Thê Chủ Tà Mị

Chương 82: 80: Nhàn vương quân khủng bố

Nhược Thủy Lưu Ly

01/10/2016

Cũng may vừa vặn lúc này người ám bộ chạy tới, bằng không hai người thất thần này, cần phải bị chém chết không thể ngờ.

Duẫn Thiểu Thiên vọt tới bên cạnh vách núi nhìn xuống, ngoại trừ Vân Dật bị treo ngược ở nơi đó người nào cũng không có, lập tức sắc mặt hết sức khó coi, lập tức để người ám bộ đi tìm đường tắt có thể xuống tới bên dưới vách núi.

Người ám bộ vừa mới phân tán, lại có một nhóm người ám bộ đến, Duẫn Thiểu Thiên mặc dù lòng tràn đầy nôn nóng, lúc này cũng không khỏi bởi vì cảm thấy kỳ quái, mở miệng hỏi một câu: "Các ngươi tới làm cái gì?"

Thành viên ám bộ mới đến không khỏi đối mặt nhìn nhau, một người trong đó nghi ngờ nói: "Không phải Đường chủ ngài dùng đạn tín hiệu cho chúng ta biết tới cứu viện sao?"

Nghe vậy, Duẫn Thiểu Thiên không khỏi nhìn về phía đám tới trước kia, lúc này đã chỉ còn mấy người ở lại tại chỗ: "Vậy còn các ngươi?"

Mấy người đều chỉ về những thi thể trên đất: "Chúng ta đuổi theo các nàng đến."

Người ám bộ cũng thông minh, trước đây là còn chưa kịp nói gì, hiện tại Duẫn Thiểu Thiên nếu hỏi, các nàng tự nhiên là biết gì nói nấy: "Những người này là người của Võ vương thế nữ, chúng ta theo Cung chủ và Cảnh đường chủ lùng bắt Võ vương thế nữ. Bởi vì người của Võ vương thế nữ đột nhiên chia làm hai đường, chúng ta mới phân tán truy kích. Cung chủ có lệnh, ngoại trừ Võ vương thế nữ phải bắt sống, những người khác giết không tha."

Cho nên mấy người bọn họ không có đi tìm đường, mà là ở thanh lý thi thể, các nàng nhất định phải bảo đảm không có ai thừa dịp loạn thoát đi.

Bởi vì ám bộ đến, những người kia của Võ vương thế nữ toàn bộ bị chém chết, mà bọn thị vệ Vân Dật và Lục Nhã Âm mang đến đã chỉ còn lại chừng mười người. Những thị vệ này đối phó với sơn tặc cướp giật bình thường vẫn còn được, nhưng gặp gỡ cao thủ chân chính lại căn bản không phải là đối thủ. Nếu không phải mục đích của đối phương là Vân Tư Vũ, những thị vệ này sợ là sớm đã chơi xong rồi.

Lúc này, thị vệ còn sống sót dưới dặn dò của Lục Nhã Âm tìm đến cây mây, mấy người hợp lực muôn vàn cực khổ cứu Vân Dật lên.

Sắc mặt Khởi Vân trắng bệch tiến lên, nhìn chằm chằm Vân Dật hỏi: "Vương quân đâu?"

Toàn thân Vân Dật run rẩy, sắc mặt trắng như quỷ, thậm chí mang theo một tia bầm đen, hai mắt không chớp, ôm cánh tay của mình không nói một lời.

Khởi Vân lại hỏi một câu: "Vương quân đâu?" Trong giọng nói đã mang theo một tia sát ý.

Vương quân sẽ không vô duyên vô cớ ngã xuống, hắn rất khẳng định không có thích khách tiếp xúc đến Vương quân; hơn nữa nếu như là bất ngờ rơi xuống vách núi không thể âm thầm như thế, như vậy chỉ có thể là Vương quân tự mình đi xuống. Vương quân đột nhiên đi xuống, ngoại trừ cứu Vân Dật, hắn thật nghĩ không ra còn có nguyên nhân gì. Thế nhưng hiện tại Vân Dật không có chuyện gì, Vương quân cũng không biết tung tích, Vân Dật không thể nào không biết.

Thấy Vân Dật một bộ dáng kinh hãi quá độ, thái độ của Khởi Vân lại ác liệt. Lục Nhã Âm không khỏi cau mày nói: "Nhàn vương quân ở nơi nào, Vân Dật làm sao lại biết rõ? Vân Dật đã sớm rớt xuống vách núi, chẳng lẽ còn có thể đẩy Nhàn vương quân xuống được hả?"

Lục Nhã Âm nhìn thấy Vân Dật ngã xuống, mặc dù sốt ruột, thế nhưng cũng không thể liên tục nhìn chằm chằm vào vách núi. Dù sao còn có một đám và người hung dữ cực ác đang xuống đao giết người, cho nên hắn vẫn chưa nhìn thấy Vân Tư Vũ tự mình nhảy xuống, chỉ cho rằng là đám người Khởi Vân không có bảo vệ tốt Vân Tư Vũ, hiện tại lại đến thẩm vấn Vân Dật.

Nghe thấy lời của hắn, thân thể Vân Dật lại đột nhiên cứng đờ, lẩm bẩm nói: "Bảo bảo... bảo bảo..."



Bởi vì y đột nhiên kêu bảo bảo, cho nên Lục Nhã Âm mặc dù cảm nhận được thân thể y đột nhiên cứng ngắc. Nhưng cũng chỉ cho rằng y là lo lắng cho hài tử, không khỏi an ủi: "Không có chuyện gì, bảo bảo không có chuyện gì..." Hắn không biết, Vân Dật chính là để bảo vệ bảo bảo trên danh nghĩa mà đẩy Vân Tư Vũ xuống vách núi.

Khởi Vân nhìn Vân Dật, cười lạnh nói: "Chỉ mong việc này không có quan hệ gì với ngươi, bằng không lửa giận của Vương gia không phải ngươi có thể chịu đựng được!"

Lúc này có người ám bộ trở về, đã tìm được con đường xuống vách núi. Khởi Vân cũng sốt ruột đi theo, không có phát hiện Vân Dật bởi vì lời nói của hắn càng thêm run rẩy.

Nghĩ đến hậu quả dưới cơn nóng giận của Phong Lăng Hề trên yến hội, Vân Dật không khỏi đưa tay bảo vệ bụng, mắt tràn đầy sợ hãi.

* * *

Vân Tư Vũ sau khi ngã xuống kỳ thật rất bình tĩnh, chỉ là sắc mặt lại càng ngày càng nghiêm nghị, không nghĩ tới phía dưới vách núi lại có cái ao. Hắn muốn lợi dụng chủy thủ để giảm bớt tốc độ rơi xuống cũng không được, bởi vì cánh tay của hắn không có dài như vậy!

Mắt thấy không có cách nào tự cứu, lại sợ hãi lúc rơi xuống không cẩn thận sẽ làm thương tổn đến bảo bảo. Hắn dứt khoát dùng hết toàn bộ nội lực che chở bụng, phần nhỏ dùng để che chở chỗ quan trọng của mình. Đầu của hắn vẫn chưa có choáng váng, rất rõ ràng nếu như hắn chết đi bảo bảo cũng không sống được; về phần bị thương, bây giờ nhìn lại là không thể tránh né.

Lúc này dưới vách núi lại là máu chảy thành sông, Cảnh Duyệt đưa tay lau máu trên mặt, mở miệng nói: "Vương gia, không có cá lọt lưới."

Phong Lăng Hề gật đầu, liếc nhìn Hoàng Ngọc Quỳnh bị trói thành bánh chưng, trong miệng còn nhét tất thối, trong mắt chứa đầy tức hận, gật đầu nói: "Đi thôi!"

Nếu là bí mật bắt giữ, tự nhiên không thể để cho người chạy về báo tin cho Võ vương. Nếu không Võ vương mặc kệ có chuẩn bị kỹ càng hay không, khẳng định cũng sẽ lập tức khai chiến. Cho nên một đường truy kích này các nàng đều vô cùng cẩn thận, không muốn thả một người chạy.

Cũng may Võ vương để tỏ lòng của mình vô hại gần kinh thành cũng không có thế lực, tin tức Hoàng Ngọc Quỳnh bị bắt không đến nỗi bị lan truyền ra ngoài.

Mà đổi thành ngoài một nửa người kia, tin tưởng ở trong tối bộ phận truy kích phía dưới, cũng có thể giải quyết toàn bộ.

Phong Lăng Hề cũng không biết, một nửa người kia của Hoàng Ngọc Quỳnh là đi đường vòng bắt Vân Tư Vũ. Nếu không cô nhất định sẽ đuổi bắt một nửa người kia.

Bất quá cũng may là cô không biết, thật may là cô không có đi.

Phong Lăng Hề đi hai bước, đột nhiên dừng bước chân lại, ngửa đầu nhìn lên phía trên, một hồi lâu mới nhìn rõ trong mây mù một vật thể mờ mờ ảo ảo như thân thể con người đang rơi tự do, không khỏi nhíu nhíu mày, chờ người kia lại rơi xuống một chút, xuyên thấu qua sương mù bị xông ra, Phong Lăng Hề kinh ngạc phát hiện đó là tiểu mèo hoang nhà cô!

Phong Lăng Hề cũng bất chấp không suy nghĩ Vân Tư Vũ làm sao lại rơi xuống từ trên vách núi, nhón mũi chân một chút, bay người lên, tiếp được Vân Tư Vũ đang rơi xuống, sau đó...

Sau đó liền thấy hai người cùng nhau hung hăng nện xuống, "ầm" một tiếng vang thật lớn. Sau lưng Phong Lăng Hề chặt chẽ vững vàng va trên mặt đất, năng lượng khổng lổ của Vân Tư Vũ va chạm xuống, cộng thêm nội lực ngoài ý muốn bắn ngược ra làm cho cô trực tiếp phun ra một ngụm máu, dứt khoát hôn mê bất tỉnh.

Cảnh Duyệt và người ám bộ nhìn thấy trợn mắt há hốc miệng, nên biết Phong Lăng Hề ở trong lòng các nàng quả thật chính là thần không thất bại. Nhưng là bây giờ Vương quân đại nhân đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nện vị thần trong lòng các nàng đến hộc máu té xỉu, chuyện này... không phải đùa giỡn chứ?



Lúc này, trong mây mù lại có hai sinh vật nhỏ rơi xuống, Cảnh Duyệt hoàn hồn phát hiện đó hình như là sủng vật của Vương quân đại nhân. Vì vậy liền vội vàng một tay tiếp một con, sau đó, nàng đau đớn.

Nàng thành công tiếp được tiểu hồ ly và bạc băng, sau đó "răng rắc" hai tiếng, hai cánh tay lại đồng thời trật khớp. Cảnh Duyệt nhe răng nhếch miệng một hồi, bất đắc dĩ thầm nghĩ, xem ra vách núi này thật sự rất cao đây!

Cảnh Duyệt lúc này còn có tâm tình đánh giá vách núi này, là bởi vì cảm thấy Phong Lăng Hề sẽ không sao.

Chuyện cười! Vương gia nhà nàng nội lực thâm hậu, sao có thể thật sự bị người nện chết? Coi như thật sự bị nện đến hộc máu té xỉu, cũng tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.

Nhưng là Vân Tư Vũ lại không lạc quan giống như nàng, bởi vì được Phong Lăng Hề che chở, hắn ngoại trừ rơi có chút choáng váng, thân thể lông tóc lại không tổn hại gì. Sau khi hồi phục lại tinh thần, liền nhìn thấy Phong Lăng Hề bị hắn nện lên hộc máu té xỉu, Nhàn vương quân đại nhân dứt khoát biến thành ma.

Nói như vậy, người nội lực không thấp, không cẩn thận rơi xuống vách núi hẳn là sẽ giữ lại nội lực, trong quá trình rơi xuống sẽ tìm cơ hội tự cứu, hoặc là đợi đến lúc sắp tiếp cận mặt đất thì lợi dụng nội lực đánh mặt đất, làm bước đệm giải trừ nguy hiểm, mà không phải bị động dùng nội lực bảo vệ chính mình, tùy ý nện mình xuống.

Thế nhưng Vân Tư Vũ lo lắng trong quá trình rơi xuống sẽ không cẩn thận áp bức đến bụng, hại bánh bao nhỏ vạn nhất có việc gì. Bởi vậy không thể không đem phần lớn nội lực dùng để bảo vệ bụng, cho nên chỉ có thể lợi dụng nội lực còn lại thật là ít ỏi tận lực bảo vệ chỗ quan trọng của mình bị động rơi xuống.

Cho nên Phong Lăng Hề đối với nội lực đột nhiên xuất hiện bị bắn ngược ra, căn bản không hề chuẩn bị tâm lý.

Nội lực của Vân Tư Vũ mặc dù không theo kịp Phong Lăng Hề, nhưng cũng không thể khinh thường. Nếu như không phải Phong Lăng Hề đột nhiên tiếp được hắn, hắn trực tiếp rơi xuống phỏng đoán mặt đất đều sẽ nện ra một cái hố to lớn, mà Phong Lăng Hề tiếp được hắn, lót ở dưới cho hắn kết quả là: toàn bộ nội lực bắn ngược lên trên người nàng.

Kết quả là bánh bao nhỏ không sao rồi, thế nhưng mẫu thân của bánh bao nhỏ có việc.

Vân Tư Vũ chính là biết rõ Phong Lăng Hề không phải là bị đập tổn thương, mà là bị nội lực gây thương tích. Cho nên hắn không có cách nào bình tĩnh, ở trong mắt hắn, Phong Lăng Hề là người rất rất lợi hại. Nhưng là hiện tại nàng lại nằm không hề động đậy, vừa rồi còn phun ra máu, nhìn vệt máu kia trong lòng hắn liền không nhịn được dâng lên nồng đậm sợ hãi, sợ hãi nàng sẽ vẫn nằm ngủ, cũng không tiếp tục động, lại cũng không nói chuyện với hắn, cũng sẽ không bao giờ trêu chọc hắn.

Hắn biết rõ Phong Lăng Hề hoàn toàn không hề đề phòng hắn, cho nên mới phải dễ dàng bị thương. Hắn không biết Phong Lăng Hề không đề phòng sẽ bị hắn tổn thương tới mức độ nào, hắn sợ hãi, sợ hãi Phong Lăng Hề bị hắn hại chết.

Cái loại sợ hãi đó hoàn toàn không có cách nào dùng lý trí khống chế, chỉ có thể mặc cho từng chút từng chút ăn mòn tâm của hắn, lấy hết trong đầu óc của hắn, làm cho hắn cũng không còn cách nào đi suy nghĩ.

Cảnh Duyệt để cho người ta làm trật khớp cánh tay của nàng theo trở lại, liếc nhìn Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ, chuẩn bị đi xem một chút Phong Lăng Hề bị thương ở chỗ nào rồi, kết quả vừa nhìn nhưng là hoàn toàn biến sắc, kêu lên sợ hãi: "Vương quân, ngài đang làm gì đó? Ngài bình tĩnh lại một chút..."

Chỉ thấy Vân Tư Vũ quỳ chân ở bên cạnh Phong Lăng Hề, ôm nàng vào trong lòng, thành thật nhìn gương mặt tái nhợt hơn bình thường của nàng, đưa tay từng lượt từng lượt lau vết máu ở khóe miệng của nàng, con ngươi không nhúc nhích, nhưng dường như có vô tận khói đen tràn ngập trong đó. Tùy thời nuốt chửng tất cả những thứ nó muốn nuốt chửng, kinh khủng nhất chính là hoa hoa cỏ cỏ bên cạnh Vân Tư Vũ nhanh chóng khô héo biến thành đen, sau đó tan theo gió, rõ ràng không còn sót lại bất cứ thứ gì.

Mắt thấy phạm vi tiêu diệt tất cả kia không ngừng mở rộng, Cảnh Duyệt cũng không muốn thử mũi nhọn, chỉ cảm thấy trong lòng run sợ một hồi, vội vã cho người lùi về sau, trong miệng còn không khỏi gọi: "Vương quân, ngài đừng kích động, Vương gia chỉ là bị nện hôn mê mà thôi, không có việc gì..." Hiển nhiên người nào đó vẫn không có làm rõ tình hình.

Vân Tư Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, Cảnh Duyệt sợ hãi lùi về sau hai bước, trái tim không bình thường nhảy lên, bị ánh mắt của Vân Tư Vũ quét đến trong nháy mắt đó làm cho nàng không cách nào xem nhẹ, trong lòng hồi hộp, ánh mắt đó giống như muốn nuốt chửng tất cả vật còn sống, thật sự là quá dọa người rồi, đây vẫn là Vương quân có một chút dung mãnh, có một chút đáng yêu nhỏ của nhà các nàng ư? Sao lại khủng bố như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thê Chủ Tà Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook