Chương 191: TỈNH LẠI
Sài Kê Đản
04/11/2016
Trans+Edit: wattpad.com/pinoneverdie
----------
Viên Tung hôn mê đến ngày thứ tư, Điền Nghiêm Kỳ mới chạy tới thăm hắn.
Tinh thần của Hạ Diệu vốn là cùng với thời gian hôn mê của Viên Tung mà càng ngày càng xuống dốc, lúc này vừa nhìn thấy Điền Nghiêm Kỳ và gương mặt đó của hắn, tâm tình lại càng khó chịu.
Điền Nghiêm Kỳ vẫn cứ đang khóc, tuy rằng không khóc ra tiếng, thế nhưng rõ ràng là đang biểu hiện ra vẻ thảm thương bi ai, điệu bộ này khiến Hạ Diệu "tiêu hóa không được".
"Khóc cái gì? Anh ta vẫn chưa chết."
Điền Nghiêm Kỳ hoàn toàn không cầm cự được, xoay lưng lại với phía Hạ Diệu, vai vẫn nhấp nhô run rẫy.
Hạ Diệu trong lòng cũng không nhẫn tâm, nhưng hiện tại thật sự không thể nhìn nổi kiểu cách phiến tình này.
"Được rồi, khóc xong chưa? Như đàn bà."
Điền Nghiêm Kỳ nghẹn ngào nói: "Tôi cũng không tin anh không khóc."
"Tôi khóc tôi cũng không khóc trước mặt người khác!" Hạ Diệu giọng nói không được tự nhiên.
Điền Nghiêm Kỳ xoay người lại, ở trước giường bệnh của Viên Tung, đứng thẳng lưng, nhìn giống như một quân sĩ, đặc biệt trịnh trọng kính chào theo nghi thức quân đội.
Vấn đề là Viên Tung hiện tại đang như vậy, Hạ Diệu thấy kiểu chào này cứ như nghi thức trong tang lễ, trong lòng kêu lên một tiếng đáng ghét.
"Tôi thao, cậu có cần phải làm như vậy không?"
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Tôi như vậy là muốn cho anh ta thêm sức mạnh."
"Nếu quả thực có hiệu quả thì tôi đã sớm cúi chào giống như vậy , vẫn còn phải cần tới cậu?!"
Đang nói, đột nhiên một giọng nam trầm đặc vang lên.
"Sao cậu lại tới đây?"
Một khắc kia, Hạ Diệu có loại cảm giác như được người khác đưa lên thiên đường xong lập tức đạp cho một phát rớt xuống địa ngục, Viên Tung tỉnh lại! Nhưng anh ta tại sao lúc này lại tỉnh? Cái này giống như Hạ Tử Vi ngóng trông Phúc Nhĩ Khang tỉnh dậy cả một đời, đến sau cùng lại để cho Dung Ma Ma chạy đến "hoành đao đoạt ái" (giết người cướp tình).
Điền Nghiêm Kỳ cũng vô cùng kinh ngạc, "Anh đã tỉnh?"
Hạ Diệu nhìn hai người bọn họ quan tâm lẫn nhau, trong lòng đặc biệt khó chịu, nhưng lại không biết nói làm sao. Vì vậy ra sức nằm trên giường mà trở mình, đem lưng hướng về phía Viên Tung
Điền Nghiêm Kỳ sợ ảnh hưởng Viên Tung nghỉ ngơi, chỉ nói mấy câu liền đi, trước khi chia tay vẫn cùng Hạ Diệu lên tiếng chào hỏi, Hạ Diệu cũng không phản ứng với cậu ta, Điền Nghiêm Kỳ thấy vậy cũng đành đóng cửa lại rời đi.
Viên Tung lúc này mới đem cái đầu xoay về hướng Hạ Diệu, trầm giọng hô một câu.
"Tiểu yêu tử..."Hạ Diệu đem lưng hướng về phía của hắn, toàn thân oán khí, một chút phản ứng cũng không có.
Tiếng nói của Viên Tung yếu ớt, hơi thở cũng rất kém, nhưng là vì Hạ Diệu, những điều này cũng không thành vấn đề.
"Yêu tử... quay lại để tôi nhìn cậu một chút..."
Mãi cho tới khi bác sĩ đi vào, Hạ Diệu cũng không phản ứng với Viên Tung. Sau đó bác sĩ kiểm tra cho Viên Tung một chút, lại dặn dò hắn rất nhiều. Ánh mắt của Viên Tung vẫn đặt ở trên người Hạ Diệu, hắn phát hiện Hạ Diệu hô hấp đặc biệt đều đặn, cậu ta hẳn là ngủ rồi, chắc là vì lo lắng cho mình nên đã mấy ngày nay không chợp mắt, thể xác mệt mỏi rã rời!"
Đầu óc chợt thư giãn, ngủ một giấc đến mười hai giờ khuya mới tỉnh dậy.
Viên Tung cũng bởi vì tình trạng sức khỏe, nên cũng vừa thức giấc cùng lúc với Hạ Diệu. Hạ Diệu chậm rãi mở mắt, sau khi tỉnh liền đem cơ thể quay lại, nhìn thẳng vào Viên Tung, vẻ mặt mới ngủ dậy trông rất ngốc.
"Nhanh soi gương xem bộ dạng ngốc nghếch này của cậu." Viên Tung tỉnh lại liền xoay mặt nhìn Hạ Diệu đang nằm ở giường đối diện.
Hạ Diệu hướng về Viên Tung nhe ra hàm răng trắng, sau đó cái miệng lại cười toe toét ra, càng nói cậu ta ngốc, cậu ta càng tỏ ra ngốc nhiều hơn.
Cơ thể của Viên Tung vẫn còn cảm giác tê liệt, thể lực chưa hoàn toàn khôi phục, nếu không đã đưa bàn tay lao tới chỗ Hạ Diệu, tại sao mới vừa tỉnh dậy đã giương ra điệu bộ đáng yêu như vậy chứ?
Hạ Diệu thu hồi nụ cười trên mặt, yên lặng nhìn Viên Tung.
"Đầu ngón chân của anh bị mất."
Viên Tung biểu tình ung dung: "Không có cũng không sao, dùng đến nó làm gì?"
"Ngón chân giúp anh đứng thăng bằng hơn." Hạ Diệu nói.
Viên Tung nói: "Dù cho có gãy một chân, sự thăng bằng của lão tử tôi đây vẫn đạt chuẩn như bình thường."
Viên Tung càng nói như vậy, Hạ Diệu càng đau lòng, cậu ta thừa biết rằng Viên Tung chỉ đang cố lừa để trấn an mình, nhưng hiện tại cũng đành phải giả bộ mà chấp nhận bị gạt.
Viên Tung còn nói: "Đi 'gót sen ba tấc', đầu ngón chân đều bị bẻ gãy dính vào lòng bàn chân, chẳng phải vẫn có thể bước đi được sao?"
(*) Gót sen ba tấc bà hậu quả của việc đi gót sen ba tấc.
Nguồn ảnh: Google
"Thế nhưng lúc lên giường sẽ thiếu chút hưng phấn á!"
Viên Tung cố ý hỏi: "Thế nào lại thiếu hưng phấn?"
Hạ Diệu không biết xấu hổ mà cười, "Ngộ nhỡ tôi muốn liếm đầu ngón chân cho anh thì sao?"
Nội tâm Viên Tung như muốn bóp nát 'cặp trứng' của Hạ Diệu, lúc đầu ngón chân của lão tử tôi còn nguyên vẹn cậu không thèm liếm, hiện tại đầu ngón chân không còn cậu lại ồn ào muốn liếm, chẳng phải đã quá muộn?
"Nếu cậu thực sự muốn liếm, tôi lập tức trang bị ngón chân nhân tạo."
"Ngón chân nhân tạo liếm không có cảm giác á!" Hạ Diệu nói, "Tôi nghe nói có loại phương pháp đem ngón chân bị gãy nuôi trong dạ dày, nuôi tốt rồi lấy ra. Nếu không như vậy đi, anh đem ngón chân bị gãy đặt trong bụng tôi nuôi một thời gian, nuôi chín rồi tôi sẽ hạ sinh cho anh."
Kỳ thực lúc Viên Tung dùng ngón chân móc vào vách giếng, đã biết rằng các sẽ không thể giữ lại được, lúc đó chỉ nghĩ đến phản ứng của Hạ Diệu sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy ngón chân của mình sẽ như thế nào, chưa từng nghĩ cậu ta lại có tâm trạng nghịch gợm như vậy, quả thực cảm thấy rất ấm lòng.
Hạ Diệu lại hỏi Viên Tung: "Anh lúc hôn mê, tôi đã nói với anh những gì anh có nghe không?"
"Đều nghe thấy." Viên Tung nói, "Ngay cả lúc cậu hát kiểu Nhị Nhân Chuyển tôi đều nghe được."
(*) Nhị Nhân Chuyển: là loại hát kịch ở vùng Đông Bắc, gồm đôi nam nữ cùng nhau đối đáp, lời hát đi dỏm vui tươi, mang tính giải trí thoải mái gần gũi. Loại hát kịch này thịnh hành nhất là ở Cát Lâm, Hắc Long Giang và phía Đông Mông Cổ. (nguồn: baike.baidu.com)
Hạ Diệu cười bạo như muốn xé rách tấm trãi giường, "Tôi nghe nói người Đông Bắc các anh hát kiểu này rất hay, bây giờ anh chỉ cho tôi một đoạn nhé?"
Chất đàn ông của Viên Tung là cao ngất trời xanh, mấy bài hát kiểu Nhị Nhân Chuyển toàn là mang tính mua vui giải trí làm trò, bây giờ mà hát không phải là tự hạ thấp phẩm giá?
Không hát!
Hạ Diệu hết lần này tới lần khác xấu xa mà đào bới Viên Tung.
"Đừng làm cho tôi coi thường anh à, tôi đây là loại phần tử tri thức, đều đã ngâm cho anh nghe vài câu, bản thân anh là người Đông Bắc lại không dám mở miệng, hợp lẽ sao?"Viên Tung nói: "Cậu phải hát vai cô đào, hai ta hát cùng nhau, tôi sẽ hát."
Hạ Diệu suy nghĩ một chút, quay lại mà nói lúc Viên Tung hôn mê, cậu ta cũng đã đem mặt mũi thể diện vứt sạch, bây giờ cũng không còn quan tâm nhiều nữa mà hát một đoạn.
"Tháng giêng tới là tân niên mà nha ~ "
"Đầu năm mùng một một ngày một đêm nha a "
"Mọi nhà đoàn viên sum vầy nha a ~ "
"Đồng nhi chúc tết lão già nha a "
"Cũng không luận nam hay nữ nha a ôi chao ô ô ô ô ôi chao ô ô a ~ "
"Đều đem quần áo mới mặc vào nha a ôi chao ô ô ô ô ~ "
"Đều đem quần áo mới kia mặc vào a ôi chao nha a ~ "
"..."
Nếu là ở bệnh viện khác thì không thể nào nghe được tiếng bọn họ hát, nhưng bệnh viện này tương đối cao cấp, trong phòng có camera quan sát, còn có thể nghe được âm thanh, lúc này mới cử hai vị bác sĩ trực ban tới.
"Tôi thao, một người sốt cao bốn mươi độ, một người mất đầu ngón chân, còn có tâm tình hát hát Nhị Nhân Chuyển?"
"Tôi cho rằng bọn họ có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường."
"..."
Trong phòng bệnh vẫn như trước, một mảnh hạnh phúc chan hòa. Hạ Diệu đem ngón tay cấu vào ra giường, rầu rĩ nói: "Hôm nay đã là mười ba tháng chạp, còn ít ngày nữa là tới năm mới, năm nay anh vẫn về nhà ăn Tết sao?"
Hạ Diệu nói xong cũng ý thức được mình đã nói sai, Viên Tung như bây giờ, đừng nói về nhà, muốn ăn Tết ở bên ngoài bệnh viện cũng khó.
"Không về." Viên Tung ngược lại vẫn tỏ ra bình thường.
Hạ Diệu yên lặng nhìn Viên Tung một hồi lâu, lại hỏi: "Cơ thể của anh cảm giác thế nào? Các khớp xương có thể cử động không?"
"Còn một chút tê cứng." Viên Tung nói.
Hạ Diệu vẻ mặt lo lắng hỏi: "Chỗ nào cũng tê cứng hả?"
Viên Tung nhe răng cười một tiếng, "Có dương vật là không tê."
Cái này cũng đều là do công lao của Hạ Diệu đã sưởi ấm cho "chim to".
Viên Tung nói: "Tôi còn nghe cậu nói nếu như tôi tỉnh dậy, cậu sẽ giúp tôi tháo ống dẫn nước tiểu, trực tiếp hứng nước tiểu cho tôi."
"Anh nghe lầm không đó?" Hạ Diệu điệu bộ xấu hổ.
Viên Tung nói: "Quên đi."
"Đừng vậy mà, anh nếu có yêu cầu này, tôi nhất định sẽ không chối từ."
Kỳ thực Hạ Diệu chỉ muốn kiểm tra xem "công lực" của Viên Tung có bị giảm sút hay không mà thôi.
Cậu ta tìm được một cái chai, lao lực lết đến trước giường Viên Tung, sợ bác sĩ đang dùng camera theo dõi, cho nên lén lút đem "chim to" của Viên Tung nắm lấy, nhắm ngay miệng chai mà nhét vào.
Kết quả nhét không lọt.
Hạ Diệu trêu nói: "Anh nha có phải là dương vật bị ngâm nước nở phình ra không vậy? Sao tôi cứ thấy nó to hơn lúc trước một cỡ."
Vừa nói nó to hơn, nó quả thực to lên, không chỉ to mà còn bắt đầu cứng.
Hạ Diệu ném ánh mắt tà khí vào Viên Tung, "Anh nha đàng hoàng một chút coi!"
Kỳ thực trong lòng cậu ta đặc biệt vui sướng. Thứ nhất là bản thân mình đã có công "hộ giá" sưởi ấm cho "chim to" của Viên Tung, thứ hai là mị lực của mình đối với Viên Tung vẫn còn rất mạnh mẽ. Viên Tung đang bệnh nặng như vậy vẫn còn cương "tiểu phúc" lên vì mình. Ngoài Hạ gia gia tôi đây, ai có thể khiến hắn như vậy?
Cậu ta đã quên mất Viên Tung đã nhịn bao nhiêu ngày. Đừng nói đầu ngón chân bị gãy đứt, cho dù không còn cái chân nào, hắn cũng không thể nhịn nổi với cái dáng vẻ thao túng nghịch gợm này của Hạ Diệu.
Sau đó Hạ Diệu tìm được một cái chai có đường kính lớn hơn, vừa mới nhét vào trong chốc lát, liền vang đến một trận âm thanh "rào rào", mức độ hào sảng không hề giảm sút so với trước đây, Hạ Diệu lập tức trêu nói, "Tung gia gia thật uy mãnh à!"
Viên Tung đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc khi được Hạ Diệu hứng nước tiểu, còn chưa kịp hoàng hồn, nghe thấy lời này lại càng hăng hái "bắn nước" hơn.
Hạ Diệu thò tay lấy khăn ướt.
Viên Tung hỏi : "Cậu dùng cái đó làm gì? Vẩy vẩy mấy cái không phải được rồi sao?"
"Vẩy vẩy mấy cái? Vẩy sẽ vẩy lên giường đã thế còn sẽ vấy vào tay của tôi."
Hạ Diệu không để ý thái độ kì quặc của Viên Tung, dùng khăn ướt lau chùi miệng niệu đạo cho hắn, tiện thể ở trên đầu dương vật lau một vòng, vì sợ còn chưa sạch lại tiếp tục lau thêm một vòng nữa.
Viên Tung vốn là đang viêm phổi, Hạ Diệu cứ "lăn qua lăn lại" như vậy quả thực là càng không thể thở được.
HẾT CHƯƠNG!
----------
Viên Tung hôn mê đến ngày thứ tư, Điền Nghiêm Kỳ mới chạy tới thăm hắn.
Tinh thần của Hạ Diệu vốn là cùng với thời gian hôn mê của Viên Tung mà càng ngày càng xuống dốc, lúc này vừa nhìn thấy Điền Nghiêm Kỳ và gương mặt đó của hắn, tâm tình lại càng khó chịu.
Điền Nghiêm Kỳ vẫn cứ đang khóc, tuy rằng không khóc ra tiếng, thế nhưng rõ ràng là đang biểu hiện ra vẻ thảm thương bi ai, điệu bộ này khiến Hạ Diệu "tiêu hóa không được".
"Khóc cái gì? Anh ta vẫn chưa chết."
Điền Nghiêm Kỳ hoàn toàn không cầm cự được, xoay lưng lại với phía Hạ Diệu, vai vẫn nhấp nhô run rẫy.
Hạ Diệu trong lòng cũng không nhẫn tâm, nhưng hiện tại thật sự không thể nhìn nổi kiểu cách phiến tình này.
"Được rồi, khóc xong chưa? Như đàn bà."
Điền Nghiêm Kỳ nghẹn ngào nói: "Tôi cũng không tin anh không khóc."
"Tôi khóc tôi cũng không khóc trước mặt người khác!" Hạ Diệu giọng nói không được tự nhiên.
Điền Nghiêm Kỳ xoay người lại, ở trước giường bệnh của Viên Tung, đứng thẳng lưng, nhìn giống như một quân sĩ, đặc biệt trịnh trọng kính chào theo nghi thức quân đội.
Vấn đề là Viên Tung hiện tại đang như vậy, Hạ Diệu thấy kiểu chào này cứ như nghi thức trong tang lễ, trong lòng kêu lên một tiếng đáng ghét.
"Tôi thao, cậu có cần phải làm như vậy không?"
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Tôi như vậy là muốn cho anh ta thêm sức mạnh."
"Nếu quả thực có hiệu quả thì tôi đã sớm cúi chào giống như vậy , vẫn còn phải cần tới cậu?!"
Đang nói, đột nhiên một giọng nam trầm đặc vang lên.
"Sao cậu lại tới đây?"
Một khắc kia, Hạ Diệu có loại cảm giác như được người khác đưa lên thiên đường xong lập tức đạp cho một phát rớt xuống địa ngục, Viên Tung tỉnh lại! Nhưng anh ta tại sao lúc này lại tỉnh? Cái này giống như Hạ Tử Vi ngóng trông Phúc Nhĩ Khang tỉnh dậy cả một đời, đến sau cùng lại để cho Dung Ma Ma chạy đến "hoành đao đoạt ái" (giết người cướp tình).
Điền Nghiêm Kỳ cũng vô cùng kinh ngạc, "Anh đã tỉnh?"
Hạ Diệu nhìn hai người bọn họ quan tâm lẫn nhau, trong lòng đặc biệt khó chịu, nhưng lại không biết nói làm sao. Vì vậy ra sức nằm trên giường mà trở mình, đem lưng hướng về phía Viên Tung
Điền Nghiêm Kỳ sợ ảnh hưởng Viên Tung nghỉ ngơi, chỉ nói mấy câu liền đi, trước khi chia tay vẫn cùng Hạ Diệu lên tiếng chào hỏi, Hạ Diệu cũng không phản ứng với cậu ta, Điền Nghiêm Kỳ thấy vậy cũng đành đóng cửa lại rời đi.
Viên Tung lúc này mới đem cái đầu xoay về hướng Hạ Diệu, trầm giọng hô một câu.
"Tiểu yêu tử..."Hạ Diệu đem lưng hướng về phía của hắn, toàn thân oán khí, một chút phản ứng cũng không có.
Tiếng nói của Viên Tung yếu ớt, hơi thở cũng rất kém, nhưng là vì Hạ Diệu, những điều này cũng không thành vấn đề.
"Yêu tử... quay lại để tôi nhìn cậu một chút..."
Mãi cho tới khi bác sĩ đi vào, Hạ Diệu cũng không phản ứng với Viên Tung. Sau đó bác sĩ kiểm tra cho Viên Tung một chút, lại dặn dò hắn rất nhiều. Ánh mắt của Viên Tung vẫn đặt ở trên người Hạ Diệu, hắn phát hiện Hạ Diệu hô hấp đặc biệt đều đặn, cậu ta hẳn là ngủ rồi, chắc là vì lo lắng cho mình nên đã mấy ngày nay không chợp mắt, thể xác mệt mỏi rã rời!"
Đầu óc chợt thư giãn, ngủ một giấc đến mười hai giờ khuya mới tỉnh dậy.
Viên Tung cũng bởi vì tình trạng sức khỏe, nên cũng vừa thức giấc cùng lúc với Hạ Diệu. Hạ Diệu chậm rãi mở mắt, sau khi tỉnh liền đem cơ thể quay lại, nhìn thẳng vào Viên Tung, vẻ mặt mới ngủ dậy trông rất ngốc.
"Nhanh soi gương xem bộ dạng ngốc nghếch này của cậu." Viên Tung tỉnh lại liền xoay mặt nhìn Hạ Diệu đang nằm ở giường đối diện.
Hạ Diệu hướng về Viên Tung nhe ra hàm răng trắng, sau đó cái miệng lại cười toe toét ra, càng nói cậu ta ngốc, cậu ta càng tỏ ra ngốc nhiều hơn.
Cơ thể của Viên Tung vẫn còn cảm giác tê liệt, thể lực chưa hoàn toàn khôi phục, nếu không đã đưa bàn tay lao tới chỗ Hạ Diệu, tại sao mới vừa tỉnh dậy đã giương ra điệu bộ đáng yêu như vậy chứ?
Hạ Diệu thu hồi nụ cười trên mặt, yên lặng nhìn Viên Tung.
"Đầu ngón chân của anh bị mất."
Viên Tung biểu tình ung dung: "Không có cũng không sao, dùng đến nó làm gì?"
"Ngón chân giúp anh đứng thăng bằng hơn." Hạ Diệu nói.
Viên Tung nói: "Dù cho có gãy một chân, sự thăng bằng của lão tử tôi đây vẫn đạt chuẩn như bình thường."
Viên Tung càng nói như vậy, Hạ Diệu càng đau lòng, cậu ta thừa biết rằng Viên Tung chỉ đang cố lừa để trấn an mình, nhưng hiện tại cũng đành phải giả bộ mà chấp nhận bị gạt.
Viên Tung còn nói: "Đi 'gót sen ba tấc', đầu ngón chân đều bị bẻ gãy dính vào lòng bàn chân, chẳng phải vẫn có thể bước đi được sao?"
(*) Gót sen ba tấc bà hậu quả của việc đi gót sen ba tấc.
Nguồn ảnh: Google
"Thế nhưng lúc lên giường sẽ thiếu chút hưng phấn á!"
Viên Tung cố ý hỏi: "Thế nào lại thiếu hưng phấn?"
Hạ Diệu không biết xấu hổ mà cười, "Ngộ nhỡ tôi muốn liếm đầu ngón chân cho anh thì sao?"
Nội tâm Viên Tung như muốn bóp nát 'cặp trứng' của Hạ Diệu, lúc đầu ngón chân của lão tử tôi còn nguyên vẹn cậu không thèm liếm, hiện tại đầu ngón chân không còn cậu lại ồn ào muốn liếm, chẳng phải đã quá muộn?
"Nếu cậu thực sự muốn liếm, tôi lập tức trang bị ngón chân nhân tạo."
"Ngón chân nhân tạo liếm không có cảm giác á!" Hạ Diệu nói, "Tôi nghe nói có loại phương pháp đem ngón chân bị gãy nuôi trong dạ dày, nuôi tốt rồi lấy ra. Nếu không như vậy đi, anh đem ngón chân bị gãy đặt trong bụng tôi nuôi một thời gian, nuôi chín rồi tôi sẽ hạ sinh cho anh."
Kỳ thực lúc Viên Tung dùng ngón chân móc vào vách giếng, đã biết rằng các sẽ không thể giữ lại được, lúc đó chỉ nghĩ đến phản ứng của Hạ Diệu sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy ngón chân của mình sẽ như thế nào, chưa từng nghĩ cậu ta lại có tâm trạng nghịch gợm như vậy, quả thực cảm thấy rất ấm lòng.
Hạ Diệu lại hỏi Viên Tung: "Anh lúc hôn mê, tôi đã nói với anh những gì anh có nghe không?"
"Đều nghe thấy." Viên Tung nói, "Ngay cả lúc cậu hát kiểu Nhị Nhân Chuyển tôi đều nghe được."
(*) Nhị Nhân Chuyển: là loại hát kịch ở vùng Đông Bắc, gồm đôi nam nữ cùng nhau đối đáp, lời hát đi dỏm vui tươi, mang tính giải trí thoải mái gần gũi. Loại hát kịch này thịnh hành nhất là ở Cát Lâm, Hắc Long Giang và phía Đông Mông Cổ. (nguồn: baike.baidu.com)
Hạ Diệu cười bạo như muốn xé rách tấm trãi giường, "Tôi nghe nói người Đông Bắc các anh hát kiểu này rất hay, bây giờ anh chỉ cho tôi một đoạn nhé?"
Chất đàn ông của Viên Tung là cao ngất trời xanh, mấy bài hát kiểu Nhị Nhân Chuyển toàn là mang tính mua vui giải trí làm trò, bây giờ mà hát không phải là tự hạ thấp phẩm giá?
Không hát!
Hạ Diệu hết lần này tới lần khác xấu xa mà đào bới Viên Tung.
"Đừng làm cho tôi coi thường anh à, tôi đây là loại phần tử tri thức, đều đã ngâm cho anh nghe vài câu, bản thân anh là người Đông Bắc lại không dám mở miệng, hợp lẽ sao?"Viên Tung nói: "Cậu phải hát vai cô đào, hai ta hát cùng nhau, tôi sẽ hát."
Hạ Diệu suy nghĩ một chút, quay lại mà nói lúc Viên Tung hôn mê, cậu ta cũng đã đem mặt mũi thể diện vứt sạch, bây giờ cũng không còn quan tâm nhiều nữa mà hát một đoạn.
"Tháng giêng tới là tân niên mà nha ~ "
"Đầu năm mùng một một ngày một đêm nha a "
"Mọi nhà đoàn viên sum vầy nha a ~ "
"Đồng nhi chúc tết lão già nha a "
"Cũng không luận nam hay nữ nha a ôi chao ô ô ô ô ôi chao ô ô a ~ "
"Đều đem quần áo mới mặc vào nha a ôi chao ô ô ô ô ~ "
"Đều đem quần áo mới kia mặc vào a ôi chao nha a ~ "
"..."
Nếu là ở bệnh viện khác thì không thể nào nghe được tiếng bọn họ hát, nhưng bệnh viện này tương đối cao cấp, trong phòng có camera quan sát, còn có thể nghe được âm thanh, lúc này mới cử hai vị bác sĩ trực ban tới.
"Tôi thao, một người sốt cao bốn mươi độ, một người mất đầu ngón chân, còn có tâm tình hát hát Nhị Nhân Chuyển?"
"Tôi cho rằng bọn họ có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường."
"..."
Trong phòng bệnh vẫn như trước, một mảnh hạnh phúc chan hòa. Hạ Diệu đem ngón tay cấu vào ra giường, rầu rĩ nói: "Hôm nay đã là mười ba tháng chạp, còn ít ngày nữa là tới năm mới, năm nay anh vẫn về nhà ăn Tết sao?"
Hạ Diệu nói xong cũng ý thức được mình đã nói sai, Viên Tung như bây giờ, đừng nói về nhà, muốn ăn Tết ở bên ngoài bệnh viện cũng khó.
"Không về." Viên Tung ngược lại vẫn tỏ ra bình thường.
Hạ Diệu yên lặng nhìn Viên Tung một hồi lâu, lại hỏi: "Cơ thể của anh cảm giác thế nào? Các khớp xương có thể cử động không?"
"Còn một chút tê cứng." Viên Tung nói.
Hạ Diệu vẻ mặt lo lắng hỏi: "Chỗ nào cũng tê cứng hả?"
Viên Tung nhe răng cười một tiếng, "Có dương vật là không tê."
Cái này cũng đều là do công lao của Hạ Diệu đã sưởi ấm cho "chim to".
Viên Tung nói: "Tôi còn nghe cậu nói nếu như tôi tỉnh dậy, cậu sẽ giúp tôi tháo ống dẫn nước tiểu, trực tiếp hứng nước tiểu cho tôi."
"Anh nghe lầm không đó?" Hạ Diệu điệu bộ xấu hổ.
Viên Tung nói: "Quên đi."
"Đừng vậy mà, anh nếu có yêu cầu này, tôi nhất định sẽ không chối từ."
Kỳ thực Hạ Diệu chỉ muốn kiểm tra xem "công lực" của Viên Tung có bị giảm sút hay không mà thôi.
Cậu ta tìm được một cái chai, lao lực lết đến trước giường Viên Tung, sợ bác sĩ đang dùng camera theo dõi, cho nên lén lút đem "chim to" của Viên Tung nắm lấy, nhắm ngay miệng chai mà nhét vào.
Kết quả nhét không lọt.
Hạ Diệu trêu nói: "Anh nha có phải là dương vật bị ngâm nước nở phình ra không vậy? Sao tôi cứ thấy nó to hơn lúc trước một cỡ."
Vừa nói nó to hơn, nó quả thực to lên, không chỉ to mà còn bắt đầu cứng.
Hạ Diệu ném ánh mắt tà khí vào Viên Tung, "Anh nha đàng hoàng một chút coi!"
Kỳ thực trong lòng cậu ta đặc biệt vui sướng. Thứ nhất là bản thân mình đã có công "hộ giá" sưởi ấm cho "chim to" của Viên Tung, thứ hai là mị lực của mình đối với Viên Tung vẫn còn rất mạnh mẽ. Viên Tung đang bệnh nặng như vậy vẫn còn cương "tiểu phúc" lên vì mình. Ngoài Hạ gia gia tôi đây, ai có thể khiến hắn như vậy?
Cậu ta đã quên mất Viên Tung đã nhịn bao nhiêu ngày. Đừng nói đầu ngón chân bị gãy đứt, cho dù không còn cái chân nào, hắn cũng không thể nhịn nổi với cái dáng vẻ thao túng nghịch gợm này của Hạ Diệu.
Sau đó Hạ Diệu tìm được một cái chai có đường kính lớn hơn, vừa mới nhét vào trong chốc lát, liền vang đến một trận âm thanh "rào rào", mức độ hào sảng không hề giảm sút so với trước đây, Hạ Diệu lập tức trêu nói, "Tung gia gia thật uy mãnh à!"
Viên Tung đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc khi được Hạ Diệu hứng nước tiểu, còn chưa kịp hoàng hồn, nghe thấy lời này lại càng hăng hái "bắn nước" hơn.
Hạ Diệu thò tay lấy khăn ướt.
Viên Tung hỏi : "Cậu dùng cái đó làm gì? Vẩy vẩy mấy cái không phải được rồi sao?"
"Vẩy vẩy mấy cái? Vẩy sẽ vẩy lên giường đã thế còn sẽ vấy vào tay của tôi."
Hạ Diệu không để ý thái độ kì quặc của Viên Tung, dùng khăn ướt lau chùi miệng niệu đạo cho hắn, tiện thể ở trên đầu dương vật lau một vòng, vì sợ còn chưa sạch lại tiếp tục lau thêm một vòng nữa.
Viên Tung vốn là đang viêm phổi, Hạ Diệu cứ "lăn qua lăn lại" như vậy quả thực là càng không thể thở được.
HẾT CHƯƠNG!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.