Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha
Chương 23: Không bao giờ quay lại
Ruby Joy
28/05/2021
Quay lại với Hữu Minh? Lý Nhược nghe hai chữ quay lại liền đưa mắt nhìn sang Nghiêm Uy, cô cười nhạt, tuyên bố với Nghiêm Uy: “Quay lại? Dường như
anh đã bị nhầm lẫn gì đó rồi thì phải, tôi nhớ tôi chưa từng nói là sẽ
quay lại với anh ta sau khi ly hôn với anh. Sau này, dù tôi có ly hôn
xong thì cũng sẽ không bao giờ quay lại với anh ta, tôi đã không còn bất kì tình cảm nào với anh ta nữa, một chút cũng không.”
Đôi mày của Nghiêm Uy hơi nhướng lên, cặp mắt nhìn Lý Nhược đầy nghi hoặc, anh không tin là cô lại dễ dàng buông bỏ như thế, yêu nhau ba năm nhất thời nói buông bỏ là có thể dễ dàng buông bỏ được hay sao? Lý Nhược chắc là đang tức giận chuyện Hữu Minh đi ăn cùng Lâm Quỳnh và ba mẹ của cô ta nên mới nói như vậy, chắc chắn là như thế rồi. Nghiêm Uy im lặng không nói gì, càng không biểu lộ rõ cảm xúc của mình, anh cất những nghi hoặc ấy vào trong đầu của mình.
Cứ như thế suốt dọc đường quay trở về biệt thự Nghiêm gia, Nghiêm Uy và Lý Nhược không hề nói chuyện với nhau thêm một lời nào nữa, mỗi người ngồi một góc, không ai xâm phạm đến ai.
Nghiêm gia.
Quay về đến biệt thự, trước khi đi lên phòng của mình Nghiêm Uy không quên dặn dò Lý Nhược: “Lý Nhược! Trong thời gian tới nếu như những người họ hàng của tôi có đến đây muốn dẫn cô đi đâu đó thì cô hãy tìm cách từ chối, hạn chế đi với bọn họ, không đi thì càng tốt, có chuyện gì cô nhất định phải báo cho tôi ngay, có biết không?”
Tuy mối quan hệ giữa anh và Lý Nhược rất lạnh nhạt nhưng những chuyện cần nhắc thì anh sẽ nhắc, hiện tại cô là vợ của anh, anh cần phải có trách nhiệm với tất cả mọi chuyện liên quan đến cô.
“Tôi biết rồi, chuyện này anh cứ yên tâm, có gì thì tôi nhất định sẽ báo cho anh ngay lập tức.” Lý Nhược nghe Nghiêm Uy nói thế gật gật đầu đồng ý, về chuyện này cô nhất định đồng ý, phối hợp với anh rồi, bình thường một hai người cô còn có thể đối phó nổi nhưng bây giờ là cả một đại gia đình từ bé đến lớn, dù cô có muốn chống đỡ một mình cũng không có khả năng chống đỡ nổi.
Nghiêm Uy nhìn Lý Nhược với vẻ mặt hài lòng, dặn dò mọi chuyện xong anh mới an tâm đi lên phòng của mình, Lý Nhược cũng nhanh chóng quay trở về phòng của mình. Quản gia Trần đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này khóe môi của ông không ngừng cau lên, nở một nụ cười tràn đầy mãn nguyện, vui vẻ, trái tim băng giá của thiếu gia nhà ông cuối cùng cũng tan chảy rồi, dần trở nên ấm áp hơn rồi.
Buổi tối, Nghiêm Từ vui vẻ đến biệt thự của Nghiêm Uy, Nghiêm Uy nhìn thấy Nghiêm Từ đến thì biết người anh họ này của anh muốn gì rồi, chắc chắn là đến ở rồi. Quả nhiên như Nghiêm Uy đoán Nghiêm Từ bước đến gần anh cười hì hì nói: “Nghiêm Uy! Tối nay cho anh ở đây nha.”
“Em không cho thì anh sẽ đi sao?” Nghiêm Uy gập cuốn sách đang đọc lại, hàng mày nâng lên hỏi Nghiêm Từ, anh cảm thấy người anh họ này thật nhạt nhẽo, hỏi những câu đã có sẵn đáp án rồi.
Nghiêm Từ cười tít mắt đáp lại: “Tất nhiên là không rồi.”
Nghiêm Uy mặt lạnh không nói nữa, anh đi lên phòng của mình tránh bị ồn ào bởi Nghiêm Từ. Nghiêm Từ dõi theo Nghiêm Uy cho đến khi Nghiêm Uy bước hẳn vào trong phòng, anh đảo mắt sang nhìn Lý Nhược, không nói không rằng vội kéo Lý Nhược ngồi xuống ghế, bắt chuyện với cô:
“Em dâu! Chúng ta hãy trò chuyện chút đi, em dâu, em có thể nói cho anh biết người dạy đàn cho em là ai không? Em có thiên phú về âm nhạc từ nhỏ sao? Anh thấy em đàn rất hay, rất có cảm xúc khiến cho người khác sau khi nghe xong liền có cảm giác vô cùng tươi mát, rất thích.” Nghiêm Từ hỏi Lý Nhược không ngừng, chưa gì mà anh đã nói một tràng khiến cho Lý Nhược không biết phải trả lời như thế nào?
Lý Nhược cười nhẹ, chậm rãi trả lời Nghiêm Từ từng câu một, giọng điệu khá khiêm tốn: “Nói về thiên phú âm nhạc thì em cảm thấy bản thân chỉ có một chút thôi, còn về người đã dạy em đàn thì em không nhớ, bởi vì em đã từng bị tai nạn, bị mất một phần kí ức, em chỉ biết mỗi lần chạm vào đàn thì sẽ ngay tức khắc đàn được.”
Nghiêm Từ nhìn Lý Nhược với vẻ mặt đầy sự kinh ngạc, sau khi nghe Lý Nhược nói bản thân cô từng bị tai nạn mất trí nhớ, anh không ngờ còn có chuyện này nữa đấy. Nghiêm Từ lại hỏi sang chuyện khác, hai người bắt đầu trò chuyện vui vẻ với nhau, giữa hai người có điểm chung là về âm nhạc nên khi trò chuyện thì vô cùng hợp, nói mãi không hết.
Một lúc sau, Nghiêm Uy từ trên phòng bước xuống, đôi mày anh ngay tức khắc nhíu lại khi thấy Nghiêm Từ và Lý Nhược vui vui vẻ vẻ trò chuyện, dường như là không có điểm dừng, trong lòng anh cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, càng nhìn càng thấy chướng mắt, anh tiến đến cất giọng nói với Nghiêm Từ với giọng nói vô cùng bá đạo: “Nghiêm Từ! Anh mau quay trở về nhà đi, đừng ở đây nữa.”
Đôi mày của Nghiêm Uy hơi nhướng lên, cặp mắt nhìn Lý Nhược đầy nghi hoặc, anh không tin là cô lại dễ dàng buông bỏ như thế, yêu nhau ba năm nhất thời nói buông bỏ là có thể dễ dàng buông bỏ được hay sao? Lý Nhược chắc là đang tức giận chuyện Hữu Minh đi ăn cùng Lâm Quỳnh và ba mẹ của cô ta nên mới nói như vậy, chắc chắn là như thế rồi. Nghiêm Uy im lặng không nói gì, càng không biểu lộ rõ cảm xúc của mình, anh cất những nghi hoặc ấy vào trong đầu của mình.
Cứ như thế suốt dọc đường quay trở về biệt thự Nghiêm gia, Nghiêm Uy và Lý Nhược không hề nói chuyện với nhau thêm một lời nào nữa, mỗi người ngồi một góc, không ai xâm phạm đến ai.
Nghiêm gia.
Quay về đến biệt thự, trước khi đi lên phòng của mình Nghiêm Uy không quên dặn dò Lý Nhược: “Lý Nhược! Trong thời gian tới nếu như những người họ hàng của tôi có đến đây muốn dẫn cô đi đâu đó thì cô hãy tìm cách từ chối, hạn chế đi với bọn họ, không đi thì càng tốt, có chuyện gì cô nhất định phải báo cho tôi ngay, có biết không?”
Tuy mối quan hệ giữa anh và Lý Nhược rất lạnh nhạt nhưng những chuyện cần nhắc thì anh sẽ nhắc, hiện tại cô là vợ của anh, anh cần phải có trách nhiệm với tất cả mọi chuyện liên quan đến cô.
“Tôi biết rồi, chuyện này anh cứ yên tâm, có gì thì tôi nhất định sẽ báo cho anh ngay lập tức.” Lý Nhược nghe Nghiêm Uy nói thế gật gật đầu đồng ý, về chuyện này cô nhất định đồng ý, phối hợp với anh rồi, bình thường một hai người cô còn có thể đối phó nổi nhưng bây giờ là cả một đại gia đình từ bé đến lớn, dù cô có muốn chống đỡ một mình cũng không có khả năng chống đỡ nổi.
Nghiêm Uy nhìn Lý Nhược với vẻ mặt hài lòng, dặn dò mọi chuyện xong anh mới an tâm đi lên phòng của mình, Lý Nhược cũng nhanh chóng quay trở về phòng của mình. Quản gia Trần đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này khóe môi của ông không ngừng cau lên, nở một nụ cười tràn đầy mãn nguyện, vui vẻ, trái tim băng giá của thiếu gia nhà ông cuối cùng cũng tan chảy rồi, dần trở nên ấm áp hơn rồi.
Buổi tối, Nghiêm Từ vui vẻ đến biệt thự của Nghiêm Uy, Nghiêm Uy nhìn thấy Nghiêm Từ đến thì biết người anh họ này của anh muốn gì rồi, chắc chắn là đến ở rồi. Quả nhiên như Nghiêm Uy đoán Nghiêm Từ bước đến gần anh cười hì hì nói: “Nghiêm Uy! Tối nay cho anh ở đây nha.”
“Em không cho thì anh sẽ đi sao?” Nghiêm Uy gập cuốn sách đang đọc lại, hàng mày nâng lên hỏi Nghiêm Từ, anh cảm thấy người anh họ này thật nhạt nhẽo, hỏi những câu đã có sẵn đáp án rồi.
Nghiêm Từ cười tít mắt đáp lại: “Tất nhiên là không rồi.”
Nghiêm Uy mặt lạnh không nói nữa, anh đi lên phòng của mình tránh bị ồn ào bởi Nghiêm Từ. Nghiêm Từ dõi theo Nghiêm Uy cho đến khi Nghiêm Uy bước hẳn vào trong phòng, anh đảo mắt sang nhìn Lý Nhược, không nói không rằng vội kéo Lý Nhược ngồi xuống ghế, bắt chuyện với cô:
“Em dâu! Chúng ta hãy trò chuyện chút đi, em dâu, em có thể nói cho anh biết người dạy đàn cho em là ai không? Em có thiên phú về âm nhạc từ nhỏ sao? Anh thấy em đàn rất hay, rất có cảm xúc khiến cho người khác sau khi nghe xong liền có cảm giác vô cùng tươi mát, rất thích.” Nghiêm Từ hỏi Lý Nhược không ngừng, chưa gì mà anh đã nói một tràng khiến cho Lý Nhược không biết phải trả lời như thế nào?
Lý Nhược cười nhẹ, chậm rãi trả lời Nghiêm Từ từng câu một, giọng điệu khá khiêm tốn: “Nói về thiên phú âm nhạc thì em cảm thấy bản thân chỉ có một chút thôi, còn về người đã dạy em đàn thì em không nhớ, bởi vì em đã từng bị tai nạn, bị mất một phần kí ức, em chỉ biết mỗi lần chạm vào đàn thì sẽ ngay tức khắc đàn được.”
Nghiêm Từ nhìn Lý Nhược với vẻ mặt đầy sự kinh ngạc, sau khi nghe Lý Nhược nói bản thân cô từng bị tai nạn mất trí nhớ, anh không ngờ còn có chuyện này nữa đấy. Nghiêm Từ lại hỏi sang chuyện khác, hai người bắt đầu trò chuyện vui vẻ với nhau, giữa hai người có điểm chung là về âm nhạc nên khi trò chuyện thì vô cùng hợp, nói mãi không hết.
Một lúc sau, Nghiêm Uy từ trên phòng bước xuống, đôi mày anh ngay tức khắc nhíu lại khi thấy Nghiêm Từ và Lý Nhược vui vui vẻ vẻ trò chuyện, dường như là không có điểm dừng, trong lòng anh cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, càng nhìn càng thấy chướng mắt, anh tiến đến cất giọng nói với Nghiêm Từ với giọng nói vô cùng bá đạo: “Nghiêm Từ! Anh mau quay trở về nhà đi, đừng ở đây nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.