Chương 101: MỸ NHÂN NHƯ NGỌC
Vân Ngoại Thiên Đô
27/03/2014
Lúc quay lại, người hầu kia quả thực có dẫn về một người. Đầu đội khăn bào
thư sinh, ngọc thụ lâm phong. Hắn càng tới gần, càng như có một luồng gió xuân
tươi mát chậm rãi thổi đến. Ta mới hiểu được, thì ra trên thế giới này, thực sự
có nam nhân tuyệt mỹ đến vậy, đẹp tựa như người trong tranh. Trong lòng ta,
khen ngợi trai đẹp, lại dám ngang nhiên dùng từ ‘tuyệt mỹ’. Khuôn mặt hắn diễm
lệ như một đóa hoa phù dung ở cõi tiên. Đôi mắt nhỏ dài tinh anh, hàng lông mi
như tơ. Lá cây hai bên dường như bị vẻ đẹp của hắn làm cho kinh động, nhẹ nhàng
rung động trong gió thoảng.
Ngay từ đầu, ta còn nghĩ đây chắc chắn là một vị mỹ nữ giả trang, nhưng nhìn kĩ mới biết được, quả thật là một nam tử. Không nói đến hầu kết của hắn, chỉ riêng tư thế bước đi của hắn, ta đã biết, nữ nhân tuyệt đối không có được dáng đi uy vũ mạnh mẽ tựa rồng cuộn như vậy. Bởi vì bản thân ta vì để học được bước đi mạnh mẽ uy vũ tựa bước rồng đó, không biết đã phải luyện mất bao lâu mà vẫn chỉ có thể luyện được tám phần tương tự mà thôi…
Ta cứ như đang thưởng thức một bức tranh vẽ mỹ nữ trong cung di động vậy. Nhìn hắn chậm rãi đến gần mà thầm nghĩ, trên đời sao lại có nhiều tuấn nam mỹ nữ đến vậy, định không để những người có tướng mạo xấu xí như ta sống nữa hay sao?
Có lẽ trên mặt ta thoáng qua một tia ghen tỵ nên Tiểu Phúc Tử ở bên ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở ta phải chú ý phong độ. Tư Đồ đã sớm bình tĩnh đứng thẳng một chỗ không nhúc nhích, nếu như không có bộ râu dài kia che khuất miệng nàng, ta khẳng định sẽ thấy được nàng đang há hốc miệng, nước miếng chảy dài.
Nô bộc kia giới thiệu với chúng ta: “Vị này là môn khách của Vương phủ chúng ta, tên gọi Tần Thập Nhất. Hắn am hiểu phân biệt được các loại điêu khắc cổ tự. Văn tự trên tấm bia đá này, hắn cũng biết được khá nhiều. Các vị tiên sinh có chuyện gì đều có thể hỏi hắn…”
Nghe vị nô bộc này giới thiệu, trong đầu ta không hỏi hiện lên một người, ta hỏi hắn: “Tần Thập Nhất à, như vậy, quản gia của Tuyên Vương phủ Tần Hàng Bách là gì của ngài?”
Tần Thập Nhất cười cười, lộ ra hai đồng điếu hai bên khóe miệng: “Hồi bẩm tiên sinh, Tần Hàng Bách là thúc phụ (chú, em trai của bố) của ta…”
Ta nghĩ, hai chú cháu này đặt tên cũng thật kêu, một người là Hàng Bách (hàng trăm), một người là Thập Nhất (mười một), nếu có một nữ nhân gia thì nên đặt tên là gì nhỉ? Đặt là Tần Vạn Triệu à?
Ta không nhịn được bèn hỏi: “Tần tiên sinh, trong nhà các người, có phải còn có người tên là Tần Vạn Triệu hay không?”
Tần Thập Nhất kinh ngạc, khẩn trương hỏi: “Tiên sinh nghe được tên này ở đâu vậy?”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn hiện vẻ khẩn trương làm cho người ta không tự chủ được cảm thấy đau lòng. Ta vội nói: “Chẳng qua ta chỉ tùy tiện đoán một chút thôi, cũng không biết người này…”
Hắn sắc mặt cổ quái, cúi đầu che dấu biểu tình, cười cười nói: “Đã để tiên sinh chê cười, cô cô ta có khuê danh là Tần Vạn Nghi. Lâu rồi cũng không có ai nhắc tới cái tên này. Chợt nghe nhắc đến cũng làm ta thoáng có chút thất thố…”
Đây lại là một đoạn ân oán tình cừu nhưng ta cũng không tiện hỏi tiếp. Bởi vì ta vẫn đang bận thưởng thức dung nhan tuyệt sắc của hắn. Ta càng xem lại càng cảm thấy hắn quả thực là báu vật hiếm có của thế gian. Trong lòng ta không khỏi nảy sinh liên tưởng. Hay vị này chính là nam sủng của Tuyên Vương? Tuyên Vương kia cũng có tình yêu Brokeback* sao?
Ta tưởng tượng đến điều này, thần sắc trên mặt liền có chút cổ quái. Giọng nói của Tiểu Phúc Tử lại đột nhiên vang lên bên tai ta: “Vẻ mặt ngươi sao nhìn giống như ăn nhầm phải ruồi bọ như vậy?”
Nghe được truyền âm nhập mật, ta vội thu thập tâm tình, thái độ đoan chính, chỉ chỉ tấm bia đá, nhè nhẹ nói: “Tần tiên sinh, xin nhờ ngài chỉ điểm một chút cho tại hạ. Trên tấm bia đá này rốt cuộc viết cái gì? Vì sao trên mặt có rất nhiều chữ ta không hiểu được?”
Tần Thập Nhất nhìn nhìn tấm bia đá, cười nói: “Tiên sinh, những chữ đó vốn không phải là chữ bình thường, thật sự có rất ít người biết đến. Loại chữ này đến từ Thục Trung Lôi Gia, đây chính là mật ngữ trong gia tộc bọn họ. Ngài đương nhiên là đọc không hiểu…”
Thục Trung Lôi Gia, cái này ta biết. Vì hơn một ngàn lượng bạc, ta đã từng sai khiến Tư Đồ đánh một tên tiểu tử Thục Trung Lôi Gia (Nếu không nhớ vui lòng đọc lại chương 2). Nhà bọn họ đối với ta mà nói, chính là đối thủ cạnh tranh trong buôn bán, vậy mà có lẽ là người ta không xem ta ra gì. Nhưng điều ta không thể tưởng tượng được chính là, suy nghĩ của gia tộc bọn họ cũng thật không tầm thường. Sao đến loại đồ cổ đào được này cũng có dấu vết nhà bọn họ? Như vậy, nhà bọn họ rốt cuộc đã tồn tại được bao nhiêu năm rồi?
Tần Thập Nhất nói: “Thục Trung Lôi Gia là một gia tộc cực kỳ lâu đời. Nghe nói đã tồn tại hơn năm trăm năm. Cơ quan ám khí đối với họ mà nói, không thể tưởng tượng nổi, có thể nói là đại bộ phận tài nghệ đều do tổ tiên của họ truyền lại. Ba tấm bia đá này cũng chính là từ Thục Trung vận chuyển tới mà…”
Ta thấy bộ dáng rạng rỡ của hắn, liền hỏi: “Nói như vậy, ngươi cũng tham gia đợt vận chuyển lần này?”
Hắn gật gật đầu, đang muốn mở miệng, ta lại hỏi: “Ngay cả đào mộ ngươi cũng tham gia?”
Ta thầm nghĩ, mỹ nhân như vậy, lại cứ đi yêu thích khoan đào dưới nền đất, thật đúng là cực kỳ lãng phí…
Hắn cười cười, lại lộ ra đồng điếu bên miệng làm say lòng người: “Kỳ thật, đào mộ cũng không phải là một công việc bất nhân. Ngược lại, ở trong đó, còn có được không ít lạc thú, tìm được những món đồ chưa từng biết đến…”
Hắn còn định kể lại mấy sự tích nhuộm đẫm mùi vị trộm mộ của hắn thì đã bị ta cướp lời: “Tần tiên sinh, ngài vẫn nên giúp ta nhìn xem trên bia này rốt cuộc là có cái gì đi…”
Hắn nói: “Tấm bia đá này, ta cũng đã nghiên cứu nhiều ngày rồi. Có vài chỗ vẫn còn chưa rõ lắm. Vừa hay đúng lúc tiên sinh đến đây, chúng ta cùng nhau nghiên cứu một chút đi…”
Vị Tần Thập Nhất tiên sinh này cũng thật đáng danh xưng uyên bác, học thức sâu rộng, đọc được rất nhiều sách ta chưa từng đọc qua. Nhưng cũng có vài quyển sách ta đã được đọc mà hắn còn chưa có khả năng gặp qua. Nói ví dụ như những bộ sách hiện đại của ngàn năm sau, hắn đã từng đọc được chắc? Nhưng so với đống sách cổ của hắn, ta đành phải tự an ủi mình như thế vậy.
Cùng mỹ nam thảo luận chung một vấn đề, giống như một nam nhân viên văn phòng tiếp chuyện với mỹ nữ vậy, thật làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui, thoải mái vô cùng.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, mắt thấy trời đã chuyển chiều tà mà ta vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi chút nào. Đang nghĩ xem liệu có nên chong đèn đến đêm không thì đã thấy Tuyên Vương được mọi người tháp tùng đi tới. Tần Thập Nhất thấy Tuyên Vương đã đến, lập tức đứng dậy, cung kính đứng thẳng một bên. Ta trông thấy hắn như vậy, có cảm giác nếu mình cứ ngồi mãi cũng không hợp lễ nghi bèn vội đứng dậy theo…
Tuyên Vương từ xa đã ha ha cười, nói: “Sắc trời đã muộn, không bằng chư vị hôm nay cùng ở đây thắp đèn đến đêm, không phải rất tốt sao?”
Những lời trong lòng ta nghĩ, hắn đã nói ra rồi…
Ta vội hỏi: “Vương gia điện hạ, không cần đâu. Chỉ cần ngài không chê phiền toái thì ngày mai chúng ta lại đến cũng được. Chỉ mong có vị Tần tiên sinh đây trợ giúp là tốt rồi…”
Tuyên Vương thấy vậy cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Nếu vậy ta sai người hộ tống chư vị hồi phủ được không?”
Ta vội gật đầu cảm ơn rối rít…
Quay trở lại căn phòng tối lửa tắt đèn kia của chúng ta, dùng đá đánh lửa đốt đèn lên. Xung quanh im ắng, ngọn đèn lay lắt không sáng rõ tạo nên cảm giác tịch liêu, đem so với Tuyên Vương phủ đèn đuốc trải rộng sáng trưng kia thì đúng là cách biệt một trời một vực. Tiểu Phúc Tử lẳng lặng đi vào phòng bếp đun nước sôi.
Ta hỏi Tư Đồ ngồi trên ghế không lên tiếng đã lâu: “Vị Tần Thập Nhất kia, ngươi có cảm thấy hơi quen mặt không?”
Tư Đồ có chút có chút chần chừ, nói: “Bộ dạng của hắn quá giống…”
Ta nói: “Đúng, Bộ dạng của hai người các ngươi thật sự quá giống nhau. Hơn nữa, hắn so với ngươi hình như còn có phần ôn nhu hơn thì phải.”
Tư Đồ lắc đầu nói: “Không, hắn trông không giống ta…”
Ta hơi trầm ngâm, nói: “Lẽ nào trông hắn lại phi thường giống mẫu thân ngươi?”
Tư Đồ gật gật đầu: “Dung mạo của ta có vài phần giống phụ thân, thiếu chút ôn nhu. Nhưng hắn thì khác, sao lại giống mẫu thân đến vậy?”
Ta nói: “Ta chưa từng nhìn thấy mẫu thân ngươi. Đại tướng quân nói rằng mẫu thân ngươi đã sớm qua đời, liệu đây có phải là sự thật không?”
“Ta cũng không biết nữa. Ngay từ lúc ta còn nhỏ đã chưa từng được gặp mẫu thân. Mỗi khi hỏi phụ thân, ông luôn bi thương ảm đạm, hơn nữa, cũng chưa từng nhắc tới việc muốn lấy vợ kế hay nạp thê thiếp gì cả…”
Ta nghĩ, cuộc đời của đại tướng quân cũng rất kì quái. Khắp trong tướng quân phủ mà ngay cả một thị thiếp cũng không có. Chính bởi vậy mới nuôi dạy ta và Tư Đồ trở thành người có tính cách nghịch ngợm hay gây sự, kiêu ngạo khô khan như vậy. Nếu không nhờ Tư Đồ xinh đẹp, được tuyển vào cung thì ta nghĩ nàng có lấy được chồng hay không, thực sự cũng là một vấn đề.
Ta hỏi nàng: “Mẫu thân ngươi khuê danh là gì?”
Tư Đồ nói: “Không, mẫu thân không phải là Tần Bách Nghi, bà không phải họ Tần mà là họ Sở, khuê danh là Tiêm Nghê…”
Ta lại âm thầm trầm ngâm, nói: “Có một câu là “nay Tần mai Sở” không biết ngươi đã nghe qua chưa. “Bách” cùng “Tiêm” tương đối, “Nghi” và “Nghê” tương hợp. Tên mẫu thân ngươi cũng thật trùng hợp. Hơn nữa, dựa theo các đặt tên của nhà bọn họ, Tần Vạn Triệu, đến Tần Hàng Bách, lại đến Tần Thập Nhất. Vị Tần Hàng Bách này có vẻ đồng lứa nhưng nhỏ hơn Mẫu thân ngươi, không cùng một thế hệ, tuổi tác cũng không giống…”
Tiểu Phúc Tử đã đun sôi nước, mang đến cho chúng ta rửa mặt, nghe thấy chúng ta nói đến chuyện này liền hỏi: “Có muốn ta đi giám thị Tần Thập Nhất một chút không?”
Ta lắc lắc đầu: “Không cần, đã có người đưa người này đến trước mặt chúng ta, tự nhiên có chủ ý của hắn. Sớm hay muộn, hắn cũng sẽ chủ động nói cho chúng ta biết chân tướng mà thôi…”
Huống chi, người được đưa đến trước mặt chúng ta thì tất nhiên chỉ là kẻ râu ria mà thôi. Hắn chẳng qua chỉ là một người dẫn đường, đằng sau người dẫn đường có chân tướng như thế nào, e rằng chỉ có người bày ra thế cục này mới có thể biết được.
Ngay từ đầu, ta còn nghĩ đây chắc chắn là một vị mỹ nữ giả trang, nhưng nhìn kĩ mới biết được, quả thật là một nam tử. Không nói đến hầu kết của hắn, chỉ riêng tư thế bước đi của hắn, ta đã biết, nữ nhân tuyệt đối không có được dáng đi uy vũ mạnh mẽ tựa rồng cuộn như vậy. Bởi vì bản thân ta vì để học được bước đi mạnh mẽ uy vũ tựa bước rồng đó, không biết đã phải luyện mất bao lâu mà vẫn chỉ có thể luyện được tám phần tương tự mà thôi…
Ta cứ như đang thưởng thức một bức tranh vẽ mỹ nữ trong cung di động vậy. Nhìn hắn chậm rãi đến gần mà thầm nghĩ, trên đời sao lại có nhiều tuấn nam mỹ nữ đến vậy, định không để những người có tướng mạo xấu xí như ta sống nữa hay sao?
Có lẽ trên mặt ta thoáng qua một tia ghen tỵ nên Tiểu Phúc Tử ở bên ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở ta phải chú ý phong độ. Tư Đồ đã sớm bình tĩnh đứng thẳng một chỗ không nhúc nhích, nếu như không có bộ râu dài kia che khuất miệng nàng, ta khẳng định sẽ thấy được nàng đang há hốc miệng, nước miếng chảy dài.
Nô bộc kia giới thiệu với chúng ta: “Vị này là môn khách của Vương phủ chúng ta, tên gọi Tần Thập Nhất. Hắn am hiểu phân biệt được các loại điêu khắc cổ tự. Văn tự trên tấm bia đá này, hắn cũng biết được khá nhiều. Các vị tiên sinh có chuyện gì đều có thể hỏi hắn…”
Nghe vị nô bộc này giới thiệu, trong đầu ta không hỏi hiện lên một người, ta hỏi hắn: “Tần Thập Nhất à, như vậy, quản gia của Tuyên Vương phủ Tần Hàng Bách là gì của ngài?”
Tần Thập Nhất cười cười, lộ ra hai đồng điếu hai bên khóe miệng: “Hồi bẩm tiên sinh, Tần Hàng Bách là thúc phụ (chú, em trai của bố) của ta…”
Ta nghĩ, hai chú cháu này đặt tên cũng thật kêu, một người là Hàng Bách (hàng trăm), một người là Thập Nhất (mười một), nếu có một nữ nhân gia thì nên đặt tên là gì nhỉ? Đặt là Tần Vạn Triệu à?
Ta không nhịn được bèn hỏi: “Tần tiên sinh, trong nhà các người, có phải còn có người tên là Tần Vạn Triệu hay không?”
Tần Thập Nhất kinh ngạc, khẩn trương hỏi: “Tiên sinh nghe được tên này ở đâu vậy?”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn hiện vẻ khẩn trương làm cho người ta không tự chủ được cảm thấy đau lòng. Ta vội nói: “Chẳng qua ta chỉ tùy tiện đoán một chút thôi, cũng không biết người này…”
Hắn sắc mặt cổ quái, cúi đầu che dấu biểu tình, cười cười nói: “Đã để tiên sinh chê cười, cô cô ta có khuê danh là Tần Vạn Nghi. Lâu rồi cũng không có ai nhắc tới cái tên này. Chợt nghe nhắc đến cũng làm ta thoáng có chút thất thố…”
Đây lại là một đoạn ân oán tình cừu nhưng ta cũng không tiện hỏi tiếp. Bởi vì ta vẫn đang bận thưởng thức dung nhan tuyệt sắc của hắn. Ta càng xem lại càng cảm thấy hắn quả thực là báu vật hiếm có của thế gian. Trong lòng ta không khỏi nảy sinh liên tưởng. Hay vị này chính là nam sủng của Tuyên Vương? Tuyên Vương kia cũng có tình yêu Brokeback* sao?
Ta tưởng tượng đến điều này, thần sắc trên mặt liền có chút cổ quái. Giọng nói của Tiểu Phúc Tử lại đột nhiên vang lên bên tai ta: “Vẻ mặt ngươi sao nhìn giống như ăn nhầm phải ruồi bọ như vậy?”
Nghe được truyền âm nhập mật, ta vội thu thập tâm tình, thái độ đoan chính, chỉ chỉ tấm bia đá, nhè nhẹ nói: “Tần tiên sinh, xin nhờ ngài chỉ điểm một chút cho tại hạ. Trên tấm bia đá này rốt cuộc viết cái gì? Vì sao trên mặt có rất nhiều chữ ta không hiểu được?”
Tần Thập Nhất nhìn nhìn tấm bia đá, cười nói: “Tiên sinh, những chữ đó vốn không phải là chữ bình thường, thật sự có rất ít người biết đến. Loại chữ này đến từ Thục Trung Lôi Gia, đây chính là mật ngữ trong gia tộc bọn họ. Ngài đương nhiên là đọc không hiểu…”
Thục Trung Lôi Gia, cái này ta biết. Vì hơn một ngàn lượng bạc, ta đã từng sai khiến Tư Đồ đánh một tên tiểu tử Thục Trung Lôi Gia (Nếu không nhớ vui lòng đọc lại chương 2). Nhà bọn họ đối với ta mà nói, chính là đối thủ cạnh tranh trong buôn bán, vậy mà có lẽ là người ta không xem ta ra gì. Nhưng điều ta không thể tưởng tượng được chính là, suy nghĩ của gia tộc bọn họ cũng thật không tầm thường. Sao đến loại đồ cổ đào được này cũng có dấu vết nhà bọn họ? Như vậy, nhà bọn họ rốt cuộc đã tồn tại được bao nhiêu năm rồi?
Tần Thập Nhất nói: “Thục Trung Lôi Gia là một gia tộc cực kỳ lâu đời. Nghe nói đã tồn tại hơn năm trăm năm. Cơ quan ám khí đối với họ mà nói, không thể tưởng tượng nổi, có thể nói là đại bộ phận tài nghệ đều do tổ tiên của họ truyền lại. Ba tấm bia đá này cũng chính là từ Thục Trung vận chuyển tới mà…”
Ta thấy bộ dáng rạng rỡ của hắn, liền hỏi: “Nói như vậy, ngươi cũng tham gia đợt vận chuyển lần này?”
Hắn gật gật đầu, đang muốn mở miệng, ta lại hỏi: “Ngay cả đào mộ ngươi cũng tham gia?”
Ta thầm nghĩ, mỹ nhân như vậy, lại cứ đi yêu thích khoan đào dưới nền đất, thật đúng là cực kỳ lãng phí…
Hắn cười cười, lại lộ ra đồng điếu bên miệng làm say lòng người: “Kỳ thật, đào mộ cũng không phải là một công việc bất nhân. Ngược lại, ở trong đó, còn có được không ít lạc thú, tìm được những món đồ chưa từng biết đến…”
Hắn còn định kể lại mấy sự tích nhuộm đẫm mùi vị trộm mộ của hắn thì đã bị ta cướp lời: “Tần tiên sinh, ngài vẫn nên giúp ta nhìn xem trên bia này rốt cuộc là có cái gì đi…”
Hắn nói: “Tấm bia đá này, ta cũng đã nghiên cứu nhiều ngày rồi. Có vài chỗ vẫn còn chưa rõ lắm. Vừa hay đúng lúc tiên sinh đến đây, chúng ta cùng nhau nghiên cứu một chút đi…”
Vị Tần Thập Nhất tiên sinh này cũng thật đáng danh xưng uyên bác, học thức sâu rộng, đọc được rất nhiều sách ta chưa từng đọc qua. Nhưng cũng có vài quyển sách ta đã được đọc mà hắn còn chưa có khả năng gặp qua. Nói ví dụ như những bộ sách hiện đại của ngàn năm sau, hắn đã từng đọc được chắc? Nhưng so với đống sách cổ của hắn, ta đành phải tự an ủi mình như thế vậy.
Cùng mỹ nam thảo luận chung một vấn đề, giống như một nam nhân viên văn phòng tiếp chuyện với mỹ nữ vậy, thật làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui, thoải mái vô cùng.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, mắt thấy trời đã chuyển chiều tà mà ta vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi chút nào. Đang nghĩ xem liệu có nên chong đèn đến đêm không thì đã thấy Tuyên Vương được mọi người tháp tùng đi tới. Tần Thập Nhất thấy Tuyên Vương đã đến, lập tức đứng dậy, cung kính đứng thẳng một bên. Ta trông thấy hắn như vậy, có cảm giác nếu mình cứ ngồi mãi cũng không hợp lễ nghi bèn vội đứng dậy theo…
Tuyên Vương từ xa đã ha ha cười, nói: “Sắc trời đã muộn, không bằng chư vị hôm nay cùng ở đây thắp đèn đến đêm, không phải rất tốt sao?”
Những lời trong lòng ta nghĩ, hắn đã nói ra rồi…
Ta vội hỏi: “Vương gia điện hạ, không cần đâu. Chỉ cần ngài không chê phiền toái thì ngày mai chúng ta lại đến cũng được. Chỉ mong có vị Tần tiên sinh đây trợ giúp là tốt rồi…”
Tuyên Vương thấy vậy cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Nếu vậy ta sai người hộ tống chư vị hồi phủ được không?”
Ta vội gật đầu cảm ơn rối rít…
Quay trở lại căn phòng tối lửa tắt đèn kia của chúng ta, dùng đá đánh lửa đốt đèn lên. Xung quanh im ắng, ngọn đèn lay lắt không sáng rõ tạo nên cảm giác tịch liêu, đem so với Tuyên Vương phủ đèn đuốc trải rộng sáng trưng kia thì đúng là cách biệt một trời một vực. Tiểu Phúc Tử lẳng lặng đi vào phòng bếp đun nước sôi.
Ta hỏi Tư Đồ ngồi trên ghế không lên tiếng đã lâu: “Vị Tần Thập Nhất kia, ngươi có cảm thấy hơi quen mặt không?”
Tư Đồ có chút có chút chần chừ, nói: “Bộ dạng của hắn quá giống…”
Ta nói: “Đúng, Bộ dạng của hai người các ngươi thật sự quá giống nhau. Hơn nữa, hắn so với ngươi hình như còn có phần ôn nhu hơn thì phải.”
Tư Đồ lắc đầu nói: “Không, hắn trông không giống ta…”
Ta hơi trầm ngâm, nói: “Lẽ nào trông hắn lại phi thường giống mẫu thân ngươi?”
Tư Đồ gật gật đầu: “Dung mạo của ta có vài phần giống phụ thân, thiếu chút ôn nhu. Nhưng hắn thì khác, sao lại giống mẫu thân đến vậy?”
Ta nói: “Ta chưa từng nhìn thấy mẫu thân ngươi. Đại tướng quân nói rằng mẫu thân ngươi đã sớm qua đời, liệu đây có phải là sự thật không?”
“Ta cũng không biết nữa. Ngay từ lúc ta còn nhỏ đã chưa từng được gặp mẫu thân. Mỗi khi hỏi phụ thân, ông luôn bi thương ảm đạm, hơn nữa, cũng chưa từng nhắc tới việc muốn lấy vợ kế hay nạp thê thiếp gì cả…”
Ta nghĩ, cuộc đời của đại tướng quân cũng rất kì quái. Khắp trong tướng quân phủ mà ngay cả một thị thiếp cũng không có. Chính bởi vậy mới nuôi dạy ta và Tư Đồ trở thành người có tính cách nghịch ngợm hay gây sự, kiêu ngạo khô khan như vậy. Nếu không nhờ Tư Đồ xinh đẹp, được tuyển vào cung thì ta nghĩ nàng có lấy được chồng hay không, thực sự cũng là một vấn đề.
Ta hỏi nàng: “Mẫu thân ngươi khuê danh là gì?”
Tư Đồ nói: “Không, mẫu thân không phải là Tần Bách Nghi, bà không phải họ Tần mà là họ Sở, khuê danh là Tiêm Nghê…”
Ta lại âm thầm trầm ngâm, nói: “Có một câu là “nay Tần mai Sở” không biết ngươi đã nghe qua chưa. “Bách” cùng “Tiêm” tương đối, “Nghi” và “Nghê” tương hợp. Tên mẫu thân ngươi cũng thật trùng hợp. Hơn nữa, dựa theo các đặt tên của nhà bọn họ, Tần Vạn Triệu, đến Tần Hàng Bách, lại đến Tần Thập Nhất. Vị Tần Hàng Bách này có vẻ đồng lứa nhưng nhỏ hơn Mẫu thân ngươi, không cùng một thế hệ, tuổi tác cũng không giống…”
Tiểu Phúc Tử đã đun sôi nước, mang đến cho chúng ta rửa mặt, nghe thấy chúng ta nói đến chuyện này liền hỏi: “Có muốn ta đi giám thị Tần Thập Nhất một chút không?”
Ta lắc lắc đầu: “Không cần, đã có người đưa người này đến trước mặt chúng ta, tự nhiên có chủ ý của hắn. Sớm hay muộn, hắn cũng sẽ chủ động nói cho chúng ta biết chân tướng mà thôi…”
Huống chi, người được đưa đến trước mặt chúng ta thì tất nhiên chỉ là kẻ râu ria mà thôi. Hắn chẳng qua chỉ là một người dẫn đường, đằng sau người dẫn đường có chân tướng như thế nào, e rằng chỉ có người bày ra thế cục này mới có thể biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.