Chương 76: Thích khách
Nhược Thủy Lưu Ly
08/09/2016
Yến hội sở dĩ sắp đặt ở buổi trưa, là bởi vì thân thể Thái hậu không tốt lắm, buổi tối luôn
luôn phải nghỉ ngơi sớm. Bất quá cũng bởi vậy làm cho một ít hạng người
giá áo túi cơm không có đêm tối che chở, càng thêm dễ dàng bại lộ.
Mắt thấy yến hội sắp sửa kết thúc, có người đã không kiềm chế nổi.
Một cung thị trong tay cầm bầu rượu, đến gần Nữ hoàng bệ hạ, chuẩn bị rót rượu cho nàng.
Vào lúc này, trên đài biểu diễn rất đặc sắc, thậm chí vượt qua tất cả bài biểu diễn trước đó, cho nên đều gây sự chú ý của mọi người đều ở trên sân khấu, ai cũng không có chú ý tới người cung thị này thì ra đã không phải là một cung thị vốn hầu hạ kia.
Ngay khi lúc cung thị tới gần Nữ hoàng bệ hạ, đột nhiên xảy ra dị biến, chỉ thấy cổ tay cung thị di chuyển một cái, một cây ngân châm ở giữa đâm thẳng về phía cổ của Nữ hoàng bệ hạ, nhanh, hung ác, chuẩn, không chút lưu tình.
Trên ngân châm bôi lên vật chất màu đen, sẽ không có chút ánh bạc lấp loé, chỉ có một chút mũi nhọn xanh thăm thẳm, vừa nhìn chính là vật kịch độc.
Cái này đột nhiên tới làm khó dễ thật sự là làm cho người khó lòng phòng bị.
Nhưng là, chuyện luôn ngoài ý muốn, Phong Lăng Hề hao tâm tổn trí an bài phòng vệ sao lại dễ dàng đột phá như vậy? Coi như là văn võ bá quan, thị vệ tinh anh đều bị vị trên đài kia dùng mị thuật mê hoặc, nhưng còn có người vẫn duy trì cảnh giác.
Những thích khách này cũng thật sự là quá mức tự cho là thông minh, nếu như không sử dụng mị thuật, có lẽ cơ hội bọn họ thành công còn có thể nhiều hơn mấy phần, một mực bọn họ quá có lòng tin với mị thuật của vị trên đài kia.
Mị thuật này xác thực mê hoặc không ít người, thế nhưng bọn họ không biết thủ hạ của Phong Lăng Hề chính là ám vệ tinh anh đều trải qua huấn luyện đặc thù. Các nàng sẽ không bị mị thuật mê hoặc, chỉ có thể vừa thấy mị thuật liền đáy lòng nhút nhát. Bởi vì mị thuật vừa ra, các nàng lập tức liền sẽ nghĩ tới thời gian huấn luyện lúc trước, không cẩn thận bị mê hoặc sau đó bị trừng phạt khủng bố, vì vậy mị thuật này ngược lại bại lộ hành động của thích khách.
Động tác của vị giả cung thị kia mặc dù nhanh, nhưng không thể nhanh hơn kiếm của Bạch Khung, trong nháy mắt máu rơi vãi tại chỗ.
Mắt thấy cung thị giả ám sát thất bại, bóng dáng một đám người đột nhiên bay người ra, lao thẳng về phía trên đài cao, ý đồ vây giết Nữ hoàng bệ hạ, vị biểu diễn trên đài kia xông lên trước.
Văn võ bá quan lúc này mới phản ứng được, còn không chờ bọn họ hành động, lại là một nhóm người lướt ra, trực tiếp giết về những thích khách kia, ngăn cản bước chân của bọn họ. Trong nháy mắt liền đánh cho khó bỏ khó phân, mùi máu tanh tràn ngập ra, một ít nam tử nhát gan đã bắt đầu sợ hãi gào khóc, các đại thần kinh hô cứu giá, trong khoảng thời gian ngắn, hỗn loạn không chịu nổi.
Phong Lăng Hề đột nhiên mở miệng: "Khởi Vân..."
Khởi Vân vững vàng đứng bên cạnh Vân Tư Vũ, trịnh trọng nói: "Vương gia yên tâm, Khởi Vân coi như là liều mạng, cũng sẽ không để cho Vương quân bị thương."
Hắn vừa dứt lời, Phong Lăng Hề đã bay người lên, không có để ý những người kia đang giao thủ cùng thích khách, thậm chí mắt thấy những thích khách kia tạo cơ hội cho nam tử dùng mị thuật, để cho hắn đến gần Nữ hoàng bệ hạ, mà nam tử kia lại đang giả bộ công kích Nữ hoàng bệ hạ, sau đó chuyển thân hình một cái chụp vào Thái hậu, Phong Lăng Hề cũng vẫn thờ ơ không động lòng.
"Nhàn vương điện hạ..."
Mắt thấy Phong Lăng Hề bay người đến, những nam tử kia cũng không biết là hù dọa đến quá mức, coi nàng như nhánh cỏ cứu mạng, hay là bởi vì đối với người anh hùng từ trên trời giáng xuống này quá mức sùng bái, rõ ràng nhiều người cùng lúc lao về phía nàng.
Phong Lăng Hề sầm mặt lại, trực tiếp vung tay lên, mấy nam tử bị chưởng gió đẩy ra, ngã xuống đất. Sau đó chỉ nghe một tiếng xé gió, không trung chấm chấm ánh sao mang theo khí bén nhọn nhanh chóng xẹt qua, nhắm thẳng vào một người nam tử dung mạo xấu xí.
Nam tử kia thấy thân phận bị nhìn thấu, không hoảng hốt cũng không loạn, mắt thấy băng ngọc tơ tằm đánh tới, hắn đưa tay liền bắt người bên cạnh để ngăn cản, mà vừa vặn không cẩn thận bị hắn bắt lấy chính là Lăng Nguyệt.
"A---" Tiếng kêu sợ hãi vang lên, những nam tử yếu đuối này ai cũng không nghĩ tới, lại có thích khách xen lẫn trong giữa bọn họ, thấy có người bị bắt, lập tức sợ đến liên tục lăn lộn rời xa tên thích khách kia.
Phong Lăng Hề sầm mặt lại, ngón tay khẽ nhúc nhích, thu băng ngọc tơ tằm về: "Duẫn Thiểu Thiên!"
Phong Lăng Hề vừa lên tiếng, lập tức "loạch xoạch" vài tiếng, mấy cây ngân châm đâm về phía nam tử, góc độ xảo quyệt, tốc độ quỷ dị, làm cho nam tử không thể không hết sức né tránh, thậm chí không thể không thả Lăng Nguyệt ra.
Lăng Nguyệt cũng thông minh, mặc dù sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhưng khi thích khách thả hắn ra trước tiên liền nhấc chân lên chạy.
Duẫn Thiểu Thiên vẫn ẩn ở trong bóng tối lúc này mới hiện thân, trong tay còn đang cầm mấy cây ngân châm, cười đến bình thản thân thiện. Thế nhưng ai cũng sẽ không hoài nghi, chỉ cần nàng nghĩ, mấy cây ngân châm lóe sáng kia lập tức là có thể nhuốm máu.
Nghĩ đến mấy cây ngân châm quỷ dị trước đây, trong lòng nam tử liền nhút nhát, đây mới là tổ tông chơi ngân châm mà!
Sắc mặt nam tử nghiêm túc, mặc dù trong đại điện này có không ít nam nhân không biết võ, đối với hắn rất có ích lợi. Thế nhưng nếu như là Phong Lăng Hề và Duẫn Thiểu Thiên tới gần đánh phía dưới, hắn tin tưởng hắn căn bản không có cơ hội lại đi bắt người làm con tin.
Nam tử lập tức không khỏi cười một tiếng, dịu dàng nói: "Không hổ là Nhàn vương điện hạ, ta giấu mình tốt như vậy, rõ ràng đều bị ngươi phát hiện."
Duẫn Thiểu Thiên vuốt nhẹ ngân châm bảo bối của mình, cười híp mắt nói: "Ngươi cảm thấy ngươi giấu mình thật tốt? Ra dấu tay rõ ràng như vậy, đứa ngốc cũng đều nhìn ra."
Sắc mặt nam tử không khỏi cứng đờ, mặt mũi tràn đầy tức hận.
Nói thật, hắn giấu mình xác thực tốt, nếu không phải là Phong Lăng Hề nhúng tay, chỉ sợ cũng xem như ám sát thất bại, hắn cũng sẽ không bại lộ.
Duẫn Thiểu Thiên là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, cho nên mặc dù biết rõ nam tử là đang kéo dài thời gian. Nàng cũng không vội vã, chỉ là cười đùa kích thích hắn.
Thế nhưng Nhàn vương điện hạ cũng không có kiên nhẫn tốt như vậy, không ở bên cạnh tiểu mèo hoang nhà cô, cô trước sau không quá yên tâm, cho nên tự nhiên là tốc chiến tốc thắng.
Không nói hai lời, năm cây băng ngọc tơ tằm đều xuất hiện phá hỏng tất cả đường lui của nam tử. Duẫn Thiểu Thiên tự giác đi vòng qua phía sau nam tử, mấy cây ngân châm vừa ra tay, nam tử bị Phong Lăng Hề chặn đến căn bản không thể động đậy, trực tiếp bị dừng lại ở đó.
Vì vậy, cứ giải quyết như vậy?
Đúng vậy, chính là đơn giản như vậy, mặc dù nam tử này là lần này ám sát người cầm đầu, nhưng lại không đủ để tạo thành uy hiếp với Phong Lăng Hề. Mặc dù là trong tay hắn có con tin, Phong Lăng Hề cũng có thể đối phó hắn.
Cho nên Nhàn vương điện hạ rốt cuộc là tại sao gọi Duẫn Thiểu Thiên ra đây? Đáp viết: Tiết kiệm thời gian.
Nam tử dùng mị thuật kia, vốn là cảm thấy Bạch Khung khó đối phó, muốn giết Nữ hoàng bệ hạ quá khó. Vì vậy hắn liền muốn xuống tay với Thái hậu, ai bảo Nữ hoàng bệ hạ để ý Thái hậu như vậy, mà phòng vệ bên cạnh Thái hậu lại tương đối kém chứ?
Công kích của hắn quá mức đột nhiên, tất cả mọi người đều cho rằng hắn là muốn ra tay với Nữ hoàng bệ hạ, ai biết hắn lại đột nhiên thay đổi mục tiêu? Ám vệ bên cạnh Thái hậu kinh ngạc vội vã ra tay ngăn cản, ám vệ hoàng thất cũng không phải ngồi không. Mấy người ám vệ nếu như ngay cả một tên thích khách đều không ngăn được, các nàng cũng có thể bị cắt chức sớm.
Nhưng là ngăn cản người này, nhưng không nghĩ tới nam tử này chuẩn bị đầy đủ như thế. Trên người cũng không biết mặc qua cái gì lại đao thương bất nhập, chỉ là giơ cánh tay lên chặn lại, liền trực tiếp chặn lại kiếm cổ đâm về phía hắn, mà trường kiếm đâm ở nhiều chỗ trên ngực bụng hắn như vậy, rõ ràng một giọt máu cũng không chảy.
Hiển nhiên nam tử này là chủ lực ám sát lần này, cho nên mới phải bảo vệ tốt như vậy.
Mà khi ám vệ cùng lúc ngăn cản hắn, chỉ thấy áo bào rộng lớn của hắn vung lên, ám khí che ngợp bầu trời bay về phía Thái hậu.
Ám vệ vội vã lui về, vung đánh ám khí, nhưng bởi vì ám khí quá nhiều, khó tránh khỏi có cá lọt lưới.
Mắt thấy ám khí bay tới, Thái hậu biết mình tránh không khỏi, thế nhưng sắc mặt của y cũng rất là bình tĩnh. Ngược lại khóe miệng của nam tử kia giương lên, chỉ cần Thái hậu vừa chết, Nữ hoàng bệ hạ nhất định đau khổ không thể kiềm chế, bọn họ ám sát Nữ hoàng bệ hạ tự nhiên liền có thêm một phần cơ hội.
Chỉ là rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn liền cứng lại, chỉ thấy ám khí vốn là đánh úp về phía Thái hậu, đột nhiên tự mình ngừng lại?
Ám khí đương nhiên sẽ không tự mình dừng lại, chỉ có thể là bởi vì đã bị ngoại lực ngăn cản, chỉ là ngay cả tới gần ám vệ cũng không có phát hiện, rốt cuộc là ngoại lực ngăn cản ám khí đi tới là nơi nào đến, nam tử dĩ nhiên là càng không hiểu.
Sau đó sau một khắc, ám khí kia ở dưới con mắt mọi người bị quái lực nghiền thành bột phấn.
Nhìn thấy một màn này cằm của mọi người rơi đầy đất, đây rốt cuộc là người làm ra, hay là quỷ làm ra? Không có thể trách bọn họ ngạc nhiên như thế, mặc dù cao thủ khủng bố không phải là không có, cho dù chưa từng thấy qua cũng đã từng nghe nói. Thế nhưng bọn họ đã đem nhận biết thả tới lớn nhất, vẫn không có cảm giác được trừ bọn họ ra ở ngoài còn có những người khác tồn tại, người này rốt cuộc ở nơi nào, lại cách nơi này bao xa, những điều này các nàng hoàn toàn không biết.
Cao thủ cố ý ẩn giấu, các nàng không thể phát hiện cũng không kỳ quái, nhưng là người này đã ra tay rồi, các nàng lại vẫn không thể phát hiện cũng có chút quỷ dị, dù sao các nàng cũng là cao thủ đấy!
Trong lúc tất cả mọi người đang khiếp sợ, một cái... người? Không biết lúc nào đứng ở chỗ đó.
Người này trường ra một gương mặt trẻ con, nhìn qua giống như là tiểu cô nương không có lớn lên, tướng mạo đáng yêu, nhưng mặt không hề cảm xúc, giống như tượng gỗ không có sự sống. Mặc dù là nàng đứng ở nơi đó, cũng làm cho người không cảm giác được bất kỳ hơi thở nào, làm cho lòng người từng cơn phát lạnh.
Vân Tư Vũ đứng ở trong góc nhỏ, nhìn thấy đột nhiên xuất hiện sinh vật hồn ma hư hư thực thực, híp mắt nói: "Đó là Dạ Tinh?"
Khởi Vân gật đầu, gương mặt đều thành nhăn nhó, mặc kệ xem bao nhiêu lần, hắn vẫn cảm thấy Dạ Tinh làm cho người cực kỳ hoảng sợ.
Ánh mặt Vân Tư Vũ lại là lóe sáng nhìn chằm chằm Dạ Tinh nói: "Thật là lợi hại."
Khởi Vân nhìn ánh mắt sùng bái của hắn, bật cười: "Vương gia sẽ lăng trì Dạ Tinh!"
Vân Tư Vũ rụt cổ một cái, không nhịn được tò mò hỏi: "Hề và Dạ Tinh người nào lợi hại hơn?"
Khởi Vân cau mày nói: "Chuyện này rất khó nói, không có so qua, mặc dù mỗi lần nhìn thấy Dạ Tinh ra tay đều sẽ cảm thấy chấn động. Thế nhưng chúng ta đều nhất trí cảm thấy mỗi lần Vương gia ra tay thì căn bản cũng không có toàn lực ứng phó. Vương gia kỳ thật có chút lạ, chỉ cần chuyện còn chưa thoát ly khống chế, rất nhiều lúc, ngài không ngại đem chuyện đơn giản phức tạp hóa."
Xem ra Phong Lăng Hề đối với thuộc hạ xác thực khoan dung, bằng không Khởi Vân nào dám ngay trước mặt Vân Tư Vũ như thế không khách khí đánh giá nàng?
Vân Tư Vũ bĩu môi nói: "Nàng là cảm thấy khiêu chiến không đủ, đang tìm thú vui cho mình chăng!"
"Hở... Giống như chính là như vậy."
Bên này ung dung nói chuyện phiếm, bên kia nhưng lại căng thẳng dị thường, nhìn thấy Dạ Tinh, đáy lòng nam tử không nhịn được phát run, lập tức liền muốn lùi về phía sau, nhưng là hắn mới vừa muốn động, Dạ Tinh đã bay tới trước mặt hắn.
Thật sự là nhanh nhẹn!
Một giây sau, hai mắt nam tử trừng lớn, trong mắt có sợ hãi, cũng có một tia mờ mịt, còn có không thể tin, cứ như vậy ầm ầm ngã xuống đất.
Đến chết hắn cũng không hiểu mình tại sao lại chết, không thể tin được trên đời này lại có người khủng bố như thế.
"Ùng ục..." Nhìn một màn này ám vệ cùng nhau nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, các nàng chỉ nhìn thấy kẻ đáng sợ này đưa tay khẽ vuốt ở trong ngực nam tử một cái. Mặc dù phối hợp với gương mặt cương thi kia không có một chút cảm giác nào ám muội tục tĩu, nhưng cũng tuyệt đối không có sát khí, đúng là cứ nhẹ nhàng vỗ một cái như vậy, người cứ như vậy liền chết?
Giải quyết xong thích khách, Dạ Tinh lần nữa từ trước mắt mọi người biến mất, tốc độ nhanh ngay cả bóng dáng cũng không lưu lại. Vì vậy cũng không ai biết rõ nàng biến mất ở nơi nào.
Một ám vệ không nhịn được tiến lên kiểm tra thi thể nam tử một chút, trầm mặt nói: "Tâm mạch toàn bộ đều vỡ."
Chính là nhẹ nhàng vỗ một cái như vậy, liền làm vỡ nát toàn bộ tâm mạch, hơn nữa còn là ở dưới tình huống bao vây người này là đao thương bất nhập. Đây còn không phải kinh khủng nhất, kinh khủng nhất chính là, mặc dù là giết người, trên thân người kia cũng không có một chút nào sát khí, thậm chí có thể nói hơi thở gì cũng không có, hoàn toàn không giống như một người sống.
Cũng còn tốt người này không phải kẻ địch, nếu không... ám vệ cùng nhau rùng mình một cái, lại lập tức thu hồi tinh thần lại, cố gắng hết chức trách bảo vệ Thái hậu.
Thái hậu vẫn luôn không có chuyển động, y từng thấy qua cảnh tượng hoành tráng, biết rõ lúc này sợ đến chạy loạn như thế kia hoàn toàn là đang tìm cái chết. Y vẫn ở đây, mặc dù sẽ trở thành mục tiêu của thích khách, nhưng cũng có lợi cho ám vệ bảo vệ hắn, hơn nữa có một người khủng bố ở trong bóng tối bảo vệ như vậy, y hiện tại quả thật là quá an tâm.
Không cần phải nói, y cũng biết đó là người của Phong Lăng Hề, trước đây y đuổi người Phong Lăng Hề phái tới, đúng là không nghĩ tới nàng rõ ràng phái người khủng bố như thế đến, người tài ba như vậy cần phải đặt ở bên cạnh Hiên nhi mới đúng chứ!
Ai... Nghiêm phụ tốt bảo vệ nữ nhi, đó là cái gì tốt cũng muốn hướng về cửa ải thân nữ nhi mà!
Phong Lăng Hề để cho Duẫn Thiểu Thiên mang người sống đi, để tránh khỏi bị người giết diệt khẩu, làm cho nàng làm không công. Sau đó liền muốn đi tìm Vân Tư Vũ, thế nhưng ngay khi cô xoay người trong nháy mắt, lại một nhóm người đi ra khỏi mọi người, vây giết đối tượng, chỉ cần không phải người mù đều biết là Nhàn vương điện hạ.
Chẳng ai nghĩ tới những thích khách ám sát Nữ hoàng bệ hạ này lại còn sẽ ám sát Nhàn vương điện hạ.
Không nghĩ tới trong mắt những thích khách này xem ra, địa vị của Nhàn vương điện hạ ở trong lòng Nữ hoàng bệ hạ đã cùng Thái hậu không kém bao nhiêu, thậm chí vượt qua Ninh vương điện hạ, xem ra Nữ hoàng bệ hạ quá tin tưởng Nhàn vương điện hạ thật đúng là mọi người đều biết rồi!
Được rồi, các nàng đều cho rằng mục đích thích khách ám sát Nhàn vương điện hạ và ám sát Thái hậu đều giống nhau. Thế nhưng trên thực tế, thích khách buông tha cho Ninh vương điện hạ này đối lập so với sánh cây hồng mềm không bóp, lại muốn giết Nhàn vương điện hạ, không phải bởi vì địa vị Nhàn vương điện hạ ở trong lòng Nữ hoàng bệ hạ cao, mà là có Nhàn vương điện hạ ở đây, Nữ hoàng bệ hạ, nước Hoàng Vũ, đều có thể vô tư.
Nhàn vương điện hạ chính là thần hộ mệnh của nước Hoàng Vũ, mặc dù rất ít người ý thức được điểm này.
Vũ Văn Khỉ là người thông minh hiển nhiên ý thức được tầm quan trọng của Nhàn vương điện hạ đối với nước Hoàng Vũ, cho nên thấy Nữ hoàng bệ hạ nơi này đã bị vây thành gió thổi không lọt khe hở, thêm một mình nàng không nhiều lắm, thiếu một mình nàng không ít đi, liền chuẩn bị đi cứu viện.
Chỉ là không nghĩ tới, Ninh vương điện hạ luôn luôn không hợp với Phong Lăng Hề, rõ ràng cũng gào thét chạy đi hỗ trợ.
Nhận ra được tầm mắt Vũ Văn Khỉ kinh ngạc, Hoàng Vũ Mặc hơi đỏ mặt, thẹn quá hóa giận quát: "Người Hoàng tỷ nhà ta coi trọng sao có thể bị một đám khốn kiếp không rõ lai lịch khi dễ, như vậy cũng quá thật mất mặt Hoàng tỷ!"
Mắt thấy yến hội sắp sửa kết thúc, có người đã không kiềm chế nổi.
Một cung thị trong tay cầm bầu rượu, đến gần Nữ hoàng bệ hạ, chuẩn bị rót rượu cho nàng.
Vào lúc này, trên đài biểu diễn rất đặc sắc, thậm chí vượt qua tất cả bài biểu diễn trước đó, cho nên đều gây sự chú ý của mọi người đều ở trên sân khấu, ai cũng không có chú ý tới người cung thị này thì ra đã không phải là một cung thị vốn hầu hạ kia.
Ngay khi lúc cung thị tới gần Nữ hoàng bệ hạ, đột nhiên xảy ra dị biến, chỉ thấy cổ tay cung thị di chuyển một cái, một cây ngân châm ở giữa đâm thẳng về phía cổ của Nữ hoàng bệ hạ, nhanh, hung ác, chuẩn, không chút lưu tình.
Trên ngân châm bôi lên vật chất màu đen, sẽ không có chút ánh bạc lấp loé, chỉ có một chút mũi nhọn xanh thăm thẳm, vừa nhìn chính là vật kịch độc.
Cái này đột nhiên tới làm khó dễ thật sự là làm cho người khó lòng phòng bị.
Nhưng là, chuyện luôn ngoài ý muốn, Phong Lăng Hề hao tâm tổn trí an bài phòng vệ sao lại dễ dàng đột phá như vậy? Coi như là văn võ bá quan, thị vệ tinh anh đều bị vị trên đài kia dùng mị thuật mê hoặc, nhưng còn có người vẫn duy trì cảnh giác.
Những thích khách này cũng thật sự là quá mức tự cho là thông minh, nếu như không sử dụng mị thuật, có lẽ cơ hội bọn họ thành công còn có thể nhiều hơn mấy phần, một mực bọn họ quá có lòng tin với mị thuật của vị trên đài kia.
Mị thuật này xác thực mê hoặc không ít người, thế nhưng bọn họ không biết thủ hạ của Phong Lăng Hề chính là ám vệ tinh anh đều trải qua huấn luyện đặc thù. Các nàng sẽ không bị mị thuật mê hoặc, chỉ có thể vừa thấy mị thuật liền đáy lòng nhút nhát. Bởi vì mị thuật vừa ra, các nàng lập tức liền sẽ nghĩ tới thời gian huấn luyện lúc trước, không cẩn thận bị mê hoặc sau đó bị trừng phạt khủng bố, vì vậy mị thuật này ngược lại bại lộ hành động của thích khách.
Động tác của vị giả cung thị kia mặc dù nhanh, nhưng không thể nhanh hơn kiếm của Bạch Khung, trong nháy mắt máu rơi vãi tại chỗ.
Mắt thấy cung thị giả ám sát thất bại, bóng dáng một đám người đột nhiên bay người ra, lao thẳng về phía trên đài cao, ý đồ vây giết Nữ hoàng bệ hạ, vị biểu diễn trên đài kia xông lên trước.
Văn võ bá quan lúc này mới phản ứng được, còn không chờ bọn họ hành động, lại là một nhóm người lướt ra, trực tiếp giết về những thích khách kia, ngăn cản bước chân của bọn họ. Trong nháy mắt liền đánh cho khó bỏ khó phân, mùi máu tanh tràn ngập ra, một ít nam tử nhát gan đã bắt đầu sợ hãi gào khóc, các đại thần kinh hô cứu giá, trong khoảng thời gian ngắn, hỗn loạn không chịu nổi.
Phong Lăng Hề đột nhiên mở miệng: "Khởi Vân..."
Khởi Vân vững vàng đứng bên cạnh Vân Tư Vũ, trịnh trọng nói: "Vương gia yên tâm, Khởi Vân coi như là liều mạng, cũng sẽ không để cho Vương quân bị thương."
Hắn vừa dứt lời, Phong Lăng Hề đã bay người lên, không có để ý những người kia đang giao thủ cùng thích khách, thậm chí mắt thấy những thích khách kia tạo cơ hội cho nam tử dùng mị thuật, để cho hắn đến gần Nữ hoàng bệ hạ, mà nam tử kia lại đang giả bộ công kích Nữ hoàng bệ hạ, sau đó chuyển thân hình một cái chụp vào Thái hậu, Phong Lăng Hề cũng vẫn thờ ơ không động lòng.
"Nhàn vương điện hạ..."
Mắt thấy Phong Lăng Hề bay người đến, những nam tử kia cũng không biết là hù dọa đến quá mức, coi nàng như nhánh cỏ cứu mạng, hay là bởi vì đối với người anh hùng từ trên trời giáng xuống này quá mức sùng bái, rõ ràng nhiều người cùng lúc lao về phía nàng.
Phong Lăng Hề sầm mặt lại, trực tiếp vung tay lên, mấy nam tử bị chưởng gió đẩy ra, ngã xuống đất. Sau đó chỉ nghe một tiếng xé gió, không trung chấm chấm ánh sao mang theo khí bén nhọn nhanh chóng xẹt qua, nhắm thẳng vào một người nam tử dung mạo xấu xí.
Nam tử kia thấy thân phận bị nhìn thấu, không hoảng hốt cũng không loạn, mắt thấy băng ngọc tơ tằm đánh tới, hắn đưa tay liền bắt người bên cạnh để ngăn cản, mà vừa vặn không cẩn thận bị hắn bắt lấy chính là Lăng Nguyệt.
"A---" Tiếng kêu sợ hãi vang lên, những nam tử yếu đuối này ai cũng không nghĩ tới, lại có thích khách xen lẫn trong giữa bọn họ, thấy có người bị bắt, lập tức sợ đến liên tục lăn lộn rời xa tên thích khách kia.
Phong Lăng Hề sầm mặt lại, ngón tay khẽ nhúc nhích, thu băng ngọc tơ tằm về: "Duẫn Thiểu Thiên!"
Phong Lăng Hề vừa lên tiếng, lập tức "loạch xoạch" vài tiếng, mấy cây ngân châm đâm về phía nam tử, góc độ xảo quyệt, tốc độ quỷ dị, làm cho nam tử không thể không hết sức né tránh, thậm chí không thể không thả Lăng Nguyệt ra.
Lăng Nguyệt cũng thông minh, mặc dù sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhưng khi thích khách thả hắn ra trước tiên liền nhấc chân lên chạy.
Duẫn Thiểu Thiên vẫn ẩn ở trong bóng tối lúc này mới hiện thân, trong tay còn đang cầm mấy cây ngân châm, cười đến bình thản thân thiện. Thế nhưng ai cũng sẽ không hoài nghi, chỉ cần nàng nghĩ, mấy cây ngân châm lóe sáng kia lập tức là có thể nhuốm máu.
Nghĩ đến mấy cây ngân châm quỷ dị trước đây, trong lòng nam tử liền nhút nhát, đây mới là tổ tông chơi ngân châm mà!
Sắc mặt nam tử nghiêm túc, mặc dù trong đại điện này có không ít nam nhân không biết võ, đối với hắn rất có ích lợi. Thế nhưng nếu như là Phong Lăng Hề và Duẫn Thiểu Thiên tới gần đánh phía dưới, hắn tin tưởng hắn căn bản không có cơ hội lại đi bắt người làm con tin.
Nam tử lập tức không khỏi cười một tiếng, dịu dàng nói: "Không hổ là Nhàn vương điện hạ, ta giấu mình tốt như vậy, rõ ràng đều bị ngươi phát hiện."
Duẫn Thiểu Thiên vuốt nhẹ ngân châm bảo bối của mình, cười híp mắt nói: "Ngươi cảm thấy ngươi giấu mình thật tốt? Ra dấu tay rõ ràng như vậy, đứa ngốc cũng đều nhìn ra."
Sắc mặt nam tử không khỏi cứng đờ, mặt mũi tràn đầy tức hận.
Nói thật, hắn giấu mình xác thực tốt, nếu không phải là Phong Lăng Hề nhúng tay, chỉ sợ cũng xem như ám sát thất bại, hắn cũng sẽ không bại lộ.
Duẫn Thiểu Thiên là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, cho nên mặc dù biết rõ nam tử là đang kéo dài thời gian. Nàng cũng không vội vã, chỉ là cười đùa kích thích hắn.
Thế nhưng Nhàn vương điện hạ cũng không có kiên nhẫn tốt như vậy, không ở bên cạnh tiểu mèo hoang nhà cô, cô trước sau không quá yên tâm, cho nên tự nhiên là tốc chiến tốc thắng.
Không nói hai lời, năm cây băng ngọc tơ tằm đều xuất hiện phá hỏng tất cả đường lui của nam tử. Duẫn Thiểu Thiên tự giác đi vòng qua phía sau nam tử, mấy cây ngân châm vừa ra tay, nam tử bị Phong Lăng Hề chặn đến căn bản không thể động đậy, trực tiếp bị dừng lại ở đó.
Vì vậy, cứ giải quyết như vậy?
Đúng vậy, chính là đơn giản như vậy, mặc dù nam tử này là lần này ám sát người cầm đầu, nhưng lại không đủ để tạo thành uy hiếp với Phong Lăng Hề. Mặc dù là trong tay hắn có con tin, Phong Lăng Hề cũng có thể đối phó hắn.
Cho nên Nhàn vương điện hạ rốt cuộc là tại sao gọi Duẫn Thiểu Thiên ra đây? Đáp viết: Tiết kiệm thời gian.
Nam tử dùng mị thuật kia, vốn là cảm thấy Bạch Khung khó đối phó, muốn giết Nữ hoàng bệ hạ quá khó. Vì vậy hắn liền muốn xuống tay với Thái hậu, ai bảo Nữ hoàng bệ hạ để ý Thái hậu như vậy, mà phòng vệ bên cạnh Thái hậu lại tương đối kém chứ?
Công kích của hắn quá mức đột nhiên, tất cả mọi người đều cho rằng hắn là muốn ra tay với Nữ hoàng bệ hạ, ai biết hắn lại đột nhiên thay đổi mục tiêu? Ám vệ bên cạnh Thái hậu kinh ngạc vội vã ra tay ngăn cản, ám vệ hoàng thất cũng không phải ngồi không. Mấy người ám vệ nếu như ngay cả một tên thích khách đều không ngăn được, các nàng cũng có thể bị cắt chức sớm.
Nhưng là ngăn cản người này, nhưng không nghĩ tới nam tử này chuẩn bị đầy đủ như thế. Trên người cũng không biết mặc qua cái gì lại đao thương bất nhập, chỉ là giơ cánh tay lên chặn lại, liền trực tiếp chặn lại kiếm cổ đâm về phía hắn, mà trường kiếm đâm ở nhiều chỗ trên ngực bụng hắn như vậy, rõ ràng một giọt máu cũng không chảy.
Hiển nhiên nam tử này là chủ lực ám sát lần này, cho nên mới phải bảo vệ tốt như vậy.
Mà khi ám vệ cùng lúc ngăn cản hắn, chỉ thấy áo bào rộng lớn của hắn vung lên, ám khí che ngợp bầu trời bay về phía Thái hậu.
Ám vệ vội vã lui về, vung đánh ám khí, nhưng bởi vì ám khí quá nhiều, khó tránh khỏi có cá lọt lưới.
Mắt thấy ám khí bay tới, Thái hậu biết mình tránh không khỏi, thế nhưng sắc mặt của y cũng rất là bình tĩnh. Ngược lại khóe miệng của nam tử kia giương lên, chỉ cần Thái hậu vừa chết, Nữ hoàng bệ hạ nhất định đau khổ không thể kiềm chế, bọn họ ám sát Nữ hoàng bệ hạ tự nhiên liền có thêm một phần cơ hội.
Chỉ là rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn liền cứng lại, chỉ thấy ám khí vốn là đánh úp về phía Thái hậu, đột nhiên tự mình ngừng lại?
Ám khí đương nhiên sẽ không tự mình dừng lại, chỉ có thể là bởi vì đã bị ngoại lực ngăn cản, chỉ là ngay cả tới gần ám vệ cũng không có phát hiện, rốt cuộc là ngoại lực ngăn cản ám khí đi tới là nơi nào đến, nam tử dĩ nhiên là càng không hiểu.
Sau đó sau một khắc, ám khí kia ở dưới con mắt mọi người bị quái lực nghiền thành bột phấn.
Nhìn thấy một màn này cằm của mọi người rơi đầy đất, đây rốt cuộc là người làm ra, hay là quỷ làm ra? Không có thể trách bọn họ ngạc nhiên như thế, mặc dù cao thủ khủng bố không phải là không có, cho dù chưa từng thấy qua cũng đã từng nghe nói. Thế nhưng bọn họ đã đem nhận biết thả tới lớn nhất, vẫn không có cảm giác được trừ bọn họ ra ở ngoài còn có những người khác tồn tại, người này rốt cuộc ở nơi nào, lại cách nơi này bao xa, những điều này các nàng hoàn toàn không biết.
Cao thủ cố ý ẩn giấu, các nàng không thể phát hiện cũng không kỳ quái, nhưng là người này đã ra tay rồi, các nàng lại vẫn không thể phát hiện cũng có chút quỷ dị, dù sao các nàng cũng là cao thủ đấy!
Trong lúc tất cả mọi người đang khiếp sợ, một cái... người? Không biết lúc nào đứng ở chỗ đó.
Người này trường ra một gương mặt trẻ con, nhìn qua giống như là tiểu cô nương không có lớn lên, tướng mạo đáng yêu, nhưng mặt không hề cảm xúc, giống như tượng gỗ không có sự sống. Mặc dù là nàng đứng ở nơi đó, cũng làm cho người không cảm giác được bất kỳ hơi thở nào, làm cho lòng người từng cơn phát lạnh.
Vân Tư Vũ đứng ở trong góc nhỏ, nhìn thấy đột nhiên xuất hiện sinh vật hồn ma hư hư thực thực, híp mắt nói: "Đó là Dạ Tinh?"
Khởi Vân gật đầu, gương mặt đều thành nhăn nhó, mặc kệ xem bao nhiêu lần, hắn vẫn cảm thấy Dạ Tinh làm cho người cực kỳ hoảng sợ.
Ánh mặt Vân Tư Vũ lại là lóe sáng nhìn chằm chằm Dạ Tinh nói: "Thật là lợi hại."
Khởi Vân nhìn ánh mắt sùng bái của hắn, bật cười: "Vương gia sẽ lăng trì Dạ Tinh!"
Vân Tư Vũ rụt cổ một cái, không nhịn được tò mò hỏi: "Hề và Dạ Tinh người nào lợi hại hơn?"
Khởi Vân cau mày nói: "Chuyện này rất khó nói, không có so qua, mặc dù mỗi lần nhìn thấy Dạ Tinh ra tay đều sẽ cảm thấy chấn động. Thế nhưng chúng ta đều nhất trí cảm thấy mỗi lần Vương gia ra tay thì căn bản cũng không có toàn lực ứng phó. Vương gia kỳ thật có chút lạ, chỉ cần chuyện còn chưa thoát ly khống chế, rất nhiều lúc, ngài không ngại đem chuyện đơn giản phức tạp hóa."
Xem ra Phong Lăng Hề đối với thuộc hạ xác thực khoan dung, bằng không Khởi Vân nào dám ngay trước mặt Vân Tư Vũ như thế không khách khí đánh giá nàng?
Vân Tư Vũ bĩu môi nói: "Nàng là cảm thấy khiêu chiến không đủ, đang tìm thú vui cho mình chăng!"
"Hở... Giống như chính là như vậy."
Bên này ung dung nói chuyện phiếm, bên kia nhưng lại căng thẳng dị thường, nhìn thấy Dạ Tinh, đáy lòng nam tử không nhịn được phát run, lập tức liền muốn lùi về phía sau, nhưng là hắn mới vừa muốn động, Dạ Tinh đã bay tới trước mặt hắn.
Thật sự là nhanh nhẹn!
Một giây sau, hai mắt nam tử trừng lớn, trong mắt có sợ hãi, cũng có một tia mờ mịt, còn có không thể tin, cứ như vậy ầm ầm ngã xuống đất.
Đến chết hắn cũng không hiểu mình tại sao lại chết, không thể tin được trên đời này lại có người khủng bố như thế.
"Ùng ục..." Nhìn một màn này ám vệ cùng nhau nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, các nàng chỉ nhìn thấy kẻ đáng sợ này đưa tay khẽ vuốt ở trong ngực nam tử một cái. Mặc dù phối hợp với gương mặt cương thi kia không có một chút cảm giác nào ám muội tục tĩu, nhưng cũng tuyệt đối không có sát khí, đúng là cứ nhẹ nhàng vỗ một cái như vậy, người cứ như vậy liền chết?
Giải quyết xong thích khách, Dạ Tinh lần nữa từ trước mắt mọi người biến mất, tốc độ nhanh ngay cả bóng dáng cũng không lưu lại. Vì vậy cũng không ai biết rõ nàng biến mất ở nơi nào.
Một ám vệ không nhịn được tiến lên kiểm tra thi thể nam tử một chút, trầm mặt nói: "Tâm mạch toàn bộ đều vỡ."
Chính là nhẹ nhàng vỗ một cái như vậy, liền làm vỡ nát toàn bộ tâm mạch, hơn nữa còn là ở dưới tình huống bao vây người này là đao thương bất nhập. Đây còn không phải kinh khủng nhất, kinh khủng nhất chính là, mặc dù là giết người, trên thân người kia cũng không có một chút nào sát khí, thậm chí có thể nói hơi thở gì cũng không có, hoàn toàn không giống như một người sống.
Cũng còn tốt người này không phải kẻ địch, nếu không... ám vệ cùng nhau rùng mình một cái, lại lập tức thu hồi tinh thần lại, cố gắng hết chức trách bảo vệ Thái hậu.
Thái hậu vẫn luôn không có chuyển động, y từng thấy qua cảnh tượng hoành tráng, biết rõ lúc này sợ đến chạy loạn như thế kia hoàn toàn là đang tìm cái chết. Y vẫn ở đây, mặc dù sẽ trở thành mục tiêu của thích khách, nhưng cũng có lợi cho ám vệ bảo vệ hắn, hơn nữa có một người khủng bố ở trong bóng tối bảo vệ như vậy, y hiện tại quả thật là quá an tâm.
Không cần phải nói, y cũng biết đó là người của Phong Lăng Hề, trước đây y đuổi người Phong Lăng Hề phái tới, đúng là không nghĩ tới nàng rõ ràng phái người khủng bố như thế đến, người tài ba như vậy cần phải đặt ở bên cạnh Hiên nhi mới đúng chứ!
Ai... Nghiêm phụ tốt bảo vệ nữ nhi, đó là cái gì tốt cũng muốn hướng về cửa ải thân nữ nhi mà!
Phong Lăng Hề để cho Duẫn Thiểu Thiên mang người sống đi, để tránh khỏi bị người giết diệt khẩu, làm cho nàng làm không công. Sau đó liền muốn đi tìm Vân Tư Vũ, thế nhưng ngay khi cô xoay người trong nháy mắt, lại một nhóm người đi ra khỏi mọi người, vây giết đối tượng, chỉ cần không phải người mù đều biết là Nhàn vương điện hạ.
Chẳng ai nghĩ tới những thích khách ám sát Nữ hoàng bệ hạ này lại còn sẽ ám sát Nhàn vương điện hạ.
Không nghĩ tới trong mắt những thích khách này xem ra, địa vị của Nhàn vương điện hạ ở trong lòng Nữ hoàng bệ hạ đã cùng Thái hậu không kém bao nhiêu, thậm chí vượt qua Ninh vương điện hạ, xem ra Nữ hoàng bệ hạ quá tin tưởng Nhàn vương điện hạ thật đúng là mọi người đều biết rồi!
Được rồi, các nàng đều cho rằng mục đích thích khách ám sát Nhàn vương điện hạ và ám sát Thái hậu đều giống nhau. Thế nhưng trên thực tế, thích khách buông tha cho Ninh vương điện hạ này đối lập so với sánh cây hồng mềm không bóp, lại muốn giết Nhàn vương điện hạ, không phải bởi vì địa vị Nhàn vương điện hạ ở trong lòng Nữ hoàng bệ hạ cao, mà là có Nhàn vương điện hạ ở đây, Nữ hoàng bệ hạ, nước Hoàng Vũ, đều có thể vô tư.
Nhàn vương điện hạ chính là thần hộ mệnh của nước Hoàng Vũ, mặc dù rất ít người ý thức được điểm này.
Vũ Văn Khỉ là người thông minh hiển nhiên ý thức được tầm quan trọng của Nhàn vương điện hạ đối với nước Hoàng Vũ, cho nên thấy Nữ hoàng bệ hạ nơi này đã bị vây thành gió thổi không lọt khe hở, thêm một mình nàng không nhiều lắm, thiếu một mình nàng không ít đi, liền chuẩn bị đi cứu viện.
Chỉ là không nghĩ tới, Ninh vương điện hạ luôn luôn không hợp với Phong Lăng Hề, rõ ràng cũng gào thét chạy đi hỗ trợ.
Nhận ra được tầm mắt Vũ Văn Khỉ kinh ngạc, Hoàng Vũ Mặc hơi đỏ mặt, thẹn quá hóa giận quát: "Người Hoàng tỷ nhà ta coi trọng sao có thể bị một đám khốn kiếp không rõ lai lịch khi dễ, như vậy cũng quá thật mất mặt Hoàng tỷ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.