Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết
Chương 18: Có muốn đi lên ngồi một chút hay không?
Thị Tử Quả
27/02/2020
Lưu Kỳ đang gấp đột nhiên khi nhìn thấy Đồng Kiều, lập tức trở nên phẫn nộ.
"Đồng Kiều!"
Lúc Đồng Kiều quay đầu nhìn người gọi mình là ai, cách đó không xa Lưu Kỳ cũng gọi tên của cô, nghe giọng điệu này làm sao như muốn ăn thịt cô luôn vậy.
Nhìn thấy người đàn ông từ cửa chính đi tới, Đồng Kiều còn chưa kịp kinh ngạc.
Lưu Kỳ đã đỡ lấy Trương Cưu đi tới trước mặt cô.
Đồng Kiều lui lại một bước, giữ khoảng cách với bọn họ, giọng điệu lãnh đạm: "Có chuyện gì sao?"
Khoảng thời gian này, mọi chuyện của Lưu Kỳ đều không thuận, tâm tình bực bội không chỗ phát tiết, bây giờ thấy Đồng Kiều, cảm xúc trong nháy mắt bộc phát: "Cô còn dám nói sao, có phải phòng làm việc của tôi bị đình chỉ là do cô? Những tin trên mạng cũng là cô tung có đúng hay không!"
Đồng Kiều đem ngón tay hắn chỉ vào mình dời đi, cau mày nói: "Anh có bị bệnh không."
Nếu như cô có bản lĩnh này, còn có thể để hắn ức hiếp mình lâu như vậy?
"Đừng không thừa nhận, chính là cô, tôi cho cô biết, tốt nhất dừng lại những thủ đoạn dơ bẩn đó đi, bằng không thì chờ tôi tái xuất, tôi liền chơi chết cô."
"Anh không có cơ hội này." Một âm thanh ôn nhã vang lên.
Đồng Kiều xoay người nhìn, mới vừa rồi còn thấy Ngụy Cẩn Hằng cách cô mấy chục mét giờ đã đi tới bên cạnh cô.
Anh mặc âu phục đen, tay trái để sau lưng, trong tay phải cầm chiếc vòng tay không rời.
Đồng Kiều cũng cảm thấy vòng này nhìn rất đẹp, nghe Ngụy Cẩn Hằng nói đây là loại trầm hương tốt nhất, hình như là gọi Kỳ Nam.
Mà những cổ vật này muốn thường xuyên thưởng thức, thì phải có tiền.
Đồng Kiều không biết vòng của Nguỵ Cẩn Hằng giá bao nhiêu tiền, nhưng mà nhìn anh thích như thế, giá chắc chắn không thấp.
Phía sau anh còn có trợ lý Cao Viễn đi tới, trong tây cầm một cái hộp gỗ.
Anh biểu lộ lạnh nhạt, khóe môi vểnh lên, có một loại nho nhã thoát tục mà người thường không có.
Lưu Kỳ cùng Trương Cưu hai người đồng thời nhận ra người đến là ai, đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
"Ngụy, Ngụy Tổng."
Ngụy Cẩn Hằng ngước mắt nhìn về phía Lưu Kỳ mới doạ Đồng Kiều.
"Lưu Kỳ?"
Nghe được tên của mình, Lưu Kỳ trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
Ngụy Cẩn Hằng một nhân vật lớn như vậy lại biết tên của hắn?
"Nói doạ với phụ nữ cũng không phải là một thói quen tốt."
Nói xong ánh mắt của anh chuyển về Đồng Kiều, giơ cằm với cô: "Cô đi trước."
Đồng Kiều gật gật đầu, lãnh đạm nhìn Lưu Kỳ một chút, quay người đi vào khu nội trú.
Lưu Kỳ cũng không có cản cô, nhìn cô đi xa, đem ánh mắt thu về, nhìn lên đại nhân vật phía trước này.
"Ngụy Tổng, ngài..."
Hắn coi là Ngụy Cẩn Hằng sẽ nói với hắn thứ gì, kết quả sau khi Đồng Kiều đi, đối phương một ánh mắt cũng không có bố thí cho hắn, trực tiếp quay người hướng về khoa U mà đi.
Để lại hai người một mặt khó hiểu.
Đợi đi xa, Cao Viễn ở sau lưng hỏi: "Ngụy Tổng, xử lý thế nào?"
"Hắn không phải nói, chờ tái xuất, liền chơi chết Đồng Đồng."
Cao Viễn trong nháy mắt liền hiểu ý tứ trong lời của anh: "Tôi hiểu rồi, Ngụy Tổng."
Đồng Kiều còn đang suy nghĩ Ngụy Cẩn Hằng vì sao lại đến bệnh viện.
Nhưng tiến vào phòng bệnh, cô liền không còn tâm tư khác.
Mới một tuần không gặp, ba Đồng trong phòng bệnh có trạng thái tinh thần không như trước kia.
Nhìn thấy Đồng Kiều, mẹ Đồng trong nháy mắt đỏ mắt.
"Đồng Đồng, sao con lại tới đây?"
Đồng Kiều nhìn ba trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt. "Ba...có chuyện gì xảy ra vây?" Đồng Kiều nói mà hơi run.
Ba Đồng không muốn để cô lo lắng nên một mực khoát tay bảo không có việc gì.
Đồng Kiều cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, nhìn mặt ba không có chút tơ máu, làm sao có thể không có việc gì.
Cô lấy cớ đi toilet, ra khỏi phòng bệnh, nghĩ muốn đi tìm bác sĩ phụ trách cho ba Đồng tìm hiểu tình huống một chút.
Cô đứng bên ngoài cửa phòng chủ khoa, nghe được bên trong có tiếng trò chuyện.
Cô thông qua cửa số nhìn được bên trong có một người đàn ông mặc âu phục đen, bên cạnh là Cao Viễn, vậy người kia là Ngụy Cẩn Hằng.
Anh ngồi trên ghế, trước mặt bày biện một cái hộp, chủ khoa Đường ngồi đối diện đeo kính lão, cầm trong tay một cái kính lúp, đang nghiên cứu món đồ gì đó trong tay.
Xem ra hai người còn muốn trò chuyện thật lâu, Đồng Kiều dứt khoát ngồi ở bên cạnh trên ghế dài, sốt ruột chờ.
Sau mười phút, cửa từ bên trong bị mở ra, chủ khoa Đường và Ngụy Cẩn Hằng cùng nhau đi ra.
Nhìn thấy Đồng Kiều đều sững sờ.
Ngược lại là chủ khoa Đường mở miệng trước: "Đồng Đồng nha, có chuyện gì sao?"
Đồng Kiều lập tức đứng lên, len lén liếc một chút Ngụy Cẩn Hằng đứng bên cạnh không lên tiếng.
"Chủ Khoa Đường, cháu muốn hỏi một chút chuyện về ba cháu."
chủ khoa Đường có chút khó khăn mắt nhìn đồng hồ trên tay, Đồng Kiều lúc này mới phản ứng được, hiện tại đã là sáu giờ tối, đã đến giờ chủ khoa Đường đi ăn.
"Không có ý làm trễ thời gian của bác, nhưng chút nữa cháu liền đi máy bay đến đoàn làm phim, cho nên xin nhờ bác."
Chủ khoa Đường có chút ngượng ngùng nhìn về phía Ngụy Cẩn Hằng: "Cẩn Hằng..."
Vừa rồi hai người đã hẹn nhau đi ăn cơm, thuận tiện tiếp tục trò chuyện về viên ngọc này.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn thoáng qua mặt mũi tràn đầy sốt ruột của Đồng Kiều, từ tốn nói: "Cùng đi đi."
Bọn họ đến một quán ngay gần bệnh viên Lâm Châu.
Trong quán, chủ khoa Đường ngồi ở vị trí giữa, Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở bên tay trái của ông, bên cạnh là Cao Viễn.
Đồng Kiều ngồi ở bên tay phải, vừa vặn đối mặt anh.
Trên đường đi, chủ khoa Đường đều đang cùng cô trò chuyện về tình huống của ba Đồng, một mực cho tới khi đồ ăn mang hết lên.
Ngụy Cẩn Hằng ngẩng đầu một cái liền có thể nhìn thấy cô gái đối diện.
Hai mắt cô ửng đỏ, một mặt lo lắng, từ đầu tới cuối cũng không có động đũa, hiển nhiên là không đói bụng.
Đem việc của ba Đồng kể xong, chủ đề dần dần kéo tới viên ngọc mà Ngụy Cẩn Hằng mang đến.
Từ đó có thể thấy được chủ khoa Đường cũng là một người yêu đồ cổ, lúc ăn cơm cũng không nhịn được một mực thưởng thức khối ngọc kia.
Ngụy Cẩn Hằng rất ít nói, nhưng có thể thấy được anh nghe rất chân thành, thỉnh thoảng nói ra mấy câu, bác sĩ Đường đều rất là tán thưởng.
Đồng Kiều đối với đồ vật của giới thượng lưu bọn họ không cảm thấy hứng thú.
Hiện tại cô chỉ để ý ba Đồng đến cùng còn có thể kiên trì bao lâu.
"Chủ khoa Đường, Ngụy Tổng vậy mọi người cứ tiếp tục ăn, tôi đi về bệnh viện trước."
Cô muốn về chăm ba, đợi lát nữa cô lại phải đi quay phim rồi, chuyến đi này lại đi hai ba tháng.
"Ngồi xuống." Không đợi chủ khoa Đường mở miệng, Ngụy Cẩn Hằng nói ra trước.
Đồng Kiều sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.
"Ăn chút cơm rồi đi." Ngụy Cẩn Hằng giọng điệu thanh lãnh nói.
Không tính là cưỡng chế, nhưng cũng không phải là thương lượng.
"Tôi ăn không vô." Đồng Kiều nhìn anh, vành mắt phiếm hồng.
Cô cũng không biết vì cái gì, ở trước mặt người khác cô đều có thể kiên cường, duy chỉ có trước mặt Ngụy Cẩn Hằng, cuối cùng sẽ trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Ngụy Cẩn Hằng ngước mắt nhìn cô, không có nói chuyện.
Nhưng mà Đồng Kiều không hề động đũa, cũng không có đứng dậy.
Chủ khoa Đường ngược lại là lý giải tâm tình của cô, còn giúp cô cùng Ngụy Cẩn Hằng giải thích, để anh đừng nên trách.
Qua mười phút, Đồng Kiều suy nghĩ lung tung nước mắt rớt xuống.
"Tôi đi toilet." Nói xong cô bước nhanh ra ngoài.
Nước mắt không khống chế được cứ trào ra.
Cô dứt khoát trốn ở bậc cầu thang, ngồi xuống vùi mặt vào cánh tay, im ắng rơi lệ.
Lúc này, cô cảm giác có một bóng đen đứng trước mặt chắn đi ánh đèn ở đỉnh đầu.
Cô nức nở ngẩng đầu, nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng lạnh nhạt đứng ở trước mặt mình.
Đồng Kiều cuống quít dùng tay lau nước mắt, thanh âm nghẹn ngào giải thích: "Tôi...tôi không muốn khóc, nhưng chính là không nhịn được."
Ngụy Cẩn Hằng không nói chuyện, duỗi bàn tay ra với cô.
Bàn tay tinh tế tay nhỏ nhắn bị anh giữ trong lòng bàn tay mình, có chút dùng sức, đem cô kéo lên.
Ngón tay anh hơi lạnh đem nước mắt bên gò má cô lau đi, giọng nói trầm thấp thư giãn: "Đừng tự dọa mình, bác ấy sẽ không có việc gì."
Đồng Kiều biết anh đây chỉ là an ủi mình, nhưng nước mắt lại thật sự ngừng lại.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn hốc mắt phiếm hồng của cô, nói: "Chờ lát nữa gặp ba mẹ cô, khóc thành dạng này, để bọn họ thấy được chẳng phải là lo lắng hơn."
Đồng Kiều hít hít cái mũi, vô cùng đáng thương ngẩng đầu nhìn anh; "Ngụy Tổng, tôi có thể ôm anh một cái không?"
Ngụy Cẩn Hằng đưa cô ôm vào trong ngực, Đồng Kiều hai tay vòng lấy cái eo của anh, trán dựa vào trước ngực anh, nghe tiếng trái tim của anh đập rộn.
Cô ở trong lòng yên lặng nghe tiếng tim anh đập, dần dần bình tĩnh trở lại.
Hai người một trước một sau tiến vào phòng ăn, chủ khoa Đường tự nhiên nhìn ra bọn họ rất không thích hợp, nhưng ông rất thức thời giả bộ như không biết.
Thật ra bữa cơm này chính là chủ khoa Đường cảm ơn Ngụy Cẩn Hằng vì đã giúp ông tìm được viên ngọc tốt như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, bốn người cùng nhau lên xe, Cao Viễn ngồi lái xe phía trước, chủ khoa Đường tự giác ngồi ở ghế phụ.
Đồng Kiều cùng Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở phía sau.
Cảm xúc của Đồng Kiều vẫn như cũ rất sa sút, cúi đầu yên lặng đan ngón tay, đúng lúc này, một bàn tay vươn đến nắm lấy tay trái của cô.
Đồng Kiều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ngụy Cẩn Hằng, người đó cũng không quay đầu nhìn cô, vẫn như cũ cùng tán gẫu với chủ khoa Đường.
Đến bệnh viện, chủ khoa Đường chào tạm biệt rồi cầm cái hộp kia về phòng làm việc của mình.
Cao Viễn rất thức thời nói đi toilet.
Trong lúc nhất thời trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đồng Kiều đỏ mặt đem bàn tay nhỏ rút ra.
Ngụy Cẩn Hằng ngược lại cũng không nói gì, đưa tay thả lại trên đùi của mình, nghiêng đầu hỏi: "Cần tôi đi lên với cô không?"
Đồng Kiều lắc đầu: "Không cần."
Tiền chữa trị cho ba Đồng là cô đi vay, nếu như Ngụy Cẩn Hằng đi lên, lại phí sức giải thích.
"Tốt, vậy tối ở lại nơi này đợi cô."
"Không cần, tôi sẽ đón xe trở về."
"Con gái ban đêm đi một mình sẽ không an toàn, lên đi."
Sau hai mươi phút, Đồng Kiều từ khu nội trú đi xuống, nhìn thấy Cao Viễn đứng bên cạnh xe, trong tay cầm điếu thuốc.
Cô bước nhanh chạy tới, mở cửa sau xe, liền thấy Ngụy Cẩn Hằng ngồi ngay ngắn ở trong, rất kiên nhẫn vuốt vuốt vòng tay.
Đồng Kiều vừa nói xin lỗi: "Thật có lỗi, để mọi người chờ lâu như vậy."
Ngụy Cẩn Hằng lãnh đạm nói câu không có gì.
Về sau Cao Viễn lái xe đến cửa nhà Đồng Kiều.
So với biệt thự của Ngụy Cẩn Hằng thự, nhà Đồng Kiều hiển nhiên quá mức keo kiệt.
Cái khu nhỏ này là khu cho người già. Đèn đường lờ mờ.
Đồng Kiều xuống xe, lễ phép hỏi một câu: "Ngụy Tổng, có muốn đi lên ngồi một chút hay không?"
Ngụy Cẩn Hằng lại giống như là nghe không hiểu, dĩ nhiên chậm rãi gật đầu: "Được."
Đồng Kiều: "........."
Sớm biết liền không hỏi khách khí như vậy.
"Đồng Kiều!"
Lúc Đồng Kiều quay đầu nhìn người gọi mình là ai, cách đó không xa Lưu Kỳ cũng gọi tên của cô, nghe giọng điệu này làm sao như muốn ăn thịt cô luôn vậy.
Nhìn thấy người đàn ông từ cửa chính đi tới, Đồng Kiều còn chưa kịp kinh ngạc.
Lưu Kỳ đã đỡ lấy Trương Cưu đi tới trước mặt cô.
Đồng Kiều lui lại một bước, giữ khoảng cách với bọn họ, giọng điệu lãnh đạm: "Có chuyện gì sao?"
Khoảng thời gian này, mọi chuyện của Lưu Kỳ đều không thuận, tâm tình bực bội không chỗ phát tiết, bây giờ thấy Đồng Kiều, cảm xúc trong nháy mắt bộc phát: "Cô còn dám nói sao, có phải phòng làm việc của tôi bị đình chỉ là do cô? Những tin trên mạng cũng là cô tung có đúng hay không!"
Đồng Kiều đem ngón tay hắn chỉ vào mình dời đi, cau mày nói: "Anh có bị bệnh không."
Nếu như cô có bản lĩnh này, còn có thể để hắn ức hiếp mình lâu như vậy?
"Đừng không thừa nhận, chính là cô, tôi cho cô biết, tốt nhất dừng lại những thủ đoạn dơ bẩn đó đi, bằng không thì chờ tôi tái xuất, tôi liền chơi chết cô."
"Anh không có cơ hội này." Một âm thanh ôn nhã vang lên.
Đồng Kiều xoay người nhìn, mới vừa rồi còn thấy Ngụy Cẩn Hằng cách cô mấy chục mét giờ đã đi tới bên cạnh cô.
Anh mặc âu phục đen, tay trái để sau lưng, trong tay phải cầm chiếc vòng tay không rời.
Đồng Kiều cũng cảm thấy vòng này nhìn rất đẹp, nghe Ngụy Cẩn Hằng nói đây là loại trầm hương tốt nhất, hình như là gọi Kỳ Nam.
Mà những cổ vật này muốn thường xuyên thưởng thức, thì phải có tiền.
Đồng Kiều không biết vòng của Nguỵ Cẩn Hằng giá bao nhiêu tiền, nhưng mà nhìn anh thích như thế, giá chắc chắn không thấp.
Phía sau anh còn có trợ lý Cao Viễn đi tới, trong tây cầm một cái hộp gỗ.
Anh biểu lộ lạnh nhạt, khóe môi vểnh lên, có một loại nho nhã thoát tục mà người thường không có.
Lưu Kỳ cùng Trương Cưu hai người đồng thời nhận ra người đến là ai, đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
"Ngụy, Ngụy Tổng."
Ngụy Cẩn Hằng ngước mắt nhìn về phía Lưu Kỳ mới doạ Đồng Kiều.
"Lưu Kỳ?"
Nghe được tên của mình, Lưu Kỳ trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
Ngụy Cẩn Hằng một nhân vật lớn như vậy lại biết tên của hắn?
"Nói doạ với phụ nữ cũng không phải là một thói quen tốt."
Nói xong ánh mắt của anh chuyển về Đồng Kiều, giơ cằm với cô: "Cô đi trước."
Đồng Kiều gật gật đầu, lãnh đạm nhìn Lưu Kỳ một chút, quay người đi vào khu nội trú.
Lưu Kỳ cũng không có cản cô, nhìn cô đi xa, đem ánh mắt thu về, nhìn lên đại nhân vật phía trước này.
"Ngụy Tổng, ngài..."
Hắn coi là Ngụy Cẩn Hằng sẽ nói với hắn thứ gì, kết quả sau khi Đồng Kiều đi, đối phương một ánh mắt cũng không có bố thí cho hắn, trực tiếp quay người hướng về khoa U mà đi.
Để lại hai người một mặt khó hiểu.
Đợi đi xa, Cao Viễn ở sau lưng hỏi: "Ngụy Tổng, xử lý thế nào?"
"Hắn không phải nói, chờ tái xuất, liền chơi chết Đồng Đồng."
Cao Viễn trong nháy mắt liền hiểu ý tứ trong lời của anh: "Tôi hiểu rồi, Ngụy Tổng."
Đồng Kiều còn đang suy nghĩ Ngụy Cẩn Hằng vì sao lại đến bệnh viện.
Nhưng tiến vào phòng bệnh, cô liền không còn tâm tư khác.
Mới một tuần không gặp, ba Đồng trong phòng bệnh có trạng thái tinh thần không như trước kia.
Nhìn thấy Đồng Kiều, mẹ Đồng trong nháy mắt đỏ mắt.
"Đồng Đồng, sao con lại tới đây?"
Đồng Kiều nhìn ba trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt. "Ba...có chuyện gì xảy ra vây?" Đồng Kiều nói mà hơi run.
Ba Đồng không muốn để cô lo lắng nên một mực khoát tay bảo không có việc gì.
Đồng Kiều cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, nhìn mặt ba không có chút tơ máu, làm sao có thể không có việc gì.
Cô lấy cớ đi toilet, ra khỏi phòng bệnh, nghĩ muốn đi tìm bác sĩ phụ trách cho ba Đồng tìm hiểu tình huống một chút.
Cô đứng bên ngoài cửa phòng chủ khoa, nghe được bên trong có tiếng trò chuyện.
Cô thông qua cửa số nhìn được bên trong có một người đàn ông mặc âu phục đen, bên cạnh là Cao Viễn, vậy người kia là Ngụy Cẩn Hằng.
Anh ngồi trên ghế, trước mặt bày biện một cái hộp, chủ khoa Đường ngồi đối diện đeo kính lão, cầm trong tay một cái kính lúp, đang nghiên cứu món đồ gì đó trong tay.
Xem ra hai người còn muốn trò chuyện thật lâu, Đồng Kiều dứt khoát ngồi ở bên cạnh trên ghế dài, sốt ruột chờ.
Sau mười phút, cửa từ bên trong bị mở ra, chủ khoa Đường và Ngụy Cẩn Hằng cùng nhau đi ra.
Nhìn thấy Đồng Kiều đều sững sờ.
Ngược lại là chủ khoa Đường mở miệng trước: "Đồng Đồng nha, có chuyện gì sao?"
Đồng Kiều lập tức đứng lên, len lén liếc một chút Ngụy Cẩn Hằng đứng bên cạnh không lên tiếng.
"Chủ Khoa Đường, cháu muốn hỏi một chút chuyện về ba cháu."
chủ khoa Đường có chút khó khăn mắt nhìn đồng hồ trên tay, Đồng Kiều lúc này mới phản ứng được, hiện tại đã là sáu giờ tối, đã đến giờ chủ khoa Đường đi ăn.
"Không có ý làm trễ thời gian của bác, nhưng chút nữa cháu liền đi máy bay đến đoàn làm phim, cho nên xin nhờ bác."
Chủ khoa Đường có chút ngượng ngùng nhìn về phía Ngụy Cẩn Hằng: "Cẩn Hằng..."
Vừa rồi hai người đã hẹn nhau đi ăn cơm, thuận tiện tiếp tục trò chuyện về viên ngọc này.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn thoáng qua mặt mũi tràn đầy sốt ruột của Đồng Kiều, từ tốn nói: "Cùng đi đi."
Bọn họ đến một quán ngay gần bệnh viên Lâm Châu.
Trong quán, chủ khoa Đường ngồi ở vị trí giữa, Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở bên tay trái của ông, bên cạnh là Cao Viễn.
Đồng Kiều ngồi ở bên tay phải, vừa vặn đối mặt anh.
Trên đường đi, chủ khoa Đường đều đang cùng cô trò chuyện về tình huống của ba Đồng, một mực cho tới khi đồ ăn mang hết lên.
Ngụy Cẩn Hằng ngẩng đầu một cái liền có thể nhìn thấy cô gái đối diện.
Hai mắt cô ửng đỏ, một mặt lo lắng, từ đầu tới cuối cũng không có động đũa, hiển nhiên là không đói bụng.
Đem việc của ba Đồng kể xong, chủ đề dần dần kéo tới viên ngọc mà Ngụy Cẩn Hằng mang đến.
Từ đó có thể thấy được chủ khoa Đường cũng là một người yêu đồ cổ, lúc ăn cơm cũng không nhịn được một mực thưởng thức khối ngọc kia.
Ngụy Cẩn Hằng rất ít nói, nhưng có thể thấy được anh nghe rất chân thành, thỉnh thoảng nói ra mấy câu, bác sĩ Đường đều rất là tán thưởng.
Đồng Kiều đối với đồ vật của giới thượng lưu bọn họ không cảm thấy hứng thú.
Hiện tại cô chỉ để ý ba Đồng đến cùng còn có thể kiên trì bao lâu.
"Chủ khoa Đường, Ngụy Tổng vậy mọi người cứ tiếp tục ăn, tôi đi về bệnh viện trước."
Cô muốn về chăm ba, đợi lát nữa cô lại phải đi quay phim rồi, chuyến đi này lại đi hai ba tháng.
"Ngồi xuống." Không đợi chủ khoa Đường mở miệng, Ngụy Cẩn Hằng nói ra trước.
Đồng Kiều sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.
"Ăn chút cơm rồi đi." Ngụy Cẩn Hằng giọng điệu thanh lãnh nói.
Không tính là cưỡng chế, nhưng cũng không phải là thương lượng.
"Tôi ăn không vô." Đồng Kiều nhìn anh, vành mắt phiếm hồng.
Cô cũng không biết vì cái gì, ở trước mặt người khác cô đều có thể kiên cường, duy chỉ có trước mặt Ngụy Cẩn Hằng, cuối cùng sẽ trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Ngụy Cẩn Hằng ngước mắt nhìn cô, không có nói chuyện.
Nhưng mà Đồng Kiều không hề động đũa, cũng không có đứng dậy.
Chủ khoa Đường ngược lại là lý giải tâm tình của cô, còn giúp cô cùng Ngụy Cẩn Hằng giải thích, để anh đừng nên trách.
Qua mười phút, Đồng Kiều suy nghĩ lung tung nước mắt rớt xuống.
"Tôi đi toilet." Nói xong cô bước nhanh ra ngoài.
Nước mắt không khống chế được cứ trào ra.
Cô dứt khoát trốn ở bậc cầu thang, ngồi xuống vùi mặt vào cánh tay, im ắng rơi lệ.
Lúc này, cô cảm giác có một bóng đen đứng trước mặt chắn đi ánh đèn ở đỉnh đầu.
Cô nức nở ngẩng đầu, nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng lạnh nhạt đứng ở trước mặt mình.
Đồng Kiều cuống quít dùng tay lau nước mắt, thanh âm nghẹn ngào giải thích: "Tôi...tôi không muốn khóc, nhưng chính là không nhịn được."
Ngụy Cẩn Hằng không nói chuyện, duỗi bàn tay ra với cô.
Bàn tay tinh tế tay nhỏ nhắn bị anh giữ trong lòng bàn tay mình, có chút dùng sức, đem cô kéo lên.
Ngón tay anh hơi lạnh đem nước mắt bên gò má cô lau đi, giọng nói trầm thấp thư giãn: "Đừng tự dọa mình, bác ấy sẽ không có việc gì."
Đồng Kiều biết anh đây chỉ là an ủi mình, nhưng nước mắt lại thật sự ngừng lại.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn hốc mắt phiếm hồng của cô, nói: "Chờ lát nữa gặp ba mẹ cô, khóc thành dạng này, để bọn họ thấy được chẳng phải là lo lắng hơn."
Đồng Kiều hít hít cái mũi, vô cùng đáng thương ngẩng đầu nhìn anh; "Ngụy Tổng, tôi có thể ôm anh một cái không?"
Ngụy Cẩn Hằng đưa cô ôm vào trong ngực, Đồng Kiều hai tay vòng lấy cái eo của anh, trán dựa vào trước ngực anh, nghe tiếng trái tim của anh đập rộn.
Cô ở trong lòng yên lặng nghe tiếng tim anh đập, dần dần bình tĩnh trở lại.
Hai người một trước một sau tiến vào phòng ăn, chủ khoa Đường tự nhiên nhìn ra bọn họ rất không thích hợp, nhưng ông rất thức thời giả bộ như không biết.
Thật ra bữa cơm này chính là chủ khoa Đường cảm ơn Ngụy Cẩn Hằng vì đã giúp ông tìm được viên ngọc tốt như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, bốn người cùng nhau lên xe, Cao Viễn ngồi lái xe phía trước, chủ khoa Đường tự giác ngồi ở ghế phụ.
Đồng Kiều cùng Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở phía sau.
Cảm xúc của Đồng Kiều vẫn như cũ rất sa sút, cúi đầu yên lặng đan ngón tay, đúng lúc này, một bàn tay vươn đến nắm lấy tay trái của cô.
Đồng Kiều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ngụy Cẩn Hằng, người đó cũng không quay đầu nhìn cô, vẫn như cũ cùng tán gẫu với chủ khoa Đường.
Đến bệnh viện, chủ khoa Đường chào tạm biệt rồi cầm cái hộp kia về phòng làm việc của mình.
Cao Viễn rất thức thời nói đi toilet.
Trong lúc nhất thời trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đồng Kiều đỏ mặt đem bàn tay nhỏ rút ra.
Ngụy Cẩn Hằng ngược lại cũng không nói gì, đưa tay thả lại trên đùi của mình, nghiêng đầu hỏi: "Cần tôi đi lên với cô không?"
Đồng Kiều lắc đầu: "Không cần."
Tiền chữa trị cho ba Đồng là cô đi vay, nếu như Ngụy Cẩn Hằng đi lên, lại phí sức giải thích.
"Tốt, vậy tối ở lại nơi này đợi cô."
"Không cần, tôi sẽ đón xe trở về."
"Con gái ban đêm đi một mình sẽ không an toàn, lên đi."
Sau hai mươi phút, Đồng Kiều từ khu nội trú đi xuống, nhìn thấy Cao Viễn đứng bên cạnh xe, trong tay cầm điếu thuốc.
Cô bước nhanh chạy tới, mở cửa sau xe, liền thấy Ngụy Cẩn Hằng ngồi ngay ngắn ở trong, rất kiên nhẫn vuốt vuốt vòng tay.
Đồng Kiều vừa nói xin lỗi: "Thật có lỗi, để mọi người chờ lâu như vậy."
Ngụy Cẩn Hằng lãnh đạm nói câu không có gì.
Về sau Cao Viễn lái xe đến cửa nhà Đồng Kiều.
So với biệt thự của Ngụy Cẩn Hằng thự, nhà Đồng Kiều hiển nhiên quá mức keo kiệt.
Cái khu nhỏ này là khu cho người già. Đèn đường lờ mờ.
Đồng Kiều xuống xe, lễ phép hỏi một câu: "Ngụy Tổng, có muốn đi lên ngồi một chút hay không?"
Ngụy Cẩn Hằng lại giống như là nghe không hiểu, dĩ nhiên chậm rãi gật đầu: "Được."
Đồng Kiều: "........."
Sớm biết liền không hỏi khách khí như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.