Thế Bất Khả Đáng

Chương 24: Tập kích đêm khuya

Sài Kê Đản

04/11/2016

Trái tim Hạ Diệu bỗng chốc tóe lửa, cậu vung mạnh một nắm đấm về phía cổ Viên Tung.

“Đệch, anh bảo ai lẳng lơ đấy?”

Viên Tung thần tốc xòe bàn tay ra, bộp một tiếng đỡ được cú đấm này. Sau đó năm ngón tay chầm chậm khép lại, bao bọc tay Hạ Diệu trong lòng bàn tay của mình.

Hạ Diệu dùng sức giãy ra, nhưng không dời đi được.

Trong lòng không phục, nắm đấm còn lại cũng khua tới luôn, kết quả lại bị tay kia của Viên Tung bao bọc giống vậy.

“Buông ra!” Hạ Diệu dựng thẳng lông mày.

Viên Tung chẳng những không buông tay, trái lại còn nắm chặt thêm, như thể muốn bóp nát xương ngón tay của Hạ Diệu, nắm vụn da thịt, hoàn toàn khảm vào lòng bàn tay của mình.

Hạ Diệu bị đau, đấu lại ánh mắt của Viên Tung, sâu trong nội tâm bỗng nhiên có một loại cảm giác rét sợ.

Viên Tung lẳng lặng nhìn cậu, sắc bén như dao, ác liệt như lửa, tựa hồ muốn đem da thịt xương cốt của Hạ Diệu nuốt cả vào bụng. Ngay tại thời khắc Hạ Diệu hoảng loạn, bỗng nhiên một cỗ cường lực kéo giật lấy cậu, cứng rắn nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất, cả người đổ về phía Viên Tung.

Một âm thanh nặng nề vang lên, cả mặt Hạ Diệu đập bộp vào lồng ngực rắn chắc mà đầy độ đàn hồi của Viên Tung. Sau đó, còn chưa kịp đứng vững, thân thể đã lại bắt đầu ngả mạnh về phía sau, hai chân không thể khống chế, lảo đảo một cái ngã xuống giường.

Đèn bỗng nhiên phụt tắt, Hạ Diệu bị một thân hình cường tráng đè nặng đến không thể động đậy.

Cậu định chửi toáng lên, nhưng lại bị Viên Tung bịt miệng.

Hai chữ “xâm phạm” đâm thẳng vào tầng vỏ não, sâu trong nội tâm Hạ Diệu điên cuồng oán giận cùng gào thét tuyệt vọng. Cậu gần như liều mạng mà phản kháng giãy giụa, mấy giây đồng hồ sau đã đầm đìa mồ hôi.



Bàn tay Viên Tung đặt trên miệng Hạ Diệu, cảm nhận được bờ môi mỏng dưới lòng bàn tay mình đang mấp máy và ma sát kịch liệt, còn cả từng luồng nhiệt khí khẩn trương dồn dập đang phả mạnh lên mu bàn tay, trắng trợn biểu lộ sự căng thẳng cùng kháng cự cường liệt của Hạ Diệu đối với việc tiếp xúc thân thể, đây là loại phản ứng chỉ thấy được ở đàn ông chưa có kinh nghiệm gì.

Viên Tung mỉm cười, nụ cười của hắn cùng hành động tùy tiện hiện giờ hình thành sự tương phản cường liệt, cười tới nỗi Hạ Diệu ngay cả suy nghĩ muốn giết hắn cũng có.

Bỗng nhiên, một nòng súng lạnh như băng dựng thẳng trước ô cửa sổ rộng mở.

Viên Tung bất ngờ nhảy bật lên, gần như chỉ trong nháy mắt đã phi tới cửa sổ, một chưởng bổ xuống cổ tay kẻ cầm súng. Bộp một tiếng, khẩu súng rơi xuống sàn nhà, Hạ Diệu kịp thời phản ứng, cấp tốc lao về phía cửa sổ.

Nhưng vì vừa bị Viên Tung đè ép quá lâu nên thân thể không được linh hoạt như lúc thường, chờ tới khi cậu tới bên cửa sổ, Viên Tung đã rầm một tiếng đóng chặt cửa lại. Bởi vì dùng lực quá mạnh, cửa sổ như bị khảm chặt vào tường, làm thế nào cũng không đẩy ra được.

Sức của Hạ Diệu không nhỏ, nếu là ở lúc thường, nhất định có thể mở được cửa sổ. Thế nhưng vừa bị Viên Tung siết rõ chặt, hai bàn tay như bị rút gân, hoàn toàn không sử được lực.

Cậu muốn chạy ra phòng khách mở cửa, kết quả lại phát hiện cửa chính và cửa sổ đều đã bị hóc chặt, mở không ra.

Hạ Diệu vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Trong màn mưa, Viên Tung đang cùng một gã đàn ông không rõ thân phận triền đấu.

Giờ phút này, Hạ Diệu mới hiểu vì sao Viên Tung phải bóp tay mình, phải tắt đèn trong phòng, phải xô mình ngã xuống giường, hơn nữa còn bịt miệng mình…

Mà mình, vào thời điểm ấy lại hối hận vì đã để một kẻ tính khí ác liệt tiến vào phòng.

Cuộc chiến bên ngoài đang đến hồi kịch liệt, gã đàn ông kia thân thủ cũng không tồi, bằng không đã chẳng trốn thoát dưới tình huống lần trước. Hơn nữa trong ngực gã còn giấu một khẩu súng khác, họng súng chỉ thẳng vào Viên Tung, trong lòng Hạ Diệu hồi hộp căng thẳng. Viên Tung mở rộng hai tay, chỉ trong nháy mắt, đã thực hiện một chiêu tay không đoạt súng cực kỳ ghê gớm.

Sau đó, hai người lại tay không triền đấu một hồi, Viên Tung móc hai chân lên vai tên tội phạm, tên tội phạm quăng Viên Tung ngã xuống đất, Viên Tung lại dùng hai bắp đùi cường hãn lật cả người tên tôi phạm ngã sấp xuống theo. Sau đó đầu gối hắn đạp mạnh lên lưng tên tội phạm, vặn chéo hai tay gã ra sau rồi bóp mạnh, chỉ nghe thấy hai tiếng răng rắc vang lên, tên tội phạm phát ra một tiếng rống tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Bất Khả Đáng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook