Chương 12
Hà Lam
01/03/2024
Người vây xem xung quanh cũng bị lời nói của Tấn Giang Thủy làm cho sửng sốt, vật trong truyền thuyết như Xá lợi tử hầu như mọi người đều đã
nghe qua, nhưng thật sự tận mắt chứng kiến thì lại không có mấy người.
"Xá lợi tử? Tôi không nghe lầm chứ?"
"Tôi nghe nói trong một số tượng Phật có chứa Xá lợi nhưng hầu hết đều là tượng Phật vô cùng quý giá, đã sớm được bảo tồn nguyên vẹn không bị tổn hao gì và được mang đi bán đấu giá hoặc để vào miếu chùa cung phụng, muốn như cậu ấy tùy tiện mua tượng Phật liền có được Xá lợi tử quả thực xác suất còn thấp hơn trúng xổ số!"
"Không đúng, tượng Phật này đã bị hư hỏng quá nhiều, còn bị người tu sửa, theo lý mà nói nếu thật sự có Xá lợi tử cũng sớm bị người khác lấy đi, sao có thể còn giữ lại cho đến bay giờ?!"
Mọi người vây xem lập tức náo động, trước đó mọi người còn đứng thành vòng tròn xem náo nhiệt giữ gìn trật tự, giờ phút này nghe nói có Xá lợi tử sao còn đứng yên một chỗ được, tất cả đều chen nhau tiến về phía trước.
Cũng may xung quanh có những quầy hàng nhỏ, có vật cản, muốn tùy tiện chen vào cũng không dễ dàng, hơn nữa dù là lão Triệu hay Trần Tùng đều có vệ sĩ tùy thân đi theo, một khi phát hiện người nào có ý đồ xông tới sẽ lập tức ra tay ngăn người đó lại, mọi người nhìn bộ dáng đám vệ sĩ hung thần ác sát, ít nhất biết được lão Triệu và Trần Tùng không dễ chọc, Tấn Giang Thủy lại là người tiên phong đạo cốt, thoạt nhìn không phải người thường vì thế chậm rãi dừng lại, một đám người đều nhìn chăm chăm vào nắm bùn đen trên tay Vân Cảnh.
Vân Cảnh biết Tấn Giang Thủy và Trần Tùng đều là người tu hành, linh lực trong cơ thể họ nhiều hơn người thường, linh lực nuôi dưỡng cơ thể khiến tinh thần lực của họ cũng vô hình được tăng cường, họ có thể cảm nhận được khí tức của bảo vật này, cho nên khi bảo vật được lấy ra từ tượng Phật còn chưa được lộ diện thì Tấn Gianh Thủy đã nói toạc ra thân phận của bảo vật, mà Trần Tùng cũng không bình tĩnh được nữa mà hét lên.
Bản thân thế giới của Vân Cảnh không có Xá lợi tử, cũng may nguyên thân thích đọc tiểu thuyết, không ít tiểu thuyết tu chân thường xuyên có sự xuất hiện của Xá lợi tử, Vân Cảnh lúc này nhìn lại, sau đó dường như mới biết rằng Xá lợi tử chính là bảo vật của Phật giáo, là vật khả ngộ bất khả cầu, khó trách linh khí lại nồng đậm như vậy, trạng thái cũng khác thường.
Nghĩ như vậy, Vân Cảnh mới đem chỗ bùn thừa trong tay đẩy ra, chỉ thấy một hạt nhỏ bằng đầu ngón tay út, màu trắng trơn bóng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Tấn Giang Thủy tới gần quan sát một lúc lộ ra tia mỉm cười: "Xem ra đây không phải chân thân Xá lợi (1) mà là diễn sinh xá lợi (2), tuy rằng chỉ là diễn sinh Xá lợi nhưng lại có năng lượng rất lớn, như vậy có thể thấy được là Xá lợi tất nhiên không tầm thường, Tiểu Cảnh, chuyện này đối với cậu ngược lại là chuyện tốt, chân thân Xá lợi quá hiếm thấy, người thường có được là họa chứ không phải phúc, diễn sinh Xá lợi này thật ra vừa lúc rất thích hợp với cậu.
(1) Chân thân Xá lợi: hay Xá lợi Phật, hình thành sau lễ hoả thiêu của Đức Phật. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể may mắn nhìn thấy chúng. Xá lị Phật thường có ánh hào quang vô cùng mạnh mẽ, chúng có khả năng phát sáng, cứng rắn như kim cương và không gì có thể phá vỡ được. Đây là loại cực kỳ quý hiếm mà tuỳ theo phúc đức, căn tánh của mỗi người mà hoá hiện.
(2) Diễn sinh xá lợi: hay Xá lợi của người tu hành, hình thành sau lễ trà tỳ của của Chư Tăng và các Phật Tử. Tuỳ thuộc vào đạo hạnh của người tu hành mà chúng sẽ có hình dáng, màu sắc và kích thước khác nhau.
Phần lớn Xá lợi mà ngày nay chúng ta thường thấy hầu hết đều là của những người tu hành. Bởi xá lị Phật rất hiếm có thể nhìn thấy, trừ khi đặc biệt hữu duyên. Thậm chí, nếu người không có tâm từ bi thì có đặt xá lợi Phật ngay trước mắt cũng không thấy được.
Tấn Giang Thủy Vân còn có một ít lời chưa nói ra, Xá lợi tử dù sao cũng là di cốt của một vị cao tăng, nếu tự mình lén có được thì không sao nhưng trước mặt nhiều người mà lấy được bảo vật này lại có chút phiền phức, chưa nói đến quần chúng ở một bên ngôn luận, cứ như Trần Tùng mà nói hiển nhiên rất thèm muốn Xá lợi tử, nếu như là chân thân Xá lợi thì việc xử lí thực sự là một vấn đề rất phiền toái.
Tấn Giang Thủy biết rõ Vân Cảnh không phải là người thích nổi bật, nếu không phải giúp ông lấy lại mặt mũi thì cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ chí bảo bên trong tượng Phật, cho nên sau khi nhìn thấy đây là diễn sinh Xá lợi, ông ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Không thể không nói, khi vận khí đến thì không ai có thể ngăn cản được, ngay cả bảo vật có được cũng thích hợp với mình.
Quả nhiên đám đông xung quanh vừa nghe là diễn sinh Xá lợi, đối với một số người đã nghiên cứu di vật lập tức lập tức mất đi phần lớn nhiệt tình, dư lại một đám đông còn lại không rõ nội tình cũng thì thầm với nhau hỏi xem diễn sinh Xá lợi là cái gì.
Tấn Giang Thủy thấy cả lão Triệu và Vân Cảnh đều không biết nhiều về diễn sinh Xá lợi, ông liền giải thích: "Xá lợi chính là bảo vật đặc thù của các cao tăng đắc đạo của nhà Phật sau khi viên tịch hỏa táng, là tu vi công đức cả đời biến thành, chính là một loại báu vật vô giá."
Xá lợi có linh, tương truyền sau một thời gian dài thờ cúng, viên Xá lợi nhỏ ban đầu sẽ biến thành một viên đại Xá lợi, mà đại Xá lợi thậm chí có thể sinh ra nhiều Xá lợi nhỏ, những tiểu Xá lợi này cũng không phải được chuyển hóa từ thân thể thật của vị cao tăng nên gọi là diễn sinh Xá lợi."
Cụ thể hơn tôi cũng không biết, chỉ là Phật gia chú trọng cơ duyên, tượng Phật này ra đời mấy trăm năm trước, cũng không biết đã qua tay của bao nhiêu người, lại từng bị hư hại chỉ còn một nửa, cho dù Xá lợi vẫn còn tồn tại trong tượng Phật, cho đến hôm nay rơi vào tay cậu, Xá lợi tử mới thấy ánh Mặt Trời, càng chứng tỏ cậu được định là người có được xá lợi này, về phần bí ẩn sâu xa hơn của nó, cậu có thể chậm rãi tự mình khám phá.
Lão Triệu ở một bên nghe vậy lập tức tò mò hỏi: "Tôi trước kia nghe nói Xá lợi có linh, dùng búa lớn đập vào thì không xảy ra việc gì, nhưng chỉ cần lấy một quả trứng gà có thể ấp nở, dùng trứng gà nhẹ nhàng đập vào, trứng gà lông tóc không tổn hại, Xá lợi lại hóa thành bột phấn, chính bởi vì người xuất gia từ bi, có lòng thương xót, không muốn tổn thương sinh linh bé nhỏ nên thà rằng chính mình tan xương nát thịt cũng không muốn tổn thương đến sinh mệnh trong quả trứng, đây là thật sao?"
Lão Triệu dứt lời, Vân Cảnh vẫn chưa có phản ứng gì thì ngược lại Mộng Ma trong ba lô lại rung lên dữ dội, giống như đang thúc giục Vân Cảnh nhanh chóng dùng nó để đập Xá lợi thử xem như thế nào.
Vân Cảnh có chút bất đắc dĩ với chấn động của Mộng Ma, nhanh chóng đưa tay ra trấn an nó, rất lâu Mộng Ma mới miễn cưỡng dừng lại.
Tấn tiên sinh ở bên cạnh nghe rồi lắc đầu liên tục: "Một lão nhân như tôi đây cũng không biết được, nhưng thật ra tôi nghe nói có người dùng biện pháp khoa học tìm ra thành phần Xá lợi tử, cuối cùng xác nhận thành phần của xá lợi tử cũng giống như thiên thạch và kim cương, dù không nhìn vào linh tính của nó thì Xá lợi tử vẫn là bảo vật có giá trị liên thành."
Nghe Tấn Giang Thủy và lão Triệu người một câu ta một câu, Trần Tùng như có chút không chịu nổi đả kích mà lùi lại một bước, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Xá lợi trong tay Vân Cảnh.
Kia chính là Xá lợi tử!
Trần Tùng có cơ duyên xảo hợp mới được bái nhập vào sư môn nhưng thiên phú của hắn không xuất chúng, tu luyện nhiều năm như vậy bất quá vẫn chỉ là nhập môn mà thôi, hắn luôn cho rằng bởi vì trên người mình không có đủ bảo vật, nếu có chí bảo trong người thì cần gì lo lắng đến tiến độ tu luyện?
Bởi vì lần này có hội đấu giá, hắn đặc biệt đến đây để xem có thứ mình thích hay không, lại không nghĩ tới đồ vật trân quý nhất lại bị mình bỏ lỡ, hắn đành trơ mắt mà nhìn Vân Cảnh có được nó!
Lúc trước khi hắn giám định tượng Độ Mẫu, mặc dù cố tình bỏ qua những khuyết điểm của tượng Phật nhưng những lời hắn nói đều là sự thật, tượng Phật được bán đấu giá một trăm triệu đô ở Hồng Kông, bên trong ẩn giấu Xá lợi tử nên mới có giá cao như vậy, bây giờ Vân Cảnh lại chỉ cần bỏ ra năm vạn là có thể mua được tượng Phật có Xá lợi bên trong!
Mặc dù là diễn sinh Xá lợi, người khác cho rằng giá trị của Xá lợi này bị giảm đi rất nhiều nhưng Trần Tùng biết rằng Linh khí của Xá lợi này nồng đậm đến mức có thể so với chân thân Xá lợi chất lượng còn tốt hơn, diễn sinh Xá Lợi thì sao, chỉ cần là bảo vật là được!
Càng nghĩ Trần Tùng càng không cam lòng.
Lại nói tiếp, lúc trước hắn cũng có cơ hội mua tượng Phật này, trong khoảnh khắc lúc tượng Phật bị lấy khỏi tay, trong lòng hắn đã cảm ứng được nhưng lại không coi trọng, giờ phút này thực sự càng nghĩ càng hối hận.
Đồng thời, Trần Tùng cũng không thể không cảnh giác, nhìn Vân Cảnh với ánh mắt có phần thăm dò và đánh giá.
Đáng tiếc bất luận nhìn thế nào thì Vân Cảnh cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi bình thường, khuôn mặt cùng cơ thể đang trong giai đoạn trưởng thành, mặc dù mặt mày biểu tình bình tĩnh đạm nhiên hơn so với người thường nhưng nếu bỏ qua biểu cảm và chỉ cần nhìn mặt cậu thì quả thực vẫn là một đứa trẻ vị thành niên.
Trần Tùng hồi tưởng lại lời nói và hành động của cậu từ khi gặp hắn quả thật sự không giống tác phong của một môn phái thế gia, có thể mua được Xá Lợi tử có lẽ thật sự là do vận may!
Xá lợi tử khả ngộ bất khả cầu, bảo vật gần ngay trước mắt nếu bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa.
Trần Tùng khẽ cắn môi, trong lòng hạ quyết tâm.
Hắn không tin một người không có thế gia dạy dỗ sẽ vô duyên vô cớ sinh ra một thiên tài yêu nghiệt như vậy!
Trần Tùng nhìn về phía Tấn Giang Thủy: "Tấn tiên sinh, xin hỏi thiếu niên này là đồ đệ của ông sao?"
Trong lòng Tấn Giang Thủy đang thầm muốn bái Vân Cảnh là sư phụ, nào dám nhận Vân Cảnh là đồ đệ của mình, đang định phản bác thì Vân Cảnh liền giành trước một bước nói: "Anh hỏi cái này làm gì?"
Trần Tùng khẽ mỉm cười: "Mới vừa rồi Tấn tiên sinh hình như không đồng ý với lời tôi vừa nói, thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, không bằng chúng ta so đấu, bất luận ai thua ai thắng cũng không quan trọng, cứ coi như một lần chơi đùa. Vốn tưởng rằng cậu là đồ đệ của Tấn tiên sinh, chúng ta đây là tiểu bối đấu pháp nhau, nếu Tấn tiên sinh ngay cả đồ đệ cũng không có, tôi đây liền phải khiêu chiến với Tấn tiên sinh, xem Tấn tiên sinh lần sau còn có tư cách khiêu chiến với sư phụ tôi không, thế nào?"
Tấn Giang Thủy nghe vậy, sắc mặt tái mét.
Trước mặt mọi người bị tiểu bối khiêu khích, lấy thân phận của Tấn Giang Thủy không đáp ứng liền bị chế nhạo là e sợ Trần Tùng, nếu đồng ý mà thắng người khác sẽ cho rằng ông ỷ lớn hiếp nhỏ, thắng cũng không vẻ vang.
Ông biết Trần Tùng cũng không phải thật sự muốn khiêu khích mình, cậu ta thèm muốn bảo vật của Vân Cảnh nhưng lại lợi dụng ông buộc Vân Cảnh phải phục tùng!
Nếu Vân Cảnh là người khác thì không sao nhưng hôm nay Tấn Giang Thủy vừa mới thiếu Vân Cảnh một mạng, nội tâm bội phục Vân Cảnh sát đất, kết quả bên này Trần Tùng liền dùng danh nghĩa của ông để tra xét Vân Cảnh, điều này còn làm ông khó chịu hơn khi tự mình phải chịu nhục.
Tấn Giang Thủy hừ lạnh một tiếng, vừa định kéo Vân Cảnh và lão Triệu phất tay áo rời đi đã thấy cậu nhìn chằm chằm vào cổ của Trần Tùng không rời mắt.
Ngay sau đó, liền nghe Vân Cảnh nói với Trần Tùng: "Tư chất tôi ngu dốt, Tấn tiên sinh nói tôi cần phải làm qua nhiều bài kiểm tra hơn thì mới có thể nhập môn, từ việc lựa chọn bảo vật vừa rồi, Trần công tử không bằng tôi, anh muốn khiêu chiến với Tấn tiên sinh không bằng trước tiên phải vượt qua ải của tôi."
Trần Tùng nghe Vân Cảnh không khách khí nói, tức giận cười lớn, cũng lười nói thêm lời vô nghĩa, trực tiếp bại lộ mục đích thực sự của mình: "Được! Cứ như lời cậu nói, nếu cậu thua, Xá lợi tử này phải đưa cho tôi!"
Vân Cảnh nhàn nhạt liếc nhìn sợi dây đeo trên cổ Trần Tùng, sợi dây được giấu dưới cổ áo, người bình thường không thể nhìn thấy nó là đồ vật gì, nhưng Vân Cảnh thông qua Linh khí có thể phán đoán đó là bảo vật đáng giá nhất trên người Trần Tùng.
Trần Tùng hố cậu bỏ ra mấy vạn tệ để mua tượng Phật vốn chỉ cần mấy ngàn tệ là có thể đến tay, giờ phút này Xá lợi trong tượng Phật vả mặt cũng không đủ, Vân Cảnh bỏ tiền mặt là thật, Trần Tùng không tốn chút máu nào mà muốn có được thì mơ đi.
Vân Cảnh nói: "Trần công tử nếu thua thì đem vật đeo trên cổ anh cho tôi đi."
Sắc mặt Trần Tùng khẽ biến sắc nhưng nghĩ đến mấy năm tu hành của mình không có khả năng thất bại hết lần này đến lần khác được, huống chi có Xá lợi tử trợ giúp tu hành, khả ngộ bất khả cầu, cuối cùng Trần Tùng cũng cắn răng gật đầu.......
"Xá lợi tử? Tôi không nghe lầm chứ?"
"Tôi nghe nói trong một số tượng Phật có chứa Xá lợi nhưng hầu hết đều là tượng Phật vô cùng quý giá, đã sớm được bảo tồn nguyên vẹn không bị tổn hao gì và được mang đi bán đấu giá hoặc để vào miếu chùa cung phụng, muốn như cậu ấy tùy tiện mua tượng Phật liền có được Xá lợi tử quả thực xác suất còn thấp hơn trúng xổ số!"
"Không đúng, tượng Phật này đã bị hư hỏng quá nhiều, còn bị người tu sửa, theo lý mà nói nếu thật sự có Xá lợi tử cũng sớm bị người khác lấy đi, sao có thể còn giữ lại cho đến bay giờ?!"
Mọi người vây xem lập tức náo động, trước đó mọi người còn đứng thành vòng tròn xem náo nhiệt giữ gìn trật tự, giờ phút này nghe nói có Xá lợi tử sao còn đứng yên một chỗ được, tất cả đều chen nhau tiến về phía trước.
Cũng may xung quanh có những quầy hàng nhỏ, có vật cản, muốn tùy tiện chen vào cũng không dễ dàng, hơn nữa dù là lão Triệu hay Trần Tùng đều có vệ sĩ tùy thân đi theo, một khi phát hiện người nào có ý đồ xông tới sẽ lập tức ra tay ngăn người đó lại, mọi người nhìn bộ dáng đám vệ sĩ hung thần ác sát, ít nhất biết được lão Triệu và Trần Tùng không dễ chọc, Tấn Giang Thủy lại là người tiên phong đạo cốt, thoạt nhìn không phải người thường vì thế chậm rãi dừng lại, một đám người đều nhìn chăm chăm vào nắm bùn đen trên tay Vân Cảnh.
Vân Cảnh biết Tấn Giang Thủy và Trần Tùng đều là người tu hành, linh lực trong cơ thể họ nhiều hơn người thường, linh lực nuôi dưỡng cơ thể khiến tinh thần lực của họ cũng vô hình được tăng cường, họ có thể cảm nhận được khí tức của bảo vật này, cho nên khi bảo vật được lấy ra từ tượng Phật còn chưa được lộ diện thì Tấn Gianh Thủy đã nói toạc ra thân phận của bảo vật, mà Trần Tùng cũng không bình tĩnh được nữa mà hét lên.
Bản thân thế giới của Vân Cảnh không có Xá lợi tử, cũng may nguyên thân thích đọc tiểu thuyết, không ít tiểu thuyết tu chân thường xuyên có sự xuất hiện của Xá lợi tử, Vân Cảnh lúc này nhìn lại, sau đó dường như mới biết rằng Xá lợi tử chính là bảo vật của Phật giáo, là vật khả ngộ bất khả cầu, khó trách linh khí lại nồng đậm như vậy, trạng thái cũng khác thường.
Nghĩ như vậy, Vân Cảnh mới đem chỗ bùn thừa trong tay đẩy ra, chỉ thấy một hạt nhỏ bằng đầu ngón tay út, màu trắng trơn bóng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Tấn Giang Thủy tới gần quan sát một lúc lộ ra tia mỉm cười: "Xem ra đây không phải chân thân Xá lợi (1) mà là diễn sinh xá lợi (2), tuy rằng chỉ là diễn sinh Xá lợi nhưng lại có năng lượng rất lớn, như vậy có thể thấy được là Xá lợi tất nhiên không tầm thường, Tiểu Cảnh, chuyện này đối với cậu ngược lại là chuyện tốt, chân thân Xá lợi quá hiếm thấy, người thường có được là họa chứ không phải phúc, diễn sinh Xá lợi này thật ra vừa lúc rất thích hợp với cậu.
(1) Chân thân Xá lợi: hay Xá lợi Phật, hình thành sau lễ hoả thiêu của Đức Phật. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể may mắn nhìn thấy chúng. Xá lị Phật thường có ánh hào quang vô cùng mạnh mẽ, chúng có khả năng phát sáng, cứng rắn như kim cương và không gì có thể phá vỡ được. Đây là loại cực kỳ quý hiếm mà tuỳ theo phúc đức, căn tánh của mỗi người mà hoá hiện.
(2) Diễn sinh xá lợi: hay Xá lợi của người tu hành, hình thành sau lễ trà tỳ của của Chư Tăng và các Phật Tử. Tuỳ thuộc vào đạo hạnh của người tu hành mà chúng sẽ có hình dáng, màu sắc và kích thước khác nhau.
Phần lớn Xá lợi mà ngày nay chúng ta thường thấy hầu hết đều là của những người tu hành. Bởi xá lị Phật rất hiếm có thể nhìn thấy, trừ khi đặc biệt hữu duyên. Thậm chí, nếu người không có tâm từ bi thì có đặt xá lợi Phật ngay trước mắt cũng không thấy được.
Tấn Giang Thủy Vân còn có một ít lời chưa nói ra, Xá lợi tử dù sao cũng là di cốt của một vị cao tăng, nếu tự mình lén có được thì không sao nhưng trước mặt nhiều người mà lấy được bảo vật này lại có chút phiền phức, chưa nói đến quần chúng ở một bên ngôn luận, cứ như Trần Tùng mà nói hiển nhiên rất thèm muốn Xá lợi tử, nếu như là chân thân Xá lợi thì việc xử lí thực sự là một vấn đề rất phiền toái.
Tấn Giang Thủy biết rõ Vân Cảnh không phải là người thích nổi bật, nếu không phải giúp ông lấy lại mặt mũi thì cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ chí bảo bên trong tượng Phật, cho nên sau khi nhìn thấy đây là diễn sinh Xá lợi, ông ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Không thể không nói, khi vận khí đến thì không ai có thể ngăn cản được, ngay cả bảo vật có được cũng thích hợp với mình.
Quả nhiên đám đông xung quanh vừa nghe là diễn sinh Xá lợi, đối với một số người đã nghiên cứu di vật lập tức lập tức mất đi phần lớn nhiệt tình, dư lại một đám đông còn lại không rõ nội tình cũng thì thầm với nhau hỏi xem diễn sinh Xá lợi là cái gì.
Tấn Giang Thủy thấy cả lão Triệu và Vân Cảnh đều không biết nhiều về diễn sinh Xá lợi, ông liền giải thích: "Xá lợi chính là bảo vật đặc thù của các cao tăng đắc đạo của nhà Phật sau khi viên tịch hỏa táng, là tu vi công đức cả đời biến thành, chính là một loại báu vật vô giá."
Xá lợi có linh, tương truyền sau một thời gian dài thờ cúng, viên Xá lợi nhỏ ban đầu sẽ biến thành một viên đại Xá lợi, mà đại Xá lợi thậm chí có thể sinh ra nhiều Xá lợi nhỏ, những tiểu Xá lợi này cũng không phải được chuyển hóa từ thân thể thật của vị cao tăng nên gọi là diễn sinh Xá lợi."
Cụ thể hơn tôi cũng không biết, chỉ là Phật gia chú trọng cơ duyên, tượng Phật này ra đời mấy trăm năm trước, cũng không biết đã qua tay của bao nhiêu người, lại từng bị hư hại chỉ còn một nửa, cho dù Xá lợi vẫn còn tồn tại trong tượng Phật, cho đến hôm nay rơi vào tay cậu, Xá lợi tử mới thấy ánh Mặt Trời, càng chứng tỏ cậu được định là người có được xá lợi này, về phần bí ẩn sâu xa hơn của nó, cậu có thể chậm rãi tự mình khám phá.
Lão Triệu ở một bên nghe vậy lập tức tò mò hỏi: "Tôi trước kia nghe nói Xá lợi có linh, dùng búa lớn đập vào thì không xảy ra việc gì, nhưng chỉ cần lấy một quả trứng gà có thể ấp nở, dùng trứng gà nhẹ nhàng đập vào, trứng gà lông tóc không tổn hại, Xá lợi lại hóa thành bột phấn, chính bởi vì người xuất gia từ bi, có lòng thương xót, không muốn tổn thương sinh linh bé nhỏ nên thà rằng chính mình tan xương nát thịt cũng không muốn tổn thương đến sinh mệnh trong quả trứng, đây là thật sao?"
Lão Triệu dứt lời, Vân Cảnh vẫn chưa có phản ứng gì thì ngược lại Mộng Ma trong ba lô lại rung lên dữ dội, giống như đang thúc giục Vân Cảnh nhanh chóng dùng nó để đập Xá lợi thử xem như thế nào.
Vân Cảnh có chút bất đắc dĩ với chấn động của Mộng Ma, nhanh chóng đưa tay ra trấn an nó, rất lâu Mộng Ma mới miễn cưỡng dừng lại.
Tấn tiên sinh ở bên cạnh nghe rồi lắc đầu liên tục: "Một lão nhân như tôi đây cũng không biết được, nhưng thật ra tôi nghe nói có người dùng biện pháp khoa học tìm ra thành phần Xá lợi tử, cuối cùng xác nhận thành phần của xá lợi tử cũng giống như thiên thạch và kim cương, dù không nhìn vào linh tính của nó thì Xá lợi tử vẫn là bảo vật có giá trị liên thành."
Nghe Tấn Giang Thủy và lão Triệu người một câu ta một câu, Trần Tùng như có chút không chịu nổi đả kích mà lùi lại một bước, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Xá lợi trong tay Vân Cảnh.
Kia chính là Xá lợi tử!
Trần Tùng có cơ duyên xảo hợp mới được bái nhập vào sư môn nhưng thiên phú của hắn không xuất chúng, tu luyện nhiều năm như vậy bất quá vẫn chỉ là nhập môn mà thôi, hắn luôn cho rằng bởi vì trên người mình không có đủ bảo vật, nếu có chí bảo trong người thì cần gì lo lắng đến tiến độ tu luyện?
Bởi vì lần này có hội đấu giá, hắn đặc biệt đến đây để xem có thứ mình thích hay không, lại không nghĩ tới đồ vật trân quý nhất lại bị mình bỏ lỡ, hắn đành trơ mắt mà nhìn Vân Cảnh có được nó!
Lúc trước khi hắn giám định tượng Độ Mẫu, mặc dù cố tình bỏ qua những khuyết điểm của tượng Phật nhưng những lời hắn nói đều là sự thật, tượng Phật được bán đấu giá một trăm triệu đô ở Hồng Kông, bên trong ẩn giấu Xá lợi tử nên mới có giá cao như vậy, bây giờ Vân Cảnh lại chỉ cần bỏ ra năm vạn là có thể mua được tượng Phật có Xá lợi bên trong!
Mặc dù là diễn sinh Xá lợi, người khác cho rằng giá trị của Xá lợi này bị giảm đi rất nhiều nhưng Trần Tùng biết rằng Linh khí của Xá lợi này nồng đậm đến mức có thể so với chân thân Xá lợi chất lượng còn tốt hơn, diễn sinh Xá Lợi thì sao, chỉ cần là bảo vật là được!
Càng nghĩ Trần Tùng càng không cam lòng.
Lại nói tiếp, lúc trước hắn cũng có cơ hội mua tượng Phật này, trong khoảnh khắc lúc tượng Phật bị lấy khỏi tay, trong lòng hắn đã cảm ứng được nhưng lại không coi trọng, giờ phút này thực sự càng nghĩ càng hối hận.
Đồng thời, Trần Tùng cũng không thể không cảnh giác, nhìn Vân Cảnh với ánh mắt có phần thăm dò và đánh giá.
Đáng tiếc bất luận nhìn thế nào thì Vân Cảnh cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi bình thường, khuôn mặt cùng cơ thể đang trong giai đoạn trưởng thành, mặc dù mặt mày biểu tình bình tĩnh đạm nhiên hơn so với người thường nhưng nếu bỏ qua biểu cảm và chỉ cần nhìn mặt cậu thì quả thực vẫn là một đứa trẻ vị thành niên.
Trần Tùng hồi tưởng lại lời nói và hành động của cậu từ khi gặp hắn quả thật sự không giống tác phong của một môn phái thế gia, có thể mua được Xá Lợi tử có lẽ thật sự là do vận may!
Xá lợi tử khả ngộ bất khả cầu, bảo vật gần ngay trước mắt nếu bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa.
Trần Tùng khẽ cắn môi, trong lòng hạ quyết tâm.
Hắn không tin một người không có thế gia dạy dỗ sẽ vô duyên vô cớ sinh ra một thiên tài yêu nghiệt như vậy!
Trần Tùng nhìn về phía Tấn Giang Thủy: "Tấn tiên sinh, xin hỏi thiếu niên này là đồ đệ của ông sao?"
Trong lòng Tấn Giang Thủy đang thầm muốn bái Vân Cảnh là sư phụ, nào dám nhận Vân Cảnh là đồ đệ của mình, đang định phản bác thì Vân Cảnh liền giành trước một bước nói: "Anh hỏi cái này làm gì?"
Trần Tùng khẽ mỉm cười: "Mới vừa rồi Tấn tiên sinh hình như không đồng ý với lời tôi vừa nói, thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, không bằng chúng ta so đấu, bất luận ai thua ai thắng cũng không quan trọng, cứ coi như một lần chơi đùa. Vốn tưởng rằng cậu là đồ đệ của Tấn tiên sinh, chúng ta đây là tiểu bối đấu pháp nhau, nếu Tấn tiên sinh ngay cả đồ đệ cũng không có, tôi đây liền phải khiêu chiến với Tấn tiên sinh, xem Tấn tiên sinh lần sau còn có tư cách khiêu chiến với sư phụ tôi không, thế nào?"
Tấn Giang Thủy nghe vậy, sắc mặt tái mét.
Trước mặt mọi người bị tiểu bối khiêu khích, lấy thân phận của Tấn Giang Thủy không đáp ứng liền bị chế nhạo là e sợ Trần Tùng, nếu đồng ý mà thắng người khác sẽ cho rằng ông ỷ lớn hiếp nhỏ, thắng cũng không vẻ vang.
Ông biết Trần Tùng cũng không phải thật sự muốn khiêu khích mình, cậu ta thèm muốn bảo vật của Vân Cảnh nhưng lại lợi dụng ông buộc Vân Cảnh phải phục tùng!
Nếu Vân Cảnh là người khác thì không sao nhưng hôm nay Tấn Giang Thủy vừa mới thiếu Vân Cảnh một mạng, nội tâm bội phục Vân Cảnh sát đất, kết quả bên này Trần Tùng liền dùng danh nghĩa của ông để tra xét Vân Cảnh, điều này còn làm ông khó chịu hơn khi tự mình phải chịu nhục.
Tấn Giang Thủy hừ lạnh một tiếng, vừa định kéo Vân Cảnh và lão Triệu phất tay áo rời đi đã thấy cậu nhìn chằm chằm vào cổ của Trần Tùng không rời mắt.
Ngay sau đó, liền nghe Vân Cảnh nói với Trần Tùng: "Tư chất tôi ngu dốt, Tấn tiên sinh nói tôi cần phải làm qua nhiều bài kiểm tra hơn thì mới có thể nhập môn, từ việc lựa chọn bảo vật vừa rồi, Trần công tử không bằng tôi, anh muốn khiêu chiến với Tấn tiên sinh không bằng trước tiên phải vượt qua ải của tôi."
Trần Tùng nghe Vân Cảnh không khách khí nói, tức giận cười lớn, cũng lười nói thêm lời vô nghĩa, trực tiếp bại lộ mục đích thực sự của mình: "Được! Cứ như lời cậu nói, nếu cậu thua, Xá lợi tử này phải đưa cho tôi!"
Vân Cảnh nhàn nhạt liếc nhìn sợi dây đeo trên cổ Trần Tùng, sợi dây được giấu dưới cổ áo, người bình thường không thể nhìn thấy nó là đồ vật gì, nhưng Vân Cảnh thông qua Linh khí có thể phán đoán đó là bảo vật đáng giá nhất trên người Trần Tùng.
Trần Tùng hố cậu bỏ ra mấy vạn tệ để mua tượng Phật vốn chỉ cần mấy ngàn tệ là có thể đến tay, giờ phút này Xá lợi trong tượng Phật vả mặt cũng không đủ, Vân Cảnh bỏ tiền mặt là thật, Trần Tùng không tốn chút máu nào mà muốn có được thì mơ đi.
Vân Cảnh nói: "Trần công tử nếu thua thì đem vật đeo trên cổ anh cho tôi đi."
Sắc mặt Trần Tùng khẽ biến sắc nhưng nghĩ đến mấy năm tu hành của mình không có khả năng thất bại hết lần này đến lần khác được, huống chi có Xá lợi tử trợ giúp tu hành, khả ngộ bất khả cầu, cuối cùng Trần Tùng cũng cắn răng gật đầu.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.