The Author's Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả
Chương 36: Tự Chọn [2]
Entrail_JI
30/11/2022
"Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu."
Sau khi bày tỏ lòng biết ơn của mình, Ren liền rời khỏi lớp học.
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của học sinh mà mình vừa giúp đỡ trong giây lát, Kevin trở về chỗ ngồi của mình.
Lấy túi ra, Kevin thu dọn đồ đạc.
Ngay khi cậu chuẩn bị thu dọn đồ đạc xong, một cậu chàng đẹp trai có ngoại hình sánh ngang với ngôi sao ca sĩ hàng đầu hất mắt coi thường cậu ta.
"Cậu làm vậy để làm gì?"
"Ý cậu là gì?"
Nghiêng đầu, Kevin nhìn Jin dò hỏi.
"Tại sao lại giúp một thằng thất bại thảm hại như cậu ta?"
Cau mày trước từ ngữ của Jin, Kevin khẽ lắc đầu và trả lời.
"Theo tôi, bắt nạt một người yếu hơn mình thì mới là thảm hại hơn."
"Hmph, đáng ra bây giờ thì cậu phải hiểu cách thức vận hành của thế giới này rồi chứ."
Khịt mũi khinh thường lời bình luận của Kevin, Jin quay lại và đi về phía Arnold, người đang ngồi cách Kevin hai hàng ghế.
"Đừng rãnh thời gian vào việc giúp đỡ những kẻ thua cuộc đó. Làm điều gì khác có ích hơn đi."
"Cứ mặc kệ cậu ta đi."
Ngay khi Kevin định quở trách cậu ta, một giọng nói thánh thót lọt vào tai cậu ta, khiến cậu ta quay đầu lại.
Với mái tóc ngắn màu nâu cùng làn da trắng sứ, Emma đứng đó ngước nhìn Kevin cao hơn cô nửa cái đầu.
"Cậu ta chỉ là một tên ngốc thôi, nên mặc kệ cậu ta đi".
"Nhưng mà..."
“Cứ kệ đi, đằng nào thì cậu ấy cũng sẽ phớt lờ bất cứ điều gì cậu nói nên tranh cãi cũng chẳng ích gì…”
Quay người lại, Emma đi về phía lối ra của lớp học.
"Đi hông~?"
"À...ok."
Thở dài, Kevin xách cặp theo Emma ra khỏi lớp.
Vì vẫn chưa quen với nơi này nên Kevin đã nhờ Emma hướng dẫn trong thời gian diễn ra hội chợ tự chọn.
Bắt kịp cô ấy, Kevin đi cạnh bên Emma.
Thông thường, người khác sẽ vô cùng hạnh phúc khi đi cạnh một cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng với Kevin, người không quen với sự chú ý này thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Kể từ khi cha mẹ qua đời, Kevin thích tránh xa tầm mắt của mọi người, nên cậu không quen với những cái nhìn chằm chằm.
Nhưng cậu không hề hay biết, họ không chỉ nhìn Emma mà còn nhìn cậu nữa.
Vẻ ngoài của cậu ta có thể sánh ngang với Jin, hoàn toàn sánh vai vừa lứa với vẻ đẹp hút hồn của Emma, khiến những ai nhìn thấy họ đi cùng nhau đều phải trầm trồ ngưỡng mộ.
"Rồi sẽ quen thôi à."
"Hả?—xin lỗi gì cơ?"
"Ý mình là cậu sẽ sớm quen với những cái nhìn chằm chằm thôi".
"Ồ? Oke... nhưng tại sao tôi cần phải làm quen với những cái nhìn chằm chằm làm gì? Không phải họ chỉ nhìn chằm chằm vào cậu thôi sao?"
Lắc đầu như thể đang nhìn một thằng ngốc, Emma tăng tốc.
"Haizz, sao cũng được...cậu có muốn tham gia nhóm tự chọn nào không?"
"Không hẳn, tôi đang nghĩ đến việc tham gia một nhóm tự chọn nào đó liên quan đến chiến đấu, vì ngoài đó ra thì chẳng có gì đặc biệt cuốn hút với tôi cả."
Nghiêng đầu sang một bên để nghe rõ hơn những gì Kevin đang nói, mái tóc màu nâu vàng ngắn vừa phải của Emma buông nhẹ trên vai, càng làm nổi bật bộ đồng phục màu xanh da trời.
Nghe câu trả lời của Kevin, Emma không khỏi đảo mắt.
"Bộ suốt ngày cậu chỉ biết tập luyện với đánh nhau thôi à?"
"Không hẳn, tôi chỉ nghĩ rằng các nhóm tự chọn khác sẽ chỉ tổ lãng phí thời gian thôi.
"Chà... mình không nghĩ mình có quyền nói cậu nên chọn cái gì và không nên chọn cái gì, nhưng mình khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ lưỡng hơn."
"Oke nhớ rồi."
Dừng lại, mắt Emma nheo lại. Quay lại, cô ấy nhìn lại Kevin với vẻ mặt nghiêm túc và nói.
“Không, mình không nghĩ cậu sẽ nhớ đâu…”
Nhận thấy hành vi và biểu hiện của Emma, lưng Kevin vô thức thẳng lên khi cậu ấy chăm chú lắng nghe.
"Các nhóm tự chọn có ý nghĩa sâu sắc hơn nhiều so với cậu nghĩ, đặc biệt là đối với một người tài năng như cậu."
"Nếu cậu chỉ ngẫu nhiên chọn một nhóm tự chọn và nó thuộc một phe phái nào đó, ngay cả khi cậu không có ý định gia nhập phe đó, họ vẫn sẽ coi cậu là một phần của họ. Đặc biệt hơn, một khi bạn gia nhập một phe nào đó, cậu sẽ chính thức trở thành kẻ thù của tất cả các phe chống khác."
"Hãy nhớ rằng, một khi cậu đã gia nhập một phe phái nào đó, ngay cả khi bạn không cố ý, thì cậu cũng phải chuẩn bị tinh thần để trở thành kẻ thù của phe đó."
Nghe Emma giải thích, Kevin chết lặng khi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.
"Gì mà chọn có một nhóm thôi mà căng thẳng dữ vậy?"
Dùng ngón tay chọc vào ngực Kevin, Emma nghiêm túc nhìn Kevin.
"Đúng thế, vì vậy đừng có bất cẩn tuỳ ý tham gia đại một nhóm nào đó."
Liên tục gật đầu, Kevin hứa với Emma sẽ cẩn thận khi chọn nhóm.
Thấy cô ấy quay đi, mặc dù Kevin không thể hiện ra ngoài, nhưng cậu ấy vô cùng biết ơn Emma.
Kevin biết rằng Emma đã có nhóm tự chọn của mình và chỉ đang giúp đỡ cậu ấy.
Dù mới quen nhau khoảng ba tuần, nhưng Kevin đã coi Emma là một người bạn tốt.
Họ gặp nhau lần đầu khi bước vào ký túc xá của họ.
Đó cũng là lúc cậu gặp Jin, Amanda và Melissa.
Vì ở cùng tòa nhà nên họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tương tác với nhau, và từ đó họ cũng đã trở nên thân thiết với nhau.
Chà, ban đầu thì có một vài thăng trầm khi Jin thể hiện sự thù địch rõ ràng với Kevin.
Nhìn lại những sự kiện trước đó, Kevin có linh cảm rằng nó có liên quan đến Melissa, vì sự thù địch của Jin sẽ tăng cao bất cứ khi nào cậu tương tác với cô ấy, nhưng cậu không muốn tọc mạch quá sâu.
Vì vậy, vì Jin, bầu không khí trong ký túc xá khá căng thẳng. Nhưng may mắn thay, nhờ có Emma, người luốn hòa đồng với mọi người, nên bầu không khí khó xử đã tan biến và mọi người đã hòa thuận với nhau.
Có thể nói Emma là chìa khóa gắn kết mọi người trong ký túc xá.
Nếu không có cô ấy, ai biết được liệu Kevin có buồn nói chuyện với Jin hay không.
"Này, này, có nghe không đó?"
Kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ là hình bóng của Emma, người đã dừng bước và đang bĩu môi khó chịu nhìn cậu.
'Dễ thương thật.'
Kevin nghĩ khi cố nén cười trước vẻ mặt của cô.
"Mình cảm thấy như cậu đang nghĩ về điều gì đó sẽ khiến mình vô cùng khó chịu .."
"!"
Kevin mở to mắt, quay đầu sang một bên giả vờ như không nghe thấy gì.
"A! Nói trúng tim đen rồi đúng hông!"
"Hả? Gì? Ai biết gì đâu?"
Bề ngoài thì tĩnh lặng, nhưng bên trong Kevin cảm thấy như một cơn bão tố.
'Làm thế quái nào mà cô ấy có thể đọc được suy nghĩ của mình? Đây có phải là thứ mà người ta gọi là trực giác của phụ nữ không nhỉ? Đáng sợ thật...'
Nheo mắt và xem xét kỹ lưỡng Kevin, người đã cố gắng hết sức để duy trì bộ mặt lạnh của mình, Emma lắc đầu và mở một cánh cửa lớn dẫn ra bên ngoài.
"Thôi bỏ qua lần này thôi đó... bây giờ thì theo mình."
Được Emma dẫn đi, Kevin ra khỏi tòa nhà và đi dạo quanh khuôn viên học viện.
"Wow, nơi này đông đúc và nhộn nhịp hơn nhiều so với tôi mong đợi."
Một biển học viên tràn ngập khuôn viên trường.
Một số đang nhàn nhã đi dạo quanh khuôn viên trường với bạn bè, một số khác thì ngồi trong những tán cây xanh xung quanh khuôn viên, và những người khác đang điên cuồng lao về phía các gian hàng trong hội chợ tự chọn.
"Chính xác thì chúng ta đang đi đâu thế?"
"Khu B".
Dừng lại một chút, đôi mắt của Kevin mở to một chút.
"Khu B? Đó không phải là khu giáo sư sao?"
"Chính xác là vì đó là khu vực của giáo sư, nên hội chợ tự chọn sẽ diễn ra ở đó".
Chết lặng trước câu trả lời của cô, Kevin bối rối nhìn Emma.
"Là sao?"
Đảo mắt, Emma tiếp tục đi về phía trước mặc kệ Kevin đang thẫn thờ nhìn cô.
Cuối cùng, sau khi thấy Kevin vẫn chưa hiểu, Emma thở dài và nói
"Không phải mình vừa đề cập đến ý nghĩa ẩn sau những nhóm tự chọn sao?"
Gật đầu, Kevin trả lời, "Đúng, nhưng điều đó có liên quan gì đến việc hội chợ ở khu B?"
"Bởi vì các giáo sư cũng là một phần của phe phái đó..."
Dừng bước, Kevin dành một chút thời gian để xử lý những gì Emma đã nói.
Nếu những gì Emma đã nói là đúng, thì việc chọn một nhóm tự chọn sẽ là một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều so với cậu ta tưởng.
Nếu ngay cả các giáo sư cũng đang thao túng hội chợ tự chọn, thì điều đó có nghĩa là 'chính trị ngầm' trong học viện có gốc rễ sâu xa hơn cậu ta tưởng.
"Mặc dù về lý mà nói, thì các giáo sư không phải là thành viên chính thức của một phe phái nào đó, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thể gián tiếp giúp đỡ phe đó."
"Nếu họ muốn, họ có thể buộc sinh viên tham gia phe của họ bằng cách lạm dụng quyền lực và khiến cuộc sống của các sinh viên đó trở nên khó khăn hơn."
Thấy nước da của Kevin ngày càng nhợt nhạt hơn, Emma nhận ra sai lầm của mình và cố gắng động viên cậu.
"À… nhưng cậu không cần lo lắng về điều đó đâu."
"Mặc dù cậu cực kỳ nổi tiếng, nhưng họ sẽ không bất cẩn ép buộc cậu tham gia một phe phái nào đâu, vì bạn được trường bảo vệ mà."
"Hơn nữa cậu có mình, Amanda, Melissa và cái gã cục súc kia bảo vệ cậu nữa mà."
"Không có giáo sư nào dám gây sự với cậu với sự hỗ trợ của chúng mình đâu..."
Nhìn cách cô ấy điên cuồng viện cớ để khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn, Kevin cảm thấy ấm áp hơn.
Vì phần lớn cuộc đời sống trong cô độc, việc có bạn bè hỗ trợ và giúp đỡ trong những lúc khó khăn là một cảm giác hoàn toàn mới lạ đối với cậu ta.
Một cảm giác cũng không đến nỗi tệ.
"Cảm ơn nhé..."
"Cảm ơn gì?"
Sửng sốt trước thái độ kỳ lạ của Kevin, Emma lùi lại một bước.
"Đừng nói là cậu thích mình đó nhen? Xin lỗi, nhưng mình không có ý định hẹn hò gì đâu nghe."
"..."
Vừa mới nghĩ tốt xong...
"Gì, bộ mặt đó là sao đó? Mình chỉ nói đùa thôi chứ bộ! Nhưng mà, việc cậu nhìn một người đẹp như mình với khuôn mặt như thế làm mình khó chịu lắm."
"Gì mà tự tâng bốc bản thân dữ thế?"
"Không, mình chỉ nói sự thật thôiii.”
Ngẩn ngơ trước phản ứng quá nhanh của cô, Kevin chỉ biết cạn lời.
Bỏ qua Kevin, người không nói nên lời, Emma tiếp tục.
"Bỏ qua vẻ đẹp của mình đi, cậu vẫn phải cẩn thận khi tương tác với các giáo sư vì mặc dù họ không thể chạm vào cậu, nhưng cậu vẫn có thể gián tiếp làm cho cuộc sống của cậu trở nên khó khăn hơn nếu họ có ác cảm với cậu."
"ghhh...gì mà căng thẳng dữ thế?"
"Mà, giờ mới để ý, có một vài giáo sư đã có ác cảm với cậu rồi đó."
"Cái gì? Tại sao? Tôi đã làm gì?"
"Sao không? Ý mình là, cậu đột nhiên xuất hiện từ hư không và bay thẳng lên hạng nhất của trường còn gì.”
"Cậu đã làm bẽ mặt khá nhiều những người tin rằng huyết thống hoặc hậu thuẫn là thứ quan trọng nhất để trở thành người giỏi nhất."
"Chỉ riêng sự tồn tại của cậu cũng đủ để làm chướng mắt họ rồi, nên tất nhiên là họ đã có ác cảm với cậu."
Phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, Kevin không thể không nguyền rủa chính bản thân.
Lý do duy nhất khiến cậu ấy cố gắng hết sức làm bài kiểm tra đầu vào là vì cậu ấy không hề biết rằng mình mạnh đến vậy.
Sống tách biệt khỏi xã hội kể từ cái chết của cha mẹ mình, cậu không biết rằng với những kỹ năng mà cậu đã phát triển nhờ hệ thống là quá bá đạo, khiến cậu được coi là một trong những người giỏi nhất trong thế hệ này.
Cậu ấy tưởng những đứa trẻ giàu có được tiếp cận với các cơ sở vật chất cao cấp nhất chắc chắn sẽ mạnh hơn cậu ấy.
Nhưng cậu ta đã đánh giá quá thấp hệ thống.
Nó không chỉ cung cấp cho Kevin chế độ luyện tập tốt nhất, mà còn thưởng cho cậu toàn kỹ năng đỉnh cao, tăng chỉ số của cậu lên khi hoàn thành mỗi nhiệm vụ.
Vào thời điểm Lock tuyển sinh, cậu ấy đã trở thành một thần đồng mới mẻ.
Nếu cậu ấy biết sự thật này, cậu ấy đã không cố đến vậy khi làm bài kiểm tra đầu vào.
Kể từ khi đến Lock, Kevin đã trải qua nhiều tình huống khó chịu khi cấp bậc của cậu ấy đã thu hút quá nhiều sự chú ý không mong muốn.
Phải chi cậu biết trước việc này...
Thấy Kevin đau khổ Emma động lòng, quyết định chuyển chủ đề khác.
"Trời nay đẹp quá ha?"
"...Hả?"
"Những đám mây chắc mịn dữ lắm ha..."
"Cậu ổn chứ?"
"Chưa bao giờ tốt hơn, còn cậu thì sao?"
"Còn tôi thì sao? Tôi lo cho cậu hơn thì có."
"Bình thường rồi đó hả?"
Cuối cùng cũng nhận ra ý định của Emma, Kevin đỏ mặt xấu hổ khi cảm ơn cô.
"Ah cảm ơn."
"Không có vấn đề gì, chỉ là đừng nghĩ nhiều về tất cả những thứ phiền phức đó. Tệ nhất là cậu sẽ gặp một số rắc rối nhỏ, có thể cậu chưa nhận ra điều đó, nhưng xếp hạng 1 vừa là gánh nặng, và cũng vừa là lá chắn đấy."
"Có nó, cậu không cần lo lắng có người công khai làm chuyện xấu với cậu, và cậu vẫn sẽ luôn được học viện bảo vệ."
"Cấp một không chỉ là một danh hiệu, mà nó là đại diện cho hy vọng...một ánh sáng chiếu xuống thế giới bị chúa ruồng bỏ này, và hướng chúng ta đến tự do thực sự..."
Nhìn thẳng vào mắt Kevin, Emma đấm nhẹ vào vai cậu và nở một nụ cười rạng rỡ.
"Vì vậy, thay vì lo lắng, hãy tự hào về những gì cậu đã đạt được, và đấm nát bất cứ thứ gì dám cản trở con đường thành công của cậu đi nhé.”
#Darkie
Sau khi bày tỏ lòng biết ơn của mình, Ren liền rời khỏi lớp học.
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của học sinh mà mình vừa giúp đỡ trong giây lát, Kevin trở về chỗ ngồi của mình.
Lấy túi ra, Kevin thu dọn đồ đạc.
Ngay khi cậu chuẩn bị thu dọn đồ đạc xong, một cậu chàng đẹp trai có ngoại hình sánh ngang với ngôi sao ca sĩ hàng đầu hất mắt coi thường cậu ta.
"Cậu làm vậy để làm gì?"
"Ý cậu là gì?"
Nghiêng đầu, Kevin nhìn Jin dò hỏi.
"Tại sao lại giúp một thằng thất bại thảm hại như cậu ta?"
Cau mày trước từ ngữ của Jin, Kevin khẽ lắc đầu và trả lời.
"Theo tôi, bắt nạt một người yếu hơn mình thì mới là thảm hại hơn."
"Hmph, đáng ra bây giờ thì cậu phải hiểu cách thức vận hành của thế giới này rồi chứ."
Khịt mũi khinh thường lời bình luận của Kevin, Jin quay lại và đi về phía Arnold, người đang ngồi cách Kevin hai hàng ghế.
"Đừng rãnh thời gian vào việc giúp đỡ những kẻ thua cuộc đó. Làm điều gì khác có ích hơn đi."
"Cứ mặc kệ cậu ta đi."
Ngay khi Kevin định quở trách cậu ta, một giọng nói thánh thót lọt vào tai cậu ta, khiến cậu ta quay đầu lại.
Với mái tóc ngắn màu nâu cùng làn da trắng sứ, Emma đứng đó ngước nhìn Kevin cao hơn cô nửa cái đầu.
"Cậu ta chỉ là một tên ngốc thôi, nên mặc kệ cậu ta đi".
"Nhưng mà..."
“Cứ kệ đi, đằng nào thì cậu ấy cũng sẽ phớt lờ bất cứ điều gì cậu nói nên tranh cãi cũng chẳng ích gì…”
Quay người lại, Emma đi về phía lối ra của lớp học.
"Đi hông~?"
"À...ok."
Thở dài, Kevin xách cặp theo Emma ra khỏi lớp.
Vì vẫn chưa quen với nơi này nên Kevin đã nhờ Emma hướng dẫn trong thời gian diễn ra hội chợ tự chọn.
Bắt kịp cô ấy, Kevin đi cạnh bên Emma.
Thông thường, người khác sẽ vô cùng hạnh phúc khi đi cạnh một cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng với Kevin, người không quen với sự chú ý này thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Kể từ khi cha mẹ qua đời, Kevin thích tránh xa tầm mắt của mọi người, nên cậu không quen với những cái nhìn chằm chằm.
Nhưng cậu không hề hay biết, họ không chỉ nhìn Emma mà còn nhìn cậu nữa.
Vẻ ngoài của cậu ta có thể sánh ngang với Jin, hoàn toàn sánh vai vừa lứa với vẻ đẹp hút hồn của Emma, khiến những ai nhìn thấy họ đi cùng nhau đều phải trầm trồ ngưỡng mộ.
"Rồi sẽ quen thôi à."
"Hả?—xin lỗi gì cơ?"
"Ý mình là cậu sẽ sớm quen với những cái nhìn chằm chằm thôi".
"Ồ? Oke... nhưng tại sao tôi cần phải làm quen với những cái nhìn chằm chằm làm gì? Không phải họ chỉ nhìn chằm chằm vào cậu thôi sao?"
Lắc đầu như thể đang nhìn một thằng ngốc, Emma tăng tốc.
"Haizz, sao cũng được...cậu có muốn tham gia nhóm tự chọn nào không?"
"Không hẳn, tôi đang nghĩ đến việc tham gia một nhóm tự chọn nào đó liên quan đến chiến đấu, vì ngoài đó ra thì chẳng có gì đặc biệt cuốn hút với tôi cả."
Nghiêng đầu sang một bên để nghe rõ hơn những gì Kevin đang nói, mái tóc màu nâu vàng ngắn vừa phải của Emma buông nhẹ trên vai, càng làm nổi bật bộ đồng phục màu xanh da trời.
Nghe câu trả lời của Kevin, Emma không khỏi đảo mắt.
"Bộ suốt ngày cậu chỉ biết tập luyện với đánh nhau thôi à?"
"Không hẳn, tôi chỉ nghĩ rằng các nhóm tự chọn khác sẽ chỉ tổ lãng phí thời gian thôi.
"Chà... mình không nghĩ mình có quyền nói cậu nên chọn cái gì và không nên chọn cái gì, nhưng mình khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ lưỡng hơn."
"Oke nhớ rồi."
Dừng lại, mắt Emma nheo lại. Quay lại, cô ấy nhìn lại Kevin với vẻ mặt nghiêm túc và nói.
“Không, mình không nghĩ cậu sẽ nhớ đâu…”
Nhận thấy hành vi và biểu hiện của Emma, lưng Kevin vô thức thẳng lên khi cậu ấy chăm chú lắng nghe.
"Các nhóm tự chọn có ý nghĩa sâu sắc hơn nhiều so với cậu nghĩ, đặc biệt là đối với một người tài năng như cậu."
"Nếu cậu chỉ ngẫu nhiên chọn một nhóm tự chọn và nó thuộc một phe phái nào đó, ngay cả khi cậu không có ý định gia nhập phe đó, họ vẫn sẽ coi cậu là một phần của họ. Đặc biệt hơn, một khi bạn gia nhập một phe nào đó, cậu sẽ chính thức trở thành kẻ thù của tất cả các phe chống khác."
"Hãy nhớ rằng, một khi cậu đã gia nhập một phe phái nào đó, ngay cả khi bạn không cố ý, thì cậu cũng phải chuẩn bị tinh thần để trở thành kẻ thù của phe đó."
Nghe Emma giải thích, Kevin chết lặng khi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.
"Gì mà chọn có một nhóm thôi mà căng thẳng dữ vậy?"
Dùng ngón tay chọc vào ngực Kevin, Emma nghiêm túc nhìn Kevin.
"Đúng thế, vì vậy đừng có bất cẩn tuỳ ý tham gia đại một nhóm nào đó."
Liên tục gật đầu, Kevin hứa với Emma sẽ cẩn thận khi chọn nhóm.
Thấy cô ấy quay đi, mặc dù Kevin không thể hiện ra ngoài, nhưng cậu ấy vô cùng biết ơn Emma.
Kevin biết rằng Emma đã có nhóm tự chọn của mình và chỉ đang giúp đỡ cậu ấy.
Dù mới quen nhau khoảng ba tuần, nhưng Kevin đã coi Emma là một người bạn tốt.
Họ gặp nhau lần đầu khi bước vào ký túc xá của họ.
Đó cũng là lúc cậu gặp Jin, Amanda và Melissa.
Vì ở cùng tòa nhà nên họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tương tác với nhau, và từ đó họ cũng đã trở nên thân thiết với nhau.
Chà, ban đầu thì có một vài thăng trầm khi Jin thể hiện sự thù địch rõ ràng với Kevin.
Nhìn lại những sự kiện trước đó, Kevin có linh cảm rằng nó có liên quan đến Melissa, vì sự thù địch của Jin sẽ tăng cao bất cứ khi nào cậu tương tác với cô ấy, nhưng cậu không muốn tọc mạch quá sâu.
Vì vậy, vì Jin, bầu không khí trong ký túc xá khá căng thẳng. Nhưng may mắn thay, nhờ có Emma, người luốn hòa đồng với mọi người, nên bầu không khí khó xử đã tan biến và mọi người đã hòa thuận với nhau.
Có thể nói Emma là chìa khóa gắn kết mọi người trong ký túc xá.
Nếu không có cô ấy, ai biết được liệu Kevin có buồn nói chuyện với Jin hay không.
"Này, này, có nghe không đó?"
Kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ là hình bóng của Emma, người đã dừng bước và đang bĩu môi khó chịu nhìn cậu.
'Dễ thương thật.'
Kevin nghĩ khi cố nén cười trước vẻ mặt của cô.
"Mình cảm thấy như cậu đang nghĩ về điều gì đó sẽ khiến mình vô cùng khó chịu .."
"!"
Kevin mở to mắt, quay đầu sang một bên giả vờ như không nghe thấy gì.
"A! Nói trúng tim đen rồi đúng hông!"
"Hả? Gì? Ai biết gì đâu?"
Bề ngoài thì tĩnh lặng, nhưng bên trong Kevin cảm thấy như một cơn bão tố.
'Làm thế quái nào mà cô ấy có thể đọc được suy nghĩ của mình? Đây có phải là thứ mà người ta gọi là trực giác của phụ nữ không nhỉ? Đáng sợ thật...'
Nheo mắt và xem xét kỹ lưỡng Kevin, người đã cố gắng hết sức để duy trì bộ mặt lạnh của mình, Emma lắc đầu và mở một cánh cửa lớn dẫn ra bên ngoài.
"Thôi bỏ qua lần này thôi đó... bây giờ thì theo mình."
Được Emma dẫn đi, Kevin ra khỏi tòa nhà và đi dạo quanh khuôn viên học viện.
"Wow, nơi này đông đúc và nhộn nhịp hơn nhiều so với tôi mong đợi."
Một biển học viên tràn ngập khuôn viên trường.
Một số đang nhàn nhã đi dạo quanh khuôn viên trường với bạn bè, một số khác thì ngồi trong những tán cây xanh xung quanh khuôn viên, và những người khác đang điên cuồng lao về phía các gian hàng trong hội chợ tự chọn.
"Chính xác thì chúng ta đang đi đâu thế?"
"Khu B".
Dừng lại một chút, đôi mắt của Kevin mở to một chút.
"Khu B? Đó không phải là khu giáo sư sao?"
"Chính xác là vì đó là khu vực của giáo sư, nên hội chợ tự chọn sẽ diễn ra ở đó".
Chết lặng trước câu trả lời của cô, Kevin bối rối nhìn Emma.
"Là sao?"
Đảo mắt, Emma tiếp tục đi về phía trước mặc kệ Kevin đang thẫn thờ nhìn cô.
Cuối cùng, sau khi thấy Kevin vẫn chưa hiểu, Emma thở dài và nói
"Không phải mình vừa đề cập đến ý nghĩa ẩn sau những nhóm tự chọn sao?"
Gật đầu, Kevin trả lời, "Đúng, nhưng điều đó có liên quan gì đến việc hội chợ ở khu B?"
"Bởi vì các giáo sư cũng là một phần của phe phái đó..."
Dừng bước, Kevin dành một chút thời gian để xử lý những gì Emma đã nói.
Nếu những gì Emma đã nói là đúng, thì việc chọn một nhóm tự chọn sẽ là một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều so với cậu ta tưởng.
Nếu ngay cả các giáo sư cũng đang thao túng hội chợ tự chọn, thì điều đó có nghĩa là 'chính trị ngầm' trong học viện có gốc rễ sâu xa hơn cậu ta tưởng.
"Mặc dù về lý mà nói, thì các giáo sư không phải là thành viên chính thức của một phe phái nào đó, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thể gián tiếp giúp đỡ phe đó."
"Nếu họ muốn, họ có thể buộc sinh viên tham gia phe của họ bằng cách lạm dụng quyền lực và khiến cuộc sống của các sinh viên đó trở nên khó khăn hơn."
Thấy nước da của Kevin ngày càng nhợt nhạt hơn, Emma nhận ra sai lầm của mình và cố gắng động viên cậu.
"À… nhưng cậu không cần lo lắng về điều đó đâu."
"Mặc dù cậu cực kỳ nổi tiếng, nhưng họ sẽ không bất cẩn ép buộc cậu tham gia một phe phái nào đâu, vì bạn được trường bảo vệ mà."
"Hơn nữa cậu có mình, Amanda, Melissa và cái gã cục súc kia bảo vệ cậu nữa mà."
"Không có giáo sư nào dám gây sự với cậu với sự hỗ trợ của chúng mình đâu..."
Nhìn cách cô ấy điên cuồng viện cớ để khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn, Kevin cảm thấy ấm áp hơn.
Vì phần lớn cuộc đời sống trong cô độc, việc có bạn bè hỗ trợ và giúp đỡ trong những lúc khó khăn là một cảm giác hoàn toàn mới lạ đối với cậu ta.
Một cảm giác cũng không đến nỗi tệ.
"Cảm ơn nhé..."
"Cảm ơn gì?"
Sửng sốt trước thái độ kỳ lạ của Kevin, Emma lùi lại một bước.
"Đừng nói là cậu thích mình đó nhen? Xin lỗi, nhưng mình không có ý định hẹn hò gì đâu nghe."
"..."
Vừa mới nghĩ tốt xong...
"Gì, bộ mặt đó là sao đó? Mình chỉ nói đùa thôi chứ bộ! Nhưng mà, việc cậu nhìn một người đẹp như mình với khuôn mặt như thế làm mình khó chịu lắm."
"Gì mà tự tâng bốc bản thân dữ thế?"
"Không, mình chỉ nói sự thật thôiii.”
Ngẩn ngơ trước phản ứng quá nhanh của cô, Kevin chỉ biết cạn lời.
Bỏ qua Kevin, người không nói nên lời, Emma tiếp tục.
"Bỏ qua vẻ đẹp của mình đi, cậu vẫn phải cẩn thận khi tương tác với các giáo sư vì mặc dù họ không thể chạm vào cậu, nhưng cậu vẫn có thể gián tiếp làm cho cuộc sống của cậu trở nên khó khăn hơn nếu họ có ác cảm với cậu."
"ghhh...gì mà căng thẳng dữ thế?"
"Mà, giờ mới để ý, có một vài giáo sư đã có ác cảm với cậu rồi đó."
"Cái gì? Tại sao? Tôi đã làm gì?"
"Sao không? Ý mình là, cậu đột nhiên xuất hiện từ hư không và bay thẳng lên hạng nhất của trường còn gì.”
"Cậu đã làm bẽ mặt khá nhiều những người tin rằng huyết thống hoặc hậu thuẫn là thứ quan trọng nhất để trở thành người giỏi nhất."
"Chỉ riêng sự tồn tại của cậu cũng đủ để làm chướng mắt họ rồi, nên tất nhiên là họ đã có ác cảm với cậu."
Phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, Kevin không thể không nguyền rủa chính bản thân.
Lý do duy nhất khiến cậu ấy cố gắng hết sức làm bài kiểm tra đầu vào là vì cậu ấy không hề biết rằng mình mạnh đến vậy.
Sống tách biệt khỏi xã hội kể từ cái chết của cha mẹ mình, cậu không biết rằng với những kỹ năng mà cậu đã phát triển nhờ hệ thống là quá bá đạo, khiến cậu được coi là một trong những người giỏi nhất trong thế hệ này.
Cậu ấy tưởng những đứa trẻ giàu có được tiếp cận với các cơ sở vật chất cao cấp nhất chắc chắn sẽ mạnh hơn cậu ấy.
Nhưng cậu ta đã đánh giá quá thấp hệ thống.
Nó không chỉ cung cấp cho Kevin chế độ luyện tập tốt nhất, mà còn thưởng cho cậu toàn kỹ năng đỉnh cao, tăng chỉ số của cậu lên khi hoàn thành mỗi nhiệm vụ.
Vào thời điểm Lock tuyển sinh, cậu ấy đã trở thành một thần đồng mới mẻ.
Nếu cậu ấy biết sự thật này, cậu ấy đã không cố đến vậy khi làm bài kiểm tra đầu vào.
Kể từ khi đến Lock, Kevin đã trải qua nhiều tình huống khó chịu khi cấp bậc của cậu ấy đã thu hút quá nhiều sự chú ý không mong muốn.
Phải chi cậu biết trước việc này...
Thấy Kevin đau khổ Emma động lòng, quyết định chuyển chủ đề khác.
"Trời nay đẹp quá ha?"
"...Hả?"
"Những đám mây chắc mịn dữ lắm ha..."
"Cậu ổn chứ?"
"Chưa bao giờ tốt hơn, còn cậu thì sao?"
"Còn tôi thì sao? Tôi lo cho cậu hơn thì có."
"Bình thường rồi đó hả?"
Cuối cùng cũng nhận ra ý định của Emma, Kevin đỏ mặt xấu hổ khi cảm ơn cô.
"Ah cảm ơn."
"Không có vấn đề gì, chỉ là đừng nghĩ nhiều về tất cả những thứ phiền phức đó. Tệ nhất là cậu sẽ gặp một số rắc rối nhỏ, có thể cậu chưa nhận ra điều đó, nhưng xếp hạng 1 vừa là gánh nặng, và cũng vừa là lá chắn đấy."
"Có nó, cậu không cần lo lắng có người công khai làm chuyện xấu với cậu, và cậu vẫn sẽ luôn được học viện bảo vệ."
"Cấp một không chỉ là một danh hiệu, mà nó là đại diện cho hy vọng...một ánh sáng chiếu xuống thế giới bị chúa ruồng bỏ này, và hướng chúng ta đến tự do thực sự..."
Nhìn thẳng vào mắt Kevin, Emma đấm nhẹ vào vai cậu và nở một nụ cười rạng rỡ.
"Vì vậy, thay vì lo lắng, hãy tự hào về những gì cậu đã đạt được, và đấm nát bất cứ thứ gì dám cản trở con đường thành công của cậu đi nhé.”
#Darkie
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.