Thệ Bất Vi Phi

Chương 125: THOÁT THÂN

Vân Ngoại Thiên Đô

27/03/2014

Tuyên Vương buông tay ta, nói: “Nàng đã biết?”

Ta cười, ánh mắt mê man, trên mặt lại hồng đến mức nát rữa như một vầng mây đỏ: “Vương gia, ngài quên rồi sao, tiểu nữ tinh thông y thuật mà. Ta chỉ ăn một miếng là đã biết rồi. Tất cả số còn lại, ta đã bỏ bọc giấu đi, để trong hậu hoa viên. Vương gia nhất định cho rằng ta đã ăn hết toàn bộ đúng không?” Nói xong, ta che miệng cười. Cánh tay ngọc thon nhỏ làm như đã bị gương mặt vô cùng anh tuấn của Tuyên Vương mê hoặc rồi, cứ muốn ve vuốt gương mặt Tuyên Vương vậy. Ta nói: “Chỉ cần Vương gia nói một tiếng, mặc kệ làm nô làm tỳ, tiểu nữ cũng sẽ gả cho Tuyên Vương. Vương gia cần gì phải làm ra hạ sách như vậy?”

Mặc dù toàn thân đều cảm thấy thống khổ, nhưng ta ăn quá nhiều Nhiễu chỉ nhu, không tự chủ được, thân thể ấm miên man. Vừa ngăn chặn đươc loại thống khổ này, lại có thể dùng ý nghĩ bảo trì sự thanh tỉnh. Xem ra, phương pháp của ta, thật đúng là hữu hiệu.

Mặt Tuyên Vương lộ vẻ xấu hổ, hắn hỏi: “Trong lòng nàng thật sự có bổn vương sao? Không phải tam đệ?”

Ánh mắt ta mê man, môi đỏ mọng như mây hồng, nói: “Vậy theo ngài, là Thụy Vương gia sao? Hắn hiện giờ đã cùng Mẫu Phượng Thấm song túc song tê*, nếu ta gả cho hắn, làm sao so được với gả cho ngài, ngài vẫn chưa có chính thất. Nhưng nếu ta gả vào Thụy Phủ, Mẫu gia nhị tiểu thư không phải là người ta có thể đối phó được. Huống chi.…” Ta cười ngu ngơ, nói: “Tuyên Vương cũng đâu kém gì Thụy Vương a, làm việc, đối nhân xử thế càng thêm thành thục, dáng vẻ cũng không giống như cái tên mao đầu tiểu hỏa Thụy Vương kia.”

(*Song túc song tê: túc: ở cùng một chỗ, tê: cùng nhau bay lượn, chỉ đôi nam nữ yêu nhau gắn bó không rời

*Mao đầu tiểu hỏa: con trai mới lớn)

Tuyên Vương nói: “Tam đệ mặc dù so với ta kém hơn đến chục tuổi nhưng thủ đoạn làm việc của hắn, có nhiều lúc ngay cả bổn vương cũng thấy mặc cảm, Tuệ Như, nàng có nhìn lầm không vậy?”

Ta cảm giác trên mặt nóng bỏng, đó là bởi vì ta dùng ngón tay lén bấm vào lòng bàn tay. Cơn đau tựa như xương cốt vỡ nứt lại khiến ta có thể thanh tỉnh khỏi ảo tưởng lạc thú, ta cười nói: “Thì cứ cho là như vậy, nhưng lần này, hắn còn không phải đã nằm trong lòng bàn tay của ngài rồi sao. Hắn cũng không thể thoát khỏi có liên quan đến việc cha ta bị mưu hại. Vương gia, ngài nghĩ, ta làm sao có thể chung sống với hắn được đây? Lại nói tiếp, ta còn phải đa tạ Vương gia, khiến cho Bình Vương mời cha ta đến đây!”

Tuyên Vương nói: “Tuệ Như, ta thật sự không biết người Bình Vương nói tới lại là phụ thân nàng, lần này cũng chỉ như mèo mù gặp phải con chuột chết. Tuệ Như, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ thỉnh danh y đến chữa khỏi cho phụ thân nàng…”

Ta cảm động nói: “Vương gia đối tốt với ta, sao ta lại không biết…”

Tuyên Vương đưa tay xoa lên gương mặt ta, ta thoáng vội lánh đi, nói: “Vương gia cần gì phải nóng vội. Nếu ngài đã quyết tâm muốn kết hôn với ta, sao không đợi đến đêm đó?”

Ta nghĩ, phải chịu đựng cái cảm giác như dao kiếm xẹt qua, cũng thật khổ sở…

Tuyên Vương cười cười, nói: “Cũng tốt, ba ngày sau, chúng ta sẽ thành thân. Đến lúc đó, bổn vương sẽ mở đại yến đón khách…” Hắn chần chờ một chút, nói: “Tuệ Như, độc trong cơ thể nàng, không đáng lo chứ?”

Ta nở nụ cười: “Ta chỉ ăn chút ít, lại dùng thuốc ngăn chặn. Hiện giờ dược tính đã giải trừ được bảy tám phần. Vương gia xin cứ yên tâm…”



Tuyên Vương một phen cầm tay ta, thở dài: “Sớm biết sẽ có kết quả như vậy, tã sẽ không đối xử với nàng như thế. Tuệ Như, nàng tha thứ cho ta được không? Đều tại ta cả, quá để ý đến nàng. Bổn vương chưa từng cảm thấy sợ hãi mất đi một người như vậy. Tuệ Như, Tuệ Như, sau này bổn vương nhất định sẽ bồi thường cho nàng…”

Ánh mắt hắn lộ ra thâm tình sâu như biển, lời nói cũng tràn ngập nhu tình. So với siêu sao phim tình cảm điện ảnh và truyền hình Lưu Đức Hoa chẳng kém chút nào. Trong lúc nhất thời, ta có chút sửng sốt, bởi vì thâm tình trong mắt hắn cứ như thật lòng vậy. Ánh mắt sâu xa, tựa như nam châm, thiếu chút đã hút ta vào trong đó luôn rồi. Ta cười tủm tỉm cầm tay hắn, nói: “Vương gia, tiểu nữ được ngài ưu ái như thế, sao lại trách ngài được…”

Hai người chúng ta nhìn nhau, đôi tay xiết quá chặt. Ta cảm giác được lòng bàn tay hắn ấm áp nóng cháy, không khỏi nghĩ, hắn có phải đã hơi thích ta rồi không?

Tuyên Vương buông tay, ánh mắt nhìn ta càng ngày càng sáng tỏ, hắn thở dài: “Tuệ Như. Nói chuyện với nàng xong, bổn vương an tâm rồi. Để ta phái người đưa nàng về khách phòng nha…”

Xem ra bây giờ, hắn lại muốn làm ra hành vi giữ kẽ để gỡ gạc hình tượng quân tử trong cảm nhận của ta. Ta cười cười, gật gật đầu, hắn chiêu gọi một tiếng, hai nha hoàn từ ngoài cửa đi vào, hắn nói: “Đưa Tuệ Như tiểu thư trở về khách phòng…”

Đi trên hành lang dài, ta né tránh sự dìu đỡ của hai nha hoàn, nói: “Các người cứ đi trước dẫn đường là được rồi…”

Lúc này, mồ hôi lạnh trên người ta mới túa ra như thủy triều dâng. Bị gió lạnh trời đêm thổi qua, cảm giác gió thổi vào người lại giống như những nhát đao chém đứt xương cốt. Ta thừa dịp hai nha đầu kia không chú ý đến, rút kim châm trên đỉnh đầu ra. Gió đao mới trở lại bình thường, nhẹ nhàng thổi vào mặt ta. Ta ho khan một tiếng, lấy khăn tay che, chỉ thấy trong khăn đỏ tươi như lửa. Ta nghĩ, trải qua lúc này đây, thân thể rất mệt mỏi, phải kiếm đâu đó ít nhân sâm ngàn năm, thủ ô vạn năm hay gì gì đó để điều dưỡng mới được.

Gió lạnh theo cửa sổ thổi vào trong thư phòng, bao nhiêu ôn nhu kiều diễm vừa mới diễn ra đã không còn sót lại chút gì. Tuyên Vương đứng trước bàn đọc, thưởng thức quyển sách đặt trên bàn. Quyển sách này là hắn dùng làm lý do để gọi Giả Tuệ Như đến, nhưng chung quy lại không có chút tác dụng nào. Giả Tuệ Như chỉ nhìn qua mặt bìa, lại khen: “Vương gia thật là một con người tao nhã…”, Tuyên Vương hơi nở nụ cười, hắn nghĩ, lần đầu tiên có người cho rằng hắn là “Con người tao nhã”, trước kia chưa từng có trải nghiệm như vậy, lại nói, vì sao hắn đối với mỗi cử chỉ lời nói của nàng đều để ý? Mỗi câu nói ra đều phải suy tư nghiên cứu nửa ngày, cứ nghĩ xem bên trong còn có ý tứ gì khác nữa không. Chẳng lẽ, chính mình rốt cục có để ý đến nàng sao?

Tuyên Vương nói: “Trong hậu hoa viên, thực sự có một bọc bánh tơ vàng ngũ sắc sao?”

Người phía sau gật gật đầu, bẩm báo: “Thuộc hạ quả thực phát hiện một bọc bánh tơ vàng ngũ sắc bị vứt dưới tàng cây. Hơn nữa, khăn tay dùng để bọc điểm tâm, thuộc hạ cũng mang đến đây…”

Tuyên Vương tiếp nhận khăn tay nhìn qua, nói: “Đây đích thật là khăn tay của nàng, khó trách vẻ mặt nàng khi thì thanh tỉnh, khi thì mơ hồ. Thì ra, nguyên nhân chẳng qua là chỉ ăn chút ít điểm tâm…”

Quy Trữ phất tay cho vị thuộc hạ kia lui ra, nói: “Vương gia, ngài hoài nghi…?”

Tuyên Vương gật gật đầu, nói: “Lúc bắt đầu thì ta còn có chút nghi ngờ, nhưng giờ xem ra, lời nói của nàng đa phần đều là sự thật. Bởi vì không ai có thể trúng loại mê hồn dược này mà còn nói dối được, trừ phi nàng không trúng độc. Hiện giờ cho thấy, nàng thật sự đã ăn loại điểm tâm này…”

Quy Trữ nói: “Chúc mừng Vương gia ba ngày sau, vợ chồng đẹp đôi, Thần cung đồ kia, nhất định sẽ lọt vào tay Vương gia…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thệ Bất Vi Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook