Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết
Chương 15: Ngụy Tiếu Vũ thích một tra nam
Thị Tử Quả
27/02/2020
"Khoảng thời gian trước có quay gameshow, tôi không phải cố ý đánh
gãy lời nói của cô, lúc ấy thật sự không có chú ý, đến khi phát sóng,
tôi mới phát hiện ra."
Đồng Kiều nghe giải thích của cô ta, trong lòng có chút xem thường.
Nhưng trên mặt vẫn cười: "Chị Vương quá khách khí, chút chuyện nhỏ này còn làm phiền chị gọi điện thoại tới, kỳ thật em vốn không có để ý."
Đối phương giọng điệu dối trá: "Cô không có để ý là tốt rồi, tôi liền sợ cô suy nghĩ nhiều, dẫn đến hiểu lầm không cần thiết."
"Không có."
Kỳ thật Đồng Kiều căn bản không hiểu cô ta gọi điện riêng tới xin lỗi là có ý gì.
Chương trình đã phát sóng, lại nói cô ta hot như vậy, xem như làm khó mình, mình cũng không thể làm gì mà.
Có thể ý nghĩ của Vương San San cùng ý nghĩ của cô khá khác biệt.
Ngày đó cô ta gọi cho Lưu Kỳ, đối phương nói chuyện này căn bản không phải hắn làm ra.
Cuối cùng hai người hàn huyên và nhắc đến cái người Đồng Kiều này.
Nghe Lưu Kỳ nói xong, Vương San San cảm thấy người này rất khả nghi.
Một diễn viên tuyến thứ 18, có thể để cho giám đốc trong công ty xử lý, hơn nữa còn được truyền thông Thụy Tân coi trọng, cam tâm tình nguyện giúp cô ta móc tiền ra bồi thường tiền vi phạm với công ty cũ.
Tiến vào Thụy Tân, còn được Hoắc Linh làm người đại diện, nhận được vai phụ và có thể cùng ảnh hậu Ngụy Tiếu Vũ làm bạn bè.
Bất kể nhìn như nào, Đồng Kiều đúng là một người không đơn giản.
Nói không chừng cô ta bị như này, chính là Đồng Kiều ở sau lưng giở trò quỷ.
Nói thật thì rời đài truyền hình Lâm Châu cũng không phải là vấn đề gì.
Dù sao cô ta vẫn là MC chủ chốt của đài đó, vẫn có chút tiếng tăm.
Lần này các đài khác phải giành giật mời cô ta về mới đúng.
Nhưng điều kì quái chính là, trên mạng đã up tin cô rời đài Lâm Châu lâu rồi, nhưng không nhận được một lời mời nào khác.
Đồng Kiều một mực duy trì thái độ rằng hậu bối thì phải khiêm tốn lễ phép.
Hai người râu ông nọ cắm cằm bà kia, trò chuyện thêm vài phút.
Cúp điện thoại, Đồng Kiều cũng không hiểu rõ cô ta gọi điện thoại tới là có ý gì.
Hai ngày về sau, cô một mực ở trong nhà nghỉ ngơi.
Dọn nhà sạch sẽ, rực rỡ hẳn lên.
Đến sáng ngày thứ ba, chị Linh gọi điện thoại tới, bảo cô thu dọn một chút, đi thử vai, gửi địa điểm vào Wechat cho cô.
Trưa hôm nay, Đồng Kiều ngồi xe đến địa điểm casting, phát hiện thật sự không ít người.
Mỗi người đều cầm một kịch bản trong tay, ngồi ở bên ngoài hành lang cúi đầu yên lặng học lời thoại.
Cô ngắm nhìn bốn phía, đang định tìm ghế trống ngồi xuống.
Ánh mắt liếc qua liền thấy hai người quen thuộc.
Cô đi đến trước mặt hai người, kinh ngạc kêu: "Tiểu Y, Thượng Thượng."
Nghe được tên của mình, hai người đồng thời ngẩng đầu, thấy là Đồng Kiều, hai người cũng là giật nảy cả mình.
Hai người này là bạn cùng phòng hồi đại học của Đồng Kiều, trong kí túc xá sáu người sau khi tốt nghiệp liền bận bịu việc riêng của mình, rất ít khi liên hệ.
Không nghĩ tới ba người lại ở chỗ này gặp nhau.
Hai người đều thấy kịch bản trong tay Đồng Kiều, cười nói: "Đồng Đồng, cậu cũng tới đây casting hả."
Đồng Kiều nhẹ gật đầu.
"Cậu cast vai nào vậy?"
Nói rồi hai người đồng thời ngồi gọn vào, để một chỗ cho Đồng Kiều.
Đồng Kiều ngồi bên cạnh trả lời: "Hoan Sênh."
"Woa, nữ bốn sao, thật là lợi hại, thời gian trước tớ thấy trên mạng tin tức của cậu, cậu thật sự ký hợp đồng với truyền thông Thụy Tân sao?"
"Ừm."
"Uầy, cậu thật giỏi...."
Ba người lâu không gặp, cũng không có cảm giác xa cách, ngược lại cảm thấy có nhiều đề tài nói mãi không hết.
Có thể là trò chuyện thật vui, căn bản không có chú ý tới một người ngồi bên cạnh, nghe được Đồng Kiều cast vai nữ bốn, sắc mặt khẩn trương, trở nên khó coi không ít.
Cô lần trước đóng phim, được ảnh hậu cùng đạo diễn nổi tiếng chỉ điểm, kỹ thuật diễn của Đồng Kiều cảm giác tăng lên không ít, đối với vai Hoan Sênh này cũng có không ít tự tin.
Ngồi ở đối diện là đạo diễn và mấy người ban giám khảo, đều lộ ra nụ cười vui mừng.
Sau khi đi thử vai xong, ba người quyết định đi liên hoan.
Khác với Đồng Kiều ký kết với công ty, hai người kia đều ký ở phòng làm việc riêng của Mễ Thi.
Mễ Thi cũng là một người bạn cùng phòng với Đồng Kiều, là người giàu nhất trong các cô.
Lúc ba Đồng chuẩn đoán bị ung thư gan, Đồng Kiều còn mượn tiền các cô gái này, Mễ Thi không nói hai lời, trực tiếp gửi tới một trăm ngàn tệ.
Về sau Ngụy Cẩn Hằng đem nợ nần trả sạch, còn nói cho cô nếu như thiếu tiền, trực tiếp tìm anh.
Ba người tìm được một nhà hàng, vừa gọi xong đồ ăn, Mễ Thi liền từ phòng làm việc chạy tới.
Bốn người thật lâu không gặp, trò chuyện rất vui vẻ.
Cuối cùng lại nhắc đến chủ đề bạn trai.
Nói thật làm nghệ sĩ, bình thường công ty đều sẽ quy định không cho yêu đương sớm.
Nhưng mà Mễ Thi làm bà chủ, ngược lại không có quy định như vậy.
Nói đến đây, trên mặt cô ấy tràn đầy hạnh phúc cùng thẹn thùng.
Đồng Kiều kinh ngạc: "Người đàn ông có thể để cậu coi trọng, tớ rất tò mò đó là người như nào."
Không đợi Mễ Thi nói, Tiểu Y liền không nhịn được mở miệng: "Người đó công nhận rất ưu tú, hơn nữa còn là người trong giới đó, nói ra cậu tuyệt đối biết."
Nói lời này, Đồng Kiều càng hiếu kỳ: "Tớ còn biết, ai nha?"
"Ảnh đế Lưu Phan Dịch nha." Tiểu Y kích động nói: "Kinh ngạc đi."
Nghe được cái tên này, nụ cười trên mặt Đồng Kiều cứng lại, nhưng mà rất nhanh liền đem cảm xúc giấu đi, làm ra vẻ kinh ngạc: "Thật hay giả vậy? Tớ vẫn cho là anh ta đang độc thân chứ."
Tiểu Y không thèm để ý khoát khoát tay: "Ui trời, chỉ là anh ta cùng Mễ Thi che giấu thôi, cậu không biết hai người có bao nhiêu ân ái, tớ bị ăn thức ăn cho chó đến ngán rồi."
Mễ Thi giả tức giận khiển trách: "Nói mò gì đâu."
Tiểu Y tiếp tục trêu chọc: "Tớ lại không có nói sai, chính là rất ân ái nha."
Một bữa cơm, Đồng Kiều ăn không rõ vị.
Bữa tiệc kết thúc, vừa lên xe buýt, Đồng Kiều liền không nhịn được gửi tin nhắn cho Ngụy Tiếu Vũ.
"Đang bận sao?"
Cô cùng Ngụy Tiếu Vũ luôn luôn nói chuyện phiếm.
Nghệ sĩ là nghề nghiệp có thời gian làm việc rất đặc thù, có khi rạng sáng bốn năm giờ liền phải dậy trang điểm, xong rồi lại quay đến tối đêm. Nói chung là thời gian làm việc không cố định.
Nhưng mà thiếu nữ nghiện điện thoại Ngụy Tiếu Vũ cứ có lúc rảnh là lại tìm cô chơi game.
Mà lại tính tình của cô tùy tiện, vừa mới bắt đầu Ngụy Tiếu Vũ sẽ còn giấu diếm tâm tư với Lưu Phan Dịch, nhưng về sau thường xuyên chơi game, hai người đã quen hơn.
Cô ấy liền một mạch nói cho Đồng Kiều nghe.
Lần đầu tiên Ngụy Tiếu Vũ gặp Lưu Phan Dịch là ở lễ trao giải nước ngoài.
Sở dĩ cô ấy nhận bộ phim truyền hình cũng là bởi vì nam chính là Lưu Phan Dịch.
Lúc đã chọn xong nam nữ chính, hai người bọn họ cũng không quá thân, Ngụy Tiếu Vũ thăm dò được anh ta thích chơi game, liền bắt đầu vụng trộm tập chơi.
Vì chính cùng là thích game, nên mới thân nhau hơn.
Trước đó Đồng Kiều còn cảm thấy Ngụy Tiếu Vũ biểu hiện rõ ràng như vậy, Lưu Phan Dịch cũng không phải kẻ ngu, không phải là không hiểu.
Nhưng anh ta một mực duy trì không chủ động, cũng chả cự tuyệt.
Hiện tại mới hiểu được, đây chính là một tra nam.
Tin nhắn gửi ra gần 40 phút, đối phương mới rep lại.
Ngụy Tiếu Vũ: Vừa kết thúc việc trở lại khách sạn, mệt chết.
Đồng Kiều là Tiểu Khả Ái: Ừm, muốn chơi game không?
Ngụy Tiếu Vũ: Đánh đánh đánh, nhất định phải đánh.
Ngụy Tiếu Vũ: Chờ chị mười phút, rửa mặt một chút.
Đồng Kiều là Tiểu Khả Ái: Được.
Đồng Kiều vốn định trực tiếp nói cho cô ấy rằng Lưu Phan Dịch đã có bạn gái, nhưng không cách nào mở miệng.
Mười phút trôi qua rất nhanh, hai người vào trò chơi, loa bên trong truyền tới tiếng cười trong trẻo của Ngụy Tiếu Vũ: "Tiểu sư phụ, mang con ăn gà nha ~ "
Đồng Kiều khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt, "Ừm" một tiếng.
Hai người tiến vào trò chơi.
Đồng Kiều chơi hồi lâu, mới mở miệng hỏi: "Chị Vũ, mấy ngày nay còn cùng Lưu Phan Dịch chơi game không?"
Ngụy Tiếu Vũ năm nay 26 tuổi, Đồng Kiều mới có 24 tuổi, so Đồng Kiều lớn tuổi hơn.
Cho nên Đồng Kiều hay gọi cô ấy là chị Vũ.
Bình thường Ngụy Tiếu Vũ đều gọi cô là Đồng Đồng, chỉ có lúc chơi game, mới có thể gọi cô là tiểu sư phụ.
"Không có, gần đây bọn chị đóng cảnh chung sắp xong rồi, cho nên ít gặp nhau."
Đồng Kiều nghe trong giọng nói của cô ấy tràn đấy tiếc nuối, trong lúc nhất thời không biết nói thế nào.
Cô đem phần âu lo này cất đi bắt đầu tập trung vào chơi, liên tiếp giết chết sáu người, cô nhẹ nhàng thở ra.
Mà Ngụy Tiếu Vũ, thì một mực hô giỏi quá.
Đồng Kiều thích tính cách của Ngụy Tiếu Vũ vô cùng, cho nên mới không đành lòng tổn thương cô ấy.
Nhưng cô cũng biết, làm bạn bè, đối với tình huống này, cô không thể ngồi yên.
"Chị Vũ, chị... Chị đã đọc tin trên mạng nói Lưu Phan Dịch đã có bạn gái chưa?"
"Cái gì?" Ngụy Tiếu Vũ giọng điệu rất kinh ngạc.
"Không thể nào, chúng ta đều là nghệ sĩ, đều biết trên mạng rất nhiều thứ đều là giả, những chủ blog đều viết linh tinh."
Đồng Kiều tiếp tục nói: "Em cũng hi vọng tin tức này là giả." Đáng tiếc không phải.
"Đúng rồi, nếu như chị biết Lưu Phan Dịch có bạn gái, chị sẽ làm sao." Đồng Kiều không từ bỏ tiếp tục thử hỏi.
"Không thể nào."
"Em nói là nếu như."
"Há, nếu có bạn gái, vậy chị sẽ coi anh ta như bạn bè, không liên hệ nữa."
Đồng Kiều nhíu mày: "Không khó chịu trong lòng sao?"
"Làm sao có thể không khó chịu, nhưng khó chịu bao nhiêu cũng không nên đi chia rẽ người ta, mình tránh trong nhà khóc một trận to là được."
Đồng Kiều nghe xong trầm mặc.
Cô không nghĩ tới Ngụy Tiếu Vũ đoan chính như thế, có thể chị ấy càng như vậy, Đồng Kiều cũng đau lòng.
"Vậy bây giờ tình cảm của chị đối với Lưu Phan Dịch là thật tình sao?"
"Tiểu sư phụ, chúng ta vào ván rồi." Nói xong lại nói: "Sao hôm nay em kì kì vậy."
"Không có... em không sao."
Đồng Kiều tâm tình sa sút đem nhân vật trong game nằm trên đống cỏ, một tay vuốt vuốt cái trán, thở dài ra một hơi.
Đúng lúc này, trong điện thoại di động vang lên một trận tiếng súng, Đồng Kiều nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy mình trong game đã tèo.
Trong loa truyền đến tiếng thét chói tai của Ngụy Tiếu Vũ tiếng: "Ôi dời, sư sao em lại chết thế? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chị đoán chừng cũng bị tèo thôi."
Đồng Kiều ảo não vỗ vỗ trán của mình, ổn định tinh thần, đối với Ngụy Tiếu Vũ nói: "Đừng hoảng hốt, chỉ còn lại ba người, chị cố gắng một chút."
Trong lúc nói chuyện, trong game lại vang lên tiếng súng.
Chắc là hai người còn lại solo với nhau.
Một người đã chết, chỉ còn người kia cùng Ngụy Tiếu Vũ.
Đồng Kiều tỉnh táo chỉ huy: "Tại góc 175 độ, ngồi dậy bắn hắn."
Ngụy Tiếu Vũ bối rối làm theo.
Đối phương đã bị bắn chết, Ngụy Tiếu Vũ đã được top 1.
"A ~ chị được ăn gà rồi."
Ngụy Tiếu Vũ rất kích động, không có nghe rõ Đồng Kiều nói câu gì.
Cô ấy nghi ngờ hỏi: "Tiểu sư phụ, em mới vừa nói cái gì?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Kiều: Em rất khó khăn.
Ngụy Cẩn Hằng: Đây chính là hậu quả của mắt mù.
Ngụy Tiếu Vũ: ......
Ngụy Cẩn Hằng: Học tập Đồng Đồng đi, rất có mắt nhìn người.
Ngụy Tiếu Vũ: Thật không muốn nhìn nữa.
Đồng Kiều nghe giải thích của cô ta, trong lòng có chút xem thường.
Nhưng trên mặt vẫn cười: "Chị Vương quá khách khí, chút chuyện nhỏ này còn làm phiền chị gọi điện thoại tới, kỳ thật em vốn không có để ý."
Đối phương giọng điệu dối trá: "Cô không có để ý là tốt rồi, tôi liền sợ cô suy nghĩ nhiều, dẫn đến hiểu lầm không cần thiết."
"Không có."
Kỳ thật Đồng Kiều căn bản không hiểu cô ta gọi điện riêng tới xin lỗi là có ý gì.
Chương trình đã phát sóng, lại nói cô ta hot như vậy, xem như làm khó mình, mình cũng không thể làm gì mà.
Có thể ý nghĩ của Vương San San cùng ý nghĩ của cô khá khác biệt.
Ngày đó cô ta gọi cho Lưu Kỳ, đối phương nói chuyện này căn bản không phải hắn làm ra.
Cuối cùng hai người hàn huyên và nhắc đến cái người Đồng Kiều này.
Nghe Lưu Kỳ nói xong, Vương San San cảm thấy người này rất khả nghi.
Một diễn viên tuyến thứ 18, có thể để cho giám đốc trong công ty xử lý, hơn nữa còn được truyền thông Thụy Tân coi trọng, cam tâm tình nguyện giúp cô ta móc tiền ra bồi thường tiền vi phạm với công ty cũ.
Tiến vào Thụy Tân, còn được Hoắc Linh làm người đại diện, nhận được vai phụ và có thể cùng ảnh hậu Ngụy Tiếu Vũ làm bạn bè.
Bất kể nhìn như nào, Đồng Kiều đúng là một người không đơn giản.
Nói không chừng cô ta bị như này, chính là Đồng Kiều ở sau lưng giở trò quỷ.
Nói thật thì rời đài truyền hình Lâm Châu cũng không phải là vấn đề gì.
Dù sao cô ta vẫn là MC chủ chốt của đài đó, vẫn có chút tiếng tăm.
Lần này các đài khác phải giành giật mời cô ta về mới đúng.
Nhưng điều kì quái chính là, trên mạng đã up tin cô rời đài Lâm Châu lâu rồi, nhưng không nhận được một lời mời nào khác.
Đồng Kiều một mực duy trì thái độ rằng hậu bối thì phải khiêm tốn lễ phép.
Hai người râu ông nọ cắm cằm bà kia, trò chuyện thêm vài phút.
Cúp điện thoại, Đồng Kiều cũng không hiểu rõ cô ta gọi điện thoại tới là có ý gì.
Hai ngày về sau, cô một mực ở trong nhà nghỉ ngơi.
Dọn nhà sạch sẽ, rực rỡ hẳn lên.
Đến sáng ngày thứ ba, chị Linh gọi điện thoại tới, bảo cô thu dọn một chút, đi thử vai, gửi địa điểm vào Wechat cho cô.
Trưa hôm nay, Đồng Kiều ngồi xe đến địa điểm casting, phát hiện thật sự không ít người.
Mỗi người đều cầm một kịch bản trong tay, ngồi ở bên ngoài hành lang cúi đầu yên lặng học lời thoại.
Cô ngắm nhìn bốn phía, đang định tìm ghế trống ngồi xuống.
Ánh mắt liếc qua liền thấy hai người quen thuộc.
Cô đi đến trước mặt hai người, kinh ngạc kêu: "Tiểu Y, Thượng Thượng."
Nghe được tên của mình, hai người đồng thời ngẩng đầu, thấy là Đồng Kiều, hai người cũng là giật nảy cả mình.
Hai người này là bạn cùng phòng hồi đại học của Đồng Kiều, trong kí túc xá sáu người sau khi tốt nghiệp liền bận bịu việc riêng của mình, rất ít khi liên hệ.
Không nghĩ tới ba người lại ở chỗ này gặp nhau.
Hai người đều thấy kịch bản trong tay Đồng Kiều, cười nói: "Đồng Đồng, cậu cũng tới đây casting hả."
Đồng Kiều nhẹ gật đầu.
"Cậu cast vai nào vậy?"
Nói rồi hai người đồng thời ngồi gọn vào, để một chỗ cho Đồng Kiều.
Đồng Kiều ngồi bên cạnh trả lời: "Hoan Sênh."
"Woa, nữ bốn sao, thật là lợi hại, thời gian trước tớ thấy trên mạng tin tức của cậu, cậu thật sự ký hợp đồng với truyền thông Thụy Tân sao?"
"Ừm."
"Uầy, cậu thật giỏi...."
Ba người lâu không gặp, cũng không có cảm giác xa cách, ngược lại cảm thấy có nhiều đề tài nói mãi không hết.
Có thể là trò chuyện thật vui, căn bản không có chú ý tới một người ngồi bên cạnh, nghe được Đồng Kiều cast vai nữ bốn, sắc mặt khẩn trương, trở nên khó coi không ít.
Cô lần trước đóng phim, được ảnh hậu cùng đạo diễn nổi tiếng chỉ điểm, kỹ thuật diễn của Đồng Kiều cảm giác tăng lên không ít, đối với vai Hoan Sênh này cũng có không ít tự tin.
Ngồi ở đối diện là đạo diễn và mấy người ban giám khảo, đều lộ ra nụ cười vui mừng.
Sau khi đi thử vai xong, ba người quyết định đi liên hoan.
Khác với Đồng Kiều ký kết với công ty, hai người kia đều ký ở phòng làm việc riêng của Mễ Thi.
Mễ Thi cũng là một người bạn cùng phòng với Đồng Kiều, là người giàu nhất trong các cô.
Lúc ba Đồng chuẩn đoán bị ung thư gan, Đồng Kiều còn mượn tiền các cô gái này, Mễ Thi không nói hai lời, trực tiếp gửi tới một trăm ngàn tệ.
Về sau Ngụy Cẩn Hằng đem nợ nần trả sạch, còn nói cho cô nếu như thiếu tiền, trực tiếp tìm anh.
Ba người tìm được một nhà hàng, vừa gọi xong đồ ăn, Mễ Thi liền từ phòng làm việc chạy tới.
Bốn người thật lâu không gặp, trò chuyện rất vui vẻ.
Cuối cùng lại nhắc đến chủ đề bạn trai.
Nói thật làm nghệ sĩ, bình thường công ty đều sẽ quy định không cho yêu đương sớm.
Nhưng mà Mễ Thi làm bà chủ, ngược lại không có quy định như vậy.
Nói đến đây, trên mặt cô ấy tràn đầy hạnh phúc cùng thẹn thùng.
Đồng Kiều kinh ngạc: "Người đàn ông có thể để cậu coi trọng, tớ rất tò mò đó là người như nào."
Không đợi Mễ Thi nói, Tiểu Y liền không nhịn được mở miệng: "Người đó công nhận rất ưu tú, hơn nữa còn là người trong giới đó, nói ra cậu tuyệt đối biết."
Nói lời này, Đồng Kiều càng hiếu kỳ: "Tớ còn biết, ai nha?"
"Ảnh đế Lưu Phan Dịch nha." Tiểu Y kích động nói: "Kinh ngạc đi."
Nghe được cái tên này, nụ cười trên mặt Đồng Kiều cứng lại, nhưng mà rất nhanh liền đem cảm xúc giấu đi, làm ra vẻ kinh ngạc: "Thật hay giả vậy? Tớ vẫn cho là anh ta đang độc thân chứ."
Tiểu Y không thèm để ý khoát khoát tay: "Ui trời, chỉ là anh ta cùng Mễ Thi che giấu thôi, cậu không biết hai người có bao nhiêu ân ái, tớ bị ăn thức ăn cho chó đến ngán rồi."
Mễ Thi giả tức giận khiển trách: "Nói mò gì đâu."
Tiểu Y tiếp tục trêu chọc: "Tớ lại không có nói sai, chính là rất ân ái nha."
Một bữa cơm, Đồng Kiều ăn không rõ vị.
Bữa tiệc kết thúc, vừa lên xe buýt, Đồng Kiều liền không nhịn được gửi tin nhắn cho Ngụy Tiếu Vũ.
"Đang bận sao?"
Cô cùng Ngụy Tiếu Vũ luôn luôn nói chuyện phiếm.
Nghệ sĩ là nghề nghiệp có thời gian làm việc rất đặc thù, có khi rạng sáng bốn năm giờ liền phải dậy trang điểm, xong rồi lại quay đến tối đêm. Nói chung là thời gian làm việc không cố định.
Nhưng mà thiếu nữ nghiện điện thoại Ngụy Tiếu Vũ cứ có lúc rảnh là lại tìm cô chơi game.
Mà lại tính tình của cô tùy tiện, vừa mới bắt đầu Ngụy Tiếu Vũ sẽ còn giấu diếm tâm tư với Lưu Phan Dịch, nhưng về sau thường xuyên chơi game, hai người đã quen hơn.
Cô ấy liền một mạch nói cho Đồng Kiều nghe.
Lần đầu tiên Ngụy Tiếu Vũ gặp Lưu Phan Dịch là ở lễ trao giải nước ngoài.
Sở dĩ cô ấy nhận bộ phim truyền hình cũng là bởi vì nam chính là Lưu Phan Dịch.
Lúc đã chọn xong nam nữ chính, hai người bọn họ cũng không quá thân, Ngụy Tiếu Vũ thăm dò được anh ta thích chơi game, liền bắt đầu vụng trộm tập chơi.
Vì chính cùng là thích game, nên mới thân nhau hơn.
Trước đó Đồng Kiều còn cảm thấy Ngụy Tiếu Vũ biểu hiện rõ ràng như vậy, Lưu Phan Dịch cũng không phải kẻ ngu, không phải là không hiểu.
Nhưng anh ta một mực duy trì không chủ động, cũng chả cự tuyệt.
Hiện tại mới hiểu được, đây chính là một tra nam.
Tin nhắn gửi ra gần 40 phút, đối phương mới rep lại.
Ngụy Tiếu Vũ: Vừa kết thúc việc trở lại khách sạn, mệt chết.
Đồng Kiều là Tiểu Khả Ái: Ừm, muốn chơi game không?
Ngụy Tiếu Vũ: Đánh đánh đánh, nhất định phải đánh.
Ngụy Tiếu Vũ: Chờ chị mười phút, rửa mặt một chút.
Đồng Kiều là Tiểu Khả Ái: Được.
Đồng Kiều vốn định trực tiếp nói cho cô ấy rằng Lưu Phan Dịch đã có bạn gái, nhưng không cách nào mở miệng.
Mười phút trôi qua rất nhanh, hai người vào trò chơi, loa bên trong truyền tới tiếng cười trong trẻo của Ngụy Tiếu Vũ: "Tiểu sư phụ, mang con ăn gà nha ~ "
Đồng Kiều khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt, "Ừm" một tiếng.
Hai người tiến vào trò chơi.
Đồng Kiều chơi hồi lâu, mới mở miệng hỏi: "Chị Vũ, mấy ngày nay còn cùng Lưu Phan Dịch chơi game không?"
Ngụy Tiếu Vũ năm nay 26 tuổi, Đồng Kiều mới có 24 tuổi, so Đồng Kiều lớn tuổi hơn.
Cho nên Đồng Kiều hay gọi cô ấy là chị Vũ.
Bình thường Ngụy Tiếu Vũ đều gọi cô là Đồng Đồng, chỉ có lúc chơi game, mới có thể gọi cô là tiểu sư phụ.
"Không có, gần đây bọn chị đóng cảnh chung sắp xong rồi, cho nên ít gặp nhau."
Đồng Kiều nghe trong giọng nói của cô ấy tràn đấy tiếc nuối, trong lúc nhất thời không biết nói thế nào.
Cô đem phần âu lo này cất đi bắt đầu tập trung vào chơi, liên tiếp giết chết sáu người, cô nhẹ nhàng thở ra.
Mà Ngụy Tiếu Vũ, thì một mực hô giỏi quá.
Đồng Kiều thích tính cách của Ngụy Tiếu Vũ vô cùng, cho nên mới không đành lòng tổn thương cô ấy.
Nhưng cô cũng biết, làm bạn bè, đối với tình huống này, cô không thể ngồi yên.
"Chị Vũ, chị... Chị đã đọc tin trên mạng nói Lưu Phan Dịch đã có bạn gái chưa?"
"Cái gì?" Ngụy Tiếu Vũ giọng điệu rất kinh ngạc.
"Không thể nào, chúng ta đều là nghệ sĩ, đều biết trên mạng rất nhiều thứ đều là giả, những chủ blog đều viết linh tinh."
Đồng Kiều tiếp tục nói: "Em cũng hi vọng tin tức này là giả." Đáng tiếc không phải.
"Đúng rồi, nếu như chị biết Lưu Phan Dịch có bạn gái, chị sẽ làm sao." Đồng Kiều không từ bỏ tiếp tục thử hỏi.
"Không thể nào."
"Em nói là nếu như."
"Há, nếu có bạn gái, vậy chị sẽ coi anh ta như bạn bè, không liên hệ nữa."
Đồng Kiều nhíu mày: "Không khó chịu trong lòng sao?"
"Làm sao có thể không khó chịu, nhưng khó chịu bao nhiêu cũng không nên đi chia rẽ người ta, mình tránh trong nhà khóc một trận to là được."
Đồng Kiều nghe xong trầm mặc.
Cô không nghĩ tới Ngụy Tiếu Vũ đoan chính như thế, có thể chị ấy càng như vậy, Đồng Kiều cũng đau lòng.
"Vậy bây giờ tình cảm của chị đối với Lưu Phan Dịch là thật tình sao?"
"Tiểu sư phụ, chúng ta vào ván rồi." Nói xong lại nói: "Sao hôm nay em kì kì vậy."
"Không có... em không sao."
Đồng Kiều tâm tình sa sút đem nhân vật trong game nằm trên đống cỏ, một tay vuốt vuốt cái trán, thở dài ra một hơi.
Đúng lúc này, trong điện thoại di động vang lên một trận tiếng súng, Đồng Kiều nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy mình trong game đã tèo.
Trong loa truyền đến tiếng thét chói tai của Ngụy Tiếu Vũ tiếng: "Ôi dời, sư sao em lại chết thế? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chị đoán chừng cũng bị tèo thôi."
Đồng Kiều ảo não vỗ vỗ trán của mình, ổn định tinh thần, đối với Ngụy Tiếu Vũ nói: "Đừng hoảng hốt, chỉ còn lại ba người, chị cố gắng một chút."
Trong lúc nói chuyện, trong game lại vang lên tiếng súng.
Chắc là hai người còn lại solo với nhau.
Một người đã chết, chỉ còn người kia cùng Ngụy Tiếu Vũ.
Đồng Kiều tỉnh táo chỉ huy: "Tại góc 175 độ, ngồi dậy bắn hắn."
Ngụy Tiếu Vũ bối rối làm theo.
Đối phương đã bị bắn chết, Ngụy Tiếu Vũ đã được top 1.
"A ~ chị được ăn gà rồi."
Ngụy Tiếu Vũ rất kích động, không có nghe rõ Đồng Kiều nói câu gì.
Cô ấy nghi ngờ hỏi: "Tiểu sư phụ, em mới vừa nói cái gì?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Kiều: Em rất khó khăn.
Ngụy Cẩn Hằng: Đây chính là hậu quả của mắt mù.
Ngụy Tiếu Vũ: ......
Ngụy Cẩn Hằng: Học tập Đồng Đồng đi, rất có mắt nhìn người.
Ngụy Tiếu Vũ: Thật không muốn nhìn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.