Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương
Chương 36: Vụ án hồn ma bị biến mất (4)
Mẹ Kế
01/11/2024
Nhược Phùng thấy Triệu Vỹ cũng ở đây thì mở to mắt nhìn chằm chằm hắn ta, ngay cả việc khóc lóc cũng quên mất. Khích Sảnh xoa xoa hoa tai: "Triệu Vỹ cũng mới bị tôi gọi hồn đến đây."
Nhược Phùng thấy nơi này là đồn cảnh sát, hơn nữa Khích Sảnh gọi hồn mình về quá đúng lúc, giúp mình tránh được một kiếp nạn nên Nhược Phùng không hề nề nà, lập tức kể rõ mọi chuyện cho Khích Sảnh nghe.
Lúc cảnh sát đến nơi, Nhược Phùng vẫn còn ngất xỉu ở trên đường. Nhưng khi ấy, dường như có thứ gì đó đang kêu gọi cô, nên cô đã bừng tỉnh và bất giác đi theo hướng đó.
Khích Sảnh thoáng thở dài, chỉ trong thoáng chốc cô nói chuyện với Kha Tiêu, sau đó quên bẵng Nhược Phùng thì đã có kẻ thừa cơ hội đến để bắt hồn Nhược Phùng đi. Mà kẻ này cũng không phải ai xa lạ, chính là Tân Nghị - kẻ thù truyền kiếp của cô.
Theo lời kể của Nhược Phùng, Khích Sảnh đã phần nào đoán ra tên khốn Tân Nghị đang muốn làm gì. Hắn tìm những cô gái vừa mới c.h.ế.t chưa đầy hai mươi bốn giờ, nhốt vào lồng hút hết âm khí của họ rồi cưỡng bức, sau đó nhốt họ vào một nơi nào đó, đợi đến khi tập hợp đủ bảy bảy bốn mươi chín linh hồn sẽ bắt đầu luyện hóa.
Nếu Khích Sảnh đoán không sai, Tân Nghị đang luyện một loại ma công trong mười loại ma công của phái Trung Quyền, gọi là m Nữ Ma Công - có tác dụng gia tăng thực lực cũng như những loại ma chú tà môn ngoại đạo khác.
Khích Sảnh nheo mắt, cái tên Tân Nghị thối nát này thật khiến cho người ta khó lòng bỏ qua được. Bây giờ hắn đã tự đưa mình tới tận cửa rồi, cô còn không xử lý hắn thì quả thật là có lỗi với hắn ta, càng có lỗi với những người bị hắn ta sát hại.
Khích Sảnh xoa xoa hoa tay, ngẩng đầu lên hỏi Nhược Phùng: "Cô có nghe được tiếng rên rỉ của con gái ở đó không?"
Nhược Phùng cố gắng nhớ lại, hơi đỏ mặt nói với Khích Sảnh: "Có, tôi nghe được. Nhưng những tiếng rên rỉ đó không phải kiểu đau đớn, giống như là đang sung sướng hơn."
Khích Sảnh gật đầu, tỏ ý đã biết, cô quay sang hỏi Kha Tiêu: "Cảnh sát Tiêu à, dạo này bên anh có phải đang xảy ra một loạt vụ mất tích liên hoàn không? Tất cả đều là nữ, độ tuổi từ mười lăm đến mười chín. Mỗi tháng đến ngày rằm thì nhất định sẽ có một vụ mất tích."
Kha Tiêu mở to mắt, không khỏi nhìn Khích Sảnh chằm chằm: "Sao cô Sảnh lại biết rõ thế?"
Khích Sảnh khẽ thở dài: "Tôi sẽ đưa các anh đến tìm thủ phạm của vụ án đó, anh cứ chuẩn bị đầy đủ đi."
Sau đó, Khích Sảnh lại quay sang nhìn Nhược Phùng đang ngơ ngác ở đằng trước: "Còn bây giờ, giải quyết cho xong vụ này đã."
Khích Sảnh thuật lại diễn biến của vụ án một cách chi tiết, vì Nhược Phùng là người trong cuộc và là người bị hại nên cô không muốn Nhược Phùng bị mơ hồ trong cái c.h.ế.t của chính bản thân mình.
Nhược Phùng càng nghe càng thấy khó tin, trừng mắt nhìn chằm chằm Triệu Vỹ: "Những gì thầy nói có phải là sự thật không?"
Triệu Vỹ ấp a ấp úng trước câu hỏi của Nhược Phùng. Song, hắn ta lại thẹn quá hóa giận nên quay sang chửi đổng lên với Khích Sảnh: “Đồ đàn bà đê tiện nhiều chuyện, tại sao mày lại biết rõ như vậy? Mày theo dõi nhà của tao có đúng không? Mày nói đi, mày đang có âm mưu gì?"
Khích Sảnh không thèm đáp lời, cô quay sang nói với Kha Tiêu: "Như anh đã chứng kiến thì diễn biến của vụ án chính là như vậy, người thứ ba đó là một con ma nữ. Mà con ma nữ đó là người tình bé nhỏ của Triệu Vỹ, nói cách khác thì Triệu Vỹ ngoại tình, hắn ngoại tình với một con ma."
Khích Sảnh xoa xoa hoa tai: "Hắn nghe theo sự xúi giục của con ma nữ và nói những lời khiến cho Nhược Phùng kích động, đến khi Nhược Phùng bị mất kiểm soát, trong phút giây lầm lỡ thì cô ấy đã ra tay đ.â.m Triệu Vỹ bị thương."
"Đương nhiên là nhát d.a.o đó chẳng thể g.i.ế.c c.h.ế.t được Triệu Vỹ, nhưng ma nữ đó đã nhân cơ hội này câu hồn của Triệu Vỹ đi, mục đích là muốn gán cho Nhược Phùng tội danh g.i.ế.c người."
Vừa dứt lời, Khích Sảnh cầm lấy tấm ảnh chụp cận cảnh tròng mắt của Triệu Vỹ lên, cô niệm chú sau đó thổi vào tấm ảnh một cái rồi đưa qua cho Kha Tiêu xem: "Đó là lý do tròng mắt của Triệu Vỹ có sắc tím bên trong và lan dần ra ngoài là màu đỏ đậm. Bởi vì tròng mắt của Triệu Vỹ có dấu hiệu của việc bị ma câu hồn."
Sở dĩ Khích Sảnh nói rõ Triệu Vỹ bị ma câu hồn là do muốn phân biệt với trường hợp bị quỷ sai câu hồn. Nếu vì một nguyên nhân nào đó Triệu Vỹ bị quỷ sai câu thì hồn phách sẽ không có dấu hiệu thế này.
Kha Tiêu gật đầu thán phục, truyền tấm ảnh qua cho các đồng chí cảnh sát khác xem, mọi người đều cùng nhau gật đầu, tròng mắt như thế này thì đúng thật kỳ lạ, không hề giống với màu sắc trên tròng mắt của t.h.i t.h.ể bình thường.
Khích Sảnh híp mắt, tiếp tục: "Nhưng nếu vậy thì tại sao lại xảy ra một màn g.i.ế.c hại Nhược Phùng đây, hở Triệu Vỹ? Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"
Thực ra, những diễn biến đó là do Khích Sảnh dựa vào các vết tích ở hiện trường và khả năng hình dung của bản thân để đoán mò mà thôi, không ngờ lại đúng thật. Còn về chi tiết cụ thể khi ấy, đương nhiên là cô bó tay.
Tuy rằng là hỏi, nhưng Khích Sảnh cũng chẳng cho Triệu Vỹ cơ hội lựa chọn rằng có muốn trả lời hay không. Cô nhanh tay ném một lá bùa về phía Triệu Vỹ, linh hồn của Triệu Vỹ ngay tức khắc đứng yên lặng như một con bù nhìn, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Khích Sảnh.
Hóa ra người tình ma nữ của Triệu Vỹ tên là Cẩm Phả, sau khi câu hồn Triệu Vỹ và giá họa cho Nhược Phùng thành công thì hai người định rời khỏi đó. Nhưng dù sao, bọn họ cũng yêu nhau từ khi Nhược Phùng mới có mười sáu tuổi, cả thanh xuân của Nhược Phùng đều dành hết cho hắn ta.
Thế nên Triệu Vỹ không nhịn được có chút thương xót với Nhược Phùng, nên hắn ta đã nói với Cẩm Phả: "Nếu làm như vậy thì Nhược Phùng phải vào tù, anh thấy tội cho em ấy lắm."
Lúc đó, vẻ mặt tươi cười của Cẩm Phả cứng đờ trong giây lát, ả tóm lấy đầu Triệu Vỹ rồi nhập vào thân xác của hắn ta, ả tiến đến tát Nhược Phùng một cái, lực mạnh đến mức khiến Nhược Phùng hôn mê ngay tức thì.
Nhưng mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó. Vì cơn ghen của Cẩm Phả quá dữ dội, ả nhặt lấy con d.a.o mà Nhược Phùng đã đánh rơi xuống đất khi bị hoảng sợ, sau đó đ.â.m vào cơ thể của Nhược Phùng cả chục nhát thì mới nguôi giận đôi chút, bấy giờ ả mới xuất khỏi thân xác của Triệu Vỹ và dẫn hắn ta đi.
Vì lẽ ấy, Nhược Phùng bị hôn mê sâu nên không hề biết rõ mọi chuyện, lúc sau khi tỉnh lại thì hồn đã sớm lìa khỏi xác nên chỉ biết sợ hãi, bỏ chạy rồi la hét khắp nơi. Cả việc bản thân đã c.h.ế.t - Nhược Phùng cũng không hề phát hiện. Bỗng Khích Sảnh cảm thấy hơi chua xót cho cô gái số khổ này.
Nghe xong mọi việc, Khích Sảnh thoáng gật đầu, vậy thì không phải Cẩm Phả hợp tác với Tân Nghị. Xem ra ả chỉ là một con ma nữ quyến rũ chồng của người khác, làm trái điều luật của âm phủ, dám câu hồn của người trên dương gian, hơn nữa còn g.i.ế.c hại một mạng người vội tội. Bản thân ả đã sai mà còn trút mối hận lên đầu người khác, nói ả vừa ăn cắp vừa la làng cũng chẳng sai chút nào.
Khích Sảnh khẽ lắc đầu, đến gần linh hồn của Triệu Vỹ, vươn tay ấn lên bụng dưới của hắn ta, sau đó lấy một lá bùa dán vào đó. Không lâu sau, một cục m.á.u đỏ tươi chầm chậm rơi ra từ thân thể hắn ta.
Khích Sảnh tuốt một cây nhang, ném cục m.á.u lên đó rồi đốt cháy. Tiếng la lối dần dần truyền tới, trong không trung bỗng xuất hiện một ma nữ tóc đỏ, không ai khác chính là người tình nhỏ bé của Triệu Vỹ - Cẩm Phả.
Khích Sảnh khoan khoái nhìn gương mặt đầy hoảng sợ của Cẩm Phả, có khá nhiều cách để gọi hồn một con ma, nhưng đa số mọi cách đều cần đến vật dụng cá nhân hay những thứ trên thân thể như tóc tai chẳng hạn.
Còn đây là một trong những cách gọi hồn ít ỏi khi không có những thứ vật dụng cần thiết. Nếu một con ma đã hoan ái với một người trên dương gian, tính cả lúc người đó còn sống lẫn khi người đó đã trở thành ma đều đã hoan ái với nhau, khi ấy trong bụng của người sống sẽ hình thành nên một cục máu, gọi là cục m.á.u âm dương - kể cả khi người sống đó c.h.ế.t đi thì cục m.á.u âm dương đó vẫn tồn tại.
Nhìn bộ dạng của Cẩm Phả thì ắt hẳn ả đi đời nhà ma lâu lắm rồi, chắc ả không nghĩ rằng Khích Sảnh có thể biết đến cục m.á.u âm dương để mà gọi hồn ả, thế nên Cẩm Phả mới có vẻ mặt như vậy.
Nói đến thì Khích Sảnh cũng có chút buồn cười, chẳng biết hai người yêu thương sâu sắc, hẹn thề với nhau đến nhường nào. Mà khi Triệu Vỹ biến mất lúc cả hai đang hoan ái thì Cẩm Phả lại im bặt, không mảy may truy tìm tung tích của hắn ta. Đúng là yêu nhau tựa chim liền cành, đến khi gặp nạn, mạnh con nào nấy bay.
Có lẽ bấy giờ Triệu Vỹ cũng nghĩ đến điều đó, gương mặt hắn ta trở nên tối tăm khi nhìn thấy Cẩm Phả co ro ngồi dưới đất, trong lòng ngũ vị tạp trần. Khi thì liếc qua Nhược Phùng, khi thì lại nhìn sang Cẩm Phả.
Kha Tiêu và các đồng chí cảnh sát chứng kiến sự việc đầy tréo ngoe thế này cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, vẻ mặt ai nấy đều hết sức quái lạ. Khích Sảnh cười nhẹ nhìn Cẩm Phả: "Cô cũng giỏi thiệt đó nha, chỉ là một lưu hồn mà dám làm chuyện trái ngược với điều luật thiên địa, đảo lộn thị phi như vậy."
Khích Sảnh cũng hơi khó hiểu, lưu hồn là những người c.h.ế.t rồi nhưng vẫn còn ý niệm, luyến tiếc một việc gì đó chưa làm xong nên không thể đi đầu thai chuyển kiếp, mới phải vất vưởng ở lại dương gian.
Bình thường quỷ sai cũng sẽ không truy bắt những lưu hồn quá gắt gao, vì đợi đến khi họ hoàn thành xong điều nuối tiếc ấy ắt sẽ tự xuống âm phủ để đầu thai chuyển kiếp. Cớ sao một lưu hồn như Cẩm Phả lại dám làm ra chuyện tày trời thế này, phá hỏng hết con đường chuyển kiếp của bản thân như vậy.
Có điều Khích Sảnh sẽ không mở miệng ra để hỏi vì tâm tư xấu xa của Cẩm Phả là có thật, cả người Cẩm Phả hiện giờ cũng nhiễm tử khí ít nhiều do ả ra tay sát sanh. Hơn nữa quan sát kỹ lưỡng thái độ của Cẩm Phả, có thể thấy ả không có vẻ gì là hối lỗi với những chuyện mình đã làm.
Loại hồn ma thế này, Khích Sảnh luôn không muốn để ý đến câu chuyện hay lý do của bọn chúng là gì. Đơn giản là nếu chúng không muốn quay đầu thì dẫu cô biết rõ cũng chẳng giúp ích được gì, mà dù cho cô có hỏi chắc gì chúng đã chịu nói hoặc nói thật với cô đâu.
Khích Sảnh hỏi Kha Tiêu: "Cảnh sát Tiêu, anh đã có đủ manh mối chưa?"
Kha Tiêu có chút thẫn thờ, từ xưa đến nay, trải qua biết bao nhiêu vụ án rồi nhưng anh ta chưa từng gặp những sự việc ly kỳ đến thế này.
Hôm nay Khích Sảnh thật sự khiến anh ta mở mang tầm mắt: "Vâng rồi, tôi đã biết được tường tận mọi khuất tất, những chuyện còn lại tôi sẽ dùng nghiệp vụ chuyên môn và xử lý mọi việc thật công chính nghiêm minh, thực hiện theo điều lệ của pháp luật."
Nghe được lời xác nhận của Kha Tiêu thì Khích Sảnh không chần chờ gì thêm, cô niệm chú rồi vẽ một lá bùa lên không trung để gọi quỷ sai đến, ba linh hồn này cần được Diêm vương phán xét thật công bằng để có thể định ra tội trạng mà xử lý cho rõ ràng, cô không cần mở cửa âm làm gì cả.
Nhược Phùng thấy nơi này là đồn cảnh sát, hơn nữa Khích Sảnh gọi hồn mình về quá đúng lúc, giúp mình tránh được một kiếp nạn nên Nhược Phùng không hề nề nà, lập tức kể rõ mọi chuyện cho Khích Sảnh nghe.
Lúc cảnh sát đến nơi, Nhược Phùng vẫn còn ngất xỉu ở trên đường. Nhưng khi ấy, dường như có thứ gì đó đang kêu gọi cô, nên cô đã bừng tỉnh và bất giác đi theo hướng đó.
Khích Sảnh thoáng thở dài, chỉ trong thoáng chốc cô nói chuyện với Kha Tiêu, sau đó quên bẵng Nhược Phùng thì đã có kẻ thừa cơ hội đến để bắt hồn Nhược Phùng đi. Mà kẻ này cũng không phải ai xa lạ, chính là Tân Nghị - kẻ thù truyền kiếp của cô.
Theo lời kể của Nhược Phùng, Khích Sảnh đã phần nào đoán ra tên khốn Tân Nghị đang muốn làm gì. Hắn tìm những cô gái vừa mới c.h.ế.t chưa đầy hai mươi bốn giờ, nhốt vào lồng hút hết âm khí của họ rồi cưỡng bức, sau đó nhốt họ vào một nơi nào đó, đợi đến khi tập hợp đủ bảy bảy bốn mươi chín linh hồn sẽ bắt đầu luyện hóa.
Nếu Khích Sảnh đoán không sai, Tân Nghị đang luyện một loại ma công trong mười loại ma công của phái Trung Quyền, gọi là m Nữ Ma Công - có tác dụng gia tăng thực lực cũng như những loại ma chú tà môn ngoại đạo khác.
Khích Sảnh nheo mắt, cái tên Tân Nghị thối nát này thật khiến cho người ta khó lòng bỏ qua được. Bây giờ hắn đã tự đưa mình tới tận cửa rồi, cô còn không xử lý hắn thì quả thật là có lỗi với hắn ta, càng có lỗi với những người bị hắn ta sát hại.
Khích Sảnh xoa xoa hoa tay, ngẩng đầu lên hỏi Nhược Phùng: "Cô có nghe được tiếng rên rỉ của con gái ở đó không?"
Nhược Phùng cố gắng nhớ lại, hơi đỏ mặt nói với Khích Sảnh: "Có, tôi nghe được. Nhưng những tiếng rên rỉ đó không phải kiểu đau đớn, giống như là đang sung sướng hơn."
Khích Sảnh gật đầu, tỏ ý đã biết, cô quay sang hỏi Kha Tiêu: "Cảnh sát Tiêu à, dạo này bên anh có phải đang xảy ra một loạt vụ mất tích liên hoàn không? Tất cả đều là nữ, độ tuổi từ mười lăm đến mười chín. Mỗi tháng đến ngày rằm thì nhất định sẽ có một vụ mất tích."
Kha Tiêu mở to mắt, không khỏi nhìn Khích Sảnh chằm chằm: "Sao cô Sảnh lại biết rõ thế?"
Khích Sảnh khẽ thở dài: "Tôi sẽ đưa các anh đến tìm thủ phạm của vụ án đó, anh cứ chuẩn bị đầy đủ đi."
Sau đó, Khích Sảnh lại quay sang nhìn Nhược Phùng đang ngơ ngác ở đằng trước: "Còn bây giờ, giải quyết cho xong vụ này đã."
Khích Sảnh thuật lại diễn biến của vụ án một cách chi tiết, vì Nhược Phùng là người trong cuộc và là người bị hại nên cô không muốn Nhược Phùng bị mơ hồ trong cái c.h.ế.t của chính bản thân mình.
Nhược Phùng càng nghe càng thấy khó tin, trừng mắt nhìn chằm chằm Triệu Vỹ: "Những gì thầy nói có phải là sự thật không?"
Triệu Vỹ ấp a ấp úng trước câu hỏi của Nhược Phùng. Song, hắn ta lại thẹn quá hóa giận nên quay sang chửi đổng lên với Khích Sảnh: “Đồ đàn bà đê tiện nhiều chuyện, tại sao mày lại biết rõ như vậy? Mày theo dõi nhà của tao có đúng không? Mày nói đi, mày đang có âm mưu gì?"
Khích Sảnh không thèm đáp lời, cô quay sang nói với Kha Tiêu: "Như anh đã chứng kiến thì diễn biến của vụ án chính là như vậy, người thứ ba đó là một con ma nữ. Mà con ma nữ đó là người tình bé nhỏ của Triệu Vỹ, nói cách khác thì Triệu Vỹ ngoại tình, hắn ngoại tình với một con ma."
Khích Sảnh xoa xoa hoa tai: "Hắn nghe theo sự xúi giục của con ma nữ và nói những lời khiến cho Nhược Phùng kích động, đến khi Nhược Phùng bị mất kiểm soát, trong phút giây lầm lỡ thì cô ấy đã ra tay đ.â.m Triệu Vỹ bị thương."
"Đương nhiên là nhát d.a.o đó chẳng thể g.i.ế.c c.h.ế.t được Triệu Vỹ, nhưng ma nữ đó đã nhân cơ hội này câu hồn của Triệu Vỹ đi, mục đích là muốn gán cho Nhược Phùng tội danh g.i.ế.c người."
Vừa dứt lời, Khích Sảnh cầm lấy tấm ảnh chụp cận cảnh tròng mắt của Triệu Vỹ lên, cô niệm chú sau đó thổi vào tấm ảnh một cái rồi đưa qua cho Kha Tiêu xem: "Đó là lý do tròng mắt của Triệu Vỹ có sắc tím bên trong và lan dần ra ngoài là màu đỏ đậm. Bởi vì tròng mắt của Triệu Vỹ có dấu hiệu của việc bị ma câu hồn."
Sở dĩ Khích Sảnh nói rõ Triệu Vỹ bị ma câu hồn là do muốn phân biệt với trường hợp bị quỷ sai câu hồn. Nếu vì một nguyên nhân nào đó Triệu Vỹ bị quỷ sai câu thì hồn phách sẽ không có dấu hiệu thế này.
Kha Tiêu gật đầu thán phục, truyền tấm ảnh qua cho các đồng chí cảnh sát khác xem, mọi người đều cùng nhau gật đầu, tròng mắt như thế này thì đúng thật kỳ lạ, không hề giống với màu sắc trên tròng mắt của t.h.i t.h.ể bình thường.
Khích Sảnh híp mắt, tiếp tục: "Nhưng nếu vậy thì tại sao lại xảy ra một màn g.i.ế.c hại Nhược Phùng đây, hở Triệu Vỹ? Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"
Thực ra, những diễn biến đó là do Khích Sảnh dựa vào các vết tích ở hiện trường và khả năng hình dung của bản thân để đoán mò mà thôi, không ngờ lại đúng thật. Còn về chi tiết cụ thể khi ấy, đương nhiên là cô bó tay.
Tuy rằng là hỏi, nhưng Khích Sảnh cũng chẳng cho Triệu Vỹ cơ hội lựa chọn rằng có muốn trả lời hay không. Cô nhanh tay ném một lá bùa về phía Triệu Vỹ, linh hồn của Triệu Vỹ ngay tức khắc đứng yên lặng như một con bù nhìn, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Khích Sảnh.
Hóa ra người tình ma nữ của Triệu Vỹ tên là Cẩm Phả, sau khi câu hồn Triệu Vỹ và giá họa cho Nhược Phùng thành công thì hai người định rời khỏi đó. Nhưng dù sao, bọn họ cũng yêu nhau từ khi Nhược Phùng mới có mười sáu tuổi, cả thanh xuân của Nhược Phùng đều dành hết cho hắn ta.
Thế nên Triệu Vỹ không nhịn được có chút thương xót với Nhược Phùng, nên hắn ta đã nói với Cẩm Phả: "Nếu làm như vậy thì Nhược Phùng phải vào tù, anh thấy tội cho em ấy lắm."
Lúc đó, vẻ mặt tươi cười của Cẩm Phả cứng đờ trong giây lát, ả tóm lấy đầu Triệu Vỹ rồi nhập vào thân xác của hắn ta, ả tiến đến tát Nhược Phùng một cái, lực mạnh đến mức khiến Nhược Phùng hôn mê ngay tức thì.
Nhưng mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó. Vì cơn ghen của Cẩm Phả quá dữ dội, ả nhặt lấy con d.a.o mà Nhược Phùng đã đánh rơi xuống đất khi bị hoảng sợ, sau đó đ.â.m vào cơ thể của Nhược Phùng cả chục nhát thì mới nguôi giận đôi chút, bấy giờ ả mới xuất khỏi thân xác của Triệu Vỹ và dẫn hắn ta đi.
Vì lẽ ấy, Nhược Phùng bị hôn mê sâu nên không hề biết rõ mọi chuyện, lúc sau khi tỉnh lại thì hồn đã sớm lìa khỏi xác nên chỉ biết sợ hãi, bỏ chạy rồi la hét khắp nơi. Cả việc bản thân đã c.h.ế.t - Nhược Phùng cũng không hề phát hiện. Bỗng Khích Sảnh cảm thấy hơi chua xót cho cô gái số khổ này.
Nghe xong mọi việc, Khích Sảnh thoáng gật đầu, vậy thì không phải Cẩm Phả hợp tác với Tân Nghị. Xem ra ả chỉ là một con ma nữ quyến rũ chồng của người khác, làm trái điều luật của âm phủ, dám câu hồn của người trên dương gian, hơn nữa còn g.i.ế.c hại một mạng người vội tội. Bản thân ả đã sai mà còn trút mối hận lên đầu người khác, nói ả vừa ăn cắp vừa la làng cũng chẳng sai chút nào.
Khích Sảnh khẽ lắc đầu, đến gần linh hồn của Triệu Vỹ, vươn tay ấn lên bụng dưới của hắn ta, sau đó lấy một lá bùa dán vào đó. Không lâu sau, một cục m.á.u đỏ tươi chầm chậm rơi ra từ thân thể hắn ta.
Khích Sảnh tuốt một cây nhang, ném cục m.á.u lên đó rồi đốt cháy. Tiếng la lối dần dần truyền tới, trong không trung bỗng xuất hiện một ma nữ tóc đỏ, không ai khác chính là người tình nhỏ bé của Triệu Vỹ - Cẩm Phả.
Khích Sảnh khoan khoái nhìn gương mặt đầy hoảng sợ của Cẩm Phả, có khá nhiều cách để gọi hồn một con ma, nhưng đa số mọi cách đều cần đến vật dụng cá nhân hay những thứ trên thân thể như tóc tai chẳng hạn.
Còn đây là một trong những cách gọi hồn ít ỏi khi không có những thứ vật dụng cần thiết. Nếu một con ma đã hoan ái với một người trên dương gian, tính cả lúc người đó còn sống lẫn khi người đó đã trở thành ma đều đã hoan ái với nhau, khi ấy trong bụng của người sống sẽ hình thành nên một cục máu, gọi là cục m.á.u âm dương - kể cả khi người sống đó c.h.ế.t đi thì cục m.á.u âm dương đó vẫn tồn tại.
Nhìn bộ dạng của Cẩm Phả thì ắt hẳn ả đi đời nhà ma lâu lắm rồi, chắc ả không nghĩ rằng Khích Sảnh có thể biết đến cục m.á.u âm dương để mà gọi hồn ả, thế nên Cẩm Phả mới có vẻ mặt như vậy.
Nói đến thì Khích Sảnh cũng có chút buồn cười, chẳng biết hai người yêu thương sâu sắc, hẹn thề với nhau đến nhường nào. Mà khi Triệu Vỹ biến mất lúc cả hai đang hoan ái thì Cẩm Phả lại im bặt, không mảy may truy tìm tung tích của hắn ta. Đúng là yêu nhau tựa chim liền cành, đến khi gặp nạn, mạnh con nào nấy bay.
Có lẽ bấy giờ Triệu Vỹ cũng nghĩ đến điều đó, gương mặt hắn ta trở nên tối tăm khi nhìn thấy Cẩm Phả co ro ngồi dưới đất, trong lòng ngũ vị tạp trần. Khi thì liếc qua Nhược Phùng, khi thì lại nhìn sang Cẩm Phả.
Kha Tiêu và các đồng chí cảnh sát chứng kiến sự việc đầy tréo ngoe thế này cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, vẻ mặt ai nấy đều hết sức quái lạ. Khích Sảnh cười nhẹ nhìn Cẩm Phả: "Cô cũng giỏi thiệt đó nha, chỉ là một lưu hồn mà dám làm chuyện trái ngược với điều luật thiên địa, đảo lộn thị phi như vậy."
Khích Sảnh cũng hơi khó hiểu, lưu hồn là những người c.h.ế.t rồi nhưng vẫn còn ý niệm, luyến tiếc một việc gì đó chưa làm xong nên không thể đi đầu thai chuyển kiếp, mới phải vất vưởng ở lại dương gian.
Bình thường quỷ sai cũng sẽ không truy bắt những lưu hồn quá gắt gao, vì đợi đến khi họ hoàn thành xong điều nuối tiếc ấy ắt sẽ tự xuống âm phủ để đầu thai chuyển kiếp. Cớ sao một lưu hồn như Cẩm Phả lại dám làm ra chuyện tày trời thế này, phá hỏng hết con đường chuyển kiếp của bản thân như vậy.
Có điều Khích Sảnh sẽ không mở miệng ra để hỏi vì tâm tư xấu xa của Cẩm Phả là có thật, cả người Cẩm Phả hiện giờ cũng nhiễm tử khí ít nhiều do ả ra tay sát sanh. Hơn nữa quan sát kỹ lưỡng thái độ của Cẩm Phả, có thể thấy ả không có vẻ gì là hối lỗi với những chuyện mình đã làm.
Loại hồn ma thế này, Khích Sảnh luôn không muốn để ý đến câu chuyện hay lý do của bọn chúng là gì. Đơn giản là nếu chúng không muốn quay đầu thì dẫu cô biết rõ cũng chẳng giúp ích được gì, mà dù cho cô có hỏi chắc gì chúng đã chịu nói hoặc nói thật với cô đâu.
Khích Sảnh hỏi Kha Tiêu: "Cảnh sát Tiêu, anh đã có đủ manh mối chưa?"
Kha Tiêu có chút thẫn thờ, từ xưa đến nay, trải qua biết bao nhiêu vụ án rồi nhưng anh ta chưa từng gặp những sự việc ly kỳ đến thế này.
Hôm nay Khích Sảnh thật sự khiến anh ta mở mang tầm mắt: "Vâng rồi, tôi đã biết được tường tận mọi khuất tất, những chuyện còn lại tôi sẽ dùng nghiệp vụ chuyên môn và xử lý mọi việc thật công chính nghiêm minh, thực hiện theo điều lệ của pháp luật."
Nghe được lời xác nhận của Kha Tiêu thì Khích Sảnh không chần chờ gì thêm, cô niệm chú rồi vẽ một lá bùa lên không trung để gọi quỷ sai đến, ba linh hồn này cần được Diêm vương phán xét thật công bằng để có thể định ra tội trạng mà xử lý cho rõ ràng, cô không cần mở cửa âm làm gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.