Quyển 1 - Chương 86: 47: Thuyết phục
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
17/07/2016
Mã Thành Đằng biết Đặng ma ma có chuyện muốn nói với hắn. Tức thì vẫy tay ra hiệu cho những người khác lui ra ngoài.
Đặng ma ma quỳ trên mặt đất. Vừa nhìn điệu bộ này, Mã Thành Đằng liền biết bà có lời muốn nói. Mã Thành Đằng rất mệt mỏi: "Có việc gì ngươi cứ nói đi!"
Mã Thành Đằng là con nhà thế gia, ở bên ngoài cũng không kém ai. Thế nhưng hắn có một khuyết điểm nhỏ, đó chính là mặc kệ công việc vặt. Chuyện trong nội viện không muốn nhúng tay vào. Năm đó khi lão phu nhân lâm chung có nói, sổ sách của ngoại viện không cho phép Trình thị chạm vào, ngoài ra chuyện tình cảm hôn nhân của Mã Bằng Trình thị cũng không được tham gia. Những yêu cầu này Mã Thành Đằng đều đồng ý cả. Cho nên chi tiêu của Mã Bằng, đều trích ra từ sổ sách ngoại viện. Trình thị hoàn toàn không được quản lý hay hỏi han gì tới Mã Bằng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà Liễu bà tử có thể gọi nhịp với Trình thị (gọi nhịp: có trong hát hí khúc, ở đây có ý nói Liễu bà tử chỉ là nô mà có thể tranh đấu hò hét với Trình thị là chủ). Vì sao Liên gia lão phu nhân chướng mắt Trình thị, còn không phải chỉ vì lúc xuất giá Trình thị sử dụng thủ đoạn, sau khi lập gia đình lại muốn mưu hại con trai trưởng, bây giờ còn đấu cùng nô tài vui vẻ đến vậy. Lấy tư cách là thư hương môn đệ nhân gia, có là ai cũng không ưa điệu bộ này nhất. Đương nhiên, chuyện Mã gia không có quy tắc không có khuôn phép, cũng làm lão phu nhân chướng mắt như vậy.
Cho dù Mã Thành Đằng chịu quản chuyện ngoại viện, nhưng chuyện tình trong nội viện hắn thật sự không muốn nhúng tay vào. Có thời gian nhàn rỗi như thế, còn không bằng bảo hắn đi gặp gỡ bằng hữu, làm thơ tác phú. Thế nhưng ở nội viện lại thường xuyên xảy ra vấn đề, làm hắn không thấy chán ghét cũng thấy phiền. Hơn phân nửa thời điểm hắn đều nhắm một mắt mở một mắt. Xem ra, chờ sau khi thi Hương phải định mối hôn sự cho nhi tử. Lấy người con dâu tài giỏi, cũng có thể bớt đi vài chuyện.
Trước đó Đặng ma ma vẫn còn nghi ngờ, thế nhưng cô nương đã giảng giải rõ, còn có chuyện vừa rồi càng khiến cho bà hiểu được, đối phó với Trình thị cần phải làm mạnh tay. Trình thị còn nắm quyền, cô nương đừng mong dựa vào nhà mẹ đẻ được: "Lão gia, lẽ ra chuyện trong phủ không phải một nô tài như ta nên nói. Nhưng trước kia tiểu thư vẫn không yên lòng về đại ca nhi, lo lắng cho nhà mẹ đẻ. Lão gia, bây giờ, đại thiếu gia đã lớn lên 'thành' người, lão gia nên lấy cho đại thiếu gia một thiếu phu nhân có thể chấn trụ gia trạch." Những thứ khác nói nhiều sẽ làm Mã Thành Đằng mất mặt, chỉ có chuyện này là dễ nói nhất.
Mã Thành Đằng phất tay một cái: "Chuyện này ta đã có tính toán trước, ngươi đi xuống đi!" Chờ khi trong thư phòng không còn người nào, Mã Thành Đằng nhấc bút chuẩn bị viết chữ, thế nhưng viết gần nửa ngày cũng không viết thành một chữ.
Ngày thứ hai Nguyệt Dao liền nhận được tin tức, Trình Lệ Tư đã bị đưa đi. Lần này bị đưa đi, hẳn là đừng mong có thể bước vào cửa lớn Mã gia lần nữa.
Nguyệt Dao đoan tranh dẫn Chính ca nhi ăn bữa sáng, định bụng dùng xong sẽ đi chào tạm biệt cậu. Trình thị đã bị giam vào trong phật đường, đương nhiên nàng không cần phải thỉnh an nữa. Đối với việc mình gây ra trận hỗn loạn này, nàng cũng không để trong lòng dù chỉ một chút. Lại không nghĩ rằng, còn chưa dùng hết bữa sáng, Mã Bằng đã tới.
Nguyệt Dao cười đứng lên nói: "Biểu ca đến rồi."
Nụ cười ấm áp của Nguyệt Dao, khiến tâm tình hoảng loạn của Mã Bằng thoáng chốc đã bình tĩnh lại: "Ta tới đây là muốn gặp biểu muội một chút." Chủ yếu là do Liễu bà tử nói với hắn chuyện lần này may mắn có biểu tiểu thư giúp đỡ. Hắn muốn tới đây nói lời cảm tạ với Nguyệt Dao. Thế nhưng khi đối mặt với Nguyệt Dao, hắn lại không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Nguyệt Dao liếc mắt nhìn Chính ca nhi một cái: "Đình Chính, tỷ tỷ và biểu ca có chuyện muốn nói. Đệ ăn xong thì vào phòng chờ tỷ." Chuyện giữa bọn họ, nàng không muốn cho Chính ca nhi biết được.
Mã Bằng đi vào thư phòng cùng Nguyệt Dao, thấy trong phòng không có ai mới quay sang Nguyệt Dao nói: "Liễu ma ma đã nói với huynh, chuyện lần này, rất cảm ơn biểu muội." Nói xong cúi người cảm ơn. Lần này nếu không có Nguyệt Dao, e rằng hắn phải mang trên mình ô danh một kẻ vụng trộm tư tình.
Nguyệt Dao không rõ tại sao Liễu bà tử lại nói chuyện này cho đại biểu ca: "Đại biểu ca, nương muội vẫn luôn mong nhớ huynh, hy vọng huynh có thể sống tốt. Lần này Liễu ma ma tìm tới Đặng ma ma, muội cũng nhớ đến mỗi ngày nương đều nhắc tới huynh, mong huynh sống tốt, mong cho Mã gia hòa thuận, cho nên mới đồng ý để Đặng ma ma đi làm nhân chứng." Nguyệt Dao đẩy hết những chuyện này lên người Đặng ma ma.
Mã Bằng biết rõ chuyện lần này Nguyệt Dao không tự mình ra mặt: "Ta biết chứ, ta biết cô cô rất thương ta." Chuyện này không hề giả dối. Trước khi xuất giá, nương của Nguyệt Dao rất quan tâm chăm sóc hắn. Sau khi lấy chồng, mỗi lần tặng quà đến Mã gia, cũng sẽ có một phần lễ vật riêng cho hắn. Cho dù đi tới Giang Nam, hàng năm cũng không thiếu phần lề vật của hắn. Phần ân tình này Mã Bằng luôn luôn nhớ ở trong lòng.
Nguyệt Dao không muốn nói thêm điều gì về chuyện này nữa, ngược lại nói đến khoa cử lần này: "Biểu ca, theo suy nghĩ riêng của muội, chỉ còn vài ngày nữa huynh sẽ bước vào kì thi khoa cử. Nếu như huynh thật không thể tiếp thu hay đọc thêm sách nữa, vậy cũng không cần ép buộc chính mình, đi ra ngoài giải sầu một chút sẽ tốt hơn." Tuy rằng Nguyệt Dao không trải qua cuộc thi nào cả, thế nhưng nàng thấy dáng vẻ vội vã cuống cuồng của Mã Bằng, lại hiểu được như vậy không tốt.
Mã Bằng hơi do dự, bình thường biểu hiện của hắn vốn đã không tốt lắm, còn lại vài ngày gần kề này nếu không tăng thêm tinh thần sức khỏe, e rằng kết quả sẽ càng bết bát hơn. Thế nhưng mấy ngày nay, hắn thật sự không thể đọc sách nổi. Vừa nhìn tới sách đã thấy đau đầu.
Dường như Nguyệt Dao nhìn thấu ý nghĩ của hắn. Mặc dù biểu ca có chút khờ, nhưng nhìn vào lại là người đáng tin cậy. Hơn nữa Nguyệt Dao cũng thật lòng suy nghĩ cho Mã Bằng, dưới tình trạng thế này thì có thi cũng không đạt được thành tích tốt: "Biểu ca huynh hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu cảm thấy lời Nguyệt Dao nói có lý, liền để cho mình thả lỏng tâm tình bớt đi."
Mã Bằng có chút ngượng ngùng, nhưng mà hắn có phần lo lắng cha mình. Với lại gần đến cuộc thi, hắn cũng không dám thả lỏng.
Nguyệt Dao nói chuyện với Mã Bằng một lúc lâu, Mã Bằng mới cáo từ rời đi. Dùng xong bữa sáng, Nguyệt Dao phải tới thư phòng, chào tạm biệt Mã Thành Đằng: "Cậu, tổ mẫu cho phép con tới phủ cậu ở năm ba ngày, con định ngày mai trở về. Nếu như ngày mai con còn chưa về, có lẽ tổ mẫu sẽ cho người tới đón con." Nếu tổ mẫu biết được chuyện của Mã gia, e rằng hôm nay tổ mẫu đã sai người sang đón nàng về rồi.
Trải qua một đem nhốn nháo ầm ĩ, thân thể Mã Thành Đằng có phần mệt mỏi: "Được." Quả thật không thể giữ cháu gái lại quý phủ nữa rồi. Sự tình loạn thất bát tao, sẽ ảnh hưởng đến cháu gái.
Nguyệt Dao cười cười gật đầu một cái, tiếp đó chần chờ nói: "Cậu, có mấy lời con không biết có nên nói hay không." Thật ra nàng muốn nói, nhưng lại lo như vậy thì đột ngột quá.
Đã trải qua chuyện hôm qua, Mã Thành Đằng cũng thấy chán khi có người nói với hắn có gì đó. Đang muốn mở miệng bảo Nguyệt Dao không cần nói.
Nguyệt Dao một bộ không tiện: "Cậu, ban nãy biểu ca có qua gặp con. Con thấy khí sắc huynh ấy không được tốt cho nên lắm miệng hỏi vài câu. Cậu, biểu ca nói gần đây huynh ấy đọc sách hơi mệt mỏi, có chút buồn rầu. Cậu, còn không lâu nữa sẽ tới kì thi rồi. Trạng thái của biểu ca như vậy thật không tốt. Trước đây cha có nói với con, đọc sách nên kết hợp vừa học vừa thư giãn, đặc biệt là khi tới gần cuộc thi, càng phải buông lỏng tâm tình. Nếu không, sẽ bị phản tác dụng.
Mã Thành Đằng thấy Nguyệt Dao không nói tới chuyện tối hôm qua, mà nhắc tới việc khoa cử của nhi tử, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm. Không nói tới chuyện tối hôm qua là tốt rồi. Bằng không, mặt mũi của hắn đều mất sạch: "Con cho rằng nên để cho biểu ca con buông lỏng một chút?"
Đặng ma ma quỳ trên mặt đất. Vừa nhìn điệu bộ này, Mã Thành Đằng liền biết bà có lời muốn nói. Mã Thành Đằng rất mệt mỏi: "Có việc gì ngươi cứ nói đi!"
Mã Thành Đằng là con nhà thế gia, ở bên ngoài cũng không kém ai. Thế nhưng hắn có một khuyết điểm nhỏ, đó chính là mặc kệ công việc vặt. Chuyện trong nội viện không muốn nhúng tay vào. Năm đó khi lão phu nhân lâm chung có nói, sổ sách của ngoại viện không cho phép Trình thị chạm vào, ngoài ra chuyện tình cảm hôn nhân của Mã Bằng Trình thị cũng không được tham gia. Những yêu cầu này Mã Thành Đằng đều đồng ý cả. Cho nên chi tiêu của Mã Bằng, đều trích ra từ sổ sách ngoại viện. Trình thị hoàn toàn không được quản lý hay hỏi han gì tới Mã Bằng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà Liễu bà tử có thể gọi nhịp với Trình thị (gọi nhịp: có trong hát hí khúc, ở đây có ý nói Liễu bà tử chỉ là nô mà có thể tranh đấu hò hét với Trình thị là chủ). Vì sao Liên gia lão phu nhân chướng mắt Trình thị, còn không phải chỉ vì lúc xuất giá Trình thị sử dụng thủ đoạn, sau khi lập gia đình lại muốn mưu hại con trai trưởng, bây giờ còn đấu cùng nô tài vui vẻ đến vậy. Lấy tư cách là thư hương môn đệ nhân gia, có là ai cũng không ưa điệu bộ này nhất. Đương nhiên, chuyện Mã gia không có quy tắc không có khuôn phép, cũng làm lão phu nhân chướng mắt như vậy.
Cho dù Mã Thành Đằng chịu quản chuyện ngoại viện, nhưng chuyện tình trong nội viện hắn thật sự không muốn nhúng tay vào. Có thời gian nhàn rỗi như thế, còn không bằng bảo hắn đi gặp gỡ bằng hữu, làm thơ tác phú. Thế nhưng ở nội viện lại thường xuyên xảy ra vấn đề, làm hắn không thấy chán ghét cũng thấy phiền. Hơn phân nửa thời điểm hắn đều nhắm một mắt mở một mắt. Xem ra, chờ sau khi thi Hương phải định mối hôn sự cho nhi tử. Lấy người con dâu tài giỏi, cũng có thể bớt đi vài chuyện.
Trước đó Đặng ma ma vẫn còn nghi ngờ, thế nhưng cô nương đã giảng giải rõ, còn có chuyện vừa rồi càng khiến cho bà hiểu được, đối phó với Trình thị cần phải làm mạnh tay. Trình thị còn nắm quyền, cô nương đừng mong dựa vào nhà mẹ đẻ được: "Lão gia, lẽ ra chuyện trong phủ không phải một nô tài như ta nên nói. Nhưng trước kia tiểu thư vẫn không yên lòng về đại ca nhi, lo lắng cho nhà mẹ đẻ. Lão gia, bây giờ, đại thiếu gia đã lớn lên 'thành' người, lão gia nên lấy cho đại thiếu gia một thiếu phu nhân có thể chấn trụ gia trạch." Những thứ khác nói nhiều sẽ làm Mã Thành Đằng mất mặt, chỉ có chuyện này là dễ nói nhất.
Mã Thành Đằng phất tay một cái: "Chuyện này ta đã có tính toán trước, ngươi đi xuống đi!" Chờ khi trong thư phòng không còn người nào, Mã Thành Đằng nhấc bút chuẩn bị viết chữ, thế nhưng viết gần nửa ngày cũng không viết thành một chữ.
Ngày thứ hai Nguyệt Dao liền nhận được tin tức, Trình Lệ Tư đã bị đưa đi. Lần này bị đưa đi, hẳn là đừng mong có thể bước vào cửa lớn Mã gia lần nữa.
Nguyệt Dao đoan tranh dẫn Chính ca nhi ăn bữa sáng, định bụng dùng xong sẽ đi chào tạm biệt cậu. Trình thị đã bị giam vào trong phật đường, đương nhiên nàng không cần phải thỉnh an nữa. Đối với việc mình gây ra trận hỗn loạn này, nàng cũng không để trong lòng dù chỉ một chút. Lại không nghĩ rằng, còn chưa dùng hết bữa sáng, Mã Bằng đã tới.
Nguyệt Dao cười đứng lên nói: "Biểu ca đến rồi."
Nụ cười ấm áp của Nguyệt Dao, khiến tâm tình hoảng loạn của Mã Bằng thoáng chốc đã bình tĩnh lại: "Ta tới đây là muốn gặp biểu muội một chút." Chủ yếu là do Liễu bà tử nói với hắn chuyện lần này may mắn có biểu tiểu thư giúp đỡ. Hắn muốn tới đây nói lời cảm tạ với Nguyệt Dao. Thế nhưng khi đối mặt với Nguyệt Dao, hắn lại không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Nguyệt Dao liếc mắt nhìn Chính ca nhi một cái: "Đình Chính, tỷ tỷ và biểu ca có chuyện muốn nói. Đệ ăn xong thì vào phòng chờ tỷ." Chuyện giữa bọn họ, nàng không muốn cho Chính ca nhi biết được.
Mã Bằng đi vào thư phòng cùng Nguyệt Dao, thấy trong phòng không có ai mới quay sang Nguyệt Dao nói: "Liễu ma ma đã nói với huynh, chuyện lần này, rất cảm ơn biểu muội." Nói xong cúi người cảm ơn. Lần này nếu không có Nguyệt Dao, e rằng hắn phải mang trên mình ô danh một kẻ vụng trộm tư tình.
Nguyệt Dao không rõ tại sao Liễu bà tử lại nói chuyện này cho đại biểu ca: "Đại biểu ca, nương muội vẫn luôn mong nhớ huynh, hy vọng huynh có thể sống tốt. Lần này Liễu ma ma tìm tới Đặng ma ma, muội cũng nhớ đến mỗi ngày nương đều nhắc tới huynh, mong huynh sống tốt, mong cho Mã gia hòa thuận, cho nên mới đồng ý để Đặng ma ma đi làm nhân chứng." Nguyệt Dao đẩy hết những chuyện này lên người Đặng ma ma.
Mã Bằng biết rõ chuyện lần này Nguyệt Dao không tự mình ra mặt: "Ta biết chứ, ta biết cô cô rất thương ta." Chuyện này không hề giả dối. Trước khi xuất giá, nương của Nguyệt Dao rất quan tâm chăm sóc hắn. Sau khi lấy chồng, mỗi lần tặng quà đến Mã gia, cũng sẽ có một phần lễ vật riêng cho hắn. Cho dù đi tới Giang Nam, hàng năm cũng không thiếu phần lề vật của hắn. Phần ân tình này Mã Bằng luôn luôn nhớ ở trong lòng.
Nguyệt Dao không muốn nói thêm điều gì về chuyện này nữa, ngược lại nói đến khoa cử lần này: "Biểu ca, theo suy nghĩ riêng của muội, chỉ còn vài ngày nữa huynh sẽ bước vào kì thi khoa cử. Nếu như huynh thật không thể tiếp thu hay đọc thêm sách nữa, vậy cũng không cần ép buộc chính mình, đi ra ngoài giải sầu một chút sẽ tốt hơn." Tuy rằng Nguyệt Dao không trải qua cuộc thi nào cả, thế nhưng nàng thấy dáng vẻ vội vã cuống cuồng của Mã Bằng, lại hiểu được như vậy không tốt.
Mã Bằng hơi do dự, bình thường biểu hiện của hắn vốn đã không tốt lắm, còn lại vài ngày gần kề này nếu không tăng thêm tinh thần sức khỏe, e rằng kết quả sẽ càng bết bát hơn. Thế nhưng mấy ngày nay, hắn thật sự không thể đọc sách nổi. Vừa nhìn tới sách đã thấy đau đầu.
Dường như Nguyệt Dao nhìn thấu ý nghĩ của hắn. Mặc dù biểu ca có chút khờ, nhưng nhìn vào lại là người đáng tin cậy. Hơn nữa Nguyệt Dao cũng thật lòng suy nghĩ cho Mã Bằng, dưới tình trạng thế này thì có thi cũng không đạt được thành tích tốt: "Biểu ca huynh hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu cảm thấy lời Nguyệt Dao nói có lý, liền để cho mình thả lỏng tâm tình bớt đi."
Mã Bằng có chút ngượng ngùng, nhưng mà hắn có phần lo lắng cha mình. Với lại gần đến cuộc thi, hắn cũng không dám thả lỏng.
Nguyệt Dao nói chuyện với Mã Bằng một lúc lâu, Mã Bằng mới cáo từ rời đi. Dùng xong bữa sáng, Nguyệt Dao phải tới thư phòng, chào tạm biệt Mã Thành Đằng: "Cậu, tổ mẫu cho phép con tới phủ cậu ở năm ba ngày, con định ngày mai trở về. Nếu như ngày mai con còn chưa về, có lẽ tổ mẫu sẽ cho người tới đón con." Nếu tổ mẫu biết được chuyện của Mã gia, e rằng hôm nay tổ mẫu đã sai người sang đón nàng về rồi.
Trải qua một đem nhốn nháo ầm ĩ, thân thể Mã Thành Đằng có phần mệt mỏi: "Được." Quả thật không thể giữ cháu gái lại quý phủ nữa rồi. Sự tình loạn thất bát tao, sẽ ảnh hưởng đến cháu gái.
Nguyệt Dao cười cười gật đầu một cái, tiếp đó chần chờ nói: "Cậu, có mấy lời con không biết có nên nói hay không." Thật ra nàng muốn nói, nhưng lại lo như vậy thì đột ngột quá.
Đã trải qua chuyện hôm qua, Mã Thành Đằng cũng thấy chán khi có người nói với hắn có gì đó. Đang muốn mở miệng bảo Nguyệt Dao không cần nói.
Nguyệt Dao một bộ không tiện: "Cậu, ban nãy biểu ca có qua gặp con. Con thấy khí sắc huynh ấy không được tốt cho nên lắm miệng hỏi vài câu. Cậu, biểu ca nói gần đây huynh ấy đọc sách hơi mệt mỏi, có chút buồn rầu. Cậu, còn không lâu nữa sẽ tới kì thi rồi. Trạng thái của biểu ca như vậy thật không tốt. Trước đây cha có nói với con, đọc sách nên kết hợp vừa học vừa thư giãn, đặc biệt là khi tới gần cuộc thi, càng phải buông lỏng tâm tình. Nếu không, sẽ bị phản tác dụng.
Mã Thành Đằng thấy Nguyệt Dao không nói tới chuyện tối hôm qua, mà nhắc tới việc khoa cử của nhi tử, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm. Không nói tới chuyện tối hôm qua là tốt rồi. Bằng không, mặt mũi của hắn đều mất sạch: "Con cho rằng nên để cho biểu ca con buông lỏng một chút?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.