Chương 24
Thập Thất
20/01/2016
” Lý Xa Xa, em !!!” .
“……” .
” Em đứng lên!” .
” Làm sao vậy, làm sao vậy?? Mới sáng sớm mà, anh luyện giọng hả?” .
” Đây là lần thứ mấy?” .
” Mới có lần thứ ba, trong năm nay cũng mới là lần thứ ba mà thôi.” .
” Mà thôi?” .
” Anh làm sao vậy? Em giúp anh vận động miễn phí trên giường, không tốt sao? Thuận tiện nói một câu, anh cần phải rèn luyện thêm nhiều nữa vào, cơ bụng anh vẫn còn thiếu mất hai múi.”
” Anh……” Tiêu Văn Nhưng cứng họng.
” Anh làm sao? Thuận tiện nói tiếp một câu, sức chịu đựng bền bỉ của anh vẫn còn rất tốt đấy, tối hôm qua so với tối hôm trước kiên trì được lâu hơn ha ha ha.”
” Em……” .
” Em làm sao? Mỡ trên mông anh nhiều như vậy, em giúp anh gầy một chút không được à?” .
” Dừng!” .
” Dừng cái gì?” .
” Em đừng nói nữa, tiếp tục nghe nữa anh sẽ sử dụng bạo lực đấy.” .
” Bạo thì bạo, ai sợ ai.” Lý Xa Xa nhỏ giọng kháng nghị.
Tiêu Văn Nhưng cười khổ, ghé nửa người vào mép giường, ” Anh thực sự phục em. Mỗi đêm trời tối thừa lúc anh ngủ là lại bò lên giường anh đá anh xuống đất, rốt cục là em lại có ý tưởng mờ ám gì đây hả.” .
” Em không nói sai, đêm qua em đạp mông anh ba lần, anh lăn một vòng rồi vẫn bám trụ nửa người lại mép giường. Sau đó em quyết tâm đạp thêm cái thứ tư thì mới thành công, xem em vất vả chưa kìa “.
Ồ phải, sờ sờ mũi, Tiêu Văn Nhưng chỉ có thể ai ya đi đánh răng. Ai bảo tướng ngủ của hắn cùng em gái không khác nhau bao nhiêu. Một khi đã ngủ thì chả biết gì nữa, trừ phi đến giờ tự nhiên tỉnh còn không thì không dậy nổi, hoặc là phải nhờ đến em gái hắn ra tuyệt chiêu, cái kia, nội dung tuyệt chiêu kia, xin miễn công bố..
” Không phải là em đem giường tặng cho anh rồi sao?” .
” Chẳng ra gì, nằm trên sofa em không ngủ được.” .
” Ngủ trên sàn nhà cũng được.” Tiêu Văn Nhưng lầm bầm nói, ” Dù sao cũng có hệ thống sưởi ấm mà.”
Hơn nữa, hắn cũng có tiến bộ a, lần này tốt xấu gì hắn cũng bức được Lý Xa Xa ‘ra chân’ đến cái thứ tư mới hạ được hắn rớt xuống đất. Chứ hắn mà còn treo tại giường thì mặc kệ cô có đạp bao nhiêu cái, hắn ngủ vẫn cứ ngủ.
Đương nhiên Lý Xa Xa vô cùng rõ ràng anh trai mình đang nghĩ cái gì, nhìn cái mặt ngu ngốc kia, nếu để cho mấy người yêu thích hắn mà nhìn thấy, ví dụ như Ngô Nguyệt Hồng hay Hà Hân, không phun máu mới là lạ.
” Anh?” Lý Xa Xa ghé vào cửa, nhìn nhìn khuôn mặt của Tiêu Văn Nhưng, sau khi hắn cạo xong chỗ râu lún phún kia đi trông trẻ hơn rất nhiều.
Kỳ thật Tiêu Văn Nhưng có một khuôn mặt rất oa oa, bất đồng chính là khuôn mặt hắn lại thoáng kéo dài ra một chút, góc cạnh vừa đúng, cho nên chỉ lộ tuổi trẻ, mà không lộ ngây thơ, nhất là cái ánh mắt kia, này……cái này gọi là ” phóng điện” sao?.
” Làm sao vậy?” Tiêu Văn Nhưng vừa súc miệng vừa hỏi.
” Em nhìn thấy Tống Vũ Phạm giữa trưa hôm qua nhân lúc Trịnh Diệp không nhìn thấy mà ném trộm thuốc đi.” Dừng dừng một lát, cô bổ sung thêm, ” Hơn nữa không phải là lần đầu tiên.”
.
” Trông em thật thảnh thơi nha?” Tống Vũ Phạm xoay người nhìn bước chân đang khập khiễng tiến tới gần. Vẫn ngồi yên trên bậc thang, hắn ngước mắt lên hỏi Lý Xa Xa.
” Đương nhiên, em có phải làm gì đâu, ” Cuối cùng cô vẫn đạt được mục đích của mình, miễn cưỡng ở một bên đốc công, hơn nữa so với dự liệu còn nhàn nhã hơn nhiều, ” Anh không vui sao, không cần phải đi hoạt động chân tay đầy mồ hôi nha.” .
Tống Vũ Phạm đương nhiên bởi vì nguyên nhân sức khỏe mà không thể hoạt động tay chân được.
” Cũng không phải là không cao hứng.” Lý Xa Xa phát giác giọng điệu của hắn lạnh dần .” Là thói quen đi.” .
Cô kinh ngạc nhìn hắn rồi gật đầu , ” Phải, là thói quen.” .
Thói quen được người khác bảo hộ, được người khác khẩn trương; thói quen thường xuyên phải đến bệnh viện kiểm tra; thói quen phải đối mặt với những người xung quanh luôn bày ra ánh mắt thương hại…
” Thói quen cũng không tệ a, rồi sẽ một ngày anh coi chuyện này là chuyện đương nhiên.” Đương nhiên tồn tại, giống như những việc mà Tiêu Văn Nhưng đã làm vì cô.
” Anh không muốn loại thói quen này.” Tống Vũ Phạm gằn từng tiếng.
” Trong thời gian dài nếu như anh không thể làm quen với thói quen này, mà muốn dùng hành động để phản kháng lại nó thì anh vĩnh viễn sẽ không mở ra được khúc mắc trong lòng đâu.”
Lý Xa Xa cũng không có cha mẹ, cho nên cô dần hình thành thói quen ỷ lại vào một “người lạ”. Sau nhiều năm phản kháng, cô rút ra một điều nó chỉ khiến cô cùng anh trai mệt mỏi giống nhau mà thôi.
” Em có ý gì?” Đây là lần đầu tiên Tống Vũ Phạm nhìn thấy Lý Xa Xa nghiêm túc và cứng rắn đến thế này.
” Sự phản kháng của anh chính là thờ ờ với sức khỏe cùng không ngừng che dấu sự tự ti của bản thân mình đi.” Cô dừng dừng một chút, ” Cuối cùng có một ngày nó sẽ bùng nổ.”
Tống Vũ Phạm mặt đỏ lên, có vẻ tức giận, ” Em……” .
Vốn không muốn chọc tức hắn, nhưng Lý Xa Xa không muốn nhìn hắn không biết quý trọng bản thân, tự tiêu hao sinh mệnh như vậy. Một số người thì quý trọng bản thân đến mức điên cuồng, một số người thì lại thờ ơ, lạnh nhạt.
” Đừng vội giận em, em chỉ trích dẫn danh ngôn thôi.” Cô bịa chuyện.
Kỳ thật đúng vậy, đây vốn là lời mà Lý Xa Xa đã cải biên từ những ý vị thâm trường trong lời nói của bà cụ non Ngô Nguyệt Hồng. Sự vĩ đại của cậu, chính là ngoài mặt thờ ơ đối với việc học tập của mình nhưng thật ra lại không ngừng che giấu mọi người ra sức học tập.
Lý Xa Xa không rõ cô bạn nói đến cái gì mà thờ ơ, cái gì mà ra sức học tập, cái gì mà vĩ đại? Bởi vì thật thâm áo, cho nên cô dành mượn tới dùng tạm.
Đáng tiếc cơn giận của Tống Vũ Phạm vẫn chưa tan, ” Em thích Tiêu Văn Nhưng phải không.” Hắn đột nhiên nói, nói xong lại có chút chán nản.
” Hả?” Hắn nói cái gì mà sởn gai ốc như vậy?.
Tống Vũ Phạm rầu rĩ gẩy gẩy tóc, ” Là Trịnh Diệp nói. Dù sao anh không nói thì hắn cũng tới tìm em.”
” Có ý gì?” .
” Hắn đối với mấy tấm ảnh hôm trước chụp cảm thấy vô cùng thú vị. Nếu em muốn biết thì buổi chiều ăn cơm tối xong một mình đến hành lang bên kia, hắn sẽ ở đó.”
” Hắn và anh đều ở đó?” .
” Phải.” .
Ảnh chụp nào, cái gì ảnh chụp? Bất quá với năng lực của tên đầu heo kia, cô không tin là hắn lại chụp ảnh học tập theo lời Tiêu Văn Nhưng phân công.
Vấn đề duy nhất là..
” Hắn muốn làm gì?” .
” Không biết, nhưng mà hắn cảm thấy cuộc sống trường học rất nhàm chán, mà hai người thì lại rất thú vị.” .
Quả nhiên, heo là chết như thế nào? Phải nói là nhàm chán mà chết.
” Em biết rồi.” .
” Em không lo lắng à?” Tống Vũ Phạm thở dài. Xem ra Trịnh Diệp thất vọng rồi, hắn luôn háo hức chờ mong phản ứng của Lý Xa Xa cả buổi chiều.
” Hắn sẽ không có ác ý? Cũng sẽ không đi mách với lão hiệu trưởng kia chứ? Em lo lắng cái gì?” .
Hơn nữa, cô là ai, là Lý Xa Xa nha, là nhân vật nguy hiểm chuyên đi chỉnh người khác. Trịnh Diệp thì có gì mà sợ? Cô sẽ lưu lại đại lễ bất ngờ cho hắn.
Hơn nữa, gần đây Lý Xa Xa vừa quyết định đem thế giới nam nhân chọn ra một phần mười nam nhân tốt thu về dùng. Cần phải nghiên cứu tỉ mỉ một chút cái gì gọi là thương yêu, mới không rảnh quản thú vui gì đó của hai tên huynh đệ kia đâu?.
Cô đứng lên, giả vờ khập khiễng, trong miệng lại bắt đầu đắc ý hát, ” Mười nam nhân, bảy ngốc, tám ngu, chín hư, còn có một người nhân ái, bọn chị em nhảy ra, coi như lời ngon tiếng ngọt, đem hắn lừa gạt đến, hảo hảo yêu, không để cho hắn chạy thoát…..”
“……” .
” Em đứng lên!” .
” Làm sao vậy, làm sao vậy?? Mới sáng sớm mà, anh luyện giọng hả?” .
” Đây là lần thứ mấy?” .
” Mới có lần thứ ba, trong năm nay cũng mới là lần thứ ba mà thôi.” .
” Mà thôi?” .
” Anh làm sao vậy? Em giúp anh vận động miễn phí trên giường, không tốt sao? Thuận tiện nói một câu, anh cần phải rèn luyện thêm nhiều nữa vào, cơ bụng anh vẫn còn thiếu mất hai múi.”
” Anh……” Tiêu Văn Nhưng cứng họng.
” Anh làm sao? Thuận tiện nói tiếp một câu, sức chịu đựng bền bỉ của anh vẫn còn rất tốt đấy, tối hôm qua so với tối hôm trước kiên trì được lâu hơn ha ha ha.”
” Em……” .
” Em làm sao? Mỡ trên mông anh nhiều như vậy, em giúp anh gầy một chút không được à?” .
” Dừng!” .
” Dừng cái gì?” .
” Em đừng nói nữa, tiếp tục nghe nữa anh sẽ sử dụng bạo lực đấy.” .
” Bạo thì bạo, ai sợ ai.” Lý Xa Xa nhỏ giọng kháng nghị.
Tiêu Văn Nhưng cười khổ, ghé nửa người vào mép giường, ” Anh thực sự phục em. Mỗi đêm trời tối thừa lúc anh ngủ là lại bò lên giường anh đá anh xuống đất, rốt cục là em lại có ý tưởng mờ ám gì đây hả.” .
” Em không nói sai, đêm qua em đạp mông anh ba lần, anh lăn một vòng rồi vẫn bám trụ nửa người lại mép giường. Sau đó em quyết tâm đạp thêm cái thứ tư thì mới thành công, xem em vất vả chưa kìa “.
Ồ phải, sờ sờ mũi, Tiêu Văn Nhưng chỉ có thể ai ya đi đánh răng. Ai bảo tướng ngủ của hắn cùng em gái không khác nhau bao nhiêu. Một khi đã ngủ thì chả biết gì nữa, trừ phi đến giờ tự nhiên tỉnh còn không thì không dậy nổi, hoặc là phải nhờ đến em gái hắn ra tuyệt chiêu, cái kia, nội dung tuyệt chiêu kia, xin miễn công bố..
” Không phải là em đem giường tặng cho anh rồi sao?” .
” Chẳng ra gì, nằm trên sofa em không ngủ được.” .
” Ngủ trên sàn nhà cũng được.” Tiêu Văn Nhưng lầm bầm nói, ” Dù sao cũng có hệ thống sưởi ấm mà.”
Hơn nữa, hắn cũng có tiến bộ a, lần này tốt xấu gì hắn cũng bức được Lý Xa Xa ‘ra chân’ đến cái thứ tư mới hạ được hắn rớt xuống đất. Chứ hắn mà còn treo tại giường thì mặc kệ cô có đạp bao nhiêu cái, hắn ngủ vẫn cứ ngủ.
Đương nhiên Lý Xa Xa vô cùng rõ ràng anh trai mình đang nghĩ cái gì, nhìn cái mặt ngu ngốc kia, nếu để cho mấy người yêu thích hắn mà nhìn thấy, ví dụ như Ngô Nguyệt Hồng hay Hà Hân, không phun máu mới là lạ.
” Anh?” Lý Xa Xa ghé vào cửa, nhìn nhìn khuôn mặt của Tiêu Văn Nhưng, sau khi hắn cạo xong chỗ râu lún phún kia đi trông trẻ hơn rất nhiều.
Kỳ thật Tiêu Văn Nhưng có một khuôn mặt rất oa oa, bất đồng chính là khuôn mặt hắn lại thoáng kéo dài ra một chút, góc cạnh vừa đúng, cho nên chỉ lộ tuổi trẻ, mà không lộ ngây thơ, nhất là cái ánh mắt kia, này……cái này gọi là ” phóng điện” sao?.
” Làm sao vậy?” Tiêu Văn Nhưng vừa súc miệng vừa hỏi.
” Em nhìn thấy Tống Vũ Phạm giữa trưa hôm qua nhân lúc Trịnh Diệp không nhìn thấy mà ném trộm thuốc đi.” Dừng dừng một lát, cô bổ sung thêm, ” Hơn nữa không phải là lần đầu tiên.”
.
” Trông em thật thảnh thơi nha?” Tống Vũ Phạm xoay người nhìn bước chân đang khập khiễng tiến tới gần. Vẫn ngồi yên trên bậc thang, hắn ngước mắt lên hỏi Lý Xa Xa.
” Đương nhiên, em có phải làm gì đâu, ” Cuối cùng cô vẫn đạt được mục đích của mình, miễn cưỡng ở một bên đốc công, hơn nữa so với dự liệu còn nhàn nhã hơn nhiều, ” Anh không vui sao, không cần phải đi hoạt động chân tay đầy mồ hôi nha.” .
Tống Vũ Phạm đương nhiên bởi vì nguyên nhân sức khỏe mà không thể hoạt động tay chân được.
” Cũng không phải là không cao hứng.” Lý Xa Xa phát giác giọng điệu của hắn lạnh dần .” Là thói quen đi.” .
Cô kinh ngạc nhìn hắn rồi gật đầu , ” Phải, là thói quen.” .
Thói quen được người khác bảo hộ, được người khác khẩn trương; thói quen thường xuyên phải đến bệnh viện kiểm tra; thói quen phải đối mặt với những người xung quanh luôn bày ra ánh mắt thương hại…
” Thói quen cũng không tệ a, rồi sẽ một ngày anh coi chuyện này là chuyện đương nhiên.” Đương nhiên tồn tại, giống như những việc mà Tiêu Văn Nhưng đã làm vì cô.
” Anh không muốn loại thói quen này.” Tống Vũ Phạm gằn từng tiếng.
” Trong thời gian dài nếu như anh không thể làm quen với thói quen này, mà muốn dùng hành động để phản kháng lại nó thì anh vĩnh viễn sẽ không mở ra được khúc mắc trong lòng đâu.”
Lý Xa Xa cũng không có cha mẹ, cho nên cô dần hình thành thói quen ỷ lại vào một “người lạ”. Sau nhiều năm phản kháng, cô rút ra một điều nó chỉ khiến cô cùng anh trai mệt mỏi giống nhau mà thôi.
” Em có ý gì?” Đây là lần đầu tiên Tống Vũ Phạm nhìn thấy Lý Xa Xa nghiêm túc và cứng rắn đến thế này.
” Sự phản kháng của anh chính là thờ ờ với sức khỏe cùng không ngừng che dấu sự tự ti của bản thân mình đi.” Cô dừng dừng một chút, ” Cuối cùng có một ngày nó sẽ bùng nổ.”
Tống Vũ Phạm mặt đỏ lên, có vẻ tức giận, ” Em……” .
Vốn không muốn chọc tức hắn, nhưng Lý Xa Xa không muốn nhìn hắn không biết quý trọng bản thân, tự tiêu hao sinh mệnh như vậy. Một số người thì quý trọng bản thân đến mức điên cuồng, một số người thì lại thờ ơ, lạnh nhạt.
” Đừng vội giận em, em chỉ trích dẫn danh ngôn thôi.” Cô bịa chuyện.
Kỳ thật đúng vậy, đây vốn là lời mà Lý Xa Xa đã cải biên từ những ý vị thâm trường trong lời nói của bà cụ non Ngô Nguyệt Hồng. Sự vĩ đại của cậu, chính là ngoài mặt thờ ơ đối với việc học tập của mình nhưng thật ra lại không ngừng che giấu mọi người ra sức học tập.
Lý Xa Xa không rõ cô bạn nói đến cái gì mà thờ ơ, cái gì mà ra sức học tập, cái gì mà vĩ đại? Bởi vì thật thâm áo, cho nên cô dành mượn tới dùng tạm.
Đáng tiếc cơn giận của Tống Vũ Phạm vẫn chưa tan, ” Em thích Tiêu Văn Nhưng phải không.” Hắn đột nhiên nói, nói xong lại có chút chán nản.
” Hả?” Hắn nói cái gì mà sởn gai ốc như vậy?.
Tống Vũ Phạm rầu rĩ gẩy gẩy tóc, ” Là Trịnh Diệp nói. Dù sao anh không nói thì hắn cũng tới tìm em.”
” Có ý gì?” .
” Hắn đối với mấy tấm ảnh hôm trước chụp cảm thấy vô cùng thú vị. Nếu em muốn biết thì buổi chiều ăn cơm tối xong một mình đến hành lang bên kia, hắn sẽ ở đó.”
” Hắn và anh đều ở đó?” .
” Phải.” .
Ảnh chụp nào, cái gì ảnh chụp? Bất quá với năng lực của tên đầu heo kia, cô không tin là hắn lại chụp ảnh học tập theo lời Tiêu Văn Nhưng phân công.
Vấn đề duy nhất là..
” Hắn muốn làm gì?” .
” Không biết, nhưng mà hắn cảm thấy cuộc sống trường học rất nhàm chán, mà hai người thì lại rất thú vị.” .
Quả nhiên, heo là chết như thế nào? Phải nói là nhàm chán mà chết.
” Em biết rồi.” .
” Em không lo lắng à?” Tống Vũ Phạm thở dài. Xem ra Trịnh Diệp thất vọng rồi, hắn luôn háo hức chờ mong phản ứng của Lý Xa Xa cả buổi chiều.
” Hắn sẽ không có ác ý? Cũng sẽ không đi mách với lão hiệu trưởng kia chứ? Em lo lắng cái gì?” .
Hơn nữa, cô là ai, là Lý Xa Xa nha, là nhân vật nguy hiểm chuyên đi chỉnh người khác. Trịnh Diệp thì có gì mà sợ? Cô sẽ lưu lại đại lễ bất ngờ cho hắn.
Hơn nữa, gần đây Lý Xa Xa vừa quyết định đem thế giới nam nhân chọn ra một phần mười nam nhân tốt thu về dùng. Cần phải nghiên cứu tỉ mỉ một chút cái gì gọi là thương yêu, mới không rảnh quản thú vui gì đó của hai tên huynh đệ kia đâu?.
Cô đứng lên, giả vờ khập khiễng, trong miệng lại bắt đầu đắc ý hát, ” Mười nam nhân, bảy ngốc, tám ngu, chín hư, còn có một người nhân ái, bọn chị em nhảy ra, coi như lời ngon tiếng ngọt, đem hắn lừa gạt đến, hảo hảo yêu, không để cho hắn chạy thoát…..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.