Chương 264: BÍ MẬT CÀN KHÔN
Vân Ngoại Thiên Đô
28/03/2014
Tiểu Phúc Tử đáp: “Sau khi ta tiến vào Càn Khôn Cung, mới
nghe ông nói ra tất cả câu chuyện. Từ đầu đến cuối ông vẫn không hề buông tha ý
muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Chẳng qua là loại tranh đoạt này, ông chuyển
từ trước đài sang phía sau màn. Sau khi thất bại, ông đã sáng lập ra một môn
phái thần mật trên giang hồ, tên là Tùy Ý Môn. Cho đến nay đã thu thập được rất
nhiều đứa trẻ trôi giạt khắp nơi trên giang hồ gia nhập vào môn phái. Còn ông,
lại theo nhóm lão Vương gia trong Càn Khôn Cung phân tích tình thế cùng đặc điểm
của ba quốc gia. Trong đó có một quốc gia, đương nhiên chính là Đại Lương. Ông
biết được, Đại Lương có một phong tục, bé gái nào có huyết thống hoàng thất vừa
sinh ra đầu đã bạc trắng thì được tôn xưng làm thánh nữ. Ông nảy sinh một ý tưởng
cực kỳ lớn mật. Không biết bằng cách nào, ông nghiên cứu chế tạo ra một loại
thuốc, có thể nhuộm tóc bạc trắng. Vì thế, trong lúc một hậu phi của Đại Lương
lâm bồn (sinh con), ông dẫn người đột nhập hậu cung, tráo đổi đứa con của cung
phi đó và thay vào một đứa trẻ đã được nhuộm tóc bạc trắng…”
Người cả phòng nghe xong, toàn bộ đều trầm mặc không nói. Qua thật lâu sau, ta mới nói: “Hóa ra, lại là một kẻ giả mạo…” Trong đầu ta tựa như có điện xẹt qua, nói: “Chẳng lẽ, Bá Văn Đế giả kia cũng là kiệt tác của bọn họ?”
Tiểu Phúc Tử gật gật đầu: “Lúc ấy, ta liền nghĩ đến điểm này. Kế hoạch này khẳng định không chỉ là Đại Lương, Đại Tề gần nhất, bọn họ vì sao lại không ra tay? Vì caí gì lại đúng dịp như vậy, cần một người có diện mạo tương tự liền vừa hay có một người đưa đến trước mắt? Hơn nữa, tuổi tác, ngoại hình cũng không sai kém? Ta hỏi bọn họ, không ngờ bọn họ lại dám thừa nhận. Hoàng đế giả của Đại Tề cũng là kiệt tác của bọn họ.”
Ta thì thào nói: “Kỹ xảo của bọn họ đã cao thâm như vậy rồi ư. Có thể giả mạo người ta giống đến như vậy, xem ra cũng đã tiêu tốn không ít công phu…”
Tiểu Phúc Tử nói: “Huyền Vương gia nói cho ta biết. Tuy rằng ngay từ đầu, kế hoạch tiến hành thật sự thuận lợi. Nhưng về sau, cũng không phát triển theo như hy vọng của ông nữa. Bá Văn Đế giả bắt đầu không nghe theo chỉ thị của bọn họ. Còn vị Thiên Bảo công chúa giả kia, căn bản vốn không biết cô ta là giả chứ đừng nói gì đến việc nghe theo lời chỉ huy của bọn họ.”
Ta nói: “Cho nên, bọn họ mới tùy ý để mặc cho chúng ta tra ra chân tướng. Có lẽ, còn ngấm ngầm trợ giúp chúng ta điều tra? Nhưng Bá Văn Đế giả kia vì sao lại nghe theo sai khiến của họ?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Bá Văn Đế giả cũng không biết có nhóm người bọn họ. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong Thanh Phượng Môn, được môn chủ chiếu cố (quan tâm, chăm sóc). Mà Thanh Phượng Môn, chẳng qua cũng chỉ là một chi nhánh của Tùy Ý Môn mà thôi…”
Ta nói: “Xem ra, thế lực của Càn Khôn Cung thật sự là lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nhưng vì sao bọn họ lại kể hết mọi chuyện cho ngươi?”
Tiểu Phúc Tử trầm mặc nói: “Ta cũng không biết. Bọn họ đưa cho ta một phong thư, muốn ta giao cho ngươi…”
Ta tiếp nhận thư hắn đưa cho, lại không mở ra. Bởi vì ta có cảm giác, nghi vấn trong lòng ta còn quan trọng hơn cả: “Tóc ngươi, rốt cuộc là vì sao lại biến thành thế này?”
Sắc mặt Tiểu Phúc Tử đỏ sậm, nói: “Ngươi thật sự muốn biết sao?”
Ta còn chưa đáp lời, Tư Đồ cùng lão cha, thậm chí còn cả cửu ngũ chí tôn – Tề Thụy Lâm, trăm miệng một lời đồng thanh nói: “Muốn…”
Tiểu Phúc Tử không sao cả, nói: “Thật ra cũng không có gì. Ta làm thế nào cũng không tin nổi lời nói của bọn họ, mạnh bạo cãi lại là tóc một người không thể nào biến thành màu trắng được, đến mấy chục năm cũng không thay đổi. Cho nên, bọn họ kích ta uống lọ thuốc đó. Giọng điệu nói chuyện của bọn thấy phát ghét. Cho nên, ta tu liền một mạch, uống cạn. Cho nên, biến thành như vậy…”
Ta nhặt lấy điểm chính yếu, hỏi hắn: “Cái gọi là mạnh bạo cãi lại, có phải là ngươi đã lạnh lùng nói rằng: Đám lão nhân các ngươi, nghĩ rằng ai ai cũng giống như các ngươi, muốn tóc trắng thì trắng hay sao? Đừng tưởng rằng các ngươi già thì người khác cũng già. Muốn ta tin hả, trừ phi bây giờ tóc ta cũng biến thành bạc trắng…”
Tiểu Phúc Tử càng xấu hổ, da mặt run rẩy hai ba cái: “Không sai biệt lắm, không sai biệt lắm…”
Ta cười cười nói: “Có thể tưởng tượng được, biểu tình của Tiểu Phúc Tử lúc ấy, khẳng định là giống như tôn thần, vừa thần khí, vừa lãnh khốc. Cho nên, đã kích được đám lão gia này nhảy dựng lên, lập tức cầm một lọ thuốc đưa cho ngươi uống?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Bọn họ nói, vì muốn ta không hận bọn họ, nên loại thuốc này khác loại thuốc mà Thiên Bảo công chúa đã uống. Sau một tháng, tóc sẽ khôi phục lại bình thường…”
Ta gật gật đầu, chững chạc đàng hoàng hỏi Tiểu Phúc Tử, có phần giống như đang hỏi nữ tử bị người yêu vứt bỏ, “Vậy thì, ngươi có hận bọn họ hay không?”
Tiểu Phúc Tử lắc đầu, nói: “Nếu như không bị cách ngươi nhìn thấy thì, không hận…” Lại nói: “Lá thư này, rốt cuộc viết cái gì vậy? Ngươi có đọc hay không đây?”
Xem ra, người có màu tóc khác thường, tính tình cũng táo bạo hơn trước. Vẫn không nên chọc đến từ tốt nhất. Chờ đến khi hắn khôi phục lại, tóc trở lại bình thường rồi, chắc tính tình cũng sẽ bình thường lại thôi.
Ta mở thư ra, đọc nhanh như gió, loáng một cái đã xong. Đưa thư cho Tề Thụy Lâm, lúc này mới thở dài một hơi, nói: “Thì ra, tất cả mọi chuyện đều do bọn họ dựng lên…”
Mấy chục năm trước, Huyền Thân vương Đại Tề cùng phụ thân của Bá Văn Đế tranh đoạt vương vị thất bại, bị tước bỏ tất cả chức vụ, trở thành một Vương gia nhàn tản. Nhưng trí tuệ của ông vẫn còn, hùng tâm vẫn còn. Mặc dù ông sống khép mình trong Càn Khôn Cung, nhưng bởi vì lục tục các vương gia khác cũng tiến vào đó ở, mang đến hùng tâm và trí tuệ, tài lực giống nhau. Vì thế, sau khi nghiên cứu rất nhiều kinh thư điển chương của Đại Tề, bọn họ có được một ý tưởng cực kỳ lớn mật. Bọn họ bắt đầu nghiên cứu ẩn mật, phong tục, những điều cấm kỵ bên trong hoàng thất của ba nước. Từ từ, bọn họ từ trong chốn giang hồ thu thập những đứa trẻ không cha không mẹ mang về bồi dưỡng, huấn luyện, dạy cho bọn nó các loại tài nghệ. Hơn nữa, sau khi trải qua trường kỳ thực nghiệm, bọn họ phát hiện, hiện giờ, trong đủ loại phương pháp dịch dung tiên tiến đang lưu truyền trên giang hồ thì tước cốt dịch dung là hạng nhất. Chỉ có điều, loại phương pháp này cần có người có khuôn mặt giống 90% mới có thể thành công. Hơn nữa, còn phải tiến hành từ lúc còn nhỏ. Vì thế, đối tượng thực nghiệm đầu tiên, chính là hậu nhân của Thập Hoàng thúc – cũng vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế thất bại mà lưu lạc dân gian. Vào lúc hắn còn chưa hiểu chuyện, mới một hai tuổi đầu, bọn họ cứ dựa theo bộ dáng của tiểu thái tử trong hoàng cung, tước cốt trang điểm dung nhan cho hắn, biến thành bộ dáng của hoàng đế tương lai. Sau đó, đem bản mẫu thành công này giao phó cho Thanh Phượng Môn nuôi nấng, dạy dỗ thành tài. Nhưng không thể ngờ được, bản tính hắn lại ác liệt. Sau khi lớn lên, chẳng những trở thành một gã trộm cướp mà còn hồ đồ kết giao bậy bạ trên giang hồ. Mà lúc này, Bá Văn Đế chân chính lại ngoài ý muốn, băng hà (chết, từ dành cho vua)…
Câu chuyện tiếp theo thế nào như đã nói từ trước. Hậu nhân của Thập hoàng thúc thuận lợi vào cung, trở thành hoàng đế. Đáng tiếc, nhóm lão vương gia dù sao cũng không có quyền thế, không còn có thể khống chế nổi hắn, chỉ đành nhìn hắn từng bước ăn mòn hoàng quyền. Mãi đến khi ta xuất hiện, thiết lập ra một kết cục như vậy, đùa cợt với mục tiêu của bọn họ. Lúc bấy giờ, bọn họ đã biết, bọn họ già rồi, không thể tiếp tục làm ra những chuyện sai lầm như vậy nữa. Hơn nữa, loại cục diện không thể cứu vãn, đã mang đến đại họa cho Đại Tề, phải nói đến Thiên Bảo công chúa…
Người cả phòng nghe xong, toàn bộ đều trầm mặc không nói. Qua thật lâu sau, ta mới nói: “Hóa ra, lại là một kẻ giả mạo…” Trong đầu ta tựa như có điện xẹt qua, nói: “Chẳng lẽ, Bá Văn Đế giả kia cũng là kiệt tác của bọn họ?”
Tiểu Phúc Tử gật gật đầu: “Lúc ấy, ta liền nghĩ đến điểm này. Kế hoạch này khẳng định không chỉ là Đại Lương, Đại Tề gần nhất, bọn họ vì sao lại không ra tay? Vì caí gì lại đúng dịp như vậy, cần một người có diện mạo tương tự liền vừa hay có một người đưa đến trước mắt? Hơn nữa, tuổi tác, ngoại hình cũng không sai kém? Ta hỏi bọn họ, không ngờ bọn họ lại dám thừa nhận. Hoàng đế giả của Đại Tề cũng là kiệt tác của bọn họ.”
Ta thì thào nói: “Kỹ xảo của bọn họ đã cao thâm như vậy rồi ư. Có thể giả mạo người ta giống đến như vậy, xem ra cũng đã tiêu tốn không ít công phu…”
Tiểu Phúc Tử nói: “Huyền Vương gia nói cho ta biết. Tuy rằng ngay từ đầu, kế hoạch tiến hành thật sự thuận lợi. Nhưng về sau, cũng không phát triển theo như hy vọng của ông nữa. Bá Văn Đế giả bắt đầu không nghe theo chỉ thị của bọn họ. Còn vị Thiên Bảo công chúa giả kia, căn bản vốn không biết cô ta là giả chứ đừng nói gì đến việc nghe theo lời chỉ huy của bọn họ.”
Ta nói: “Cho nên, bọn họ mới tùy ý để mặc cho chúng ta tra ra chân tướng. Có lẽ, còn ngấm ngầm trợ giúp chúng ta điều tra? Nhưng Bá Văn Đế giả kia vì sao lại nghe theo sai khiến của họ?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Bá Văn Đế giả cũng không biết có nhóm người bọn họ. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong Thanh Phượng Môn, được môn chủ chiếu cố (quan tâm, chăm sóc). Mà Thanh Phượng Môn, chẳng qua cũng chỉ là một chi nhánh của Tùy Ý Môn mà thôi…”
Ta nói: “Xem ra, thế lực của Càn Khôn Cung thật sự là lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nhưng vì sao bọn họ lại kể hết mọi chuyện cho ngươi?”
Tiểu Phúc Tử trầm mặc nói: “Ta cũng không biết. Bọn họ đưa cho ta một phong thư, muốn ta giao cho ngươi…”
Ta tiếp nhận thư hắn đưa cho, lại không mở ra. Bởi vì ta có cảm giác, nghi vấn trong lòng ta còn quan trọng hơn cả: “Tóc ngươi, rốt cuộc là vì sao lại biến thành thế này?”
Sắc mặt Tiểu Phúc Tử đỏ sậm, nói: “Ngươi thật sự muốn biết sao?”
Ta còn chưa đáp lời, Tư Đồ cùng lão cha, thậm chí còn cả cửu ngũ chí tôn – Tề Thụy Lâm, trăm miệng một lời đồng thanh nói: “Muốn…”
Tiểu Phúc Tử không sao cả, nói: “Thật ra cũng không có gì. Ta làm thế nào cũng không tin nổi lời nói của bọn họ, mạnh bạo cãi lại là tóc một người không thể nào biến thành màu trắng được, đến mấy chục năm cũng không thay đổi. Cho nên, bọn họ kích ta uống lọ thuốc đó. Giọng điệu nói chuyện của bọn thấy phát ghét. Cho nên, ta tu liền một mạch, uống cạn. Cho nên, biến thành như vậy…”
Ta nhặt lấy điểm chính yếu, hỏi hắn: “Cái gọi là mạnh bạo cãi lại, có phải là ngươi đã lạnh lùng nói rằng: Đám lão nhân các ngươi, nghĩ rằng ai ai cũng giống như các ngươi, muốn tóc trắng thì trắng hay sao? Đừng tưởng rằng các ngươi già thì người khác cũng già. Muốn ta tin hả, trừ phi bây giờ tóc ta cũng biến thành bạc trắng…”
Tiểu Phúc Tử càng xấu hổ, da mặt run rẩy hai ba cái: “Không sai biệt lắm, không sai biệt lắm…”
Ta cười cười nói: “Có thể tưởng tượng được, biểu tình của Tiểu Phúc Tử lúc ấy, khẳng định là giống như tôn thần, vừa thần khí, vừa lãnh khốc. Cho nên, đã kích được đám lão gia này nhảy dựng lên, lập tức cầm một lọ thuốc đưa cho ngươi uống?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Bọn họ nói, vì muốn ta không hận bọn họ, nên loại thuốc này khác loại thuốc mà Thiên Bảo công chúa đã uống. Sau một tháng, tóc sẽ khôi phục lại bình thường…”
Ta gật gật đầu, chững chạc đàng hoàng hỏi Tiểu Phúc Tử, có phần giống như đang hỏi nữ tử bị người yêu vứt bỏ, “Vậy thì, ngươi có hận bọn họ hay không?”
Tiểu Phúc Tử lắc đầu, nói: “Nếu như không bị cách ngươi nhìn thấy thì, không hận…” Lại nói: “Lá thư này, rốt cuộc viết cái gì vậy? Ngươi có đọc hay không đây?”
Xem ra, người có màu tóc khác thường, tính tình cũng táo bạo hơn trước. Vẫn không nên chọc đến từ tốt nhất. Chờ đến khi hắn khôi phục lại, tóc trở lại bình thường rồi, chắc tính tình cũng sẽ bình thường lại thôi.
Ta mở thư ra, đọc nhanh như gió, loáng một cái đã xong. Đưa thư cho Tề Thụy Lâm, lúc này mới thở dài một hơi, nói: “Thì ra, tất cả mọi chuyện đều do bọn họ dựng lên…”
Mấy chục năm trước, Huyền Thân vương Đại Tề cùng phụ thân của Bá Văn Đế tranh đoạt vương vị thất bại, bị tước bỏ tất cả chức vụ, trở thành một Vương gia nhàn tản. Nhưng trí tuệ của ông vẫn còn, hùng tâm vẫn còn. Mặc dù ông sống khép mình trong Càn Khôn Cung, nhưng bởi vì lục tục các vương gia khác cũng tiến vào đó ở, mang đến hùng tâm và trí tuệ, tài lực giống nhau. Vì thế, sau khi nghiên cứu rất nhiều kinh thư điển chương của Đại Tề, bọn họ có được một ý tưởng cực kỳ lớn mật. Bọn họ bắt đầu nghiên cứu ẩn mật, phong tục, những điều cấm kỵ bên trong hoàng thất của ba nước. Từ từ, bọn họ từ trong chốn giang hồ thu thập những đứa trẻ không cha không mẹ mang về bồi dưỡng, huấn luyện, dạy cho bọn nó các loại tài nghệ. Hơn nữa, sau khi trải qua trường kỳ thực nghiệm, bọn họ phát hiện, hiện giờ, trong đủ loại phương pháp dịch dung tiên tiến đang lưu truyền trên giang hồ thì tước cốt dịch dung là hạng nhất. Chỉ có điều, loại phương pháp này cần có người có khuôn mặt giống 90% mới có thể thành công. Hơn nữa, còn phải tiến hành từ lúc còn nhỏ. Vì thế, đối tượng thực nghiệm đầu tiên, chính là hậu nhân của Thập Hoàng thúc – cũng vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế thất bại mà lưu lạc dân gian. Vào lúc hắn còn chưa hiểu chuyện, mới một hai tuổi đầu, bọn họ cứ dựa theo bộ dáng của tiểu thái tử trong hoàng cung, tước cốt trang điểm dung nhan cho hắn, biến thành bộ dáng của hoàng đế tương lai. Sau đó, đem bản mẫu thành công này giao phó cho Thanh Phượng Môn nuôi nấng, dạy dỗ thành tài. Nhưng không thể ngờ được, bản tính hắn lại ác liệt. Sau khi lớn lên, chẳng những trở thành một gã trộm cướp mà còn hồ đồ kết giao bậy bạ trên giang hồ. Mà lúc này, Bá Văn Đế chân chính lại ngoài ý muốn, băng hà (chết, từ dành cho vua)…
Câu chuyện tiếp theo thế nào như đã nói từ trước. Hậu nhân của Thập hoàng thúc thuận lợi vào cung, trở thành hoàng đế. Đáng tiếc, nhóm lão vương gia dù sao cũng không có quyền thế, không còn có thể khống chế nổi hắn, chỉ đành nhìn hắn từng bước ăn mòn hoàng quyền. Mãi đến khi ta xuất hiện, thiết lập ra một kết cục như vậy, đùa cợt với mục tiêu của bọn họ. Lúc bấy giờ, bọn họ đã biết, bọn họ già rồi, không thể tiếp tục làm ra những chuyện sai lầm như vậy nữa. Hơn nữa, loại cục diện không thể cứu vãn, đã mang đến đại họa cho Đại Tề, phải nói đến Thiên Bảo công chúa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.