Thê Chủ Tà Mị

Chương 52: Tiết lộ tin tức

Nhược Thủy Lưu Ly

08/06/2016

Khởi Vân ngẩng đầu nhìn trời, làm cho tất cả cái gì cũng không thấy, chỉ là sắc mặt trở nên hồng. Mặc dù đã thấy Phong Lăng Hề ngông cuồng rất nhiều, nhưng là trước khi gặp phải Vân Tư Vũ, nàng cũng chỉ biết tự ái, chưa bao giờ đùa giỡn phụ nam đàng hoàng; cho nên bây giờ Khởi Vân còn có chút không thích ứng trong lúc Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ không kiêng dè chút nào thân mật.

Hoàng Vũ Mặc giật giật khóe miệng, ngay cả tâm tình châm chọc hai câu cũng không có. Nàng xem như đã hiểu, Phong Lăng Hề chính là người hoàn toàn không có trinh tiết, cùng nàng ấy thảo luận vấn đề đồi phong bại tục đó chính là đàn gảy tai trâu.

Tô Văn mấp máy môi, giương mắt nhìn về phía chân trời, hoàn toàn không đếm xỉa.

Mặt mũi Vân Dật tràn đầy lúng túng, lúc trước mặc dù từng nhìn thấy qua dấu vết trên cổ Vân Tư Vũ, cũng đã nhìn thấy động tác quá mức thân mật của Nhàn vương, thế nhưng tình cảnh lửa nóng như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Hoàng Ngọc Ngạn cắn môi, sắc mặt một lúc hồng một lúc trắng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Nhiều người xuất hiện như vậy, Phong Lăng Hề tự nhiên cũng không thể không phát hiện, trong lòng có chút căm tức, không cam lòng liếm lên môi Vân Tư Vũ một hồi, mới buông hắn ra.

Vân Tư Vũ tựa ở trong lòng nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, ở trong lòng nàng vây bọc là vây bọc, chính là không chịu đi ra, hiển nhiên còn chưa ngất đến chết mới không biết tình hình bị người nhìn trò hay.

Phong Lăng Hề đưa tay ra phía sau lưng của hắn khẽ vuốt ve, buồn rầu trong lòng tiêu tan, cảm thấy một bộ dạng đà điểu của hắn thật sự rất đáng yêu, không khỏi ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng uy hiếp nói: "Cử động nữa liền đem chàng ăn hết." Giọng nói chậm rãi mang theo một nụ cười.

Vân Tư Vũ nghe xong mới phát hiện không phải là nơi mình mè nheo, thân thể cứng một hồi rồi cầm lấy vạt áo của nàng, nhỏ giọng thương lượng nói: "Trở về ăn nữa được chưa?"

Phong Lăng Hề vốn chỉ là trêu chọc hắn, thế nhưng Vân Nhị công tử lại như lửa cháy đổ thêm dầu, lập tức mắt phượng không khỏi híp lại, đáy mắt một mảnh sâu xa u ám, trong lòng rục rịch.

Thấy nàng không trả lời, Vân Tư Vũ khẽ ngẩng đầu, liếc mắt liền trông thấy lửa nóng trong đáy mắt quen thuộc của nàng, sau đó phản ứng nhanh đẩy nàng ra, xoay người bỏ chạy.

Khởi Vân sửng sốt một chút, mở miệng kêu lên: "Vương Quân, đi sai hướng rồi!" Đó là đường hôm qua bọn họ lên núi mà!

Vân Tư Vũ cũng không để ý tới hắn, tiếp tục chạy về phía trước. Phong Lăng Hề bị hắn đẩy lùi về sau một bước cũng không tức giận, giương mắt nhìn một cục trắng như tuyết chạy trối chết kia, không khỏi cười to lên.

Cô vốn là bộ dạng câu người, cộng thêm một ít khí chất lười biếng vào thân, thì càng thêm điên đảo chúng sinh, bình thường khóe môi khẽ cười, luôn giống như châm biếm mà không phải châm biếm, mang theo vài phần tà khí. Lúc này cười to lên, cái phần tà khí kia không có ở đây, nhưng thêm mấy phần ngông cuồng tùy ý, giống như mê hoặc chìm đắm trong cảnh khổ mà không tự biết.

Phong Lăng Hề đạp một cước về phía bên cạnh tiểu hồ ly: "Đuổi tới!"



Tốc độ của tiểu hồ ly cực nhanh, không đợi chân cô dán lên cái mông của nó, liền hóa thành một tia sáng trắng, bắn về phía Vân Tư Vũ, rơi vào trên vai hắn.

Phong Lăng Hề nhấc chân không chút hoang mang đi về phía Vân Tư Vũ, mở miệng nói: "Đi thôi, về kinh."

Khởi Vân sửng sốt một chút, nhưng một câu nói cũng không hỏi nhiều, yên lặng đuổi theo.

Những người khác đều sững sờ, có chút không dám tin tưởng, Nhàn vương điện hạ vẫn kiên trì ở trên đường ngược đãi bọn họ, rõ ràng đột nhiên có lòng từ bi, muốn kết thúc trận làm nhục này?

Chờ phục hồi lại tinh thần, xác định Nhàn vương điện hạ đúng là chuẩn bị đánh chuông thu binh. Ninh vương điện hạ không khỏi một hồi thư thái, ngay cả Tô Văn đều thở ra một hơi dài.

Một ngày lên núi, một ngày xuống núi, hai ngày đã đến, bọn họ ngoại trừ trải qua một trận tuyết lớn ở ngoài, vẫn chưa gặp gỡ nguy hiểm gì. Hoàng Vũ Mặc không khỏi vui mừng, mặc kệ Phong Lăng Hề là bởi vì nguyên nhân gì đột nhiên phải về kinh, nàng đều muốn cảm tạ ông trời để cho ác ma này hồi tâm chuyển ý.

Chỉ là đây tột cùng là may mắn hay là không may mắn, còn nói quá sớm.

Tính tình Hoàng Ngọc Ngạn bướng bỉnh lộ ra, thế nhưng Ninh vương điện hạ cũng không có coi trọng, cũng chưa hề nghĩ qua sẽ đi làm rõ hắn vì sao bướng bỉnh. Có lẽ là để cho vị hoàng tử điện hạ này trải qua một hồi sinh tử ngăn trở, mài giũa một chút tâm tính, ngược lại là một chuyện tốt. Hắn liều lĩnh bướng bỉnh, tùy hứng bất chấp hậu quả, rất có thể mang đến tai nạn.

Ra núi tuyết, Phong Lăng Hề đưa ra hai ngón tay nhỏ đến tới bên môi, một tiếng còi vang lên truyền ra ngoài.

Trong lúc những người khác còn chưa hiểu rõ nàng muốn làm cái gì, Phong Lăng Hề đã chỉ về phía Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn, miễn cưỡng nói ra: "Hai người các ngươi, tới đây một chút." Giọng nói kia, mang theo vài phần hương vị mệnh lệnh, không cho từ chối.

Tô Văn không vui nhíu mày, Hoàng Vũ Mặc sửng sốt một chút, nhìn một chút sắc mặt của Phong Lăng Hề, tựa như cảm thấy nàng không phải đang chơi cái trò ác liệt gì, hơi nhíu nhíu mày lại, ngược lại thật sự lôi kéo Tô Văn đi tới.

Lẹt xẹt tiếng vó ngựa từ xa đến gần, từ lúc nghe thấy tiếng vó ngựa, đến khi nhìn thấy con tuấn mã trắng như tuyết kia, tựa như chỉ là chuyện trong chớp mắt. Đạp Tuyết rõ ràng cứ như kỳ tích xuất hiện vậy. Lúc trước khi Đạp Tuyết rời đi là ở núi đào, hiện tại rõ ràng xuất hiện ở dưới núi tuyết. Bởi vậy có thể thấy được, con ngựa này thông minh cỡ nào, rõ ràng vẫn luôn không có rời xa chủ nhân.

Trong khi mọi người hết sức kinh ngạc sững sờ, lại một trận tiếng vó ngựa vang lên, bóng dáng Tuyệt Ảnh cũng xuất hiện ở trước mắt mấy người.

Bất quá một Tuyệt Ảnh này còn không có chủ nhân cố định, tự nhiên cũng không có tương thông tâm ý với tình hình của chủ, cho nên nó chỉ là theo chân Đạp Tuyết đến.



Phong Lăng Hề không để ý đến ngạc nhiên của mọi người, đưa tay vỗ vỗ lên đầu Đạp Tuyết, nói với Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn: "Bản vương nhận được tin tức, có người muốn ám sát nữ hoàng bệ hạ, cho nên, bản vương liền đi trước một bước."

Vân Tư Vũ đã sớm khôi phục bình thường, đem chuyện lúng túng lúc trước quên mất không còn một mảnh. Lúc này nhìn sắc mặt của hai người hoàn toàn biến sắc, con ngươi chuyển động, trong lòng buồn cười không thôi, Hề tuyệt đối là cố ý!

Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn bị tin tức xảy ra nhất thời chưa có phục hồi lại tinh thần, mà Phong Lăng Hề đã ôm Vân Tư Vũ lên ngựa, trong nháy mắt đã đi xa, Khởi Vân cũng theo sát phía sau hai người.

Sau khi Ninh vương điện hạ hoàn hồn, nhìn bóng lưng Phong Lăng Hề biến mất, tức giận nói: "Phong Lăng Hề, ngươi trở lại nói rõ ràng cho ta!"

Đáng tiếc, nàng giận cũng vô dụng, Phong Lăng Hề đã chạy rất xa.

Hoàng Vũ Mặc mặc dù trong lòng nổi giận, ngược lại cũng không có mất đi đúng mực, để thị vệ trước tiên đi chuẩn bị mấy con ngựa, sau đó cùng hội hợp với những người lúc trước ở lại dưới núi tuyết, sau đó sai người bảo vệ Hoàng Ngọc Ngạn và Vân Dật hồi kinh.

Tô Văn cau mày nói: "Ninh vương điện hạ, có lẽ Nhàn vương chỉ đùa một chút thôi." Tô tướng quân đối với Nhàn vương điện hạ thật sự không có ấn tượng tốt, đối với lời nàng nói cũng không tin tưởng.

Hoàng Vũ Mặc nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: "Thà rằng tin là có, không thể tin là không, huống chi Phong Lăng Hề mặc dù không được điều gì, nhưng cũng không đến nỗi cầm sống chết của hoàng tỷ ta ra đùa giỡn."

Tô Văn giật giật môi, nhưng cũng không nói gì nữa, chuyện xác thật như vậy là thà rằng tin là có, không thể tin là không. Thế nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy, chuyện cầm sống chết của nữ hoàng bệ hạ ra đùa giỡn như vậy, vị Nhàn vương kia thật đúng là làm ra được.

Nghĩ đến Phong Lăng Hề, ánh mắt Tô Văn không khỏi hơi sâu xa. Nhàn vương điện hạ phải giấu đi quá sâu, coi như là biết nàng có chút bản lĩnh, nhưng ngược lại khiến người ta càng thêm nhìn không thấu.

* * *

Mà lúc này đối tượng bị hai người đàm luận, trong lúc chạy đi cũng là một bộ dáng thoải mái, nhìn người trong lòng run không ngừng, lắc đầu nói: "Muốn cười thì cứ việc cười đi!"

Sau một khắc, từng trận tiếng cười tung bay ở trong gió, theo gió thổi đi xa xa.

Chờ cười đủ rồi, Vân Tư Vũ mới vuốt vuốt bụng, còn mang vui vẻ nói: "Ta đoán Ninh vương điện hạ và Tô tướng quân lập tức sẽ theo kịp."

Phong Lăng Hề không nói đúng sai, cô đúng là cố ý nói cho Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn, không đạo lý cô vất vả gấp rút lên đường, người phá hư thế giới hai người của cô lại còn thoải mái hưởng thụ; nghe được tin tức này, mặc kệ có tin hay không, Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn cũng sẽ không ngừng nghỉ chút nào đuổi theo trở lại kinh thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thê Chủ Tà Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook