Thê Chủ Cực Ác - Con Đường Chuộc Ái Năm Phu
Chương 3: Xuyên thành đệ nhất đại phú thương
Quân Dạ Dự
14/07/2021
Mất trí nhớ là lời biện hộ đơn giản mà cực kì hữu dụng, đặc biệt trong trường hợp của Vân Lộ bây giờ.
Vì để người khác không nghi ngờ nên khi tỉnh lại lần nữa, Vân Lộ biện lí do mình bị mất trí nhớ sau khi va chạm mạnh vào phần đầu, cái gì cũng không rõ.
Hiển nhiên Thanh Mai vẫn bán tín bán nghi, song khi nhớ lại quyền uy của chủ thượng trong dĩ vãng, nàng ta vẫn không dám tỏ rõ thái độ dù chỉ một chút.
May mắn là hễ Vân Lộ hỏi gì, Thanh Mai liền đáp ứng trả lời, tuy nàng ấy vẫn chắt lọc từ để nói nhưng so ra vẫn tốt hơn nhiều so với việc nàng tự thân vận động dò la tin tức.
Ba ngày thoáng chốc đã trôi qua, đại khái nàng đã nắm rõ tình huống và hoàn cảnh hiện tại của mình.
Sau khi ngã xuống từ trên núi, không hiểu sao nàng không những không chết mà còn xuyên qua một cách kì diệu.
Thậm chí, nàng còn xuyên đến thế giới nữ tôn căn bản không tồn tại trên đời.
Ở nơi đây, thể chế nữ tôn nam ti được truyền qua hàng ngàn đời, chủ yếu là vì nữ tử trời sinh cao lớn khỏe mạnh, là người nắm giữ sinh kế trong nhà, đánh giặc và tham gia quân ngũ. Trái lại, nam nhân của thế giới này tương đối nhỏ bé yếu ớt, nói dễ nghe một chút là đối tượng được bảo vệ, còn nếu nói khó nghe thì là vật phẩm phụ thuộc chỉ có tác dụng làm vật hy sinh trong mắt thế nhân.
Thế nên, dù không có văn bản quy định rõ ràng nhưng cuộc sống cũng dần dà theo nếp văn hóa nhất thê đa phu. Mọi nữ nhân luôn lấy số lượng phu quân thu được dưới trướng làm thước đo cho năng lực của bản thân và của cải trong nhà.
Ở thế giới này, bất kì nữ nhân nào chỉ cưới duy nhất một phu quân sẽ không được xem là niềm hãnh diện, mà còn bị người khác ghé mắt giễu cợt. Cho nên, rất nhiều nữ nhân mặc dù nuôi không nổi nhưng vẫn căng da đầu lên mà cưới nhiều phu, ít nhất phải là hai người, nếu không muốn bị trở thành trò cười nơi đầu làng cuối ngõ; càng đừng nói đến nữ nhân có gia thế hùng hậu sau lưng, việc lấy một chục phu quân cũng không phải hiếm lạ gì.
Nguyên chủ cũng họ Vân, có tên đồng âm khác chữ với nàng, tên duy nhất một chữ Lộc, là Lộc trong phúc lộc.
Ở Đại Diệu quốc phồn vinh, gia tộc của Vân Lộc được xưng là đệ nhất đại phú thương kinh thành. Ba năm trước đây, sau khi cha mẹ lần lượt qua đời, cô con gái một, Vân Lộc, danh chính ngôn thuận kế thừa sản nghiệp.
Vân Lộc, giàu có đến nỗi có thể làm lay động cả Đại Diệu quốc. Năm 22 tuổi, là thời điểm tinh lực tràn trề, nhưng trong phủ nàng vẫn chỉ có bốn phu quân, nhìn thế nào đều không hợp lý.
Nam tử bị hành hạ nàng gặp được ngay khi xuyên qua là do khi tròn 18 tuổi, trong một lần giận dỗi bỏ nhà đi, ở xóm thanh lâu, thanh quan Tang Nô được Vân Lộc mang về.
Tang Nô được xem là người đàn ông đầu tiên của Vân Lộc, có điều xuất thân lại thấp hèn, cho dù tương lai Vân Lộc có rước thêm nhiều phu quân nữa về phủ thì Tang Nô cũng không được ghi tên lên gia phả, chỉ có thể xem như người trong phòng của Vân Lộc.
Vì ngày thường Tang Nô vốn đối xử hiền hòa với mọi người, cộng thêm việc Thanh Mai không nói rõ nguyên nhân, và một phần cũng do các phu quân khác ngầm đồng ý, nên mọi người mới tôn trọng gọi hắn một tiếng tiểu gia.
Thời điểm Thanh Mai giải thích trông rất nhẹ nhàng bâng quơ, còn Vân Lộ thì như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
Nàng không biết Vân Lộc là hạng người gì, nhưng Thanh Mai vẫn luôn miệng nói nàng cực kì xinh đẹp. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết sẽ có ai ngu ngốc dám đứng ra trước mặt nàng chê nàng xấu sao?
Bất quá, ba ngày này, nàng đã nắm được kha khá thông tin.
Nguyên chủ Vân Lộc này bề ngoài ở Đại Diệu quốc được xem như nữ tử thượng đẳng, nhưng tính tình lại táo bạo cổ quái, đối đãi với hạ nhân cực kì nghiêm khắc lại bất cận nhân tình, hơn nữa còn khó lấy lòng, thậm chí còn có đam mê đáng sợ...
Ngày mà nàng được xuyên qua đã thật sự trở thành bóng ma tâm lí. Mỗi khi nhớ lại, lần nào nàng cũng vừa sảng khoái vừa xót vừa tức!
Xót là vì Tang Nô đáng thương kia, tức là vì tâm lí biến thái của Vân Lộc, còn sảng khoái là vì trong lúc hăng say đánh người, kẻ biến thái kia trượt chân ngã, cái gáy đập vào chân bàn, đem đầu nứt ra một vết thương sâu chảy máu đầm đìa. Với những tội nghiệt nàng ta gây ra lúc còn sống thì cái chết này quả thật rất xứng đáng.
Tuy nói ác nhân đã chết, nhưng trên thực tế, người chân chính đi chầu ông bà là Vân Lộ, không phải Vân Lộc.
Vân Lộ đã trở thành Vân Lộc. Nếu chết thì cũng thôi, nhưng khối thân thể này vẫn còn sống, hơn nữa nàng còn ngang nhiên chiếm thân thể của người ta như thế này thì tội nghiệt nàng gây ra còn nặng hơn nàng ta gấp ngàn lần.
Nàng ai oán thở dài một hơi.
"Chủ thượng, thỉnh ngài uống trà."
Thanh Mai bày trà nóng và điểm tâm ngọt lên bàn. Vân Lộ đang dựa vào cửa sổ bỗng quay đầu lại, ngượng ngùng hỏi chuyện.
"Người kia... Hắn tốt hơn chút nào không?"
"Ý chủ thượng là?"
"Người ta muốn nói là..." Nàng xấu hổ cười cười: "Tang Nô."
Lại tới nữa, cảm giác không khỏe đáng ghét này!
Thanh Mai cảm thấy thật quỷ dị, ngơ ngác nhìn chủ thượng mình đã hầu hạ suốt 5 năm.
Vẫn là dáng người cao gầy thon dài, gương mặt vừa thanh tuấn lại tú lệ, ăn mặc vẫn như cũ, nhưng đâu đó trong ánh mắt đã không còn vẻ sắc bén âm trầm, lời nói và hành động cũng không còn táo bạo như trước.
Sau khi tỉnh lại, thỉnh thoảng chủ thượng có nói vài lời kì quái, những cử chỉ khác lạ cũng lặp lại vô số lần, thậm chí còn bộc lộ nhiều khía cạnh cảm xúc nàng chưa từng gặp qua.
Người mất trí nhớ nào cũng như vậy ư?
Lâm ngự y chỉ chữa trị vết thương trên đầu, về phần mất trí nhớ lại không tìm ra nguyên do, chỉ dặn nàng quan sát chủ thượng thêm một thời gian.
Thanh Mai cảm thấy so với mất trí nhớ, Vân Lộc giống như bị ai bám vào hơn.
Nhưng... sẽ có khả năng đó sao?
"Sao ngươi lại không nói gì? Hắn lại phát sốt sao? Ngươi đi tìm bác sĩ... Ách, ý ta là tìm ngự y đến xem đi!"
Giờ đây Vân Lộ, cũng chính là Vân Lộc, quyết định đứng dậy đi tới sân Tang Nô thăm bệnh, nhưng vừa đi được hai bước thì nàng lại quay đầu.
"Thanh Mai, nếu ngươi không nói cho ta đường đi, có khả năng một ngày ta còn chưa đến được nơi, thậm chí ngày mai cũng chưa tìm được đường về."
Lúc này Thanh Mai mới lấy lại tinh thần, vội vàng dẫn đường.
Trên đường đi nghĩ lại mà thấy sợ, vừa rồi nàng xuất thần, nếu như trong quá khứ đã sớm bị trách phạt, không phải giảm lương bổng thì chính là bị đưa vào trong núi chịu từng trận tra tấn cơ thể khắc nghiệt.
Nhưng chủ thượng khi mất trí nhớ lại chỉ trêu ghẹo...
Đi qua hành làng cong khúc khuỷu, Thanh Mai lặng yên không tiếng động liếc mắt nhìn người phía sau.
Vân Lộ hái được một cành dương liễu, tâm trạng đang vô cùng hào hứng, mặt mang theo mỉm cười thưởng thức cảnh sắc hai bên đình viện, là bộ dáng thập phần thích ý.
Thanh Mai không thể không nghi ngờ. Nhưng nữ nhân trước mắt này, tuyệt đối không dịch dung, hơn nữa chủ thượng càng không có tỷ muội sinh đôi, là chủ thượng hàng thật giá thật.
Sao tính cách lại có thể biến đổi lớn như thế? Chẳng lẽ... Thật sự là mất trí nhớ sao?
[1520 từ]
Vì để người khác không nghi ngờ nên khi tỉnh lại lần nữa, Vân Lộ biện lí do mình bị mất trí nhớ sau khi va chạm mạnh vào phần đầu, cái gì cũng không rõ.
Hiển nhiên Thanh Mai vẫn bán tín bán nghi, song khi nhớ lại quyền uy của chủ thượng trong dĩ vãng, nàng ta vẫn không dám tỏ rõ thái độ dù chỉ một chút.
May mắn là hễ Vân Lộ hỏi gì, Thanh Mai liền đáp ứng trả lời, tuy nàng ấy vẫn chắt lọc từ để nói nhưng so ra vẫn tốt hơn nhiều so với việc nàng tự thân vận động dò la tin tức.
Ba ngày thoáng chốc đã trôi qua, đại khái nàng đã nắm rõ tình huống và hoàn cảnh hiện tại của mình.
Sau khi ngã xuống từ trên núi, không hiểu sao nàng không những không chết mà còn xuyên qua một cách kì diệu.
Thậm chí, nàng còn xuyên đến thế giới nữ tôn căn bản không tồn tại trên đời.
Ở nơi đây, thể chế nữ tôn nam ti được truyền qua hàng ngàn đời, chủ yếu là vì nữ tử trời sinh cao lớn khỏe mạnh, là người nắm giữ sinh kế trong nhà, đánh giặc và tham gia quân ngũ. Trái lại, nam nhân của thế giới này tương đối nhỏ bé yếu ớt, nói dễ nghe một chút là đối tượng được bảo vệ, còn nếu nói khó nghe thì là vật phẩm phụ thuộc chỉ có tác dụng làm vật hy sinh trong mắt thế nhân.
Thế nên, dù không có văn bản quy định rõ ràng nhưng cuộc sống cũng dần dà theo nếp văn hóa nhất thê đa phu. Mọi nữ nhân luôn lấy số lượng phu quân thu được dưới trướng làm thước đo cho năng lực của bản thân và của cải trong nhà.
Ở thế giới này, bất kì nữ nhân nào chỉ cưới duy nhất một phu quân sẽ không được xem là niềm hãnh diện, mà còn bị người khác ghé mắt giễu cợt. Cho nên, rất nhiều nữ nhân mặc dù nuôi không nổi nhưng vẫn căng da đầu lên mà cưới nhiều phu, ít nhất phải là hai người, nếu không muốn bị trở thành trò cười nơi đầu làng cuối ngõ; càng đừng nói đến nữ nhân có gia thế hùng hậu sau lưng, việc lấy một chục phu quân cũng không phải hiếm lạ gì.
Nguyên chủ cũng họ Vân, có tên đồng âm khác chữ với nàng, tên duy nhất một chữ Lộc, là Lộc trong phúc lộc.
Ở Đại Diệu quốc phồn vinh, gia tộc của Vân Lộc được xưng là đệ nhất đại phú thương kinh thành. Ba năm trước đây, sau khi cha mẹ lần lượt qua đời, cô con gái một, Vân Lộc, danh chính ngôn thuận kế thừa sản nghiệp.
Vân Lộc, giàu có đến nỗi có thể làm lay động cả Đại Diệu quốc. Năm 22 tuổi, là thời điểm tinh lực tràn trề, nhưng trong phủ nàng vẫn chỉ có bốn phu quân, nhìn thế nào đều không hợp lý.
Nam tử bị hành hạ nàng gặp được ngay khi xuyên qua là do khi tròn 18 tuổi, trong một lần giận dỗi bỏ nhà đi, ở xóm thanh lâu, thanh quan Tang Nô được Vân Lộc mang về.
Tang Nô được xem là người đàn ông đầu tiên của Vân Lộc, có điều xuất thân lại thấp hèn, cho dù tương lai Vân Lộc có rước thêm nhiều phu quân nữa về phủ thì Tang Nô cũng không được ghi tên lên gia phả, chỉ có thể xem như người trong phòng của Vân Lộc.
Vì ngày thường Tang Nô vốn đối xử hiền hòa với mọi người, cộng thêm việc Thanh Mai không nói rõ nguyên nhân, và một phần cũng do các phu quân khác ngầm đồng ý, nên mọi người mới tôn trọng gọi hắn một tiếng tiểu gia.
Thời điểm Thanh Mai giải thích trông rất nhẹ nhàng bâng quơ, còn Vân Lộ thì như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
Nàng không biết Vân Lộc là hạng người gì, nhưng Thanh Mai vẫn luôn miệng nói nàng cực kì xinh đẹp. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết sẽ có ai ngu ngốc dám đứng ra trước mặt nàng chê nàng xấu sao?
Bất quá, ba ngày này, nàng đã nắm được kha khá thông tin.
Nguyên chủ Vân Lộc này bề ngoài ở Đại Diệu quốc được xem như nữ tử thượng đẳng, nhưng tính tình lại táo bạo cổ quái, đối đãi với hạ nhân cực kì nghiêm khắc lại bất cận nhân tình, hơn nữa còn khó lấy lòng, thậm chí còn có đam mê đáng sợ...
Ngày mà nàng được xuyên qua đã thật sự trở thành bóng ma tâm lí. Mỗi khi nhớ lại, lần nào nàng cũng vừa sảng khoái vừa xót vừa tức!
Xót là vì Tang Nô đáng thương kia, tức là vì tâm lí biến thái của Vân Lộc, còn sảng khoái là vì trong lúc hăng say đánh người, kẻ biến thái kia trượt chân ngã, cái gáy đập vào chân bàn, đem đầu nứt ra một vết thương sâu chảy máu đầm đìa. Với những tội nghiệt nàng ta gây ra lúc còn sống thì cái chết này quả thật rất xứng đáng.
Tuy nói ác nhân đã chết, nhưng trên thực tế, người chân chính đi chầu ông bà là Vân Lộ, không phải Vân Lộc.
Vân Lộ đã trở thành Vân Lộc. Nếu chết thì cũng thôi, nhưng khối thân thể này vẫn còn sống, hơn nữa nàng còn ngang nhiên chiếm thân thể của người ta như thế này thì tội nghiệt nàng gây ra còn nặng hơn nàng ta gấp ngàn lần.
Nàng ai oán thở dài một hơi.
"Chủ thượng, thỉnh ngài uống trà."
Thanh Mai bày trà nóng và điểm tâm ngọt lên bàn. Vân Lộ đang dựa vào cửa sổ bỗng quay đầu lại, ngượng ngùng hỏi chuyện.
"Người kia... Hắn tốt hơn chút nào không?"
"Ý chủ thượng là?"
"Người ta muốn nói là..." Nàng xấu hổ cười cười: "Tang Nô."
Lại tới nữa, cảm giác không khỏe đáng ghét này!
Thanh Mai cảm thấy thật quỷ dị, ngơ ngác nhìn chủ thượng mình đã hầu hạ suốt 5 năm.
Vẫn là dáng người cao gầy thon dài, gương mặt vừa thanh tuấn lại tú lệ, ăn mặc vẫn như cũ, nhưng đâu đó trong ánh mắt đã không còn vẻ sắc bén âm trầm, lời nói và hành động cũng không còn táo bạo như trước.
Sau khi tỉnh lại, thỉnh thoảng chủ thượng có nói vài lời kì quái, những cử chỉ khác lạ cũng lặp lại vô số lần, thậm chí còn bộc lộ nhiều khía cạnh cảm xúc nàng chưa từng gặp qua.
Người mất trí nhớ nào cũng như vậy ư?
Lâm ngự y chỉ chữa trị vết thương trên đầu, về phần mất trí nhớ lại không tìm ra nguyên do, chỉ dặn nàng quan sát chủ thượng thêm một thời gian.
Thanh Mai cảm thấy so với mất trí nhớ, Vân Lộc giống như bị ai bám vào hơn.
Nhưng... sẽ có khả năng đó sao?
"Sao ngươi lại không nói gì? Hắn lại phát sốt sao? Ngươi đi tìm bác sĩ... Ách, ý ta là tìm ngự y đến xem đi!"
Giờ đây Vân Lộ, cũng chính là Vân Lộc, quyết định đứng dậy đi tới sân Tang Nô thăm bệnh, nhưng vừa đi được hai bước thì nàng lại quay đầu.
"Thanh Mai, nếu ngươi không nói cho ta đường đi, có khả năng một ngày ta còn chưa đến được nơi, thậm chí ngày mai cũng chưa tìm được đường về."
Lúc này Thanh Mai mới lấy lại tinh thần, vội vàng dẫn đường.
Trên đường đi nghĩ lại mà thấy sợ, vừa rồi nàng xuất thần, nếu như trong quá khứ đã sớm bị trách phạt, không phải giảm lương bổng thì chính là bị đưa vào trong núi chịu từng trận tra tấn cơ thể khắc nghiệt.
Nhưng chủ thượng khi mất trí nhớ lại chỉ trêu ghẹo...
Đi qua hành làng cong khúc khuỷu, Thanh Mai lặng yên không tiếng động liếc mắt nhìn người phía sau.
Vân Lộ hái được một cành dương liễu, tâm trạng đang vô cùng hào hứng, mặt mang theo mỉm cười thưởng thức cảnh sắc hai bên đình viện, là bộ dáng thập phần thích ý.
Thanh Mai không thể không nghi ngờ. Nhưng nữ nhân trước mắt này, tuyệt đối không dịch dung, hơn nữa chủ thượng càng không có tỷ muội sinh đôi, là chủ thượng hàng thật giá thật.
Sao tính cách lại có thể biến đổi lớn như thế? Chẳng lẽ... Thật sự là mất trí nhớ sao?
[1520 từ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.