Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương

Chương 7: Kẻ phụ tình độc ác (3)

Mẹ Kế

20/10/2024

Khích Sảnh nhìn thoáng qua gương mặt tựa như tro tàn của Trịnh Quyên, Khích Sảnh cũng không khỏi giật mình, cho đến hiện tại mà cô ấy còn mong chờ vào tên đàn ông tồi tệ này sao?

Hỡi thế gian, tình là chi?

Cớ sao gây niệm tưởng, thảm sầu vô hạn?

Khích Sảnh lắc đầu: "Trịnh Quyên à, c.h.ế.t tâm đi. Thế gian là vô thường, đừng cứ giữ mãi một đoạn chấp niệm. Dù có đẹp cách mấy, cũng sớm trở thành mây thoảng gió bay cả rồi."

Những lời nói thấm thía của Khích Sảnh thốt ra nhẹ nhàng truyền đến tai Trịnh Quyên, cô bỗng có chút mệt mỏi nhắm mắt sau mấy chục năm cuồng loạn, một giọt nước mắt trong trẻo rơi khỏi khóe mi, mấp máy đôi môi run run, như có như không thốt ra một chữ: "Được."

Không chần chừ, Khích Sảnh chắp tay niệm chú, điểm một luồng sáng vào người đứa nhỏ, cô phải gột rửa linh hồn đứa nhỏ một bận, nếu không sẽ không thể đầu thai chuyển kiếp một cách thuận lợi, chưa kể sẽ bị ảnh hưởng đến kiếp sau mà nếu linh hồn có quá nhiều tạp chất thì quỷ sai cũng sẽ không nhận.

Khích Sảnh liếc mắt qua một cái đã nhìn ra đứa nhỏ này chưa hề làm bất cứ chuyện gì sai trái, có thể đi đầu thai nên mới mở miệng hứa với Trịnh Quyên như vậy.

Linh hồn đứa nhỏ bỗng trở nên trong trẻo, sạch sẽ hơn rất nhiều, Trịnh Quyên xoa mắt, mỉm cười dịu dàng: "Đậu ơi, con hãy đi đầu thai đi nhé. Chỉ cần con có thể sống tốt là mẹ đã yên lòng rồi. Mẹ thương con nhiều lắm."

Trịnh Quyên in lên trán đứa nhỏ một nụ hôn, yêu thương vuốt ve mái tóc mỏng của đứa nhỏ.

Khích Sảnh bất đắc dĩ cắt ngang, gỡ một chiếc hoa tai xuống: "Trịnh Quyên, tôi phải thu cô vào đây."

Trịnh Quyên gật đầu, cô hiểu. Không thể để quỷ sai nhìn thấy cô được, cô đã luôn trốn tránh quỷ sai rất lâu rồi.

Thu Trịnh Quyên vào chiếc hoa tai, Khích Sảnh chắp tay niệm chú, cắn nát đầu ngón tay phải, vẽ trì chú lên không trung.

Gió xung quanh bỗng thổi mạnh, từng luồng gió lạnh cuồn cuộn nổi lên, Khích Sảnh híp mắt, vẽ xong một đường phù chú cuối cùng, hô: "Thiên linh linh địa linh linh, cửa âm, mở!"

Bỗng trong không trung hiện lên một cánh cửa màu đen huyền, trông vô cùng cổ kính, lúc này cửa bật mở, hai quỷ sai một trắng một đỏ bước ra, nhìn thấy Khích Sảnh liền cẩn thận cúi đầu chào, vị này không thể đắc tội được: "Chào ngài, chào ngài."

Khích Sảnh gật đầu một cái để chào hỏi, hướng mắt đến quỷ sai mặc đồ màu trắng đang cầm một quyển sổ nói: "Trong Trắng, anh mau xem đứa nhỏ này, tôi muốn đưa thằng bé đi đầu thai."

Trong Trắng không nhịn được run run khóe mắt, đã nói bao nhiêu lần rồi, người ta không thích cái tên này có được hay không?

Nhưng phản kháng mãi thì cũng chẳng có tác dụng, quỷ sai Trong Trắng đã sớm chấp nhận số mệnh, dù sao cũng không thể đổi đồ mà.



"Dạ rồi, linh hồn đứa nhỏ này rất sạch sẽ, có thể đi đầu thai ngay lập tức.

"Ừm, nhờ các anh. Tạm biệt."

Hai quỷ sai đến nắm tay đứa nhỏ đi vào cánh cửa, khẽ cúi chào Khích Sảnh: "Tạm biệt ngài."

Từ lần đầu tiên mở cửa âm phủ, Khích Sảnh cũng đã rất kinh ngạc với thái độ của các quỷ sai đối với cô, nhưng dù sao cũng không tìm hiểu được gì, Khích Sảnh dần quen với việc này, trực tiếp bỏ qua nó, không đào sâu nữa.

Khích Sảnh đã quen, nhưng Quốc Cường thì không như vậy, nhìn thấy thái độ cung kính của hai quỷ sai với Khích Sảnh, vừa hoảng sợ lại vừa kinh ngạc.

Cô gái trẻ trước mặt này quả thật không bình thường chút nào, vẫn là nên thanh toán một cách đàng hoàng thì hơn.

Đợi cửa âm biến mất, Khích Sảnh quay sang nhướng mày nhìn Quốc Cường: "Chuyển khoản cho tôi luôn đi. Phí trừ tà ban đầu là năm triệu, tiền mở cửa âm nữa là năm triệu. Tổng cộng mười triệu."

Khi Khích Sảnh nhận vụ làm ăn xong thì đã nhắn tin số tài khoản qua cho chủ thuê, Quốc Cường rất nhanh đã thấy được số tài khoản, không dám kì kèo gì, dứt khoát chuyển tiền qua, giữ được mạng là tốt rồi, tiền có thể kiếm lại sau. Với bản lĩnh này của Khích Sảnh, dù có thấy đắt đỏ thì Quốc Cường cũng không dám lên tiếng.

Thực ra giá cả trong nghề này đều không cố định, tùy theo tâm trạng để định giá mà thôi. Tuy có giá thị trường chung để tham khảo, nhưng bản lĩnh càng cao thì thu phí càng nhiều, số tiền Khích Sảnh thu của Quốc Cường không tính là rẻ nhưng cũng không hề đắt, vì để mở được cửa âm phải tốn rất nhiều linh lực, còn phải dùng m.á.u để tế.

Vài giây sau, tiếng chuông báo vang lên, Khích Sảnh vào kiểm tra thấy đã đủ tiền liền xoay người rời đi, chẳng thèm nhắc nhở Quốc Cường bất cứ điều gì, loại người như Quốc Cường chính là điển hình của câu nói chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, người như ông ta sẽ không biết hối cải nên cô cũng không muốn phí lời.

Về đến nhà Khích Sảnh lấy chiếc hoa tai trong túi xách ra đặt trên bàn: "Cô cứ ở yên đây, ngày mai tôi thu xếp xong việc riêng sẽ đưa cô vào chùa."

"Được, con biết rồi thưa thầy."

Sáng sớm Khích Sảnh ngủ dậy liền đặt taxi đi chợ, nấu một mâm cơm cúng Trịnh Quyên sau đó tự ăn no nê.

Khích Sảnh đang thu dọn đồ đạc vào vali, thoáng nhìn sang Trịnh Quyên đang dọn dẹp nhà giúp cô.

Một cô gái tốt như vậy, thế mà lại bị hủy trong tay một người đàn ông cầm thú.

Nhưng không vấn đề gì, Khích Sảnh nở nụ cười, trước khi rời đi Khích Sảnh đã yểm vào linh hồn Quốc Cường một lá bùa, khi ông ta c.h.ế.t đi, quỷ sai sẽ đặc biệt chú ý đến ông ta mà thôi, tội nghiệt bản thân đã gây ra, ông ta sẽ tự nếm trải lại tất thảy.



Hiện có khá nhiều người biết và tin về đạo thuật, nên trước khi c.h.ế.t đã thuê thầy có thực lực làm lễ tế tiêu đi oán nghiệt bản thân đang mang, chuẩn bị cho kiếp sau, muốn đầu thai chuyển kiếp vào một gia đình tốt, Khích Sảnh chỉ là phòng ngừa, nếu Quốc Cường có tin, có biết để thuê thầy về làm lễ thì cũng không thoát được.

Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.

Nhà dì Vân.

Dì Vân sụt sịt kéo tay Khích Sảnh: "Ôi con bé này, cuối cùng cũng về rồi. Dì nhớ con c.h.ế.t mất."

Khích Sảnh mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của dì Vân, sau khi đi theo ông ngoại học đạo thuật, mỗi tháng cô đều mượn tiền của ông ngoại gửi về cho dì, đến khi có chút bản lĩnh được ông ngoại mang ra ngoài trừ ma thì cũng đã trả hết nợ cho ông.

Khích Sảnh còn nhớ vẻ mặt ghét bỏ của ông khi đọc thông báo tiền đã được chuyển đến, không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Vì trước khi rời đi Khích Sảnh đã căn dặn rất nhiều lần, không nên tiết kiệm, số tiền cô gửi về dì Vân cứ chi tiêu thoải mái nên hiện tại nhìn dì Vân khác xưa rất nhiều.

Quần áo quý phái đoan trang, không quá lòe loẹt cũng không bị cũ kỹ, nội thất trong nhà cũng đầy đủ tiện nghi hơn mấy năm trước, dì Vân cũng nói bây giờ đang mở một cửa hàng ăn uống để kinh doanh, thu nhập không tệ.

Kêu Khích Sảnh không cần gửi tiền mỗi tháng như vậy, cứ để mà dùng. Khích Sảnh không nói được gì thêm đành gật đầu đồng ý, bất quá đến ngày lễ tết gì đó bù vào cho dì Vân là được.

Khích Sảnh lắc đầu từ chối lời mời của dì Vân: "Hôm nay con về là để thăm dì thôi, con còn có việc phải làm. Nếu có việc gì thì dì có thể gọi cho con mà, đây, dì lưu số của con này."

Dì Vân thấy vậy cũng không cố chấp miễn cưỡng Khích Sảnh thêm nữa, bà cũng không muốn cản trở công việc của Khích Sảnh.

Lần này trở về sau bao năm xa cách, Khích Sảnh thay đổi rất nhiều. Trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều không nói, cả người còn toát ra phong thái quý khí khác xưa, khiến bà cũng không thể tùy tiện lỗ mãng. Trông con bé như một cô chủ của gia đình giàu có nào đó, dì Vân suýt đã không còn nhận ra Khích Sảnh.

Đối với điều này Khích Sảnh cũng không có ý kiến gì, lâu ngày không gặp thì có chút xa cách là điều dễ hiểu, nhưng cô còn rất nhiều chuyện phải làm, miễn hiện tại dì Vân có thể sống tốt là đủ rồi.

Trước khi đi Khích Sảnh cũng không quên đưa cho dì Vân hai lá bùa được lồng vào sợi dây nhỏ, làm thành hai sợi dây chuyền đơn giản: "Đây là bùa bình an, dì và em nhất định phải mang theo bên người mọi lúc mọi nơi."

Nghe dì Vân cam đoan, Khích Sảnh mới yên tâm, chào tạm biệt dì Vân.

Khích Sảnh ngồi taxi đến chùa, bước vào chính điện liền quỳ xuống khấn vái.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook