The Author's Pov - Góc Nhìn Của Tác Giả
Chương 43: Xung Đột Trong Học Viện [1]
Entrail_JI
16/12/2022
-Pak! -Pak! -Pak!
Bên trong một căn phòng rộng rãi, một bóng người đơn độc đang tập luyện. Cơ thể của cậu ta như tan ra và hoà vào với những cái bóng xung quanh căn phòng, thoắt ẩn thoắt hiện liên tục.
Mỗi khi cơ thể của cậu ta hiện ra từ bóng tối, nắm đấm của cậu ta sẽ vung vào bao đấm, tạo ra một vết lõm nhỏ trên bao.
Lực của mỗi cú đấm mạnh đến mức vài sóng xung kích nhỏ xuất hiện mỗi khi cậu ta tung đòn.
Nếu không phải vật liệu làm bao đấm là chất liệu độc nhất vô nhị, thì nó đã bị đập vỡ cả chục lần rồi.
"Hừ, hừ, hừ."
Dừng lại, cơ thể hoàn hảo ấy nặng nề hít lấy không khí.
Những giọt mồ hôi nhỏ giọt trên thân hình cởi trần của cậu ấy, toát lên khí chất hoang dã và nam tính.
Thân hình tuấn tú với lấy một cái bình nước và tu một ngụm lớn. Ngay sau đó cậu thở dài trong hài lòng. Sau khi uống đã khát, bóng người kiệt sức ngã xuống đất và dựa vào tường.
- Cốc!
- Cốc!
Nghe tiếng gõ cửa, cậu ta hờ hững lên tiếng.
"...vào đi."
Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra, một người vạm vỡ để tóc hớt sát cao chót vót gần 2 mét trông khá đáng sợ bước vào.
"Thiếu chủ Jin, tôi nghe thấy cậu gọi tôi."
Khẽ gật đầu, Jin từ từ đứng dậy và lấy một chiếc khăn tắm trên chiếc bàn gần đó.
Sấy khô mái tóc ướt của mình, cậu từ từ đến gần Arnold, người đang đứng thẳng lưng và thở nhẹ, thậm chí không dám phát ra âm thanh.
-Rầm!
Đến bên cạnh Arnold, Jin dùng hết sức đấm vào bụng cậu ta, khiến người Arnold khuỵu xuống và mắt cậu ta mở to.
"Guuuaah...ghhh..khhhh"
"Còn chẳng đỡ nổi một đòn tầm thường như vậy."
Nhìn Arnold một cách khinh bỉ, Jin ném chiếc khăn ướt đẫm mồ hôi vào mặt cậu ta.
"Đứng lên."
"Ou"
Ôm bụng, Arnold từ từ đứng dậy theo lệnh của Jin.
"...Không ngờ cậu lại dám dùng đến tiểu xảo bẩn thỉu như vậy để quấy rối một người thậm chí không đáng để tôi chú ý."
"N-nhưng"
"Câm miệng."
Tâm trạng của Jin đang rất tồi tệ.
Nhớ lại bóng dáng đơn độc ngồi bên phải lớp học, Jin nghiến chặt răng.
Ren. Ren Dover.
Đó là tên của học sinh đã làm hỏng tâm trạng của cậu ấy.
Trước đây, cậu ấy không thực sự chẳng bao giờ để ý đến Ren. Cậu ta chỉ biết rằng Arnold có một chút ác cảm với cậu ta ... Nhưng gần đây cậu ta nhận được một tin tức khiến cậu ta khó chịu.
Tin tức đó nói với cậu rằng Melissa đã cho phép Ren gặp cô ấy, và hơn nữa, có vẻ như họ đã nói chuyện hơn mười phút.
Ngay cả cậu ấy cũng không thể nói chuyện với Melissa lâu như vậy mặc dù họ đang sống trong cùng một ký túc xá.
Jin nói với khuôn mặt tối sầm
"Tôi sẽ nhờ Troy giải quyết hắn...ít nhất thì cậu ta có thể hoàn thành công việc này."
Nghe nhắc đến tên Troy, Arnold lập tức phản đối
"Khoan! Xin hãy cho tôi thêm thời gian."
"...Ồ?"
Nhìn thấy quyết tâm của Arnold, Jin liếc nhìn cậu ta.
"Điều gì khiến cậu nghĩ rằng cậu có thể làm được sau khi cậu đã thất bại?"
"Bởi vì Kevin là người đã ngáng đường tôi."
"...hm cũng đúng"
Vỗ vai Arnold, Jin lạnh lùng nói.
"Lần này, cậu phải chắc chắn khiến tên khốn đó trở nên khốn khổ thật sự..."
"Đúng."
Khẽ gật đầu, Arnold rời khỏi phòng huấn luyện.
-Baaaam!
-Tsshhhh
Ngay sau khi Arnold rời khỏi phòng, Jin quay lại bao đấm và đấm nó bằng tất cả sức lực của mình. Một làn sóng xung kích lớn lan khắp căn phòng và những hạt cát mịn bắt đầu rơi ra khỏi bao và một vết rách xuất hiện trên đó.
"... ngươi dám to gan tiếp cận Melissa ư!"
...
"Whew, chắc ok rồi."
Sau khi đổi xe buýt bốn lần, cuối cùng tôi cũng đến địa điểm đã định. Một tấm bảng lớn lạ mắt với dòng chữ ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi.
Bước vào quán cà phê, ngay lập tức mùi cà phê nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi. Bàn ghế gỗ trải khắp quán cà phê. Một bầu không khí thoải mái và yên tĩnh bao trùm nơi thúc đẩy tôi thư giãn cùng với bầu không khí.
Nhìn xung quanh tôi sớm tìm thấy Smallsnake
Đội chiếc mũ bóng chày màu đen và đeo khẩu trang, Smallsnake ngồi trong góc quán cà phê. Tôi có thể dễ dàng tìm thấy cậu ấy vì cậu ấy mặc đúng bộ đồ mà cậu ấy thường mặc mỗi khi gặp Kevin.
Để ý điều đó, tôi đi gọi một ly cà phê sữa đá.
Sau khi thanh toán và nhận ly latté của mình, tôi đi đến chỗ Smallsnake.
Chúng tôi đã đồng ý trước rằng cả hai chúng tôi phải gọi một ly latte trước để đảm bảo rằng chúng tôi đã chọn đúng người. Vì khuôn mặt của chúng tôi đã bị che nên đây là phương pháp dễ nhất.
"Yooo."
Thoải mái ngồi trên chiếc ghế sofa màu xanh lá cây trước mặt Smallsnake, tôi đặt cốc cà phê xuống và gác tay lên thành ghế sofa.
Thấy tôi ngồi xuống, Smallsnake đặt ly xuống nhìn tôi lạ lùng.
"...cậu có đeo khẩu trang không?"
"Không."
Nghe câu trả lời thẳng thắn của tôi, Smallsnake thở dài và lắc đầu.
"Bộ cậu không sợ tôi sẽ bán đứng cậu và chiếm tất cả số tiền cậu kiếm được sao?"
"Không, tôi có con mắt nhìn người rất tốt, và bản năng của tôi mách bảo rằng cậu không phải là người sẽ bán đứng tôi chỉ vì những lợi ích nhỏ nhặt."
Chà, cũng không sai khi nói rằng tôi có con mắt nhìn người tốt. Biết rất rõ về cốt truyện tiểu thuyết của mình, tôi biết chính xác cậu ấy là người như thế nào... chỉ là, cậu ấy không cần biết phần này.
"Tôi sẽ không gọi đó là những lợi ích nhỏ đâu,... cậu kỳ lạ vãi."
Cười nhẹ, Smallsnake lắc đầu, từ từ cởi mũ cùng khẩu trang.
"Nếu như cậu nguyện ý tin tưởng tôi như vậy, thì tôi cũng sẽ đáp lễ."
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của cậu ta đã lộ ra. Cậu ta có mái tóc đen ngắn, đôi mắt xanh sâu thẳm và khuôn mặt trông khá trẻ con. Tuy nhiên, bất chấp nét mặt trẻ con của mình, cách cư xử của cậu ta không hề trẻ con. Trông cậu cứ như đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc đời. Một người đã sống sót nhiều năm ở những nơi không ai dám tưởng tượng đến trên trái đất...
"Tôi rất vui vì tôi đã có được sự tin tưởng của cậu ... vậy cậu gọi tôi đến đây để làm gì?"
[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ DTRUYEN ĐỂ ỦNG HỘ TEAM DỊCH]
Nhấp một ngụm latte, tôi đi thẳng vào vấn đề.
Nhìn xung quanh, Smallsnake nghiêng người về phía trước và thì thầm.
"...Một bên thứ ba đang tìm kiếm dấu vết của tôi."
"Là cơ quan chức năng ư?"
"Không, tôi đã rất cẩn thận, và mặc dù đúng là cơ quan nhà nước thực sự đang cố gắng truy tìm dấu vết của tôi, nhưng họ không quyết liệt như bên kia."
"ừm."
Ngả lưng vào ghế sofa, tôi trầm ngâm một lúc trước khi nói.
"Là tập đoàn WV ư?"
"Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi không có bằng chứng cụ thể."
"Không, chính là họ."
"...sao cậu lại chắc vậy?"
"Chà, bởi vì họ là những người đã ra lệnh thủ tiêu Church Thobias."
"HẢ!?"
Đột ngột đứng dậy, Smallsnake cất giọng và nhìn tôi với vẻ hoài nghi.
"Ừ, bình tĩnh đã,"
Thấy mọi người đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, tôi khẽ thở dài và mời cậu ấy ngồi xuống.
"...cậu, làm sao cậu biết điều đó?"
"Thư giãn đi, tôi không có dính líu gì đến họ đâu, nếu đó là những gì cậu nghĩ".
Nhấp một ngụm cà phê sữa, tôi nhìn chằm chằm vào Smallsnake đang ngồi thẳng và háo hức chờ tôi nói tiếp.
"Nếu cậu muốn biết làm thế nào tôi có được thông tin, thì tôi xin lỗi nhưng đó là bí mật".
Ngay cả khi tôi muốn nói với cậu ấy ai đã nói với tôi, tôi không thể. Tôi không thể giải thích với cậu ấy rằng cậu ấy chỉ là một nhân vật phụ trong thế giới mà tôi đã tạo ra.
Hơi thất vọng, smallsnake nói.
"Không, tôi hiểu rồi, nhưng những gì cậu nói là thật sao?"
"100%".
Vì tôi là người đã viết về sự kiện này nên rõ ràng tôi biết ai đã làm việc đó. WV, công ty lớn thứ hai đã thuê Silent Creeper ám sát Church Thobias. Lý do tại sao hắn ta có thể giết ông ta mà không để lại bất kỳ dấu vết nào là vì họ có tay trong ở trong tập đoàn CB, và họ đã sử dụng tay trong đó để giúp Silent creeper giết Church Thobias.
Lý do tại sao họ loại bỏ ông ta rất rõ ràng...họ muốn trở thành số một. Bị lu mờ kể từ thành lập, cấp trên đã quyết định rằng họ đã chịu đủ rồi. Vì không thể đánh bại tập đoàn kia một cách hợp pháp, họ đã dùng đến cách giết nhà nghiên cứu giỏi nhất của đối thủ.
"...cậu định làm gì với thông tin này?"
"Không gì cả."
"Hở?"
Cao giọng, Smallsnake nhìn tôi như thể nó đang nhìn một thằng ngố.
Ý tôi là, ai sẽ không muốn tận dụng mẩu tin tức này để kiếm nhiều tiền hơn? Nếu tôi có thể chứng minh rằng WV đứng sau cái chết của Thobias Church thì cổ phiếu của WV sẽ giảm mạnh. Hơn nữa, với số tiền mới kiếm được của tôi, số tiền mà tôi sẽ kiếm được sẽ rất đáng sợ.
"...đầu tiên và quan trọng nhất, tôi không có bất kỳ bằng chứng nào cả. Ngay cả khi tôi biết rằng WV đứng đằng sau vụ việc, tôi cũng không thể làm gì được, vì tôi không thể chứng minh được gì hết."
"Đúng".
"Thứ hai, nếu chúng ta công bố tin tức về những gì đã xảy ra thì thị trường dược phẩm sẽ hoàn toàn sụp đổ, dẫn đến giá thần dược tăng chóng mặt."
Gật đầu, smallsnake suy nghĩ một chút và đồng ý với những gì tôi đã nói.
Ngay cả khi chúng ta có thể công bố tin tức và chứng minh rằng tập đoàn dược phẩm WV có tội, thì điều đó sẽ gây ra sự hỗn loạn trong ngành dẫn đến giá thuốc tăng vọt. Nói một cách đơn giản, không ai muốn điều đó cả. Tôi sẽ chẳng thu được gì từ việc đó, và rất có thể, việc phải tương tác với Melissa một lần nữa để đàm phán giá các thần dược khiến tôi rùng mình.
"...được rồi, vậy tốt hơn là tôi nên rời đi thôi. Vì tôi biết họ là ai rồi, nên tôi không cần phải lo lắng về việc bị phát hiện nữa."
[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ DTRUYEN ĐỂ ỦNG HỘ TEAM DỊCH]
"Được rồi"
Đứng dậy, tôi cầm ly latte đã cạn còn một nửa và rời quán cà phê với Smallsnake. Chẳng mấy chốc chúng tôi đường ai nấy đi.
Kiểm tra đồng hồ và thấy rằng mình vẫn còn khá nhiều thời gian rảnh, tôi quyết định đi loanh quanh xem có thứ gì hay ho không.
Mặc dù đường phố không đông đúc, nhưng tôi có thể thấy mọi người ra vào các cửa hàng ở khắp mọi nơi. Có một con đường duy nhất cho ô tô chạy qua và bên phải và bên trái đường có các cửa hàng tràn ngập đường phố.
Những bảng quảng cáo lớn với nhiều trai tài gái sắc quảng cáo các sản phẩm khác nhau khắp nơi. Nước hoa, đồ chơi, quần áo, bất kỳ thứ gì, họ có tất cả.
"...hửm?"
Dừng lại, tôi nhìn vào một bảng hiệu huỳnh quang lớn.
"Cửa hàng đồ cổ? Không biết ở đây có gì thú vị không nhỉ."
-Dling! -Dling!
Mở cửa ra, tiếng chuông cửa nhẹ nhàng vang lên. Ngay lập tức, một mùi gỗ nặng nề xộc vào mũi khiến tôi nhớ đến ngôi nhà của ông bà ở thế giới trước. Nó có mùi gỗ sồi.
"Xin chào."
Chào tôi là một ông già với bộ râu bạc phơ và mái tóc bạc trắng. Gật đầu về phía ông ấy, tôi nhìn quanh.
Ngay lập tức sự quan tâm của tôi đã được khơi dậy. Mọi thứ ở đây đều là những thứ mà tôi đã từng sử dụng trên trái đất.
Vì đây là năm 2055, mọi thứ đều hiện đại và tân tiến hơn nhiều so với những thứ tôi đã từng sử dụng trên trái đất, nghĩa là những gì tôi từng sử dụng lúc đó giò được coi là đồ cổ xưa trong thời đại ngày nay. Ở góc phòng, tôi có thể thấy tạp chí và báo, đồ điều khiển và những thứ khác mà tôi đã từng sử dụng.
Nhìn thấy tất cả những thứ này xung quanh căn phòng khiến tôi cảm thấy một chút hoài niệm.
"Ồ!"
Khi tôi đang nhìn xung quanh, một món đồ nào đó ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi. Nhặt nó lên, một nụ cười rộng xuất hiện trên khuôn mặt tôi
"Một lựa chọn tuyệt vời! Một trong những sở thích cá nhân của mình."
Xuất hiện phía sau tôi, người chủ cửa hàng vuốt râu vài lần khi nhìn món đồ trên tay tôi.
"Cái này bao nhiêu?"
"Mhh...vì công ty sản xuất thiết bị đó không còn nữa, nên ta cho rằng 500U."
"500U?"
Nhìn chiếc Mp3 trên tay, trên mặt tôi hiện lên vẻ khó hiểu. Ý tôi là, trả 500U cho một bản Mp3 trong thời đại ngày nay không phải là điều mà người bình thường sẽ làm... nhưng tôi không thể chống lại sự cám dỗ.
Nó rất đặc biệt, vì tôi nhận thấy rằng nó đi kèm với tai nghe có dây riêng.
Đúng rồi. Tai nghe có dây.
Trước khi tôi tái sinh, thế giới của tôi đã bắt đầu chuyển từ tai nghe có dây sang tai nghe không dây. Thành thật mà nói, trước đây tôi đã thử tai nghe không dây nhưng tôi không thích cho lắm.
Vì tôi thích nghe nhạc để giết thời gian, nên tôi đã mua một số tai nghe không dây ở thế giới này, nhưng nó khác lắm...
"Được, tôi sẽ mua nó."
"Lựa chọn tuyệt vời."
Mỉm cười thật tươi, người bán hàng ngay lập tức đi đến quầy tính tiền và quẹt thẻ của tôi.
Ngay sau khi giao dịch kết thúc, tôi rời khỏi cửa hàng. Mở mp3 mới của tôi, tôi ngạc nhiên khi nó đã có sẵn một danh sách nhạc rồi.
Cuộn qua vô số bài hát, tôi dừng lại ở một bài và đeo tai nghe vào.
=====================
Chúng Ta Không Thuộc Về Nhau
Sơn Tùng MTP
0:00 ▶ ------------------------ 4:03
+ Âm Lượng -
=====================
Phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ đang hướng về phía tôi, tôi vui vẻ quay trở lại học viện và nghe máy mp3 mới của mình .
#Darkie
Bên trong một căn phòng rộng rãi, một bóng người đơn độc đang tập luyện. Cơ thể của cậu ta như tan ra và hoà vào với những cái bóng xung quanh căn phòng, thoắt ẩn thoắt hiện liên tục.
Mỗi khi cơ thể của cậu ta hiện ra từ bóng tối, nắm đấm của cậu ta sẽ vung vào bao đấm, tạo ra một vết lõm nhỏ trên bao.
Lực của mỗi cú đấm mạnh đến mức vài sóng xung kích nhỏ xuất hiện mỗi khi cậu ta tung đòn.
Nếu không phải vật liệu làm bao đấm là chất liệu độc nhất vô nhị, thì nó đã bị đập vỡ cả chục lần rồi.
"Hừ, hừ, hừ."
Dừng lại, cơ thể hoàn hảo ấy nặng nề hít lấy không khí.
Những giọt mồ hôi nhỏ giọt trên thân hình cởi trần của cậu ấy, toát lên khí chất hoang dã và nam tính.
Thân hình tuấn tú với lấy một cái bình nước và tu một ngụm lớn. Ngay sau đó cậu thở dài trong hài lòng. Sau khi uống đã khát, bóng người kiệt sức ngã xuống đất và dựa vào tường.
- Cốc!
- Cốc!
Nghe tiếng gõ cửa, cậu ta hờ hững lên tiếng.
"...vào đi."
Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra, một người vạm vỡ để tóc hớt sát cao chót vót gần 2 mét trông khá đáng sợ bước vào.
"Thiếu chủ Jin, tôi nghe thấy cậu gọi tôi."
Khẽ gật đầu, Jin từ từ đứng dậy và lấy một chiếc khăn tắm trên chiếc bàn gần đó.
Sấy khô mái tóc ướt của mình, cậu từ từ đến gần Arnold, người đang đứng thẳng lưng và thở nhẹ, thậm chí không dám phát ra âm thanh.
-Rầm!
Đến bên cạnh Arnold, Jin dùng hết sức đấm vào bụng cậu ta, khiến người Arnold khuỵu xuống và mắt cậu ta mở to.
"Guuuaah...ghhh..khhhh"
"Còn chẳng đỡ nổi một đòn tầm thường như vậy."
Nhìn Arnold một cách khinh bỉ, Jin ném chiếc khăn ướt đẫm mồ hôi vào mặt cậu ta.
"Đứng lên."
"Ou"
Ôm bụng, Arnold từ từ đứng dậy theo lệnh của Jin.
"...Không ngờ cậu lại dám dùng đến tiểu xảo bẩn thỉu như vậy để quấy rối một người thậm chí không đáng để tôi chú ý."
"N-nhưng"
"Câm miệng."
Tâm trạng của Jin đang rất tồi tệ.
Nhớ lại bóng dáng đơn độc ngồi bên phải lớp học, Jin nghiến chặt răng.
Ren. Ren Dover.
Đó là tên của học sinh đã làm hỏng tâm trạng của cậu ấy.
Trước đây, cậu ấy không thực sự chẳng bao giờ để ý đến Ren. Cậu ta chỉ biết rằng Arnold có một chút ác cảm với cậu ta ... Nhưng gần đây cậu ta nhận được một tin tức khiến cậu ta khó chịu.
Tin tức đó nói với cậu rằng Melissa đã cho phép Ren gặp cô ấy, và hơn nữa, có vẻ như họ đã nói chuyện hơn mười phút.
Ngay cả cậu ấy cũng không thể nói chuyện với Melissa lâu như vậy mặc dù họ đang sống trong cùng một ký túc xá.
Jin nói với khuôn mặt tối sầm
"Tôi sẽ nhờ Troy giải quyết hắn...ít nhất thì cậu ta có thể hoàn thành công việc này."
Nghe nhắc đến tên Troy, Arnold lập tức phản đối
"Khoan! Xin hãy cho tôi thêm thời gian."
"...Ồ?"
Nhìn thấy quyết tâm của Arnold, Jin liếc nhìn cậu ta.
"Điều gì khiến cậu nghĩ rằng cậu có thể làm được sau khi cậu đã thất bại?"
"Bởi vì Kevin là người đã ngáng đường tôi."
"...hm cũng đúng"
Vỗ vai Arnold, Jin lạnh lùng nói.
"Lần này, cậu phải chắc chắn khiến tên khốn đó trở nên khốn khổ thật sự..."
"Đúng."
Khẽ gật đầu, Arnold rời khỏi phòng huấn luyện.
-Baaaam!
-Tsshhhh
Ngay sau khi Arnold rời khỏi phòng, Jin quay lại bao đấm và đấm nó bằng tất cả sức lực của mình. Một làn sóng xung kích lớn lan khắp căn phòng và những hạt cát mịn bắt đầu rơi ra khỏi bao và một vết rách xuất hiện trên đó.
"... ngươi dám to gan tiếp cận Melissa ư!"
...
"Whew, chắc ok rồi."
Sau khi đổi xe buýt bốn lần, cuối cùng tôi cũng đến địa điểm đã định. Một tấm bảng lớn lạ mắt với dòng chữ ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi.
Bước vào quán cà phê, ngay lập tức mùi cà phê nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi. Bàn ghế gỗ trải khắp quán cà phê. Một bầu không khí thoải mái và yên tĩnh bao trùm nơi thúc đẩy tôi thư giãn cùng với bầu không khí.
Nhìn xung quanh tôi sớm tìm thấy Smallsnake
Đội chiếc mũ bóng chày màu đen và đeo khẩu trang, Smallsnake ngồi trong góc quán cà phê. Tôi có thể dễ dàng tìm thấy cậu ấy vì cậu ấy mặc đúng bộ đồ mà cậu ấy thường mặc mỗi khi gặp Kevin.
Để ý điều đó, tôi đi gọi một ly cà phê sữa đá.
Sau khi thanh toán và nhận ly latté của mình, tôi đi đến chỗ Smallsnake.
Chúng tôi đã đồng ý trước rằng cả hai chúng tôi phải gọi một ly latte trước để đảm bảo rằng chúng tôi đã chọn đúng người. Vì khuôn mặt của chúng tôi đã bị che nên đây là phương pháp dễ nhất.
"Yooo."
Thoải mái ngồi trên chiếc ghế sofa màu xanh lá cây trước mặt Smallsnake, tôi đặt cốc cà phê xuống và gác tay lên thành ghế sofa.
Thấy tôi ngồi xuống, Smallsnake đặt ly xuống nhìn tôi lạ lùng.
"...cậu có đeo khẩu trang không?"
"Không."
Nghe câu trả lời thẳng thắn của tôi, Smallsnake thở dài và lắc đầu.
"Bộ cậu không sợ tôi sẽ bán đứng cậu và chiếm tất cả số tiền cậu kiếm được sao?"
"Không, tôi có con mắt nhìn người rất tốt, và bản năng của tôi mách bảo rằng cậu không phải là người sẽ bán đứng tôi chỉ vì những lợi ích nhỏ nhặt."
Chà, cũng không sai khi nói rằng tôi có con mắt nhìn người tốt. Biết rất rõ về cốt truyện tiểu thuyết của mình, tôi biết chính xác cậu ấy là người như thế nào... chỉ là, cậu ấy không cần biết phần này.
"Tôi sẽ không gọi đó là những lợi ích nhỏ đâu,... cậu kỳ lạ vãi."
Cười nhẹ, Smallsnake lắc đầu, từ từ cởi mũ cùng khẩu trang.
"Nếu như cậu nguyện ý tin tưởng tôi như vậy, thì tôi cũng sẽ đáp lễ."
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của cậu ta đã lộ ra. Cậu ta có mái tóc đen ngắn, đôi mắt xanh sâu thẳm và khuôn mặt trông khá trẻ con. Tuy nhiên, bất chấp nét mặt trẻ con của mình, cách cư xử của cậu ta không hề trẻ con. Trông cậu cứ như đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc đời. Một người đã sống sót nhiều năm ở những nơi không ai dám tưởng tượng đến trên trái đất...
"Tôi rất vui vì tôi đã có được sự tin tưởng của cậu ... vậy cậu gọi tôi đến đây để làm gì?"
[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ DTRUYEN ĐỂ ỦNG HỘ TEAM DỊCH]
Nhấp một ngụm latte, tôi đi thẳng vào vấn đề.
Nhìn xung quanh, Smallsnake nghiêng người về phía trước và thì thầm.
"...Một bên thứ ba đang tìm kiếm dấu vết của tôi."
"Là cơ quan chức năng ư?"
"Không, tôi đã rất cẩn thận, và mặc dù đúng là cơ quan nhà nước thực sự đang cố gắng truy tìm dấu vết của tôi, nhưng họ không quyết liệt như bên kia."
"ừm."
Ngả lưng vào ghế sofa, tôi trầm ngâm một lúc trước khi nói.
"Là tập đoàn WV ư?"
"Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi không có bằng chứng cụ thể."
"Không, chính là họ."
"...sao cậu lại chắc vậy?"
"Chà, bởi vì họ là những người đã ra lệnh thủ tiêu Church Thobias."
"HẢ!?"
Đột ngột đứng dậy, Smallsnake cất giọng và nhìn tôi với vẻ hoài nghi.
"Ừ, bình tĩnh đã,"
Thấy mọi người đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, tôi khẽ thở dài và mời cậu ấy ngồi xuống.
"...cậu, làm sao cậu biết điều đó?"
"Thư giãn đi, tôi không có dính líu gì đến họ đâu, nếu đó là những gì cậu nghĩ".
Nhấp một ngụm cà phê sữa, tôi nhìn chằm chằm vào Smallsnake đang ngồi thẳng và háo hức chờ tôi nói tiếp.
"Nếu cậu muốn biết làm thế nào tôi có được thông tin, thì tôi xin lỗi nhưng đó là bí mật".
Ngay cả khi tôi muốn nói với cậu ấy ai đã nói với tôi, tôi không thể. Tôi không thể giải thích với cậu ấy rằng cậu ấy chỉ là một nhân vật phụ trong thế giới mà tôi đã tạo ra.
Hơi thất vọng, smallsnake nói.
"Không, tôi hiểu rồi, nhưng những gì cậu nói là thật sao?"
"100%".
Vì tôi là người đã viết về sự kiện này nên rõ ràng tôi biết ai đã làm việc đó. WV, công ty lớn thứ hai đã thuê Silent Creeper ám sát Church Thobias. Lý do tại sao hắn ta có thể giết ông ta mà không để lại bất kỳ dấu vết nào là vì họ có tay trong ở trong tập đoàn CB, và họ đã sử dụng tay trong đó để giúp Silent creeper giết Church Thobias.
Lý do tại sao họ loại bỏ ông ta rất rõ ràng...họ muốn trở thành số một. Bị lu mờ kể từ thành lập, cấp trên đã quyết định rằng họ đã chịu đủ rồi. Vì không thể đánh bại tập đoàn kia một cách hợp pháp, họ đã dùng đến cách giết nhà nghiên cứu giỏi nhất của đối thủ.
"...cậu định làm gì với thông tin này?"
"Không gì cả."
"Hở?"
Cao giọng, Smallsnake nhìn tôi như thể nó đang nhìn một thằng ngố.
Ý tôi là, ai sẽ không muốn tận dụng mẩu tin tức này để kiếm nhiều tiền hơn? Nếu tôi có thể chứng minh rằng WV đứng sau cái chết của Thobias Church thì cổ phiếu của WV sẽ giảm mạnh. Hơn nữa, với số tiền mới kiếm được của tôi, số tiền mà tôi sẽ kiếm được sẽ rất đáng sợ.
"...đầu tiên và quan trọng nhất, tôi không có bất kỳ bằng chứng nào cả. Ngay cả khi tôi biết rằng WV đứng đằng sau vụ việc, tôi cũng không thể làm gì được, vì tôi không thể chứng minh được gì hết."
"Đúng".
"Thứ hai, nếu chúng ta công bố tin tức về những gì đã xảy ra thì thị trường dược phẩm sẽ hoàn toàn sụp đổ, dẫn đến giá thần dược tăng chóng mặt."
Gật đầu, smallsnake suy nghĩ một chút và đồng ý với những gì tôi đã nói.
Ngay cả khi chúng ta có thể công bố tin tức và chứng minh rằng tập đoàn dược phẩm WV có tội, thì điều đó sẽ gây ra sự hỗn loạn trong ngành dẫn đến giá thuốc tăng vọt. Nói một cách đơn giản, không ai muốn điều đó cả. Tôi sẽ chẳng thu được gì từ việc đó, và rất có thể, việc phải tương tác với Melissa một lần nữa để đàm phán giá các thần dược khiến tôi rùng mình.
"...được rồi, vậy tốt hơn là tôi nên rời đi thôi. Vì tôi biết họ là ai rồi, nên tôi không cần phải lo lắng về việc bị phát hiện nữa."
[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL VÀ DTRUYEN ĐỂ ỦNG HỘ TEAM DỊCH]
"Được rồi"
Đứng dậy, tôi cầm ly latte đã cạn còn một nửa và rời quán cà phê với Smallsnake. Chẳng mấy chốc chúng tôi đường ai nấy đi.
Kiểm tra đồng hồ và thấy rằng mình vẫn còn khá nhiều thời gian rảnh, tôi quyết định đi loanh quanh xem có thứ gì hay ho không.
Mặc dù đường phố không đông đúc, nhưng tôi có thể thấy mọi người ra vào các cửa hàng ở khắp mọi nơi. Có một con đường duy nhất cho ô tô chạy qua và bên phải và bên trái đường có các cửa hàng tràn ngập đường phố.
Những bảng quảng cáo lớn với nhiều trai tài gái sắc quảng cáo các sản phẩm khác nhau khắp nơi. Nước hoa, đồ chơi, quần áo, bất kỳ thứ gì, họ có tất cả.
"...hửm?"
Dừng lại, tôi nhìn vào một bảng hiệu huỳnh quang lớn.
"Cửa hàng đồ cổ? Không biết ở đây có gì thú vị không nhỉ."
-Dling! -Dling!
Mở cửa ra, tiếng chuông cửa nhẹ nhàng vang lên. Ngay lập tức, một mùi gỗ nặng nề xộc vào mũi khiến tôi nhớ đến ngôi nhà của ông bà ở thế giới trước. Nó có mùi gỗ sồi.
"Xin chào."
Chào tôi là một ông già với bộ râu bạc phơ và mái tóc bạc trắng. Gật đầu về phía ông ấy, tôi nhìn quanh.
Ngay lập tức sự quan tâm của tôi đã được khơi dậy. Mọi thứ ở đây đều là những thứ mà tôi đã từng sử dụng trên trái đất.
Vì đây là năm 2055, mọi thứ đều hiện đại và tân tiến hơn nhiều so với những thứ tôi đã từng sử dụng trên trái đất, nghĩa là những gì tôi từng sử dụng lúc đó giò được coi là đồ cổ xưa trong thời đại ngày nay. Ở góc phòng, tôi có thể thấy tạp chí và báo, đồ điều khiển và những thứ khác mà tôi đã từng sử dụng.
Nhìn thấy tất cả những thứ này xung quanh căn phòng khiến tôi cảm thấy một chút hoài niệm.
"Ồ!"
Khi tôi đang nhìn xung quanh, một món đồ nào đó ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi. Nhặt nó lên, một nụ cười rộng xuất hiện trên khuôn mặt tôi
"Một lựa chọn tuyệt vời! Một trong những sở thích cá nhân của mình."
Xuất hiện phía sau tôi, người chủ cửa hàng vuốt râu vài lần khi nhìn món đồ trên tay tôi.
"Cái này bao nhiêu?"
"Mhh...vì công ty sản xuất thiết bị đó không còn nữa, nên ta cho rằng 500U."
"500U?"
Nhìn chiếc Mp3 trên tay, trên mặt tôi hiện lên vẻ khó hiểu. Ý tôi là, trả 500U cho một bản Mp3 trong thời đại ngày nay không phải là điều mà người bình thường sẽ làm... nhưng tôi không thể chống lại sự cám dỗ.
Nó rất đặc biệt, vì tôi nhận thấy rằng nó đi kèm với tai nghe có dây riêng.
Đúng rồi. Tai nghe có dây.
Trước khi tôi tái sinh, thế giới của tôi đã bắt đầu chuyển từ tai nghe có dây sang tai nghe không dây. Thành thật mà nói, trước đây tôi đã thử tai nghe không dây nhưng tôi không thích cho lắm.
Vì tôi thích nghe nhạc để giết thời gian, nên tôi đã mua một số tai nghe không dây ở thế giới này, nhưng nó khác lắm...
"Được, tôi sẽ mua nó."
"Lựa chọn tuyệt vời."
Mỉm cười thật tươi, người bán hàng ngay lập tức đi đến quầy tính tiền và quẹt thẻ của tôi.
Ngay sau khi giao dịch kết thúc, tôi rời khỏi cửa hàng. Mở mp3 mới của tôi, tôi ngạc nhiên khi nó đã có sẵn một danh sách nhạc rồi.
Cuộn qua vô số bài hát, tôi dừng lại ở một bài và đeo tai nghe vào.
=====================
Chúng Ta Không Thuộc Về Nhau
Sơn Tùng MTP
0:00 ▶ ------------------------ 4:03
+ Âm Lượng -
=====================
Phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ đang hướng về phía tôi, tôi vui vẻ quay trở lại học viện và nghe máy mp3 mới của mình .
#Darkie
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.