Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha
Chương 68: Kết thúc viên mãn (End)
Ruby Joy
06/09/2022
Nghiêm Uyên bị rơi vào bước đường cùng, bị cảnh sát truy nã phải trốn
chui trốn nhủi khắp nơi, khốn đốn vô cùng, cô ta căm hận Lâm Uyển và Lý
Nhược, nếu không phải tại hai người họ thì cô ta cũng đã không thành ra
như thế. Nếu đã hại cô ta ra như thế thì cô ta nhất định không để Lý
Nhược và Lâm Uyển sống vui vẻ, hạnh phúc, có chết thì cùng phải chết
chung. Nghiêm Uyên dùng hết số tiền còn lại thuê người đi giết chết Lý
Nhược và Lâm Uyển chỉ cần hai người họ chết thì cô ra sao cũng được.
Lâm Uyển vừa đi ăn cùng với gia đình ở nhà hàng xong, cô vừa đi ra thì bỗng có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen, đầu cứ gục xuống bước nhanh đến, tay cầm con dao đâm thẳng vào người của Lâm Uyển rồi bỏ chạy đi mất, ba mẹ của cô hoảng hốt chạy đến đỡ lấy con gái của mình la hét cầu cứu, những người xung quanh cùng nhau bắt lấy kẻ đấy khống chế hắn đưa đến đồn cảnh sát, ba mẹ Lâm Uyển vội vàng đưa cô vào bệnh viện.
Cùng lúc này, Lý Nhược đang cùng Nhã Phượng Ly đi dạo phố, Nhã Phượng Ly hiếu kỳ khi không thấy Tiểu Bảo Bảo đâu, cô hỏi: “Sao cậu không mang Tiểu Bảo Bảo theo? Mấy ngày nay tớ không được gặp rồi.”
“Vốn dĩ tớ cũng muốn mang Tiểu Bảo Bảo theo nhưng chị hai của tớ đã dẫn nó đi chơi cùng với anh rể rồi.” Lý Nhược cười nhẹ trả lời, từ khi chị hai và anh rể của cô về đây thì luôn muốn độc chiếm Tiểu Bảo Bảo, cưng chiều bảo bảo còn hơn cô nữa.
Nghiêm Từ và Nghiêm Uy lái xe đến đón hai người các cô, hai anh chậm rãi tiến về phía của Lý Nhược và Nhã Phượng Ly, bỗng nhiên hai người nhìn thấy có một chiếc xe đang lao về phía của Lý Nhược, Nghiêm Uy hoảng hốt hét lên: “A Nhược! Cẩn thận.”
Lý Nhược giật mình xoay người lại thì thấy chiếc xe ấy, cô chưa kịp phản ứng lại thì Nghiêm Uy đã lao đến ôm lấy cơ thể của Lý Nhược ngã vào lề đường, Nhã Phượng Ly giật mình ngay lập tức ném túi xách của mình vào mặt của tên lái xe moto ấy khiến hắn ngã xuống đường, Nghiêm Từ nhanh chóng ghì chặt hắn không để cho hắn thoát.
Nghiêm Uy đỡ Lý Nhược đứng dậy, lo lắng hỏi han: “Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?” Anh nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới kiểm tra xem cô có bị thương hay không?
“Em không sao, chúng ta mau đến đó xem đi.” Lý Nhược khẽ lắc đầu trả lời, cô cùng Nghiêm Uy bước đến chỗ của tên chạy xe ấy.
Cả bốn người điều tra hỏi hắn xem là ai sai hắn tới, tại sao lại muốn hại Lý Nhược nhưng hắn vẫn một mực không khai ra bất kì điều gì cả, cho dù có bị Nghiêm Từ đánh cũng nhất quyết không nói một lời nào,tất cả đều quyết định mang hắn đến đồn cảnh sát.
Nghiêm gia
Bốn người quay về Nghiêm gia, Nhã Phượng Ly vừa ngồi xuống ghế đã tức giận, cất giọng nói: “Chuyện này chắc chắn là do Nghiêm Uyên gây ra rồi, chuyện Lý Nhược suýt nữa thì bị xe tông còn Lâm Uyển thì bị người ta đâm một nhát dao, hai chuyện này chỉ có Nghiêm Uyên có thể gây ra thôi.”
Sau khi giải tên chạy xe moto ấy đến đồn cảnh sát thì bốn người thì biết Lâm Uyển cũng bị người ta tấn công, hiện đang nằm ở bệnh viện cũng may vết thương không sâu nên không sao cả.
Nghiêm Từ vuốt vuốt lưng của Nhã Phượng Ly, lên tiếng: “Đừng tức giận, chuyện này cảnh sát sẽ điều tra chắc chắn sẽ bắt được Nghiêm Uyên mà.”
Cả Nghiêm Uy và Lý Nhược đều không ngờ rằng Nghiêm Uyên đã bị cảnh sát truy nã như thế rồi mà vẫn có thể thuê người đi hại cô và Lâm Uyển, cô ta thật sự muốn Lý Nhược và Lâm Uyển chết cùng mà.
Nghiêm Uy cau chặt hai mày của mình lại, gương mặt vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt còn hiện rõ sự tức giận: “Đợi sau khi bắt được Nghiêm Uyên, anh nhất định sẽ cho cô ta ở trong tù không dưới hai mươi năm, chung thân luôn cũng được."
Lý Nhược khẽ cười, vỗ nhẹ lên bàn tay của Nghiêm Uy: “Anh đừng tức giận nữa, hiện tại em cũng không sao cả, sau này chúng ta đi ra ngoài đường cẩn thận hơn một chút là được.”
Hai ngày sau, Nghiêm Uy và Lý Nhược đang chơi cùng Tiểu Bảo Bảo thì trợ lý Ngô gọi điện đến báo: “Chủ tịch! Cảnh sát đã bắt được Nghiêm Uyên rồi ạ, cô ta cũng đã khai hết mọi chuyện rồi, chuyện thiếu phu nhân suýt bị xe tông và chuyện Lâm Uyển bị đâm quả thật là do cô ta làm, những chuyện lúc trước cô ta cũng đã nhận tội hết rồi ạ.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Nghiêm Uy lạnh nhạt đáp lại rồi cúp máy, anh quay sang nhìn Lý Nhược cất giọng nói với cô: “Nghiêm Uyên đã bị bắt rồi, đúng như chúng ta đã nghĩ cô ta chính là người đã thuê hai tên đó ra tay.”
Lý Nhược mỉm cười thở phào một hơi, cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc rồi, cô không cần phải phập phồng, bất an, lo lắng rằng Nghiêm Uyên sẽ hai người nữa, thật tốt quá rồi.
Một tháng sau, Nghiêm Uyên chính thức bị kết tội, tòa tuyên án cô ta chịu án phạt hai mươi lăm năm tù giam với những gì mà cô ta đã gây ra, đồng thời Nghiêm Siêu cũng bị kết án tù chung thân.
Nghiêm gia
Lý Nhược vừa đi từ một cuộc thi âm nhạc về, bước vào bên trong cô thấy cả căn biệt thự đều tối đen như mực, cô vừa chuẩn bị tiến đến chỗ công tắc thì bỗng nhiên đèn được bật lên khắp nơi đều sáng rực. Lý Nhược sững sờ khi thấy Nghiêm Uy đứng giữa mọi người trên tay cầm một bó hoa hồng lớn, cô khẽ cười ngơ ngác nhìn, chầm chậm tiến lại mọi người: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mọi người đang làm gì thế? Nghiêm Uy! Anh đang làm gì vậy? Tại sao lại đứng đấy? Hôm nay là ngày gì à?”
Nghiêm Uy bỗng khụy một chân xuống, một tay cầm hoa một tay cầm nhẫn, ánh mắt tràn ngập tình yêu, vô cùng chân thành cất giọng nói: “A Nhược! Lần đầu tiên chúng ta kết hôn giữa chúng ta không hề có tình yêu, chỉ có sự ép buộc, lần này anh muốn đám cưới của chúng ta tràn ngập tình yêu, sự chúc phúc của tất cả mọi người, không hề có ép buộc gì cả. A Nhược! Đồng ý lấy anh một lần nữa nha.”
Lý Nhược bất ngờ trước màn cầu hôn này, đôi mắt của cô đã ngấn nước, cô nhận lấy bó hoa gật đầu đồng ý ngay lập tức: “Em đồng ý.”
Chỉ ba từ ấy thôi đã khiến cho Nghiêm Uy cảm thấy rất hạnh phúc, vui mừng, anh nhanh chóng đeo nhẫn vào tay của Lý Nhược rồi ôm chầm lấy cô trong sự vui sướng, hạnh phúc khó tả: “Cảm ơn em, A Nhược.”
“Ba! Ba phải ôm con nữa.” Tiểu Bảo Bảo giơ hai tay ra đòi bế, cất giọng trong trẻo, đáng yêu của mình lên gọi Nghiêm Uy.
Nghiêm Uy kinh hỉ trước tiếng gọi ba này, anh đã chờ đợi câu nói này lâu lắm rồi, hạnh phúc không thể nào diễn tả thành lời, anh mau chóng bế Tiểu Bảo Bảo lên, ôm cả hai người mà mình yêu thương nhất vào lòng.
Mọi người cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cảm động, Lý Hà mỉm cười giọng nói có ý trêu đùa: “Nghiêm Uy! Có phải bây giờ em nên cảm ơn chị vì lúc đấy chị đã bỏ đi không?”
“Phải rồi, em thật sự phải cảm ơn chị nếu như không phải lúc đó chị đột nhiên biến mất thì đã không có ngày hôm nay rồi. Chị hai! Em cảm ơn chị rất nhiều.” Nghiêm Uy bật cười cất giọng cảm ơn, suýt nữa thì anh đã quên mất cảm ơn người chị vợ này rồi.
“Nếu thật sự muốn cảm ơn thì em hãy ơn chú sáu của em ấy, năm đó chị đã bị ông ta ép buộc phải bỏ đi hơn nữa còn không cho chị quay về nữa, không những em mà chị cũng phải cảm ơn ông ta nữa nếu không chị cũng đã không gặp được tình yêu của đời mình.” Lý Hà cười mỉm nói ra hết chuyện của năm đó, suy nghĩ lại thì đúng là ông trời đã sắp đặt hết rồi.
- -------------------------------------------------------------------
Mấy tháng sau, tại một lễ đường Lý Nhược khoác tay ba của mình chầm chậm bước vào lễ đường, sau đấy cô cùng Nghiêm Uy nói lời thề nguyện trước cha xứ và tất cả mọi người, cùng trao nhau một nụ hôn ngọt ngào, tràn ngập tình yêu và hạnh phúc.
Những tiếng vỗ tay chúc phúc vang lên không ngớt, Tiểu Bảo Bảo đứng ở đấy vỗ tay thích thú, vui vẻ nhảy cẫng lên. Nghiêm Uy đứng bên cạnh Lý Nhược khẽ nói vào tai của cô: “Lời hứa đi Pháp cùng em anh vẫn chưa thực hiện được, sau hôn lễ này chúng ta sẽ cùng Tiểu Bảo Bảo đi Pháp chơi một thời gian, tất cả công việc anh đã thu xếp hết rồi.”
“Được, đã lâu rồi em không đưa Tiểu Bảo Bảo đi du lịch, Tiểu Bảo Bảo nhất định sẽ rất thích cho mà xem.” Lý Nhược nở một nụ cười rạng rỡ đáp lại, chỉ cần tưởng tượng ra viễn cảnh ấy thôi đã thấy vui, hạnh phúc lắm rồi. Những người có duyên nợ, có tình với nhau thì cho dù có như thế nào, dù đi một vòng trái đất thì cũng sẽ quay về bên nhau mà thôi.
Lâm Uyển vừa đi ăn cùng với gia đình ở nhà hàng xong, cô vừa đi ra thì bỗng có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen, đầu cứ gục xuống bước nhanh đến, tay cầm con dao đâm thẳng vào người của Lâm Uyển rồi bỏ chạy đi mất, ba mẹ của cô hoảng hốt chạy đến đỡ lấy con gái của mình la hét cầu cứu, những người xung quanh cùng nhau bắt lấy kẻ đấy khống chế hắn đưa đến đồn cảnh sát, ba mẹ Lâm Uyển vội vàng đưa cô vào bệnh viện.
Cùng lúc này, Lý Nhược đang cùng Nhã Phượng Ly đi dạo phố, Nhã Phượng Ly hiếu kỳ khi không thấy Tiểu Bảo Bảo đâu, cô hỏi: “Sao cậu không mang Tiểu Bảo Bảo theo? Mấy ngày nay tớ không được gặp rồi.”
“Vốn dĩ tớ cũng muốn mang Tiểu Bảo Bảo theo nhưng chị hai của tớ đã dẫn nó đi chơi cùng với anh rể rồi.” Lý Nhược cười nhẹ trả lời, từ khi chị hai và anh rể của cô về đây thì luôn muốn độc chiếm Tiểu Bảo Bảo, cưng chiều bảo bảo còn hơn cô nữa.
Nghiêm Từ và Nghiêm Uy lái xe đến đón hai người các cô, hai anh chậm rãi tiến về phía của Lý Nhược và Nhã Phượng Ly, bỗng nhiên hai người nhìn thấy có một chiếc xe đang lao về phía của Lý Nhược, Nghiêm Uy hoảng hốt hét lên: “A Nhược! Cẩn thận.”
Lý Nhược giật mình xoay người lại thì thấy chiếc xe ấy, cô chưa kịp phản ứng lại thì Nghiêm Uy đã lao đến ôm lấy cơ thể của Lý Nhược ngã vào lề đường, Nhã Phượng Ly giật mình ngay lập tức ném túi xách của mình vào mặt của tên lái xe moto ấy khiến hắn ngã xuống đường, Nghiêm Từ nhanh chóng ghì chặt hắn không để cho hắn thoát.
Nghiêm Uy đỡ Lý Nhược đứng dậy, lo lắng hỏi han: “Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?” Anh nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới kiểm tra xem cô có bị thương hay không?
“Em không sao, chúng ta mau đến đó xem đi.” Lý Nhược khẽ lắc đầu trả lời, cô cùng Nghiêm Uy bước đến chỗ của tên chạy xe ấy.
Cả bốn người điều tra hỏi hắn xem là ai sai hắn tới, tại sao lại muốn hại Lý Nhược nhưng hắn vẫn một mực không khai ra bất kì điều gì cả, cho dù có bị Nghiêm Từ đánh cũng nhất quyết không nói một lời nào,tất cả đều quyết định mang hắn đến đồn cảnh sát.
Nghiêm gia
Bốn người quay về Nghiêm gia, Nhã Phượng Ly vừa ngồi xuống ghế đã tức giận, cất giọng nói: “Chuyện này chắc chắn là do Nghiêm Uyên gây ra rồi, chuyện Lý Nhược suýt nữa thì bị xe tông còn Lâm Uyển thì bị người ta đâm một nhát dao, hai chuyện này chỉ có Nghiêm Uyên có thể gây ra thôi.”
Sau khi giải tên chạy xe moto ấy đến đồn cảnh sát thì bốn người thì biết Lâm Uyển cũng bị người ta tấn công, hiện đang nằm ở bệnh viện cũng may vết thương không sâu nên không sao cả.
Nghiêm Từ vuốt vuốt lưng của Nhã Phượng Ly, lên tiếng: “Đừng tức giận, chuyện này cảnh sát sẽ điều tra chắc chắn sẽ bắt được Nghiêm Uyên mà.”
Cả Nghiêm Uy và Lý Nhược đều không ngờ rằng Nghiêm Uyên đã bị cảnh sát truy nã như thế rồi mà vẫn có thể thuê người đi hại cô và Lâm Uyển, cô ta thật sự muốn Lý Nhược và Lâm Uyển chết cùng mà.
Nghiêm Uy cau chặt hai mày của mình lại, gương mặt vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt còn hiện rõ sự tức giận: “Đợi sau khi bắt được Nghiêm Uyên, anh nhất định sẽ cho cô ta ở trong tù không dưới hai mươi năm, chung thân luôn cũng được."
Lý Nhược khẽ cười, vỗ nhẹ lên bàn tay của Nghiêm Uy: “Anh đừng tức giận nữa, hiện tại em cũng không sao cả, sau này chúng ta đi ra ngoài đường cẩn thận hơn một chút là được.”
Hai ngày sau, Nghiêm Uy và Lý Nhược đang chơi cùng Tiểu Bảo Bảo thì trợ lý Ngô gọi điện đến báo: “Chủ tịch! Cảnh sát đã bắt được Nghiêm Uyên rồi ạ, cô ta cũng đã khai hết mọi chuyện rồi, chuyện thiếu phu nhân suýt bị xe tông và chuyện Lâm Uyển bị đâm quả thật là do cô ta làm, những chuyện lúc trước cô ta cũng đã nhận tội hết rồi ạ.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Nghiêm Uy lạnh nhạt đáp lại rồi cúp máy, anh quay sang nhìn Lý Nhược cất giọng nói với cô: “Nghiêm Uyên đã bị bắt rồi, đúng như chúng ta đã nghĩ cô ta chính là người đã thuê hai tên đó ra tay.”
Lý Nhược mỉm cười thở phào một hơi, cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc rồi, cô không cần phải phập phồng, bất an, lo lắng rằng Nghiêm Uyên sẽ hai người nữa, thật tốt quá rồi.
Một tháng sau, Nghiêm Uyên chính thức bị kết tội, tòa tuyên án cô ta chịu án phạt hai mươi lăm năm tù giam với những gì mà cô ta đã gây ra, đồng thời Nghiêm Siêu cũng bị kết án tù chung thân.
Nghiêm gia
Lý Nhược vừa đi từ một cuộc thi âm nhạc về, bước vào bên trong cô thấy cả căn biệt thự đều tối đen như mực, cô vừa chuẩn bị tiến đến chỗ công tắc thì bỗng nhiên đèn được bật lên khắp nơi đều sáng rực. Lý Nhược sững sờ khi thấy Nghiêm Uy đứng giữa mọi người trên tay cầm một bó hoa hồng lớn, cô khẽ cười ngơ ngác nhìn, chầm chậm tiến lại mọi người: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mọi người đang làm gì thế? Nghiêm Uy! Anh đang làm gì vậy? Tại sao lại đứng đấy? Hôm nay là ngày gì à?”
Nghiêm Uy bỗng khụy một chân xuống, một tay cầm hoa một tay cầm nhẫn, ánh mắt tràn ngập tình yêu, vô cùng chân thành cất giọng nói: “A Nhược! Lần đầu tiên chúng ta kết hôn giữa chúng ta không hề có tình yêu, chỉ có sự ép buộc, lần này anh muốn đám cưới của chúng ta tràn ngập tình yêu, sự chúc phúc của tất cả mọi người, không hề có ép buộc gì cả. A Nhược! Đồng ý lấy anh một lần nữa nha.”
Lý Nhược bất ngờ trước màn cầu hôn này, đôi mắt của cô đã ngấn nước, cô nhận lấy bó hoa gật đầu đồng ý ngay lập tức: “Em đồng ý.”
Chỉ ba từ ấy thôi đã khiến cho Nghiêm Uy cảm thấy rất hạnh phúc, vui mừng, anh nhanh chóng đeo nhẫn vào tay của Lý Nhược rồi ôm chầm lấy cô trong sự vui sướng, hạnh phúc khó tả: “Cảm ơn em, A Nhược.”
“Ba! Ba phải ôm con nữa.” Tiểu Bảo Bảo giơ hai tay ra đòi bế, cất giọng trong trẻo, đáng yêu của mình lên gọi Nghiêm Uy.
Nghiêm Uy kinh hỉ trước tiếng gọi ba này, anh đã chờ đợi câu nói này lâu lắm rồi, hạnh phúc không thể nào diễn tả thành lời, anh mau chóng bế Tiểu Bảo Bảo lên, ôm cả hai người mà mình yêu thương nhất vào lòng.
Mọi người cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cảm động, Lý Hà mỉm cười giọng nói có ý trêu đùa: “Nghiêm Uy! Có phải bây giờ em nên cảm ơn chị vì lúc đấy chị đã bỏ đi không?”
“Phải rồi, em thật sự phải cảm ơn chị nếu như không phải lúc đó chị đột nhiên biến mất thì đã không có ngày hôm nay rồi. Chị hai! Em cảm ơn chị rất nhiều.” Nghiêm Uy bật cười cất giọng cảm ơn, suýt nữa thì anh đã quên mất cảm ơn người chị vợ này rồi.
“Nếu thật sự muốn cảm ơn thì em hãy ơn chú sáu của em ấy, năm đó chị đã bị ông ta ép buộc phải bỏ đi hơn nữa còn không cho chị quay về nữa, không những em mà chị cũng phải cảm ơn ông ta nữa nếu không chị cũng đã không gặp được tình yêu của đời mình.” Lý Hà cười mỉm nói ra hết chuyện của năm đó, suy nghĩ lại thì đúng là ông trời đã sắp đặt hết rồi.
- -------------------------------------------------------------------
Mấy tháng sau, tại một lễ đường Lý Nhược khoác tay ba của mình chầm chậm bước vào lễ đường, sau đấy cô cùng Nghiêm Uy nói lời thề nguyện trước cha xứ và tất cả mọi người, cùng trao nhau một nụ hôn ngọt ngào, tràn ngập tình yêu và hạnh phúc.
Những tiếng vỗ tay chúc phúc vang lên không ngớt, Tiểu Bảo Bảo đứng ở đấy vỗ tay thích thú, vui vẻ nhảy cẫng lên. Nghiêm Uy đứng bên cạnh Lý Nhược khẽ nói vào tai của cô: “Lời hứa đi Pháp cùng em anh vẫn chưa thực hiện được, sau hôn lễ này chúng ta sẽ cùng Tiểu Bảo Bảo đi Pháp chơi một thời gian, tất cả công việc anh đã thu xếp hết rồi.”
“Được, đã lâu rồi em không đưa Tiểu Bảo Bảo đi du lịch, Tiểu Bảo Bảo nhất định sẽ rất thích cho mà xem.” Lý Nhược nở một nụ cười rạng rỡ đáp lại, chỉ cần tưởng tượng ra viễn cảnh ấy thôi đã thấy vui, hạnh phúc lắm rồi. Những người có duyên nợ, có tình với nhau thì cho dù có như thế nào, dù đi một vòng trái đất thì cũng sẽ quay về bên nhau mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.