Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương
Chương 5: Kẻ phụ tình độc ác (1)
Mẹ Kế
20/10/2024
Bước qua màn sương mù, Khích Sảnh đứng dưới chân núi đặt một chiếc taxi.
Chắc mấy anh trai shipper sẽ nhớ nhung cô và chân núi này lắm vì từ giờ sẽ không có ai gọi đồ đến đây nữa cả.
Bây giờ cô sẽ đến nhà mới mà cô đã mua vài tháng trước. Tuy bình thường cô đều bế quan để tu luyện đạo thuật, nhưng thỉnh thoảng ông ngoại cũng sẽ dẫn cô xuống núi trừ ma, xem như vừa học lại vừa hành, cô cũng tự tích lũy được một số tiền nên đã mua một ngôi nhà nhỏ.
Đọc địa chỉ cho tài xế, Khích Sảnh ngồi trên xe có chút ngẩn người nhìn quang cảnh hai bên đường lần lượt lướt qua ngoài ô cửa.
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, còn nhớ năm nào cô còn là một cô bé gầy ốm đen nhẻm, có chút khôn vặt, cũng biết chấp nhận số phận để chịu cực chịu khó mà phấn đấu cho tương lai.
Không ngờ vừa chớp mắt một cái đã vài năm sau, cảnh còn nhưng người đã sớm thay đổi. Khích Sảnh không khỏi có chút nhớ đến sự khổ cực khi tu luyện đạo thuật, bỗng có chút rùng mình.
Thôi, chẳng nhớ nhung nữa làm gì, tất cả đã qua rồi. Khích Sảnh của hiện tại là người phát hành chứ không phải kẻ bị đút hành như ngày xưa.
Cuộc đời vinh quang, chế* đến đây.
*chế: nghĩa là chị, theo cách xưng hô của tiếng địa phương ở Cà Mau là chế.
*
Bầu trời tối đen như mực được điểm xuyến bởi những ngôi sao sáng, vừa nhìn có chút chói mắt.
Gió thổi từng luồng lạnh lẽo khiến cánh cửa đã cũ kỹ của căn nhà gỗ phát ra tiếng kêu sầm sập, nghe qua có chút đáng sợ.
Lúc này Khích Sảnh đang ngậm một điếu t.h.u.ố.c lá hương bạc hà đang cháy dở trên môi, khóe mọi hơi cong, khinh khỉnh nhìn tên thầy rởm đang đứng trước mặt cô ra dáng cao thâm: "Hừ, đần độn."
Sau khi chuyển về nhà mới, Khích Sảnh mới sựt nhớ đến việc cô vì mua nhà nên đã tiêu gần hết tiền trong thẻ, hiện tại trong thẻ chỉ còn vỏn vẹn có một triệu đồng.
Theo dự tính thì Khích Sảnh muốn đi đến khe nứt ở núi Vĩnh Hằng, thành phố Rận để tìm kiếm vật liệu chế tạo nhẫn không gian.
Nhẫn không gian nghe qua thì tưởng là đồ vật chỉ có ở thế giới tu tiên, kỳ ảo. Nhưng sự thật thì nó chỉ là một vết nứt không gian nhỏ, có thể chế tạo được nếu tìm kiếm đủ vật liệu chứ không quá cao siêu như trong trí tưởng tượng của mọi người. Đây là điều cô đã đọc được trong mật thất chứa sách ở môn phái.
Thứ đồ như vậy, thật sự quá phù hợp với người vô cùng lười biếng như Khích Sảnh, nghĩ đến việc mỗi lần đi đâu đấy phải tay xách nách mang là Khích Sảnh liền cảm thấy đau đầu.
Sau khi đọc được thông tin về nhẫn không gian, Khích Sảnh đã chạy ngay đi để hỏi ông ngoại, nhưng câu trả lời cô nhận được lại khá mơ hồ. Ông ngoại cũng chỉ nghe truyền lại rằng ngày xưa hình như cũng có người từng có nhẫn không gian, nói chung cô chỉ toàn nghe được những từ đoán chừng, không chính xác.
Nhưng nhẫn không gian vẫn là thứ có sức hấp dẫn đối với Khích Sảnh nên cô quyết định sẽ tìm kiếm vật liệu, dựa theo sự hướng dẫn của sách cổ mà chế tạo thử, nên vào thời điểm tài chính eo hẹp thế này, việc đầu tiên là cô phải đi kiếm tiền.
Khích Sảnh vào Zalo, cô muốn nhìn qua vài hội nhóm chuyên về trừ ma mà ông ngoại đã thêm cô vào trước đó để xem thử xem có vụ làm ăn nào gần đây hay không thì thấy được một vụ cách nhà cô không xa nên nhận luôn. Không ngờ khi cô vừa đến liền thấy một tên thầy rởm đang đứng sau một chiếc bàn bày đầy đủ đồ cúng nhang đèn, giương cặp mắt ti hí như mắt rùa nhìn chằm chằm cô một cách đầy hạ lưu.
Thầy trừ ma có thực lực thật sự trên người ít nhiều cũng sẽ toát ra một vầng hào quang màu vàng nhạt, người bình thường không thể nhìn thấy nhưng người trong nghề chắc chắn sẽ thấy rất rõ, nhưng tên này không có ánh sáng vàng nhạt dẫu là le lói, gương mặt còn mang mệnh tiện, cặp mắt đục ngầu do dâm dục quá nhiều, tầm thường đến không thể tầm thường hơn, đương nhiên là một tên thầy trừ ma rởm.
Còn người thuê thấy Khích Sảnh là một cô gái trẻ lại ăn mặc sành điệu như vậy thì càng không tin tưởng, không nói một lời liền gạt Khích Sảnh sang một bên, cung kính mời tên thầy rởm kia bắt đầu trừ tà.
Khích Sảnh tìm một cái ghế ngồi xuống, hứng thú mười phần vừa rít một hơi thuốc vừa xem kịch vui. Vừa đến đây cô đã cảm nhận được oán khí rất nặng, xem ra là ác ma. Tên thầy trừ ma rởm này đ.â.m bậy chọc bạ như vậy, thế nào cũng sẽ chọc đến thứ không nên chọc, kết cục nhất định sẽ không dễ xem chút nào.
Tên thầy rởm chấp tay niệm chú rầm rì một hồi, sau đó cầm kiếm gỗ xuyên vào mấy lá bùa hơ lên lửa, đầu kiếm gỗ liền phựt cháy. Gã tiếp tục tiến về phía trước, vung kiếm gỗ đ.â.m vào khoảng không, múa may quay cuồng rồi lại quay sang nhìn Khích Sảnh với ánh mắt đắc ý.
Khích Sảnh không kiềm được rùng mình một cái, con hàng này đúng là có vấn đề sâu sắc về thần kinh, đáng lo ngại thật sự.
Đúng lúc này gió thổi mạnh hơn, không khí bốn phía chợt chuyển lạnh, Khích Sảnh ngồi dậy, bỏ điếu thuốc xuống đất dùng chân dập tắt, đến rồi.
Lúc này cả người tên thầy rởm bỗng bay lên cao, va vào bức tường rớt xuống mặt đất như con diều bị đứt dây, phun ra một búng máu, sợ đến nỗi không nói nên lời, nào còn dáng vẻ cao thâm, đắc ý như vừa rồi.
Người thuê lại càng hoảng sợ vô cùng, nhìn sang trái thấy Khích Sảnh đang bình tĩnh đứng yên như xem kịch, người thuê nhanh chóng mở miệng cầu cứu Khích Sảnh: "Thầy ơi cứu con, tại con có mắt không tròng không biết thầy là cao nhân bất lộ tướng. Thầy tha tội cho con. Thầy trừ con ác ma này rồi con sẽ hậu tạ cho thầy thật long trọng, thầy ơi ra tay đi thầy."
Khích Sảnh có chút buồn cười nhìn người đàn ông tuổi hơn năm mươi đang cầu xin cô, lúc nãy thì một lời còn không cho cô nói, bây giờ xem đi.
Bản tính con người, một khi đã xấu thì vốn là xấu xa đến tận cùng như vậy đấy.
Khích Sảnh xoay người nhìn qua hai mẹ con mặt đồ đỏ đang đứng phía trước, trên cơ thể họ có nước liên tục chảy xuống, gương mặt lầy nhầy biến dạng, da thịt toàn thân nhăn nheo thối rửa, xem ra là bị dìm nước cho đến chết.
Rõ ràng hai mẹ con ma cũng đang kiên dè Khích Sảnh, không dám bước đến, hai ma bốn mắt đang cảnh giác nhìn vào cô chằm chằm.
Vì ma không phải người thường, họ có thể phân biệt người có khả năng tâm linh, có thực lực và người không có, hai mẹ con ma cũng thấy vầng sáng vàng nhạt đang mạnh mẽ bao quanh khắp người của Khích Sảnh, chứng tỏ thực lực của cô rất mạnh.
Khích Sảnh xoa xoa chiếc hoa tai, hỏi: "Hai ma kia, nói xem tại sao hai ngươi lại cứ ám căn nhà này, còn khiến những người trong gia đình này lần lượt c.h.ế.t đi?"
Lúc nhận vụ làm ăn này Khích Sảnh đã xem thông tin chủ thuê đăng lên, ngôi nhà này được chủ thuê mua từ lúc còn trẻ, ban đầu mọi thứ vẫn bình thường nhưng đến một năm sau thì trong nhà bắt đầu xảy ra những chuyện quái lạ, đáng sợ nhất là những người trong gia đình lần lượt c.h.ế.t đi, đến nay chỉ còn chủ thuê và đứa con nhỏ là còn sống, ông bà cha mẹ, vợ và những đứa con khác đều đã c.h.ế.t hết, tổng cộng bảy mạng người, khi c.h.ế.t đều bị dìm trong nước mà chết, mắt mở to, trông vô cùng rùng rợn.
Chủ thuê nghe Khích Sảnh hỏi vậy thì liền giật thót, hét lớn: "Thầy cứ g.i.ế.c nó đi, đừng dài dòng với nó làm gì, đồ độc ác, g.i.ế.c nó đi thầy, g.i.ế.c nó nhanh đi."
Khích Sảnh mân cổ, nở một nụ cười, móc ra từ túi xách một lá bùa ném về phía chủ thuê, lá bùa như tàng hình chui thẳng vào trán chủ thuê rồi biến mất dạng, đến khi chủ thuê mở mắt lần nữa thì đã thấy hai con ma mặc đồ đỏ ở phía trước, sợ đến nỗi chân đứng không vững, trực tiếp khụy gối xuống.
Ma nữ áo đỏ thấy vậy liền oán hận ngập tràn trừng mắt nhìn chủ thuê, nếu không phải có Khích Sảnh đang nhìn, không chừng đã bay đến xé xác chủ thuê ra thành trăm mảnh.
"Thưa thầy, con ám hắn vì hắn chính là hung thủ g.i.ế.c hại hai mẹ con của con."
Chắc mấy anh trai shipper sẽ nhớ nhung cô và chân núi này lắm vì từ giờ sẽ không có ai gọi đồ đến đây nữa cả.
Bây giờ cô sẽ đến nhà mới mà cô đã mua vài tháng trước. Tuy bình thường cô đều bế quan để tu luyện đạo thuật, nhưng thỉnh thoảng ông ngoại cũng sẽ dẫn cô xuống núi trừ ma, xem như vừa học lại vừa hành, cô cũng tự tích lũy được một số tiền nên đã mua một ngôi nhà nhỏ.
Đọc địa chỉ cho tài xế, Khích Sảnh ngồi trên xe có chút ngẩn người nhìn quang cảnh hai bên đường lần lượt lướt qua ngoài ô cửa.
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, còn nhớ năm nào cô còn là một cô bé gầy ốm đen nhẻm, có chút khôn vặt, cũng biết chấp nhận số phận để chịu cực chịu khó mà phấn đấu cho tương lai.
Không ngờ vừa chớp mắt một cái đã vài năm sau, cảnh còn nhưng người đã sớm thay đổi. Khích Sảnh không khỏi có chút nhớ đến sự khổ cực khi tu luyện đạo thuật, bỗng có chút rùng mình.
Thôi, chẳng nhớ nhung nữa làm gì, tất cả đã qua rồi. Khích Sảnh của hiện tại là người phát hành chứ không phải kẻ bị đút hành như ngày xưa.
Cuộc đời vinh quang, chế* đến đây.
*chế: nghĩa là chị, theo cách xưng hô của tiếng địa phương ở Cà Mau là chế.
*
Bầu trời tối đen như mực được điểm xuyến bởi những ngôi sao sáng, vừa nhìn có chút chói mắt.
Gió thổi từng luồng lạnh lẽo khiến cánh cửa đã cũ kỹ của căn nhà gỗ phát ra tiếng kêu sầm sập, nghe qua có chút đáng sợ.
Lúc này Khích Sảnh đang ngậm một điếu t.h.u.ố.c lá hương bạc hà đang cháy dở trên môi, khóe mọi hơi cong, khinh khỉnh nhìn tên thầy rởm đang đứng trước mặt cô ra dáng cao thâm: "Hừ, đần độn."
Sau khi chuyển về nhà mới, Khích Sảnh mới sựt nhớ đến việc cô vì mua nhà nên đã tiêu gần hết tiền trong thẻ, hiện tại trong thẻ chỉ còn vỏn vẹn có một triệu đồng.
Theo dự tính thì Khích Sảnh muốn đi đến khe nứt ở núi Vĩnh Hằng, thành phố Rận để tìm kiếm vật liệu chế tạo nhẫn không gian.
Nhẫn không gian nghe qua thì tưởng là đồ vật chỉ có ở thế giới tu tiên, kỳ ảo. Nhưng sự thật thì nó chỉ là một vết nứt không gian nhỏ, có thể chế tạo được nếu tìm kiếm đủ vật liệu chứ không quá cao siêu như trong trí tưởng tượng của mọi người. Đây là điều cô đã đọc được trong mật thất chứa sách ở môn phái.
Thứ đồ như vậy, thật sự quá phù hợp với người vô cùng lười biếng như Khích Sảnh, nghĩ đến việc mỗi lần đi đâu đấy phải tay xách nách mang là Khích Sảnh liền cảm thấy đau đầu.
Sau khi đọc được thông tin về nhẫn không gian, Khích Sảnh đã chạy ngay đi để hỏi ông ngoại, nhưng câu trả lời cô nhận được lại khá mơ hồ. Ông ngoại cũng chỉ nghe truyền lại rằng ngày xưa hình như cũng có người từng có nhẫn không gian, nói chung cô chỉ toàn nghe được những từ đoán chừng, không chính xác.
Nhưng nhẫn không gian vẫn là thứ có sức hấp dẫn đối với Khích Sảnh nên cô quyết định sẽ tìm kiếm vật liệu, dựa theo sự hướng dẫn của sách cổ mà chế tạo thử, nên vào thời điểm tài chính eo hẹp thế này, việc đầu tiên là cô phải đi kiếm tiền.
Khích Sảnh vào Zalo, cô muốn nhìn qua vài hội nhóm chuyên về trừ ma mà ông ngoại đã thêm cô vào trước đó để xem thử xem có vụ làm ăn nào gần đây hay không thì thấy được một vụ cách nhà cô không xa nên nhận luôn. Không ngờ khi cô vừa đến liền thấy một tên thầy rởm đang đứng sau một chiếc bàn bày đầy đủ đồ cúng nhang đèn, giương cặp mắt ti hí như mắt rùa nhìn chằm chằm cô một cách đầy hạ lưu.
Thầy trừ ma có thực lực thật sự trên người ít nhiều cũng sẽ toát ra một vầng hào quang màu vàng nhạt, người bình thường không thể nhìn thấy nhưng người trong nghề chắc chắn sẽ thấy rất rõ, nhưng tên này không có ánh sáng vàng nhạt dẫu là le lói, gương mặt còn mang mệnh tiện, cặp mắt đục ngầu do dâm dục quá nhiều, tầm thường đến không thể tầm thường hơn, đương nhiên là một tên thầy trừ ma rởm.
Còn người thuê thấy Khích Sảnh là một cô gái trẻ lại ăn mặc sành điệu như vậy thì càng không tin tưởng, không nói một lời liền gạt Khích Sảnh sang một bên, cung kính mời tên thầy rởm kia bắt đầu trừ tà.
Khích Sảnh tìm một cái ghế ngồi xuống, hứng thú mười phần vừa rít một hơi thuốc vừa xem kịch vui. Vừa đến đây cô đã cảm nhận được oán khí rất nặng, xem ra là ác ma. Tên thầy trừ ma rởm này đ.â.m bậy chọc bạ như vậy, thế nào cũng sẽ chọc đến thứ không nên chọc, kết cục nhất định sẽ không dễ xem chút nào.
Tên thầy rởm chấp tay niệm chú rầm rì một hồi, sau đó cầm kiếm gỗ xuyên vào mấy lá bùa hơ lên lửa, đầu kiếm gỗ liền phựt cháy. Gã tiếp tục tiến về phía trước, vung kiếm gỗ đ.â.m vào khoảng không, múa may quay cuồng rồi lại quay sang nhìn Khích Sảnh với ánh mắt đắc ý.
Khích Sảnh không kiềm được rùng mình một cái, con hàng này đúng là có vấn đề sâu sắc về thần kinh, đáng lo ngại thật sự.
Đúng lúc này gió thổi mạnh hơn, không khí bốn phía chợt chuyển lạnh, Khích Sảnh ngồi dậy, bỏ điếu thuốc xuống đất dùng chân dập tắt, đến rồi.
Lúc này cả người tên thầy rởm bỗng bay lên cao, va vào bức tường rớt xuống mặt đất như con diều bị đứt dây, phun ra một búng máu, sợ đến nỗi không nói nên lời, nào còn dáng vẻ cao thâm, đắc ý như vừa rồi.
Người thuê lại càng hoảng sợ vô cùng, nhìn sang trái thấy Khích Sảnh đang bình tĩnh đứng yên như xem kịch, người thuê nhanh chóng mở miệng cầu cứu Khích Sảnh: "Thầy ơi cứu con, tại con có mắt không tròng không biết thầy là cao nhân bất lộ tướng. Thầy tha tội cho con. Thầy trừ con ác ma này rồi con sẽ hậu tạ cho thầy thật long trọng, thầy ơi ra tay đi thầy."
Khích Sảnh có chút buồn cười nhìn người đàn ông tuổi hơn năm mươi đang cầu xin cô, lúc nãy thì một lời còn không cho cô nói, bây giờ xem đi.
Bản tính con người, một khi đã xấu thì vốn là xấu xa đến tận cùng như vậy đấy.
Khích Sảnh xoay người nhìn qua hai mẹ con mặt đồ đỏ đang đứng phía trước, trên cơ thể họ có nước liên tục chảy xuống, gương mặt lầy nhầy biến dạng, da thịt toàn thân nhăn nheo thối rửa, xem ra là bị dìm nước cho đến chết.
Rõ ràng hai mẹ con ma cũng đang kiên dè Khích Sảnh, không dám bước đến, hai ma bốn mắt đang cảnh giác nhìn vào cô chằm chằm.
Vì ma không phải người thường, họ có thể phân biệt người có khả năng tâm linh, có thực lực và người không có, hai mẹ con ma cũng thấy vầng sáng vàng nhạt đang mạnh mẽ bao quanh khắp người của Khích Sảnh, chứng tỏ thực lực của cô rất mạnh.
Khích Sảnh xoa xoa chiếc hoa tai, hỏi: "Hai ma kia, nói xem tại sao hai ngươi lại cứ ám căn nhà này, còn khiến những người trong gia đình này lần lượt c.h.ế.t đi?"
Lúc nhận vụ làm ăn này Khích Sảnh đã xem thông tin chủ thuê đăng lên, ngôi nhà này được chủ thuê mua từ lúc còn trẻ, ban đầu mọi thứ vẫn bình thường nhưng đến một năm sau thì trong nhà bắt đầu xảy ra những chuyện quái lạ, đáng sợ nhất là những người trong gia đình lần lượt c.h.ế.t đi, đến nay chỉ còn chủ thuê và đứa con nhỏ là còn sống, ông bà cha mẹ, vợ và những đứa con khác đều đã c.h.ế.t hết, tổng cộng bảy mạng người, khi c.h.ế.t đều bị dìm trong nước mà chết, mắt mở to, trông vô cùng rùng rợn.
Chủ thuê nghe Khích Sảnh hỏi vậy thì liền giật thót, hét lớn: "Thầy cứ g.i.ế.c nó đi, đừng dài dòng với nó làm gì, đồ độc ác, g.i.ế.c nó đi thầy, g.i.ế.c nó nhanh đi."
Khích Sảnh mân cổ, nở một nụ cười, móc ra từ túi xách một lá bùa ném về phía chủ thuê, lá bùa như tàng hình chui thẳng vào trán chủ thuê rồi biến mất dạng, đến khi chủ thuê mở mắt lần nữa thì đã thấy hai con ma mặc đồ đỏ ở phía trước, sợ đến nỗi chân đứng không vững, trực tiếp khụy gối xuống.
Ma nữ áo đỏ thấy vậy liền oán hận ngập tràn trừng mắt nhìn chủ thuê, nếu không phải có Khích Sảnh đang nhìn, không chừng đã bay đến xé xác chủ thuê ra thành trăm mảnh.
"Thưa thầy, con ám hắn vì hắn chính là hung thủ g.i.ế.c hại hai mẹ con của con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.