Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 42: Dỗ dành hắn uống thuốc

Giai Mộc Phồn Ôn

22/10/2016

Nước thuốc đã lạnh mà nàng vẫn chưa về.

Tô Tử Bội lẳng lặng ngồi ở mép giường, nhìn nước thuốc đen thui trên bàn đã dần dần lạnh đi, khổ sở dần dần xông lên đầu. Tối hôm qua, những gì nàng đã nói, nàng còn nhớ rõ không? "Khụ...... Khụ......" Hắn buồn bực ho khan, đột nhiên có chút tức giận, bưng chén thuốc đi tới bên cửa sổ, cắn môi đổ hết nước thuốc.

Quân Nhược Thủy vừa đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy cảnh này. "Bội Nhi!" Gương mặt vốn đang tươi cười dịu dàng trong nháy mắt cứng đờ, tức giận hiện lên ở đáy mắt. Thì ra là như vậy. Khó trách uống nhiều thuốc như vậy cũng không thấy khởi sắc, thì ra là hắn hoàn toàn không có uống thuốc.

Tô Tử Bội có chút kinh ngạc nhìn nàng, quên giấu đi chén thuốc trong tay, cuối cùng một giọt nước thuốc chạy dọc theo chén từ từ nhỏ xuống.

Trong lòng Quân Nhược Thủy tức giận không thôi, không nói một chữ, nghiêm mặt cởi áo khoác xuống, nằm lên giường, nhắm mắt giả bộ ngủ. Mỗi ngày nàng đều điều chỉnh phương thuốc cho hắn, cả ngày nghĩ đến mạch tượng của hắn muốn hắn tốt hơn nhưng hắn lại đổ sạch thuốc. Cũng được, tâm ý của nàng hắn không coi trọng cũng được; còn thân thể của hắn mà hắn không coi trọng thì nàng cũng chẳng quan tâm làm gì.

Tô Tử Bội thấy nàng lạnh nhạt như vậy thì cảm thấy hoảng hốt, tay chân luống cuống. Nàng chưa bao giờ như vậy cả. Cho dù ở thời điểm hắn tùy hứng ngang ngược nhất thì nàng cũng rất tốt bụng, nói chuyện dịu dàng, chưa bao giờ tức giận với hắn, cũng chưa từng lạnh nhạt như vậy. Hắn kinh ngạc ngây người tại chỗ, cảm giác như mình đang ở trong hầm băng, cả người lạnh thấu xương, hắn mang theo vài phần lo sợ nghi hoặc, mấy phần uất ức, nước mắt từ từ chảy ra, thân thể lại không nhịn được mà run rẩy. Có phải nàng không cần hắn nữa hay không? Có phải nàng sẽ không quan tâm đến hắn nữa hay không? Nàng chán ghét hắn rồi sao? Chén thuốc từ trong tay rớt xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy, vỡ nát thành mảnh vụn rơi đầy đất. Sau đó hắn che miệng ho kịch liệt.

Quân Nhược Thủy đang cảm thấy kỳ quái là tại sao lại yên lặng như vậy, dựa theo tính tình của hắn thì phải ồn ào mấy câu mới đúng, tại sao một lúc lâu rồi mà chẳng có tí tiếng động nào? Đang trầm ngâm thì nàng nghe được tiếng chén rơi xuống đất vỡ vụn kèm theo tiếng ho khan kinh thiên động địa của hắn, trong lòng Quân Nhược Thủy hoảng sợ, lập tức mở mắt ngồi dậy thì nhìn thấy Tô Tử Bội đang đứng ở phía trước cửa, toàn thân run rẩy, khom người ho khan không ngừng, trên mặt tái nhợt đong đầy nước mắt. Nàng lập tức xuống giường, bước nhanh đến bên cạnh hắn, ôm lấy hắn, vỗ nhè nhẹ lưng của hắn, lo lắng hỏi: "Thế nào rồi? Mới vừa rồi còn rất tốt mà. Khó chịu ở chỗ nào hả?"

Tô Tử Bội giận dỗi đẩy nàng ra, từ từ ngồi xổm người xuống, dựa lưng vào vách tường, vùi đầu ở giữa gối, buồn bực ho khan.

"Bội Nhi?" Quân Nhược Thủy đau lòng nhìn hắn, cũng ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lưng của hắn, ân cần hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa?"

Tô Tử Bội im lặng không nói, từ từ ngừng ho khan. Quân Nhược Thủy thu tay lại, nhìn hắn một chút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Nghe tiếng bước chân rời đi, Tô Tử Bội đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng lưng nàng rời đi thì trái tim giống như bị người ta hung hăng nghiền nát, hắn đột nhiên cảm thấy mình sẽ mất nàng, hoang mang sợ hãi đứng lên, chân có chút tê dại nhưng hắn không nghĩ ngợi nhiều được, lảo đảo nghiêng ngã xông lên ôm lấy nàng, lời nói hốt hoảng không có mạch lạc: "Đừng đi, đừng như vậy đối với ta. Ta không tốt, ta sẽ thay đổi, đừng đối xử với ta như vậy."

Quân Nhược Thủy bị hắn ôm chặt, có chút không thở nổi. Chỉ là nàng không có né tránh, nếu không thì nhất định hài tử nhạy cảm này sẽ bi thương, co rúm lại. Nàng đưa tay ôm lấy hắn, dịu dàng nói: "Đừng khóc, ta đi lấy nước tới cho ngươi rửa mặt thôi mà. Mau buông ra."

"Không cần, không muốn, ta muốn ôm ngươi." Hắn bốc đồng không chịu buông tay.

Quân Nhược Thủy chỉ có thể thỏa hiệp. Chờ cảm xúc của hắn bình tĩnh lại chút ít, nàng mới lôi kéo hắn ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng hỏi thăm: "Tại sao lại đổ hết thuốc đi?"

"Ngươi...... Ngày hôm qua ngươi nói sẽ xem chừng ta uống thuốc, nhưng mà thuốc cũng đã lạnh." Hắn cúi đầu, mang theo uất ức.

Trong lòng Quân Nhược Thủy mềm nhũn, lại hỏi: "Tại sao mỗi ngày đều đổ thuốc đi?"

Hắn kinh hoảng ngẩng đầu nhìn nàng, lúc đối diện với ánh mắt trắng đen rõ ràng của nàng cùng với bộ dạng ta đã biết hết rồi thì lại đuối lý cúi đầu: "Không phải mỗi ngày...... Ta có uống thuốc......"

Nàng khẽ nhíu mày, không để ý tới giải thích của hắn, vẫn ung dung hỏi: "Tại sao?"



"Ta......" Sắc mặt hắn ửng đỏ, trộm nhìn nàng, ấp a ấp úng nói, "Từ xưa tới nay chưa từng có ai dỗ dành ta uống thuốc......"

Đầu tiên là Quân Nhược Thủy ngạc nhiên, sau đó không khỏi bật cười, đứa ngốc này, hắn đang đợi nàng dỗ dành hắn uống thuốc sao?

"Nhưng hiện tại thuốc đã bị ngươi đổ hết rồi......" Quân Nhược Thủy cố làm ra vẻ đáng tiếc đồng thời quan sát nét mặt của hắn.

Trên mặt của hắn lập tức dâng lên vẻ vui sướng rồi lại hơi ngượng ngùng hỏi: "Ngày mai, ngày mai có thể hay không?"

Quân Nhược Thủy nhìn hắn cười một tiếng. Bây giờ nàng cảm thấy trêu đùa hắn rất vui.

"Ngươi......" Hắn thấy nàng cười, sắc mặt thoáng trắng bệch, thì ra là nàng đang chế nhạo hắn sao?

"Đứa ngốc, tại sao phải đợi đến ngày mai? Hôm nay phải uống thuốc." Quân Nhược Thủy cười nhẹ nhàng, ấn hắn nằm xuống, "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đến phòng bếp sắc thuốc cho ngươi, đợi lát nữa ngươi tỉnh lại rồi uống. Ầm ĩ lâu như vậy, hóa ra là ta không xem chừng thì người sẽ không chịu ngoan ngoãn uống thuốc. Thật sự là rất kỳ quái, trước kia là người nào xem chừng ngươi uống thuốc?"

Hắn vui vẻ nhìn dáng vẻ càu nhàu của nàng, cười khe khẽ, bàng quang nói: "Không uống thuốc cũng sẽ tốt lên mà."

Quân Nhược Thủy nhíu mày một cái, không vui nhìn hắn, nhưng trong lòng thì tràn đầy thương tiếc và đau lòng."Ngươi ngủ trước đi." Nàng đứng dậy nói.

"Ngươi...... Hiện tại đi sắc thuốc cho ta sao?" Hắn ngây ngốc hỏi, trong lòng ấm áp, ngọt ngào, có một loại tâm tình kích động muốn khóc lại muốn cười.

"Đúng vậy. Trước tiên trị hết bệnh đã, chuyện còn lại ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi." Nàng hừ nhẹ một tiếng, cố ý hung ác. Sau đó xoay người đi gọi Thanh Phong tới dọn dẹp chén bể còn mình thì đến phòng bếp sắc thuốc.

Nàng có chuẩn bị một số dược liệu thường dùng trong phủ để nghiên cứu dược tính, thậm chí còn rất hào hứng trồng một ruộng thuốc nhỏ ở phía sau Tố Tâm Cư để phục vụ cho việc ghi lại tập tính sinh trưởng của cây thuốc. Trước kia, toàn bộ sự chú ý của nàng đều đặt ở trên người Lâm Tuấn, ngoài công việc, nàng tình nguyện nghiên cứu sách dạy nấu ăn chứ không muốn nhìn thấy bộ sách chuyên ngành. Bây giờ có đầy đủ điều kiện vật chất, lại rãnh rỗi nên nàng có thể tập trung tinh thần làm chuyện mình thích rồi.

Bốc đủ thuốc sau đó phải nấu bằng lửa lớn khoảng nửa canh giờ, lửa nhỏ một canh giờ. Mượn ánh sáng yếu ớt nàng vừa chờ thuốc được vừa dùng bút lông ngỗng thấm mực nước ghi chép lại những tâm đắc gần đây của mình. Việc nghiên cứu điển tịch y học đã có chút thu hoạch nhưng về chuyện mà Tôn Minh Huân đã nói thì nàng vẫn chưa tìm được bất kỳ ghi chép nào. Những đại phu nổi danh của thành Lâm Giang, nàng đều đến thỉnh giáo hỏi thăm nhưng ai cũng nói là chưa từng thấy qua mạch tượng kỳ quái như thế. Tuy nhiên việc Tôn Minh Huân nói sẽ không có ảnh hưởng với người trúng độc thì có thể là thật. Bởi vì mỗi ngày nàng đều quan sát rất kĩ, cảm thấy Tô Tử Bội ngoại trừ cảm lạnh thì không có gì đáng ngại. Nhưng nếu như là độc thì giải trừ càng sớm càng tốt, dù nói thế nào thì đây cũng là độc, mạch tượng thay đổi đã nói lên không phải là không hề ảnh hưởng.

Thời điểm thuốc được thì đêm đã khuya. Một vầng trăng cong lẳng lặng treo trên bầu trời đêm, ánh sáng dịu nhẹ, có mấy ngôi sao thưa thớt trên bầu trời. Gió đêm thấm lạnh, mặt đất có hơi ẩm ướt. Quân Nhược Thủy cẩn thận bưng chén thuốc vừa mới sắc xong men theo đường mòn cây cối um tùm và tiếng côn trùng râm ran để trở lại Tố Tâm Cư.

Trên giường, Tô Tử Bội nhắm hai mắt, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, giống như đã ngủ say. Quân Nhược Thủy trước tiên đem chén thuốc đặt ở trên bàn, rồi đến bên giường nhẹ nhàng kêu: "Bội Nhi, đứng lên uống thuốc đi."

Tô Tử Bội mắt vẫn nhắm không lên tiếng như cũ, chẳng qua lông mi khẽ run khiến trong lòng Quân Nhược Thủy sáng tỏ, miệng hơi nhếch lên. Khóe mắt liếc nhìn đôi giầy trước giường, dưới đế giày còn dính lại bùn đất ẩm ướt ở trong hoa viên. Quân Nhược Thủy nhíu lông mày, bàn tay nhẹ nhàng vuốt hai gò má của hắn, man mát lành lạnh rồi chạm vào tay của hắn, cũng lành lạnh. Nhất định vừa rồi hắn đã đi ra ngoài.

"Đừng giả bộ ngủ, ta biết rõ là ngươi vừa mới trở về phòng thôu." Quân Nhược Thủy vừa giận lại không biết làm thế nào, "Mau dậy uống thuốc đi."



Lúc này Tô Tử Bội mới miễn cưỡng mở hai mắt ra, ngồi dậy, có chút xấu hổ khi bị phát hiện, hơi ngượng ngùng hỏi: "Làm sao ngươi biết ta đi ra ngoài?"

"Nhìn thấy giày của ngươi toàn là bùn đất, phía trên còn dính cỏ vụn, như vậy còn chưa rõ ràng sao?" Nàng thông minh cười cười nói, "Đi đâu vậy?"

"À...... Đi dạo bên ngoài." Hắn trả lời có chút không tự nhiên. Hắn không thể nào không biết xấu hổ nói rằng hắn không muốn nàng rời khỏi tầm mắt của hắn, hắn luôn muốn nhìn thấy nàng cho nên mới len lén đi theo phía sau nàng, đợi trong bụi cỏ sau phòng bếp, chịu đựng sự quấy nhiễu của mấy con muỗi, ngơ ngác nhìn nàng nửa canh giờ.

Thân thể của nàng quá nhỏ yếu, mặt của nàng cũng không phải là đặc biệt xinh đẹp, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy nhìn mãi không chán đây?

"Nhất định là không có khoác thêm áo đúng không?" Quân Nhược Thủy trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói, "Tay và mặt đều lạnh như băng."

Thì ra là vừa rồi nàng vuốt mặt hắn là vì chuyện này. Một ý nghĩ ngọt ngào tràn ngập lòng.

Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng bao đôi tay của hắn lại, giúp hắn giữ nhiệt, cả giận nói: "Bệnh phong hàn của ngươi còn chưa tốt đã chạy đi hứng gió, còn như vậy nữa ta sẽ cho ngươi uống loại thuốc đắng nhất, cũng không chuẩn bị mứt hoa quả, để cho ngươi ‘chịu khổ’!"

*Trong tiếng Trung thì chữ đắng với khổ là một. Tác giả dùng 2 chữ khổ nhưng từ thứ nhất nghĩa là đắng, thứ 2 nghĩa là khổ. Vì vậy từ khổ thứ 2 mới để trong ngoặc. Nói chung là bà tác giả đang chơi chữ nhé.

Tay của hắn từ từ nóng lên, tim cũng nóng hầm hập. Đột nhiên hắn cười lên, hai mắt sáng ngời, giống như những chấm nhỏ phát sáng rạng rỡ, nhẹ nhàng mang theo vẻ tinh nghịch hỏi: "Ngươi nỡ sao?"

Quân Nhược Thủy kinh ngạc nhìn hắn, từ khi nào mà "Miệng lưỡi trơn tru" như vậy? Khẽ cười, lắc đầu một cái, nàng nhận thua nói: "Đúng, không nỡ cho nên đã chuẩn bị mứt hoa quả cho ngươi rồi., thuốc uống lúc còn nóng cũng tốt, có thể xua tan khí lạnh trong người." Quân Nhược Thủy săn sóc nói, đỡ hắn dựa lưng vào gối mềm, sau đó bưng chén thuốc qua, thổi nhẹ rồi đưa tới trên môi hắn.

Hắn cau mày, ngửi thấy thuốc này khó ngửi thì nghiêng đầu sang chỗ khác không chịu uống."Đắng như vậy, ta không muốn uống." Hắn ăn vạ nói.

"A, ngươi còn chưa có uống... thì làm sao biết sẽ đắng? Đây chính là tự tay ta sắc, ta bảo đảm không có đắng chút nào." Nàng nói lời thề son sắt.

"Làm sao có thể không đắng cho được?" Tô Tử Bội nửa tin nửa ngờ nhìn nàng.

"Nếu không ta nếm trước một hớp rồi ngươi uống?" Quân Nhược Thủy dịu dàng nói, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước thuốc đen nhánh, chân mày chưa từng nhíu một cái. Nàng chép chép miệng, thuốc đắng dã tật."Ngươi xem, ta uống rồi, thật sự không đắng."

"Nào, uống đi." Lại đưa chén thuốc đến bên miệng của hắn. Hắn không dám tin nhìn động tác uống thuốc của nàng, đối diện với ánh mắt dịu dàng mong đợi của nàng, hắn liền cảm thấy trong lòng mềm mại, nhưng lại không biết nói gì. Hắn rũ mí mắt xuống, đưa tay tiếp nhận chén thuốc, hơi ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch. Bởi vì đắng mà gương mặt tuấn tú nhíu lại, còn chưa có giãn ra thì một miệng mứt hoa quả đã bị nàng nhét vào trong miệng của hắn, trong miệng tràn ra vị ngọt, ngọt vào trong lòng.

"Như thế nào, không đắng đúng không?" Quân Nhược Thủy cười chống lại cái trừng mắt của hắn.

Thật ra thì cho dù nàng không nói gì, hắn vẫn sẽ uống, đây là thuốc do tự tay nàng sắc, có đắng hơn nữa hắn cũng sẽ uống hết.

Quân Nhược Thủy dịu dàng nhìn hắn, khẽ cười. Càng ngày càng cảm thấy hắn không muốn xa rời nàng, có lẽ là do gần đây tâm tình sa sút. Nàng cũng đã từng cố gắng điều chỉnh lại tâm tư hỗn loạn của mình, đối với người xung quanh, chung sống lâu như vậy nhất định sẽ có tình cảm, còn đối với Tử Bội, có lẽ là không giống nhau, bởi vì vừa mới bắt đầu thì nàng đã có nhận thức hắn là phu lang của nàng. Nàng không cách nào phủ nhận việc tim của mình thật sự vướng bận với hắn. Tạm thời nàng còn chưa biết được đây có phải là yêu hay không, nếu đã như vậy thì giao tất cả cho thời gian đi chứng minh đi, thuận theo tự nhiên là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thê Chủ Dịu Dàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook