Chương 49: chương 45
Vụ Thỉ Dực
16/11/2018
Chuyển ngữ và biên tập: Cacmons
Đến khi đại trưởng công chúa Thục Nghi đi, bà vẫn giữ Khúc Liễm lại, nàng đành phải theo mấy người Lạc lão phu nhân cùng đi tiễn bà.
Đứng giữa Lạc lão phu nhân và một đám nữ quyến Lạc gia, chỉ có mình nàng là vãn bối, áp lực của Khúc Liễm tựa như núi đè, nhưng đại trưởng công chúa Thục Nghi vẫn kéo nàng theo, vốn chẳng cho nàng cơ hội trốn đi, nên chỉ đành chịu đựng.
Mãi đến khi Kỉ Lẫm từ bên nam đến, mỉm cười với nàng rồi đứng thay vào vị trí của nàng, lại còn ôn hòa nói thêm với nàng rằng:
- Đa tạ Liễm muội muội chăm sóc tổ mẫu thay ta nhé!
Khúc Liễm hơi cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
- Đây là việc nên làm mà.
Tuy không ngẩng đầu lên, nhưng Khúc Liễm có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh như có như không tập trung trên người nàng và Kỉ Lẫm, khiến nàng càng không ngước nổi mặt lên nữa.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi vỗ vỗ tay Khúc Liễm, cười nói:
- Hôm nay vất vả cho cháu quá.
Rồi lại nói với Quý thị đứng phía sau Lạc lão phu nhân:
- Hai ngày nữa, ta cùng cha mẹ Huyên Hòa xin đăng môn bái phỏng.
Nghe được những gì đại trưởng công chúa Thục Nghi nói, trong lòng Khúc Liễm phát sầu, mà ánh mắt người Lạc gia xung quanh càng tối đi, mang theo một chút không thể tin được.
Các bà đều nghe hiểu được ý ngụ trong lời đại trưởng công chúa Thục Nghi, đây là ra vẻ cho các bà thấy thái độ ưa thích của bà dành cho Khúc Liễm đấy, thậm chí ngay cả vợ chồng Trấn quốc công cũng đều đến Khúc gia bái phỏng kìa, thế này là thực sự muốn làm thật cái mối hôn sự kia rồi. Giờ này tuy các bà không biết thế nào mà lúc trước Khúc tam gia lại định ra hôn sự này với Trấn quốc công, nhưng hiện tại cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Quý thị cuống quít nói:
- Công chúa và phu nhân Trấn quốc công có thể đến nhà con, chúng con cầu còn không được nữa là, đến khi ấy nhất định xin đợi người đại giá.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi nở nụ cười, lại nói mấy câu với Lạc lão phu nhân, cuối cùng được cháu trai đỡ lên xe ngựa phủ Trấn quốc công.
Sau khi mọi người trông theo bóng xe ngựa phủ Trấn quốc công đi rồi, rốt cuộc cũng dời tầm mắt xuống Khúc Liễm đứng giữa họ, nơi này chỉ có mình Khúc Liễm là tiểu cô nương, rất dễ nhìn thấy. Ánh mắt Lạc đại phu nhân và mấy vị phu nhân khác nhìn Khúc Liễm vô cùng phức tạp, các bà không ngờ chẳng qua chỉ là một biểu cô nương của Lạc gia, thế mà lại bay lên cành cao, có được một hôn sự vẻ vang như thế, không biết khiến bao nhiêu người hâm mộ lại phiền muộn đây.
Sao một cô bé không quyền không thế mà lại may mắn đến thế chứ?
Lạc lão phu nhân đưa mắt nhìn mấy con dâu đứng quanh, vẻ mặt vẫn thản nhiên:
- Được rồi, đều về thôi.
Rồi khi nhìn Khúc Liễm, trên mặt nhiều hơn chút ý cười, vẫy tay bảo nàng:
- Liễm nhi đến đây nào!
Khúc Liễm học dáng vẻ thường ngày của tỷ tỷ, sang đỡ tay Lạc lão phu nhân.
Đoàn người đưa Lạc lão phu nhân về Gia Thiện đường, Quý thị cũng đi theo, chỉ là sắc mặt mờ mịt ẩn chứa lo lắng.
Bà cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay như một giấc mơ, làm bà cũng ngu đi, nghĩ muốn bể đầu cũng không rõ, sao chồng mình lại định ra một mối hôn sự như thế cho nữ nhi. Quả thật hôn sự này rất tốt, là con gái bà trèo cao, không biết được bà nhiêu người hâm mộ, nhưng chính vì như thế, mới khiến bà càng thêm lo sợ.
Nếu con gái là tiểu thư Hầu phủ, bà sẽ không sợ đến thế, dù sao cũng được xem là môn đăng hộ đối, có gả con gái sang cũng không mấy lo lắng. Nhưng bởi vì nay gia thế hai nhà chênh lệch quá xa, cũng không phải trong cùng vòng giao thiệp, nếu tương lai thật sự phải gả con gái sang đó, không biết phải chịu bao nhiêu khổ sở đây? Giống như bản thân bà năm xưa, cả đời đều phải thật thận trọng, nơm nớp lo sợ vậy.
Hơn nữa khi ở trên lầu lúc nãy nghe mấy phu nhân kia nói, phu nhân Trấn quốc công hình như muốn chọn vợ cho con trong số các cô nương nhà mẹ đẻ là phủ Hoài An quận vương, vậy không phải là rõ ràng bà ta sẽ không thích con gái của bà hay sao? Nếu không được mẹ chồng thích, về sau con gái gả qua, còn không biết sẽ bị người ta hoạnh họe thế nào đâu.
Thế nên bà vốn chẳng vui nổi.
Miễn là cha mẹ biết thương con, đều sẽ không muốn con gái mình gả cao, nhất là khi gia thế hai nhà quá mức cách biệt.
Đến Gia Thiện đường rồi, Lạc lão phu nhân ra vẻ mệt mỏi, nói với mấy người Lạc đại phu nhân:
- Mệt mỏi cả ngày rồi, các con tiễn khách xong, cũng về nghỉ một lát đi, không cần phải đến đây hầu hạ nữa.
Mấy người Lạc đại phu nhân đáp vâng, vì khách khứa còn chưa về hết, các bà cũng không ở lại nữa, mà đều đi hết.
Khúc Liễm và Quý thị ở lại, có nha hoàn kéo ghế cho họ ngồi, vì Lạc lão phu nhân còn chưa mở lời, họ mạo muội xin đi cũng không hay.
Bấy giờ, có nha hoàn vào bẩm báo, biểu tiểu thư đến.
Có thể được nha hoàn của Gia Thiện đường gọi là biểu tiểu thư, duy chỉ là Khúc Thấm.
Khi Quý thị và Khúc Liễm nghe nói Khúc Thấm đến, trong mắt đều ánh lên vẻ kinh hỉ, giống như đã tìm được người để dựa dẫm.
Lạc lão phu nhân thu trọn phản ứng của họ vào mắt, ngoài mặt tươi cười, nói:
- Cho con bé vào đi!
Khúc Thấm nhanh chóng vào phòng, trước tiên là hành lễ với Lạc lão phu nhân và Quý thị, rồi ngồi cạnh Lạc lão phu nhân, thân thiết nói:
- Thoạt trông tổ mẫu đã rất mệt mỏi, thế nhưng Thấm nhi lại đến không đúng lúc rồi, có làm phiền người nghỉ ngơi không ạ?
Lạc lão phu nhân hiền hòa nói:
- Cháu là tri kỷ nhất đấy, có gì mà làm phiền chứ? Cháu tới thật đúng lúc, đón mẫu thân và muội muội cháu về, giữ mẫu thân cháu ở chơi một lát, ngày mai về nhà với muội muội đi.
Sau khi Khúc Thấm nghe xong ngoan ngoãn gật đầu:
- Ngoại tổ mẫu yên tâm, đợi ít ngày nữa, cháu sẽ dẫn muội muội về với người.
Lời Khúc Thấm nói càng khiến Lạc lão phu nhân thêm thoải mái, bà biết đứa cháu ngoại này là người hiếu thảo biết săn sóc, trừ cháu gái lớn Lạc Kha, cũng chỉ có Khúc Thấm hoàn hảo mọi mặt, hai đứa đều rất mực đoan trang, dù có là công chúa hoàng gia mà ở trước mặt chúng thì cũng kém vài phần.
Nghĩ đến đây, bà thở dài trong lòng.
Vì sao khi xưa đối tượng con rể định ra mối hôn sự này không phải là trưởng nữ, mà lại là Khúc Liễm chứ? Nếu là Khúc Thấm, hôm nay bà cũng sẽkhông thấy mất mác đến vậy, cũng không cần phải chọn đi chọn lại đối tượng cho cháu ngoại mãi mà chẳng chọn được ai. Kỉ Lẫm là đối tượng thậttốt, rất xứng đôi với Thấm nhi của bà. Chỉ tiếc,năm xưa người con rể chọn là con gái nhỏ.
Lạc lão phu nhân nhanh chóng bỏ qua cảm xúc này, cười với Quý thị và Khúc Liễm đến là hiền lành, nói:
- Khi nãy theo ý của đại trưởng công chúa Thục Nghi, e là hai ngày nữa sẽ dẫn Trấn quốc công và phu nhân Trấn quốc công đến bàn hôn sự này, đến khi đó các con phải có chuẩn bị đấy.
Quý thị vội vã đứng dậy thưa vâng.
Lạc lão phu nhân nhìn dáng vẻ không lên được mặt bàn này của bà, trong lòng lại thở dài, rồi nhìn Khúc Liễm, tuy là bề ngoài yếu đuối, nhưng ít ra cũng coi như là bình tĩnh, tiến lùi có chừng mực, không khỏi vui mừng trong lòng. Đây là cô nương Lạc gia họ dạy dỗ ra, nếu để Khúc Liễm lớn lên bên cạnh mẫu thân, cũng không biết sẽ bị nuôi ra thể loại gì, sau này vào phủ Trấn quốc công, chẳng phải khiến người ta chê cười hay sao?
Lại nói thêm một lát, cuối cùng Lạc lão phu nhân cũng để họ đi.
Quý thị dẫn hai con gái ra khỏi Gia Thiện đường, rồi theo hai con đến viện của các nàng ở Lạc gia.
trên đường đi, có thể thấy hạ nhân Lạc phủ vẫn còn bận rộn, họ nhìn thấy hai tỷ muội Khúc Liễm, đều cung kính hành lễ. Nếu trước kia, đối tượng họ cung kính là Khúc Thấm, Khúc Liễm chẳng qua chỉ hưởng ké, thì nay biết Khúc Liễm được đại trưởng công chúa Thục Nghi yêu thích, lại đính hôn từ nhỏ với thế tử Trấn quốc công, đương nhiên sẽ khác.
Khúc Liễm cũng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ hạ nhân Lạc phủ, khó lòng miêu tả cảm giác trong lòng, nhìn mẫu thân và tỷ tỷ mà muốn nói lại thôi, thế nhưng bởi vì còn ở bên ngoài, đành phải ngậm miệng, buồn bực theo sát họ.
Trở lại viện các nàng, nha hoàn ân cần mang trà quả đến, cười nói với Khúc Liễm:
- Hôm nay xin chúc mừng biểu cô nương.
Khúc Liễm mỉm cười, không nói gì.
- Được rồi, ở đây không cần các ngươi hầu hạ nữa, lui xuống hết đi.
Khúc Thấm nói.
Đến khi hạ nhân trong phòng đã lui hết ra ngoài, sắc mặt Quý thị buồn rầu nói:
- Thấm nhi, Liễm nhi, nương.. Nương không biết phải nói làm sao, nương thật không ngờ phụ thân con thế nào mà lại đính hôn cho Liễm nhi và thế tử Trấn quốc công nữa.
nói thật là, bà hoàn toàn không biết chồng mình từng định hôn ước cho con gái nhỏ,nên cũng vô cùng ngỡ ngàng với chuyện hôm nay.
Khúc Thấm nói trấn an:
- Mẫu thân đừng lo lắng, nếu đại trưởng công chúa Thục Nghi có thể lấy tín vật ra, thì hẳn là thật rồi.
Quý thị lại cau mày nói:
- Cũng không biết trong đó có chuyện gì khuất tất hay không.
Sau khi Khúc Thấm nghe xong, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Kỳ thật cô cũng không biết tình hình bên trong chuyện này, kiếp trước là khi Trấn quốc công cho người mang tín vật đến, họ mới biết được, vì khôngcó màn đại trưởng công chúa Thục Nghi bày tỏ thái độ như hôm nay, nên khiến hôn sự này thay đổi bất ngờ, gây ra không ít chuyện, thiếu chút nữa hai nhà đã giải trừ hôn ước.
Đây cũng là nguyên nhân cô mong ngóng Diệp Trường Thanh vào kinh để hỏi cho rõ lý do.
Từ chỗ Từ Sơn, cô chỉ biết là năm xưa Trấn quốc công đến phía nam này, khi đi ngang phủ Tuyên Đồng gặp phải dân lưu lạc, rồi được phụ thân các côgiúp đỡ, không lâu sau phụ thân qua đời, hôn sự chắc là được định ra vào năm xưa khi Trấn quốc công ở phủ Tuyên Đồng. Về phần tại sao phụ thân và Trấn quốc công chẳng qua chỉ gặp mặt mấy lần, quan hệ thậm chí chẳng sâu đậm gì cho cam, lại định hôn ước cho con, cô không biết gì cả.
Chỉ có thể mong Diệp Trường Thanh có thể giải đáp những mối nghi ngờ này vậy.
Lại an ủi Quý thị một lát, tỷ muội nhìn sắc trời đã trễ, bèn tiễn Quý thị ra cổng.
- Ngày mai con và A Liễm về nhà, đến khi ấy mẫu thân cho người làm thức ăn ngon cho chúng con nhé, con rất thèm đậu hủ cơm rượu của mẫu thân làm.
Khúc Thấm cười nói.
Sau khi Quý thị nghe xong, lập tức lại tràn đầy sức sống, vui mừng nói:
- Được được được, ta ở nhà chờ các con, đến khi đó sẽ tự tay làm đậu hủ cơm rượu(1) cho con, còn có thịt kho tàu đầu sư tử(2) Liễm nhi thích ăn nữa.
Tiễn Quý thị xong, đến lượt Khúc Liễm ép hỏi cô.
- Tỷ tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây? Muội không biết gì cả, suýt bị hành động hôm nay của đại trưởng công chúa Thục Nghi hù đến choáng váng rồi. Làm sao mà muội lại có hôn ước với Kỉ công tử chứ? Tỷ không biết, A anh với Tịch tiểu thư kia, đều có vẻ rất thích Kỉ công tử, chuyện hôm nay, chỉ e họ đều oán muội chết mất...
Sắc mặt Khúc Thấm lạnh nhạt nói:
- Đây là hôn sự phụ thân định ra cho muội, nếu họ vì thế mà giận chó đánh mèo với muội, người như thế không chơi cũng được.
Khúc Liễm nhìn dáng vẻ chống nạnh khí phách của tỷ tỷ, lập tức mồ hôi rơi đầy mặt.
thật ra không phải nàng muốn nói cái này đâu.
- Tỷ tỷ, phủ Trấn quốc công và nhà chúng ta là hai thế giới, gia thế quá cách biệt, hơn nữa chuyện hôm nay chỉ là thái độ của đại trưởng công chúa Thục Nghi, còn Trấn quốc công và phu nhân Trấn quốc công nữa... Dù sao vợ chồng Trấn quốc công mới là cha mẹ của Kỉ công tử, nếu họ khôngđồng ý...
- Muội yên tâm, nếu đại trưởng công chúa Thục Nghi lên tiếng, họ sẽ không có ý kiến gì.
Khúc Liễm thản nhiên liếc mắt nhìn nàng:
- Đại trưởng công chúa Thục Nghi ở phủ Trấn quốc công nói một không hai, chỉ cần muội có thể dỗ cho lão nhân gia bà vui, thì không cần sợ gì cả.
Dứt lời, nàng khinh thường nở nụ cười.
Năm xưa cho dù phu nhân Trấn quốc công không ưa muội muội, ầm ĩ với Trấn quốc công, nhưng một khi đại trưởng công chúa Thục Nghi mở miệng, phu nhân Trấn quốc công cũng không dám hé môi nữa.
Khúc Liễm cười khổ, nói vậy, hôn sự này đã chắc chắn rồi sao?
Thế nhưng, trong lòng nàng luôn lo lắng, nói chung là thấy Kỉ Lẫm đem đến cho nàng cảm giác rất kỳ lạ, không biết vì sao mà nàng hơi kháng cự.
Thấy trên mặt nàng lộ vẻ u buồn, Khúc Thấm lại nói:
- Tiểu nha đầu muội sợ gì chứ? Thế tử Trấn quốc công là hôn phu biết bao cô nương cầu còn không được, tiểu nha đầu muội lời quá rồi, muội nên vui mừng mới phải.
Khúc Liễm bị tỷ ấy thân thiết nhéo mũi, biết tỷ tỷ hoàn toàn xem nàng là đứa bé, trong lòng thật sự là một lời khó nói hết. Nàng rất muốn nói gì đó, chỉ là sợ nói ra, thì thành chính nàng không biết điều, chuyện hôm nay nàng cũng thấy rõ, khi ấy không biết bao người hâm mộ ghen tị nhìn nàng, e là hai kiếp cũng chưa từng trải qua cảnh tượng đắc ý như thế.
Nhưng vì sao trong lòng nàng vẫn không thoải mái chứ?
- Được rồi, sắc trời đã muộn, muội về phòng rửa mặt nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta về nhà.
Khúc Thấm vỗ vỗ tay nàng, đứng dậy chỉnh trang y phục, vẻ mặt sung sướng, trong lòng cũng rất vui vì có thể được về nhà.
Tuy phủ Bình Dương hầu là nhà ngoại của cô, từ nhỏ đã có phân nửa thời gian sống ở đây, thế nhưng nơi này trừ ngoại tổ mẫu, cô không có tình cảm gì với những người khác, nếu không vì hiếu thảo với ngoại tổ mẫu, cô tuyệt đối không muốn trở lại đây. Vẫn là về nhà mình thoải mái hơn.
Tỷ muội Khúc gia về nghỉ ngơi, trong bóng đêm âm trầm, mấy vị lão gia Lạc gia vội làm xong việc, rồi đến chỗ Lạc lão phu nhân.
Lạc lão phu nhân ngồi trên giường lớn gần cửa sổ, vẻ mặt nhàn nhạt, cũng không thèm nhìn mấy đứa con trước mặt.
Trong số đó Lạc đại gia và Lạc tứ gia ngồi gần Lạc lão phu nhân nhất, hai vị lão gia Lạc gia con vợ lẽ biết tính tình của Lạc lão phu nhân, không dám ngồi gần như vậy. Thế nhưng, mấy người họ thấy sắc mặt không mặn không nhạt của Lạc lão phu nhân, trong lòng đều hơi xấu hổ, đành phải mặt dày mà ở lại.
- Nương, con có chút không rõ, sao năm xưa Thận Chi lại đính hôn cho con gái nhỏ với thế tử Trấn quốc công vậy? Theo thứ tự tỷ muội, phải lo cho Thấm nhi trước mới phải, dù sao Thấm nhi cũng là tỷ tỷ, kém Kỉ Lẫm kia một tuổi, cũng không phải là lớn lắm.
Lạc đại gia nói ra nghi hoặc trong lòng.
Lạc lão phu nhân nói:
- Việc này đại trưởng công chúa Thục Nghi khong nói rõ, ta hỏi Quý thị, chính Quý thị cũng không biết gì, tuy là hai nhà trao nhận tín vật, nhưng nó lại không biết chuyện năm xưa con rể định ra hôn sự. E là con rể định ra hôn sự này lúc ở Tuyên Đồng, chỉ tiếc con rể mất sớm, không biết làm sao mà lại làm thế.
Mấy vị lão gia Lạc gia nghe xong, trong lòng đều khẽ động.
Đến khi đại trưởng công chúa Thục Nghi đi, bà vẫn giữ Khúc Liễm lại, nàng đành phải theo mấy người Lạc lão phu nhân cùng đi tiễn bà.
Đứng giữa Lạc lão phu nhân và một đám nữ quyến Lạc gia, chỉ có mình nàng là vãn bối, áp lực của Khúc Liễm tựa như núi đè, nhưng đại trưởng công chúa Thục Nghi vẫn kéo nàng theo, vốn chẳng cho nàng cơ hội trốn đi, nên chỉ đành chịu đựng.
Mãi đến khi Kỉ Lẫm từ bên nam đến, mỉm cười với nàng rồi đứng thay vào vị trí của nàng, lại còn ôn hòa nói thêm với nàng rằng:
- Đa tạ Liễm muội muội chăm sóc tổ mẫu thay ta nhé!
Khúc Liễm hơi cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
- Đây là việc nên làm mà.
Tuy không ngẩng đầu lên, nhưng Khúc Liễm có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh như có như không tập trung trên người nàng và Kỉ Lẫm, khiến nàng càng không ngước nổi mặt lên nữa.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi vỗ vỗ tay Khúc Liễm, cười nói:
- Hôm nay vất vả cho cháu quá.
Rồi lại nói với Quý thị đứng phía sau Lạc lão phu nhân:
- Hai ngày nữa, ta cùng cha mẹ Huyên Hòa xin đăng môn bái phỏng.
Nghe được những gì đại trưởng công chúa Thục Nghi nói, trong lòng Khúc Liễm phát sầu, mà ánh mắt người Lạc gia xung quanh càng tối đi, mang theo một chút không thể tin được.
Các bà đều nghe hiểu được ý ngụ trong lời đại trưởng công chúa Thục Nghi, đây là ra vẻ cho các bà thấy thái độ ưa thích của bà dành cho Khúc Liễm đấy, thậm chí ngay cả vợ chồng Trấn quốc công cũng đều đến Khúc gia bái phỏng kìa, thế này là thực sự muốn làm thật cái mối hôn sự kia rồi. Giờ này tuy các bà không biết thế nào mà lúc trước Khúc tam gia lại định ra hôn sự này với Trấn quốc công, nhưng hiện tại cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Quý thị cuống quít nói:
- Công chúa và phu nhân Trấn quốc công có thể đến nhà con, chúng con cầu còn không được nữa là, đến khi ấy nhất định xin đợi người đại giá.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi nở nụ cười, lại nói mấy câu với Lạc lão phu nhân, cuối cùng được cháu trai đỡ lên xe ngựa phủ Trấn quốc công.
Sau khi mọi người trông theo bóng xe ngựa phủ Trấn quốc công đi rồi, rốt cuộc cũng dời tầm mắt xuống Khúc Liễm đứng giữa họ, nơi này chỉ có mình Khúc Liễm là tiểu cô nương, rất dễ nhìn thấy. Ánh mắt Lạc đại phu nhân và mấy vị phu nhân khác nhìn Khúc Liễm vô cùng phức tạp, các bà không ngờ chẳng qua chỉ là một biểu cô nương của Lạc gia, thế mà lại bay lên cành cao, có được một hôn sự vẻ vang như thế, không biết khiến bao nhiêu người hâm mộ lại phiền muộn đây.
Sao một cô bé không quyền không thế mà lại may mắn đến thế chứ?
Lạc lão phu nhân đưa mắt nhìn mấy con dâu đứng quanh, vẻ mặt vẫn thản nhiên:
- Được rồi, đều về thôi.
Rồi khi nhìn Khúc Liễm, trên mặt nhiều hơn chút ý cười, vẫy tay bảo nàng:
- Liễm nhi đến đây nào!
Khúc Liễm học dáng vẻ thường ngày của tỷ tỷ, sang đỡ tay Lạc lão phu nhân.
Đoàn người đưa Lạc lão phu nhân về Gia Thiện đường, Quý thị cũng đi theo, chỉ là sắc mặt mờ mịt ẩn chứa lo lắng.
Bà cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay như một giấc mơ, làm bà cũng ngu đi, nghĩ muốn bể đầu cũng không rõ, sao chồng mình lại định ra một mối hôn sự như thế cho nữ nhi. Quả thật hôn sự này rất tốt, là con gái bà trèo cao, không biết được bà nhiêu người hâm mộ, nhưng chính vì như thế, mới khiến bà càng thêm lo sợ.
Nếu con gái là tiểu thư Hầu phủ, bà sẽ không sợ đến thế, dù sao cũng được xem là môn đăng hộ đối, có gả con gái sang cũng không mấy lo lắng. Nhưng bởi vì nay gia thế hai nhà chênh lệch quá xa, cũng không phải trong cùng vòng giao thiệp, nếu tương lai thật sự phải gả con gái sang đó, không biết phải chịu bao nhiêu khổ sở đây? Giống như bản thân bà năm xưa, cả đời đều phải thật thận trọng, nơm nớp lo sợ vậy.
Hơn nữa khi ở trên lầu lúc nãy nghe mấy phu nhân kia nói, phu nhân Trấn quốc công hình như muốn chọn vợ cho con trong số các cô nương nhà mẹ đẻ là phủ Hoài An quận vương, vậy không phải là rõ ràng bà ta sẽ không thích con gái của bà hay sao? Nếu không được mẹ chồng thích, về sau con gái gả qua, còn không biết sẽ bị người ta hoạnh họe thế nào đâu.
Thế nên bà vốn chẳng vui nổi.
Miễn là cha mẹ biết thương con, đều sẽ không muốn con gái mình gả cao, nhất là khi gia thế hai nhà quá mức cách biệt.
Đến Gia Thiện đường rồi, Lạc lão phu nhân ra vẻ mệt mỏi, nói với mấy người Lạc đại phu nhân:
- Mệt mỏi cả ngày rồi, các con tiễn khách xong, cũng về nghỉ một lát đi, không cần phải đến đây hầu hạ nữa.
Mấy người Lạc đại phu nhân đáp vâng, vì khách khứa còn chưa về hết, các bà cũng không ở lại nữa, mà đều đi hết.
Khúc Liễm và Quý thị ở lại, có nha hoàn kéo ghế cho họ ngồi, vì Lạc lão phu nhân còn chưa mở lời, họ mạo muội xin đi cũng không hay.
Bấy giờ, có nha hoàn vào bẩm báo, biểu tiểu thư đến.
Có thể được nha hoàn của Gia Thiện đường gọi là biểu tiểu thư, duy chỉ là Khúc Thấm.
Khi Quý thị và Khúc Liễm nghe nói Khúc Thấm đến, trong mắt đều ánh lên vẻ kinh hỉ, giống như đã tìm được người để dựa dẫm.
Lạc lão phu nhân thu trọn phản ứng của họ vào mắt, ngoài mặt tươi cười, nói:
- Cho con bé vào đi!
Khúc Thấm nhanh chóng vào phòng, trước tiên là hành lễ với Lạc lão phu nhân và Quý thị, rồi ngồi cạnh Lạc lão phu nhân, thân thiết nói:
- Thoạt trông tổ mẫu đã rất mệt mỏi, thế nhưng Thấm nhi lại đến không đúng lúc rồi, có làm phiền người nghỉ ngơi không ạ?
Lạc lão phu nhân hiền hòa nói:
- Cháu là tri kỷ nhất đấy, có gì mà làm phiền chứ? Cháu tới thật đúng lúc, đón mẫu thân và muội muội cháu về, giữ mẫu thân cháu ở chơi một lát, ngày mai về nhà với muội muội đi.
Sau khi Khúc Thấm nghe xong ngoan ngoãn gật đầu:
- Ngoại tổ mẫu yên tâm, đợi ít ngày nữa, cháu sẽ dẫn muội muội về với người.
Lời Khúc Thấm nói càng khiến Lạc lão phu nhân thêm thoải mái, bà biết đứa cháu ngoại này là người hiếu thảo biết săn sóc, trừ cháu gái lớn Lạc Kha, cũng chỉ có Khúc Thấm hoàn hảo mọi mặt, hai đứa đều rất mực đoan trang, dù có là công chúa hoàng gia mà ở trước mặt chúng thì cũng kém vài phần.
Nghĩ đến đây, bà thở dài trong lòng.
Vì sao khi xưa đối tượng con rể định ra mối hôn sự này không phải là trưởng nữ, mà lại là Khúc Liễm chứ? Nếu là Khúc Thấm, hôm nay bà cũng sẽkhông thấy mất mác đến vậy, cũng không cần phải chọn đi chọn lại đối tượng cho cháu ngoại mãi mà chẳng chọn được ai. Kỉ Lẫm là đối tượng thậttốt, rất xứng đôi với Thấm nhi của bà. Chỉ tiếc,năm xưa người con rể chọn là con gái nhỏ.
Lạc lão phu nhân nhanh chóng bỏ qua cảm xúc này, cười với Quý thị và Khúc Liễm đến là hiền lành, nói:
- Khi nãy theo ý của đại trưởng công chúa Thục Nghi, e là hai ngày nữa sẽ dẫn Trấn quốc công và phu nhân Trấn quốc công đến bàn hôn sự này, đến khi đó các con phải có chuẩn bị đấy.
Quý thị vội vã đứng dậy thưa vâng.
Lạc lão phu nhân nhìn dáng vẻ không lên được mặt bàn này của bà, trong lòng lại thở dài, rồi nhìn Khúc Liễm, tuy là bề ngoài yếu đuối, nhưng ít ra cũng coi như là bình tĩnh, tiến lùi có chừng mực, không khỏi vui mừng trong lòng. Đây là cô nương Lạc gia họ dạy dỗ ra, nếu để Khúc Liễm lớn lên bên cạnh mẫu thân, cũng không biết sẽ bị nuôi ra thể loại gì, sau này vào phủ Trấn quốc công, chẳng phải khiến người ta chê cười hay sao?
Lại nói thêm một lát, cuối cùng Lạc lão phu nhân cũng để họ đi.
Quý thị dẫn hai con gái ra khỏi Gia Thiện đường, rồi theo hai con đến viện của các nàng ở Lạc gia.
trên đường đi, có thể thấy hạ nhân Lạc phủ vẫn còn bận rộn, họ nhìn thấy hai tỷ muội Khúc Liễm, đều cung kính hành lễ. Nếu trước kia, đối tượng họ cung kính là Khúc Thấm, Khúc Liễm chẳng qua chỉ hưởng ké, thì nay biết Khúc Liễm được đại trưởng công chúa Thục Nghi yêu thích, lại đính hôn từ nhỏ với thế tử Trấn quốc công, đương nhiên sẽ khác.
Khúc Liễm cũng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ hạ nhân Lạc phủ, khó lòng miêu tả cảm giác trong lòng, nhìn mẫu thân và tỷ tỷ mà muốn nói lại thôi, thế nhưng bởi vì còn ở bên ngoài, đành phải ngậm miệng, buồn bực theo sát họ.
Trở lại viện các nàng, nha hoàn ân cần mang trà quả đến, cười nói với Khúc Liễm:
- Hôm nay xin chúc mừng biểu cô nương.
Khúc Liễm mỉm cười, không nói gì.
- Được rồi, ở đây không cần các ngươi hầu hạ nữa, lui xuống hết đi.
Khúc Thấm nói.
Đến khi hạ nhân trong phòng đã lui hết ra ngoài, sắc mặt Quý thị buồn rầu nói:
- Thấm nhi, Liễm nhi, nương.. Nương không biết phải nói làm sao, nương thật không ngờ phụ thân con thế nào mà lại đính hôn cho Liễm nhi và thế tử Trấn quốc công nữa.
nói thật là, bà hoàn toàn không biết chồng mình từng định hôn ước cho con gái nhỏ,nên cũng vô cùng ngỡ ngàng với chuyện hôm nay.
Khúc Thấm nói trấn an:
- Mẫu thân đừng lo lắng, nếu đại trưởng công chúa Thục Nghi có thể lấy tín vật ra, thì hẳn là thật rồi.
Quý thị lại cau mày nói:
- Cũng không biết trong đó có chuyện gì khuất tất hay không.
Sau khi Khúc Thấm nghe xong, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Kỳ thật cô cũng không biết tình hình bên trong chuyện này, kiếp trước là khi Trấn quốc công cho người mang tín vật đến, họ mới biết được, vì khôngcó màn đại trưởng công chúa Thục Nghi bày tỏ thái độ như hôm nay, nên khiến hôn sự này thay đổi bất ngờ, gây ra không ít chuyện, thiếu chút nữa hai nhà đã giải trừ hôn ước.
Đây cũng là nguyên nhân cô mong ngóng Diệp Trường Thanh vào kinh để hỏi cho rõ lý do.
Từ chỗ Từ Sơn, cô chỉ biết là năm xưa Trấn quốc công đến phía nam này, khi đi ngang phủ Tuyên Đồng gặp phải dân lưu lạc, rồi được phụ thân các côgiúp đỡ, không lâu sau phụ thân qua đời, hôn sự chắc là được định ra vào năm xưa khi Trấn quốc công ở phủ Tuyên Đồng. Về phần tại sao phụ thân và Trấn quốc công chẳng qua chỉ gặp mặt mấy lần, quan hệ thậm chí chẳng sâu đậm gì cho cam, lại định hôn ước cho con, cô không biết gì cả.
Chỉ có thể mong Diệp Trường Thanh có thể giải đáp những mối nghi ngờ này vậy.
Lại an ủi Quý thị một lát, tỷ muội nhìn sắc trời đã trễ, bèn tiễn Quý thị ra cổng.
- Ngày mai con và A Liễm về nhà, đến khi ấy mẫu thân cho người làm thức ăn ngon cho chúng con nhé, con rất thèm đậu hủ cơm rượu của mẫu thân làm.
Khúc Thấm cười nói.
Sau khi Quý thị nghe xong, lập tức lại tràn đầy sức sống, vui mừng nói:
- Được được được, ta ở nhà chờ các con, đến khi đó sẽ tự tay làm đậu hủ cơm rượu(1) cho con, còn có thịt kho tàu đầu sư tử(2) Liễm nhi thích ăn nữa.
Tiễn Quý thị xong, đến lượt Khúc Liễm ép hỏi cô.
- Tỷ tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây? Muội không biết gì cả, suýt bị hành động hôm nay của đại trưởng công chúa Thục Nghi hù đến choáng váng rồi. Làm sao mà muội lại có hôn ước với Kỉ công tử chứ? Tỷ không biết, A anh với Tịch tiểu thư kia, đều có vẻ rất thích Kỉ công tử, chuyện hôm nay, chỉ e họ đều oán muội chết mất...
Sắc mặt Khúc Thấm lạnh nhạt nói:
- Đây là hôn sự phụ thân định ra cho muội, nếu họ vì thế mà giận chó đánh mèo với muội, người như thế không chơi cũng được.
Khúc Liễm nhìn dáng vẻ chống nạnh khí phách của tỷ tỷ, lập tức mồ hôi rơi đầy mặt.
thật ra không phải nàng muốn nói cái này đâu.
- Tỷ tỷ, phủ Trấn quốc công và nhà chúng ta là hai thế giới, gia thế quá cách biệt, hơn nữa chuyện hôm nay chỉ là thái độ của đại trưởng công chúa Thục Nghi, còn Trấn quốc công và phu nhân Trấn quốc công nữa... Dù sao vợ chồng Trấn quốc công mới là cha mẹ của Kỉ công tử, nếu họ khôngđồng ý...
- Muội yên tâm, nếu đại trưởng công chúa Thục Nghi lên tiếng, họ sẽ không có ý kiến gì.
Khúc Liễm thản nhiên liếc mắt nhìn nàng:
- Đại trưởng công chúa Thục Nghi ở phủ Trấn quốc công nói một không hai, chỉ cần muội có thể dỗ cho lão nhân gia bà vui, thì không cần sợ gì cả.
Dứt lời, nàng khinh thường nở nụ cười.
Năm xưa cho dù phu nhân Trấn quốc công không ưa muội muội, ầm ĩ với Trấn quốc công, nhưng một khi đại trưởng công chúa Thục Nghi mở miệng, phu nhân Trấn quốc công cũng không dám hé môi nữa.
Khúc Liễm cười khổ, nói vậy, hôn sự này đã chắc chắn rồi sao?
Thế nhưng, trong lòng nàng luôn lo lắng, nói chung là thấy Kỉ Lẫm đem đến cho nàng cảm giác rất kỳ lạ, không biết vì sao mà nàng hơi kháng cự.
Thấy trên mặt nàng lộ vẻ u buồn, Khúc Thấm lại nói:
- Tiểu nha đầu muội sợ gì chứ? Thế tử Trấn quốc công là hôn phu biết bao cô nương cầu còn không được, tiểu nha đầu muội lời quá rồi, muội nên vui mừng mới phải.
Khúc Liễm bị tỷ ấy thân thiết nhéo mũi, biết tỷ tỷ hoàn toàn xem nàng là đứa bé, trong lòng thật sự là một lời khó nói hết. Nàng rất muốn nói gì đó, chỉ là sợ nói ra, thì thành chính nàng không biết điều, chuyện hôm nay nàng cũng thấy rõ, khi ấy không biết bao người hâm mộ ghen tị nhìn nàng, e là hai kiếp cũng chưa từng trải qua cảnh tượng đắc ý như thế.
Nhưng vì sao trong lòng nàng vẫn không thoải mái chứ?
- Được rồi, sắc trời đã muộn, muội về phòng rửa mặt nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta về nhà.
Khúc Thấm vỗ vỗ tay nàng, đứng dậy chỉnh trang y phục, vẻ mặt sung sướng, trong lòng cũng rất vui vì có thể được về nhà.
Tuy phủ Bình Dương hầu là nhà ngoại của cô, từ nhỏ đã có phân nửa thời gian sống ở đây, thế nhưng nơi này trừ ngoại tổ mẫu, cô không có tình cảm gì với những người khác, nếu không vì hiếu thảo với ngoại tổ mẫu, cô tuyệt đối không muốn trở lại đây. Vẫn là về nhà mình thoải mái hơn.
Tỷ muội Khúc gia về nghỉ ngơi, trong bóng đêm âm trầm, mấy vị lão gia Lạc gia vội làm xong việc, rồi đến chỗ Lạc lão phu nhân.
Lạc lão phu nhân ngồi trên giường lớn gần cửa sổ, vẻ mặt nhàn nhạt, cũng không thèm nhìn mấy đứa con trước mặt.
Trong số đó Lạc đại gia và Lạc tứ gia ngồi gần Lạc lão phu nhân nhất, hai vị lão gia Lạc gia con vợ lẽ biết tính tình của Lạc lão phu nhân, không dám ngồi gần như vậy. Thế nhưng, mấy người họ thấy sắc mặt không mặn không nhạt của Lạc lão phu nhân, trong lòng đều hơi xấu hổ, đành phải mặt dày mà ở lại.
- Nương, con có chút không rõ, sao năm xưa Thận Chi lại đính hôn cho con gái nhỏ với thế tử Trấn quốc công vậy? Theo thứ tự tỷ muội, phải lo cho Thấm nhi trước mới phải, dù sao Thấm nhi cũng là tỷ tỷ, kém Kỉ Lẫm kia một tuổi, cũng không phải là lớn lắm.
Lạc đại gia nói ra nghi hoặc trong lòng.
Lạc lão phu nhân nói:
- Việc này đại trưởng công chúa Thục Nghi khong nói rõ, ta hỏi Quý thị, chính Quý thị cũng không biết gì, tuy là hai nhà trao nhận tín vật, nhưng nó lại không biết chuyện năm xưa con rể định ra hôn sự. E là con rể định ra hôn sự này lúc ở Tuyên Đồng, chỉ tiếc con rể mất sớm, không biết làm sao mà lại làm thế.
Mấy vị lão gia Lạc gia nghe xong, trong lòng đều khẽ động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.