Chương 230: SẮC MẶT
Vân Ngoại Thiên Đô
28/03/2014
Tề Thụy Lâm nghe
thấy ta so sánh Tiểu Phúc Tử ngang hàng với anh, sắc mặt liền biểu tình, nói:
“Bổn vương sao có thể cùng hắn tâm có linh tê?”
Ta nhàn nhạt nói: “Chàng không cùng hắn tâm có linh tê thì tại sao hắn đang tốt lành đứng trong hoa viên luyện công, chàng muốn ra khỏi quý phủ, đi dạo phố hay thăm bạn gì gì đó, đi đâu không đi lại cứ nhất định phải đi đến chỗ hắn chứ?” Ta thoáng dừng, nhìn chén trà xanh bốc khói trên bàn, “Bản thân chưa đủ, còn phái thủ hạ của Thanh Phượng Môn đi quyến rũ Tiểu Phúc Tử đánh nhau với bọn hắn?”
Ta nâng hai tròng mắt lên, nước mắt rưng rưng, hỏi anh: “Thái tử gia, thiếp biết. Trong giới quý tộc Đại Tề thường lưu hành thị dưỡng nam sủng. Nếu là nam thì sẽ không phạm vào những lời chàng đã hứa hẹn với thiếp. Nhưng mà, chàng cũng phải ngẫm lại. Tiểu Phúc Tử, hắn chỉ là một thái giám thôi mà. Chàng muốn phong lưu, tìm ai mà không được?” Ta lại đau lòng nói: “Tiểu Phúc Tử rất có cốt khi, tuyệt đối sẽ không trở thành nam sủng của người ta đâu. Thái tử gia, thiếp chỉ lo cho chàng thôi. Võ công của hắn rất cao, nếu như không ưng thuận, gây ra thương tổn không cần thiết cho chàng, thì có thể…”
Ta dùng ánh mắt lo lắng đánh giá toàn bộ trên dưới thân hình của anh… đặc biệt là nửa thân dưới…
Gương mặt anh thoắt trắng thoắt đỏ, thoắt xanh thoắt tím, làm như đang có năm vị thần sắc màu đang đánh nhau vậy. Ta nhìn sắc mặt của anh, hiểu được một điều. Đúng rồi, có người nói rằng, gương mặt một người có thể thay đổi thành năm màu khác nhau được… Hóa ra lại là sự thật…
Anh mê man nửa ngày, nói: “Như nhi, sao nàng lại nghĩ như vậy? Bổn vương sao có thể có loại ham mê đó chứ? Bổn vương là một người hết sức bình thường, sao có thể thế được? Bổn vương đây chẳng phải sợ hắn… suốt ngày cứ đứng ngoài cửa sổ, có ý đồ gì đó với Như Nhi hay sao?… Hơn nữa, hắn chỉ là một tên thái giám thôi. Cho dù bổn vương có ý tưởng gì đó thì cũng sẽ không cùng hắn a…”
Ta hắc hắc cười lạnh: “Hóa ra, thái tử gia cũng biết hắn chỉ là một tên thái giám a…”
Tề Thụy Lâm bị kiềm hãm, liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Chuyện đó, bổn vương đương nhiên biết…”
Ta nói: “Nếu vậy thì, xin thái tử gia từ nay về sau đừng nghi thần nghi quỷ nữa…”
Lúc ta nói lời này, sắc mặt nghiêm túc vô cùng, ánh mắt cũng không quét về phía anh chút nào. Bưng chén trà trên bàn lên, uống một ngụm, còn khen: “Trà ngon, trà ngon…”
Tề Thụy Lâm cũng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là trà ngon…”
Hai người đồng thời trầm mặc, dường như đã quên hết những chuyện chúng ta vừa nói. Hai đôi mắt đồng thời nhìn chằm chằm vào làn hơi nước đang bốc lên trên mặt nước trà…
Cách thật lâu sau, hơi nước chậm rãi tản mất, ta mới nói: “Năm vị quan viên triều đình, bốn vị trước đều là quan cư ngoài tam phẩm, còn vị cuối cùng. Thái tử không cảm thấy phẩm vị của hắn quá thấp sao? Một tên huyện lệnh thất phẩm, vì sao lại bị người ta ám sát chứ…”
Tề Thụy Lâm suy nghĩ, gật gật đầu, nói: “Bổn vương cũng cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao đối tượng ám sát lại có chức vị thấp như thế?”
Ta lo nghĩ nói: “Chẳng lẽ thái tử không sai người điều tra tên huyện lệnh đó có điểm gì liên quan với bốn vị quan to triều đình trước đó sao?”
Tề Thụy Lâm nói: “Tuổi tác của bọn họ đều sấp xỉ ngang nhau, đều chừng trên dưới năm mươi tuổi. Mối quan hệ cũng tương tự. Ngoại trừ tên huyện lệnh kia, trên cơ bản, mỗi người đều có thể gọi là thượng quan lộc hậu. Hơn nữa, ai ai cũng đều có hộ vệ bảo tiêu hết sức nghiêm mật, nhưng vẫn bị cắt đầu một cách khó hiểu…”
Ta hỏi anh: “Cắt đầu, theo như chàng nói, là chỉ…”
Anh gật gật đầu: “Cả đầu bị người ta cắt xuống, không biết tung tích. Hơn nữa, những người đó khi bị cắt lấy đầu, không hề có dấu vết giãy dụa. Sau khi xét nghiệm, trên người bọn họ cũng không có tình trạng bị trúng độc hoặc bị gây mê trước. Còn có một chút, lúc bọn họ bị cắt đầu, bắt thịt toàn thân co rút nhanh, ngón tay nắm chặt, móng tay hãm sâu vào bàn tay…”
Ta cả kinh nói: “Ý của thái tử là, lúc bọn họ bị cắt đầu vẫn còn hoàn toàn tỉnh táo. Còn người thi hình kia, cũng không phải là dùng một đao chém rớt đầu bọn họ?”
Tề Thụy Lâm gật đầu nói: “Đúng vậy, bọn họ hình như là bị cắt đầu một cách từ từ. Sự thống khổ đó đã khắc thật sâu vào đầu bọn họ. Nhưng điều kỳ quái chính là, bọn họ lại không có chút phản kháng nào…”
Ta thì thào nói: “Chẳng lẽ, Mẫu gia còn che dấu thế lực không bị ai phát hiện hay sao?”
Tề Thụy Lâm nói: “Xem ra, đích xác là như thế. Bằng không, bổn vương nghĩ không ra, là lực lượng của kẻ nào có thể to lớn đến thế. Khiến cho năm vị quan viên triều đình bị chém giết mà không có chút phản kháng nào…”
Ta hỏi Tề Thụy Lâm: “Nếu vậy, chuyện chàng sai Tiểu Phúc Tử đi thăm dò, có kết quả gì không?”
Tề Thụy Lâm nghe ta nhắc đến Tiểu Phúc Tử, không khỏi biến sắc, sắc mặt lại thoắt xanh thoắt tím, nói: “Bổn vương cho Tiểu Phúc Tử đi thăm dò điều tra tên huyện lệnh. Hắn còn chưa hồi phục bổn vương mà đã đến chỗ ái phi trước rồi…”
Ta cười cười, nói: “Thiếp cũng đã lâu rồi không nhìn thấy Tiểu Phúc Tử, chẳng lẽ hắn không thể đến tìm thiếp sao?”
Tề Thụy Lâm nói: “Chuyện này, đương nhiên có thể. Nhưng mà, ai phi có biết không. Thời gian nàng ở chung với Tiểu Phúc Tử đã quá dài rồi sao? Có đôi khi còn dài hơn cả với bổn vương nữa đó?”
Ta lạnh nhạt nói: “Hình như không đúng đâu? Mỗi ngày khi thiếp mở mắt ra đều nhìn thấy chàng mà. Nhưng không phải ngày nào mỗi khi mở mắt thiếp đều nhìn thấy Tiểu Phúc Tử a? Hay là, thái tử gia muốn so đo cao thấp với Tiểu Phúc Tử? Để Tiểu Phúc Tử cũng mỗi ngày lúc thiếp vừa mở mắt liền xuất hiện trước mặt thiếp rồi?”
Tề Thụy Lâm chỉ đành cười khổ thêm cười lạnh, lại cười một cách khó hiểu: “Hắc hắc, ha ha, hả hả…”
Ta buông tông cuốn (tựa như gia phả) trong tay, giương mắt nhìn qua Tiểu Phúc Tử. Hắn ngồi đối diện ta, khuôn mặt thanh lãnh mang theo một tia biểu tình, làm như băng tuyết vậy. Ta biết hắn vất vả, nhưng cũng không thể ngờ được. Ta chỉ thuận miệng nói muốn xem tông cuốn của năm tên quan viên kia, hắn liền giúp ta trộm về. Hơn nữa còn lấy từ năm địa phương khác nhau. Hơn nữa, nơi tên huyện lệnh kia nhậm chức còn cách kinh thành cả trăm lý (1 lý =1/2 km)…
Ta không khỏi hoài nghi, võ công của Tiểu Phúc Tử có phải là đang tiến bộ từng ngày hay không? Cho dù ở hiện đại, ngồi xe lửa hình như cũng không nhanh như vậy? Chỉ trong một buổi tối, hắn đã trộm tông cuốn từ năm nơi khác nhau mang về?
Ta hỏi hắn: “Tiểu Phúc Tử, ngươi nói thật cho ta biết đi. Tông cuốn này, thật là do ngươi trộm về? Không phải thái tử đưa cho ngươi chứ?”
Tiểu Phúc Tử thanh thật nói: “Đương nhiên không phải. Ngươi cho là, thái tử gia của ngươi sẽ đưa tông cuốn cho ta sao? Bây giờ mà hắn thấy ta ở trong phòng ngươi thì…”
Ta không khỏi đồng cảm, cảm thán nói: “Đúng vậy, cũng may là chàng còn bận rộn rất nhiều chuyện. Còn thủ hạ của chàng, có đôi khi cũng mắt nhắm mắt mở…”
Tiểu Phúc Tử cùng ta nói đến vấn đề này, chúng ta lại trầm mặc. Tiểu Phúc Tử nói: “Diệp thống lĩnh, có đôi khi, vẫn rất để ý đến đại thể…”
Xem ra, Tiểu Phúc Tử đã cùng với thủ hạ của Tề Thụy Lâm đạt thành nhất trí, cũng không giống như vị Vương gia Tề Thụy Lâm kia, cố tình gây sự…
Ta nhàn nhạt nói: “Chàng không cùng hắn tâm có linh tê thì tại sao hắn đang tốt lành đứng trong hoa viên luyện công, chàng muốn ra khỏi quý phủ, đi dạo phố hay thăm bạn gì gì đó, đi đâu không đi lại cứ nhất định phải đi đến chỗ hắn chứ?” Ta thoáng dừng, nhìn chén trà xanh bốc khói trên bàn, “Bản thân chưa đủ, còn phái thủ hạ của Thanh Phượng Môn đi quyến rũ Tiểu Phúc Tử đánh nhau với bọn hắn?”
Ta nâng hai tròng mắt lên, nước mắt rưng rưng, hỏi anh: “Thái tử gia, thiếp biết. Trong giới quý tộc Đại Tề thường lưu hành thị dưỡng nam sủng. Nếu là nam thì sẽ không phạm vào những lời chàng đã hứa hẹn với thiếp. Nhưng mà, chàng cũng phải ngẫm lại. Tiểu Phúc Tử, hắn chỉ là một thái giám thôi mà. Chàng muốn phong lưu, tìm ai mà không được?” Ta lại đau lòng nói: “Tiểu Phúc Tử rất có cốt khi, tuyệt đối sẽ không trở thành nam sủng của người ta đâu. Thái tử gia, thiếp chỉ lo cho chàng thôi. Võ công của hắn rất cao, nếu như không ưng thuận, gây ra thương tổn không cần thiết cho chàng, thì có thể…”
Ta dùng ánh mắt lo lắng đánh giá toàn bộ trên dưới thân hình của anh… đặc biệt là nửa thân dưới…
Gương mặt anh thoắt trắng thoắt đỏ, thoắt xanh thoắt tím, làm như đang có năm vị thần sắc màu đang đánh nhau vậy. Ta nhìn sắc mặt của anh, hiểu được một điều. Đúng rồi, có người nói rằng, gương mặt một người có thể thay đổi thành năm màu khác nhau được… Hóa ra lại là sự thật…
Anh mê man nửa ngày, nói: “Như nhi, sao nàng lại nghĩ như vậy? Bổn vương sao có thể có loại ham mê đó chứ? Bổn vương là một người hết sức bình thường, sao có thể thế được? Bổn vương đây chẳng phải sợ hắn… suốt ngày cứ đứng ngoài cửa sổ, có ý đồ gì đó với Như Nhi hay sao?… Hơn nữa, hắn chỉ là một tên thái giám thôi. Cho dù bổn vương có ý tưởng gì đó thì cũng sẽ không cùng hắn a…”
Ta hắc hắc cười lạnh: “Hóa ra, thái tử gia cũng biết hắn chỉ là một tên thái giám a…”
Tề Thụy Lâm bị kiềm hãm, liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Chuyện đó, bổn vương đương nhiên biết…”
Ta nói: “Nếu vậy thì, xin thái tử gia từ nay về sau đừng nghi thần nghi quỷ nữa…”
Lúc ta nói lời này, sắc mặt nghiêm túc vô cùng, ánh mắt cũng không quét về phía anh chút nào. Bưng chén trà trên bàn lên, uống một ngụm, còn khen: “Trà ngon, trà ngon…”
Tề Thụy Lâm cũng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là trà ngon…”
Hai người đồng thời trầm mặc, dường như đã quên hết những chuyện chúng ta vừa nói. Hai đôi mắt đồng thời nhìn chằm chằm vào làn hơi nước đang bốc lên trên mặt nước trà…
Cách thật lâu sau, hơi nước chậm rãi tản mất, ta mới nói: “Năm vị quan viên triều đình, bốn vị trước đều là quan cư ngoài tam phẩm, còn vị cuối cùng. Thái tử không cảm thấy phẩm vị của hắn quá thấp sao? Một tên huyện lệnh thất phẩm, vì sao lại bị người ta ám sát chứ…”
Tề Thụy Lâm suy nghĩ, gật gật đầu, nói: “Bổn vương cũng cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao đối tượng ám sát lại có chức vị thấp như thế?”
Ta lo nghĩ nói: “Chẳng lẽ thái tử không sai người điều tra tên huyện lệnh đó có điểm gì liên quan với bốn vị quan to triều đình trước đó sao?”
Tề Thụy Lâm nói: “Tuổi tác của bọn họ đều sấp xỉ ngang nhau, đều chừng trên dưới năm mươi tuổi. Mối quan hệ cũng tương tự. Ngoại trừ tên huyện lệnh kia, trên cơ bản, mỗi người đều có thể gọi là thượng quan lộc hậu. Hơn nữa, ai ai cũng đều có hộ vệ bảo tiêu hết sức nghiêm mật, nhưng vẫn bị cắt đầu một cách khó hiểu…”
Ta hỏi anh: “Cắt đầu, theo như chàng nói, là chỉ…”
Anh gật gật đầu: “Cả đầu bị người ta cắt xuống, không biết tung tích. Hơn nữa, những người đó khi bị cắt lấy đầu, không hề có dấu vết giãy dụa. Sau khi xét nghiệm, trên người bọn họ cũng không có tình trạng bị trúng độc hoặc bị gây mê trước. Còn có một chút, lúc bọn họ bị cắt đầu, bắt thịt toàn thân co rút nhanh, ngón tay nắm chặt, móng tay hãm sâu vào bàn tay…”
Ta cả kinh nói: “Ý của thái tử là, lúc bọn họ bị cắt đầu vẫn còn hoàn toàn tỉnh táo. Còn người thi hình kia, cũng không phải là dùng một đao chém rớt đầu bọn họ?”
Tề Thụy Lâm gật đầu nói: “Đúng vậy, bọn họ hình như là bị cắt đầu một cách từ từ. Sự thống khổ đó đã khắc thật sâu vào đầu bọn họ. Nhưng điều kỳ quái chính là, bọn họ lại không có chút phản kháng nào…”
Ta thì thào nói: “Chẳng lẽ, Mẫu gia còn che dấu thế lực không bị ai phát hiện hay sao?”
Tề Thụy Lâm nói: “Xem ra, đích xác là như thế. Bằng không, bổn vương nghĩ không ra, là lực lượng của kẻ nào có thể to lớn đến thế. Khiến cho năm vị quan viên triều đình bị chém giết mà không có chút phản kháng nào…”
Ta hỏi Tề Thụy Lâm: “Nếu vậy, chuyện chàng sai Tiểu Phúc Tử đi thăm dò, có kết quả gì không?”
Tề Thụy Lâm nghe ta nhắc đến Tiểu Phúc Tử, không khỏi biến sắc, sắc mặt lại thoắt xanh thoắt tím, nói: “Bổn vương cho Tiểu Phúc Tử đi thăm dò điều tra tên huyện lệnh. Hắn còn chưa hồi phục bổn vương mà đã đến chỗ ái phi trước rồi…”
Ta cười cười, nói: “Thiếp cũng đã lâu rồi không nhìn thấy Tiểu Phúc Tử, chẳng lẽ hắn không thể đến tìm thiếp sao?”
Tề Thụy Lâm nói: “Chuyện này, đương nhiên có thể. Nhưng mà, ai phi có biết không. Thời gian nàng ở chung với Tiểu Phúc Tử đã quá dài rồi sao? Có đôi khi còn dài hơn cả với bổn vương nữa đó?”
Ta lạnh nhạt nói: “Hình như không đúng đâu? Mỗi ngày khi thiếp mở mắt ra đều nhìn thấy chàng mà. Nhưng không phải ngày nào mỗi khi mở mắt thiếp đều nhìn thấy Tiểu Phúc Tử a? Hay là, thái tử gia muốn so đo cao thấp với Tiểu Phúc Tử? Để Tiểu Phúc Tử cũng mỗi ngày lúc thiếp vừa mở mắt liền xuất hiện trước mặt thiếp rồi?”
Tề Thụy Lâm chỉ đành cười khổ thêm cười lạnh, lại cười một cách khó hiểu: “Hắc hắc, ha ha, hả hả…”
Ta buông tông cuốn (tựa như gia phả) trong tay, giương mắt nhìn qua Tiểu Phúc Tử. Hắn ngồi đối diện ta, khuôn mặt thanh lãnh mang theo một tia biểu tình, làm như băng tuyết vậy. Ta biết hắn vất vả, nhưng cũng không thể ngờ được. Ta chỉ thuận miệng nói muốn xem tông cuốn của năm tên quan viên kia, hắn liền giúp ta trộm về. Hơn nữa còn lấy từ năm địa phương khác nhau. Hơn nữa, nơi tên huyện lệnh kia nhậm chức còn cách kinh thành cả trăm lý (1 lý =1/2 km)…
Ta không khỏi hoài nghi, võ công của Tiểu Phúc Tử có phải là đang tiến bộ từng ngày hay không? Cho dù ở hiện đại, ngồi xe lửa hình như cũng không nhanh như vậy? Chỉ trong một buổi tối, hắn đã trộm tông cuốn từ năm nơi khác nhau mang về?
Ta hỏi hắn: “Tiểu Phúc Tử, ngươi nói thật cho ta biết đi. Tông cuốn này, thật là do ngươi trộm về? Không phải thái tử đưa cho ngươi chứ?”
Tiểu Phúc Tử thanh thật nói: “Đương nhiên không phải. Ngươi cho là, thái tử gia của ngươi sẽ đưa tông cuốn cho ta sao? Bây giờ mà hắn thấy ta ở trong phòng ngươi thì…”
Ta không khỏi đồng cảm, cảm thán nói: “Đúng vậy, cũng may là chàng còn bận rộn rất nhiều chuyện. Còn thủ hạ của chàng, có đôi khi cũng mắt nhắm mắt mở…”
Tiểu Phúc Tử cùng ta nói đến vấn đề này, chúng ta lại trầm mặc. Tiểu Phúc Tử nói: “Diệp thống lĩnh, có đôi khi, vẫn rất để ý đến đại thể…”
Xem ra, Tiểu Phúc Tử đã cùng với thủ hạ của Tề Thụy Lâm đạt thành nhất trí, cũng không giống như vị Vương gia Tề Thụy Lâm kia, cố tình gây sự…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.