Chương 66: Trò hay của Nữ hoàng bệ hạ
Nhược Thủy Lưu Ly
27/07/2016
Bên trong ngự hoa viên, trong đình tám góc, trên bàn đá xếp đầy trái cây
thật cao và một chút nước trà. Nữ hoàng bệ hạ một thân Phượng bào, dáng
người phóng khoáng, khí chất tôn quý, uy nghiêm khí phách, hai cung thị
đứng lẳng lặng ở phía sau.
Vân Thiển bị mang tới ngoài đình, một chút liền nhìn thấy Nữ hoàng bệ hạ ngồi chờ ở nơi đó, không khỏi cười ửng đỏ cả khuôn mặt. Trước kia hắn chưa động lòng xuân, cho nên mặc dù là thân phận tôn quý, được nam tử trong kinh coi là tình nhân trong mộng, được nhận tôn sùng từ mấy nữ tử xuất sắc, hắn cũng chưa từng quan tâm quá mức đến; ấn tượng với Nữ hoàng bệ hạ cũng bất quá dừng lại ở lúc mỗi lần cung yến, nữ tử ngồi ở trên ghế Phượng uy nghiêm trên người kia, cao cao tại thượng* như vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ chạm đến, tuy không muốn nhưng hiện tại hắn liền muốn trở thành Hoàng Quý quân của nàng.
(*cao cao tại thượng: ý chỉ địa vị tôn quý.)
Vân Thiển thẹn thùng e lệ đi vào trong đình, đang muốn quỳ xuống hành lễ, lại bị Nữ hoàng bệ hạ ngăn cản trước một bước, chỉ thấy Nữ hoàng bệ hạ giả vờ đỡ một cái, dịu dàng cười nói: "Không cần đa lễ, ngồi xuống nói chuyện đi!"
Vân Thiển có chút thụ sủng nhược kinh*, không nghĩ tới Nữ hoàng bệ hạ sẽ dịu dàng như thế, nhìn thấy nàng trong khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện dung mạo của nàng thật sự là xinh đẹp, sắc mặt lập tức càng đỏ hơn, con mắt sáng long lanh như nước mùa thu hơi khẽ run, dáng vẻ thẹn thùng này nhưng lại, ngược lại thật sự là có mấy phần quyến rũ người.
(*thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà hoảng sợ.)
Cách đó phía sau núi giả không xa, Vân Tư Vũ ôm cánh tay, run rẩy một hồi, phía sau lập tức duỗi ra đôi cánh tay, đem hắn giam vào trong ngực, bên tai cũng truyền đến giọng nói lười biếng đầu độc nói nhỏ: "Lạnh?"
Vân Tư Vũ liếc một cái: "Khí trời bây giờ sẽ lạnh sao? Ta rõ ràng là bị buồn nôn đến, chậc chậc... Không nghĩ tới ta còn sống lại có thể nhìn thấy Vân Thiển làm ra thái độ thẹn thùng như vậy, thực sự là không uổng công đời này."
Nói xong lại cau mày nói: "Bất quá xem biểu hiện của Nữ hoàng bệ hạ, sẽ không phải là thật sự coi trọng Vân Thiển chứ?"
Dứt lời, không có được câu trả lời, chỉ là sau tai đột nhiên nóng lên, sau đó truyền đến khẽ đâu nhói. Vân Tư Vũ lấy cùi chỏ thúc thúc vào người phía sau, bất mãn nói: "Làm cái gì thế? Ngày hôm nay rất nhiều người." Hắn cũng không muốn trở thành tiêu điểm, càng không muốn trở thành mục tiêu công kích.
Nên biết hiện tại người ngấp nghé Nhàn vương điện hạ còn thật là không ít, chỉ là ở chỗ Thái hậu ngây ngốc trong chốc lát, liền có không ít tầm mắt hừng hực đến thăm hắn, càng đừng nói trong chốc lát trên cung yến sẽ có bao nhiêu sài lang hổ báo.
Bất quá hắn hiển nhiên đã quên, dùng thân phận Nhàn vương quân của hắn, mặc kệ hắn an phận như thế nào, cũng là chạy không thoát.
Phong Lăng Hề lại đang liếm liếm ở phía sau tai của hắn, lúc này mới để cằm đặt lên trên vai hắn, nhìn dấu bôi đỏ kia, cười nói: "Cũng là bởi vì nhiều người mới phải lưu lại cái ký hiệu này, miễn cho bị người khác bắt cóc."
Cô chỉ là thuận miệng nói, tuyệt đối không nghĩ tới thật sự sẽ có người muốn bắt người của cô.
Nhàn vương điện hạ lại đem người ôm chặt một chút, tay đã đặt ở dưới bụng của hắn bơi qua bơi lại, hiển nhiên một bộ dáng rất muốn làm chuyện xấu, thật không biết có phải là bị hai người ở trong đình nói chuyện yêu đương cho nên kích thích hay không.
Vân Tư Vũ rất thích nàng gần gũi, thế nhưng lúc này lại đưa tay ra đẩy móng vuốt sói của nàng, nguyên nhân sao, là bị nàng mò xuống, hắn sẽ không nhịn được muốn đẩy ngã nàng, trò vui này còn chưa xem xong đấy!
Phong Lăng Hề cũng không miễn cưỡng, vẫn ôm hắn như cũ, nhưng đã không còn động tác khác. Lúc này hai người nấp ở sau ao núi giả giả sơn, từ hai bên nhìn không thấy bóng người, chỉ có thể đi tới phía trước mới có thể phát hiện, cho nên rất an toàn, nhô ra về phía đình bên kia liền bị Phong Lăng Hề lấy nội lực chui ra như một cái ngón út to nhỏ chuyển động, không cần thò đầu ra liền có thể rõ ràng rành mạch nhìn thấy tất cả trong đình. Bởi vì cách đó không xa, tiếng nói chuyện trong đình cũng miễn cưỡng có thể nghe rõ ràng, thực sự là địa điểm tốt nhất xem cuộc vui.
Bên kia vẻ mặt của Nữ hoàng bệ hạ và ánh mắt càng ngày càng dịu dàng thâm tình.
Nhìn dáng vẻ động lòng xuân kia của Vân Thiển, Vân Tư Vũ không nhịn được lại hỏi vấn đề trước đây không được trả lời: "Nữ hoàng bệ hạ thật sự là không muốn để Vân Thiển tiến cung sao?"
Phong Lăng Hề trầm ngâm nói: "Nâng càng cao rơi xuống càng đau đớn, ký ức mới có thể khắc sâu. Hoàng Vũ Hiên rất có năng khiếu diễn kịch, bất quá, lại diễn chỉ có thể vượt qua." Nếu như Vân Thiển thật sự bị Nữ hoàng bệ hạ làm cho động lòng, liều lĩnh, không phải là nàng thì không gả, vậy coi như đúng là nâng cục đá đập vào chân mình.
Dường như là nghe được tiếng lòng của Phong Lăng Hề, ở bên kia cung thị hầu hạ bên cạnh Nữ hoàng bệ hạ tiến lên một bước, xách theo nước trà để châm thêm trà cho Nữ hoàng bệ hạ, nhưng mà Nữ hoàng bệ hạ chỉ lo nói chuyện với Vân Thiển, căn bản không có chú ý tới động tác này của cung thị, cho nên khi lúc nàng giơ tay chuẩn bị nâng chung trà lên thì không cẩn thận liền đụng vào tay cung thị kia, cung thị mất thăng bằng, ấm trà rơi trên mặt đất "đùng" một tiếng, nước trà bắn lên, làm ướt Phượng bào của Nữ hoàng bệ hạ.
Chỉ thấy mặt mũi của Nữ hoàng bệ hạ vốn tràn đầy dịu dàng đột nhiên dữ tợn lên, sắc mặt của cung thị kia trắng nhợt, quỳ xuống một tiếng "phịch", không ngừng dập đầu: "Nữ hoàng bệ hạ tha mạng..."
Vân Thiển nhìn thấy toàn thân hắn run rẩy, sắc mặt tái nhợt dáng vẻ e ngại, nhíu nhíu mày. Sau đó trong lúc cung thị kia cẩn thận từng li từng tí một nhìn lén vẻ mặt của Nữ hoàng bệ hạ, thì hắn lại rõ ràng nhìn thấy cung thị này nước mắt giàn giụa và sợ hãi trong mắt, vẻ mặt như vậy, dường như sau một khắc liền có thể chết không toàn thây, lập tức lông mày không khỏi nhíu càng chặt hơn.
Chỉ là không cẩn thận làm bẩn Phượng bào của Nữ hoàng bệ hạ mà thôi, nhiều nhất là tiểu trừng đại giới*. Cung thị này làm sao lại sợ sệt như vậy, chẳng lẽ Nữ hoàng bệ hạ rất là nghiêm khắc, vừa làm sai liền muốn mạng người?
(*Tiểu trừng đại giới = Trừng: nghiêm phạt; Giới: cảnh cáo, khuyến cáo. Ý nghĩa: có khuyết điểm nhỏ lập tức khiển trách lớn, vì được dạy dỗ mà không gây nên sai lầm nghiêm trọng.)
Mặc dù nghĩ như vậy, Vân Thiển cũng không có cảm giác quá lớn, dù sao Nữ hoàng bệ hạ muốn một mạng của nô tài cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là khi lúc hắn ngước mắt nhìn về phía Nữ hoàng bệ hạ thì lại bị sợ hết hồn. Sắc mặt dữ tợn kia của Nữ hoàng bệ hạ và tàn ác khát máu trong mắt có chút dọa người, cùng bộ dáng dịu dàng vừa nãy quả thật là khác biệt một trời một vực, trong khoảng thời gian ngắn, tim hắn nhảy lên thình thịch, đương nhiên không phải động lòng, hoàn toàn là bị sợ.
Còn không chờ hắn hoàn hồn, liền nghe Nữ hoàng bệ hạ lạnh lùng nói: "Ngay cả ấm trà đều không cầm được, cái tay này không muốn cũng được, người đâu, chém cái tay kia của hắn cho ta!"
"Không muốn... Nữ hoàng bệ hạ buông tha nô tài đi..."
Tiếng cầu xin thê thảm vang lên bên tai, Nữ hoàng bệ hạ lại thờ ơ không động lòng, cung thị kia đột nhiên bò về phía Vân Thiển, níu lấy vạt áo của hắn, hoảng sợ cầu xin nói: "Vân Tam công tử, van cầu ngài, cứu... cứu nô tài!"
Nữ hoàng bệ hạ nhìn về phía Vân Thiển, không nhịn được nhíu mày, chỉ thấy sắc mặt của Vân Thiển so với cung thị kia còn muốn trắng hơn, toàn thân đều đang run rẩy, thấy nàng nhìn lại, không khỏi càng run đến mạnh mẽ hơn, thiếu một chút nữa ngồi không yên, ngã xuống mặt đất.
Đáy lòng Nữ hoàng bệ hạ hơi kinh ngạc, dựa vào phán đoán của nàng, vị Vân Tam công tử này không nên nhát gan như vậy mới đúng, nàng chuẩn bị hình cụ cũng còn không có phát huy được tác dụng nữa! Hơn nữa chỉ là xử lý một tên cung thị, hoàn toàn không dính đến hắn, hắn làm sao liền sợ đến nghiêm trọng như thế?
Kỳ thực đây hoàn toàn chính là chó táp phải ruồi, Vân Thiển trước đây bị trói, thiếu chút nữa liền bị chặt ngón tay. Hiện tại còn thường xuyên gặp ác mộng, bất quá bởi vì những người kia cuối cùng vì thân phận của hắn mới buông tha hắn, cho nên hắn cảm giác thân phận Hoàng Quý quân tương lai của mình có thể che chở cho hắn. Lúc này mới thoáng an tâm, cũng bởi vậy đáy lòng của hắn có thêm một phần sùng bái với Nữ hoàng bệ hạ.
Chỉ là không muốn một khắc trước Nữ hoàng bệ hạ còn vô cùng dịu dàng, sau một khắc liền trở nên khủng bố như vậy, quan trọng nhất chính là, nàng muốn chém cái tay của cung thị kia, thế cho nên khơi gợi lên nỗi sợ hãi lớn nhất của hắn.
Đối với người khác, hắn còn có thể an ủi mình, hắn là Hoàng Quý quân tương lai, không ai dám động hắn, thế nhưng hiện tại người ngồi trước mặt không phải người khác, đó là Nữ hoàng bệ hạ, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết hắn.
Bị Nữ hoàng bệ hạ nhìn, Vân Thiển sợ hãi càng sâu hơn, tay của hắn giống như bị thần kinh run rẩy, giống như Nữ hoàng bệ hạ không phải muốn chém tay của cung thị kia, mà là muốn chém tay hắn.
Rốt cục hắn không nhịn được quát to một tiếng, bất chấp có Nữ hoàng hay không có Nữ hoàng, trực tiếp liền lao ra đình tám góc, hoảng hốt chạy bừa về phía trước, giống như sau lưng có quỷ đang đuổi theo.
Kịch vui này hạ màn, làm cho Nữ hoàng bệ hạ có chút chưa hoàn hồn lại, liền chạy như vậy? Cuộc vui này rốt cuộc đến có đủ hay không? Có nên lại dọa thêm một chút nữa hay không?
Cung thị quỳ trên đất thấy Vân Thiển chạy xa, liền lau lệ một cái đứng lên, thế nào còn có một chút dáng vẻ kinh hãi chứ?
Bị giật mình giống vậy còn có Vân Tư Vũ, hắn như thế nào lại không biết lá gan của Vân Thiển nhỏ như thế? Mà Phong Lăng Hề lại là đăm chiêu nhìn bóng lưng Vân Thiển chạy trối chết, sau đó lôi kéo Vân Tư Vũ đi ra.
Nữ hoàng bệ hạ nhìn thấy nàng liền oán trách nói: "Vân Tam công tử này cũng chạy trốn quá nhanh, ta đều còn chưa kịp nhắc nhở hắn làm thế nào có thể để tránh cho tiến cung đây! Hắn có thể làm được không?"
Nếu như ở tiệc rượu trước đây, Vân Thiển không thể làm ra chuyện gì, chuyện để hắn tiến cung này trở nên không thể nào, đến lúc đó có thể liền có chút phiền phức; mà nếu như Vân Thiển vì không vào cung, làm ra chuyện gì quá đáng, đến lúc đó thì sẽ càng thêm phiền phức. Nàng hiện tại còn không muốn cùng Vân Vũ Dương trở mặt, nếu không cũng không cần cực nhọc vất vả diễn kịch như thế.
Phong Lăng Hề mở miệng nói với cung thị lúc trước khóc đến nước mắt, nước mũi đều chảy: "Mặc Ngọc, ngươi cùng đi xem một chút, thích hợp thì nhắc nhở một tí."
"Dạ, chủ nhân." Dứt lời, chỉ thấy bóng người lóe lên, liền biến mất bóng dáng.
* * *
Vân Dật bởi vì thái độ của Thái hậu ở Tân Nghi cung đứng ngồi không yên, từ khắp nơi bay tới đủ các loại tầm mắt càng làm cho hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tìm cơ hội lui ra ngoài.
Lục Nhã Âm và hắn có quan hệ tốt, thấy hắn rời đi có chút lo lắng, thế nhưng thân là Ninh vương quân, hắn tự nhiên không thể bỏ Thái hậu mà rời đi, mặc dù người ở đây rất nhiều, hoàn toàn không cần phải lo lắng Thái hậu bị lạnh nhạt.
Cho nên cuối cùng Vân Dật chỉ là mang theo Thu Ngâm đi ra hít thở không khí.
Khi hắn đi tới ngự hoa viên, tâm tình cuối cùng cũng coi như là bình phục một chút.
Thái hậu thân là người đứng đầu hậu cung, thống lĩnh hậu cung nhiều năm, mặc dù là bình thường thái độ của y tử tế, cũng khó có thể làm cho người khác bỏ qua mỗi một cử chỉ hành động của y, một cái cử động bất mãn của y, liền nhất định sẽ bị y cô lập. Gia quyến của những đại thần này không có ai sẽ liều lĩnh đắc tội với Thái hậu nguy hiểm mà cùng y có quan hệ tốt, hơn nữa sẽ lấy lòng Thái hậu, để cho y giẫm lên hai chân.
Vân Dật thầm cười khổ, một bước sai từng bước sai, có lẽ là hắn lúc trước ích kỷ đẩy Tư Vũ ra, cho nên mới phải có báo ứng như bây giờ.
Thu Ngâm thấy bộ dáng của hắn sầu khổ, muốn mở miệng an ủi, lời nói đến bên miệng, nhưng lại đột nhiên nuốt trở về, kinh ngạc nhìn về phía trước dường như có bóng dáng đang chạy trối chết về phía bên này, vội vàng nói với Vân Dật: "Công tử, là Tam công tử."
Nghe vậy, Vân Dật giương mắt liền nhìn thấy Vân Thiển liền lăn một vòng chạy tới, không khỏi nhíu nhíu mày, xảy ra chuyện gì? Không phải Nữ hoàng bệ hạ triệu kiến sao? Như thế nào Thiển nhi lại chật vật như vậy?
Lúc này, Vân Thiển cũng nhìn thấy Vân Dật, dường như nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng, Vân Thiển thẳng tắp nhào tới về phía hắn, nắm lấy ống tay áo của hắn, kêu lên: "Đại ca, huynh phải cứu đệ, đệ không muốn gả cho Nữ hoàng bệ hạ... Thật là đáng sợ... Đệ không nên vào cung..."
Vân Thiển bị mang tới ngoài đình, một chút liền nhìn thấy Nữ hoàng bệ hạ ngồi chờ ở nơi đó, không khỏi cười ửng đỏ cả khuôn mặt. Trước kia hắn chưa động lòng xuân, cho nên mặc dù là thân phận tôn quý, được nam tử trong kinh coi là tình nhân trong mộng, được nhận tôn sùng từ mấy nữ tử xuất sắc, hắn cũng chưa từng quan tâm quá mức đến; ấn tượng với Nữ hoàng bệ hạ cũng bất quá dừng lại ở lúc mỗi lần cung yến, nữ tử ngồi ở trên ghế Phượng uy nghiêm trên người kia, cao cao tại thượng* như vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ chạm đến, tuy không muốn nhưng hiện tại hắn liền muốn trở thành Hoàng Quý quân của nàng.
(*cao cao tại thượng: ý chỉ địa vị tôn quý.)
Vân Thiển thẹn thùng e lệ đi vào trong đình, đang muốn quỳ xuống hành lễ, lại bị Nữ hoàng bệ hạ ngăn cản trước một bước, chỉ thấy Nữ hoàng bệ hạ giả vờ đỡ một cái, dịu dàng cười nói: "Không cần đa lễ, ngồi xuống nói chuyện đi!"
Vân Thiển có chút thụ sủng nhược kinh*, không nghĩ tới Nữ hoàng bệ hạ sẽ dịu dàng như thế, nhìn thấy nàng trong khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện dung mạo của nàng thật sự là xinh đẹp, sắc mặt lập tức càng đỏ hơn, con mắt sáng long lanh như nước mùa thu hơi khẽ run, dáng vẻ thẹn thùng này nhưng lại, ngược lại thật sự là có mấy phần quyến rũ người.
(*thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà hoảng sợ.)
Cách đó phía sau núi giả không xa, Vân Tư Vũ ôm cánh tay, run rẩy một hồi, phía sau lập tức duỗi ra đôi cánh tay, đem hắn giam vào trong ngực, bên tai cũng truyền đến giọng nói lười biếng đầu độc nói nhỏ: "Lạnh?"
Vân Tư Vũ liếc một cái: "Khí trời bây giờ sẽ lạnh sao? Ta rõ ràng là bị buồn nôn đến, chậc chậc... Không nghĩ tới ta còn sống lại có thể nhìn thấy Vân Thiển làm ra thái độ thẹn thùng như vậy, thực sự là không uổng công đời này."
Nói xong lại cau mày nói: "Bất quá xem biểu hiện của Nữ hoàng bệ hạ, sẽ không phải là thật sự coi trọng Vân Thiển chứ?"
Dứt lời, không có được câu trả lời, chỉ là sau tai đột nhiên nóng lên, sau đó truyền đến khẽ đâu nhói. Vân Tư Vũ lấy cùi chỏ thúc thúc vào người phía sau, bất mãn nói: "Làm cái gì thế? Ngày hôm nay rất nhiều người." Hắn cũng không muốn trở thành tiêu điểm, càng không muốn trở thành mục tiêu công kích.
Nên biết hiện tại người ngấp nghé Nhàn vương điện hạ còn thật là không ít, chỉ là ở chỗ Thái hậu ngây ngốc trong chốc lát, liền có không ít tầm mắt hừng hực đến thăm hắn, càng đừng nói trong chốc lát trên cung yến sẽ có bao nhiêu sài lang hổ báo.
Bất quá hắn hiển nhiên đã quên, dùng thân phận Nhàn vương quân của hắn, mặc kệ hắn an phận như thế nào, cũng là chạy không thoát.
Phong Lăng Hề lại đang liếm liếm ở phía sau tai của hắn, lúc này mới để cằm đặt lên trên vai hắn, nhìn dấu bôi đỏ kia, cười nói: "Cũng là bởi vì nhiều người mới phải lưu lại cái ký hiệu này, miễn cho bị người khác bắt cóc."
Cô chỉ là thuận miệng nói, tuyệt đối không nghĩ tới thật sự sẽ có người muốn bắt người của cô.
Nhàn vương điện hạ lại đem người ôm chặt một chút, tay đã đặt ở dưới bụng của hắn bơi qua bơi lại, hiển nhiên một bộ dáng rất muốn làm chuyện xấu, thật không biết có phải là bị hai người ở trong đình nói chuyện yêu đương cho nên kích thích hay không.
Vân Tư Vũ rất thích nàng gần gũi, thế nhưng lúc này lại đưa tay ra đẩy móng vuốt sói của nàng, nguyên nhân sao, là bị nàng mò xuống, hắn sẽ không nhịn được muốn đẩy ngã nàng, trò vui này còn chưa xem xong đấy!
Phong Lăng Hề cũng không miễn cưỡng, vẫn ôm hắn như cũ, nhưng đã không còn động tác khác. Lúc này hai người nấp ở sau ao núi giả giả sơn, từ hai bên nhìn không thấy bóng người, chỉ có thể đi tới phía trước mới có thể phát hiện, cho nên rất an toàn, nhô ra về phía đình bên kia liền bị Phong Lăng Hề lấy nội lực chui ra như một cái ngón út to nhỏ chuyển động, không cần thò đầu ra liền có thể rõ ràng rành mạch nhìn thấy tất cả trong đình. Bởi vì cách đó không xa, tiếng nói chuyện trong đình cũng miễn cưỡng có thể nghe rõ ràng, thực sự là địa điểm tốt nhất xem cuộc vui.
Bên kia vẻ mặt của Nữ hoàng bệ hạ và ánh mắt càng ngày càng dịu dàng thâm tình.
Nhìn dáng vẻ động lòng xuân kia của Vân Thiển, Vân Tư Vũ không nhịn được lại hỏi vấn đề trước đây không được trả lời: "Nữ hoàng bệ hạ thật sự là không muốn để Vân Thiển tiến cung sao?"
Phong Lăng Hề trầm ngâm nói: "Nâng càng cao rơi xuống càng đau đớn, ký ức mới có thể khắc sâu. Hoàng Vũ Hiên rất có năng khiếu diễn kịch, bất quá, lại diễn chỉ có thể vượt qua." Nếu như Vân Thiển thật sự bị Nữ hoàng bệ hạ làm cho động lòng, liều lĩnh, không phải là nàng thì không gả, vậy coi như đúng là nâng cục đá đập vào chân mình.
Dường như là nghe được tiếng lòng của Phong Lăng Hề, ở bên kia cung thị hầu hạ bên cạnh Nữ hoàng bệ hạ tiến lên một bước, xách theo nước trà để châm thêm trà cho Nữ hoàng bệ hạ, nhưng mà Nữ hoàng bệ hạ chỉ lo nói chuyện với Vân Thiển, căn bản không có chú ý tới động tác này của cung thị, cho nên khi lúc nàng giơ tay chuẩn bị nâng chung trà lên thì không cẩn thận liền đụng vào tay cung thị kia, cung thị mất thăng bằng, ấm trà rơi trên mặt đất "đùng" một tiếng, nước trà bắn lên, làm ướt Phượng bào của Nữ hoàng bệ hạ.
Chỉ thấy mặt mũi của Nữ hoàng bệ hạ vốn tràn đầy dịu dàng đột nhiên dữ tợn lên, sắc mặt của cung thị kia trắng nhợt, quỳ xuống một tiếng "phịch", không ngừng dập đầu: "Nữ hoàng bệ hạ tha mạng..."
Vân Thiển nhìn thấy toàn thân hắn run rẩy, sắc mặt tái nhợt dáng vẻ e ngại, nhíu nhíu mày. Sau đó trong lúc cung thị kia cẩn thận từng li từng tí một nhìn lén vẻ mặt của Nữ hoàng bệ hạ, thì hắn lại rõ ràng nhìn thấy cung thị này nước mắt giàn giụa và sợ hãi trong mắt, vẻ mặt như vậy, dường như sau một khắc liền có thể chết không toàn thây, lập tức lông mày không khỏi nhíu càng chặt hơn.
Chỉ là không cẩn thận làm bẩn Phượng bào của Nữ hoàng bệ hạ mà thôi, nhiều nhất là tiểu trừng đại giới*. Cung thị này làm sao lại sợ sệt như vậy, chẳng lẽ Nữ hoàng bệ hạ rất là nghiêm khắc, vừa làm sai liền muốn mạng người?
(*Tiểu trừng đại giới = Trừng: nghiêm phạt; Giới: cảnh cáo, khuyến cáo. Ý nghĩa: có khuyết điểm nhỏ lập tức khiển trách lớn, vì được dạy dỗ mà không gây nên sai lầm nghiêm trọng.)
Mặc dù nghĩ như vậy, Vân Thiển cũng không có cảm giác quá lớn, dù sao Nữ hoàng bệ hạ muốn một mạng của nô tài cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là khi lúc hắn ngước mắt nhìn về phía Nữ hoàng bệ hạ thì lại bị sợ hết hồn. Sắc mặt dữ tợn kia của Nữ hoàng bệ hạ và tàn ác khát máu trong mắt có chút dọa người, cùng bộ dáng dịu dàng vừa nãy quả thật là khác biệt một trời một vực, trong khoảng thời gian ngắn, tim hắn nhảy lên thình thịch, đương nhiên không phải động lòng, hoàn toàn là bị sợ.
Còn không chờ hắn hoàn hồn, liền nghe Nữ hoàng bệ hạ lạnh lùng nói: "Ngay cả ấm trà đều không cầm được, cái tay này không muốn cũng được, người đâu, chém cái tay kia của hắn cho ta!"
"Không muốn... Nữ hoàng bệ hạ buông tha nô tài đi..."
Tiếng cầu xin thê thảm vang lên bên tai, Nữ hoàng bệ hạ lại thờ ơ không động lòng, cung thị kia đột nhiên bò về phía Vân Thiển, níu lấy vạt áo của hắn, hoảng sợ cầu xin nói: "Vân Tam công tử, van cầu ngài, cứu... cứu nô tài!"
Nữ hoàng bệ hạ nhìn về phía Vân Thiển, không nhịn được nhíu mày, chỉ thấy sắc mặt của Vân Thiển so với cung thị kia còn muốn trắng hơn, toàn thân đều đang run rẩy, thấy nàng nhìn lại, không khỏi càng run đến mạnh mẽ hơn, thiếu một chút nữa ngồi không yên, ngã xuống mặt đất.
Đáy lòng Nữ hoàng bệ hạ hơi kinh ngạc, dựa vào phán đoán của nàng, vị Vân Tam công tử này không nên nhát gan như vậy mới đúng, nàng chuẩn bị hình cụ cũng còn không có phát huy được tác dụng nữa! Hơn nữa chỉ là xử lý một tên cung thị, hoàn toàn không dính đến hắn, hắn làm sao liền sợ đến nghiêm trọng như thế?
Kỳ thực đây hoàn toàn chính là chó táp phải ruồi, Vân Thiển trước đây bị trói, thiếu chút nữa liền bị chặt ngón tay. Hiện tại còn thường xuyên gặp ác mộng, bất quá bởi vì những người kia cuối cùng vì thân phận của hắn mới buông tha hắn, cho nên hắn cảm giác thân phận Hoàng Quý quân tương lai của mình có thể che chở cho hắn. Lúc này mới thoáng an tâm, cũng bởi vậy đáy lòng của hắn có thêm một phần sùng bái với Nữ hoàng bệ hạ.
Chỉ là không muốn một khắc trước Nữ hoàng bệ hạ còn vô cùng dịu dàng, sau một khắc liền trở nên khủng bố như vậy, quan trọng nhất chính là, nàng muốn chém cái tay của cung thị kia, thế cho nên khơi gợi lên nỗi sợ hãi lớn nhất của hắn.
Đối với người khác, hắn còn có thể an ủi mình, hắn là Hoàng Quý quân tương lai, không ai dám động hắn, thế nhưng hiện tại người ngồi trước mặt không phải người khác, đó là Nữ hoàng bệ hạ, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết hắn.
Bị Nữ hoàng bệ hạ nhìn, Vân Thiển sợ hãi càng sâu hơn, tay của hắn giống như bị thần kinh run rẩy, giống như Nữ hoàng bệ hạ không phải muốn chém tay của cung thị kia, mà là muốn chém tay hắn.
Rốt cục hắn không nhịn được quát to một tiếng, bất chấp có Nữ hoàng hay không có Nữ hoàng, trực tiếp liền lao ra đình tám góc, hoảng hốt chạy bừa về phía trước, giống như sau lưng có quỷ đang đuổi theo.
Kịch vui này hạ màn, làm cho Nữ hoàng bệ hạ có chút chưa hoàn hồn lại, liền chạy như vậy? Cuộc vui này rốt cuộc đến có đủ hay không? Có nên lại dọa thêm một chút nữa hay không?
Cung thị quỳ trên đất thấy Vân Thiển chạy xa, liền lau lệ một cái đứng lên, thế nào còn có một chút dáng vẻ kinh hãi chứ?
Bị giật mình giống vậy còn có Vân Tư Vũ, hắn như thế nào lại không biết lá gan của Vân Thiển nhỏ như thế? Mà Phong Lăng Hề lại là đăm chiêu nhìn bóng lưng Vân Thiển chạy trối chết, sau đó lôi kéo Vân Tư Vũ đi ra.
Nữ hoàng bệ hạ nhìn thấy nàng liền oán trách nói: "Vân Tam công tử này cũng chạy trốn quá nhanh, ta đều còn chưa kịp nhắc nhở hắn làm thế nào có thể để tránh cho tiến cung đây! Hắn có thể làm được không?"
Nếu như ở tiệc rượu trước đây, Vân Thiển không thể làm ra chuyện gì, chuyện để hắn tiến cung này trở nên không thể nào, đến lúc đó có thể liền có chút phiền phức; mà nếu như Vân Thiển vì không vào cung, làm ra chuyện gì quá đáng, đến lúc đó thì sẽ càng thêm phiền phức. Nàng hiện tại còn không muốn cùng Vân Vũ Dương trở mặt, nếu không cũng không cần cực nhọc vất vả diễn kịch như thế.
Phong Lăng Hề mở miệng nói với cung thị lúc trước khóc đến nước mắt, nước mũi đều chảy: "Mặc Ngọc, ngươi cùng đi xem một chút, thích hợp thì nhắc nhở một tí."
"Dạ, chủ nhân." Dứt lời, chỉ thấy bóng người lóe lên, liền biến mất bóng dáng.
* * *
Vân Dật bởi vì thái độ của Thái hậu ở Tân Nghi cung đứng ngồi không yên, từ khắp nơi bay tới đủ các loại tầm mắt càng làm cho hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tìm cơ hội lui ra ngoài.
Lục Nhã Âm và hắn có quan hệ tốt, thấy hắn rời đi có chút lo lắng, thế nhưng thân là Ninh vương quân, hắn tự nhiên không thể bỏ Thái hậu mà rời đi, mặc dù người ở đây rất nhiều, hoàn toàn không cần phải lo lắng Thái hậu bị lạnh nhạt.
Cho nên cuối cùng Vân Dật chỉ là mang theo Thu Ngâm đi ra hít thở không khí.
Khi hắn đi tới ngự hoa viên, tâm tình cuối cùng cũng coi như là bình phục một chút.
Thái hậu thân là người đứng đầu hậu cung, thống lĩnh hậu cung nhiều năm, mặc dù là bình thường thái độ của y tử tế, cũng khó có thể làm cho người khác bỏ qua mỗi một cử chỉ hành động của y, một cái cử động bất mãn của y, liền nhất định sẽ bị y cô lập. Gia quyến của những đại thần này không có ai sẽ liều lĩnh đắc tội với Thái hậu nguy hiểm mà cùng y có quan hệ tốt, hơn nữa sẽ lấy lòng Thái hậu, để cho y giẫm lên hai chân.
Vân Dật thầm cười khổ, một bước sai từng bước sai, có lẽ là hắn lúc trước ích kỷ đẩy Tư Vũ ra, cho nên mới phải có báo ứng như bây giờ.
Thu Ngâm thấy bộ dáng của hắn sầu khổ, muốn mở miệng an ủi, lời nói đến bên miệng, nhưng lại đột nhiên nuốt trở về, kinh ngạc nhìn về phía trước dường như có bóng dáng đang chạy trối chết về phía bên này, vội vàng nói với Vân Dật: "Công tử, là Tam công tử."
Nghe vậy, Vân Dật giương mắt liền nhìn thấy Vân Thiển liền lăn một vòng chạy tới, không khỏi nhíu nhíu mày, xảy ra chuyện gì? Không phải Nữ hoàng bệ hạ triệu kiến sao? Như thế nào Thiển nhi lại chật vật như vậy?
Lúc này, Vân Thiển cũng nhìn thấy Vân Dật, dường như nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng, Vân Thiển thẳng tắp nhào tới về phía hắn, nắm lấy ống tay áo của hắn, kêu lên: "Đại ca, huynh phải cứu đệ, đệ không muốn gả cho Nữ hoàng bệ hạ... Thật là đáng sợ... Đệ không nên vào cung..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.