Thay Tỷ Tỷ Vào Phủ Làm Kế Thất
Chương 44:
Trương Giai Âm
08/11/2024
Kim Nhi và Ngân Nhi bất đắc dĩ nhìn nhau, đặt đồ xuống. Ngay sau đó Kim Nhi ôm chiếc rương gỗ nhỏ nhắn biến mất, đuổi theo ra ngoài.
Có người nấp sau cánh cổng Giác viện, quan sát nhất cử nhất động của chủ tớ bọn họ rời khỏi Đông viện, cùng với Hồng Trù sau đó không lâu cũng ra khỏi chính đường, tất cả đều thu vào tầm mắt.
…
Hai người chủ tớ mang theo bảo rương một lần nữa tiến vào chính viện.
Doãn Minh Dục thập phần thành thật, không đợi Tạ lão phu nhân hỏi, liền chủ động nói: “Ta mang cho tiểu công tử vài món đồ chơi.”
Nàng không nói rõ là thứ gì, Tạ lão phu nhân cũng không hỏi thêm.
Doãn Minh Dục lấy ra một thanh mộc kiếm nhỏ, cố ý múa may vài đường trước mặt Tạ Sách, thu hút sự chú ý của cậu. Sau đó đổi đầu kiếm, đưa chuôi kiếm về phía Tạ Sách.
Tạ Sách nhìn thanh mộc kiếm nàng lấy ra không chớp mắt. Sau khi nàng đưa tới, liền nhìn Doãn Minh Dục một cái, lại nhìn mộc kiếm một cái.
Cứ như vậy lặp lại vài lần, cuối cùng không chịu nổi cám dỗ, chậm rãi đưa tay nhỏ ra, nắm lấy chuôi kiếm.
Mộc kiếm dài một thước, được mài giũa vô cùng bóng loáng.
Tạ lão phu nhân xem xét qua, dặn dò người hầu cẩn thận coi chừng, đừng để Tạ Sách bị thương, rồi tạm thời rời đi.
Bà vừa đi, Doãn Minh Dục lại lấy ra một thanh mộc kiếm từ trong rương, nói với Tạ Sách: “Tiểu công tử, đâm tới.”
Tạ Sách còn đang cầm kiếm ngơ ngác, Doãn Minh Dục đã múa may vài đường kiếm hoa, nhẹ nhàng đánh tới.
Tay tiểu hài tử mềm mại, không cầm chắc, mộc kiếm lập tức rời khỏi tay.
Đồng nhũ mẫu lập tức lo lắng tiến lên, cẩn thận xem xét tay Tạ Sách, khẩn trương nói: “Vạn nhất làm tiểu công tử bị thương, nô tỳ không gánh nổi trách nhiệm. Thiếu phu nhân, hãy cất đi thôi.”
“Nhiều người trông chừng như vậy, sao có thể bị thương?” Doãn Minh Dục ôn nhu hỏi, “Hay là nói, ta ngay cả cầm mộc kiếm cũng không xong?”
Đồng nhũ mẫu không khỏi suy nghĩ lung tung. nhưng giọng điệu của kế phu nhân vô cùng mềm mại, nghe không ra bất kỳ ý tứ nào khác, nhất thời có chút do dự.
Mà Tạ Sách rõ ràng là thích mộc kiếm, lại cúi xuống nhặt lên.
Doãn Minh Dục cầm mộc kiếm, dùng lực nhẹ hơn, khẽ gạt mộc kiếm của cậu, lần này không hất ra nữa.
Tạ Sách lập tức vui vẻ, học theo động tác vừa rồi của nàng, chém về phía mộc kiếm của Doãn Minh Dục.
Doãn Minh Dục chỉ khẽ động cổ tay, dùng một chút kỹ xảo sử kiếm. Không quá thuần thục, nhưng cũng đủ tiêu chuẩn để đối phó với một tiểu oa nhi.
Tạ Sách rất thông minh, nhanh chóng bắt chước được động tác của nàng, múa may giống hệt.
Đáng tiếc Doãn Minh Dục hoàn toàn không nương tay với tiểu hài tử, hết lần này tới lần khác đánh rơi mộc kiếm của cậu. Cố tình muốn hài tử tiếp tục chơi cùng nàng, còn phải giữ lại một hai lần đánh không xong.
Sau vài lần như vậy, trong mắt Tạ Sách dần dần ầng ậc nước mắt, muốn rơi xuống lại không rơi.
Có người nấp sau cánh cổng Giác viện, quan sát nhất cử nhất động của chủ tớ bọn họ rời khỏi Đông viện, cùng với Hồng Trù sau đó không lâu cũng ra khỏi chính đường, tất cả đều thu vào tầm mắt.
…
Hai người chủ tớ mang theo bảo rương một lần nữa tiến vào chính viện.
Doãn Minh Dục thập phần thành thật, không đợi Tạ lão phu nhân hỏi, liền chủ động nói: “Ta mang cho tiểu công tử vài món đồ chơi.”
Nàng không nói rõ là thứ gì, Tạ lão phu nhân cũng không hỏi thêm.
Doãn Minh Dục lấy ra một thanh mộc kiếm nhỏ, cố ý múa may vài đường trước mặt Tạ Sách, thu hút sự chú ý của cậu. Sau đó đổi đầu kiếm, đưa chuôi kiếm về phía Tạ Sách.
Tạ Sách nhìn thanh mộc kiếm nàng lấy ra không chớp mắt. Sau khi nàng đưa tới, liền nhìn Doãn Minh Dục một cái, lại nhìn mộc kiếm một cái.
Cứ như vậy lặp lại vài lần, cuối cùng không chịu nổi cám dỗ, chậm rãi đưa tay nhỏ ra, nắm lấy chuôi kiếm.
Mộc kiếm dài một thước, được mài giũa vô cùng bóng loáng.
Tạ lão phu nhân xem xét qua, dặn dò người hầu cẩn thận coi chừng, đừng để Tạ Sách bị thương, rồi tạm thời rời đi.
Bà vừa đi, Doãn Minh Dục lại lấy ra một thanh mộc kiếm từ trong rương, nói với Tạ Sách: “Tiểu công tử, đâm tới.”
Tạ Sách còn đang cầm kiếm ngơ ngác, Doãn Minh Dục đã múa may vài đường kiếm hoa, nhẹ nhàng đánh tới.
Tay tiểu hài tử mềm mại, không cầm chắc, mộc kiếm lập tức rời khỏi tay.
Đồng nhũ mẫu lập tức lo lắng tiến lên, cẩn thận xem xét tay Tạ Sách, khẩn trương nói: “Vạn nhất làm tiểu công tử bị thương, nô tỳ không gánh nổi trách nhiệm. Thiếu phu nhân, hãy cất đi thôi.”
“Nhiều người trông chừng như vậy, sao có thể bị thương?” Doãn Minh Dục ôn nhu hỏi, “Hay là nói, ta ngay cả cầm mộc kiếm cũng không xong?”
Đồng nhũ mẫu không khỏi suy nghĩ lung tung. nhưng giọng điệu của kế phu nhân vô cùng mềm mại, nghe không ra bất kỳ ý tứ nào khác, nhất thời có chút do dự.
Mà Tạ Sách rõ ràng là thích mộc kiếm, lại cúi xuống nhặt lên.
Doãn Minh Dục cầm mộc kiếm, dùng lực nhẹ hơn, khẽ gạt mộc kiếm của cậu, lần này không hất ra nữa.
Tạ Sách lập tức vui vẻ, học theo động tác vừa rồi của nàng, chém về phía mộc kiếm của Doãn Minh Dục.
Doãn Minh Dục chỉ khẽ động cổ tay, dùng một chút kỹ xảo sử kiếm. Không quá thuần thục, nhưng cũng đủ tiêu chuẩn để đối phó với một tiểu oa nhi.
Tạ Sách rất thông minh, nhanh chóng bắt chước được động tác của nàng, múa may giống hệt.
Đáng tiếc Doãn Minh Dục hoàn toàn không nương tay với tiểu hài tử, hết lần này tới lần khác đánh rơi mộc kiếm của cậu. Cố tình muốn hài tử tiếp tục chơi cùng nàng, còn phải giữ lại một hai lần đánh không xong.
Sau vài lần như vậy, trong mắt Tạ Sách dần dần ầng ậc nước mắt, muốn rơi xuống lại không rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.