Thay Tỷ Tỷ Vào Phủ Làm Kế Thất
Chương 41:
Trương Giai Âm
08/11/2024
Doãn Minh Dục tò mò, “Bộ Lại bận rộn như vậy sao?”
Tạ Khâm im lặng.
Doãn Minh Dục không hiểu lý do, trong lòng thầm mắng hắn khó gần. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hiểu chuyện: “Ta chỉ hỏi bâng quơ thôi, nếu lang quân không tiện nói thì không cần nói.”
Tạ Khâm thở dài, nói: “Chức quan hiện tại của ta là Trung thư Xá nhân ngũ phẩm Môn hạ tỉnh.”
Doãn Minh Dục: “…”
Nếu không có ai nói cho nàng biết, nàng cũng không ngờ Tạ Khâm lại thăng quan nhanh như vậy, thật khó tin!
Tạ Khâm vốn người tu dưỡng cực tốt. Dù bất đắc dĩ nhưng cũng không vì Doãn Minh Dục không biết chức quan của mình mà tỏ vẻ bất mãn, sau khi nhắc nhở liền rời khỏi Đông viện.
Doãn Minh Dục nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng nàng nhanh chóng suy tính lại.
Vốn dĩ nàng cũng không định giả vờ cả đời. Chỉ là muốn thăm dò tình hình Tạ gia trước. Thử xem quy tắc và điểm mấu chốt của Tạ gia, sau đó mới hành động.
Hiện tại hình tượng của nàng trước mặt Tạ Khâm đã đi lệch khỏi quỹ đạo. Nếu Tạ Khâm không trách cứ hay ước thúc, vậy có nghĩa là hắn không để ý việc nhỏ nhặt này.
Vậy thì ngày sau nàng có thể tự do hơn ở Đông viện, coi như là bước vào giai đoạn tiếp theo.
Nghĩ như vậy, tâm tình Doãn Minh Dục rất tốt khi trở về phòng ngủ.
Kim Nhi, Ngân Nhi vốn đang lo lắng vì Tạ lang quân rời khỏi Đông viện, vừa thấy thần sắc của nàng liền an tâm, hầu hạ nàng đi ngủ.
Ngày hôm sau, Doãn Minh Dục tỉnh giấc vào giờ Mão chính nhị khắc. Đang nằm trên giường hưởng thụ sự lười biếng thì Kim Nhi, Ngân Nhi liền canh đúng giờ vào phòng.
“Nương tử!”
Kim Nhi ngăn Ngân Nhi lại, tiếp lời nàng, bẩm báo: “Thiếu phu nhân, Thanh Ngọc và Hồng Trù đang chờ bên ngoài.”
Doãn Minh Dục lập tức ngồi dậy, “Sớm vậy sao?”
Ngân Nhi hưng phấn nói: “Thanh Ngọc tỷ tỷ nói, lang quân giờ Mẹo đã ra phủ. Hai người họ hơi thu xếp một chút liền đến hầu hạ người thức dậy.”
Vừa tỉnh dậy đã được gặp hai mỹ nhân, tâm tình Doãn Minh Dục rất tốt, chỉnh lại cổ áo rồi bảo các nàng gọi người vào.
Ngân Nhi lập tức ra ngoài gọi người, Kim Nhi thì hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Chốc lát sau, Ngân Nhi dẫn Thanh Ngọc cùng Hồng Trù vào.
Hai người trước tiên hành lễ với Doãn Minh Dục. Sau đó Thanh Ngọc xin chỉ thị: “Thiếu phu nhân, có cần nô tỳ cùng Hồng Trù trang điểm cho người không?”
Doãn Minh Dục đã ngồi trước bàn trang điểm, liền gọi hai người họ lại. Kim Nhi thuận thế lui ra, đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Ngân Nhi chợt hiểu ra, bỗng nhiên thấy ghen tị, đi theo Kim Nhi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Không trách Hồng Mai tỷ tỷ nói nương tử nhà ta nếu là lang quân, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều nữ nhi động lòng, quả nhiên là có mới nới cũ.”
Kim Nhi cười nói với nàng: “Vừa rồi ngươi chẳng phải cũng rất cao hứng sao? Nếu nói đến Hồng Mai tỷ tỷ các nàng, ai gần ai xa, nương tử còn sáng suốt hơn ngươi.”
“Đúng là vậy.” Ngân Nhi lập tức hết ghen tị, cười ngây ngô hai tiếng, nói: “Ta lại vào nhìn các nàng thêm vài lần nữa.”
Tạ Khâm im lặng.
Doãn Minh Dục không hiểu lý do, trong lòng thầm mắng hắn khó gần. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hiểu chuyện: “Ta chỉ hỏi bâng quơ thôi, nếu lang quân không tiện nói thì không cần nói.”
Tạ Khâm thở dài, nói: “Chức quan hiện tại của ta là Trung thư Xá nhân ngũ phẩm Môn hạ tỉnh.”
Doãn Minh Dục: “…”
Nếu không có ai nói cho nàng biết, nàng cũng không ngờ Tạ Khâm lại thăng quan nhanh như vậy, thật khó tin!
Tạ Khâm vốn người tu dưỡng cực tốt. Dù bất đắc dĩ nhưng cũng không vì Doãn Minh Dục không biết chức quan của mình mà tỏ vẻ bất mãn, sau khi nhắc nhở liền rời khỏi Đông viện.
Doãn Minh Dục nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng nàng nhanh chóng suy tính lại.
Vốn dĩ nàng cũng không định giả vờ cả đời. Chỉ là muốn thăm dò tình hình Tạ gia trước. Thử xem quy tắc và điểm mấu chốt của Tạ gia, sau đó mới hành động.
Hiện tại hình tượng của nàng trước mặt Tạ Khâm đã đi lệch khỏi quỹ đạo. Nếu Tạ Khâm không trách cứ hay ước thúc, vậy có nghĩa là hắn không để ý việc nhỏ nhặt này.
Vậy thì ngày sau nàng có thể tự do hơn ở Đông viện, coi như là bước vào giai đoạn tiếp theo.
Nghĩ như vậy, tâm tình Doãn Minh Dục rất tốt khi trở về phòng ngủ.
Kim Nhi, Ngân Nhi vốn đang lo lắng vì Tạ lang quân rời khỏi Đông viện, vừa thấy thần sắc của nàng liền an tâm, hầu hạ nàng đi ngủ.
Ngày hôm sau, Doãn Minh Dục tỉnh giấc vào giờ Mão chính nhị khắc. Đang nằm trên giường hưởng thụ sự lười biếng thì Kim Nhi, Ngân Nhi liền canh đúng giờ vào phòng.
“Nương tử!”
Kim Nhi ngăn Ngân Nhi lại, tiếp lời nàng, bẩm báo: “Thiếu phu nhân, Thanh Ngọc và Hồng Trù đang chờ bên ngoài.”
Doãn Minh Dục lập tức ngồi dậy, “Sớm vậy sao?”
Ngân Nhi hưng phấn nói: “Thanh Ngọc tỷ tỷ nói, lang quân giờ Mẹo đã ra phủ. Hai người họ hơi thu xếp một chút liền đến hầu hạ người thức dậy.”
Vừa tỉnh dậy đã được gặp hai mỹ nhân, tâm tình Doãn Minh Dục rất tốt, chỉnh lại cổ áo rồi bảo các nàng gọi người vào.
Ngân Nhi lập tức ra ngoài gọi người, Kim Nhi thì hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Chốc lát sau, Ngân Nhi dẫn Thanh Ngọc cùng Hồng Trù vào.
Hai người trước tiên hành lễ với Doãn Minh Dục. Sau đó Thanh Ngọc xin chỉ thị: “Thiếu phu nhân, có cần nô tỳ cùng Hồng Trù trang điểm cho người không?”
Doãn Minh Dục đã ngồi trước bàn trang điểm, liền gọi hai người họ lại. Kim Nhi thuận thế lui ra, đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Ngân Nhi chợt hiểu ra, bỗng nhiên thấy ghen tị, đi theo Kim Nhi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Không trách Hồng Mai tỷ tỷ nói nương tử nhà ta nếu là lang quân, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều nữ nhi động lòng, quả nhiên là có mới nới cũ.”
Kim Nhi cười nói với nàng: “Vừa rồi ngươi chẳng phải cũng rất cao hứng sao? Nếu nói đến Hồng Mai tỷ tỷ các nàng, ai gần ai xa, nương tử còn sáng suốt hơn ngươi.”
“Đúng là vậy.” Ngân Nhi lập tức hết ghen tị, cười ngây ngô hai tiếng, nói: “Ta lại vào nhìn các nàng thêm vài lần nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.