Thê Chủ Cực Ác - Con Đường Chuộc Ái Năm Phu
Chương 41: Đây là nói bậy hả?
Quân Dạ Dự
15/10/2021
“Tử Mạch, chàng…”
“Từ nhỏ phụ thân đã dạy ta rằng xuất giá làm phu nhà người, điều cấm kị không được phạm phải chính là đố kị. Đại phu quân càng tuyệt đối không thể cũng tuyệt đối không được phép, đối xử bình đẳng với các phu quân khác mới là hiền lương đức độ. Nếu là quá khứ, chắc chắn ta sẽ cực kì tự tin, còn thầm kinh thường những nam nhân cứ chấp nhất với nữ nhân…”
Dù đã hít sâu rồi thở ra nhưng giọng nói vẫn khó nén khỏi kích động.
“Khi đó ta căn bản không để bụng, nhưng hiện tại ta sai rồi…”
Cảm xúc vỡ òa, hắn siết chặt hai tay đang đặt trên đầu gối. Thấy thế nàng bèn gỡ lỏng ra, đan chặt mười ngón cùng hắn. Hắn cứng đờ, không dám quay đầu nhìn nàng.
“Chàng làm ta sợ chết mất, ta tưởng chàng đang giận ta, giận ta thu Hoắc Cần.”
Hắn đích thật có giận, là giận bản thân mang lòng đố kị.
Nàng cho rằng mình đã hiểu thấu quan niệm nam nữ ở thế giới này, song không ngờ chừng đó vẫn như muối bỏ biển.
“Mà chàng không sai, ở thế giới của ta, bất kể nam hay nữ, yêu cầu đối phương một lòng là chuyện dĩ nhiên, chứ đừng nói đến đố kị.”
Hắn ngạc nhiên quay đầu: “Thật ư?”
Chứng kiến nam nhân vốn khôn khéo lạnh nhạt hiếm khi trở nên giống hài tử mà sao lòng nàng đau thế này.
“Thật đó.” Nàng khẽ vuốt khóe mắt ửng đỏ của hắn, “Hơn nữa chàng ghen tị chứng tỏ chàng có để ý ta. Ta thật sự rất vui, bởi vì ta cũng rất để ý chàng.”
Hắn mím môi, nhịn xuống cảm giác ghen tuông.
“Nàng không nên nói những lời này, ta sẽ được nước làm tới mất.”
“Nếu ta nói ta muốn chàng được nước làm tới thì sao nào?”
Hai người nhìn sâu vào mắt nhau. Hắn rung động, hỏi: “Vậy nàng có thể hứa từ nay về sau sẽ không cưới nữa được không?”
Đột nhiên, nàng đứng dậy chen vào giữa hai chân hắn, hai tay chống ở tay vịn ghế dựa, nhìn đăm đắm hắn.
“Nàng không cần trả lời, ta biết căn bản không có khả năng…”
“Được.”
“Vân gia có bốn vị phu quân… Nàng, nàng nói gì cơ?”
“Ta nói được, ta đáp ứng chàng.”
“…”
So với kinh ngạc ban nãy, lần này hắn trừng lớn đôi mắt dài hẹp, gần như là dại ra. Nàng nhịn không được mà cười trộm, thiên tiên bây giờ mới lây nhiễm chút trần thế à nha.
“Khó tin đến vậy sao?”
Nàng dùng ngón trỏ nâng cằm Tề Tử Mạch, bộ dạng không phòng bị của hắn khiến cả người nàng nhộn nhạo, ngón tay cái ám muội mơn trớn môi dưới no đủ.
“Nàng không nói giỡn đó chứ?”
Không phải Tề Tử Mạch không tin, vấn đề là chuyện này quá khó tin.
Tính cách Vân Lộc vốn cổ quái, lại không có hứng thú với chuyện nam nữ, hơn nữa ác danh còn truyền xa, nguyên nhân nào cũng có, căn bản là chẳng một ai thèm tới cửa cầu thân. Bởi vậy trong phủ đến giờ cũng chỉ có bốn vị phu quân.
Hiện tại Vân Lộ đã nhập hồn vào Vân Lộc, tính tình nàng ôn hòa dễ sống chung, thông minh lại hiếu học, luôn tôn trọng và đối xử dịu dàng với phu quân, những gia tộc muốn liên hôn với Vân gia đơn thuần chỉ vì sự giàu sang…
Gần đây có không ít người hướng hắn bày tỏ sự yêu thích với nàng, thậm chí hao tốn tâm tư đi lấy lòng đại phu quân hắn đây.
Chỉ cần tưởng tượng đến những người đó, một đám tiếp nối một đám tiến vào phủ, chia sẻ tình yêu của nàng là hắn không cách nào tiếp thu được.
Hắn chẳng biết lấy thái độ gì đối diện với nàng, bởi giờ đây lòng hắn đầy đố kị và xấu xí.
“Xem ra ta phải chứng minh cho Tử Mạch của ta rồi!”
“Nàng làm gì?”
Đầu gối nàng tách hai chân hắn ra, sau đó quỳ xuống, nhấc áo choàng hắn lên, chờ đến khi biết nàng muốn làm gì thì đã không còn ngăn kịp.
“Đừng, nàng không cần như vậy, lên…”
Ngón tay nàng sờ ngọc hành, lưỡi nóng ướt át liếm nhẹ quy đầu.
“A!” Hắn siết chặt tay ghế.
“Tử Mạch, chàng nhạy cảm thật, ta mới liếm một chút mà đã cương lên rồi, giống như có phép thuật vậy.” Nàng tán thưởng, quan sát đồ vật đang không ngừng nóng lên trước mắt.
“Hừ, nàng đang nói bậy gì đó!” Vừa thẹn vừa bực, hắn mặt đỏ tai hồng muốn che lại hạ thân lõa lồ nhưng lại bị nàng dễ dàng ngăn cản.
“Đây là nói bậy hả?”
Nàng cười xấu xa, buông tay để ngọc hành cương cứng hoàn toàn phơi bày. Quy đầu bị bắn nhẹ, ngọc hành liền kích động mà đong đưa trái phải, lỗ chuông còn vương vài giọt nước.
“Á!” Hắn run lên, không có biện pháp với nàng, chỉ đành chịu thua, mở miệng xin tha: “Lộ Nhi, không được đâu, bây giờ là ban ngày, sẽ có người tiến vào…”
Khí chất thần tiên cao cao tại thượng bị nàng phá hủy gần như triệt để, Tề Tử Mạch của giờ phút này trông vô cùng gợi cảm và quyến rũ, hàng mi dài rung rinh, mắt đen như sương sớm ven hồ, cần cổ với đường cong duyên dáng, cơ thể cao gầy trắng nõn, nũng nịu thở dốc…
“Chàng là của ta, ta sẽ không cho ai nhìn thấy bộ dáng mê người này của chàng!” Kéo ghì cổ áo hắn xuống, nàng nghiêm túc nhắc nhở bên tai hắn: “Nên chàng nhớ nhỏ giọng, ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện.”
Thật là quá đáng mà…
______________
Hi mọi người ^^
Mình đã trở lại rồi đây!
Bão chương típ nha:>>
“Từ nhỏ phụ thân đã dạy ta rằng xuất giá làm phu nhà người, điều cấm kị không được phạm phải chính là đố kị. Đại phu quân càng tuyệt đối không thể cũng tuyệt đối không được phép, đối xử bình đẳng với các phu quân khác mới là hiền lương đức độ. Nếu là quá khứ, chắc chắn ta sẽ cực kì tự tin, còn thầm kinh thường những nam nhân cứ chấp nhất với nữ nhân…”
Dù đã hít sâu rồi thở ra nhưng giọng nói vẫn khó nén khỏi kích động.
“Khi đó ta căn bản không để bụng, nhưng hiện tại ta sai rồi…”
Cảm xúc vỡ òa, hắn siết chặt hai tay đang đặt trên đầu gối. Thấy thế nàng bèn gỡ lỏng ra, đan chặt mười ngón cùng hắn. Hắn cứng đờ, không dám quay đầu nhìn nàng.
“Chàng làm ta sợ chết mất, ta tưởng chàng đang giận ta, giận ta thu Hoắc Cần.”
Hắn đích thật có giận, là giận bản thân mang lòng đố kị.
Nàng cho rằng mình đã hiểu thấu quan niệm nam nữ ở thế giới này, song không ngờ chừng đó vẫn như muối bỏ biển.
“Mà chàng không sai, ở thế giới của ta, bất kể nam hay nữ, yêu cầu đối phương một lòng là chuyện dĩ nhiên, chứ đừng nói đến đố kị.”
Hắn ngạc nhiên quay đầu: “Thật ư?”
Chứng kiến nam nhân vốn khôn khéo lạnh nhạt hiếm khi trở nên giống hài tử mà sao lòng nàng đau thế này.
“Thật đó.” Nàng khẽ vuốt khóe mắt ửng đỏ của hắn, “Hơn nữa chàng ghen tị chứng tỏ chàng có để ý ta. Ta thật sự rất vui, bởi vì ta cũng rất để ý chàng.”
Hắn mím môi, nhịn xuống cảm giác ghen tuông.
“Nàng không nên nói những lời này, ta sẽ được nước làm tới mất.”
“Nếu ta nói ta muốn chàng được nước làm tới thì sao nào?”
Hai người nhìn sâu vào mắt nhau. Hắn rung động, hỏi: “Vậy nàng có thể hứa từ nay về sau sẽ không cưới nữa được không?”
Đột nhiên, nàng đứng dậy chen vào giữa hai chân hắn, hai tay chống ở tay vịn ghế dựa, nhìn đăm đắm hắn.
“Nàng không cần trả lời, ta biết căn bản không có khả năng…”
“Được.”
“Vân gia có bốn vị phu quân… Nàng, nàng nói gì cơ?”
“Ta nói được, ta đáp ứng chàng.”
“…”
So với kinh ngạc ban nãy, lần này hắn trừng lớn đôi mắt dài hẹp, gần như là dại ra. Nàng nhịn không được mà cười trộm, thiên tiên bây giờ mới lây nhiễm chút trần thế à nha.
“Khó tin đến vậy sao?”
Nàng dùng ngón trỏ nâng cằm Tề Tử Mạch, bộ dạng không phòng bị của hắn khiến cả người nàng nhộn nhạo, ngón tay cái ám muội mơn trớn môi dưới no đủ.
“Nàng không nói giỡn đó chứ?”
Không phải Tề Tử Mạch không tin, vấn đề là chuyện này quá khó tin.
Tính cách Vân Lộc vốn cổ quái, lại không có hứng thú với chuyện nam nữ, hơn nữa ác danh còn truyền xa, nguyên nhân nào cũng có, căn bản là chẳng một ai thèm tới cửa cầu thân. Bởi vậy trong phủ đến giờ cũng chỉ có bốn vị phu quân.
Hiện tại Vân Lộ đã nhập hồn vào Vân Lộc, tính tình nàng ôn hòa dễ sống chung, thông minh lại hiếu học, luôn tôn trọng và đối xử dịu dàng với phu quân, những gia tộc muốn liên hôn với Vân gia đơn thuần chỉ vì sự giàu sang…
Gần đây có không ít người hướng hắn bày tỏ sự yêu thích với nàng, thậm chí hao tốn tâm tư đi lấy lòng đại phu quân hắn đây.
Chỉ cần tưởng tượng đến những người đó, một đám tiếp nối một đám tiến vào phủ, chia sẻ tình yêu của nàng là hắn không cách nào tiếp thu được.
Hắn chẳng biết lấy thái độ gì đối diện với nàng, bởi giờ đây lòng hắn đầy đố kị và xấu xí.
“Xem ra ta phải chứng minh cho Tử Mạch của ta rồi!”
“Nàng làm gì?”
Đầu gối nàng tách hai chân hắn ra, sau đó quỳ xuống, nhấc áo choàng hắn lên, chờ đến khi biết nàng muốn làm gì thì đã không còn ngăn kịp.
“Đừng, nàng không cần như vậy, lên…”
Ngón tay nàng sờ ngọc hành, lưỡi nóng ướt át liếm nhẹ quy đầu.
“A!” Hắn siết chặt tay ghế.
“Tử Mạch, chàng nhạy cảm thật, ta mới liếm một chút mà đã cương lên rồi, giống như có phép thuật vậy.” Nàng tán thưởng, quan sát đồ vật đang không ngừng nóng lên trước mắt.
“Hừ, nàng đang nói bậy gì đó!” Vừa thẹn vừa bực, hắn mặt đỏ tai hồng muốn che lại hạ thân lõa lồ nhưng lại bị nàng dễ dàng ngăn cản.
“Đây là nói bậy hả?”
Nàng cười xấu xa, buông tay để ngọc hành cương cứng hoàn toàn phơi bày. Quy đầu bị bắn nhẹ, ngọc hành liền kích động mà đong đưa trái phải, lỗ chuông còn vương vài giọt nước.
“Á!” Hắn run lên, không có biện pháp với nàng, chỉ đành chịu thua, mở miệng xin tha: “Lộ Nhi, không được đâu, bây giờ là ban ngày, sẽ có người tiến vào…”
Khí chất thần tiên cao cao tại thượng bị nàng phá hủy gần như triệt để, Tề Tử Mạch của giờ phút này trông vô cùng gợi cảm và quyến rũ, hàng mi dài rung rinh, mắt đen như sương sớm ven hồ, cần cổ với đường cong duyên dáng, cơ thể cao gầy trắng nõn, nũng nịu thở dốc…
“Chàng là của ta, ta sẽ không cho ai nhìn thấy bộ dáng mê người này của chàng!” Kéo ghì cổ áo hắn xuống, nàng nghiêm túc nhắc nhở bên tai hắn: “Nên chàng nhớ nhỏ giọng, ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện.”
Thật là quá đáng mà…
______________
Hi mọi người ^^
Mình đã trở lại rồi đây!
Bão chương típ nha:>>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.