Thay Tỷ Tỷ Vào Phủ Làm Kế Thất
Chương 30:
Trương Giai Âm
08/11/2024
Tạ Khâm tuy nội liễm, nhưng cũng thông cảm cho Doãn Minh Dục. Mưa rào một lần, liền dừng lại.
Doãn Minh Dục mệt mỏi nhắm mắt, trong cơn mơ màng lại nghĩ “Chưa được hoàn mỹ.”
Thân thể cường tráng, nhưng kỹ năng lại có chút kém. Cứ lộn xộn như vậy, làm người ta mất cả hứng thú…
Doãn Minh Dục hai ngày nay thật sự mệt muốn chết, rất nhanh liền không còn tâm trí nghĩ ngợi lung tung, xoay người quay mặt vào trong giường.
Hai người tuy trải qua một phen mây mưa, nhưng vẫn là vợ chồng mới cưới. Giữa hai người vẫn còn một khoảng cách, mỗi người chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Tạ Khâm bỗng cảm thấy nặng nề, mở mắt ra. Sau vài lần chớp mắt dần dần tỉnh táo lại, cúi đầu. Dưới ánh nến mờ ảo, liền thấy một cái chân đặt ngang trên bụng mình.
Tạ Khâm nhìn về phía giường, Doãn Minh Dục nằm nghiêng trên giường. Chiếc chăn gấm mỏng đắp lên đầu, còn chiếc gối mềm thì ôm vào lòng.
Lần cuối cùng hắn nhìn thấy tư thế ngủ này, là khi Tạ Sách còn nhỏ.
Tạ Khâm day trán, giữa việc chỉnh lại tư thế cho nàng và mặc kệ nàng, cuối cùng vẫn lựa chọn bỏ qua.
Gạt chân nàng sang một bên, đứng dậy, đắp chăn mỏng lên người Doãn Minh Dục, xoay người đi ngủ trên sập.
…
Doãn Minh Dục bị ngộp thở đến tỉnh dậy.
Yên ắng, trên giường chỉ có một mình nàng. Thân thể vừa động liền cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nàng vẫn cố gắng bò dậy.
Kim Nhi, Ngân Nhi ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, liền đi vào gian ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu phu nhân, chúng nô tỳ có thể vào không?”
Doãn Minh Dục đáp lời, bước ra khỏi phòng tắm, thấy hai người đang ở chỗ bát đĩa, liền mỉm cười, “Quả là không uổng công ta thương các ngươi.”
Ngân Nhi cười hì hì tranh công: “Ngài hôm qua gần như cả ngày chưa dùng bữa, chúng nô tỳ liền tranh thủ đến thiện phòng sớm.”
“Thiện phòng thế nào?”
Ngân Nhi vui vẻ nói: “Họ nói ngài muốn ăn gì cứ dặn dò thiện phòng trước là được. Nhà họ Tạ ít người, thức ăn không cần chia theo định mức đâu.”
Doãn Minh Dục mỉm cười, đây là điểm tốt thứ hai của nhà họ Tạ, càng hợp ý nàng, liền lập tức gọi món tối.
Ngân Nhi vâng dạ.
Doãn Minh Dục được hai người hầu hạ rửa mặt xong, ngồi xuống dùng hai miếng hoành thánh nhỏ, bỗng nhớ tới Tạ Khâm, “Tạ... lang quân đang ở đâu?”
“Hình như là ở tiền viện.” Kim Nhi đáp, “Hôm qua nô tỳ có nói chuyện với Tịch Lam. Nghe nói lang quân có một sân riêng ở tiền viện, khi bận việc thường ở đó.”
Tịch Lam là một trong số tỳ nữ hồi môn của Doãn Minh Phức. Dung mạo không mấy nổi bật, nhưng rất được đại nương tử tín nhiệm, là tỳ nữ thân cận nhất bên cạnh nàng.
Họ mới đến, nếu muốn làm quen với nhà họ Tạ, Tịch Lam là một lựa chọn tốt.
Đều là người từ nhỏ đã ở Doãn gia, dù thật lòng hay không, người thông minh sẽ biết không nên đối đầu với Doãn Minh Dục. Kiểu gì cũng sẽ để lộ ra những điều các nàng muốn biết.
“Lang quân dậy từ lúc nào?”
Kim Nhi nói: “Lang quân đã dậy từ giờ Dần. Nô tỳ thấy các tỳ nữ trong viện đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm. Chắc hẳn lang quân thường ngày đều dậy sớm.”
Giờ Dần, trời cũng mới tờ mờ sáng...
Ngày đầu thành hôn cũng không lơ là, thật là nghiêm khắc với bản thân.
Doãn Minh Dục mệt mỏi nhắm mắt, trong cơn mơ màng lại nghĩ “Chưa được hoàn mỹ.”
Thân thể cường tráng, nhưng kỹ năng lại có chút kém. Cứ lộn xộn như vậy, làm người ta mất cả hứng thú…
Doãn Minh Dục hai ngày nay thật sự mệt muốn chết, rất nhanh liền không còn tâm trí nghĩ ngợi lung tung, xoay người quay mặt vào trong giường.
Hai người tuy trải qua một phen mây mưa, nhưng vẫn là vợ chồng mới cưới. Giữa hai người vẫn còn một khoảng cách, mỗi người chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Tạ Khâm bỗng cảm thấy nặng nề, mở mắt ra. Sau vài lần chớp mắt dần dần tỉnh táo lại, cúi đầu. Dưới ánh nến mờ ảo, liền thấy một cái chân đặt ngang trên bụng mình.
Tạ Khâm nhìn về phía giường, Doãn Minh Dục nằm nghiêng trên giường. Chiếc chăn gấm mỏng đắp lên đầu, còn chiếc gối mềm thì ôm vào lòng.
Lần cuối cùng hắn nhìn thấy tư thế ngủ này, là khi Tạ Sách còn nhỏ.
Tạ Khâm day trán, giữa việc chỉnh lại tư thế cho nàng và mặc kệ nàng, cuối cùng vẫn lựa chọn bỏ qua.
Gạt chân nàng sang một bên, đứng dậy, đắp chăn mỏng lên người Doãn Minh Dục, xoay người đi ngủ trên sập.
…
Doãn Minh Dục bị ngộp thở đến tỉnh dậy.
Yên ắng, trên giường chỉ có một mình nàng. Thân thể vừa động liền cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nàng vẫn cố gắng bò dậy.
Kim Nhi, Ngân Nhi ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, liền đi vào gian ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu phu nhân, chúng nô tỳ có thể vào không?”
Doãn Minh Dục đáp lời, bước ra khỏi phòng tắm, thấy hai người đang ở chỗ bát đĩa, liền mỉm cười, “Quả là không uổng công ta thương các ngươi.”
Ngân Nhi cười hì hì tranh công: “Ngài hôm qua gần như cả ngày chưa dùng bữa, chúng nô tỳ liền tranh thủ đến thiện phòng sớm.”
“Thiện phòng thế nào?”
Ngân Nhi vui vẻ nói: “Họ nói ngài muốn ăn gì cứ dặn dò thiện phòng trước là được. Nhà họ Tạ ít người, thức ăn không cần chia theo định mức đâu.”
Doãn Minh Dục mỉm cười, đây là điểm tốt thứ hai của nhà họ Tạ, càng hợp ý nàng, liền lập tức gọi món tối.
Ngân Nhi vâng dạ.
Doãn Minh Dục được hai người hầu hạ rửa mặt xong, ngồi xuống dùng hai miếng hoành thánh nhỏ, bỗng nhớ tới Tạ Khâm, “Tạ... lang quân đang ở đâu?”
“Hình như là ở tiền viện.” Kim Nhi đáp, “Hôm qua nô tỳ có nói chuyện với Tịch Lam. Nghe nói lang quân có một sân riêng ở tiền viện, khi bận việc thường ở đó.”
Tịch Lam là một trong số tỳ nữ hồi môn của Doãn Minh Phức. Dung mạo không mấy nổi bật, nhưng rất được đại nương tử tín nhiệm, là tỳ nữ thân cận nhất bên cạnh nàng.
Họ mới đến, nếu muốn làm quen với nhà họ Tạ, Tịch Lam là một lựa chọn tốt.
Đều là người từ nhỏ đã ở Doãn gia, dù thật lòng hay không, người thông minh sẽ biết không nên đối đầu với Doãn Minh Dục. Kiểu gì cũng sẽ để lộ ra những điều các nàng muốn biết.
“Lang quân dậy từ lúc nào?”
Kim Nhi nói: “Lang quân đã dậy từ giờ Dần. Nô tỳ thấy các tỳ nữ trong viện đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm. Chắc hẳn lang quân thường ngày đều dậy sớm.”
Giờ Dần, trời cũng mới tờ mờ sáng...
Ngày đầu thành hôn cũng không lơ là, thật là nghiêm khắc với bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.