Chương 37: Tranh chấp
Sài Kê Đản
04/11/2016
Lúc Hạ Diệu tập luyện, Tuyên Đại Vũ liền ngậm điếu thuốc đứng một bên ngắm nhìn. Thi thoảng thấy Hạ Diệu tung ra một cú đá đẹp mắt hay làm ra động tác gì tiêu sái, lại vỗ tay hưởng ứng hoặc huýt gió một tiếng. Mỗi lần như vậy, Hạ Diệu đều phóng đường nhìn qua, hai người trao đổi ánh mắt, liền ngầm hiểu lòng nhau mà mỉm cười.
Đợi tới lúc giải lao, Tuyên Đại Vũ liền đưa khăn mặt ướt cho Hạ Diệu, hai người ngồi tán gẫu với nhau. Hạ Diệu thần thái phi dương, khua chân múa tay, nói đến đặc biệt hăng say. Dường như thời gian mười phút nghỉ giải lao hoàn toàn không đủ để cậu biểu đạt, mỗi lần tiếng còi của huấn luyện viên vang lên, Hạ Diệu đứng dậy đi về phía hàng ngũ, nhất định phải ngoái đầu lại bồi thêm một hai câu.
Viên Tung phát hiện ra, tính cách của Hạ Diệu đặc biệt phong phú.
Đối với người cậu thích, cậu có thể nói bất kỳ chuyện gì, nhiệt tình như lửa; đối với người cậu không thích, cậu có thể trầm lặng kiệm lời, lạnh lùng như sương. Mà hắn vừa hay bị đặt ở phần trung gian, thái độ không rõ là thích hay ghét, không nóng không lạnh, không mặn không nhạt. Chính loại thái độ này càng khiến Viên Tung cảm thấy như có trăm cái móng đang gãi vào tim.
Đặc biệt là khi trường hợp của phần “thích” bày ra trước mặt Viên Tung, tư vị ấy hệt như một vại dưa chuột muối giấm, bạn có thể tưởng tượng nó chua đến mức nào rồi đấy!
Tiết đầu tiên của buổi học chiều, Viên Tung liền ra khỏi phòng làm việc, đích thân đi giám sát học viên tập luyện.
Tuyên Đại Vũ vẫn ngồi ở vị trí ban sáng, nhưng trước mặt đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, trực tiếp che chắn mất tầm nhìn Hạ Diệu của hắn. Tuyên Đại Vũ cứ tưởng chỉ là ngẫu nhiên, bèn tạm thời chuyển đường nhìn ra chỗ khác, kết quả tới khi quay đầu lại, vẫn thấy đạo thân ảnh kia đứng đó, che chắn Hạ Diệu đến đặc biệt kín kẽ.
Đậu xanh! Sao lại không có mắt vậy chứ?
Tuyên Đại Vũ dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy đi vòng quanh phòng huấn luyện, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh. Trông bên ngoài như đang xem xét điều kiện của nơi này, thực tế ánh mắt lại vẫn luôn quét về phía trung tâm hàng ngũ.
Kết quả, bất luận Tuyên Đại Vũ có đi đến đâu, Viên Tung đều xoay người đến đó, hơn nữa góc độ còn tính toán tương đối chuẩn xác. Cho dù Hạ Diệu chuyển động thế nào, Tuyên Đại Vũ cũng chỉ chộp được một vài khớp xương, hơn nữa còn là nhoáng vụt qua, hoàn toàn không thấy rõ. Cho dù Tuyên Đại Vũ gia tăng tốc độ di chuyển cũng chẳng ăn thua, bởi vì hắn cách Hạ Diệu xa, Viên Tung cách Hạ Diệu gần. Cho dù hắn có đi nhanh hơn mấy bước, Viên Tung cũng chỉ cần di chuyển một bước nhỏ là đã đủ để che chắn hắn rồi.
Đệt, thật là kỳ quái!
Cứ như vậy giằng co hơn một tiếng đồng hồ, Tuyên Đại Vũ đã nhận ra, người anh em này là cố ý.
Lần này hắn không nhìn Hạ Diệu nữa, mà chuyển sang nhìn chòng chọc Viên Tung.
Người này mặc dù mặc huấn phục giống học viên bình thường, nhưng khí tràng mạnh mẽ toát ra lại hoàn toàn khác biệt với mọi người. Đường nét khuôn mặt cực kỳ cứng rắn, mi cốt cao vút cùng ánh mắt thô lệ tạo nên khí chất lẫm liệt đặc biệt chỉ có ở đàn ông phương bắc. Học viên nào cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kính nể và căng thẳng, thậm chí có người bởi vì bị hắn tới gần mà lộ ra nét mặt cực độ bất an.
Thật rõ ràng, hắn chính là tổng huấn luyện viên của nơi này, cũng chính là Viên tổng mà Hạ Diệu nhắc tới ban nãy.
Có lẽ vì đặc biệt quan tâm tới Hạ Diệu, khiến Tuyên Đại Vũ lờ mờ cảm thấy, ánh mắt của Viên Tung mặc dù tản mác, nhưng tụ điểm vẫn luôn là trên người Hạ Diệu.
Lúc đấu luyện tập thể, Hạ Diệu bị một học viên phía trước gây trở ngại, động tác chậm mất một nhịp.
Một gã huấn luyện viên cường tráng người nước ngoài hung dữ đạp lên mông Hạ Diệu, cũng là đạp thẳng vào lòng Viên Tung. Viên Tung quên luôn cả di chuyển thân thể để che chắn đường nhìn của Tuyên Đại Vũ, cứ như vậy khiến Tuyên Đại Vũ thấy được.
Trong lòng Tuyên Đại Vũ phừng một cái bừng lên lửa giận, thế như lửa lan đồng cỏ mà bốc thẳng lên đầu. Hắn dùng chân dụi mạnh điếu thuốc, xách một cây gậy xông vào giữa đám người.
“Đệch cụ! Có loại đánh người bậy bạ như chúng mày sao? Cũng không nhìn cho rõ xem là lỗi của ai…”
Tuyên Đại Vũ còn chưa xông tới trước mặt gã huấn luyện viên người nước ngoài, đã bị đám học viên ba chân bốn cẳng chế trụ. Tuyên Đại Vũ nhận thấy lấy một địch nhiều không có phần thắng, liền quay phắt người vọt về phía phòng dụng cụ, ở bên trong quẳng vung đá đập, tiếng rầm rầm làm chấn động tới cả nhân viên công tác bên ngoài, mãi hồi lâu sau mới hoàn hồn để xông vào ngăn cản.
Đợi tới lúc giải lao, Tuyên Đại Vũ liền đưa khăn mặt ướt cho Hạ Diệu, hai người ngồi tán gẫu với nhau. Hạ Diệu thần thái phi dương, khua chân múa tay, nói đến đặc biệt hăng say. Dường như thời gian mười phút nghỉ giải lao hoàn toàn không đủ để cậu biểu đạt, mỗi lần tiếng còi của huấn luyện viên vang lên, Hạ Diệu đứng dậy đi về phía hàng ngũ, nhất định phải ngoái đầu lại bồi thêm một hai câu.
Viên Tung phát hiện ra, tính cách của Hạ Diệu đặc biệt phong phú.
Đối với người cậu thích, cậu có thể nói bất kỳ chuyện gì, nhiệt tình như lửa; đối với người cậu không thích, cậu có thể trầm lặng kiệm lời, lạnh lùng như sương. Mà hắn vừa hay bị đặt ở phần trung gian, thái độ không rõ là thích hay ghét, không nóng không lạnh, không mặn không nhạt. Chính loại thái độ này càng khiến Viên Tung cảm thấy như có trăm cái móng đang gãi vào tim.
Đặc biệt là khi trường hợp của phần “thích” bày ra trước mặt Viên Tung, tư vị ấy hệt như một vại dưa chuột muối giấm, bạn có thể tưởng tượng nó chua đến mức nào rồi đấy!
Tiết đầu tiên của buổi học chiều, Viên Tung liền ra khỏi phòng làm việc, đích thân đi giám sát học viên tập luyện.
Tuyên Đại Vũ vẫn ngồi ở vị trí ban sáng, nhưng trước mặt đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, trực tiếp che chắn mất tầm nhìn Hạ Diệu của hắn. Tuyên Đại Vũ cứ tưởng chỉ là ngẫu nhiên, bèn tạm thời chuyển đường nhìn ra chỗ khác, kết quả tới khi quay đầu lại, vẫn thấy đạo thân ảnh kia đứng đó, che chắn Hạ Diệu đến đặc biệt kín kẽ.
Đậu xanh! Sao lại không có mắt vậy chứ?
Tuyên Đại Vũ dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy đi vòng quanh phòng huấn luyện, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh. Trông bên ngoài như đang xem xét điều kiện của nơi này, thực tế ánh mắt lại vẫn luôn quét về phía trung tâm hàng ngũ.
Kết quả, bất luận Tuyên Đại Vũ có đi đến đâu, Viên Tung đều xoay người đến đó, hơn nữa góc độ còn tính toán tương đối chuẩn xác. Cho dù Hạ Diệu chuyển động thế nào, Tuyên Đại Vũ cũng chỉ chộp được một vài khớp xương, hơn nữa còn là nhoáng vụt qua, hoàn toàn không thấy rõ. Cho dù Tuyên Đại Vũ gia tăng tốc độ di chuyển cũng chẳng ăn thua, bởi vì hắn cách Hạ Diệu xa, Viên Tung cách Hạ Diệu gần. Cho dù hắn có đi nhanh hơn mấy bước, Viên Tung cũng chỉ cần di chuyển một bước nhỏ là đã đủ để che chắn hắn rồi.
Đệt, thật là kỳ quái!
Cứ như vậy giằng co hơn một tiếng đồng hồ, Tuyên Đại Vũ đã nhận ra, người anh em này là cố ý.
Lần này hắn không nhìn Hạ Diệu nữa, mà chuyển sang nhìn chòng chọc Viên Tung.
Người này mặc dù mặc huấn phục giống học viên bình thường, nhưng khí tràng mạnh mẽ toát ra lại hoàn toàn khác biệt với mọi người. Đường nét khuôn mặt cực kỳ cứng rắn, mi cốt cao vút cùng ánh mắt thô lệ tạo nên khí chất lẫm liệt đặc biệt chỉ có ở đàn ông phương bắc. Học viên nào cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kính nể và căng thẳng, thậm chí có người bởi vì bị hắn tới gần mà lộ ra nét mặt cực độ bất an.
Thật rõ ràng, hắn chính là tổng huấn luyện viên của nơi này, cũng chính là Viên tổng mà Hạ Diệu nhắc tới ban nãy.
Có lẽ vì đặc biệt quan tâm tới Hạ Diệu, khiến Tuyên Đại Vũ lờ mờ cảm thấy, ánh mắt của Viên Tung mặc dù tản mác, nhưng tụ điểm vẫn luôn là trên người Hạ Diệu.
Lúc đấu luyện tập thể, Hạ Diệu bị một học viên phía trước gây trở ngại, động tác chậm mất một nhịp.
Một gã huấn luyện viên cường tráng người nước ngoài hung dữ đạp lên mông Hạ Diệu, cũng là đạp thẳng vào lòng Viên Tung. Viên Tung quên luôn cả di chuyển thân thể để che chắn đường nhìn của Tuyên Đại Vũ, cứ như vậy khiến Tuyên Đại Vũ thấy được.
Trong lòng Tuyên Đại Vũ phừng một cái bừng lên lửa giận, thế như lửa lan đồng cỏ mà bốc thẳng lên đầu. Hắn dùng chân dụi mạnh điếu thuốc, xách một cây gậy xông vào giữa đám người.
“Đệch cụ! Có loại đánh người bậy bạ như chúng mày sao? Cũng không nhìn cho rõ xem là lỗi của ai…”
Tuyên Đại Vũ còn chưa xông tới trước mặt gã huấn luyện viên người nước ngoài, đã bị đám học viên ba chân bốn cẳng chế trụ. Tuyên Đại Vũ nhận thấy lấy một địch nhiều không có phần thắng, liền quay phắt người vọt về phía phòng dụng cụ, ở bên trong quẳng vung đá đập, tiếng rầm rầm làm chấn động tới cả nhân viên công tác bên ngoài, mãi hồi lâu sau mới hoàn hồn để xông vào ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.