Chương 414: Ngày giỗ
Katsuragi Keima
22/04/2018
- Cậu có thấy dạo này Ichigo hơi khác không? - Michiru ngồi cùng đám con gái trong lớp và nói.
- Khác gì cơ?
- Trước đây hắn cứ lầm lì rất khó chịu nhưng dạo này hắn lại rất cởi mở - Chizuru nói tiếp.
- Có lẽ cậu ấy đã nguôi ngoai rồi chăng… - Tatsuki nhìn hắn và lầm bẩm - à đúng rồi hôm nay là ngày mùng mấy rồi Michiru?
- Là ngày 16 tháng 6 - Michiru trả lời.
- Nhanh vậy sao? Đã sắp tới ngày đó rồi…
Hắn ngồi ở xa thoải mái nói chuyện với mấy tên nam sinh trong lớp mà không để ý đến mấy cô gái đang nghị luận về mình.
Mà cho dù có biết thì hắn cũng chỉ cười xòa, hắn đương nhiên không hành động giống trước đây vì hắn không phải Ichigo trước đây.
Hắn không việc gì mà phải bắt chước cách cư xử của Ichigo chỉ để hòa nhập vào thế giới này.
Sau giờ học thì hắn lại trở về nhà và nhì thấy trước cửa đã dán sẵn một tấm biển thông báo đóng cửa phòng khám vào ngày mai.
Nhìn thấy tấm biển thì hắn mới nhớ ra ngày mai là ngày 17/6 và cũng là ngày giỗ của mẹ Ichigo.
Mẹ Ichigo đã bị giết bởi một con Hollow tên là Grand Fisher vào 9 năm về trước. Lúc đó mẹ của Ichigo là Kurosaki Masaki từng là 1 Quincy nhưng đã chết do bị Yhwach hấp thu sức mạnh trong lúc chiến đấu với Grand Fisher để bảo vệ Ichigo.
Bản thân hắn không có thù oán gì với con Hollow tên là Grand Fisher đó nhưng nếu như hắn đã tiếp nhận thân phận của Ichigo ở thế giới này thì hắn sẽ báo thù cho Masaki thay cậu ta.
Sau khi tham gia cuộc họp gia đình để bàn về chuyến đi ngày mai thì hắn đi lên phòng và thấy Rukia đang thập thò ở cửa phòng.
- Ngày mai các ngươi đi đâu vậy? Có phải là đi Picnic không đó - Rukia thấy hắn đi lên thì liền hào hứng hỏi chuyện.
- Không phải đâu, ngày mai là ngày giỗ của mẹ tôi - hắn trả lời.
- … Như vậy là mai cậu sẽ không thể thực hiện nhiệm vụ được đúng không… - Rukia có chút trầm lắng.
- Có lẽ là như vậy… vì ngày mai tôi sẽ không thanh tẩy linh hồn cho Hollow - hắn bỗng nhiên tỏa ra khí thế - mà tôi sẽ chém nó ra thành muôn mảnh…
!!!
Rukia bị khí thế của hắn khiến cho hoảng sợ mà hơi lui ra sau một chút, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn đáng sợ đến như vậy.
Những lần trước Rukia vẫn rất kinh ngạc về sức mạnh của hắn nhưng có vẻ như cô chưa hề đánh giá đúng về sức mạnh của hắn.
- Rukia này, nếu ngày mai có chuyện gì xảy ra thì cô cũng đừng ngăn tôi lại - hắn nói xong thì nằm lên chiếc giường của mình.
…………….
Sáng ngày hôm sau hắn bị đánh thức từ sớm để chuẩn bị khởi hành, mộ của mẹ Ichigo nằm trong nghĩa trang của thị trấn nằm trên ngọn núi phía sau thị trấn này.
Hắn cùng gia đình Kurosaki đi bộ lên tới nghĩa trang của thị trấn để viếng mộ mẹ Ichigo. Sau khi việc phúng viếng kết thúc thì hắn lập tức mở vùng kiểm soát của Kenbun-shoku no Haki ra khắp ngọn núi này.
Hollow có thể trốn vào ranh giới giữa Hiện Thế và Soul Society (尸魂界 Thi Hồn Giới) nên rất khó có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Nhưng con Hollow lần này có biệt hiệu là Grand Fisher có nghĩa là kẻ đi câu cá. Nó sở hữu một chiếc vòi có thể biến thành hình dáng một con người để dụ dỗ nạn nhân tới và tấn công họ giống như con cá lồng đèn vậy.
Chỉ cần hắn có thể tìm được kẻ do cái vòi của nó hóa thành thì hắn có thể tra ra được dấu vết của nó.
Hắn vừa mở rộng tầm kiểm soát ra thì đã thấy được Rukia đang ngồi quan sát ở phía trên ngọn đồi cách hắn không xa. Hắn đã sớm biết được Rukia lén đi theo mình nhưng cũng không nói gì cả.
Hắn liền mở rộng tầm kiểm soát ra khắp ngọn núi này và cuối cùng thì đã tìm ra được dấu vết và hắn lập tức Teleport tới nơi đó.
- Cậu ta đâu rồi!?! - Rukia thấy hắn bỗng nhiên biến mất thì giật mình - không thể nào, Ichigo đâu có biết Shunpo??
Trong lúc Rukia còn đang bối rối thì hắn đã Teleport đến gần một bé gái tóc đen ở phía bên kia của ngọn đồi.
- Này em làm gì ở đây thế? Bố mẹ của em đâu? - hắn giả vờ tỏ ra thân thiện.
- Mày… thấy được tao à? - con bé này quay đầu lại cười đây bí hiểm và một bóng đen mờ ảo dần xuất hiện đằng sau nó.
- Đúng vậy, tao có thể nhìn thấy được mày… rất rõ nữa là đằng khác - từ trong cơ thể hắn một luồng sát khí cực kỳ mạnh tràn ra.
………….
Rukia đứng ở phía trên ngọn đồi nhìn ngó xung quanh thì bỗng nhiên cảm thấy được tại một nơi cách đó không xa có một luồng năng lượng rất lớn được phát ra.
Rukia chưa từng gặp loại năng lượng này bao giờ nhưng nó lại mang cho cô một cảm giác gì đó rất là quen thuộc.
- Là Ichigo!!! - bỗng Rukia giật mình nhận ra loại cảm giác quen thuộc này.
Rukia lập tức chạy về phía nguồn năng lượng này phát ra, vừa chạy trong đầu của Rukia vừa hiện lên câu nói của hắn ngày hôm qua.
- “Rukia này, nếu ngày mai có chuyện gì xảy ra thì cô cũng đừng ngăn tôi lại”
Bây giờ Rukia đã mất hết sức mạnh của Shinigami và cô còn bị Urahara lừa sử dụng một cái Gigai đặc biệt khiến cho cô không thể khôi phục Linh Lực nên tốc độ hiện giờ của Rukia là rất chậm.
Lúc mà Rukia kịp chạy đến nơi thì chỉ còn có bóng lưng của hắn đang đứng ở đó cùng với một ngọn lửa màu đen còn đang cháy âm ỉ giữa không trung.
- Ngọn lửa đó có thể đốt được cả Linh Lực!?! - Rukia cảm nhận được những Linh Tử còn sót lại trong không gian và nói - Ichigo, cậu đã làm gì vậy?
Rukia thấy hắn không trả lời câu hỏi của mình thì lại hét lên:
- Cậu biết rõ trách nhiệm của một Shinigami là thanh tẩy linh hồn của người chết chứ không phải tiêu diệt nó kia mà!!!
Nghe được giọng nói kích động của Rukia thì hắn dần quay đầu lại và nhìn cô. Rukia bỗng nhiên im bặt khi cô nhìn thấy đôi mắt Rinnegan màu tím với nhưng câu ngọc đang xoay tròn của hắn.
- Tôi chỉ thanh tẩy linh hồn của Hollow nếu như tôi cảm thấy nó xứng đáng được như vậy - hắn nói - và đối với con Hollow này tôi cảm thấy nó không xứng đáng được tha thứ.
Rukia dường như còn muốn nói gì đó nữa nhưng hắn đã đi tới trước mặt và đặt tay lên đầu cô.
- Đừng lo lắng, tôi sẽ không hành động theo cảm tính đâu - giọng nói của hắn dần giãn ra không còn như lúc trước nữa.
Rukia ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt của hắn đã trở về màu nâu bình thường mà không còn là đôi mắt kỳ quái kia nữa thì thở dài.
- Mau bỏ tay ra, đừng có mà coi tôi như là đứa nhóc con - sau một lát Rukia thấy hắn vẫn xoa đầu mình thì liền nổi nóng.
- Ha ha ha… - hắn cười và ngẩng đầu lên trời - mưa rồi…
Trả thù cho Kurosaki Masaki xong thì hắn cảm thấy có chút nhẹ nhõm, hắn cũng không biết có phải là do tâm trạng của Ichigo ảnh hưởng nhưng không hiểu sao sau khi hạ sát Grand Fisher xong thì hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Chẳng lẽ nhân vật chính của phó bản Lv trên 100 có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn sao?
Suy nghĩ một lúc thì hắn liền lắc đầu cười nhạt, hắn sở hữu skill [Tinh thần Gamer] nên hắn không thể nào bị ảnh hưởng bởi ngoại lực được. Có lẽ chỉ là do dạo này hắn có chút đa sầu đa cảm thôi.
- Thôi thì dù sao mọi chuyện cũng đã xong rồi, cô hãy trở về nhà trước đi tôi phải quay về chỗ mọi người nếu không họ sẽ lo lắng - hắn mỉm cười và quay đầu rời đi.
-------☆☆☆☆-------
- Khác gì cơ?
- Trước đây hắn cứ lầm lì rất khó chịu nhưng dạo này hắn lại rất cởi mở - Chizuru nói tiếp.
- Có lẽ cậu ấy đã nguôi ngoai rồi chăng… - Tatsuki nhìn hắn và lầm bẩm - à đúng rồi hôm nay là ngày mùng mấy rồi Michiru?
- Là ngày 16 tháng 6 - Michiru trả lời.
- Nhanh vậy sao? Đã sắp tới ngày đó rồi…
Hắn ngồi ở xa thoải mái nói chuyện với mấy tên nam sinh trong lớp mà không để ý đến mấy cô gái đang nghị luận về mình.
Mà cho dù có biết thì hắn cũng chỉ cười xòa, hắn đương nhiên không hành động giống trước đây vì hắn không phải Ichigo trước đây.
Hắn không việc gì mà phải bắt chước cách cư xử của Ichigo chỉ để hòa nhập vào thế giới này.
Sau giờ học thì hắn lại trở về nhà và nhì thấy trước cửa đã dán sẵn một tấm biển thông báo đóng cửa phòng khám vào ngày mai.
Nhìn thấy tấm biển thì hắn mới nhớ ra ngày mai là ngày 17/6 và cũng là ngày giỗ của mẹ Ichigo.
Mẹ Ichigo đã bị giết bởi một con Hollow tên là Grand Fisher vào 9 năm về trước. Lúc đó mẹ của Ichigo là Kurosaki Masaki từng là 1 Quincy nhưng đã chết do bị Yhwach hấp thu sức mạnh trong lúc chiến đấu với Grand Fisher để bảo vệ Ichigo.
Bản thân hắn không có thù oán gì với con Hollow tên là Grand Fisher đó nhưng nếu như hắn đã tiếp nhận thân phận của Ichigo ở thế giới này thì hắn sẽ báo thù cho Masaki thay cậu ta.
Sau khi tham gia cuộc họp gia đình để bàn về chuyến đi ngày mai thì hắn đi lên phòng và thấy Rukia đang thập thò ở cửa phòng.
- Ngày mai các ngươi đi đâu vậy? Có phải là đi Picnic không đó - Rukia thấy hắn đi lên thì liền hào hứng hỏi chuyện.
- Không phải đâu, ngày mai là ngày giỗ của mẹ tôi - hắn trả lời.
- … Như vậy là mai cậu sẽ không thể thực hiện nhiệm vụ được đúng không… - Rukia có chút trầm lắng.
- Có lẽ là như vậy… vì ngày mai tôi sẽ không thanh tẩy linh hồn cho Hollow - hắn bỗng nhiên tỏa ra khí thế - mà tôi sẽ chém nó ra thành muôn mảnh…
!!!
Rukia bị khí thế của hắn khiến cho hoảng sợ mà hơi lui ra sau một chút, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn đáng sợ đến như vậy.
Những lần trước Rukia vẫn rất kinh ngạc về sức mạnh của hắn nhưng có vẻ như cô chưa hề đánh giá đúng về sức mạnh của hắn.
- Rukia này, nếu ngày mai có chuyện gì xảy ra thì cô cũng đừng ngăn tôi lại - hắn nói xong thì nằm lên chiếc giường của mình.
…………….
Sáng ngày hôm sau hắn bị đánh thức từ sớm để chuẩn bị khởi hành, mộ của mẹ Ichigo nằm trong nghĩa trang của thị trấn nằm trên ngọn núi phía sau thị trấn này.
Hắn cùng gia đình Kurosaki đi bộ lên tới nghĩa trang của thị trấn để viếng mộ mẹ Ichigo. Sau khi việc phúng viếng kết thúc thì hắn lập tức mở vùng kiểm soát của Kenbun-shoku no Haki ra khắp ngọn núi này.
Hollow có thể trốn vào ranh giới giữa Hiện Thế và Soul Society (尸魂界 Thi Hồn Giới) nên rất khó có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Nhưng con Hollow lần này có biệt hiệu là Grand Fisher có nghĩa là kẻ đi câu cá. Nó sở hữu một chiếc vòi có thể biến thành hình dáng một con người để dụ dỗ nạn nhân tới và tấn công họ giống như con cá lồng đèn vậy.
Chỉ cần hắn có thể tìm được kẻ do cái vòi của nó hóa thành thì hắn có thể tra ra được dấu vết của nó.
Hắn vừa mở rộng tầm kiểm soát ra thì đã thấy được Rukia đang ngồi quan sát ở phía trên ngọn đồi cách hắn không xa. Hắn đã sớm biết được Rukia lén đi theo mình nhưng cũng không nói gì cả.
Hắn liền mở rộng tầm kiểm soát ra khắp ngọn núi này và cuối cùng thì đã tìm ra được dấu vết và hắn lập tức Teleport tới nơi đó.
- Cậu ta đâu rồi!?! - Rukia thấy hắn bỗng nhiên biến mất thì giật mình - không thể nào, Ichigo đâu có biết Shunpo??
Trong lúc Rukia còn đang bối rối thì hắn đã Teleport đến gần một bé gái tóc đen ở phía bên kia của ngọn đồi.
- Này em làm gì ở đây thế? Bố mẹ của em đâu? - hắn giả vờ tỏ ra thân thiện.
- Mày… thấy được tao à? - con bé này quay đầu lại cười đây bí hiểm và một bóng đen mờ ảo dần xuất hiện đằng sau nó.
- Đúng vậy, tao có thể nhìn thấy được mày… rất rõ nữa là đằng khác - từ trong cơ thể hắn một luồng sát khí cực kỳ mạnh tràn ra.
………….
Rukia đứng ở phía trên ngọn đồi nhìn ngó xung quanh thì bỗng nhiên cảm thấy được tại một nơi cách đó không xa có một luồng năng lượng rất lớn được phát ra.
Rukia chưa từng gặp loại năng lượng này bao giờ nhưng nó lại mang cho cô một cảm giác gì đó rất là quen thuộc.
- Là Ichigo!!! - bỗng Rukia giật mình nhận ra loại cảm giác quen thuộc này.
Rukia lập tức chạy về phía nguồn năng lượng này phát ra, vừa chạy trong đầu của Rukia vừa hiện lên câu nói của hắn ngày hôm qua.
- “Rukia này, nếu ngày mai có chuyện gì xảy ra thì cô cũng đừng ngăn tôi lại”
Bây giờ Rukia đã mất hết sức mạnh của Shinigami và cô còn bị Urahara lừa sử dụng một cái Gigai đặc biệt khiến cho cô không thể khôi phục Linh Lực nên tốc độ hiện giờ của Rukia là rất chậm.
Lúc mà Rukia kịp chạy đến nơi thì chỉ còn có bóng lưng của hắn đang đứng ở đó cùng với một ngọn lửa màu đen còn đang cháy âm ỉ giữa không trung.
- Ngọn lửa đó có thể đốt được cả Linh Lực!?! - Rukia cảm nhận được những Linh Tử còn sót lại trong không gian và nói - Ichigo, cậu đã làm gì vậy?
Rukia thấy hắn không trả lời câu hỏi của mình thì lại hét lên:
- Cậu biết rõ trách nhiệm của một Shinigami là thanh tẩy linh hồn của người chết chứ không phải tiêu diệt nó kia mà!!!
Nghe được giọng nói kích động của Rukia thì hắn dần quay đầu lại và nhìn cô. Rukia bỗng nhiên im bặt khi cô nhìn thấy đôi mắt Rinnegan màu tím với nhưng câu ngọc đang xoay tròn của hắn.
- Tôi chỉ thanh tẩy linh hồn của Hollow nếu như tôi cảm thấy nó xứng đáng được như vậy - hắn nói - và đối với con Hollow này tôi cảm thấy nó không xứng đáng được tha thứ.
Rukia dường như còn muốn nói gì đó nữa nhưng hắn đã đi tới trước mặt và đặt tay lên đầu cô.
- Đừng lo lắng, tôi sẽ không hành động theo cảm tính đâu - giọng nói của hắn dần giãn ra không còn như lúc trước nữa.
Rukia ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt của hắn đã trở về màu nâu bình thường mà không còn là đôi mắt kỳ quái kia nữa thì thở dài.
- Mau bỏ tay ra, đừng có mà coi tôi như là đứa nhóc con - sau một lát Rukia thấy hắn vẫn xoa đầu mình thì liền nổi nóng.
- Ha ha ha… - hắn cười và ngẩng đầu lên trời - mưa rồi…
Trả thù cho Kurosaki Masaki xong thì hắn cảm thấy có chút nhẹ nhõm, hắn cũng không biết có phải là do tâm trạng của Ichigo ảnh hưởng nhưng không hiểu sao sau khi hạ sát Grand Fisher xong thì hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Chẳng lẽ nhân vật chính của phó bản Lv trên 100 có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn sao?
Suy nghĩ một lúc thì hắn liền lắc đầu cười nhạt, hắn sở hữu skill [Tinh thần Gamer] nên hắn không thể nào bị ảnh hưởng bởi ngoại lực được. Có lẽ chỉ là do dạo này hắn có chút đa sầu đa cảm thôi.
- Thôi thì dù sao mọi chuyện cũng đã xong rồi, cô hãy trở về nhà trước đi tôi phải quay về chỗ mọi người nếu không họ sẽ lo lắng - hắn mỉm cười và quay đầu rời đi.
-------☆☆☆☆-------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.