Thay Tỷ Tỷ Vào Phủ Làm Kế Thất
Chương 37:
Trương Giai Âm
08/11/2024
Sáng nay khi nhận người thân, nàng đã dâng lên kim chỉ, tự tay may vài mũi, mẹ cả Hàn thị cũng không nói thêm gì.
Những quy củ đó, Tạ gia đều lấy cớ như vậy để thoái thác cho nàng. Đối với đại phu nhân chắc chắn phải ôn hòa hơn một chút, đích tỷ lại còn… Như vậy… Hiếu thuận hiền thục…
Doãn Minh Dục nghẹn lời.
Nàng quyết tâm không làm được, cũng sẽ không làm.
Xem ra đích tỷ qua đời, cưới nàng vào cửa, Tạ gia thiệt thòi lớn.
Mà Thạch Lựu thấy ba người chủ tớ Doãn Minh Dục đều có vẻ kinh ngạc, trong mắt toàn là đắc ý.
Tịch Lam dùng ánh mắt nhắc nhở nàng “Đừng quá phận.”
Thạch Lựu làm như không thấy, lại nói: “Nhị phu nhân, đại phu nhân lúc mang thai nghĩ mình không thể phụng dưỡng lang quân, đã tự mình sắp xếp thông phòng cho lang quân, đó là Chu Thảo. Khi nào thì gọi nàng ta đến bái kiến ngài?”
Doãn Minh Dục nghe nàng tìm chữ, suy tư một chút rồi hỏi: "Lang quân... vui vẻ tiếp nhận?"
Thạch Lựu im lặng một lúc, sau đó cứng cỏi nói: "Đại Nương tử thấu tình đạt lý, tự nhiên là phải nghĩ cho lang quân trước tiên."
Lời nói của nàng ta đều ám chỉ Đại Nương tử mới là một hiền thê chuẩn mực. Thậm chí còn có ý coi thường Doãn Minh Dục không bằng Đại Nương tử.
Doãn Minh Dục: "..."
Thê tử tam tòng tứ đức, sinh con trai con gái, còn chủ động sắp xếp thông phòng. Đúng là một người vợ tốt.
Tịch Lam lúc nãy nhất thời không bắt bẻ được. Để Thạch Lựu nói nhiều lời như vậy, lo lắng đắc tội Doãn Minh Dục, liền nói: "Thiếu phu nhân, mọi việc ở Đông viện ngài cứ hỏi nô tỳ bất cứ lúc nào. Nô tỳ nhất định biết gì nói nấy."
Doãn Minh Dục phẩy tay, bảo các nàng lui ra, "Không có việc gì thì đừng đến làm phiền."
Tịch Lam và Thạch Lựu lui ra ngoài. Bừa đến chỗ vắng vẻ, Tịch Lam liền trách mắng: "Ngươi nói gì trước mặt thiếu phu nhân vậy, nếu thiếu phu nhân truy cứu thì ai bảo vệ ngươi được?"
Thạch Lựu vẫn còn ấm ức, "Nếu Đại Nương tử không mất sớm, làm sao đến lượt Nhị Nương tử. Một đứa thứ nữ, hưởng tiện nghi của Đại Nương tử."
Tịch Lam chọc trán nàng, "Nhưng Đại Nương tử đã mất rồi!"
Thạch Lựu rơi nước mắt.
Sau khi hai tỳ nữ Tịch Lam, Thạch Lựu rời đi, ba người chủ tớ ăn uống qua loa, im lặng hồi lâu.
Kim Nhi, Ngân Nhi từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Doãn Minh Dục, mọi nhận thức đều đến từ Doãn Minh Dục.
Trong ấn tượng của họ, Đại Nương tử nhà họ Doãn luôn cao quý, kiêu hãnh mỗi khi xuất hiện trước mặt họ.
Nàng được cưng chiều ở nhà mẹ ruột, được giáo dục khuê các tốt nhất. Gả cho lang quân xuất chúng nhất kinh thành.
Nàng chỉ là số phận hẩm hiu, mất mạng khi sinh nở. Nhưng lúc còn sống hẳn là có một cuộc sống đáng ngưỡng mộ.
Nhưng những lời của Thạch Lựu quá khác biệt so với những gì họ vẫn nghĩ, khiến họ bàng hoàng hồi lâu.
"Nương tử, chuyện này...", Ngân Nhi ấp úng, "Đại Nương tử và Tạ lang quân... Thạch Lựu nàng ta..."
Nàng không dám nói ra, nhưng khi nàng gọi "Tạ lang quân", Doãn Minh Dục đã hiểu nàng có điều thắc mắc.
Những quy củ đó, Tạ gia đều lấy cớ như vậy để thoái thác cho nàng. Đối với đại phu nhân chắc chắn phải ôn hòa hơn một chút, đích tỷ lại còn… Như vậy… Hiếu thuận hiền thục…
Doãn Minh Dục nghẹn lời.
Nàng quyết tâm không làm được, cũng sẽ không làm.
Xem ra đích tỷ qua đời, cưới nàng vào cửa, Tạ gia thiệt thòi lớn.
Mà Thạch Lựu thấy ba người chủ tớ Doãn Minh Dục đều có vẻ kinh ngạc, trong mắt toàn là đắc ý.
Tịch Lam dùng ánh mắt nhắc nhở nàng “Đừng quá phận.”
Thạch Lựu làm như không thấy, lại nói: “Nhị phu nhân, đại phu nhân lúc mang thai nghĩ mình không thể phụng dưỡng lang quân, đã tự mình sắp xếp thông phòng cho lang quân, đó là Chu Thảo. Khi nào thì gọi nàng ta đến bái kiến ngài?”
Doãn Minh Dục nghe nàng tìm chữ, suy tư một chút rồi hỏi: "Lang quân... vui vẻ tiếp nhận?"
Thạch Lựu im lặng một lúc, sau đó cứng cỏi nói: "Đại Nương tử thấu tình đạt lý, tự nhiên là phải nghĩ cho lang quân trước tiên."
Lời nói của nàng ta đều ám chỉ Đại Nương tử mới là một hiền thê chuẩn mực. Thậm chí còn có ý coi thường Doãn Minh Dục không bằng Đại Nương tử.
Doãn Minh Dục: "..."
Thê tử tam tòng tứ đức, sinh con trai con gái, còn chủ động sắp xếp thông phòng. Đúng là một người vợ tốt.
Tịch Lam lúc nãy nhất thời không bắt bẻ được. Để Thạch Lựu nói nhiều lời như vậy, lo lắng đắc tội Doãn Minh Dục, liền nói: "Thiếu phu nhân, mọi việc ở Đông viện ngài cứ hỏi nô tỳ bất cứ lúc nào. Nô tỳ nhất định biết gì nói nấy."
Doãn Minh Dục phẩy tay, bảo các nàng lui ra, "Không có việc gì thì đừng đến làm phiền."
Tịch Lam và Thạch Lựu lui ra ngoài. Bừa đến chỗ vắng vẻ, Tịch Lam liền trách mắng: "Ngươi nói gì trước mặt thiếu phu nhân vậy, nếu thiếu phu nhân truy cứu thì ai bảo vệ ngươi được?"
Thạch Lựu vẫn còn ấm ức, "Nếu Đại Nương tử không mất sớm, làm sao đến lượt Nhị Nương tử. Một đứa thứ nữ, hưởng tiện nghi của Đại Nương tử."
Tịch Lam chọc trán nàng, "Nhưng Đại Nương tử đã mất rồi!"
Thạch Lựu rơi nước mắt.
Sau khi hai tỳ nữ Tịch Lam, Thạch Lựu rời đi, ba người chủ tớ ăn uống qua loa, im lặng hồi lâu.
Kim Nhi, Ngân Nhi từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Doãn Minh Dục, mọi nhận thức đều đến từ Doãn Minh Dục.
Trong ấn tượng của họ, Đại Nương tử nhà họ Doãn luôn cao quý, kiêu hãnh mỗi khi xuất hiện trước mặt họ.
Nàng được cưng chiều ở nhà mẹ ruột, được giáo dục khuê các tốt nhất. Gả cho lang quân xuất chúng nhất kinh thành.
Nàng chỉ là số phận hẩm hiu, mất mạng khi sinh nở. Nhưng lúc còn sống hẳn là có một cuộc sống đáng ngưỡng mộ.
Nhưng những lời của Thạch Lựu quá khác biệt so với những gì họ vẫn nghĩ, khiến họ bàng hoàng hồi lâu.
"Nương tử, chuyện này...", Ngân Nhi ấp úng, "Đại Nương tử và Tạ lang quân... Thạch Lựu nàng ta..."
Nàng không dám nói ra, nhưng khi nàng gọi "Tạ lang quân", Doãn Minh Dục đã hiểu nàng có điều thắc mắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.