Thê Chủ Cực Ác - Con Đường Chuộc Ái Năm Phu
Chương 50: Đây là GIÁ TRỊ TỒN TẠI CỦA HẮN
Quân Dạ Dự
16/10/2021
Một hồi sau, rốt cuộc Vân Lộ cũng khôi phục lí trí, rời khỏi người Hoắc Cần.
Hắn ngã mình lên trên ghế, dương vật hiếm khi rút nhỏ lại, lỗ chuông khi đóng khỉ mở liếm mút dựng thủy, một lượng lớn chưa kịp hấp thu chạy dọc theo hai chân nhỏ xuống sàn xe.
Tóc dài tán loạn che khuất hơn phân nửa gương mặt điển trai, cả người hắn như được vớt ra từ trong nước, sắc hồng trên mặt chưa tản đi, vừa chật vật vừa quyến rũ.
Nam nhân nở rộ dưới bàn tay nhào nặn của nàng.
Cầm lòng không đậu, nàng duỗi tay vén tóc hắn sang một bên. Không biết do mệt mỏi hay chả còn sức, hắn để nàng tùy ý, rũ mắt như không thấy, khóe mắt ướt át đỏ tươi.
Vừa rồi khóc nhiều đến thế.
Nàng bỗng cảm thấy áy náy. Khi nãy nàng chẳng khác nào con ngựa hoang, đã không còn nhớ rõ muốn hắn mấy lần. Một nam tướng quân uy phong chinh chiến sa trường cứ thế trở thành công cụ tiết dục của nàng.
“Thực xin lỗi, ta… Ta quá mức.”
Hành động hôm nay của nàng đã vượt qua phạm vi thụ thai sinh con, đánh mất lí trí, trầm mê trong cơ thể hắn.
“…Ngươi của nay và trước kia như hai người khác nhau.”
Mê mang một lúc, hắn nói một câu chẳng liên quan.
Nàng không để bụng, cười: “Cứ cho chúng ta là hai người khác nhau đi.”
Nàng đổ chút nước nóng lên miếng vải trắng vừa xé ra từ trên ghế dựa, chà lau cơ thể một lượt giúp hắn. Hoắc Cần muốn ngăn nhưng tay lại bị bắt chặt.
Sức nàng tuy lớn, nhưng nếu hắn dùng toàn lực đánh trả thì không phải là đối thủ. Hắn không giãy giụa, để mặc khăn mềm lướt qua cơ thể đến tận lúc tay được nàng buông ra. Khi chiếc khăn cẩn thận chà lau dương vật, lúc bấy giờ hắn mới lộ ra thần sắc hoảng sợ.
“Ta, ta tự làm…”
“Để ta làm.” Nàng dứt khoát cự tuyệt, ra lệnh trắng trợn: “Nâng mông một chút.”
“…”
Đối mặt với vẻ bằng mặt không bằng lòng của Hoắc Cần, nàng treo nụ cười mỉm trên mặt, tay cầm băng gạc chờ đợi. Sau một khoảng lặng, hắn nhắm mắt lại, làm ra động tác mà chính bản thân phải thấy thẹn thùng.
Cơ mông thít chặt và cơ bụng săn chắc đập vào mắt nàng, cảnh đẹp trước mặt khiến nàng lặng lẽ nuốt nước bọt.
Nếu là Tề Tử Mạch, chắc chắn nàng sẽ quấy rối hai câu. Là Tang Nô thì nàng sẽ làm ra sự tình vượt quá giới hạn. Còn với Hoắc Cần, nàng không có tự tin mà làm xằng bậy.
Đứng đắn giúp hắn rửa sạch xong, nàng thuận tay xoa xoa bề mặt ghế đã dơ, đưa xiêm y cho hắn mặc mới bắt đầu sửa sang cho chính mình, cuối cùng là quấn băng gạc đã sử dụng thành một vo tròn đặt ở góc.
Hoắc Cần yên lặng quan sát loạt động tác lưu loát và cẩn thận, chợt nhận ra mình thật sự không hề hiểu biết nàng.
Hôn nhân của bọn họ là một hồi tính kế, bệ hạ muốn hắn gả cho nàng, hắn liền gả.
Kết hôn hơn hai năm, dù là trước hay sau hôn nhân cũng chỉ như hai người xa lạ. Có thể nói, khi chỉ vào mũi hắn, trách hắn lừa hôn, mắng hắn xấu xí là khoảng thời gian nàng nói nhiều nhất.
Nàng ghét hắn, hắn càng không thích nàng. Sau đó lại chính thức đóng quân ở biên cương, có nhàn rỗi đến mấy cũng tuyệt không muốn trở về. Mà nàng cũng mặc kệ chả quan tâm, coi như đối phương không tồn tại. Một tháng trước, nhận được thư thăm hỏi đơn giản nàng gửi tới, hắn còn nhớ bản thân đã sởn tóc gáy cỡ nào.
Sau đó, biết tin nàng ngã hỏng đầu, hắn còn có chút vui sướng khi người gặp họa.
Hiện tại, hắn chỉ cảm thấy may mắn.
Càng tiếp xúc với nàng, hắn càng thấy nàng tốt đẹp, tốt đến độ hắn bắt đầu tự biết xấu hổ…
Mỗi khi đối mặt với bóng lưng lạnh lùng của nàng, bóng tối trong lòng sẽ nuốt chửng hắn. Khoảng thời gian sau đó, hắn bắt đầu né tránh ánh nhìn của nàng, không muốn nàng nhìn khuôn mặt xấu xí này.
Biểu tình chán ghét của Vân Lộc khi xưa vụt qua trong đầu. Hắn không thể thờ ơ, mất mát phụ họa, đúng vậy, nếu không phải bị bức bách, thử hỏi xem ai sẽ muốn hôn môi, muốn ôm một nam tử xấu xí cơ chứ?
Không ai thích hắn.
Từ nhỏ đến lớn, người ở bên cạnh hắn đã chứng minh rằng việc này là thật.
Chỉ có bệ hạ và biên cương thật sự cần hắn. Bệ hạ tín nhiệm hắn, trọng dụng hắn, chỉ khi bảo vệ biên cương hắn mới có cảm giác rằng mình tồn tại.
Hắn kiên định với lý tưởng của mình, nhưng ánh mặt lại ảm đạm đi.
Đây là giá trị tồn tại của hắn.
Hết chương 50
Hắn ngã mình lên trên ghế, dương vật hiếm khi rút nhỏ lại, lỗ chuông khi đóng khỉ mở liếm mút dựng thủy, một lượng lớn chưa kịp hấp thu chạy dọc theo hai chân nhỏ xuống sàn xe.
Tóc dài tán loạn che khuất hơn phân nửa gương mặt điển trai, cả người hắn như được vớt ra từ trong nước, sắc hồng trên mặt chưa tản đi, vừa chật vật vừa quyến rũ.
Nam nhân nở rộ dưới bàn tay nhào nặn của nàng.
Cầm lòng không đậu, nàng duỗi tay vén tóc hắn sang một bên. Không biết do mệt mỏi hay chả còn sức, hắn để nàng tùy ý, rũ mắt như không thấy, khóe mắt ướt át đỏ tươi.
Vừa rồi khóc nhiều đến thế.
Nàng bỗng cảm thấy áy náy. Khi nãy nàng chẳng khác nào con ngựa hoang, đã không còn nhớ rõ muốn hắn mấy lần. Một nam tướng quân uy phong chinh chiến sa trường cứ thế trở thành công cụ tiết dục của nàng.
“Thực xin lỗi, ta… Ta quá mức.”
Hành động hôm nay của nàng đã vượt qua phạm vi thụ thai sinh con, đánh mất lí trí, trầm mê trong cơ thể hắn.
“…Ngươi của nay và trước kia như hai người khác nhau.”
Mê mang một lúc, hắn nói một câu chẳng liên quan.
Nàng không để bụng, cười: “Cứ cho chúng ta là hai người khác nhau đi.”
Nàng đổ chút nước nóng lên miếng vải trắng vừa xé ra từ trên ghế dựa, chà lau cơ thể một lượt giúp hắn. Hoắc Cần muốn ngăn nhưng tay lại bị bắt chặt.
Sức nàng tuy lớn, nhưng nếu hắn dùng toàn lực đánh trả thì không phải là đối thủ. Hắn không giãy giụa, để mặc khăn mềm lướt qua cơ thể đến tận lúc tay được nàng buông ra. Khi chiếc khăn cẩn thận chà lau dương vật, lúc bấy giờ hắn mới lộ ra thần sắc hoảng sợ.
“Ta, ta tự làm…”
“Để ta làm.” Nàng dứt khoát cự tuyệt, ra lệnh trắng trợn: “Nâng mông một chút.”
“…”
Đối mặt với vẻ bằng mặt không bằng lòng của Hoắc Cần, nàng treo nụ cười mỉm trên mặt, tay cầm băng gạc chờ đợi. Sau một khoảng lặng, hắn nhắm mắt lại, làm ra động tác mà chính bản thân phải thấy thẹn thùng.
Cơ mông thít chặt và cơ bụng săn chắc đập vào mắt nàng, cảnh đẹp trước mặt khiến nàng lặng lẽ nuốt nước bọt.
Nếu là Tề Tử Mạch, chắc chắn nàng sẽ quấy rối hai câu. Là Tang Nô thì nàng sẽ làm ra sự tình vượt quá giới hạn. Còn với Hoắc Cần, nàng không có tự tin mà làm xằng bậy.
Đứng đắn giúp hắn rửa sạch xong, nàng thuận tay xoa xoa bề mặt ghế đã dơ, đưa xiêm y cho hắn mặc mới bắt đầu sửa sang cho chính mình, cuối cùng là quấn băng gạc đã sử dụng thành một vo tròn đặt ở góc.
Hoắc Cần yên lặng quan sát loạt động tác lưu loát và cẩn thận, chợt nhận ra mình thật sự không hề hiểu biết nàng.
Hôn nhân của bọn họ là một hồi tính kế, bệ hạ muốn hắn gả cho nàng, hắn liền gả.
Kết hôn hơn hai năm, dù là trước hay sau hôn nhân cũng chỉ như hai người xa lạ. Có thể nói, khi chỉ vào mũi hắn, trách hắn lừa hôn, mắng hắn xấu xí là khoảng thời gian nàng nói nhiều nhất.
Nàng ghét hắn, hắn càng không thích nàng. Sau đó lại chính thức đóng quân ở biên cương, có nhàn rỗi đến mấy cũng tuyệt không muốn trở về. Mà nàng cũng mặc kệ chả quan tâm, coi như đối phương không tồn tại. Một tháng trước, nhận được thư thăm hỏi đơn giản nàng gửi tới, hắn còn nhớ bản thân đã sởn tóc gáy cỡ nào.
Sau đó, biết tin nàng ngã hỏng đầu, hắn còn có chút vui sướng khi người gặp họa.
Hiện tại, hắn chỉ cảm thấy may mắn.
Càng tiếp xúc với nàng, hắn càng thấy nàng tốt đẹp, tốt đến độ hắn bắt đầu tự biết xấu hổ…
Mỗi khi đối mặt với bóng lưng lạnh lùng của nàng, bóng tối trong lòng sẽ nuốt chửng hắn. Khoảng thời gian sau đó, hắn bắt đầu né tránh ánh nhìn của nàng, không muốn nàng nhìn khuôn mặt xấu xí này.
Biểu tình chán ghét của Vân Lộc khi xưa vụt qua trong đầu. Hắn không thể thờ ơ, mất mát phụ họa, đúng vậy, nếu không phải bị bức bách, thử hỏi xem ai sẽ muốn hôn môi, muốn ôm một nam tử xấu xí cơ chứ?
Không ai thích hắn.
Từ nhỏ đến lớn, người ở bên cạnh hắn đã chứng minh rằng việc này là thật.
Chỉ có bệ hạ và biên cương thật sự cần hắn. Bệ hạ tín nhiệm hắn, trọng dụng hắn, chỉ khi bảo vệ biên cương hắn mới có cảm giác rằng mình tồn tại.
Hắn kiên định với lý tưởng của mình, nhưng ánh mặt lại ảm đạm đi.
Đây là giá trị tồn tại của hắn.
Hết chương 50
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.