Chương 98: Bài Thi Thứ Ba – 4.
Đằng La Luyến Nguyệt
13/07/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 97: BÀI THI THỨ BA – 4.
—o0o—
Harry như đang gặp ác mộng, anh thì thào gì đó, mà càng nhiều là gọi tên một người.
Thậm chí Ron không dám tới gần, anh không đành lòng nghiêng đầu sang một bên, nhưng cũng cực kỳ quen với tình huống hiện tại của Harry.
Trong đầu Harry như một chiến trường, mảnh hồn chết đang thức tỉnh không ngừng ăn mòn linh hồn anh. Chỉ cần qua lúc đầu thì được, Harry có thể chống đỡ. Anh có thể chống cự nhiều lời nguyền của Voldemort như vậy, không thể nào lại chết bởi mảnh hồn chết này.
“Anh ấy…” Tom ngồi ở đầu giường Harry, Harry đang gặp ác mộng, pháp lực bắt đầu hỗn loạn, anh đang tranh đoạt quyền sử dụng cơ thể mình với mảnh hồn chết của Voldemort, pháp lực vừa mới vận chuyển lại xoay ngược khiến Harry đang trong trạng thái cực kỳ suy yếu.
Tom không biết mình nên nói gì, dường như y có vô vàn điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, những gì y đã thấy trong đầu Harry vẫn còn ghim sâu vào óc y. Y chưa bao giờ nghĩ, Harry sẽ có một quá khứ như vậy, y cũng chưa bao giờ nghĩ, “Voldemort” mà y suy nghĩ thật ra đã sớm xâm nhập vào cuộc sống Harry, mang đến cho Harry nhiều tai nạn như thế.
Mọi thứ đó, y chưa từng nghĩ tới. Đột nhiên liên tiếp với ký ức Harry, khiến y không trở tay kịp.
“Ý thức trò vừa mới nối với đầu óc cậu ấy, thấy được ký ức của cậu ấy.” Ron không quay đầu lại nói, “Trước kia Harry cũng đã từng xuất hiện tình trạng này…” lúc trước ý thức Harry thường xuyên kết nối với Voldemort.
“Dù trò xem thấy gì… đều phải nhớ đó không liên quan tới trò.” Nửa đời trước của Harry gần như có liên quan tới Voldemort, anh không biết bây giờ Voldemort đã bắt đầu phát triển thế lực của mình hay chưa nhưng anh biết những gì Riddle nhìn đã đủ làm y rung động, “Những chuyện đó… đều đã xảy ra rồi.” Kẻ làm hại Harry, kẻ làm họ mất đi vô số người thân không phải Riddle, có lẽ họ có chung tính cách, nhưng họ không chung vận mệnh.
Dù Riddle thấy gì thì cũng không nên ghi vào lòng. Những cái đó chỉ là quá khứ của Harry.
“Thầy vừa…” Tom hé môi, “Dùng Lời nguyền Chết chóc với anh ấy.”
“Trong cơ thể cậu ấy có một sức mạnh khác, nếu sức mạnh này thắng thì tôi phải ra tay nhanh nhất có thể.” Ron lại niệm một thần chú với Harry, những dây thừng đó buộc càng chặt hơn, “Chúng ta… ai cũng không gánh nổi hậu quả khi một sức mạnh khác trong cậu ấy thức tỉnh.” Họ đã mất đi rất nhiều bởi trận chiến kia, Harry đã nói “cậu biết nên làm gì” là đang nhắc nhở anh không thể để sự cố gắng của họ thất bại trong gang tấc, khi cần thiết, Ron phải độc ác, như năm đó Tử thần Thực tử ép Ron đối mặt với Harry khiến Harry nhìn Ron bị tra tấn bởi Lời nguyền Hành hạ, Harry giải thoát cho Ron rồi bị ném Avada Kedavra vậy.
Có đôi khi, họ cần chỉ đũa phép vào bạn mình.
“Anh ấy…”
“Chuyện này không nên do tôi nói cho trò.” Ron cúi đầu, “Ngay từ đầu tôi đã phản đối cậu ấy chú ý tới trò quá nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ có thể ngăn cản những gì cậu ấy làm, cậu ấy muốn nói cho trò cái gì thì tôi không ngăn được, nhưng không phải do tôi nói.” Tới đây chưa tròn 2 năm, anh nhìn Harry và Riddle từ xa lạ rồi dần dần như hình với bóng, có lẽ trong đó có mâu thuẫn, có khi vô tình Tom khiến Harry nhớ lại rồi tâm trạng không tốt vài ngày, nhưng dù ra sao thì Harry vẫn có thể phân biệt được Riddle và Voldemort.
Lúc trước Harry đã nói với Ron, Riddle và Voldemort là hai người hoàn toàn khác biệt, ở thế giới hoàn toàn khác với họ, Tom có hy vọng khác, sẽ có con đường khác, có được tương lai khác.
Trong lúc Ron còn đang hỗn loạn, trong lúc Ron còn đang có cảm xúc phức tạp về Riddle thì Harry đã hoàn toàn phân biệt được y và Voldemort.
Ron nghĩ mình không làm được điều này. Anh cảm thấy Harry đang chậm rãi dung nhập vào thế giới này, mà không ai rõ ràng hơn anh về việc Harry là người khó có thể chấp nhận người và sự vật mới đến thế nào – sau khi trải qua chiến tranh, như Harry khó có thể chấp nhận tình cảm của người khác, vì ai cũng không biết giây tiếp theo người nào là kẻ phản bội, vì ai cũng không biết giây tiếp theo người nào sẽ là kẻ rời đi, trong trận chiến đó, Harry chậm rãi đóng lại trái tim mình, dù cậu ấy vẫn đối xử với mọi người tràn ngập nhiệt tình.
Thông qua Tom, Harry đang chậm rãi dung nhập vào thế giới này. Cuối cùng cậu ấy cởi bỏ khúc mắc giữa Dumbledore và Grindelwald, cuối cùng cậu ấy… chậm rãi chấp nhận thiếu niên này, mọi thứ Ron đều nhìn thấy, nhưng anh không biết nên nói gì, trong ấn tượng, đã thật lâu rồi Harry không mở lòng mình ra.
Tom ngồi cạnh giường Harry.
Dường như Harry đang chậm rãi ổn định lại.
“Vốn tôi nên cho cậu ấy một Lời nguyền Chết chóc nữa.” Ron lên tiếng, “Nhưng… vừa nãy tôi không biết trò sử dụng thần chú gì, thần chú kia đã triệt tiêu Lời nguyền Chết chóc của tôi, dẫn tới tình trạng bây giờ.” Hơn nữa, thần chú bị triệt tiêu ấy rất có thể vì tiến vào cơ thể Harry khiến mảnh hồn chết kia bị thương.
Ít nhất vào lúc này, tình huống Harry đang chuyển biến tốt đẹp, tuy Ron không biết rốt cuộc sức mạnh của mảnh hồn chết đã yếu sẵn hay là hai thần chú của họ giúp Harry nữa.
“Anh ấy… không sao chứ?” Tom hỏi khẽ.
“Tôi không biết…” Ron lắc đầu, “Tình huống thế này là lần đầu tiên.” Mảnh hồn chết trong cơ thể cậu ấy lần đầu tiên thức tỉnh, cho đến lúc chết Voldemort cũng không phát hiện ra mình còn một Trường Sinh Linh Giá nữa, nếu không phải Hermione bất ngờ phát hiện thì có thể tới khi mảnh hồn chết tỉnh lại họ sẽ không trở tay kịp. “Trò trông cậu ấy, tôi đi tìm độc dược, dù cậu ấy hôn mê thì trò vẫn nên trói cậu ấy lại, nếu cậu ấy… không ổn thì pháp thuật hắc ám của trò có thể phát huy công dụng rồi.” Ron đứng dậy, mở tủ quần áo lấy ra một cái áo choàng màu đen.
Anh chưa từng đi vào Knockturn một mình, trước kia Hermione đi thì có Zabini đi cùng. Tuy lần đầu tiên đi có hơi căng thẳng, nhưng anh vẫn phải đi một chuyến, có một số độc dược chỉ có thể tìm thấy ở Knockturn, dù Riddle là học trò Slughorn cực kỳ khen ngợi nhưng những dược liệu đó không có trong hầm, anh vẫn phải ra ngoài.
Nếu Riddle ở đây thì chắc sẽ không sao nhỉ… Có người ở đây sẽ tốt hơn anh để Harry một mình trong này. “Dù dùng cách nào, trước khi tôi trở về, tốt nhất Harry vẫn còn hôn mê.” Không biết tình huống bên ngoài thế nào, vào lúc quan trọng anh không thể đi ra, may mắn lò sưởi trong hầm có kết nối với lò sưởi bên thung lũng Godric, anh đi từ bên đó độn thổ tới Knockturn chắc sẽ không sao.
Tom gật gật đầu.
Ron đi rồi, y một mình canh chừng Harry. Dây thừng không ngừng bị pháp lực cắt đứt được y chữa lại từng cái từng cái một, y cúi đầu, nhìn Harry đang lảm nhảm.
Harry đang nói gì đó, y không nghe rõ. Dường như đó là quá khứ Harry, quá khứ mà y không thể nào tham dự.
Y không biết, lúc nhỏ Harry lại giống y, y không biết, Harry có cha mẹ quý trọng anh ấy, y không biết người Harry gọi có quan hệ gì với anh ấy.
Quá khứ đó… những người có quan hệ với Harry y chưa từng gặp.
Harry thế này… y chắc có thể giữ Harry lại chứ?
Tom vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay Harry.
Pháp lực vốn phải từ chối bất cứ vật bên ngoài nào thì lại mở ra cho y.
Pháp lực quanh thân Harry đang không ngừng vận chuyển và xoay vòng, nhưng chúng không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào với tay y. Y lặng yên nắm chặt tay Harry, đôi tay nóng bỏng vì bị pháp lực ảnh hưởng, với Tom nhiệt độ cơ thể thấp mà nói thì quả thực là nhiệt độ khó có thể chịu đựng.
Tom không biết Harry đã chịu đựng trạng thái này thế nào. Y rất muốn lay Harry tỉnh lại, hỏi xem rốt cuộc anh đến từ đâu. Là tương lai, hay là nơi nào khác?
“Nhưng…” Tom cầm thật chặt tay Harry, “Dù anh không thuộc về nơi này, tôi cũng phải giữ anh lại.”Anh đã sớm đi vào cuộc sống của tôi, tôi không muốn anh rời đi.
Y cứ thế nắm thật chặt tay Harry, bất ngờ phát hiện vì có y mà pháp lực đang hỗn loạn dần dần trở nên dịu lại.
“Đây là…” Y không biết, pháp thuật hắc ám y vốn đánh vào trán Harry vừa lúc đè nén một phần sức mạnh của Lời nguyền Chết chóc Ron mang tới, khiến sức mạnh còn dư đánh thẳng vào mảnh hồn chết trên trán Harry, trong lúc Harry đang giằng co với nó thì một Lời nguyền Chết chóc và một pháp thuật hắc ám vừa lúc giúp Harry.
Trong lúc Tom không biết, Harry đang chậm rãi áp chế mảnh hồn chết.
Đáng tiếc Ron đã đi ra ngoài, nếu không lúc này anh sẽ phát hiện ra điều không ổn, rồi sẽ thêm một thần chú, có lẽ có thể khiến Harry đè nén được mảnh hồn chết kia, dù sao chỉ cần vượt qua lúc ban đầu thì Harry tuyệt đối có thể áp chế được.
Mà lúc này Tom còn không biết nguyên nhân. Y chỉ có thể nắm tay Harry, khi ý thức Harry không rõ ràng, làm bạn với Harry trong giai đoạn gian nan.
Cho đến khi Ron trở về, nhìn độc dược, lại nhìn nhìn Harry.
Ron không dám tới gần Harry, lúc Harry hôn mê toàn thân đều ở trong trạn thái cảnh giác, huống chi cơ thể Harry đang không ổn.
Cuối cùng Tom giành độc dược, tự đút cho Harry bằng miệng mình – dù y có nghi vấn gì thì y vẫn phải bảo đảm Harry an toàn trước đã.
Ánh mặt trời le lói, Hogwarts lại yên tĩnh.
Ron đi ra ngoài xem xét, mà Tom, cả một đêm, chưa bao giờ bỏ tay Harry ra…
– End 97 –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Này… Moody và ron có vẻ là không có khả năng nha, tôi thấy viết lâu như vậy mà Ron hình như vẫn chưa dung nhập vào thế giới này, hơn nữa tôi cho Moody và Ron cơ hội, bỗng nhiên đến với nhau thì các bạn có thể thấy đột ngột không 00 dù sao tôi cảm thấy rất đột ngột.
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 97: BÀI THI THỨ BA – 4.
—o0o—
Harry như đang gặp ác mộng, anh thì thào gì đó, mà càng nhiều là gọi tên một người.
Thậm chí Ron không dám tới gần, anh không đành lòng nghiêng đầu sang một bên, nhưng cũng cực kỳ quen với tình huống hiện tại của Harry.
Trong đầu Harry như một chiến trường, mảnh hồn chết đang thức tỉnh không ngừng ăn mòn linh hồn anh. Chỉ cần qua lúc đầu thì được, Harry có thể chống đỡ. Anh có thể chống cự nhiều lời nguyền của Voldemort như vậy, không thể nào lại chết bởi mảnh hồn chết này.
“Anh ấy…” Tom ngồi ở đầu giường Harry, Harry đang gặp ác mộng, pháp lực bắt đầu hỗn loạn, anh đang tranh đoạt quyền sử dụng cơ thể mình với mảnh hồn chết của Voldemort, pháp lực vừa mới vận chuyển lại xoay ngược khiến Harry đang trong trạng thái cực kỳ suy yếu.
Tom không biết mình nên nói gì, dường như y có vô vàn điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, những gì y đã thấy trong đầu Harry vẫn còn ghim sâu vào óc y. Y chưa bao giờ nghĩ, Harry sẽ có một quá khứ như vậy, y cũng chưa bao giờ nghĩ, “Voldemort” mà y suy nghĩ thật ra đã sớm xâm nhập vào cuộc sống Harry, mang đến cho Harry nhiều tai nạn như thế.
Mọi thứ đó, y chưa từng nghĩ tới. Đột nhiên liên tiếp với ký ức Harry, khiến y không trở tay kịp.
“Ý thức trò vừa mới nối với đầu óc cậu ấy, thấy được ký ức của cậu ấy.” Ron không quay đầu lại nói, “Trước kia Harry cũng đã từng xuất hiện tình trạng này…” lúc trước ý thức Harry thường xuyên kết nối với Voldemort.
“Dù trò xem thấy gì… đều phải nhớ đó không liên quan tới trò.” Nửa đời trước của Harry gần như có liên quan tới Voldemort, anh không biết bây giờ Voldemort đã bắt đầu phát triển thế lực của mình hay chưa nhưng anh biết những gì Riddle nhìn đã đủ làm y rung động, “Những chuyện đó… đều đã xảy ra rồi.” Kẻ làm hại Harry, kẻ làm họ mất đi vô số người thân không phải Riddle, có lẽ họ có chung tính cách, nhưng họ không chung vận mệnh.
Dù Riddle thấy gì thì cũng không nên ghi vào lòng. Những cái đó chỉ là quá khứ của Harry.
“Thầy vừa…” Tom hé môi, “Dùng Lời nguyền Chết chóc với anh ấy.”
“Trong cơ thể cậu ấy có một sức mạnh khác, nếu sức mạnh này thắng thì tôi phải ra tay nhanh nhất có thể.” Ron lại niệm một thần chú với Harry, những dây thừng đó buộc càng chặt hơn, “Chúng ta… ai cũng không gánh nổi hậu quả khi một sức mạnh khác trong cậu ấy thức tỉnh.” Họ đã mất đi rất nhiều bởi trận chiến kia, Harry đã nói “cậu biết nên làm gì” là đang nhắc nhở anh không thể để sự cố gắng của họ thất bại trong gang tấc, khi cần thiết, Ron phải độc ác, như năm đó Tử thần Thực tử ép Ron đối mặt với Harry khiến Harry nhìn Ron bị tra tấn bởi Lời nguyền Hành hạ, Harry giải thoát cho Ron rồi bị ném Avada Kedavra vậy.
Có đôi khi, họ cần chỉ đũa phép vào bạn mình.
“Anh ấy…”
“Chuyện này không nên do tôi nói cho trò.” Ron cúi đầu, “Ngay từ đầu tôi đã phản đối cậu ấy chú ý tới trò quá nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ có thể ngăn cản những gì cậu ấy làm, cậu ấy muốn nói cho trò cái gì thì tôi không ngăn được, nhưng không phải do tôi nói.” Tới đây chưa tròn 2 năm, anh nhìn Harry và Riddle từ xa lạ rồi dần dần như hình với bóng, có lẽ trong đó có mâu thuẫn, có khi vô tình Tom khiến Harry nhớ lại rồi tâm trạng không tốt vài ngày, nhưng dù ra sao thì Harry vẫn có thể phân biệt được Riddle và Voldemort.
Lúc trước Harry đã nói với Ron, Riddle và Voldemort là hai người hoàn toàn khác biệt, ở thế giới hoàn toàn khác với họ, Tom có hy vọng khác, sẽ có con đường khác, có được tương lai khác.
Trong lúc Ron còn đang hỗn loạn, trong lúc Ron còn đang có cảm xúc phức tạp về Riddle thì Harry đã hoàn toàn phân biệt được y và Voldemort.
Ron nghĩ mình không làm được điều này. Anh cảm thấy Harry đang chậm rãi dung nhập vào thế giới này, mà không ai rõ ràng hơn anh về việc Harry là người khó có thể chấp nhận người và sự vật mới đến thế nào – sau khi trải qua chiến tranh, như Harry khó có thể chấp nhận tình cảm của người khác, vì ai cũng không biết giây tiếp theo người nào là kẻ phản bội, vì ai cũng không biết giây tiếp theo người nào sẽ là kẻ rời đi, trong trận chiến đó, Harry chậm rãi đóng lại trái tim mình, dù cậu ấy vẫn đối xử với mọi người tràn ngập nhiệt tình.
Thông qua Tom, Harry đang chậm rãi dung nhập vào thế giới này. Cuối cùng cậu ấy cởi bỏ khúc mắc giữa Dumbledore và Grindelwald, cuối cùng cậu ấy… chậm rãi chấp nhận thiếu niên này, mọi thứ Ron đều nhìn thấy, nhưng anh không biết nên nói gì, trong ấn tượng, đã thật lâu rồi Harry không mở lòng mình ra.
Tom ngồi cạnh giường Harry.
Dường như Harry đang chậm rãi ổn định lại.
“Vốn tôi nên cho cậu ấy một Lời nguyền Chết chóc nữa.” Ron lên tiếng, “Nhưng… vừa nãy tôi không biết trò sử dụng thần chú gì, thần chú kia đã triệt tiêu Lời nguyền Chết chóc của tôi, dẫn tới tình trạng bây giờ.” Hơn nữa, thần chú bị triệt tiêu ấy rất có thể vì tiến vào cơ thể Harry khiến mảnh hồn chết kia bị thương.
Ít nhất vào lúc này, tình huống Harry đang chuyển biến tốt đẹp, tuy Ron không biết rốt cuộc sức mạnh của mảnh hồn chết đã yếu sẵn hay là hai thần chú của họ giúp Harry nữa.
“Anh ấy… không sao chứ?” Tom hỏi khẽ.
“Tôi không biết…” Ron lắc đầu, “Tình huống thế này là lần đầu tiên.” Mảnh hồn chết trong cơ thể cậu ấy lần đầu tiên thức tỉnh, cho đến lúc chết Voldemort cũng không phát hiện ra mình còn một Trường Sinh Linh Giá nữa, nếu không phải Hermione bất ngờ phát hiện thì có thể tới khi mảnh hồn chết tỉnh lại họ sẽ không trở tay kịp. “Trò trông cậu ấy, tôi đi tìm độc dược, dù cậu ấy hôn mê thì trò vẫn nên trói cậu ấy lại, nếu cậu ấy… không ổn thì pháp thuật hắc ám của trò có thể phát huy công dụng rồi.” Ron đứng dậy, mở tủ quần áo lấy ra một cái áo choàng màu đen.
Anh chưa từng đi vào Knockturn một mình, trước kia Hermione đi thì có Zabini đi cùng. Tuy lần đầu tiên đi có hơi căng thẳng, nhưng anh vẫn phải đi một chuyến, có một số độc dược chỉ có thể tìm thấy ở Knockturn, dù Riddle là học trò Slughorn cực kỳ khen ngợi nhưng những dược liệu đó không có trong hầm, anh vẫn phải ra ngoài.
Nếu Riddle ở đây thì chắc sẽ không sao nhỉ… Có người ở đây sẽ tốt hơn anh để Harry một mình trong này. “Dù dùng cách nào, trước khi tôi trở về, tốt nhất Harry vẫn còn hôn mê.” Không biết tình huống bên ngoài thế nào, vào lúc quan trọng anh không thể đi ra, may mắn lò sưởi trong hầm có kết nối với lò sưởi bên thung lũng Godric, anh đi từ bên đó độn thổ tới Knockturn chắc sẽ không sao.
Tom gật gật đầu.
Ron đi rồi, y một mình canh chừng Harry. Dây thừng không ngừng bị pháp lực cắt đứt được y chữa lại từng cái từng cái một, y cúi đầu, nhìn Harry đang lảm nhảm.
Harry đang nói gì đó, y không nghe rõ. Dường như đó là quá khứ Harry, quá khứ mà y không thể nào tham dự.
Y không biết, lúc nhỏ Harry lại giống y, y không biết, Harry có cha mẹ quý trọng anh ấy, y không biết người Harry gọi có quan hệ gì với anh ấy.
Quá khứ đó… những người có quan hệ với Harry y chưa từng gặp.
Harry thế này… y chắc có thể giữ Harry lại chứ?
Tom vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay Harry.
Pháp lực vốn phải từ chối bất cứ vật bên ngoài nào thì lại mở ra cho y.
Pháp lực quanh thân Harry đang không ngừng vận chuyển và xoay vòng, nhưng chúng không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào với tay y. Y lặng yên nắm chặt tay Harry, đôi tay nóng bỏng vì bị pháp lực ảnh hưởng, với Tom nhiệt độ cơ thể thấp mà nói thì quả thực là nhiệt độ khó có thể chịu đựng.
Tom không biết Harry đã chịu đựng trạng thái này thế nào. Y rất muốn lay Harry tỉnh lại, hỏi xem rốt cuộc anh đến từ đâu. Là tương lai, hay là nơi nào khác?
“Nhưng…” Tom cầm thật chặt tay Harry, “Dù anh không thuộc về nơi này, tôi cũng phải giữ anh lại.”Anh đã sớm đi vào cuộc sống của tôi, tôi không muốn anh rời đi.
Y cứ thế nắm thật chặt tay Harry, bất ngờ phát hiện vì có y mà pháp lực đang hỗn loạn dần dần trở nên dịu lại.
“Đây là…” Y không biết, pháp thuật hắc ám y vốn đánh vào trán Harry vừa lúc đè nén một phần sức mạnh của Lời nguyền Chết chóc Ron mang tới, khiến sức mạnh còn dư đánh thẳng vào mảnh hồn chết trên trán Harry, trong lúc Harry đang giằng co với nó thì một Lời nguyền Chết chóc và một pháp thuật hắc ám vừa lúc giúp Harry.
Trong lúc Tom không biết, Harry đang chậm rãi áp chế mảnh hồn chết.
Đáng tiếc Ron đã đi ra ngoài, nếu không lúc này anh sẽ phát hiện ra điều không ổn, rồi sẽ thêm một thần chú, có lẽ có thể khiến Harry đè nén được mảnh hồn chết kia, dù sao chỉ cần vượt qua lúc ban đầu thì Harry tuyệt đối có thể áp chế được.
Mà lúc này Tom còn không biết nguyên nhân. Y chỉ có thể nắm tay Harry, khi ý thức Harry không rõ ràng, làm bạn với Harry trong giai đoạn gian nan.
Cho đến khi Ron trở về, nhìn độc dược, lại nhìn nhìn Harry.
Ron không dám tới gần Harry, lúc Harry hôn mê toàn thân đều ở trong trạn thái cảnh giác, huống chi cơ thể Harry đang không ổn.
Cuối cùng Tom giành độc dược, tự đút cho Harry bằng miệng mình – dù y có nghi vấn gì thì y vẫn phải bảo đảm Harry an toàn trước đã.
Ánh mặt trời le lói, Hogwarts lại yên tĩnh.
Ron đi ra ngoài xem xét, mà Tom, cả một đêm, chưa bao giờ bỏ tay Harry ra…
– End 97 –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Này… Moody và ron có vẻ là không có khả năng nha, tôi thấy viết lâu như vậy mà Ron hình như vẫn chưa dung nhập vào thế giới này, hơn nữa tôi cho Moody và Ron cơ hội, bỗng nhiên đến với nhau thì các bạn có thể thấy đột ngột không 00 dù sao tôi cảm thấy rất đột ngột.
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.