Chương 33: Ấm Áp.
Đằng La Luyến Nguyệt
13/07/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 32: ẤM ÁP.
—o0o—
Harry nhìn Tom, trầm mặc không biết nên nói gì. Dường như Tom còn chưa từ bỏ chuyện này thì phải? Anh vốn đã cho rằng sau khi chuyện đó xảy ra lâu như vậy Tom hẳn đã quên mất, hay là cậu đã ghi tạc lời của mình vào trong lòng rồi chứ, nhưng… rõ ràng không phải là vậy. Dường như Tom còn đang cố chấp lời mình đã nói với cậu?
“Tom…” Kỳ thật Harry không muốn thảo luận quá nhiều về việc này với Tom, Tom sẽ luôn cho rằng thứ mà cậu ấy nhận định sẽ luôn đúng. Giống như mình, nếu đã chắc chắn quyền lợi không phải là tất cả, anh vẫn tiếp tục khăng khăng, kể cả khi năm thứ năm Bộ Pháp thuật đã nhúng tay vào Hogwarts, khiến năm học đó quá gian nan, nhưng anh vẫn không hề muốn đoạt quyền Bộ Pháp thuật. Anh luôn kiên trì điều đó, tương phản hẳn với Tom.
“Tom, chúng ta quan niệm không giống nhau.” Harry nghiêm túc nhìn cậu, “Suy nghĩ của trò, hoàn toàn không giống thầy.” Dù cho Tom có thuyết phục mình thế nào đi nữa, anh sẽ không hề dao động, “Chúng ta đừng thảo luận vấn đề này nữa có được không?”
“Harry,” Tom giữ chặt tay Harry, ngăn anh bước đi, “Vì sao, vì sao thầy lại lạnh nhạt như vậy? Grindelwald đã bắt đầu tính kế thầy rồi mà?”
“Ông ta không làm được,” Harry thong dong nói, “Thầy biết rất nhiều bí mật của ông ta, với nhược điểm này ông ta sẽ không làm được.”
“Vì sao thầy lại tự tin như vậy!”
“Vì thầy hiểu ông ta.” Hay phải nói là Hermione hiểu ông ta, cậu ấy luôn có thể đoán được tính cách từ tác phong làm việc của Grindelwald, mà Harry, vì biết được nhiều hơn, nên càng rõ băn khoăn của Grindelwald, “Thầy biết nỗi băn khoăn của ông ta.”
Chỉ cần ông ta còn nghĩ về Dumbledore, Harry có thể không để Grindelwald làm gì được mình.
“Thầy…” Tom nhìn Harry vẫn thong dong, chợt cảm thấy nghiến răng nghiến lợi, “Vì sao thầy có thể khẳng định ngay như thế!”
“Tom, cái nhìn của chúng ta khác nhau,” Harry nhẹ nhàng hít một hơi, “Thầy không thể nói mọi chuyện trò làm bây giờ là đúng hay sai, một người có mục tiêu không phải chuyện gì xấu.” Tệ thì tệ, dù với mục tiêu này, ngày sau chắc chắn sẽ tạo ra thương tổn lớn với người vô tội.
“Vậy tại sao, thầy không thể giúp con?” Thầy có sức mạnh, nếu thầy giúp con, vậy một ngày kia khi con thực sự bay khỏi tử vong, vậy con sẽ giúp thầy, không tốt sao?
“A…”
Tom nhìn rõ, Harry mỉm cười châm chọc. Đó là sự khinh thường với đề nghị của y, hoàn toàn khinh thường, Tom tin mình hiểu rõ.
“Thầy có thể giúp trò rất nhiều chuyện,” Harry nhìn Tom, nói từng chữ, “Nhưng chỉ chuyện này thì không thể!”
Vì sao? Tom còn chưa hỏi ra khỏi miệng, Harry đã rút tay mình về đi khỏi.
“Vì sao?” Tom đứng tại chỗ, sợ run nhìn cánh cửa đóng lại lần hai, “Vì sao chứ?”
Vì sao, rõ ràng anh có năng lực đó, nhưng lại thà làm giáo sư ở Hogwarts mà không chịu giúp tôi chứ? Quyền lực… quyền lực có gì không tốt sao?
“Tôi sẽ chứng minh cho anh xem, Harry.” Tom khẽ nói.
Tôi sẽ chứng minh cho anh xem, khi tôi thành công, anh còn lý do gì để nói quyền thế không phải là tất cả đây?
Tom lại ếm vài thần chú với cửa phòng, lấy thứ y đã mua được trong căn nhà ở Hogsmeade kia. Khi cái gói mở ra, mấy thứ giống hòn đá mà lại không giống xuất hiện, không khí trong phòng nặng nề hẳn. Dù là phù thủy mạnh thì mắt cũng không thể không tỏa sáng. Mấy thứ này, là những thứ rất thích hợp cho nghiên cứu lĩnh vực linh hồn, nếu không phải Tom trùng hợp quen bà ta, mà bà ta lại có cảm tình với Tom, thì không thể nào có thể lấy được sớm như vậy.
Tom lấy ra một cái gói to trong rương, cởi ra, lấy một quyển bút ký, y nhìn quyển bút ký này, nhếch miệng cười đắc ý. Đây là nụ cười mà chưa từng ai nhìn thấy, khác hẳn với nụ cười hiền lành nhã nhặn của Tom thường ngày, hoặc là nói, đây là nụ cười mà bọn nhỏ cô nhi viện trước kia đã từng quen thuộc.
“Tôi có thể thành công lần đầu tiên, chắc chắn sẽ có thể thành công lần hai.”
Trước đó không biết vì sao lại hôn mê làm Tom cho rằng đó là di chứng do việc chế tác Trường Sinh Linh Giá, hoặc là quá trình chế tác của mình có sai lầm, nhưng trong lúc này y tìm đọc một ít tư liệu liên quan tới Trường Sinh Linh Giá, y lại nhận ra cách làm mình không sai, y liền đẩy lý do mình hôn mê là di chứng chế tác Trường Sinh Linh Giá và thực lực mình còn chưa đủ.
Y không phải đồ ngu, sẽ không ỷ lại sức mạnh của mình, khi cần thiết, y sẽ dùng ngoại lực. Có hắc diệu thạch và thứ trên tay y, dù y chế tác Trường Sinh Linh Giá đầu tiên còn chưa được một năm, nhưng chế tác thêm cái nữa, chắc cũng không là vấn đề.
Nhưng mà…
Vật chứa Trường Sinh Linh Giá chế tác, và kẻ lựa chọn, y cần phải nghĩ kỹ.
Bên kia, Harry còn đang buồn bực. Nghĩ đến việc Tom lại bảo mình giúp đỡ, Harry không nhịn được châm chọc. Anh có thể cho Tom ra vào khu sách cấm, có thể giúp cậu rất nhiều chuyện, vì anh biết dù anh không giúp, Tom cũng sẽ tìm được cách. Kể cả khi giáo sư Slughron bận vì Hiệp hội Độc dược không mấy khi thấy người lại còn gầy đi – vào lễ Giáng sinh ông đã kêu ca mình gầy nhiều – nhưng nếu Tom muốn tìm, chắc chắn sẽ lừa dối để được phê chuẩn. So với vậy, không bằng để anh giám sát, nhìn diễn biến việc này, xem xem lệch hướng đi bao nhiêu.
Những chuyện xảy ra ở thời không anh đều quá trầm trọng, cuộc chiến của ba thế lực, nỗi sợ với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy còn chưa biến mất. Harry biết, nếu cứ tiếp tục thế này, rất có thể anh sẽ ra tay, nhưng bắt anh thờ ơ mọi việc nơi đây thì anh không thể nào làm được.
“Harry…” Ron vừa thấy Harry đã kéo lại, “Chúng ta làm gì đây?”
“Ron,” Harry đỡ trán, “Lần sau nếu cậu muốn nói thì làm ơn nhìn xem bên cạnh có ai không đã nhé.”
Thật ra tính cảnh giác của Ron rất tốt, trong lúc chiến đấu cậu ấy giúp Harry rất nhiều, nhưng một khi an nhàn, tính cảnh giác này lại mất sạch, giống như hồi còn là học trò, mỗi lần huấn luyện Quidditch Ron không biểu hiện xuất sắc, nhưng vào thi đấu thôi cậu ấy lại dần dần làm được.
Tuy nhiên sân Quidditch khác cuộc sống, trên sân bạn xảy ra sai lầm thì không sao, chỉ cần không xảy ra lỗi gì vào giây phút quan trọng là được, nhưng cuộc sống thì sao? Một khi đã nói ra thì làm sao rút lại được?
“Sao mình biết được ông ta ở đó chứ!” Ron cầu xin nói.
Chính xác mà nói, anh căn bản không biết Grindelwald, nhưng vừa nghe Harry nói ra cái họ đó, anh không cần suy nghĩ đã nói xong rồi. Ai mà biết được, đương sự ở ngay đó chứ! Merlin ơi, người không nên đối xử với con như vậy!
Tuy Ron hoàn toàn không hiểu lịch sử Muggle, anh không biết thế nào là “chiến tranh thế giới II”, nhưng anh cũng nhớ được Grindelwald là Chúa tể Hắc ám, mà thời gian đó ngay cả phù thủy nước Anh cũng kiêng kị ông ta. Anh lại nói ra chuyện của người ta ngay trước mặt họ, người ta không nhớ tới anh thì anh sẽ không mang họ Weasley.
“Harry à, chúng ta phải làm gì?” Ron hỏi.
“Không phải làm gì cả.” Harry bình tĩnh nói.
“Hả?”
“Chúng ta ở trong Hogwarts, ông ta sẽ không ngu đến nỗi chạy tới tận đây.” Không chỉ vì ông ta không ngu, mà nơi này còn có Dumbledore. Sau vụ của Ariana, Dumbledore vẫn không muốn gặp ông ta, mà ông ta, cũng không dám tới gặp Dumbledore?
“Chúng ta chỉ cần ở Hogwarts là được, còn nghỉ hè…”
Tới nghỉ hè, anh sẽ có cách để Grindelwald không tìm được bọn họ, Abraxas là cậu chủ Malfoy, ông ta sẽ không xông vào biệt thự Malfoy đâu, Tom thì rắc rối hơn, chắc anh còn phải mời Tom đến làm khách rồi.
“Lần trước mình gửi tin lại cho Hermione, tuy khi đó không biết Grindelwald đang ở nước Anh, nhưng mình cũng đã nói ra sự khác thường ở không gian này cho cậu ấy, đợi xem trước nghỉ hè cậu ấy có thể nghĩ cách truyền thư lại đây hay không.”
Cho tới nay, anh muốn ra tay nhưng cũng không biết phải làm gì, đương lúc rối ren anh cũng không muốn suy nghĩ. Hiện tại chỉ mong Hermione có thể có cách gửi thư cho anh sớm một chút, nói cho anh biết giờ phải làm sao. Ít nhất Hermione có thể cho anh một chỉ dẫn, anh cũng không cần phải nghĩ về hướng đi.
…
Mà ở không gian Harry:
Hermione mệt mỏi đi ra khỏi tầng hầm. Sau lần thành công gửi thư còn nhận được hồi âm của Harry, trái tim lơ lửng của cô cũng có thể thả xuống rồi. Nhưng sau đó, dù cô dùng cách gì cũng không thể gửi được thư qua, cánh cửa không gian mà cô vốn tìm được có vẻ như đã đóng lại.
“Con cần nghỉ ngơi.” Một nhà Malfoy đang ăn sáng, thấy Hermione đi ra, Narcissa đau lòng nhìn Hermione.
Mấy ngày này Hermione hầu như ở biệt thự Malfoy, để có thể tìm được tin tức về Harry và Ron một cách nhanh nhất.
“Con biết ạ.” Hermione day trán, cô cũng biết gần đây mình quá mệt mỏi.
Narcissa liếc con trai. Draco hiểu ý đi tới cạnh Hermione, “Cậu đã không ngủ cả đêm rồi, lên tầng rửa mặt một chút, lát nữa mình sẽ mang bữa sáng lên cho cậu.” Anh nói xong, không phân trần kéo Hermione lên trên tầng.
Nhìn bóng dáng hai người, Narcissa mỉm cười nhẹ nhàng. Ngược lại thì Lucius đọc báo không nói được một lời. Chú biết ý của Narcissa, nhưng trong lòng chú vẫn đang rối rắm về vấn đề máu trong, nên không nói gì với quyết định của Narcissa.
Narcissa không để ý đến Lucius. Trong mắt cô, nếu Draco thích, vậy mình nên ủng hộ thằng bé không phải sao? Đã trải qua chiến tranh, cô đã có thể nhận ra rất nhiều chuyện.
– End 32 –
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 32: ẤM ÁP.
—o0o—
Harry nhìn Tom, trầm mặc không biết nên nói gì. Dường như Tom còn chưa từ bỏ chuyện này thì phải? Anh vốn đã cho rằng sau khi chuyện đó xảy ra lâu như vậy Tom hẳn đã quên mất, hay là cậu đã ghi tạc lời của mình vào trong lòng rồi chứ, nhưng… rõ ràng không phải là vậy. Dường như Tom còn đang cố chấp lời mình đã nói với cậu?
“Tom…” Kỳ thật Harry không muốn thảo luận quá nhiều về việc này với Tom, Tom sẽ luôn cho rằng thứ mà cậu ấy nhận định sẽ luôn đúng. Giống như mình, nếu đã chắc chắn quyền lợi không phải là tất cả, anh vẫn tiếp tục khăng khăng, kể cả khi năm thứ năm Bộ Pháp thuật đã nhúng tay vào Hogwarts, khiến năm học đó quá gian nan, nhưng anh vẫn không hề muốn đoạt quyền Bộ Pháp thuật. Anh luôn kiên trì điều đó, tương phản hẳn với Tom.
“Tom, chúng ta quan niệm không giống nhau.” Harry nghiêm túc nhìn cậu, “Suy nghĩ của trò, hoàn toàn không giống thầy.” Dù cho Tom có thuyết phục mình thế nào đi nữa, anh sẽ không hề dao động, “Chúng ta đừng thảo luận vấn đề này nữa có được không?”
“Harry,” Tom giữ chặt tay Harry, ngăn anh bước đi, “Vì sao, vì sao thầy lại lạnh nhạt như vậy? Grindelwald đã bắt đầu tính kế thầy rồi mà?”
“Ông ta không làm được,” Harry thong dong nói, “Thầy biết rất nhiều bí mật của ông ta, với nhược điểm này ông ta sẽ không làm được.”
“Vì sao thầy lại tự tin như vậy!”
“Vì thầy hiểu ông ta.” Hay phải nói là Hermione hiểu ông ta, cậu ấy luôn có thể đoán được tính cách từ tác phong làm việc của Grindelwald, mà Harry, vì biết được nhiều hơn, nên càng rõ băn khoăn của Grindelwald, “Thầy biết nỗi băn khoăn của ông ta.”
Chỉ cần ông ta còn nghĩ về Dumbledore, Harry có thể không để Grindelwald làm gì được mình.
“Thầy…” Tom nhìn Harry vẫn thong dong, chợt cảm thấy nghiến răng nghiến lợi, “Vì sao thầy có thể khẳng định ngay như thế!”
“Tom, cái nhìn của chúng ta khác nhau,” Harry nhẹ nhàng hít một hơi, “Thầy không thể nói mọi chuyện trò làm bây giờ là đúng hay sai, một người có mục tiêu không phải chuyện gì xấu.” Tệ thì tệ, dù với mục tiêu này, ngày sau chắc chắn sẽ tạo ra thương tổn lớn với người vô tội.
“Vậy tại sao, thầy không thể giúp con?” Thầy có sức mạnh, nếu thầy giúp con, vậy một ngày kia khi con thực sự bay khỏi tử vong, vậy con sẽ giúp thầy, không tốt sao?
“A…”
Tom nhìn rõ, Harry mỉm cười châm chọc. Đó là sự khinh thường với đề nghị của y, hoàn toàn khinh thường, Tom tin mình hiểu rõ.
“Thầy có thể giúp trò rất nhiều chuyện,” Harry nhìn Tom, nói từng chữ, “Nhưng chỉ chuyện này thì không thể!”
Vì sao? Tom còn chưa hỏi ra khỏi miệng, Harry đã rút tay mình về đi khỏi.
“Vì sao?” Tom đứng tại chỗ, sợ run nhìn cánh cửa đóng lại lần hai, “Vì sao chứ?”
Vì sao, rõ ràng anh có năng lực đó, nhưng lại thà làm giáo sư ở Hogwarts mà không chịu giúp tôi chứ? Quyền lực… quyền lực có gì không tốt sao?
“Tôi sẽ chứng minh cho anh xem, Harry.” Tom khẽ nói.
Tôi sẽ chứng minh cho anh xem, khi tôi thành công, anh còn lý do gì để nói quyền thế không phải là tất cả đây?
Tom lại ếm vài thần chú với cửa phòng, lấy thứ y đã mua được trong căn nhà ở Hogsmeade kia. Khi cái gói mở ra, mấy thứ giống hòn đá mà lại không giống xuất hiện, không khí trong phòng nặng nề hẳn. Dù là phù thủy mạnh thì mắt cũng không thể không tỏa sáng. Mấy thứ này, là những thứ rất thích hợp cho nghiên cứu lĩnh vực linh hồn, nếu không phải Tom trùng hợp quen bà ta, mà bà ta lại có cảm tình với Tom, thì không thể nào có thể lấy được sớm như vậy.
Tom lấy ra một cái gói to trong rương, cởi ra, lấy một quyển bút ký, y nhìn quyển bút ký này, nhếch miệng cười đắc ý. Đây là nụ cười mà chưa từng ai nhìn thấy, khác hẳn với nụ cười hiền lành nhã nhặn của Tom thường ngày, hoặc là nói, đây là nụ cười mà bọn nhỏ cô nhi viện trước kia đã từng quen thuộc.
“Tôi có thể thành công lần đầu tiên, chắc chắn sẽ có thể thành công lần hai.”
Trước đó không biết vì sao lại hôn mê làm Tom cho rằng đó là di chứng do việc chế tác Trường Sinh Linh Giá, hoặc là quá trình chế tác của mình có sai lầm, nhưng trong lúc này y tìm đọc một ít tư liệu liên quan tới Trường Sinh Linh Giá, y lại nhận ra cách làm mình không sai, y liền đẩy lý do mình hôn mê là di chứng chế tác Trường Sinh Linh Giá và thực lực mình còn chưa đủ.
Y không phải đồ ngu, sẽ không ỷ lại sức mạnh của mình, khi cần thiết, y sẽ dùng ngoại lực. Có hắc diệu thạch và thứ trên tay y, dù y chế tác Trường Sinh Linh Giá đầu tiên còn chưa được một năm, nhưng chế tác thêm cái nữa, chắc cũng không là vấn đề.
Nhưng mà…
Vật chứa Trường Sinh Linh Giá chế tác, và kẻ lựa chọn, y cần phải nghĩ kỹ.
Bên kia, Harry còn đang buồn bực. Nghĩ đến việc Tom lại bảo mình giúp đỡ, Harry không nhịn được châm chọc. Anh có thể cho Tom ra vào khu sách cấm, có thể giúp cậu rất nhiều chuyện, vì anh biết dù anh không giúp, Tom cũng sẽ tìm được cách. Kể cả khi giáo sư Slughron bận vì Hiệp hội Độc dược không mấy khi thấy người lại còn gầy đi – vào lễ Giáng sinh ông đã kêu ca mình gầy nhiều – nhưng nếu Tom muốn tìm, chắc chắn sẽ lừa dối để được phê chuẩn. So với vậy, không bằng để anh giám sát, nhìn diễn biến việc này, xem xem lệch hướng đi bao nhiêu.
Những chuyện xảy ra ở thời không anh đều quá trầm trọng, cuộc chiến của ba thế lực, nỗi sợ với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy còn chưa biến mất. Harry biết, nếu cứ tiếp tục thế này, rất có thể anh sẽ ra tay, nhưng bắt anh thờ ơ mọi việc nơi đây thì anh không thể nào làm được.
“Harry…” Ron vừa thấy Harry đã kéo lại, “Chúng ta làm gì đây?”
“Ron,” Harry đỡ trán, “Lần sau nếu cậu muốn nói thì làm ơn nhìn xem bên cạnh có ai không đã nhé.”
Thật ra tính cảnh giác của Ron rất tốt, trong lúc chiến đấu cậu ấy giúp Harry rất nhiều, nhưng một khi an nhàn, tính cảnh giác này lại mất sạch, giống như hồi còn là học trò, mỗi lần huấn luyện Quidditch Ron không biểu hiện xuất sắc, nhưng vào thi đấu thôi cậu ấy lại dần dần làm được.
Tuy nhiên sân Quidditch khác cuộc sống, trên sân bạn xảy ra sai lầm thì không sao, chỉ cần không xảy ra lỗi gì vào giây phút quan trọng là được, nhưng cuộc sống thì sao? Một khi đã nói ra thì làm sao rút lại được?
“Sao mình biết được ông ta ở đó chứ!” Ron cầu xin nói.
Chính xác mà nói, anh căn bản không biết Grindelwald, nhưng vừa nghe Harry nói ra cái họ đó, anh không cần suy nghĩ đã nói xong rồi. Ai mà biết được, đương sự ở ngay đó chứ! Merlin ơi, người không nên đối xử với con như vậy!
Tuy Ron hoàn toàn không hiểu lịch sử Muggle, anh không biết thế nào là “chiến tranh thế giới II”, nhưng anh cũng nhớ được Grindelwald là Chúa tể Hắc ám, mà thời gian đó ngay cả phù thủy nước Anh cũng kiêng kị ông ta. Anh lại nói ra chuyện của người ta ngay trước mặt họ, người ta không nhớ tới anh thì anh sẽ không mang họ Weasley.
“Harry à, chúng ta phải làm gì?” Ron hỏi.
“Không phải làm gì cả.” Harry bình tĩnh nói.
“Hả?”
“Chúng ta ở trong Hogwarts, ông ta sẽ không ngu đến nỗi chạy tới tận đây.” Không chỉ vì ông ta không ngu, mà nơi này còn có Dumbledore. Sau vụ của Ariana, Dumbledore vẫn không muốn gặp ông ta, mà ông ta, cũng không dám tới gặp Dumbledore?
“Chúng ta chỉ cần ở Hogwarts là được, còn nghỉ hè…”
Tới nghỉ hè, anh sẽ có cách để Grindelwald không tìm được bọn họ, Abraxas là cậu chủ Malfoy, ông ta sẽ không xông vào biệt thự Malfoy đâu, Tom thì rắc rối hơn, chắc anh còn phải mời Tom đến làm khách rồi.
“Lần trước mình gửi tin lại cho Hermione, tuy khi đó không biết Grindelwald đang ở nước Anh, nhưng mình cũng đã nói ra sự khác thường ở không gian này cho cậu ấy, đợi xem trước nghỉ hè cậu ấy có thể nghĩ cách truyền thư lại đây hay không.”
Cho tới nay, anh muốn ra tay nhưng cũng không biết phải làm gì, đương lúc rối ren anh cũng không muốn suy nghĩ. Hiện tại chỉ mong Hermione có thể có cách gửi thư cho anh sớm một chút, nói cho anh biết giờ phải làm sao. Ít nhất Hermione có thể cho anh một chỉ dẫn, anh cũng không cần phải nghĩ về hướng đi.
…
Mà ở không gian Harry:
Hermione mệt mỏi đi ra khỏi tầng hầm. Sau lần thành công gửi thư còn nhận được hồi âm của Harry, trái tim lơ lửng của cô cũng có thể thả xuống rồi. Nhưng sau đó, dù cô dùng cách gì cũng không thể gửi được thư qua, cánh cửa không gian mà cô vốn tìm được có vẻ như đã đóng lại.
“Con cần nghỉ ngơi.” Một nhà Malfoy đang ăn sáng, thấy Hermione đi ra, Narcissa đau lòng nhìn Hermione.
Mấy ngày này Hermione hầu như ở biệt thự Malfoy, để có thể tìm được tin tức về Harry và Ron một cách nhanh nhất.
“Con biết ạ.” Hermione day trán, cô cũng biết gần đây mình quá mệt mỏi.
Narcissa liếc con trai. Draco hiểu ý đi tới cạnh Hermione, “Cậu đã không ngủ cả đêm rồi, lên tầng rửa mặt một chút, lát nữa mình sẽ mang bữa sáng lên cho cậu.” Anh nói xong, không phân trần kéo Hermione lên trên tầng.
Nhìn bóng dáng hai người, Narcissa mỉm cười nhẹ nhàng. Ngược lại thì Lucius đọc báo không nói được một lời. Chú biết ý của Narcissa, nhưng trong lòng chú vẫn đang rối rắm về vấn đề máu trong, nên không nói gì với quyết định của Narcissa.
Narcissa không để ý đến Lucius. Trong mắt cô, nếu Draco thích, vậy mình nên ủng hộ thằng bé không phải sao? Đã trải qua chiến tranh, cô đã có thể nhận ra rất nhiều chuyện.
– End 32 –
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.