Chương 35: Tôi tưởng em diễn.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
20/10/2023
Trong lòng Thịnh Nhan Tuyền sợ hãi, vậy mà còn nghĩ được có lẽ lý do Ninh Tố
Ngọc nói trước đó cũng không có sai. Ai biểu đường đất trước cửa nhà cô
nàng lại khó đi thế chi, đang đêm trời tối mù không cẩn thận là vấp ngã
liền.
Nhưng người nhìn xem tình huống này lại không có nghĩ như cô.
Ít nhất là Ninh Tố Ngọc cảm thấy như bị người tát một bạt tai khiến bên má nóng rát. Nhưng cô nàng còn phải vội vàng chạy xuống thể hiện sự quan tâm, sẵn tiện đem hai người đang dính lấy nhau không một kẽ hở kia tách ra khỏi nhau... Thật sự thì Khương Tình cũng nghĩ tránh ra, bởi vì khối thân thể mềm mại trong tay hắn quá mức khiến người mơ màng. Nhưng khổ nổi cô gái nhỏ này bám hắn cứng ngắt, hắn nhất thời không động đậy nổi làm sao mà tách người ra được. Hắn cũng thông qua đó mà biết cô đã thật bị dọa sợ. Cho nên lúc Ninh Tố Ngọc đỡ cô đứng thẳng lên hắn vẫn im lặng giữ lại một cánh tay cho cô bám.
"Cậu không sao chứ!?"
Thịnh Nhan Tuyền bị cô làm cho lung lây lại vô thức bám vào cánh tay người đàn ông không buông. Mãi một lúc mới hoàn hồn: "Mình nói này Tố Ngọc, có thời gian nhà cậu sửa lại đoạn đường này đi, đất đá lỏm chỏm quá ám hại người. Mém chút là mình chẹo chân rồi."
"Sao mình đi hoài mà không bị gì."
Ninh Tố Ngọc tức đến cười. Ở trong bóng tối khó lòng thấy rõ biểu tình nên chẳng ai nhận ra trong câu nói mang ý cười kia của cô là thứ cảm xúc gì. Chỉ có cô nàng biết tâm trạng của mình xấu đến cỡ nào. Bởi vì cô nàng đã cho rằng Thịnh Nhan Tuyền là cố ý.
"Có khi tại mình xui."
Thịnh Nhan Tuyền lại nói lấp lửng, đợi đứng vững rồi mới xua tay với Ninh Tố Ngọc: "Thôi được rồi, mình không sao đâu."
"Chúng ta về thôi thầy."
"Thật sự không sao à?"
Khương Tình lúc này mới nói một câu, hắn cũng không có định buông tay cho đến khi Thịnh Nhan Tuyền chủ động thả tay hắn ra. Ánh mắt hắn nhìn cô ở trong bóng tối mang theo lo lắng mặt dù giọng nói thì bình tĩnh như thường.
"Thật không sao, không có bị thương."
Vừa nói hai người vừa cẩn thận lùi khỏi con đường nhà Ninh Tố Ngọc.
Nhưng quái lạ là lúc họ đi ngang qua nhà kia chó nhà họ lại không sủa nữa. Họ lại không có chú ý lắm mà im lặng rời đi nơi này.
Bà hàng xóm đứng nhìn nãy giờ đợi họ đi rồi mới im lặng trở lại trong nhà. Cũng không biết trong lòng bà nghĩ cái gì.
Còn Ninh Tố Ngọc ở phía sau nhìn bóng lưng của họ mà hận đến nghiến răng.
"Em thật sự không sao à?"
Trên đường đi Khương Tình vẫn không yên tâm hỏi lại một câu. Hắn tự rõ Thịnh Nhan Tuyền lúc đó là té thật hay té giả. Cảm giác toàn thân cô căng chặt, còn bấu hắn đến hăng, không thể nào là làm bộ được.
"Không bị trẹo chân là may mắn do ông bà tổ tiên phù hộ rồi."
Thịnh Nhan Tuyền cũng nghĩ mà sợ.
Cô quả thật là vô tình vấp phải cục đá nhô ra trên đường. Cô cũng đâu có rảnh mà tự làm trò như vậy.
"Tôi còn nghĩ em diễn trò."
"Tại sao?"
Thịnh Nhan Tuyền nhất thời không theo kịp suy nghĩ của hắn mà hỏi lại.
"Em không để ý người nhà mới nãy đứng ngoài xem chúng ta à?"
Khương Tình không rõ chuyện này có phải trùng hợp quá không nhưng hắn rõ ràng hắn đã thấy đối phương.
Thịnh Nhan Tuyền lại không biết thật: "Thật hả?"
Cô kinh ngạc nhìn hắn.
Thịnh Nhan Tuyền cũng cảm thấy khéo quá. Nhưng cô nhanh chóng tự lý giải được chuyện này: "Lúc nãy chó sủa, có lẽ họ thức dậy ra xem thôi."
"Đúng là vậy. Nhưng vì em cũng ôm tôi một cái nên có khi lại thành có khả năng hóa giải được chuyện hiểu lầm trước đó."
Khương Tình không muốn đấu não với cô lúc này nên nói thẳng luôn.
Thịnh Nhan Tuyền thật sự là bị lập luận của hắn làm cho sững sốt. Nhưng cô không phải ngốc, đương nhiên sẽ nhận ra cốt lõi bên trong ngay.
"Cho nên thầy mới nghĩ em đang diễn trò à?"
Chắc trăm phần trăm luôn chứ còn gì nữa.
Khương Tình không trả lời nhưng chính là đang chấp nhận câu nói của cô.
"Em nào phải diễn viên."
Cô cười khổ.
"Hơn nữa em cũng không thấy người kia."
"Dù sao thì cũng là vô tình cắm liễu liễu xanh um rồi."
Khương Tình chốt hạ một câu.
"Cũng khó mà nói được. Nếu họ nghĩ theo hướng khác có khi ngày mai tin đồn lại đổi thành thầy trò không ngừng làm bại hoại thuần phong mĩ tục đấy."
Thầy trò mà cứ xà nẹo xà nẹo với nhau như vậy nói thế nào cũng không phải cử chỉ tốt đẹp.
"Tôi không nghĩ rằng em lại nghĩ nhiều như vậy."
Khương Tình muốn trợn mắt với cô ghê.
"Em không nói giỡn đâu."
Thịnh Nhan Tuyền bĩu môi.
"Nhưng mà người thầy cứng thật đấy. Bình thường nhìn thầy rất gầy cơ mà."
"..."
Khương Tình bất ngờ bị tập kích mém chút lộn mèo trên đường. Sau đó hắn không khỏi tức đến bật cười: "Em nghe em nói xem, có giống lời nói của một học sinh với thầy mình không?"
"..."
Thịnh Nhan Tuyền bị nhắc nhở mặc dù đầu óc vẫn rất trong sáng nhưng không tránh khỏi cũng hiểu được lời của hắn. Cô bất giác cảm thấy xấu hổ mà lí nhí nói: "Ai biểu thầy nghĩ nhiều chi."
Khương Tình bật cười thành tiếng: "Thành ra là tôi sai hả?"
Nói người khác mà không xem lại mình đi, cái cô gái nhỏ ranh mãnh này.
Nhưng người nhìn xem tình huống này lại không có nghĩ như cô.
Ít nhất là Ninh Tố Ngọc cảm thấy như bị người tát một bạt tai khiến bên má nóng rát. Nhưng cô nàng còn phải vội vàng chạy xuống thể hiện sự quan tâm, sẵn tiện đem hai người đang dính lấy nhau không một kẽ hở kia tách ra khỏi nhau... Thật sự thì Khương Tình cũng nghĩ tránh ra, bởi vì khối thân thể mềm mại trong tay hắn quá mức khiến người mơ màng. Nhưng khổ nổi cô gái nhỏ này bám hắn cứng ngắt, hắn nhất thời không động đậy nổi làm sao mà tách người ra được. Hắn cũng thông qua đó mà biết cô đã thật bị dọa sợ. Cho nên lúc Ninh Tố Ngọc đỡ cô đứng thẳng lên hắn vẫn im lặng giữ lại một cánh tay cho cô bám.
"Cậu không sao chứ!?"
Thịnh Nhan Tuyền bị cô làm cho lung lây lại vô thức bám vào cánh tay người đàn ông không buông. Mãi một lúc mới hoàn hồn: "Mình nói này Tố Ngọc, có thời gian nhà cậu sửa lại đoạn đường này đi, đất đá lỏm chỏm quá ám hại người. Mém chút là mình chẹo chân rồi."
"Sao mình đi hoài mà không bị gì."
Ninh Tố Ngọc tức đến cười. Ở trong bóng tối khó lòng thấy rõ biểu tình nên chẳng ai nhận ra trong câu nói mang ý cười kia của cô là thứ cảm xúc gì. Chỉ có cô nàng biết tâm trạng của mình xấu đến cỡ nào. Bởi vì cô nàng đã cho rằng Thịnh Nhan Tuyền là cố ý.
"Có khi tại mình xui."
Thịnh Nhan Tuyền lại nói lấp lửng, đợi đứng vững rồi mới xua tay với Ninh Tố Ngọc: "Thôi được rồi, mình không sao đâu."
"Chúng ta về thôi thầy."
"Thật sự không sao à?"
Khương Tình lúc này mới nói một câu, hắn cũng không có định buông tay cho đến khi Thịnh Nhan Tuyền chủ động thả tay hắn ra. Ánh mắt hắn nhìn cô ở trong bóng tối mang theo lo lắng mặt dù giọng nói thì bình tĩnh như thường.
"Thật không sao, không có bị thương."
Vừa nói hai người vừa cẩn thận lùi khỏi con đường nhà Ninh Tố Ngọc.
Nhưng quái lạ là lúc họ đi ngang qua nhà kia chó nhà họ lại không sủa nữa. Họ lại không có chú ý lắm mà im lặng rời đi nơi này.
Bà hàng xóm đứng nhìn nãy giờ đợi họ đi rồi mới im lặng trở lại trong nhà. Cũng không biết trong lòng bà nghĩ cái gì.
Còn Ninh Tố Ngọc ở phía sau nhìn bóng lưng của họ mà hận đến nghiến răng.
"Em thật sự không sao à?"
Trên đường đi Khương Tình vẫn không yên tâm hỏi lại một câu. Hắn tự rõ Thịnh Nhan Tuyền lúc đó là té thật hay té giả. Cảm giác toàn thân cô căng chặt, còn bấu hắn đến hăng, không thể nào là làm bộ được.
"Không bị trẹo chân là may mắn do ông bà tổ tiên phù hộ rồi."
Thịnh Nhan Tuyền cũng nghĩ mà sợ.
Cô quả thật là vô tình vấp phải cục đá nhô ra trên đường. Cô cũng đâu có rảnh mà tự làm trò như vậy.
"Tôi còn nghĩ em diễn trò."
"Tại sao?"
Thịnh Nhan Tuyền nhất thời không theo kịp suy nghĩ của hắn mà hỏi lại.
"Em không để ý người nhà mới nãy đứng ngoài xem chúng ta à?"
Khương Tình không rõ chuyện này có phải trùng hợp quá không nhưng hắn rõ ràng hắn đã thấy đối phương.
Thịnh Nhan Tuyền lại không biết thật: "Thật hả?"
Cô kinh ngạc nhìn hắn.
Thịnh Nhan Tuyền cũng cảm thấy khéo quá. Nhưng cô nhanh chóng tự lý giải được chuyện này: "Lúc nãy chó sủa, có lẽ họ thức dậy ra xem thôi."
"Đúng là vậy. Nhưng vì em cũng ôm tôi một cái nên có khi lại thành có khả năng hóa giải được chuyện hiểu lầm trước đó."
Khương Tình không muốn đấu não với cô lúc này nên nói thẳng luôn.
Thịnh Nhan Tuyền thật sự là bị lập luận của hắn làm cho sững sốt. Nhưng cô không phải ngốc, đương nhiên sẽ nhận ra cốt lõi bên trong ngay.
"Cho nên thầy mới nghĩ em đang diễn trò à?"
Chắc trăm phần trăm luôn chứ còn gì nữa.
Khương Tình không trả lời nhưng chính là đang chấp nhận câu nói của cô.
"Em nào phải diễn viên."
Cô cười khổ.
"Hơn nữa em cũng không thấy người kia."
"Dù sao thì cũng là vô tình cắm liễu liễu xanh um rồi."
Khương Tình chốt hạ một câu.
"Cũng khó mà nói được. Nếu họ nghĩ theo hướng khác có khi ngày mai tin đồn lại đổi thành thầy trò không ngừng làm bại hoại thuần phong mĩ tục đấy."
Thầy trò mà cứ xà nẹo xà nẹo với nhau như vậy nói thế nào cũng không phải cử chỉ tốt đẹp.
"Tôi không nghĩ rằng em lại nghĩ nhiều như vậy."
Khương Tình muốn trợn mắt với cô ghê.
"Em không nói giỡn đâu."
Thịnh Nhan Tuyền bĩu môi.
"Nhưng mà người thầy cứng thật đấy. Bình thường nhìn thầy rất gầy cơ mà."
"..."
Khương Tình bất ngờ bị tập kích mém chút lộn mèo trên đường. Sau đó hắn không khỏi tức đến bật cười: "Em nghe em nói xem, có giống lời nói của một học sinh với thầy mình không?"
"..."
Thịnh Nhan Tuyền bị nhắc nhở mặc dù đầu óc vẫn rất trong sáng nhưng không tránh khỏi cũng hiểu được lời của hắn. Cô bất giác cảm thấy xấu hổ mà lí nhí nói: "Ai biểu thầy nghĩ nhiều chi."
Khương Tình bật cười thành tiếng: "Thành ra là tôi sai hả?"
Nói người khác mà không xem lại mình đi, cái cô gái nhỏ ranh mãnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.