Thệ Bất Vi Phi

Chương 118: ĐỘC

Vân Ngoại Thiên Đô

27/03/2014

Thấy hắn hỏi, ta vội rời khỏi chỗ đứng đi ra hành lễ với Bình Vương, cung kính nói: “Khởi bẩm điện hạ, là loại độc nào? Có thể cho tiểu nhân xem một chút được không?”

Bình Vương nói: “Hôm nay cũng không biết phủ Nhị đệ có một thần y như vậy, chứ không thì ta đã đưa người đó đến đây rồi. Đó là người đã được ta cứu sống lúc ta đến Tây Sở cách đây vài năm. Lúc ấy, hắn té xỉu phía trước một con ngựa. May mà bổn vương có mang theo nhân sâm ngàn năm, đã lấy một miếng nhỏ cho hắn ăn vào. Nhờ vậy mới giữ lại được tính mạng của hắn. Nhưng từ đó về sau, hắn cứ mơ màng thoi thóp, lúc tỉnh lúc mê. Trong mười ngày thì có đến chín ngày rơi vào trạng thái mê man. Dù sao trong phủ bổn vương còn rất nhiều phòng trống, cũng cho người chăm sóc hắn. Tính đến bây giờ, cũng đã rất nhiều năm rồi…”

Tuyên Vương cười nói: “Đại ca, dù sao hôm nay khai tiệc cũng sớm, quý phủ của đại ca cách phủ thần đệ không xa, sao không phái người đưa người đó đến đây. Cũng để đại ca hiểu biết thêm về tài y thuật của người bạn này của ta?”

Bình Vương nở nụ cười: “Nhị đệ vẫn như vậy nhỉ, vẫn thích khoe khoang mấy thứ tốt đẹp trước mặt vi huynh. Được thôi, mau phái người đến đón, thỏa mãn hưng trí của ngươi. Ai kêu hôm nay ngươi là thọ tinh công(1)(ông thọ) chứ?”

Ta đành phải khúm núm, không biết nên đứng ở đây chờ hay là ngồi xuống mà chờ nữa.

Mẫu Phượng Thấm thấy vậy, tằng hắng một tiếng, dịu dàng nói: “Tuyên Vương điện hạ, ngài còn chưa kêu khách của ngài ngồi vào vị trí kìa. Nghe nói, vị khách này của ngài không những tinh thông y thuật, mà còn có một ngón nghề nữa, ngài vẫn chưa nhắc đến…”

Tuyên Vương vô cùng vui sướng ha hả cười, nói: “Mẫu tiểu thư chê cười, còn có ngón nghề gì, sao tiểu vương không biết nhỉ?”

Mẫu Phượng Thấm nói: “Chính là nghề thiết kế trang sức ạ. Nói đến cũng khiến cho bản tiểu thư chậm trễ, người khách quý này của ngài còn hóa thân thành Lưu Vân tiên sinh, đã từng ở lại trong bản phủ vài ngày. Hắn còn thiếu ta vài thứ đó nha.” Nói xong, nàng yên nhiên cười, “Hắn đã đồng ý giúp ta thiết kế trang sức đại hôn. Nhưng còn chưa bắt đầu đã bỏ chạy rồi. Tuyên Vương điện hạ, ngài phải phân xử công bằng mới được, có phải là nên bồi thường cho ta không?”

Tuyên Vương vội cười nói: “Mẫu tiểu thư, ngài đừng gấp. Người này không phải vẫn còn ở đây hay sao? Sau này ngài muốn gì, ta kêu Chân tiên sinh thiết kế cẩn thận, sau đó chế tạo ra rồi đưa đến tận quý phủ cho ngài. Coi như bổn vương tặng quà kết hôn cho tiểu thư. Tiểu thư, người xem có được không?”

Mẫu Phượng Thấm che miệng cười nói: “Vẫn là Tuyên Vương tốt nhất. Làm chuyện gì cũng đều khẳng khái hào phóng…”

Tuyên Vương thấy Lâm Thụy không nói gì, liền hỏi hắn: “Tam đệ, đệ xem, làm như vậy có được không?”



Lâm Thụy cười nói: “Nhị ca tặng lễ vật lớn như vậy, tiểu đệ nào dám không cảm ơn. Tiểu đệ thay mặt Mẫu tiểu thư, cám ơn nhị ca…”

Xem ra, hôn kỳ của bọn họ thật sự đã được định rồi. Trên mặt ta mặc dù vẫn duy trì nét cười tủm tỉm, nhưng không hiểu sao trong miệng lại cảm thấy đắng nghét. Có lẽ, là do đã ăn quá nhiều bánh tơ vàng ngũ sắc sao?

Tuyên Vương rốt cục phát hiện ra ta vẫn còn đứng ở đàng kia, vội ra hiệu cho ta ngồi xuống…

Thọ yến Vương phủ, sao có thể thiếu phần ca múa đàn tấu được. Đương nhiên, việc này luôn luôn do thuộc hạ lo liệu. Tuyên Vương đâu cần phải quản mấy việc này?

Tần Hàng Bách bẩm báo với Tuyên Vương: “Vương gia, tiểu nhân đã chuẩn bị vài tiết mục ca múa, có cần sai bọn họ lên giúp vui cho các ngài không ạ?”

Tuyên Vương gật gật đầu…

Tiết mục ca múa, theo ý ta thì mặc dù tinh mỹ tuyệt luân, nhưng đơn giản chỉ là mấy tiết mục bình thường. Nhưng tiết mục cuối cùng do hai tỷ muội ca xướng, lại chiếm được sự chú ý của toàn trường. Giọng hát của bọn họ uyển chuyển dễ nghe. Quả thật có thể nói là còn trên cả ‘Nhiễu lương tam nhật’(2). Nhưng khiến ta kỳ quái chính là, hai tỷ muội này lại là hai cô gái mù tên là Linh Dao và Ngọc dao, hai tiểu muội muội Tiết gia kia…

Nhưng hiển nhiên, Tuyên Vương không biết hai cô gái này là ai. Cho nên nghe ca xướng với vẻ thú vị mới mẻ và say mê.

Ca múa xong, Bình vương gia cười nói: “Nhị đệ, người khách bị bệnh lâu năm của ta đã đến rồi. Có nên mời vị khách quý kia của ngươi thi triển thân thủ được chưa?”

Tuyên Vương cười cười nói: “Ta cũng quên mất. Người đâu, người đâu, Cho ca múa lui đi, mời vị khách của đại ca lên…”

Ta nghĩ. Ngươi cũng không ngần ngại thọ yến của ngươi là ngày vui mừng, lại để cho người ta mời một bệnh nhân lên, biểu diễn khám bệnh, cũng thật là không thèm kiêng kỵ gì hết. Nếu ngươi đã không sợ, cũng không có ai mở miệng ngăn cản, vậy thì ta cũng đành phải trầm mặc không nói.

Hai nha hoàn dìu đỡ một người có thân hình gầy cò như gậy trúc đi lên. Mắt thấy người này gió thổi một cái là bay, Tuyên Vương cũng không so đo hắn không hành lễ được, vội sai người mang một cái ghế đến cho hắn ngồi xuống. Người kia ngồi xuống xong liền thở hổn hển mấy hơi lớn, thẳng mắt trợn trắng. Ta vội đi qua, liền xuất kim châm. Lúc này mới khiến hô hấp của hắn dịu lại một chút.



Ta chưa từng trông thấy người nào gầy đến như vậy. Trên người không có lấy một chút thịt nào. Hai hốc mắt sâu hõm xuống. Con mắt tưởng chừng như chỉ cần đụng nhẹ là sẽ rơi xuống ngay vậy. Tướng mạo vốn có của hắn đẹp hay xấu, không có ai biết được. Nếu như mọi người nhìn vào, chẳng qua chỉ trông thấy một lớp da bọc bộ xương khô mà thôi.

Ta bắt mạch cho hắn, nhíu mày thật sâu. Bởi vì, ta cảm giác được có một dòng khí độc đang chạy trong cơ thể của hắn. Đúng như Bình Vương đã nói, do được nhân sâm ngàn năm giữ mạng cho hắn, nên mới có thể ngăn chặn được dòng khí độc này. Ta giật mình. Loại độc mà người này trúng phải, chính là độc ngân tằm, rất giống loại độc mà lão cha hờ của ta đã trúng phải. Có điểm bất đồng chính là, với công lực của lão cha hờ của ta mà cũng không cách nào thuốc nào giải được. Vậy mà người này, vẫn không chết?

Ta lo nghĩ, dùng kim châm liên tục đâm vào mấy đại huyện Trăm Hối, Đàn Trung của hắn. Nghĩ rằng, cho dù không thể cứu hắn, thì vẫn muốn để hắn nói ra chút gì đó…

Rốt cuộc, người này cũng hơi hơi mở mắt, nhìn ta. Trên khuôn mặt toàn da bọc xương, không ngờ còn lộ ra một tia cười tủm tỉm, có điểm giống như mấy con quỷ nửa đêm gõ cửa. Hắn nói: “Tiểu Tuệ??”

Ta hoảng sợ. Tay cầm kim châm rút lui ba bước. Chẳng lẽ thật sự là quỷ đang gọi ta sao? Có thể gọi ta như vậy, chỉ có lão cha hờ của ta mà thôi. Không thể nào, người này sao có thể?

Ta cẩn thận nhìn khuôn mặt của hắn. Trên mặt hắn không hề có chút phong sắc nhanh nhẹn nào của lão cha hờ. Lão cha hờ mặc dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn là một mỹ nam tử. Còn người này, nhìn trái nhìn phải, vẫn chỉ có lớp da bọc bộ xương khô mà thôi?

Ta miễn cưỡng cười nói: “Ngài, ngài gọi nhầm sao?” Trong lòng ta hoài nghi, có phải ta đã nghe lầm rồi không, tiểu dạ dày mà lại nghe nhầm là tiểu tuệ? Người này cho rằng dạ dày của mình có chút vấn đề, ăn không ngon, cho nên mới bị gầy như vậy?

Hắn nói: “Ngươi, ngươi, đồ ngu xuẩn đáng chết. Ngay cả lão cha của ngươi mà cũng không nhận ra. Ngươi quên rồi sao, là ai đã trộm cây chủy thủ của tướng quân cho ngươi chơi…”

Ta hỏi: “Là ngươi ư?”

Người này thở hổn hển tắc nghẹn, nói: “Đương nhiên không phải ta, là Tư Đồ tiểu thư của ngươi kìa…” Nói xong, hắn lấy ngón tay chỉ về phía tên tiểu hỏa tuấn tú một thân nam trang đang đứng sau lưng ta – Tư Đồ.

Ta nghi ngờ có người mượn xác hoàn hồn, tìm đại một thế thân đến để lừa gạt ta, không khỏi nói: “Phụ thân, ta luôn luôn hiếu thuận hiểu chuyện nghe lời. Ngài cũng đừng nhập hồn vào người khác đến hù ta sợ. Ta là con gái ngoan của ngài mà…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thệ Bất Vi Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook