The Author's Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả
Chương 39: Tự Chọn [5]
Entrail_JI
16/12/2022
Bên trong một căn phòng lớn được trang trí bằng màu hồng, có một chiếc giường cỡ lớn ở giữa, và một cô gái trẻ tuyệt đẹp với mái tóc nâu ngắn xõa tung trên gối. Cô hiện đang nằm dưới một tấm chăn mỏng không che khuất được những đường nét sắc nét tuyệt trần trên cơ thể.
Ngồi bên cạnh cô, là một người đàn ông cao lớn với mái tóc cùng màu, lo lắng nhìn cô gái trẻ đang nằm trên giường. Làn da không tì vết của cô ấy hiện đang nhợt nhạt, và nếu không phải vì hơi thở của cô ấy ổn định dần thì rất dễ dàng nhầm cô ấy là một bệnh nhân sắp chết.
"…Ưm."
Đúng lúc đó, Emma mở mắt ra. Oliver Roshfield, cha của Emma nhận thấy đôi mắt của Emma mở ra và ngay lập tức truyền gọi bác sĩ.
"Dậy rồi hả con. Con cảm thấy sao rồi?"
"…ổn."
Emma ngồi dậy trên giường và mỉm cười cay đắng trước vẻ mặt lo lắng của cha cô. Ngay sau đó, một bác sĩ chạy vào để kiểm tra mạch cho cô, nhưng Emma đã đẩy ông ta ra với một nụ cười.
"Không sao đâu cha. Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu mà..."
"Có thật không?"
"Tất nhiên rồi. Trông con yếu lắm hay gì? Hơn nữa, chẳng phải bác sĩ đã xác nhận rằng con vẫn ổn sao?"
"Đ-Đúng thật là vậy."
Nghe Emma nhắc đến mình, bác sĩ khẽ rùng mình và vội vàng gật đầu. Oliver Roshfield là một nhân vật quyền lực với rất nhiều danh hiệu. ‘Hoả Vương Oliver Roshfield' xếp thứ 89 trong bảng xếp hạng anh hùng, thị trưởng thành phố Ashton và Phó giám đốc của hiệp hội liên mình. Danh hiệu này đáng sợ hơn danh hiệu khác. Bác sĩ biết rằng, nếu lỡ gây khó dễ cho người đàn ông này sẽ chỉ khiến cuộc sống của ông trở nên khó khăn hơn.
Nhìn con gái của mình vài lần nữa, Oliver cuối cùng cũng hài lòng và ra hiệu cho bác sĩ rời đi.
"…Con bé có vẻ ổn, vì vậy anh có thể đi được rồi."
"Vâng thưa ngài."
Bác sĩ không chần chừ vội chạy ra khỏi phòng. Nhìn cánh cửa đang đóng, Emma nói ngắn gọn.
"…Cha."
"Hửm?"
Oliver Roshfield đáp lại với giọng nhẹ nhàng.
"Về nhà Parker..."
Trước khi Emma có thể nói xong, nhiệt độ trong phòng tăng lên đáng kể.
"…Cha?"
Nhận thấy những thay đổi xảy ra xung quanh mình, Emma nhanh chóng cố gắng ngăn cản cha mình.
"Cha, thôi mà!"
Đặt tay lên má cha, Emma cố gắng hết sức để cha bình tĩnh lại.
Mặc dù là một trong những người mạnh nhất trong lãnh thổ loài người, Oliver Roshfield có một điểm yếu chết người. Con gái ông.
Kể từ khi vợ ông qua đời cách đây 8 năm, kỷ vật duy nhất ông có về người vợ quá cố là cô con gái Emma. Dù bận rộn với công việc thế nào đi nữa, nhưng ông luôn đảm bảo dành đủ thời gian để ở bên con gái. Ông ấy yêu con gái của mình rất nhiều.
Nhìn thấy con gái mình trong tình trạng này, cơn thịnh nộ lấn át tâm trí Oliver khi ông không khỏi cảm thấy nhói đau trong tim.
[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ DTRUYEN ĐỂ ỦNG HỘ ASURA TEAM]
Chỉ sau khi cảm nhận được bàn tay mềm mại ấm áp của con gái mình, cơn thịnh nộ của ông mới bắt đầu có dấu hiệu lắng xuống.
"...Cha, làm ơn dừng lại đi mà cha."
"huuuu..."
Thở ra một hơi dài, nhiệt độ trong phòng trở lại bình thường và Oliver cười cay đắng với con gái mình.
Chỉ có con bé mới có thể ngăn ông nổi cơn thịnh nộ cùng trời.
Cuối cùng cũng khiến cha cô bình tĩnh lại, Emma mỉm cười nhẹ nhõm và ngả lưng xuống giường.
"Con yêu, con có chắc là con vẫn ổn chứ?"
"...con không sao, con chỉ cần nghỉ ngơi chút thôi."
"Được rồi, đừng thúc ép bản thân mình quá nhé."
Đặt Emma vào trong chăn, Oliver đứng dậy và chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay khi ông chuẩn bị rời đi, ông cảm thấy một cú giật nhẹ ở mép quần.
"Cha, cha vẫn chưa trả lời câu hỏi trước của con."
"Haizz...Emma chuyện này nghiêm trọng hơn con nghĩ đấy."
Nhẹ nhàng ngồi xuống giường bên cạnh Emma, Oliver từ từ xoa đầu cô.
"Ý cha là sao?"
"Gia đình Parkers đã để mắt đến tài sản và tài nguyên của chúng ta từ lâu rồi."
"Nếu như trước đây bọn họ vì địa vị của ta mà miễn cưỡng cúi đầu, nhưng giờ, khi biết ta sẽ vì chuyện mà trả thù, bọn họ sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đối phó với chúng ta đâu."
Khẽ khựng lại, Oliver nắm chặt bàn tay mềm mại của con gái và nói.
"...vì vậy con yêu, hãy nghỉ ngơi thật tốt và trở lại học viện khi con đã hồi phục hoàn toàn. Học viện là nơi an toàn nhất cho con vào lúc này."
Nhíu mày một chút, Emma nhìn cha mình. Đôi mắt chứa đựng tình yêu vô bờ bến của ông nhìn cô đầy lo lắng. Nhìn thấy tình yếu ấm áp này tràn ngập trong lòng, cô cảm nhận được ông lo lắng cho mình biết bao nhiêu.
Siết chặt bàn tay to lớn của bố, Emma bớt cau mày và gật đầu.
"Con hiểu rồi."
Mỉm cười dịu dàng, Oliver hôn nhẹ lên má Emma rồi rời khỏi phòng.
Ngay khi Oliver rời khỏi phòng, phong thái dịu dàng của ông đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và thờ ơ.
"...Norman."
"Vâng chủ nhân."
Quay đầu về phía Norman đang kiên nhẫn đứng ngoài phòng Emma, Oliver lập tức ra lệnh.
"Hãy bắt đầu thanh lý tất cả những tài sản không cần thiết của chúng ta đi—Tôi muốn thu được một tỷ vào cuối tuần."
"Như ngài mong muốn."
[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ DTRUYEN ĐỂ ỦNG HỘ ASURA TEAM]
Cúi đầu xuống, Norman cười nhẹ và rời đi, để lại Oliver đứng ngoài cửa phòng Emma.
Đã quen biết chủ nhân của mình một thời gian dài, Norman biết chính xác về kế hoạch của ông. Thông thường, ông sẽ phản đối điều đó, vì hậu quả từ một cuộc chiến tranh với một gia đình vị thế cao là rất tàn khốc... nhưng nghĩ lại những gì đã xảy ra với Emma, đôi mắt ông nheo lại và bước chân dần nhanh hơn.
‘Con bé chính là “vảy rồng ngược” của nhà Roshfield.' (Darkie: tương truyền, mỗi con rồng khi sinh ra sẽ có một cái vảy mọc ngược, và sẽ không bao giờ thay vảy đó. Có nhiều người cho rằng nó mọc dưới cổ rồng, nơi máu rồng hội tụ nên đó được xem là điểm yếu chí mạng của con rồng. Và bất kỳ ai dám đụng vào vảy rồng ngược đều sẽ hứng chịu cơn thịnh nộ của con rồng).
Thấy Norman rời đi, Oliver thở dài nhìn phòng con gái.
Khẽ vuốt ve cánh cửa phòng Emma, Oliver quay lại và nói thầm.
"...Nếu mình không cho đám nhà Parkers lụi tàn thì mình chẳng phải là Oliver Roshfield!"
Tuy rằng thanh âm của ông trầm thấp, nhưng bên trong ẩn chứa một sự phẫn nộ sùng sục.
===
Gấp sách lại, tôi khẽ thở dài.
...Có vẻ như mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn hơn từ giờ trở đi.
Rất nhiều điều đã xảy ra kể từ trải nghiệm cận tử của tôi. Trong khoảng một tuần nữa, Thobias Church sẽ bị ám sát.
Kể từ khoảnh khắc sinh tử trong ngục tối, tôi đã tăng thời gian luyện tập của mình từ năm giờ một ngày lên chín giờ một ngày. Bất cứ khi nào tôi có thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ tập luyện. Chỉ sau khi tôi suýt chết, tôi mới nhận ra rằng cuộc sống quá đỗi mong manh. Chỉ một khoảnh khắc thôi và tôi có thể bỏ mạng. Chỉ khi tôi mạnh mẽ hơn thì tôi mới có thể sống sót được.
Tôi không hề hay biết rằng, cách nhìn của tôi về cuộc sống đã dần bắt đầu thay đổi. Tôi từng nghĩ rằng tất cả những gì tôi phải làm là luyện tập và từ từ theo mạch truyện.
Quá ngây thơ.
Chỉ cần đi theo nhân vật chính và che chở cho họ nếu cốt truyện thay đổi. Đó là tham vọng của tôi. Không có gì khác cả.
...nhưng càng ở lại thế giới này, tôi càng nhận ra rằng thế giới này có nhiều thứ hơn chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Con người, quan cảnh đẹp, giáo sư, bạn cùng lớp... mọi thứ xung quanh tôi đều có thật. Đây không còn là một cuốn tiểu thuyết nữa, và tôi không có cơ hội thứ hai.
Nếu tôi học được điều gì đó kể từ khi tái sinh trong cuốn tiểu thuyết của chính mình, thì đó là tôi cần sức mạnh...
Nếu tôi có sức mạnh, tôi không cần phải quá lo lắng về mạch truyện bị thay đổi.
...không, nếu tôi mạnh hơn, thì không gì có thể ngăn cản tôi đạt được điều mình muốn.
Dù là nhân vật chính, hiệp hội, quỷ vương… nếu tôi mạnh mẽ hơn thì không ai có thể ngăn cản tôi sống cuộc sống mà tôi mong muốn.
Mặc dù tôi vẫn không có ý định can thiệp vào cốt truyện chính, nhưng tham vọng trước đây của tôi về việc chỉ quan sát các nhân vật chính đã không biến mất. Tôi cần nghĩ về bản thân mình hơn nữa.
Tôi có muốn trải qua một trải nghiệm cận tử nữa không?
Không, đếu điên. Cảm giác mạng sống mình bị lôi ra đùa giỡn không phải là điều tôi muốn trải qua một lần nữa.
...tôi không còn muốn bị trói buộc xiềng xích bởi người khác nữa.
Tôi chọn ở ẩn vào lúc này để có thể xây dựng quyền lực mà không vướng vào bất kỳ xung đột không cần thiết khác, nhưng ngày mà tôi quyết định phơi bày sức mạnh của mình với thế giới, thì đó sẽ là ngày mà lũ quỷ sẽ rúng sợ khi chỉ nghe nhắc đến tên tôi...Ren Dover!
...và để đạt được điều này, tôi quyết định loại bỏ mọi phiền nhiễu xung quanh mình. Ngay sau đó tôi bắt đầu tập luyện như điên. Mỗi ngày tôi dậy sớm, đến phòng tập thể dục, tham gia các lớp học, ăn uống, đến phòng tập thể dục và lặp đi lặp lại.
Tuy nhiên, một điều trở nên khó chịu là phòng tập thể dục đã bắt đầu trở nên chật chội hơn. Hơn nữa, bầu không khí trong phòng tập thể dục có gì đó không ổn...
Khoảng hai tuần đã trôi qua kể từ các sự kiện của hội chợ tự chọn, và có một bầu không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ học viện, khi các học sinh năm nhất, năm hai và năm ba bắt đầu để mắt đến nhau. Chắc chắn là Fabian gây ra, vì anh ta đã thuê người để bắt đầu xung đột với những học sinh năm đầu tiên.
Trong tuần đầu tiên, mọi thứ không đến nỗi tệ, vì chỉ xảy ra mâu thuẫn nhỏ. Tuy nhiên, bước sang tuần thứ hai, mâu thuẫn bắt đầu leo thang lên một cấp độ hoàn toàn mới.
Mọi chuyện bắt đầu khi một học sinh năm hai đánh một học sinh năm nhất vì va phải anh ta. Ngay sau đó, một số học sinh năm nhất tức giận đã tự mình tìm người chịu trách nhiệm về vụ việc đó.
Một ngày sau khi năm nhất nhập viện, ba năm hai bị thương nặng được đưa vào bệnh viện, trong đó người năm nhất là người bị thương nặng nhất.
Sau đó, các cuộc xung đột bắt đầu leo thang ngày càng nhiều.
Mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức các giáo viên không thể nhắm mắt làm ngơ trước tình hình và tuyên bố rằng bất cứ ai bị bắt quả tang đang đánh nhau trong học viện sẽ bị đuổi học. Không ngoại lệ. Không phân biệt cấp bậc hay hoàn cảnh gia đình.
Nhờ thông báo này, xung đột trong học viện đã lắng xuống.
...Keyword ở đây là “trong”.
Nghĩa là một khi bước ra ngoài ranh giới của học viện, thân ai nấy lo.
May mắn thay cho tôi, tôi thực sự không có gì để làm bên ngoài học viện nên tôi hầu như không bị ảnh hưởng bởi toàn bộ cuộc xung đột này. Hơn nữa, vì thứ hạng của tôi thấp nên tôi bị xem như một thứ rác rưởi bất kể là năm đầu hay năm cuối.
Không hề bị phân biệt đối xử chút nào hết...
Một điều quan trọng khác đã xảy ra là nhà Parkers và nhà Roshfield cuối cùng đã bắt đầu công khai chống lại nhau.
Giá cổ phiếu của mỗi công ty dao động hàng ngày khi các doanh nghiệp thuộc sở hữu của cả hai bên bắt đầu tuyên bố phá sản.
Hỗn loạn kinh khủng.
Xung đột bắt đầu leo thang và sẽ sớm lan đến tận học viện...
ahhh
Chẳng biết sao đâu. Bầu không khí xung quanh học viện căng thẳng đến mức nó bắt đầu ảnh hưởng đến quá trình luyện tập của tôi rồi. May mắn thay, vì bản tính ít nói của tôi, tôi vẫn còn ổn ... cho đến bây giờ.
-Click!
Đóng cửa ký túc xá của mình, tôi đi về phía nhóm {Khám phá ẩm thực} tự chọn của mình
Yup, đúng như cái tên, nhóm tự chọn tôi chọn là nhóm tập trung chính vào thức ăn.
Nhưng đừng hiểu lầm tôi, đây không phải là lựa chọn đầu tiên của tôi, trên thực tế, nó có lẽ là lựa chọn cuối cùng của tôi.
...nhưng vì tất cả những mâu thuẫn trong học viện, nên các học sinh cuối cấp sẽ từ chối những năm đầu tiên, cộng với việc nhiều lần bị từ chối do thứ hạng của mình, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đăng ký vào nhóm tự chọn này. Một nhóm tự chọn chủ yếu tập trung vào thức ăn...ừm, nó không đơn giản như vậy thế, nhưng thôi kệ.
Điều khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn là nhóm tự chọn này lại là nhóm tự chọn mà Amanda đã chọn.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, cuối cùng tôi lại vào cùng nhóm tự chọn với một trong những nhân vật chính mà tôi muốn tránh xa.
...Tại thời điểm này, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu kế hoạch ở ẩn của tôi có thực hiện được hay không khi tôi liên tục bị đặt vào những tình huống mà tôi sẽ phải tương tác với dàn nhân vật chính, hoặc chiến đấu với những tên trùm chỉ xuất hiện giữa tiểu thuyết.
Nghiêm túc luôn á, thế giới này bị cái quái gì vậy?
Tôi thực sự đã trải qua nhiều khó khăn hơn các nhân vật chính nữa.
#Darkie
Ngồi bên cạnh cô, là một người đàn ông cao lớn với mái tóc cùng màu, lo lắng nhìn cô gái trẻ đang nằm trên giường. Làn da không tì vết của cô ấy hiện đang nhợt nhạt, và nếu không phải vì hơi thở của cô ấy ổn định dần thì rất dễ dàng nhầm cô ấy là một bệnh nhân sắp chết.
"…Ưm."
Đúng lúc đó, Emma mở mắt ra. Oliver Roshfield, cha của Emma nhận thấy đôi mắt của Emma mở ra và ngay lập tức truyền gọi bác sĩ.
"Dậy rồi hả con. Con cảm thấy sao rồi?"
"…ổn."
Emma ngồi dậy trên giường và mỉm cười cay đắng trước vẻ mặt lo lắng của cha cô. Ngay sau đó, một bác sĩ chạy vào để kiểm tra mạch cho cô, nhưng Emma đã đẩy ông ta ra với một nụ cười.
"Không sao đâu cha. Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu mà..."
"Có thật không?"
"Tất nhiên rồi. Trông con yếu lắm hay gì? Hơn nữa, chẳng phải bác sĩ đã xác nhận rằng con vẫn ổn sao?"
"Đ-Đúng thật là vậy."
Nghe Emma nhắc đến mình, bác sĩ khẽ rùng mình và vội vàng gật đầu. Oliver Roshfield là một nhân vật quyền lực với rất nhiều danh hiệu. ‘Hoả Vương Oliver Roshfield' xếp thứ 89 trong bảng xếp hạng anh hùng, thị trưởng thành phố Ashton và Phó giám đốc của hiệp hội liên mình. Danh hiệu này đáng sợ hơn danh hiệu khác. Bác sĩ biết rằng, nếu lỡ gây khó dễ cho người đàn ông này sẽ chỉ khiến cuộc sống của ông trở nên khó khăn hơn.
Nhìn con gái của mình vài lần nữa, Oliver cuối cùng cũng hài lòng và ra hiệu cho bác sĩ rời đi.
"…Con bé có vẻ ổn, vì vậy anh có thể đi được rồi."
"Vâng thưa ngài."
Bác sĩ không chần chừ vội chạy ra khỏi phòng. Nhìn cánh cửa đang đóng, Emma nói ngắn gọn.
"…Cha."
"Hửm?"
Oliver Roshfield đáp lại với giọng nhẹ nhàng.
"Về nhà Parker..."
Trước khi Emma có thể nói xong, nhiệt độ trong phòng tăng lên đáng kể.
"…Cha?"
Nhận thấy những thay đổi xảy ra xung quanh mình, Emma nhanh chóng cố gắng ngăn cản cha mình.
"Cha, thôi mà!"
Đặt tay lên má cha, Emma cố gắng hết sức để cha bình tĩnh lại.
Mặc dù là một trong những người mạnh nhất trong lãnh thổ loài người, Oliver Roshfield có một điểm yếu chết người. Con gái ông.
Kể từ khi vợ ông qua đời cách đây 8 năm, kỷ vật duy nhất ông có về người vợ quá cố là cô con gái Emma. Dù bận rộn với công việc thế nào đi nữa, nhưng ông luôn đảm bảo dành đủ thời gian để ở bên con gái. Ông ấy yêu con gái của mình rất nhiều.
Nhìn thấy con gái mình trong tình trạng này, cơn thịnh nộ lấn át tâm trí Oliver khi ông không khỏi cảm thấy nhói đau trong tim.
[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ DTRUYEN ĐỂ ỦNG HỘ ASURA TEAM]
Chỉ sau khi cảm nhận được bàn tay mềm mại ấm áp của con gái mình, cơn thịnh nộ của ông mới bắt đầu có dấu hiệu lắng xuống.
"...Cha, làm ơn dừng lại đi mà cha."
"huuuu..."
Thở ra một hơi dài, nhiệt độ trong phòng trở lại bình thường và Oliver cười cay đắng với con gái mình.
Chỉ có con bé mới có thể ngăn ông nổi cơn thịnh nộ cùng trời.
Cuối cùng cũng khiến cha cô bình tĩnh lại, Emma mỉm cười nhẹ nhõm và ngả lưng xuống giường.
"Con yêu, con có chắc là con vẫn ổn chứ?"
"...con không sao, con chỉ cần nghỉ ngơi chút thôi."
"Được rồi, đừng thúc ép bản thân mình quá nhé."
Đặt Emma vào trong chăn, Oliver đứng dậy và chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay khi ông chuẩn bị rời đi, ông cảm thấy một cú giật nhẹ ở mép quần.
"Cha, cha vẫn chưa trả lời câu hỏi trước của con."
"Haizz...Emma chuyện này nghiêm trọng hơn con nghĩ đấy."
Nhẹ nhàng ngồi xuống giường bên cạnh Emma, Oliver từ từ xoa đầu cô.
"Ý cha là sao?"
"Gia đình Parkers đã để mắt đến tài sản và tài nguyên của chúng ta từ lâu rồi."
"Nếu như trước đây bọn họ vì địa vị của ta mà miễn cưỡng cúi đầu, nhưng giờ, khi biết ta sẽ vì chuyện mà trả thù, bọn họ sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đối phó với chúng ta đâu."
Khẽ khựng lại, Oliver nắm chặt bàn tay mềm mại của con gái và nói.
"...vì vậy con yêu, hãy nghỉ ngơi thật tốt và trở lại học viện khi con đã hồi phục hoàn toàn. Học viện là nơi an toàn nhất cho con vào lúc này."
Nhíu mày một chút, Emma nhìn cha mình. Đôi mắt chứa đựng tình yêu vô bờ bến của ông nhìn cô đầy lo lắng. Nhìn thấy tình yếu ấm áp này tràn ngập trong lòng, cô cảm nhận được ông lo lắng cho mình biết bao nhiêu.
Siết chặt bàn tay to lớn của bố, Emma bớt cau mày và gật đầu.
"Con hiểu rồi."
Mỉm cười dịu dàng, Oliver hôn nhẹ lên má Emma rồi rời khỏi phòng.
Ngay khi Oliver rời khỏi phòng, phong thái dịu dàng của ông đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và thờ ơ.
"...Norman."
"Vâng chủ nhân."
Quay đầu về phía Norman đang kiên nhẫn đứng ngoài phòng Emma, Oliver lập tức ra lệnh.
"Hãy bắt đầu thanh lý tất cả những tài sản không cần thiết của chúng ta đi—Tôi muốn thu được một tỷ vào cuối tuần."
"Như ngài mong muốn."
[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ DTRUYEN ĐỂ ỦNG HỘ ASURA TEAM]
Cúi đầu xuống, Norman cười nhẹ và rời đi, để lại Oliver đứng ngoài cửa phòng Emma.
Đã quen biết chủ nhân của mình một thời gian dài, Norman biết chính xác về kế hoạch của ông. Thông thường, ông sẽ phản đối điều đó, vì hậu quả từ một cuộc chiến tranh với một gia đình vị thế cao là rất tàn khốc... nhưng nghĩ lại những gì đã xảy ra với Emma, đôi mắt ông nheo lại và bước chân dần nhanh hơn.
‘Con bé chính là “vảy rồng ngược” của nhà Roshfield.' (Darkie: tương truyền, mỗi con rồng khi sinh ra sẽ có một cái vảy mọc ngược, và sẽ không bao giờ thay vảy đó. Có nhiều người cho rằng nó mọc dưới cổ rồng, nơi máu rồng hội tụ nên đó được xem là điểm yếu chí mạng của con rồng. Và bất kỳ ai dám đụng vào vảy rồng ngược đều sẽ hứng chịu cơn thịnh nộ của con rồng).
Thấy Norman rời đi, Oliver thở dài nhìn phòng con gái.
Khẽ vuốt ve cánh cửa phòng Emma, Oliver quay lại và nói thầm.
"...Nếu mình không cho đám nhà Parkers lụi tàn thì mình chẳng phải là Oliver Roshfield!"
Tuy rằng thanh âm của ông trầm thấp, nhưng bên trong ẩn chứa một sự phẫn nộ sùng sục.
===
Gấp sách lại, tôi khẽ thở dài.
...Có vẻ như mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn hơn từ giờ trở đi.
Rất nhiều điều đã xảy ra kể từ trải nghiệm cận tử của tôi. Trong khoảng một tuần nữa, Thobias Church sẽ bị ám sát.
Kể từ khoảnh khắc sinh tử trong ngục tối, tôi đã tăng thời gian luyện tập của mình từ năm giờ một ngày lên chín giờ một ngày. Bất cứ khi nào tôi có thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ tập luyện. Chỉ sau khi tôi suýt chết, tôi mới nhận ra rằng cuộc sống quá đỗi mong manh. Chỉ một khoảnh khắc thôi và tôi có thể bỏ mạng. Chỉ khi tôi mạnh mẽ hơn thì tôi mới có thể sống sót được.
Tôi không hề hay biết rằng, cách nhìn của tôi về cuộc sống đã dần bắt đầu thay đổi. Tôi từng nghĩ rằng tất cả những gì tôi phải làm là luyện tập và từ từ theo mạch truyện.
Quá ngây thơ.
Chỉ cần đi theo nhân vật chính và che chở cho họ nếu cốt truyện thay đổi. Đó là tham vọng của tôi. Không có gì khác cả.
...nhưng càng ở lại thế giới này, tôi càng nhận ra rằng thế giới này có nhiều thứ hơn chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Con người, quan cảnh đẹp, giáo sư, bạn cùng lớp... mọi thứ xung quanh tôi đều có thật. Đây không còn là một cuốn tiểu thuyết nữa, và tôi không có cơ hội thứ hai.
Nếu tôi học được điều gì đó kể từ khi tái sinh trong cuốn tiểu thuyết của chính mình, thì đó là tôi cần sức mạnh...
Nếu tôi có sức mạnh, tôi không cần phải quá lo lắng về mạch truyện bị thay đổi.
...không, nếu tôi mạnh hơn, thì không gì có thể ngăn cản tôi đạt được điều mình muốn.
Dù là nhân vật chính, hiệp hội, quỷ vương… nếu tôi mạnh mẽ hơn thì không ai có thể ngăn cản tôi sống cuộc sống mà tôi mong muốn.
Mặc dù tôi vẫn không có ý định can thiệp vào cốt truyện chính, nhưng tham vọng trước đây của tôi về việc chỉ quan sát các nhân vật chính đã không biến mất. Tôi cần nghĩ về bản thân mình hơn nữa.
Tôi có muốn trải qua một trải nghiệm cận tử nữa không?
Không, đếu điên. Cảm giác mạng sống mình bị lôi ra đùa giỡn không phải là điều tôi muốn trải qua một lần nữa.
...tôi không còn muốn bị trói buộc xiềng xích bởi người khác nữa.
Tôi chọn ở ẩn vào lúc này để có thể xây dựng quyền lực mà không vướng vào bất kỳ xung đột không cần thiết khác, nhưng ngày mà tôi quyết định phơi bày sức mạnh của mình với thế giới, thì đó sẽ là ngày mà lũ quỷ sẽ rúng sợ khi chỉ nghe nhắc đến tên tôi...Ren Dover!
...và để đạt được điều này, tôi quyết định loại bỏ mọi phiền nhiễu xung quanh mình. Ngay sau đó tôi bắt đầu tập luyện như điên. Mỗi ngày tôi dậy sớm, đến phòng tập thể dục, tham gia các lớp học, ăn uống, đến phòng tập thể dục và lặp đi lặp lại.
Tuy nhiên, một điều trở nên khó chịu là phòng tập thể dục đã bắt đầu trở nên chật chội hơn. Hơn nữa, bầu không khí trong phòng tập thể dục có gì đó không ổn...
Khoảng hai tuần đã trôi qua kể từ các sự kiện của hội chợ tự chọn, và có một bầu không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ học viện, khi các học sinh năm nhất, năm hai và năm ba bắt đầu để mắt đến nhau. Chắc chắn là Fabian gây ra, vì anh ta đã thuê người để bắt đầu xung đột với những học sinh năm đầu tiên.
Trong tuần đầu tiên, mọi thứ không đến nỗi tệ, vì chỉ xảy ra mâu thuẫn nhỏ. Tuy nhiên, bước sang tuần thứ hai, mâu thuẫn bắt đầu leo thang lên một cấp độ hoàn toàn mới.
Mọi chuyện bắt đầu khi một học sinh năm hai đánh một học sinh năm nhất vì va phải anh ta. Ngay sau đó, một số học sinh năm nhất tức giận đã tự mình tìm người chịu trách nhiệm về vụ việc đó.
Một ngày sau khi năm nhất nhập viện, ba năm hai bị thương nặng được đưa vào bệnh viện, trong đó người năm nhất là người bị thương nặng nhất.
Sau đó, các cuộc xung đột bắt đầu leo thang ngày càng nhiều.
Mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức các giáo viên không thể nhắm mắt làm ngơ trước tình hình và tuyên bố rằng bất cứ ai bị bắt quả tang đang đánh nhau trong học viện sẽ bị đuổi học. Không ngoại lệ. Không phân biệt cấp bậc hay hoàn cảnh gia đình.
Nhờ thông báo này, xung đột trong học viện đã lắng xuống.
...Keyword ở đây là “trong”.
Nghĩa là một khi bước ra ngoài ranh giới của học viện, thân ai nấy lo.
May mắn thay cho tôi, tôi thực sự không có gì để làm bên ngoài học viện nên tôi hầu như không bị ảnh hưởng bởi toàn bộ cuộc xung đột này. Hơn nữa, vì thứ hạng của tôi thấp nên tôi bị xem như một thứ rác rưởi bất kể là năm đầu hay năm cuối.
Không hề bị phân biệt đối xử chút nào hết...
Một điều quan trọng khác đã xảy ra là nhà Parkers và nhà Roshfield cuối cùng đã bắt đầu công khai chống lại nhau.
Giá cổ phiếu của mỗi công ty dao động hàng ngày khi các doanh nghiệp thuộc sở hữu của cả hai bên bắt đầu tuyên bố phá sản.
Hỗn loạn kinh khủng.
Xung đột bắt đầu leo thang và sẽ sớm lan đến tận học viện...
ahhh
Chẳng biết sao đâu. Bầu không khí xung quanh học viện căng thẳng đến mức nó bắt đầu ảnh hưởng đến quá trình luyện tập của tôi rồi. May mắn thay, vì bản tính ít nói của tôi, tôi vẫn còn ổn ... cho đến bây giờ.
-Click!
Đóng cửa ký túc xá của mình, tôi đi về phía nhóm {Khám phá ẩm thực} tự chọn của mình
Yup, đúng như cái tên, nhóm tự chọn tôi chọn là nhóm tập trung chính vào thức ăn.
Nhưng đừng hiểu lầm tôi, đây không phải là lựa chọn đầu tiên của tôi, trên thực tế, nó có lẽ là lựa chọn cuối cùng của tôi.
...nhưng vì tất cả những mâu thuẫn trong học viện, nên các học sinh cuối cấp sẽ từ chối những năm đầu tiên, cộng với việc nhiều lần bị từ chối do thứ hạng của mình, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đăng ký vào nhóm tự chọn này. Một nhóm tự chọn chủ yếu tập trung vào thức ăn...ừm, nó không đơn giản như vậy thế, nhưng thôi kệ.
Điều khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn là nhóm tự chọn này lại là nhóm tự chọn mà Amanda đã chọn.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, cuối cùng tôi lại vào cùng nhóm tự chọn với một trong những nhân vật chính mà tôi muốn tránh xa.
...Tại thời điểm này, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu kế hoạch ở ẩn của tôi có thực hiện được hay không khi tôi liên tục bị đặt vào những tình huống mà tôi sẽ phải tương tác với dàn nhân vật chính, hoặc chiến đấu với những tên trùm chỉ xuất hiện giữa tiểu thuyết.
Nghiêm túc luôn á, thế giới này bị cái quái gì vậy?
Tôi thực sự đã trải qua nhiều khó khăn hơn các nhân vật chính nữa.
#Darkie
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.