân được mới tốt. Cảm giác họ khăng khít dán chặt vào nhau, đáy lòng hắn thỏa mãn.
"Có tôi rồi, em còn sợ gì."
Vừa nói hắn vừa thản nhiên dời đến chỗ nước sâu mà chính hắn cũng phải nhẹ nhàng đạp chân mới có thể trụ được.
"A! Thầy đừng đi nữa!"
Thịnh Nhan Tuyền sợ muốn chết. Cô càng bấu chặt vào cổ người đàn ông, lại không phát hiện toàn thân mình đã dán chặt vào người thầy ấy. Thân thể mềm mại với đường cong lồi lõm cho dù không dùng tay sờ vẫn có thể cảm nhận được khiến bụng dưới người đàn ông rục rịch lên.
"Tôi giữ em, không chìm được đâu."
Khương Tình thật kiên nhẫn trấn an cô học trò nhỏ đắc ý của mình.
"Em sợ..."
"Đừng sợ."
Hắn dịu giọng: "Em thả lỏng từ chút một, không cần buông chân ra cũng được."
Âm thanh trầm thấp lại tự tin này quả thật có hiệu quả trấn an rất tốt. Thịnh Nhan Tuyền thật sự thử thả lỏng một chút. Sau đó cô nhận ra tình cảnh của mình lúc này cùng thầy có phần... Quá mức thân mật. Mặc dù họ đã có những khoảnh khắc càng hơn thế nữa.
Bất chợt chạm vào đôi mắt của người đàn ông, cô khựng lại, sau đó lại phát hiện mình không dời mắt được. Cảm xúc trong đôi mắt kia như đem cô hút lấy...
"Ưm..."
Không biết là qua bao lâu, gáy của cô bị bàn tay thầy đỡ lấy, cưỡng ép cùng thầy bắt đầu một nụ hôn ướt át, rạo rực đến mức tim đập như nổi trống.
Sau đó không biết có phải do hoàn cảnh hay không, cô chủ động ôm chặt cổ thầy, luồn tay vào tóc thầy, nhiệt tình đoán nhận nụ hôn tràn ngập cảm tình mãnh liệt đó.
Cảnh tượng lãng mạn này dưới ánh nắng của buổi sáng muộn lại càng đẹp không sao tả được, cũng khiến lòng người không thể bình tĩnh.
Nụ hôn ấy chẳng biết kéo dài bao lâu, nhưng sau khi được buông ra đôi mắt Thịnh Nhan Tuyền đã muốn mù mịt, ẩn tình nhìn người đàn ông. Bỗng nhiên cô nghĩ đến, cô không phải người dễ dãi như vậy, có thể dễ dàng động tình với một người. Nếu không cô đã nên động lòng với Lưu Vĩnh, dưới sự nhiệt tình của anh ta hơn một năm nay mới đúng. Có lẽ... Có lẽ trước đây cô đã có chút rung động với thầy chỉ là cô không nhận ra thôi. Dù sao từ ngày xưa cô đã rất thưởng thức sự đẹp trai của thầy. Chỉ là lúc đó cô chẳng nghĩ gì nhiều, hiện tại lại ở dưới sự tấn công như bão táp cùng thật nhiều nguyên nhân không thể nói cho người khác biết, cô cứ thế mà dần dần buông bỏ chống cự, đầu hàng trước thầy. Trước tình cảm ẩn giấu thật sâu trong lòng mình.
Dù sao thì... Đến lúc này rồi, cô cũng muốn thử một chút. Biết đâu...
"Em nghĩ gì vậy?"
Giọng thầy khàn khàn chui vào tai cô khiến cô giật mình hoàn hồn lại. Cô có hơi hơi né tránh mà nghiêng thân đi: "Không... Không nghĩ gì cả."
Khương Tình nhìn cô, cũng không định làm khó cô nữa. Mà không, phải là không làm khó mình nữa.
"Em có muốn học bơi không?"
Thịnh Nhan Tuyền ngẩn ra, sau đó lắc đầu: "Em nghĩ mình không học được."
Khương Tình không nói, chỉ nhìn cô.
"Trước đây Minh Kiều từng dạy em rồi, nhưng em học không được. Em rất sợ nước tràn vào mũi."
Thịnh Nhan Tuyền bộc bạch.
"Em học một hồi lại chỉ có thể học được nổi trên mặt nước thôi."
"..."
"Thầy không cần làm vẻ mặt đó đâu. Minh Kiều cũng nói em có trướng ngại tâm lý, chứ không thể nào đã làm được như vậy mà em lại không học bơi nổi. Thầy đỡ em chút đi, em làm cho thầy xem."
Cô vừa nói vừa thả chân đang quắc chặt hông người đàn ông ra. Ở trong nước lâu cô đã quen với cảm giác rồi nên cũng không sợ lắm. Hơn nữa cô cảm thấy thầy sẽ giữ được cô.
Dưới sự chống đỡ của thầy, rốt cuộc cô đã lềnh bềnh được trên mặt nước. Tuy rằng nước ngọt không giống nước biển nhưng trên cơ bản chỉ cần làm đúng cách là được.
"Thầy xem."
Khương Tình nhìn cô gái nhỏ bồng bềnh trong nước mà không cần sự giúp đỡ của hắn, thật lâu vẫn không nói gì. Quả thật cảm giác của cô gái nhỏ với nước rất tốt, nếu không sẽ không thể làm được như thế. Nhưng không thể học bơi, chắc quả thật là do tâm lý rồi.
Cô gái nhỏ lúc nổi còn có thể khua tay múa chân như một con cá trong nước, dáng vẻ rất tự tại chứ không hề cố gắng nhiều.
Nhưng nằm một hồi hơi chói mắt, cô lại không dám nhắm mắt nên liền động thân ôm cổ thầy để mình không chìm xuống nước. Cô cũng thả lỏng đôi chân để nó nhẹ nhàng lây động, rốt cuộc tìm về cảm giác thích thú khi đắm mình trong làn nước mát.
Cô mãi chơi mà không nhìn thấy người đàn ông đã nhìn cô đến không dời được mắt, phần nào đó chìm ở trong nước đã có xu hướng ngẩng đầu nhưng bị quần bơi chèn ép đến cộm thành một cục cực kỳ ảnh hưởng thị giác. Nếu Thịnh Nhan Tuyền chịu chú ý một chút thì có thể phát hiện được rồi. Nhưng hiện tại cô mãi lo chơi nên không có để ý.
"Thầy muốn bơi không?"
Chơi một hồi cô mới nhớ ra người bên cạnh, cô có hơi xấu hổ nói: "Thầy thả em vào chỗ cầu thang đi."
Khương Tình quả thật muốn bơi một vòng để phát tiết tinh lực. Nếu không hắn sợ mình sẽ đè cô gái nhỏ này ra làm ngay trong hồ bơi mất.
"Xuống đi."
Thầy ấy vừa nói vừa đưa tay ra. Dáng vẻ kia thật sự là khiến người ta xúc động muốn nhào vào lòng thầy ấy ngay.
Cô nghĩ... Cô cũng không ngoại lệ.
Thịnh Nhan Tuyền hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận bám vào cầu thang chạm chân xuống nước.
Bởi vì cô hơi ngồi nên khó trách khỏi không để lộ phần quần bơi bên dưới lớp áo thun. Ánh mắt người đàn ông nhìn cảnh này bên trong âm thầm lóe lên tia sáng thâm u khiến người run rẩy nhưng nguyên nhân của tất cả lại không hề biết. Cô vẫn còn đang cảm nhận cảm giác đầu tiên khi chạm chân xuống nước.
Mát lạnh. Đầy hấp dẫn trong tiết trời nóng nảy của Sài thành, thành phố phía nam tổ quốc.
Trong mắt Thịnh Nhan Tuyền lóe lên chút thích thú, lại càng mạnh dạn đem chân trượt vào càng sâu hơn trong nước. Thời điểm cả nửa người cô đều chìm vào làn nước mát, thân trên vẫn còn bám chặt vào cầu thang, thầy ấy đưa tay với cô: "Qua đây."
Cô nhìn thầy một cái liền vươn tay nắm lấy, sau đó nương theo lực kéo của thầy mà nhào qua, ôm chặt lấy cổ thầy, miệng còn không kiềm được mà hét lên: "A!"
Cô không nhìn thấy nụ cười của người đàn ông thời điểm ôm cô vào lòng. Nhưng dì giúp việc đang gom rác trong nhà lại thấy. Bà giật mình, rồi lại kinh ngạc một hồi. Nhưng mà bà cũng không dám nhìn lâu đã vội vàng quay mặt đi, mặc cho trong lòng sóng gió không yên.
"Sâu quá thầy ơi! Em không chạm chân xuống dưới được."
Thịnh Nhan Tuyền không hề biết gì, cô còn đang bởi vì độ sâu của hồ mà hoảng hốt la lên.
Khương Tình tự nhiên ôm lấy mông cô gái nhỏ đang quắc chặt trên người mình mà chẳng thấy phiền chút nào, ngược lại còn nghĩ hắn chính là muốn cô bám trên người mình nhiều chút, không chạm chân được mới tốt. Cảm giác họ khăng khít dán chặt vào nhau, đáy lòng hắn thỏa mãn.
"Có tôi rồi, em còn sợ gì."
Vừa nói hắn vừa thản nhiên dời đến chỗ nước sâu mà chính hắn cũng phải nhẹ nhàng đạp chân mới có thể trụ được.
"A! Thầy đừng đi nữa!"
Thịnh Nhan Tuyền sợ muốn chết. Cô càng bấu chặt vào cổ người đàn ông, lại không phát hiện toàn thân mình đã dán chặt vào người thầy ấy. Thân thể mềm mại với đường cong lồi lõm cho dù không dùng tay sờ vẫn có thể cảm nhận được khiến bụng dưới người đàn ông rục rịch lên.
"Tôi giữ em, không chìm được đâu."
Khương Tình thật kiên nhẫn trấn an cô học trò nhỏ đắc ý của mình.
"Em sợ..."
"Đừng sợ."
Hắn dịu giọng: "Em thả lỏng từ chút một, không cần buông chân ra cũng được."
Âm thanh trầm thấp lại tự tin này quả thật có hiệu quả trấn an rất tốt. Thịnh Nhan Tuyền thật sự thử thả lỏng một chút. Sau đó cô nhận ra tình cảnh của mình lúc này cùng thầy có phần... Quá mức thân mật. Mặc dù họ đã có những khoảnh khắc càng hơn thế nữa.
Bất chợt chạm vào đôi mắt của người đàn ông, cô khựng lại, sau đó lại phát hiện mình không dời mắt được. Cảm xúc trong đôi mắt kia như đem cô hút lấy...
"Ưm..."
Không biết là qua bao lâu, gáy của cô bị bàn tay thầy đỡ lấy, cưỡng ép cùng thầy bắt đầu một nụ hôn ướt át, rạo rực đến mức tim đập như nổi trống.
Sau đó không biết có phải do hoàn cảnh hay không, cô chủ động ôm chặt cổ thầy, luồn tay vào tóc thầy, nhiệt tình đoán nhận nụ hôn tràn ngập cảm tình mãnh liệt đó.
Cảnh tượng lãng mạn này dưới ánh nắng của buổi sáng muộn lại càng đẹp không sao tả được, cũng khiến lòng người không thể bình tĩnh.
Nụ hôn ấy chẳng biết kéo dài bao lâu, nhưng sau khi được buông ra đôi mắt Thịnh Nhan Tuyền đã muốn mù mịt, ẩn tình nhìn người đàn ông. Bỗng nhiên cô nghĩ đến, cô không phải người dễ dãi như vậy, có thể dễ dàng động tình với một người. Nếu không cô đã nên động lòng với Lưu Vĩnh, dưới sự nhiệt tình của anh ta hơn một năm nay mới đúng. Có lẽ... Có lẽ trước đây cô đã có chút rung động với thầy chỉ là cô không nhận ra thôi. Dù sao từ ngày xưa cô đã rất thưởng thức sự đẹp trai của thầy. Chỉ là lúc đó cô chẳng nghĩ gì nhiều, hiện tại lại ở dưới sự tấn công như bão táp cùng thật nhiều nguyên nhân không thể nói cho người khác biết, cô cứ thế mà dần dần buông bỏ chống cự, đầu hàng trước thầy. Trước tình cảm ẩn giấu thật sâu trong lòng mình.
Dù sao thì... Đến lúc này rồi, cô cũng muốn thử một chút. Biết đâu...
"Em nghĩ gì vậy?"
Giọng thầy khàn khàn chui vào tai cô khiến cô giật mình hoàn hồn lại. Cô có hơi hơi né tránh mà nghiêng thân đi: "Không... Không nghĩ gì cả."
Khương Tình nhìn cô, cũng không định làm khó cô nữa. Mà không, phải là không làm khó mình nữa.
"Em có muốn học bơi không?"
Thịnh Nhan Tuyền ngẩn ra, sau đó lắc đầu: "Em nghĩ mình không học được."
Khương Tình không nói, chỉ nhìn cô.
"Trước đây Minh Kiều từng dạy em rồi, nhưng em học không được. Em rất sợ nước tràn vào mũi."
Thịnh Nhan Tuyền bộc bạch.
"Em học một hồi lại chỉ có thể học được nổi trên mặt nước thôi."
"..."
"Thầy không cần làm vẻ mặt đó đâu. Minh Kiều cũng nói em có trướng ngại tâm lý, chứ không thể nào đã làm được như vậy mà em lại không học bơi nổi. Thầy đỡ em chút đi, em làm cho thầy xem."
Cô vừa nói vừa thả chân đang quắc chặt hông người đàn ông ra. Ở trong nước lâu cô đã quen với cảm giác rồi nên cũng không sợ lắm. Hơn nữa cô cảm thấy thầy sẽ giữ được cô.
Dưới sự chống đỡ của thầy, rốt cuộc cô đã lềnh bềnh được trên mặt nước. Tuy rằng nước ngọt không giống nước biển nhưng trên cơ bản chỉ cần làm đúng cách là được.
"Thầy xem."
Khương Tình nhìn cô gái nhỏ bồng bềnh trong nước mà không cần sự giúp đỡ của hắn, thật lâu vẫn không nói gì. Quả thật cảm giác của cô gái nhỏ với nước rất tốt, nếu không sẽ không thể làm được như thế. Nhưng không thể học bơi, chắc quả thật là do tâm lý rồi.
Cô gái nhỏ lúc nổi còn có thể khua tay múa chân như một con cá trong nước, dáng vẻ rất tự tại chứ không hề cố gắng nhiều.
Nhưng nằm một hồi hơi chói mắt, cô lại không dám nhắm mắt nên liền động thân ôm cổ thầy để mình không chìm xuống nước. Cô cũng thả lỏng đôi chân để nó nhẹ nhàng lây động, rốt cuộc tìm về cảm giác thích thú khi đắm mình trong làn nước mát.
Cô mãi chơi mà không nhìn thấy người đàn ông đã nhìn cô đến không dời được mắt, phần nào đó chìm ở trong nước đã có xu hướng ngẩng đầu nhưng bị quần bơi chèn ép đến cộm thành một cục cực kỳ ảnh hưởng thị giác. Nếu Thịnh Nhan Tuyền chịu chú ý một chút thì có thể phát hiện được rồi. Nhưng hiện tại cô mãi lo chơi nên không có để ý.
"Thầy muốn bơi không?"
Chơi một hồi cô mới nhớ ra người bên cạnh, cô có hơi xấu hổ nói: "Thầy thả em vào chỗ cầu thang đi."
Khương Tình quả thật muốn bơi một vòng để phát tiết tinh lực. Nếu không hắn sợ mình sẽ đè cô gái nhỏ này ra làm ngay trong hồ bơi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.